"Không phải là ta! Không phải là ta! Ta không phải là hoàng hậu!" Dưới sự kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên.
Dưới khăn che mặt, thống khổ kia lại một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt Ám Dạ, mang theo tuyệt vọng cùng đau đớn.
"Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ không biết mình còn có thể nói gì, nhìn bộ dáng này của nàng, cho dù ngoài miệng nàng không thừa nhận, hắn cũng xác định nàng chính là hoàng hậu nương nương mà Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng treo giải thưởng. Mà hắn cũng hiểu, khoảng thời gian Tiểu Thiên đau lòng đến phát khóc chính là do Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn quên Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn không cách nào quên. Nàng thương yêu nam nhân kia sâu sắc như vậy e rằng sẽ không có cách nào có thể để tâm đến Ám Dạ hắn, nàng…..
Hắn vĩnh viễn không có cách nào thay thế được nam nhân kia trong lòng nàng!
Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó, tâm trạng mang theo chút đau đớn.
"Ám Dạ, ta. . . . . . Ta không muốn ở chỗ này, ta. . . . . . Chúng ta trở về có được hay không, chúng ta đi thôi, có được hay không?" Mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần thỉnh cầu, dưới khăn che mặt, hai tròng mắt vì khẩn trương mà lóe lên một điểm lệ quang.
"Được, được, chúng ta đi, chúng ta không ở lại chỗ này." Nhìn bộ dáng hiện tại của Tiểu Thiên, Ám Dạ không đành lòng, hắn biết nàng sợ nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, không biết nguyên nhân gì khiến nàng thương yêu nam nhân kia như vậy.
Đưa tay kéo tay của nàng, chân của hắn lại một lần nữa vận khí, chuẩn bị rời đi.
Đang lúc này, đột nhiên xuất hiện một thân thể chặn đường hai người bọn họ.
Nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, gương mặt mà ngay trong mộng nàng cũng thấy, lúc này lại có vẻ xa lạ dị thường khiến cho tim nàng giật mình nhảy thêm một cái nữa.
Hoàng. . . . . . Hoàng Phủ Tấn? ! ! !
Trái tim Tiểu Thiên muốn đụng tới ngực rồi, chân nàng lảo đảo vài bước, nếu không phải là có Ám Dạ đứng ở bên người nàng đỡ lấy, sợ rằng nàng đã sớm ngã xuống .
Bất quá mới hơn nửa tháng không gặp mặt, gặp lại Hoàng Phủ Tấn lần này, lại khiến cho nàng vừa cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn thật gầy quá, cũng tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt gầy gò khiến cả người hắn nhìn mệt mỏi dường như sắp không chịu nổi.
Gương mặt tuấn tú lôi thôi khiến nàng nhìn thấy có cảm giác đau thương.
Trong khoảng thời gian này, hắn gặp phải việc không tốt sao?
Đau lòng từ bên trong liền biến thành dòng lệ tuôn rơi.
Dưới khăn che mặt, thống khổ kia lại một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt Ám Dạ, mang theo tuyệt vọng cùng đau đớn.
"Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ không biết mình còn có thể nói gì, nhìn bộ dáng này của nàng, cho dù ngoài miệng nàng không thừa nhận, hắn cũng xác định nàng chính là hoàng hậu nương nương mà Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng treo giải thưởng. Mà hắn cũng hiểu, khoảng thời gian Tiểu Thiên đau lòng đến phát khóc chính là do Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn quên Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn không cách nào quên. Nàng thương yêu nam nhân kia sâu sắc như vậy e rằng sẽ không có cách nào có thể để tâm đến Ám Dạ hắn, nàng…..
Hắn vĩnh viễn không có cách nào thay thế được nam nhân kia trong lòng nàng!
Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó, tâm trạng mang theo chút đau đớn.
"Ám Dạ, ta. . . . . . Ta không muốn ở chỗ này, ta. . . . . . Chúng ta trở về có được hay không, chúng ta đi thôi, có được hay không?" Mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần thỉnh cầu, dưới khăn che mặt, hai tròng mắt vì khẩn trương mà lóe lên một điểm lệ quang.
"Được, được, chúng ta đi, chúng ta không ở lại chỗ này." Nhìn bộ dáng hiện tại của Tiểu Thiên, Ám Dạ không đành lòng, hắn biết nàng sợ nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, không biết nguyên nhân gì khiến nàng thương yêu nam nhân kia như vậy.
Đưa tay kéo tay của nàng, chân của hắn lại một lần nữa vận khí, chuẩn bị rời đi.
Đang lúc này, đột nhiên xuất hiện một thân thể chặn đường hai người bọn họ.
Nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, gương mặt mà ngay trong mộng nàng cũng thấy, lúc này lại có vẻ xa lạ dị thường khiến cho tim nàng giật mình nhảy thêm một cái nữa.
Hoàng. . . . . . Hoàng Phủ Tấn? ! ! !
Trái tim Tiểu Thiên muốn đụng tới ngực rồi, chân nàng lảo đảo vài bước, nếu không phải là có Ám Dạ đứng ở bên người nàng đỡ lấy, sợ rằng nàng đã sớm ngã xuống .
Bất quá mới hơn nửa tháng không gặp mặt, gặp lại Hoàng Phủ Tấn lần này, lại khiến cho nàng vừa cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn thật gầy quá, cũng tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt gầy gò khiến cả người hắn nhìn mệt mỏi dường như sắp không chịu nổi.
Gương mặt tuấn tú lôi thôi khiến nàng nhìn thấy có cảm giác đau thương.
Trong khoảng thời gian này, hắn gặp phải việc không tốt sao?
Đau lòng từ bên trong liền biến thành dòng lệ tuôn rơi.