"Ta. . . . . . Cho dù hối hận, ta có thể làm sao bây giờ?" Vô lực ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt của nàng lần nữa đã tuôn ra hốc mắt.
Nàng thật là thống hận sự do dự không quyết tâm của mình, , tại sao phải đối với người nam nhân kia không bỏ được như vậy, mỗi một vẻ mặt của hắn cũng sẽ để cho nàng đau lòng phải bận tâm.
Rõ rang là tên vô tình kia đả thương nàng, tại sao nàng còn muốn quan tâm hắn, quan tâm tất cả những thứ có lien quan đến hắn? Coi như nàng mang thai hài tử của hắn thì thế nào? Coi như hắn hiện tại thật sự quan tâm nàng thì thế nào?
Giữa bọn họ cũng không trở về được như trước nữa rồi, bởi vì đã từng tổn thương, bởi vì đã từng đau, cũng không cách nào khép lại nữa.
Cái loại tan nát cõi lòng đó, sau cho dù có may vá khéo đến đâu, cũng vẫn đau đớn khoan tim thấu xương hơn cart nổi đâu trước đó.
Nàng không làm được chuyển quên hết thảy tất cả đi theo hoàng đế bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nàng cũng không trách hắn, chẳng qua là ——
Nàng hiểu, tình yêu của bậc đế vương, nàng không gánh nổi.
Đưa tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng từ trên đất đứng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoải mái, giống như đã nhìn thấu hết thảy.
Đứng dậy đi tới cửa, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn đứng cách đó không xa, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tảng đá lớn nhìn về phía phương xa, ánh mắt kia mang theo vài phần cô độc, bóng lưng cao to lại mang theo cô tịch làm cho người ta đau lòng.
Đáng chết! Tại sao còn phải quan tâm hắn như vậy!
Tiểu Thiên ở trong lòng mắng mình một tiếng, nhấc chân lên hướng Hoàng Phủ Tấn đi tới.
Đi tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn không chút nào chú ý tới nàng đến, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà ngẩn cả người.
"Hoàng thượng!" Tiểu Thiên mở miệng, nhàn nhạt kêu một tiếng, mà tiếng gọi này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, trong mắt lóe ra mấy phần xao xuyến.
"Thiên Thiên, sao nàng đi ra?"
Khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên muốn nhẫn tâm nhưng vẫn bại bởi bản thân.
"Ta ra ngoài đi một chút." Ở trên tảng đá lớn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống, tầm mắt của nàng nhìn về phía nơi xa, nhưng nàng dùng khóe mắt chú ý tới tầm mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa ở trên người nàng, làm cho cả người nàng cũng không được tự nhiên.
"Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đang muốn mở miệng, lại bị câu tiếp theo của Tiểu Thiên cắt đứt.
"Hoàng thượng lúc nào thì hồi cung?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt hắn.
Nàng thật là thống hận sự do dự không quyết tâm của mình, , tại sao phải đối với người nam nhân kia không bỏ được như vậy, mỗi một vẻ mặt của hắn cũng sẽ để cho nàng đau lòng phải bận tâm.
Rõ rang là tên vô tình kia đả thương nàng, tại sao nàng còn muốn quan tâm hắn, quan tâm tất cả những thứ có lien quan đến hắn? Coi như nàng mang thai hài tử của hắn thì thế nào? Coi như hắn hiện tại thật sự quan tâm nàng thì thế nào?
Giữa bọn họ cũng không trở về được như trước nữa rồi, bởi vì đã từng tổn thương, bởi vì đã từng đau, cũng không cách nào khép lại nữa.
Cái loại tan nát cõi lòng đó, sau cho dù có may vá khéo đến đâu, cũng vẫn đau đớn khoan tim thấu xương hơn cart nổi đâu trước đó.
Nàng không làm được chuyển quên hết thảy tất cả đi theo hoàng đế bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nàng cũng không trách hắn, chẳng qua là ——
Nàng hiểu, tình yêu của bậc đế vương, nàng không gánh nổi.
Đưa tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng từ trên đất đứng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoải mái, giống như đã nhìn thấu hết thảy.
Đứng dậy đi tới cửa, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn đứng cách đó không xa, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tảng đá lớn nhìn về phía phương xa, ánh mắt kia mang theo vài phần cô độc, bóng lưng cao to lại mang theo cô tịch làm cho người ta đau lòng.
Đáng chết! Tại sao còn phải quan tâm hắn như vậy!
Tiểu Thiên ở trong lòng mắng mình một tiếng, nhấc chân lên hướng Hoàng Phủ Tấn đi tới.
Đi tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn không chút nào chú ý tới nàng đến, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà ngẩn cả người.
"Hoàng thượng!" Tiểu Thiên mở miệng, nhàn nhạt kêu một tiếng, mà tiếng gọi này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, trong mắt lóe ra mấy phần xao xuyến.
"Thiên Thiên, sao nàng đi ra?"
Khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên muốn nhẫn tâm nhưng vẫn bại bởi bản thân.
"Ta ra ngoài đi một chút." Ở trên tảng đá lớn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống, tầm mắt của nàng nhìn về phía nơi xa, nhưng nàng dùng khóe mắt chú ý tới tầm mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa ở trên người nàng, làm cho cả người nàng cũng không được tự nhiên.
"Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đang muốn mở miệng, lại bị câu tiếp theo của Tiểu Thiên cắt đứt.
"Hoàng thượng lúc nào thì hồi cung?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt hắn.