"Buông. . . . . . Buông tay, thật. . . . . thật sự buông tay." Nhìn tay bị Hoàng Phủ Tấn buông ra, môi nàng khẽ run.
Hắn đã từng nói cả đời chỉ dắt tay của nàng, từ hôm nay trở đi sẽ mãi mãi buông tay nàng ra, từ bây giờ, bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, gặp nhau liền coi như là người lạ.
Chán nản khiến cả người nàng tê liệt ngã xuống mặt đất, nàng cười, cười đến một cách tuyệt vọng, cho dù trên mặt mang nụ cười nhưng lại bị nước mắt vô tình xóa nhòa!
"Hắn đi, cuối cùng đã đi. 555
" Cảm xúc bị đè nén từ lâu bây giờ mới bùng phát, nàng ngồi dưới đất khóc nấc lên.
Đúng lúc này, nàng cảm thấy mình được người khác ôm vào trong ngực.
"Tấn!" Theo bản năng kêu lên, nàng giương mắt lên, nhưng đối diện lại là ánh mắt của Ám Dạ, ánh mắt kia mang theo một tia đau lòng, trong mắt của nàng chợt lóe mất mát rồi biến mất.
Mà một tiếng "Tấn" của Tiểu Thiên cũng làm cho trong lòng Ám Dạ trùng xuống.
"Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, tâm của hắn thấy buồn, giống như bị một khối vô hình nào đó ngăn chặn trái tim, khiến cho hắn khó có thể hô hấp, "Ta nói rồi, để hắn rời đi, ngươi sẽ phải hối hận."
"Dạ. . . . . . Ta. . . . . . Ta thật là khổ sở, ta thật là khổ sở, hắn đi, hắn vĩnh viễn đi ra khỏi thế giới của ta rồi, ta vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm, vốn nên cảm thấy giải thoát, nhưng là lòng của ta thật sự rất là đau rất là khổ sở, ta thật là khổ sở! ! ! Hu hu
ta thật là khổ sở." Không phủ nhận điều này trong lòng mình, nàng núp trong ngực Ám Dạ, bắt lấy áo hắn, tùy ý khóc lên.
Nhớ tới vừa rồi lúc Hoàng Phủ Tấn buông tay nàng ra, đau đớn cũng không đành níu lấy lòng của nàng.
Cau mày, Ám Dạ đau lòng vỗ lưng của Tiểu Thiên, nhẹ giọng an ủi nàng, "Thiên Thiên, khóc đi, ta ở đây cùng ngươi!"
Hắn không biết có nên đem sự thật nói cho Thiên Thiên, nhìn nàng thống khổ như vậy, hắn thật rất không nhẫn tâm, nàng cùng hoàng đế rõ ràng là yêu nhau, lại không nên vì yêu mà phải mệt mỏi như vậy, như vậy rất đau!
Nhưng là, hiện tại nếu hắn nói cho Thiên Thiên biết khổ tâm khi đó của Hoàng Phủ Tấn, còn có thể cứu vãn tình cảm giữa bọn họ sao?
Một khi Thiên Thiên biết sự thật, có thể sẽ rời Đoạn Tình cốc hay không, có thể rời bỏ hắn để lại một lần nữa đi tìm Hoàng Phủ Tấn hay không? Hắn nên độ lượng như vậy sao?
Hắn có thể ích kỷ một chút, để cho Thiên Thiên cả đời cũng không biết chân tướng sự thật, cứ như vậy sống ở Đoạn Tình cốc, sống ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua một cuộc sống không tranh quyền tranh thế hay không?
Chẳng qua là ——
Nàng cùng Hoàng Phủ Tấn có thể vì vậy mà kết thúc sao?
"Thiên Thiên, thật ra thì. . . . . ." Hắn thật sự đã từng rất kích động muốn nói cho Tiểu Thiên biết, nhưng cuối cùng, hắn vẫn để sự ích kỷ chiếm lấy, đem sự thật mà ẩn giấu đi.
Hắn đã từng nói cả đời chỉ dắt tay của nàng, từ hôm nay trở đi sẽ mãi mãi buông tay nàng ra, từ bây giờ, bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, gặp nhau liền coi như là người lạ.
Chán nản khiến cả người nàng tê liệt ngã xuống mặt đất, nàng cười, cười đến một cách tuyệt vọng, cho dù trên mặt mang nụ cười nhưng lại bị nước mắt vô tình xóa nhòa!
"Hắn đi, cuối cùng đã đi. 555
" Cảm xúc bị đè nén từ lâu bây giờ mới bùng phát, nàng ngồi dưới đất khóc nấc lên.
Đúng lúc này, nàng cảm thấy mình được người khác ôm vào trong ngực.
"Tấn!" Theo bản năng kêu lên, nàng giương mắt lên, nhưng đối diện lại là ánh mắt của Ám Dạ, ánh mắt kia mang theo một tia đau lòng, trong mắt của nàng chợt lóe mất mát rồi biến mất.
Mà một tiếng "Tấn" của Tiểu Thiên cũng làm cho trong lòng Ám Dạ trùng xuống.
"Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, tâm của hắn thấy buồn, giống như bị một khối vô hình nào đó ngăn chặn trái tim, khiến cho hắn khó có thể hô hấp, "Ta nói rồi, để hắn rời đi, ngươi sẽ phải hối hận."
"Dạ. . . . . . Ta. . . . . . Ta thật là khổ sở, ta thật là khổ sở, hắn đi, hắn vĩnh viễn đi ra khỏi thế giới của ta rồi, ta vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm, vốn nên cảm thấy giải thoát, nhưng là lòng của ta thật sự rất là đau rất là khổ sở, ta thật là khổ sở! ! ! Hu hu
ta thật là khổ sở." Không phủ nhận điều này trong lòng mình, nàng núp trong ngực Ám Dạ, bắt lấy áo hắn, tùy ý khóc lên.
Nhớ tới vừa rồi lúc Hoàng Phủ Tấn buông tay nàng ra, đau đớn cũng không đành níu lấy lòng của nàng.
Cau mày, Ám Dạ đau lòng vỗ lưng của Tiểu Thiên, nhẹ giọng an ủi nàng, "Thiên Thiên, khóc đi, ta ở đây cùng ngươi!"
Hắn không biết có nên đem sự thật nói cho Thiên Thiên, nhìn nàng thống khổ như vậy, hắn thật rất không nhẫn tâm, nàng cùng hoàng đế rõ ràng là yêu nhau, lại không nên vì yêu mà phải mệt mỏi như vậy, như vậy rất đau!
Nhưng là, hiện tại nếu hắn nói cho Thiên Thiên biết khổ tâm khi đó của Hoàng Phủ Tấn, còn có thể cứu vãn tình cảm giữa bọn họ sao?
Một khi Thiên Thiên biết sự thật, có thể sẽ rời Đoạn Tình cốc hay không, có thể rời bỏ hắn để lại một lần nữa đi tìm Hoàng Phủ Tấn hay không? Hắn nên độ lượng như vậy sao?
Hắn có thể ích kỷ một chút, để cho Thiên Thiên cả đời cũng không biết chân tướng sự thật, cứ như vậy sống ở Đoạn Tình cốc, sống ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua một cuộc sống không tranh quyền tranh thế hay không?
Chẳng qua là ——
Nàng cùng Hoàng Phủ Tấn có thể vì vậy mà kết thúc sao?
"Thiên Thiên, thật ra thì. . . . . ." Hắn thật sự đã từng rất kích động muốn nói cho Tiểu Thiên biết, nhưng cuối cùng, hắn vẫn để sự ích kỷ chiếm lấy, đem sự thật mà ẩn giấu đi.