“Cám ơn, cám ơn công tử.” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, tú bà cao hứng đến mức thiếu chút dập đầu.
“Không cần khách khí, kỳ thật ta có một cách này sẽ giúp cho cả hai bên đều hài lòng, Như Mộng bán nghệ không bán thân đúng hay không? Tốt lắm a, đêm nay nàng theo hầu ta ngủ, ta không trả tiền, như vậy sẽ không tính là nàng bán thân a.” Hơn nữa, cho dù Như Mộng cô nương người ta muốn bán mình, nàng cũng không có đủ tài cán hưởng cái phúc đó a.
Ha hả, tục ngữ nói như thế nào nhỉ? Nga, đúng, là lực bất tòng tâm a. Ha ha
Câu trả lời của Tiểu Thiên làm cho tú bà cả kinh ngây ngẩn cả người, má ơi, tuổi còn trẻ mà sao tính tình đã xấu đến như vậy.
Những lời này của Tiểu Thiên làm cho Đoạn Ngự lại một lần nữa cười ra tiếng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn trước giờ vẫn giữ phong thái điềm tĩnh cũng không nhịn được co rúm khóe miệng.
Nữ nhân này, miệng lưỡi thật đúng là không phải lợi hại bình thường.
Đóa nhi đứng ở một bên nóng nảy, một lần nữa đem Tiểu Thiên kéo lại một bên, “Tiểu thư, người thực sự tính đêm nay ngủ tại đây sao.”
“Đúng vậy, bằng không ta bỏ ra hai vạn lượng bạc để làm chi, sao có thể ra về tay trắng được?”
“Nhưng. . . . . . nếu như để cho Hoàng Thượng biết đêm nay người ở lại kĩ viện, chúng ta sẽ rất thảm a.”
” Ta mặc kệ, nếu như phải trở về với hôn quân, ta thà rằng cả đời ở kỹ còn hơn!”
“Ai nha, tiểu thư. . . . . .” Đoá nhi đã nóng ruột đến muốn chết, tiểu thư này tại sao lại luôn không đem hoàng thượng để trong mắt như vậy chứ.
“Ngươi yên tâm đi, ngày mai chúng ta lén hồi cung không phải được rồi sao, dù sao nói không chừng tên hôn quân kia cũng sẽ không đến Vũ Phượng Cung tìm ta đâu, vậy làm sao hắn có thể biết rằng ta không ở trong cung a.” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt yên tâm, mà xa xa Đoạn Ngự lại nghe thấy mùi thú vị, mà hoàng thượng đại nhân đứng bên cạnh trước giờ vẫn là vẻ mặt hoà nhã lại một lẫn nữa trầm mặt.
Nàng nói cái gì? Thà rằng ở kỹ viện cũng không muốn bên hắn? Hắn còn chưa ngại nàng dơ bẩn vậy mà nàng lại ngại hắn!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén lửa giận khiến cho không khí xung quanh vốn đang ấm áp đột nhiên hạ xuống.
Mùa đông sao? Như thế nào lại có thể lạnh như vậy? Không hiểu, Tiểu Thiên rùng mình một cái.
“Nhưng nếu Hoàng Thượng thực phát hiện thì làm sao bây giờ?” Đoá nhi vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.
“Sao hắn có thể phát hiện chứ.” Tiểu Thiên vẻ mặt không đồng ý, “Ngươi thử nghĩ xem, hậu cung ba nghìn trước hết không đề cập tới , ngươi làm sao có thể cam đoan hắn ở bên ngoài không cưới nữ nhân khác? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kĩ, kĩ không bằng lén lút, ngươi đã nghe qua câu đó chưa? Tóm lại, nữ nhân có quan hệ cùng bạo quân kia, theo như ta nghĩ, bọn họ nếu nằm thẳng thì còn có thể phủ kín cả Vạn Lý Trường Thành! Ngươi nói, hắn có thể chú ý tới ta sao? Ngươi yên tâm đi, hôn quân kia nhất định sẽ không chú ý tới ta đâu.” Tiểu Thiên thực thả lỏng tâm tư mà vỗ vỗ bả vai Đoá nhi.
“Không cần khách khí, kỳ thật ta có một cách này sẽ giúp cho cả hai bên đều hài lòng, Như Mộng bán nghệ không bán thân đúng hay không? Tốt lắm a, đêm nay nàng theo hầu ta ngủ, ta không trả tiền, như vậy sẽ không tính là nàng bán thân a.” Hơn nữa, cho dù Như Mộng cô nương người ta muốn bán mình, nàng cũng không có đủ tài cán hưởng cái phúc đó a.
Ha hả, tục ngữ nói như thế nào nhỉ? Nga, đúng, là lực bất tòng tâm a. Ha ha
Câu trả lời của Tiểu Thiên làm cho tú bà cả kinh ngây ngẩn cả người, má ơi, tuổi còn trẻ mà sao tính tình đã xấu đến như vậy.
Những lời này của Tiểu Thiên làm cho Đoạn Ngự lại một lần nữa cười ra tiếng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn trước giờ vẫn giữ phong thái điềm tĩnh cũng không nhịn được co rúm khóe miệng.
Nữ nhân này, miệng lưỡi thật đúng là không phải lợi hại bình thường.
Đóa nhi đứng ở một bên nóng nảy, một lần nữa đem Tiểu Thiên kéo lại một bên, “Tiểu thư, người thực sự tính đêm nay ngủ tại đây sao.”
“Đúng vậy, bằng không ta bỏ ra hai vạn lượng bạc để làm chi, sao có thể ra về tay trắng được?”
“Nhưng. . . . . . nếu như để cho Hoàng Thượng biết đêm nay người ở lại kĩ viện, chúng ta sẽ rất thảm a.”
” Ta mặc kệ, nếu như phải trở về với hôn quân, ta thà rằng cả đời ở kỹ còn hơn!”
“Ai nha, tiểu thư. . . . . .” Đoá nhi đã nóng ruột đến muốn chết, tiểu thư này tại sao lại luôn không đem hoàng thượng để trong mắt như vậy chứ.
“Ngươi yên tâm đi, ngày mai chúng ta lén hồi cung không phải được rồi sao, dù sao nói không chừng tên hôn quân kia cũng sẽ không đến Vũ Phượng Cung tìm ta đâu, vậy làm sao hắn có thể biết rằng ta không ở trong cung a.” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt yên tâm, mà xa xa Đoạn Ngự lại nghe thấy mùi thú vị, mà hoàng thượng đại nhân đứng bên cạnh trước giờ vẫn là vẻ mặt hoà nhã lại một lẫn nữa trầm mặt.
Nàng nói cái gì? Thà rằng ở kỹ viện cũng không muốn bên hắn? Hắn còn chưa ngại nàng dơ bẩn vậy mà nàng lại ngại hắn!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén lửa giận khiến cho không khí xung quanh vốn đang ấm áp đột nhiên hạ xuống.
Mùa đông sao? Như thế nào lại có thể lạnh như vậy? Không hiểu, Tiểu Thiên rùng mình một cái.
“Nhưng nếu Hoàng Thượng thực phát hiện thì làm sao bây giờ?” Đoá nhi vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.
“Sao hắn có thể phát hiện chứ.” Tiểu Thiên vẻ mặt không đồng ý, “Ngươi thử nghĩ xem, hậu cung ba nghìn trước hết không đề cập tới , ngươi làm sao có thể cam đoan hắn ở bên ngoài không cưới nữ nhân khác? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kĩ, kĩ không bằng lén lút, ngươi đã nghe qua câu đó chưa? Tóm lại, nữ nhân có quan hệ cùng bạo quân kia, theo như ta nghĩ, bọn họ nếu nằm thẳng thì còn có thể phủ kín cả Vạn Lý Trường Thành! Ngươi nói, hắn có thể chú ý tới ta sao? Ngươi yên tâm đi, hôn quân kia nhất định sẽ không chú ý tới ta đâu.” Tiểu Thiên thực thả lỏng tâm tư mà vỗ vỗ bả vai Đoá nhi.