Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 6 - Chương 6: Ly hận khổ

Tin đồn về Cận Tịch và Lý Trường đã dần lắng xuống. Nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, tin đồn sở dĩ có thể lan đi đó là bởi nó có thể làm thỏa mãn lòng tò mò của người ta, thứ nữa là nó có thể khiến đương sự cảm thấy khó chịu và đau khổ, những người khác thì lấy đó làm vui; nhưng bây giờ tin đồn đã chẳng còn gì mới mẻ, Lý Trường và Cận Tịch thì không để ý gì tới tin đồn, thế là mọi người dần chẳng còn hứng thú nhắc tới chuyện này nữa.

 

Đối với việc Lý Trường và Cận Tịch tiếp tục qua lại, tôi và Huyền Lăng đều mắt nhắm mắt mở, ngay tới Hoàng hậu cũng không dám can thiệp gì thêm.

 

Hôm Trung thu ngay từ sáng sớm hoàng cung đã bắt đầu bận rộn, trước tiên là Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng đến Thái miếu tế trời, sau đó Hoàng hậu dẫn theo tất cả phi tần trong cung đi diện thánh, cùng chúc phúc Huyền Lăng, cuối cùng là các phi tần từ Quý tần trở lên theo đế hậu tới Di Ninh cung thỉnh an Thái hậu.

 

Lòng tôi lúc này vừa ngẩn ngơ vừa chua chát, còn thấp thoáng có một tia mong chờ. Ngay từ sáng sớm ngủ dậy tôi đã trang điểm kĩ càng, đeo đầy đồ trang sức, hòa mình vào giữa dòng người náo nức trong cung. Trước bữa tiệc đêm, các phi tần và thân vương sẽ không thể nào gặp mặt. Đợi khi việc bái kiến xong xuôi thì đã là giữa trưa, tôi về cung cởi bỏ lễ phục, ngủ trưa một lát, khi thức dậy lại đổi sang loại xiêm y đơn giản hơn, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc Trung thu buổi tối.

 

Khi tôi thức dậy thì Hoán Bích đã thay xiêm y và chải chuốt xong xuôi, trên người là một chiếc áo cổ tròn màu xanh nhạt may bằng vải lụa, nơi cổ áo có thêu mấy bông hoa nhỏ bằng chỉ vàng, ống tay áo được tô điểm bằng những đường hoa văn hình chùm nho, phía bên dưới muội ấy mặc một chiếc váy xếp nếp màu ngó sen thêu hình hoa hồng, lại khoác thêm bên ngoài một chiếc áo rộng màu xanh da trời, trông hết sức dịu dàng, tha thướt.

 

Hoán Bích nhìn thấy tôi thì bất giác có chút ngượng ngùng, vội vàng luống cuống chân tay định cởi bộ đồ trên người ra. Tôi dù lòng chua chát nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của muội ấy, bèn vội đưa tay ra ngăn lại. “Bộ đồ này rất đẹp, đừng cởi ra làm gì.” Tôi mở hộp đồ trang sức trên bàn trang điểm ra, chọn lấy một cây thoa bạch ngọc khảm san hô đỏ cài lên búi tóc cho Hoán Bích, lại vùi thêm mấy viên trân châu vào trong mái tóc đã được búi lại gọn gàng, bóng bẩy của muội ấy. Hoán Bích hôm nay vẫn cài một bông đỗ quyên màu đỏ tươi lên đầu giống như thường ngày, lại đeo một đôi bông tai nhỏ nạm ngọc phỉ thúy, khi đứng soi mình trước gương, tự bản thân cũng không kìm được nở một nụ cười hài lòng.

 

Ngay sau đó Hoán Bích liền có chút thấp thỏm, cặp mắt trong veo hơi cụp xuống, lúng túng nói: “Nô tỳ... không phải muốn nổi trội hơn so với tiểu thư đâu, chỉ là không muốn mình... xấu quá.”

 

Tôi khẽ mỉm cười. “Tranh thủ lúc có thể trang điểm cho đẹp mà trang điểm, vậy không phải là rất tốt sao?” Dừng một chút tôi lại tiếp: “Ở trước mặt y, ta chỉ còn có sự hổ thẹn mà thôi. Ta giờ đây dù có muốn tranh hơn thua gì thì cũng phải là ở trước mặt Hoàng thượng.”

 

Hoán Bích bất giác đưa tay vuốt nhẹ đôi bờ má đã ửng hồng như làn ráng chiều, so với thường ngày lại có thêm chút dáng vẻ yêu kiều, e ấp của một thiếu nữ hoài xuân. Rồi kế đó muội ấy mở chiếc tủ áo đóng bằng gỗ tử đàn ra chọn xiêm y cho tôi, bên trong đó những chiếc áo váy mùa thu số lượng phải có tới mấy trăm, còn đính đầy vàng bạc châu ngọc, nhất thời vẻ lộng lẫy tràn ra khắp phòng.

 

Hoán Bích chọn đến nỗi hoa cả mắt, cuối cùng chọn được một bộ đồ màu tím nhạt thêu hình hoa sen, làm tôi bất giác nhớ tới bộ cung trang màu tím mà mình mặc trong lần đầu tiên gặp gỡ Huyền Thanh năm nào.

 

Sau khi mặc bộ xiêm y màu tím ấy lên người, trái tim tôi bỗng trở nên mềm nhũn, tràn đầy những xúc cảm khó mà miêu tả bằng lời. Hoán Bích lại đeo thêm cho tôi một chiếc vòng cổ có mặt ngọc được điêu khắc thành hình hoa tịch nhan, bông hoa hơi hé nở ấy nằm ngay trước ngực tôi, bên trong như ẩn chứa vô vàn những tâm sự của một thời xưa cũ.

 

Nhưng giờ đây, thời xưa cũ ấy đã ở cách xa tôi lắm rồi, không thể nào quay trở về được nữa.

 

Thời gian cứ chậm rãi trôi, tựa những áng mây lãng đãng trên trời, không ai có thể níu giữ được, khiến con người ta mỗi lần chợt nghĩ chỉ có thể buồn bã thở than.

 

Má hồng chớp mắt phôi pha, tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương! Khi nhìn thấy các cung tần trẻ trung trong bữa tiệc đêm, câu nói ấy lại càng khiến tôi nảy sinh muôn vàn cảm xúc.

 

Bởi vì lần này toàn cung tụ hội nên trong bữa tiệc Trung thu đêm nay, các phi tần ai nấy đều có lòng phô bày nhan sắc của mình, trang điểm rực rỡ hoa lệ, chỉ sợ người khác tranh mất phần hơn. Để thể hiện sự mừng vui trong ngày lễ, trên người các phi tần đa phần đều là cung trang màu vàng, ngay đến một số cung tần địa vị thấp kém đã lâu không được diện thánh cũng đều diện áo gấm thêu kim tuyến, thành ra đưa mắt nhìn đi khắp nơi đều rực rỡ ánh vàng, thêm vào đó là vẻ long lanh của những món đồ trang sức xa hoa, khiến cho toàn bộ Tử Áo Thành đều như ngợp trong cảnh tượng lộng lẫy của một thời thịnh thế thanh bình.

 

Thế nhưng người bắt mắt nhất ở đây lại không phải ai khác ngoài Diễm Thường tại Diệp Lan Y mới đắc sủng từ đầu năm nay, mà không, giờ nàng ta đã là Diễm Quý nhân rồi.

 

Nàng ta tuy thân phận thấp kém, thế nhưng ngoài ba vị phi tần đang mang thai ra, chỗ ngồi của nàng ta chỉ xếp dưới một mình Hồ Chiêu nghi, ngay tới Lữ Chiêu dung đã sinh được Thục Hòa Công chúa cũng phải cam lòng chịu kém. Các phi tần có mặt ai nấy đều ngấm ngầm nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ngoài mặt thì không ai dám để lộ chút vẻ bất mãn nào.

 

Diễm Quý nhân vận một bộ cung trang màu xanh biếc, trong ngoài hai lớp cùng màu, mỗi cử chỉ đều như ao nước mùa xuân nhẹ nhàng lay động. Xiêm y của nàng ta hầu như lúc nào cũng có màu xanh, so với vẻ dịu dàng, khả ái của Hoán Bích, Diễm Quý nhân giống như một khối băng lạnh lùng, giữa chốn phồn hoa mà trên người luôn thấp thoáng một nét âu sầu buồn bã.

 

Kỳ thực, với xuất thân của nàng ta, được sủng ái đến mức này đã là điều hiếm có rồi. Thế nhưng nàng ta tựa như hoàn toàn không để ý, cũng có thể là còn chưa hài lòng, vĩnh viễn luôn có bộ dạng lạnh lùng băng giá, bên khóe miệng treo mãi một nét cười dửng dưng.

 

Hôm nay cũng chính là thời điểm My Trang có thai được tròn trăm ngày, trong cung hiếm khi nào có ba vị phi tần thân phận cao quý đồng thời mang thai, do đó bữa tiệc lần này lại càng thêm long trọng và náo nhiệt. Trong mắt mọi người, My Trang luôn là một người đoan trang nền nã, được Thái hậu coi trọng, bây giờ còn có thai, do đó khó tránh khỏi trở thành tâm điểm chú ý.

 

Trong thời gian này tâm tư tôi vẫn luôn hoảng hốt bất định, loáng thoáng như có chút chờ mong điều gì, lại như vô cùng sợ hãi khi điều đó xảy ra. Mãi cho đến khi Huyền Lăng khẽ ho hai tiếng, tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, vội ngoảnh đầu nhìn qua.

 

Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, ân cần hỏi: “Tay nàng lạnh quá, có phải là bị nhiễm phong hàn rồi không?”

 

Tôi khẽ cười, đáp: “Dạ không, chỉ là đêm đến cảm thấy hơi lạnh một chút mà thôi.”

 

Hoán Bích vội nói: “Để nô tỳ đi lấy áo khoác cho tiểu thư.” Vừa mới xoay người, muội ấy chợt dừng bước, đôi mắt chăm chú nhìn về hướng xa.

 

Trái tim tôi bỗng run lên, nơi ánh mắt Hoán Bích đang hướng tới đó, Huyền Thanh chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào.

 

Mấy tháng không gặp, vậy mà tôi cảm thấy như là mấy năm đã trôi qua. Trái tim bất giác nóng bừng, tôi thiếu chút nữa không kìm được mà rơi lệ. Bằng vào đôi mắt đã nhạt nhòa, tôi nhìn thấy y vẫn mặc chiếc áo dài màu trắng kia, trên tấm thân cao lớn thẳng tắp như tỏa ra những làn hơi thở của mùa thu giá lạnh, đượm nét ưu sầu. Tôi bỗng thấy căm hận những giọt nước mắt đang rơm rớm của mình, vì chúng mà tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt y. Nhưng như thế kỳ thực cũng đâu có gì quan trọng, bởi không có lúc nào mà hình bóng của y không khắc ghi trong đầu tôi.

 

Rốt cuộc vẫn là Hoán Bích nhanh trí, vội bước tới chắn trước mặt tôi. Tôi tranh thủ đưa tay áo lên lau nước mắt, khi buông tay xuống khuôn mặt đã trở lại vẻ dịu dàng, điềm đạm thường ngày, bên khóe miệng là một nụ cười mỉm vô cùng nền nã.

 

Chỉ sau mấy tháng mà khuôn mặt y không ngờ đã gầy rộc hẳn đi, phong thái thanh tao ngày trước cũng tiêu tan gần hết, thế nhưng khí khái nam nhi thì vẫn chẳng hề suy giảm.

 

Y cung tay tham bái theo đúng bổn phận của một thần tử. “Thần đệ tới muộn, xin hoàng huynh thứ tội!”

 

Huyền Lăng cũng đã quen với việc y thường xuyên tới muộn trong các bữa tiệc kiểu này nên không hề trách móc, ân cần nói: “Đệ khăng khăng muốn tới Thượng Kinh rét lạnh, bây giờ đi đường bụi bặm trở về đây, trông tiều tụy đi nhiều quá.”

 

Huyền Thanh khẽ cười điềm đạm, nơi ánh mắt hướng tới luôn giữ khoảng cách ba tấc với tôi, tôi gần như có thể cảm nhận được rõ ràng sự u uất trong từng hơi thở của y. “Thần đệ sau khi tới Thượng Kinh thì bị nhiễm phong hàn rồi đổ bệnh mất mười mấy ngày, không liên quan gì tới việc đi đường đâu.”

 

Huyền Lăng bất giác cả kinh. “Sao không có người nào thông báo với trẫm tin này?” Y lộ vẻ trách cứ: “Những kẻ đi theo bên cạnh đệ làm việc kiểu gì thế?”

 

“Là thần đệ không cho phép bọn họ nói đó thôi.” Y mỉm cười, nói: “Chẳng qua là chút bệnh vặt, giờ đã khỏi hẳn rồi.”

 

Huyền Lăng chăm chú nhìn y một lát, tỏ ra khá xúc động. “Đã gầy đi nhiều thế này mà còn nói là bệnh vặt, xem ra đệ thật sự thiếu một người chăm lo việc ăn ở rồi.” Sau đó y chợt cười, nói: “Bây giờ đệ đã có người nào vừa ý chưa?”

 

Huyền Thanh vẫn chỉ khẽ cười, đôi mắt đen láy rốt cuộc đã không kìm được mà nhìn về phía tôi, sâu thẳm tựa như màn đêm mờ mịt. “Nếu có người vừa ý, thần đệ đã chẳng một mình tới đây rồi.” Giọng y chợt hơi trầm xuống: “Có lẽ điều mà đời này Thanh mong cầu chỉ là được mơ hóa bướm giống như Trang Chu thôi.”

 

Lời của y làm tôi đau nhói, tựa như có một cây kim nhọn đâm thẳng vào huyệt thái dương, khiến tôi suýt chút nữa đã nhảy bật dậy. Hồ Chiêu nghi nở một nụ cười tinh nghịch, sau đó cất giọng trong trẻo yêu kiều: “Lục biểu ca phong lưu tuấn tú, đâu dễ gì chịu đi tìm Vương phi về để phải chịu nỗi khổ bó chân bó tay. Nếu có người ở trong phủ trông coi, sao còn có thể ra ngoài tìm người ngọc được nữa.”

 

Huyền Thanh trước giờ vẫn chỉ coi nàng ta như muội muội, do đó cũng không để bụng, chỉ nói: “Chiêu nghi giờ đã làm mẹ rồi, tại sao vẫn chẳng đổi tính tinh nghịch chút nào thế?”

 

Hồ Chiêu nghi tươi cười, nói: “Muội chỉ không đổi cái tính tinh nghịch ấy thôi, còn Hoàn Phi và Thẩm Thục viện đều sắp sinh nở mà dung mạo vẫn xinh tươi chẳng hề thay đổi chút nào kìa.”

 

Tròng mắt y bỗng hơi co rút lại, sau khi thoáng liếc qua bụng tôi một chút liền lập tức trở lại bình thường, đoạn y quay sang nhìn My Trang, nói: “Kính chào Thục viện nương nương, xin thứ lỗi vì chưa kịp có lời chúc mừng.”

 

My Trang hơi khom người một chút, ôn tồn nói: “Đa tạ Vương gia.”

 

Y lại quay sang nhìn tôi, lùi phía sau một bước, cung tay hành lễ, nói: “Kính chào Hoàn Phi nương nương.”

 

Giọng nói của y nghe hơi khàn khàn, mà bốn chữ “Hoàn Phi nương nương” đó lại càng giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, khiến tôi đau đớn tột cùng. Thế nhưng dù đau đớn đến mấy tôi cũng vẫn phải gượng cười chào lại: “Vương gia rốt cuộc đã về rồi.”

 

Trời sắp tối, nơi chân trời rộng lớn bao la là một khung cảnh lạnh lẽo thê lương, những đình đài lầu các giữa chốn cung đình bị ánh tà dương che phủ, dần trở nên mỏng manh tột độ, từng làn âm khí theo sự kéo xuống của màn đêm mà chầm chậm tỏa ra không ngớt, toàn bộ Tử Áo Thành dường như đều chìm trong một bầu không khí hết sức âm u. Y bình tĩnh cất tiếng: “Nương nương đã sắp lâm bồn, chẳng hay thân thể có vấn đề gì không?” Tôi thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, phải cố hết sức mím môi kìm nén mới có thể hé miệng trả lời: “Phiền Vương gia phải bận lòng rồi, ta vẫn khỏe.”

 

Tâm trạng sục sôi khiến tôi gần như không kìm nén được nữa, Hoán Bích vội đỡ lấy cánh tay tôi, nói: “Vương gia lượng thứ, tiểu thư nhà nô tỳ phải đi thay xiêm y rồi.”

 

Huyền Lăng khẽ xua tay một cái, quay sang nói với tôi: “Nàng mau đi đi, cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn đấy.”

 

Vừa mới bước ra khỏi Trọng Hoa điện, chân tôi bỗng trở nên mềm nhũn, Hoán Bích vội vàng đỡ lấy tôi. “Tiểu thư không sao chứ?”

 

Trong khoảnh khắc ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thầm thấy mình thật yếu đuối và vô dụng, cứ ngỡ là sẽ kìm nén được bản thân, cứ ngỡ là sẽ có thể quên đi tất cả, cứ ngỡ là sẽ làm được tới mức tốt nhất, thế nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải thế.

 

Bàn tay Hoán Bích băng giá tựa hạt sương đầu cành, nhưng giọng nói lại dịu dàng rất mực: “Không kìm nén được là một chuyện, tính mạng lại là một chuyện khác, tiểu thư cứ nên cẩn thận thì hơn.”

 

Tôi khẽ gật đầu. “Ta đúng là còn chưa đủ vững vàng.”

 

Hoán Bích thở dài than: “Nỗi khổ trong lòng tiểu thư và Vương gia nô tỳ tất nhiên hiểu rõ, chỉ có điều...”

 

Tôi gật đầu cắt ngang lời muội ấy: “Y phải sống tiếp cho tốt, và ta cũng thế.”

 

Hoán Bích trịnh trọng gật đầu. “Đúng thế, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.” Sau đó lại tiếp: “Tiểu thư tâm trạng đang không tốt, rất dễ bị người ta nhìn ra sơ hở, cứ nên chờ thêm lát nữa rồi hãy quay lại đó thì hơn.”

 

Tôi lẳng lặng gật đầu, đưa mắt liếc qua phía bên cạnh chợt thấy có phiến lá từ nơi đầu cành rơi xuống, tựa như một tiếng thở dài nuối tiếc ở đáy lòng.

back top