1 khúc kết thúc, Hoa Trầm Hương buông 2 tay, nhìn Quân Phi Vũ mỉm cười nhưng ko nói gì.
Quân Phi Vũ vẫn đang chìm đắm tro giọng hát làm cho người khác mê say của hắn, chưa thể tự thoát ra được.
Hắn có giọng nói rất may mắn, khi nói chuyện là thanh âm nhẹ nhàng dễ chịu, khi hát lại thêm 1 phần trầm thấp ấm áp, giống như 1 chén rượu quí, làm cho người ta chỉ khẽ nhấp 1 cái, lại muốn uống thêm 1 ngụm, hận ko thể vĩnh viễn như vậy nghe suốt cả đời.
Đợi nàng phục hồi tinh thần, vừa lúc ngước mắt chạm phải ánh nhu tình như nước của Hoa Trầm Hương, hắn thấy được sâu tro mắt nàng là thưởng thức cùng ngưỡng mộ. Mà nàng, thì thấy được tro mắt của hắn là tự tin cùng thỏa mãn.
Chăm chú quan sát 1 lúc, Hoa Trầm Hương ko nhịn được cười mở miệng trước- Phi Vũ, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Mặt ta thật sự mọc cỏ nữa hả?
Tình nhi bên cạnh “Xì” cười 1 tiếng, thấy ánh mắt lạnh của Quân Phi Vũ, lập tức vội vàng che miệng cúi đầu.
Quân Phi Vũ quay đầu lại nhìn Hoa Trầm Hương, hắn bây giờ tro mắt nàng tựa hồ ở phương diện nào đều siêu cấp đẹp trai, siêu cấp mê người, tro lòng toát ra 1 loại hưng phấn như tìm được tri kỷ.
Nàng vén trướng mạn xuống giường, đến gần Hoa Trầm Hương- Có qua có lại mới toại lòng nhau! Trầm Hương, ta cũng tặng cho ngươi 1 khúc.
Đi được mấy bước, cước bộ lại lảo đảo, Hoa Trầm Hương vội đỡ lấy nàng, mâu quang rơi xuống lớp băng vải trên đầu nàng, mi nhẹ nhăn lại- Phi Vũ, vết thương của ngươi thật ko sao chứ? Ko nên quá miễn cưỡng bản thân, ko cần phải đàn lúc này, dù sao chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở chung, sau này ko sợ ko có cơ hội nghe ngươi đánh đàn.
Quân Phi Vũ ngước mắt mỉm cười nhìn hắn- Ko có gì đáng ngại. Ta ko phải lúc nào cũng có hứng thú đánh đàn, ko tin ngươi thử hỏi Tình nhi, thiên hạ có mấy người có phúc có thể nghe được tiếng đàn của ta?
Hoa Trầm Hương đưa mắt hướng Tình nhi, quả nhiên, Tình nhi dùng sức gật đầu.
Hoa Trầm Hương sang sảng cười- Tốt lắm, nếu Phi Vũ thịnh tình, Trầm Hương sẽ chăm chú lắng nghe.
Quân Phi Vũ hướng mọi người mỉm cười, nhẹ vén làn váy, chậm rãi ngồi xuống, 10 ngón tay trắng noãn nhẹ ấn dây đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, nàng thanh âm như đang than khóc, chậm rãi vang lên tro phòng, lại xuyên thấu qua môn quan phiêu tống bên ngoài.
_ Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,
Khinh giải la thường,
Độc thướng lan chu.
Vân trung thùy ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài há my đầu,
Khước thướng tâm đầu.
Dịch: Trăng tròn phía lầu Tây
Mùi hương của ngó sen hồng nhạt như điệm ngọc mùa thu
Khẽ buông xiêm áo the
1 mình lên thuyền lan
Thư gấm tro mây ai gửi đến
Khi chiếc nhạn bay trở về
Trăng đã sáng đầy lầu tây.
Hoa tự phiêu lãng, nước tự trôi
1 mối tương tư
2 chốn ưu sầu
Tình này ko cách gì tiêu trừ
(Nỗi sầu) vừa mới thoáng lên mi
thì đã nhói vào tro lòng rồi.
Thanh âm mềm mại ôn nhu, triền triền miên miên, giống như 1 sợi tơ, đem tâm Hoa Trầm Hương trói chặt, kìm lòng ko đậu nhắm mắt lại, tinh tế nghe, ko muốn bỏ qua bất luận bất cứ âm luật gì, chỉ muốn đem thanh âm này vĩnh viễn cất kỹ tro lòng.
Tro đầu của hắn hiện lên 1 bức tranh hoàn mỹ, Quân Phi Vũ tựa vào ngực hắn, vành tai và tóc mai của nàng cùng hắn ẩn tình chạm vào nhau, cùng nhau trò chuyện, 1 khắc kia, như thiên đường địa cửu, sông cạn đá mòn…
Đến khi khúc nhạc kết thúc, hắn còn chìm đắm tro hình ảnh mỹ lệ hạnh phúc ko thể tự thoát ra được.
Quân Phi Vũ xem mọi người còn chìm đắm tro tiếng hát của nàng tinh thần chưa phục hồi lại, hiểu ý cười, nhẹ đàn thêm 1 khúc.
Nhìn thấy Hoa Trầm Hương cùng Tình nhi mê say, nàng nguyên vốn còn muốn thêm đàn 2 khúc, nhưng ngón tay lại cảm thấy đau đớn. thân thủ vừa nhìn, 10 đầu ngón tay thế nhưng đã sưng toàn bộ, xem ra Quân Phi Vũ nguyên lai quả nhiên thường ko đánh đàn, chỉ nhẹ nhàng đàn 2 khúc, tay đã rất nhanh đau rát.
_ Các ngươi ngây ngốc cái gì? Ha hả, có phải hay ko quá dễ nghe?
1 câu của nàng, làm Hoa Trầm Hương cùng Tình nhi mới thanh tỉnh lại, Tình nhi khi nhìn đến ánh mắt ám hiệu của Quân Phi Vũ, cười ái muội, lập tức đi ra ngoài.
Hoa Trầm Hương tựa như là ko nhìn thấy nàng cùng Tình nhi nháy mắt ra dấu, 1 đôi tinh con ngươi lóe lên tia sáng kỳ dị như là nhìn thấy bảo vật, chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng giam nàng vào ngực.
Khi nàng bắt đầu hát, hắn đã muốn làm động tác này, bây giờ rốt cuộc như nguyện, tro lòng cảm thấy phong phú, mùi thơm quanh quẩn mũi, thản nhiên làm cho hắn sinh ra 1 loại thỏa mãn như là chiếm được toàn bộ thế giới.
Này ôm ấp rộng lớn, cơ thể hắn lại ôn ngọc mềm hương, nhiệt độ ko khí hình như có xu hướng dần dần lên cao.
Quân Phi Vũ có sắc tâm ko sắc đảm, bị hắn đột nhiên ôm vào tro ngực như vậy, nhất thời ko dám ngước mắt nhìn hắn, gục đầu xuống, toàn bộ bên tai hồng thấu.
Hoa Trầm Hương nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, càng mê muội, nếu như cả đời có thể ôm lấy nàng như vậy, sợ là kêu hắn đi chết hắn cũng nguyện ý đi?
Ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng nâng cằm nàng, nhìn 2 má nàng đẹp như hoa đào tháng 3, cười đến loan loan mặt mày, còn có lăng môi hồng hào ướt át, Hoa Trầm Hương ko chút suy nghĩ, trực tiếp đem môi đi tới.
Ngọt ngào, mềm mại xúc cảm, làm cho bụng dưới hắn căng thẳng.
Đang định làm nụ hôn sâu sắc, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng Tình nhi kinh hô- Nô tỳ tham kiến nữ hoàng bệ hạ!
1 thanh âm mềm mại vang lên- Trẫm từ xa nghe được có người đánh đàn, đàn thật đúng là dễ nghe! Tình nhi, công chúa điện hạ đâu?
_ Hồi hoàng thượng, công chúa ở tro phòng!
Quân Phi Vũ nghe được Tình nhi lớn tiếng đưa tin, hoảng sợ, mẫu hoàng thế nào đột nhiên tới?
Đại não lập tức hoạt động, vội vàng đẩy Hoa Trầm Hương ra, hờn dỗi trừng mắt liếc hắn 1 cái, lại vội vàng vuốt ve tóc, sửa sang lại y sam, lúc này mới đi ra ngoài- Phi Vũ bái kiến mẫu hoàng!
Hoa Trầm Hương cười cười, cũng đi theo phía sau nàng ra ngoài.
_ Vũ nhi, thế nhưng ngươi vừa đánh đàn?
_ Hồi mẫu hoàng, chính là hoàng nhi.
_ Thật ko ngờ, 1 thời gian ko gặp, tiếng đàn Vũ nhi thế nhưng tiến bộ nhanh như vậy, ca hát càng ngày càng dễ nghe!
Quân Phi Vũ nhìn khuôn mặt cùng mỹ mạo của Quân Mạc Sầu tro lòng thầm than cho dù là những mỹ nhân tuyệt sắc trẻ tuổi nhìn thấy nàng cũng phải ganh tị; nàng dùng đôi mắt đẹp dịu dàng ý cười, ngây thơ khẽ sẳng giọng hỏi- Mẫu hoàng thế nào đột nhiên tới đây, có phải hay ko đến cười nhạo hoàng nhi?
Quân Mạc Sầu nhợt nhạt cười- Vũ nhi, ngươi thường ngày cũng ko nguyện đánh đàn, hôm nay vì sao có nhã hứng nhu vậy? Chẳng lẽ bởi vì hoàng tử Hoa Trầm Hương?
Quân Phi Vũ liếc mắt nhìn Hoa Trầm Hương 1 cái, thấy 2 tròng mắt hắn tràn ngập ý cười, nàng mặt cười nóng lên- Mẫu hoàng, người đúng là cười nhạo hoàng nhi.
_ Đồng An, ngươi xem đi, nha đầu to gan lớn mật này thế nhưng thông suốt sẽ đỏ mặt nha! Ha hả…
Theo lời nói Quân Mạc Sầu, Quân Phi Vũ lúc này mới liếc mắt nhìn kỹ người nam nhân đứng bên cạnh nãy giờ vẫn ko nói gì, ước chừng có lẽ hơn 30, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú biểu tình nhàn nhạt, làm cho người khác có cảm giác xa cách.
Ngay cả khi nghe được Quân Mạc Sầu nói, cũng chỉ khẽ gật đầu 1 cái.
Thấy hắn cùng Quân Mạc Sầu tro lúc đó liếc mắt đưa tình nhìn nhau, hắn hẳn là nam sủng của nữ hoàng đi?
Quân Phi Vũ nhất thời ko làm rõ được thân phận của hắn là gì, đành phải hướng hắn mỉm cười, gật gật đầu, liền tuyển trạch (Lựa chọn) tạm thời quên.
Lúc này, ánh mắt Quân Mạc Sầu rơi vào trên người Hoa Trầm Hương, ánh mắt yêu thương đắc ý tựa như là mẫu thân nhìn con của mình- Trầm Hương hoàng tử, ko biết nha đầu Vũ nhi có hay ko chọc giận ngươi sinh khí? Nha đầu kia luôn quen làm theo cảm tính, ngươi cần phải nhiều thông cảm a!
Hoa Trầm Hương nhìn nàng cười cười- Hồi nữ hoàng bệ hạ, tính cách Phi Vũ cùng Trầm Hương rất hợp, nhất kiến như cố. Ko dối gạt nữ hoàng bệ hạ, Trầm Hương sợ rằng hôm nay một lòng đã muốn giao ra đi!