Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

Chương 17: Lão Tổ Tông

Lát sau, Diệp Phong rốt cuộc cúi đầu xuống, ngạo nghễ nhưng ko dám nhìn thẳng Quân Mạc Sầu, vang vang hữu lực nói- Bệ hạ, Diệp Phong nguyện đi ra sa trường, bảo vệ quốc gia!

Quân Mạc Sầu đặt chén trà xuống, con ngươi nhìn về phía Diệp Phong lóe lên 1 tia thưởng thức- Rất tốt! Diệp Phong, hiện tại thái tử đã trở về, thành Thanh Châu vừa lúc có một chỗ trống, ngươi tạm thời tới tìm tổng binh thành Thanh Châu để báo danh đi, làm từ thấp lên cao! Ngươi có ý kiến gì ko?

_ Diệp Phong ko có ý kiến!

Thành Thanh Châu là thành biên giới giáp ranh giữa 3 quốc gia gồm Phượng Hoàng quốc cùng Thiên Tiệm quốc và Thương Ngô quốc, từ xưa đến nay, đều là Phượng Hoàng quốc binh gia trọng địa, là vị trí cực kỳ quan trọng, trước, là do thái tử Quân Phi Vân tự mình trấn thủ, gần đây nàng mới bị nữ hoàng Quân Mạc Sầu điều trở lại kinh thành, phụ trách an nguy tro thành.

Thành Thanh Châu chẳng những là binh gia trọng địa, nó còn là nơi giao lưu mậu dịch giữa 2 nước và quan trọng nhất là gần với kinh thành cùng thành Dương Châu phong cảnh tú lệ phồn hoa.

Quân Mạc Sầu vẫn phi thường coi trọng bố cục binh lực của Phượng Hoàng quốc cùng với việc mậu dịch buôn bán với 3 quốc gia còn lại, cho nên đối với trọng địa của thành Thanh Châu, nàng cũng là phi thường để bụng, vẫn luôn phái tâm phúc tới gác, lần này làm cho Diệp Phong đi vào nơi đó, chính là muốn cho hắn cơ hội nung nấu, đợi ngày hồi kinh sau này lại tiện dụng dùng.

Tiểu tử này thế nhưng nàng vẫn luôn xem trọng, nàng ko hi vọng hắn cả đời này chỉ làm thị vệ mà thôi. Nàng chính là càng hy vọng, Diệp Phong có thể gánh vác 1 phần trách nhiệm trọng đại.

Vì thế, đáp án này của Diệp Phong thật đúng với dụng ý của nàng, nàng quả nhiên ko có nhìn lầm người!

_ Diệp Phong, nếu ngươi ko còn ý kiến gì, ngươi nên lui xuống chuẩn bị, ngày mai nghỉ ngơi 1 ngày, ngày kia chuẩn bị xuất phát. Lui xuống đi- Thanh âm Quân Mạc Sầu ôn nhu đi nhiều, nói xong liền hướng hắn phất phất tay.

Diệp Phong đứng dậy- Tạ ơn bệ hạ! Diệp Phong xin cáo lui!

Đi vài bước, Diệp Phong quay đầu lại hỏi- Ko biết Diệp Phong đi, an toàn của công chúa điện hạ do ai đến phụ trách?

Quân Mạc Sầu cười cười- Việc này ngươi ko cần quan tâm, tự nhiên rồi sẽ có người thay thế vị trí của ngươi. Nga, được rồi, đây là hắc ngọc kéo dài tính mạng, ngươi nhớ đưa cho Phi Vũ.

Một bình sứ nhỏ lập tức 1 đường thẳng bắn về phía Diệp Phong, tốc độ cực nhanh, Diệp Phong nhẹ nhàng đưa tay lên, đem bình nhỏ nắm ở lòng bàn tay, nhưng dư kình lực lại chấn động làm miệng hắn tê dại, mặc dù đáy lòng khiếp sợ với công lực của nữ hoàng bệ hạ lại thâm sâu thêm 1 tầng, mặt ngoài lại bình thản như nước, cúi đầu hướng Quân Mạc Sầu hành lễ xin cáo lui, mới đi ra khỏi Phượng Nghi cung.

...

Nhìn thân ảnh Diệp Phong biến mất, Quân Mạc Sầu câu môi cười, lập tức vỗ nhẹ tay 1 cái, 1 người áo đen liền vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt nàng- Ngươi bắt đầu từ hôm nay, phụ trách an toàn của Lục công chúa. Nhớ kỹ, ko cần thiết, ko được lộ diện.

_ Thuộc hạ minh bạch!

_ Hiện tại bảo vệ cửa cho trẫm, ko có được trẫm cho phép, ai cũng ko được tiến vào.

_ Tuân chỉ!

Hắc y nhân 1 câu cũng ko nói thêm, theo Quân Mạc Sầu phân phó, lại lặng yên ko một tiếng động biến mất, ko ai có thể phát hiện hắn từ đâu tới đây, lại từ nơi nào biến mất.

Quân Mạc Sầu đứng dậy đi vào nội thất, nhấc lên bức tranh sơn thủy treo tường, phía sau có 1 khối bức tường nhìn ko có gì đặc biệt thận trọng gõ nhẹ 3 cái, một đạo ám môn liền tro nháy mắt mở ra, thân hình Quân Mạc Sầu nhanh cấp tốc đi vào, ám môn nặng nề đóng cửa lại.

Thân hình Quân Mạc Sầu thông thạo ở nội thất hắc ám tả hữu qua lại dễ dàng, rốt cuộc đi tới 1 ám phòng âm u, lại duỗi tay ở 1 khối tường nhẹ đập mấy cái, tro nháy mắt lại có một đạo ám cửa mở ra.

Theo ngoài cửa đi vào, ngay phía trước bên tro phòng khách có 1 vị tiên nhân, đốt 1 cây nến đỏ thô như nắm tay, chiếu sáng toàn bộ phòng khách.

Tiên nhân phía trước, mặc 1 bố y lam nhạc tinh tế thân ảnh thon thả mà đốt đàn hương, tóc đen tựa như mực dùng 1 cây cái bạch ti mang nhẹ vén ở sau lưng, 1 cỗ hơi thở trầm tĩnh ninh thần, tự nhiên theo trên người nàng mà đi ra.

Quân Mạc Sầu ko dám vào cửa, chỉ là cúi đầu nói nhỏ- Mạc Sầu khấu kiến lão tổ tông.

Nữ nhân kia cũng ko quay đầu lại, chỉ là nhẹ giọng nói- Vào đi!

Quân Mạc Sầu trên mặt vốn luôn cao quý thong dong, có thận trọng cùng cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng, nàng bây giờ ko dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là quy củ khoanh tay đứng ở 1 bên, lẳng lặng chờ nữ nhân kia hoàn tất công việc đốt hương, lẳng lặng chờ nàng xong việc, xoay người lại.

Mỗi 1 lần, Quân Mạc Sầu nhìn thấy gương mặt trước mắt này, lại cảm thán rằng năm tháng như chưa từng ở trên người lão tổ tông mảy may lưu lại dấu vết.

Nàng vẫn là trẻ tuổi giống như trăm năm trước, đẹp như thế lệ, vẫn là “Phượng hoàng đệ nhất mỹ nhân” trước đây tuyệt thế phong tư.

Nếu như so sánh điểm bất đồng giữa lão tổ tông hiện tại cùng với nàng của trăm năm trước có chỗ nào khác nhau, đó chính là đôi mắt của nàng, tất cả mọi chuyện trên thế gian cùng với nhân tâm con người nàng như đều hiểu rõ, như 1 loại khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, nhiều lần trải qua thương tang thanh thấu, thời gian khi ánh mắt của nàng hướng vào ngươi, tựa hồ như là 1 phen lưỡi dao sắc bén, nàng ko cần động thủ, chỉ là 1 ánh mắt, cũng đủ để cho ngươi thần phục ở dưới chân của nàng.

Quân Mạc Sầu biết, đây là 1 loại cảnh giới, có lẽ, là nàng cả đời đều ko thể đạt tới cảnh giới đó!

Nhìn thấy lão tổ tông ngồi xuống, hướng nàng khoát tay áo, Quân Mạc Sầu mới dám ngồi xuống- Lão tổ tông, Mạc Sầu hôm nay tới, là muốn nói cho lão tổ tông, Phi Vũ thực sự như lão tổ tông nói, vào ngày 1/8 này đã thức tỉnh rồi! Hôm nay Mạc Sầu còn thử đi thăm dò Phi Vũ, quả nhiên thông tuệ hơn người, thế nhưng mới 1 ngày liền thu phục Trầm Hương hoàng tử.

Lão tổ tông cũng ko có biểu hiện ra kinh hỉ quá lớn, chỉ là nhẹ “Nga” một tiếng- Kế tiếp, ngươi định làm như thế nào?

_ Ta đã đem Diệp Phong điều đi Thanh Châu, trước ma luyện 1 phen, ngày sau lại làm cho hắn trở về giúp Phi Vũ 1 tay. Kế tiếp, làm cho Phi Vũ đi thu phục 5 phu thị của nàng, ngũ đứa nhỏ kia đều là hạng người tâm cao khí ngạo, thêm nữa trước đây Phi Vũ cùng bọn họ từng có ko ít xung đột, sợ rằng Phi Vũ muốn thu phục bọn họ, còn cần 1 ít thời gian.

Quân Mạc Sầu nghiêm túc nói xong, lại kiên nhẫn chờ lão tổ tông phản ứng.

Lão tổ tông ngón tay nhẹ nhàng gõ mấy cái ở thái dương, cặp con ngươi nhìn thấu tình đời, đột nhiên lóe ra 1 tia sáng giảo hoạt- Lão thân cũng hồi lâu ko có ra ngoài hoạt động, cũng là đến lúc nên đi ra xem.

Trên mặt Quân Mạc Sầu vui vẻ- Lão tổ tông, ngươi thực sự muốn đi ra ngoài?

Lão tổ tông hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười- Ta đi xem đứa nhỏ Phi Vũ này, nhìn nàng sau khi thức tỉnh có cái gì bất đồng.

_ Vậy thì tốt quá! Có lão tổ tông xuất sơn, Phi Vũ còn lo cái gì!

Lão tổ tông nghiêm sắc mặt- Cũng ko thể nói như vậy, Phi Vũ cuối cùng vẫn là nhờ vào trí tuệ cùng năng lực của mình, nếu như ko có trí tuệ, dù cho ngươi tống nàng ngồi trên hoàng vị, nàng có thể ngồi được lâu sao?”

_ Dạ! Lão tổ tông dạy rất đúng.

_ Được rồi! Ngươi lui ra đi! Có việc ta sẽ tìm tới ngươi! Nhớ kỹ, chuyện ta muốn đi ra ngoài, ai cũng ko được lộ ra.

back top