Yếu ớt 1 mộng tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng choang.
Quân Phi Vũ ngẩn người nhìn sa trướng nửa ngày, tối hôm qua cả đêm suy nghĩ, cũng ko biết lúc nào ngủ thiếp đi, đã ngủ hết nhiên liền tới trời sáng.
Nàng đứng dậy, đưa tay ra đấm lại thắt lưng, này ngủ 1 giấc thật thẳng, cả người cũng cảm giác thư thái rất nhiều.
_ Tình nhi…
Nàng biết nha đầu kia khẳng định chờ ở bên ngoài, quả nhiên, nàng kêu 1 tiếng, bên ngoài bình phong lập tức vang lên tiếng Tình nhi vui vẻ đáp lại- Tới! Công chúa, ngài tỉnh?
Nhìn thấy khuôn mặt Tình nhi cười híp mắt, Quân Phi Vũ tâm tình cũng tốt hơn nhiều, toại hỏi- Hôm nay ko có chuyện gì đi?
_ Trầm Hương hoàng tử vừa đã tới! Thấy công chúa chưa tỉnh, nói 1 hồi lại đến.
Nhớ tới cái nam nhân cười như xuân phong kia, Quân Phi Vũ cười yếu ớt nói- Hắn nhưng thật ra cố tình, đến 2 lần ko thấy ta, nhưng thật ra có vẻ ta có 1 chút chậm trễ với hắn. Tình nhi, ngươi đi thỉnh hắn qua đây đi! Ai, ko được, vẫn là ta đi tìm hắn đi! Đỡ phải mẫu hoàng đến lúc đó nói ta chiếu cố ko chu toàn rồi lại phiền phức tới tìm ta.
Quân Phi Vũ thoáng trang điểm 1 phen, lúc thay quần áo mới phát hiện, này y phục của công chúa tiền nhậm đều là cái loại màu sắc dày đặc đỏ tía, muốn chọn vài món màu sắc trang nhã đều ko có biện pháp, chỉ ngoại trừ tập quần trắng ngày hôm qua kia, chọn tới chọn lui, duy có 1 quần lụa vàng nhạt sắc mỏng rốt cuộc tương đối hợp ý của nàng.
Thật muốn quay lại thời gian ngày hôm qua ghê, thế nào lại ko vì mình mua thêm 1 ít trang phục và đạo cụ, nhịn ko được nhẹ giọng thở dài.
_ Tình nhi, hay là chúng ta dẫn Trầm Hương hoàng tử dạo phố đi!
Tình nhi nhíu mày- Công chúa, ngài muốn dẫn Trầm Hương hoàng tử xuất cung, phải được nữ hoàng cho phép?
Quân Phi Vũ sửng sốt, nói thầm 1 tiếng- Này ra 1 chút còn phải xin phép? Quả nhiên chân tướng tiểu thuyết viết phiền phức như vậy.
_ Công chúa, ngài nói cái gì?
_ Nga, ko có gì, sau này sẽ tìm tới hắn, lại thuận tiện đi theo mẫu hoàng lên tiếng xin phép, ta sau này còn thường xuyên muốn đi ra ngoài nữa!
Tình nhi cười- Công chúa trước đây ra, ai dám ngăn cản ngươi a! Chỉ bất quá muốn dẫn Trầm Hương hoàng tử ra, hắn ngoại lai là khách, vạn nhất có chút gì sự, nữ hoàng bệ hạ cũng ko hảo cùng hoàng thượng Thương Ngô quốc giao cho a!
Quân Phi Vũ gật đầu, này cổ đại quốc cùng quan hệ, kỳ thực giống như là hiện đại ngoại giao như nhau, sứ giả ngoại giao nếu liên quan đến thương vong, đối phương sẽ muốn so đo, nhất kiện là thường hay xuất hiện những tiểu nhân phiền toái muốn gây chuyện.
_ Tình nhi, cám ơn ngươi nhắc nhở!
_ Công chúa khen ngợi, nô tỳ nào dám đương, chỉ cần công chúa ko trách nô tỳ lắm miệng, nô tỳ liền cao hứng.
Quân Phi Vũ nhẹ gõ 1 chút trán của nàng- Ngươi nha đầu kia, chính là thích tự ngược đãi mình. Đi thôi! Chúng ta tìm Trầm Hương hoàng tử đi.
_ Công chúa, vạn nhất Tiêu đại nhân bọn họ lại tới tìm ngươi, làm sao bây giờ?
Quân Phi Vũ cười nói- Vậy hãy để cho bọn họ hưởng vị đạo chờ cả ngày đi!
Nhìn trên mặt nàng tràn ngập tính toán vị đạo cười, Tình nhi rùng mình 1 cái- Công chúa, người cười rất dọa người!
Quân Phi Vũ vẻ mặt vô tội, nhưng ánh mắt của nàng thanh thấu tinh lượng- Có sao?
_ Có!
_ Được rồi, đi thôi! Còn ko đi, trời sẽ tối mất!
Quân Phi Vũ nói xong, liền dẫn đầu hướng phía ngoài cửa cung đi đến.
Thượng Lễ cung, chính là chỗ ăn ở của Hoa Trầm Hương cùng 5 vị dị quốc hoàng tử khác.
Ko quá 1 khắc, đã đến Thượng Lễ cung, Quân Phi Vũ đột nhiên dừng bước lại, cũng ko quay đầu lại nhẹ giọng hỏi- Tình nhi, Diệp Phong đã đi chưa?
_ Hồi công chúa, Diệp Phong trước khi đi đã đến Phi Vũ cung, chỉ là thấy công chúa còn đang ngủ, vì thế chỉ để lại lời nói, hắn nói- Thỉnh công chúa bảo trọng! Ngày sau Diệp Phong quay về, chắc chắn giúp công chúa 1 tay.
Quân Phi Vũ viền mắt đột nhiên liền ướt.
Diệp Phong, là nam nhân vốn có khả năng nhất đạt được tâm của nàng, cứ như vậy tiêu sái cách nàng mà đi.
Nàng mặc dù hiểu hắn, nhưng nàng cũng hận hắn, hận hắn ở lúc nàng cần nhất người ủng hộ nhất lại đi!
Ngày khác…nàng cười khổ, ngày khác quang cảnh ra sao? Còn có cần hắn hay ko? Đây là cái vấn đề, hắn nhưng thật ra rất có tự tin, giúp được nàng 1 tay?
Quân Phi Vũ hảo tâm tình, cứ như vậy rơi xuống.
Nhưng hiện tại đã tới cửa Thượng Lễ cung, lại dù thế nào, nàng vẫn phải là lắng lại tâm tình của mình đi gặp Hoa Trầm Hương.
Vừa đến cửa cung, nội thị giữ cửa liền đồng thời hành lễ- Nô tài khấu kiến công chúa điện hạ!
_ Tất cả đứng lên đi! 1 tro 2 ngươi, mau dẫn bản công chúa đi tới chỗ ở của Trầm Hương hoàng tử!
Quân Phi Vũ khởi giá đến, rơi vào tro mắt người khác, thật đúng là hữu mô hữu dạng, nhìn nội thị kia cúi đầu khom lưng, tuyệt ko dám chậm trễ là biết.
_ Thỉnh công chúa cùng nô tài đi, nô tài vì công chúa dẫn đường!
Quân Phi Vũ vừa mới tiến vào đình viện, 1 đám người trước mặt mà đến, ko khỏi làm chói mắt người khác, thực sự là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ a, tinh tế vừa nhìn, nguyên lai chính là kia Tam công chúa Quân Phi Yên cùng 2 tỳ nữ theo hầu phía sau và song bào thai tuyệt sắc của Thiên Tiệm quốc — Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn.
1 con đường thẳng, ko thể buông tha.
Quân Phi Yên mắt to trung lóe ra ngoài ý muốn- Lục muội, thế nào ngươi cũng đã tới? Là tới tìm Trầm Hương hoàng tử đi?
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Phi Vũ bái kiến Tam tỷ, tiểu muội chính là tìm đến Trầm Hương hoàng tử!
Sau đó, nàng lại hướng kia song bào thai 1 cái lễ- Phi Vũ bái kiến 2 vị hoàng tử!
Đôi mắt sáng giơ lên, lặng yên chống lại 2 song hàn con ngươi, phát hiện 2 song hàn con ngươi kia đồng dạng tản mát ra 1 loại bí hiểm lãnh ý, đâm thẳng vào tro lòng của nàng, làm cho nàng cảm giác hàn nhập tâm cốt.
Quân Phi Vũ rũ xuống con ngươi, tro lòng lại thầm nghĩ, nàng lúc nào đắc tội 2 người này? Nhìn ánh mắt của nàng đâu có như thế sấm người? (Sấm ở đây là hù dọa trừng liếc người khác 1 cách dữ tợn!)