Tháng sáu - Khánh Nguyên năm thứ chín, Tân Tú Cung – một trong các cung điện Đại Hán nghênh đón nhóm tú nữ thứ ba. Mặc dù mặt trời nhô lên cao chói chang, nhưng cung đại hán vẫn bận rộn như cũ.
Nhìn thấy một đám tú nữ eo nhỏ lưng thon, duyên dáng thướt tha chậm rãi đi vào cung đình, các cung nữ hầu hạ chủ tử càng thêm cẩn thận thoả đáng, bọn thái giám càng chịu khó chạy qua chạy lại.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu đi theo đội ngũ phía trước, tuy rằng tò mò cung điện hoa lệ, nhưng nàng vẫn chỉnh tề đi về phía trước. Một lát sau, nhóm tú nữ tiến vào vườn ngự uyển ở Tân Tú Cung, thái giám cung nữ chậm rãi lui ra, trong vườn ngự uyển dần dần vang lên tiếng nói ôn nhu nhỏ nhẹ. Tốp năm tốp ba tú nữ cùng nhau tụ tập, cầm quạt tròn tránh nắng, chỉ một động tác nho nhỏ này thôi, nhưng ai ai cũng thực đoan trang thanh nhã, tư thái nghiên lệ.
Có thể đi vào Tân Tú cung có hai trăm ba mươi hai vị tú nữ, những tú nữ này đều do châu phủ từ bốn mươi hai châu của Đại Hán tỉ mỉ chọn lựa ra những khuê tú xuất chúng nhất, tài nghệ tướng mạo đều là trăm dặm mới tìm được một người.
Hôm nay sáu mươi vị tú nữ từ kinh thành tiến cung dự tuyển, trong sáu mươi người này, Kỷ Trà Huyên cũng không quen một người bằng hữu tốt nào, nàng một mình im lặng đứng ở bên hồ nhỏ trong góc ngự hoa viên, dưới ánh nắng hè chói chang, đây là nơi nhẹ nhàng khoan khái nhất.
Đứng bên bờ hồ, nàng đang suy nghĩ nên biểu hiện như thế nào trong lúc tuyển chọn, bởi vì nàng phải tiến cung.
Từ khi trở thành Kỷ Trà Huyên, vận mệnh của nàng đã được định đoạt. Không tiến cung, nàng cũng vĩnh viễn không thể quay về thời đại tự do kia, không tiến cung, nàng phải để mặc mẹ cả ‘treo giá’ (ý nói việc hôn nhân do mẹ cả quyết định). Trên đời này nàng vốn không dám hy vọng “Nguyện tìm được người đồng tâm, đầu bạc cũng không rời”, tình cảm dù tốt đẹp, cũng sẽ có tam thê, tứ thiếp, thông phòng, mỹ cơ. Huống chi, hôn nhân của nàng bị mẹ cả nắm giữ trong tay, mà một thứ nữ muốn làm thê tử chỉ có thể gả cho kẻ thấp kém, đáng tiếc, mẹ cả của nàng cũng không phải loại người lo lắng cho thứ nữ. Cùng với tương lai bi thảm, so với bị tùy ý mua bán, không bằng ở cung đình chiến đấu một phen, có lẽ đi lên vị trí trên cao kia, nàng còn có thể trở về.
Nghĩ đến đây, Kỷ Trà Huyên nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, tuy rằng khuôn mặt thanh thuần khả ái, nhưng trong lòng nàng đã xoay chuyển rất nhiều tâm tư.
Trong mấy trăm vị tú nữ này, dung mạo của Kỷ Trà Huyên chỉ có thể tính là trung đẳng, tài nghệ của nàng, không, phải nói tài nghệ của khối thân thể này lại càng bình thường, mà gia thế của nàng mặc dù ở kinh thành, nhưng cũng chỉ là thứ nữ của một lễ bộ lang trung ngũ phẩm, nàng căn bản không hề có ưu thế so với nữ nhi của các vị công hầu đại quan khác, nàng như vậy, con đường phía trước thật xa vời.
Bất quá, Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, nàng đã không còn là Kỷ Trà Huyên trước kia. Nàng có lẽ không có tài hoa hơn người, nhưng vẫn có thể làm một số tài nghệ trong khuê phòng.
Kỷ Trà Huyên sờ sờ móng tay một chút, sau đó đưa tay lui vào bên trong tay áo dài, ngón tay khẽ nhúc nhích, quen thuộc điều khiển. Nhan sắc của nàng không xuất sắc, nàng chỉ có thể dùng tâm kế để đi lên địa vị cao mà thôi.
Quét mắt về phía vô số mỹ nhân chung quanh, trong mắt Kỷ Trà Huyên chợt lóe ra thần sắc phức tạp, sau đó đưa bàn tay ra phía trước vuốt ve một đóa hoa đang nở rộ, trên mặt lộ ra thần sắc yêu thích.
”Tỷ tỷ chờ muội muội thật lâu không tới, muội muội lại tự mình ở đây ngắm hoa đến thật vui vẻ!”
Kỷ Trà Huyên xoay người, người tới mặc một thân cung trang màu đỏ nhạt, đầu cài cặp trâm điệp ngọc nhẹ nhàng như bay, khuyên tai trân châu dưới ánh mặt trời đã khuất tỏa ra ánh sáng chói mắt. Da thịt nàng còn trắng hơn tuyết, khuôn mặt kiều diễm vô song, dáng người thân thể mềm mại đáng yêu như tiên nữ, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh thành.
Vị mỹ nhân này là Kỷ Trà Phù, tỷ tỷ của Kỷ Trà Huyên, đích nữ của lễ bộ lang trung ngũ phẩm.
”Tỷ tỷ nói đùa, muội thấy tỷ đang cùng vài vị tú nữ nói cười thật vui, muội muội ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo, không dám làm lỡ tỷ tỷ cùng các vị công hầu tiểu thư tương giao.”
Kỷ Trà Phù thản nhiên cười: “Muội muội không cần giận dỗi như thế, tư sắc của muội muội mặc dù so với các vị tú nữ khác chỉ là trung bình, nhưng lại hơn ở tươi mát khả ái, bệ hạ nói không chừng lại lựa chọn muội muội.”
Kỷ Trà Huyên hơi cúi người tạ lễ, rất thật tình tươi cười nói: “Đa tạ lời chúc của tỷ tỷ, muội tự biết nhan sắc mình tầm thường, không dám hy vọng xa vời. Tỷ tỷ lệ sắc vô song, nhất định có thể làm vẻ vang gia tộc.”
Ánh mắt Kỷ Trà Phù chợt lóe, nụ cười trên mặt càng làm nàng tăng thêm vài phần kiều diễm. Nàng vội vàng nâng Kỷ Trà Huyên dậy, nhẹ giọng nói: “ Những lời này của muội muội còn hơi sớm, trong Tân Tú cung còn rất nhiều vị tú nữ còn xinh đẹp hơn tỷ, tỷ có thể trúng tuyển hay không còn xem vận may nữa.”
Kỷ Trà Huyên quyệt miệng mỉm cười nói: “Là tỷ tỷ quá mức khiêm tốn đó thôi.”
Kỷ Trà Phù cười cười, cũng không nói nữa.
Chủ nhân Kỷ gia và chủ mẫu tương kính như tân, thiếp thất di nương dịu ngoan nghe lời, nữ nhi cũng phân biệt đích thứ khác nhau. ‘Phù’ và ‘Huyên’, một hoa một thảo, liền có thể nói rõ thái độ coi trọng của phụ thân.
Đích nữ Kỷ Trà Phù từ nhỏ đã được chủ mẫu nghiêm khắc dạy dỗ, hy vọng nàng làm rạng danh gia tộc. Hiện tại Kỷ Trà Phù vừa tròn 14 tuổi, tài nghệ dung mạo đều là một trong những người tốt nhất, Kỷ gia cũng đặt rất nhiều hi vọng trên người nàng. Kỷ Trà Phù và Kỷ Trà Huyên cũng không ở chung nhiều, tuy rằng không nhất thiết có tình cảm thân mật giữa tỷ muội, nhưng ngoài mặt cũng không gây trở ngại cho nhau, lúc này đây, Kỷ Trà Huyên cũng thoáng hi vọng đích tỷ Kỷ Trà Phù được tuyển nhập Tân Tú cung, như vậy mới khiến hai tỷ muội thêm thân thiết một chút.
Đi vào Tân Tú cung, Kỷ Trà Huyên bị bao phủ ở trong trùng trùng mỹ sắc, ngay cả Kỷ Trà Phù cũng có chút lo sợ bất an không biết chính mình có trúng tuyển hay không, cho nên nàng sẽ không ôm ý tưởng muội muội có thể trúng tuyển, ngược lại nghe lời mẫu thân cùng một ít công hầu tiểu thư có khả năng trúng tuyển cao kết bạn.
Lúc này, bên ngoài ngự hoa viên truyền đến tiếng bước chân.
Tất cả tú nữ đều nhìn về phía cửa của ngự hoa viên, đi đến là một thái giám mặc trang phục màu đỏ thêu một con trăn lớn, theo sau hắn là sáu tiểu thái giám mặc đồ màu xanh không hoa văn. Tất cả tú nữ đều đoan trang đứng chung một chỗ, không ai nói nữa, bởi vì trang phục thái giám màu đỏ thêu trăn cũng đã thể hiện thân phận của hắn là nhất phẩm tổng quản thái giám Long Nghi điện, là người rất được hoàng đế bệ hạ tín nhiệm - Thường Toàn Hóa.
Thường Toàn Hóa nhìn không chớp mắt, thanh âm không lớn không nhỏ: “Hoàng thượng có chỉ, mỗi tổ ba người tiến điện tuyển cử.”
Chúng tú nữ đồng loạt hành lễ: “Cẩn tuân ý chỉ bệ hạ.”
Sau đó, Thường Toàn Hóa lấy một quyển sổ con từ trên mâm được thái giám phía sau hắn bưng theo, tất cả tú nữ đều bắt đầu trở nên khẩn trương.
Gọi ra tên của ba vị tú nữ, Thường Toàn Hóa mang theo ba vị tú nữ khẩn trương cùng kích động rời đi. Sáu vị thái giám theo tới chỉ có hai người rời đi, còn lại bốn người canh giữ ở cửa ngự hoa uyển.
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Kỷ Trà Phù cùng đại bộ phận tú nữ đều nhìn ra cửa. Kỷ Trà Huyên chú ý tới Kỷ Trà Phù đang nắm chặt hai tay, hiển nhiên đích tỷ bình thường luôn đoan trang xinh đẹp cũng có lúc sẽ khẩn trương.
Ước chừng hai nén hương, ngoài ngự hoa uyển lại có thêm người tới, bất quá lần này không phải là Thường Toàn Hóa, mà là một thái giám bình thường, thái giám này sau khi lại đọc tên của ba vị tú nữ liền đưa người đi, các tú nữ không biết tình hình đều có sắc mặt khác nhau.
Có một vài tú nữ trong ngự hoa uyển bắt đầu sửa sang lại cách ăn mặc, Kỷ Trà Phù đi trong vườn hoa hái một đóa tường vi nở rộ, sau đó cài bên cạnh ngọc trâm bươm bướm, hai con bướm bay nhẹ nhàng như bị hoa hấp dẫn, có vẻ đặc biệt có ý vị.
Kỷ Trà Huyên có thể tưởng tượng được ý vị này chắc chắn có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, sau đó Kỷ Trà Phù lại ngâm một bài thơ hợp với tình hình, nhất định có thể làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác.
Kỷ Trà Phù phát hiện ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, nàng cười cười, rồi quan sát đến cách thứ muội trang điểm, một thân quần lụa mỏng lục sắc, tuy rằng không đẹp đẽ quý giá nhưng cũng đủ tinh xảo, mái tóc đen tuyền dùng hai chiếc trâm ngọc bích cài ở phía sau thành một búi tóc đơn giản, búi tóc không kéo toàn bộ mái tóc lên, mà có vài sợi tóc mềm mại rủ xuống bên hông, có vẻ phá lệ tươi mát, trên trán cũng có một vài sợi tóc mềm mại tinh tế rủ bên gò má, làm cho người ta cảm thấy khả ái.
Cách trang điểm như thế lại làm nàng cảm thấy tứ muội càng đẹp thêm vài phần, quả nhiên không hổ là do Nguyệt di nương am hiểu nhất trang điểm dạy dỗ.