Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 32: Mỹ nhân có thai

Editor: MUALARUNG91

 

Chủ điện của Minh dật hiên không có người ở, cho nên đóng cửa, nhưng nhìn cánh cửa kia lại là rất đủ to lớn. Còn lộng lẫy hơn cửa lớn chủ điện Tĩnh An cung của nàng.

Đi vào đông uyển, ánh mắt Kỷ Mính Huyên sáng ngời.

Nàng buông ra tay Kỷ Mính Phù, ở hoa viên nhỏ trong đông uyển, đình đài lầu các, núi giả nước chảy cái gì cần có đều có. Nhà chính của Đông uyển bố trí ở chính giữa, những phòng ốc khác quay chung quanh nhà chính tựa như các ngôi sao vậy quanh ánh trăng, cực kỳ xảo diệu.

Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng trong hoa viên nhỏ vẫn có hoa cỏ nở rộ, biểu tượng hướng về một tương lai vui sướng.

Kỷ Mính Huyên xoay vài vòng, thở dài: “Nơi này thật xinh đẹp!”

Kỷ Mính Phù cũng vô cùng vui vẻ, chẳng qua điều khiến nàng càng vui vẻ hơn chính là sự coi trọng của hoàng hậu. Nhìn đến bộ dáng tán thưởng cùng lưu luyến của Kỷ Mính Huyên làm trong lòng nàng sinh ra một cảm giác về sự ưu việt.

Nàng tuy rằng vô cùng vui sướng, nhưng trước kia cũng đi cùng mẫu thân tham gia các loại yến hội nên vẫn có chút sức chống cự. Thế nên khi nhìn thấy nơi này nàng lại không có thất thố giống Kỷ Mính Huyên như vậy.

Kỷ Mính Huyên đi đến trước mặt Kỷ Mính Phù, nói: “Nhị tỷ tỷ cũng coi như là nhân họa đắc phúc (*).”

Kỷ Mính Phù gật gật đầu, nhìn về phía những cung nữ và thái giám xa lạ xa xa đi theo, trong lòng liền bực bội.

“Nơi ở có đẹp đến đâu vẫn không bằng có người quen thuộc bên cạnh.”

Kỷ Mính Huyên cũng nhìn về phía sau, thấy bọn họ thăm dò nhìn chăm chú về phía này, nàng tức giận nói: “Những người đó thật chán ghét.”

“Chủ tử của các nàng là Thường phi.”

Kỷ Mính Huyên nói: “Nô tài không nghe lời thì cần làm gì? Nhị tỷ tỷ nên tìm cách đem bọn họ đều đuổi ra ngoài.”

Kỷ Mính Phù buồn bã nói: “Tỷ biết chứ, chẳng qua hiện tại tạm thời không thể động thủ, vả lại hiện giờ điều tỷ lo lắng nhất chính là mấy người Hầu Cầm, mười mấy năm qua các nàng vẫn luôn theo bên người tỷ, nay lại rơi vào tay Thường phi làm sao có thể tốt đẹp.

Kỷ Mính Huyên không có phát biểu ý kiến, nắm chặt tay của Kỷ Mính Phù, nói: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Kỷ Mính Phù nói: “Chuyện này muội không cần nhúng tay, kết cục của các nàng còn muốn xem kết quả đánh cờ giữa Hoàng Hậu và Thường phi. Muội là người trước mặt Thái Hậu, tham dự vào chuyện này cũng không tốt.”

Kỷ Mính Huyên ra vẻ suy nghĩ, một lúc sau, nàng gật gật đầu.

Kỷ Mính Phù cười cười, ở trong cung không quá ba tháng, muội muội ngay thẳng thiên chân của nàng cũng bắt đầu có tâm tư của riêng mình. Chẳng qua xem muội muội của hiện tại nàng càng yên tâm. Nhìn khu vườn này, nàng nói: “Nếu tứ muội thích, tỷ lại cùng muội đi dạo thêm trong chốc lát.”

Kỷ Mính Huyên vội vàng đáp ứng.

***

Việc Kỷ Mính Phù dời cung gây ra một trận ầm ĩ khá lớn tại hậu cung, nhưng thân là Hoàng Thượng Triệu Tồn Hi vẫn chưa hỏi đến. Kỷ Mính Huyên bồi Thái Hậu, thấy Thái Hậu cũng chỉ thoáng nghe qua một chút, rồi lại không hề có ý tham dự vào.

 

Ngày ngày cứ bình tĩnh trôi qua như vậy, trong nháy mắt liền đến tuần cuối cùng của tháng chín. Trong khoảng thời gian này, chỉ có một chuyện lớn là hai vị phi hết hạn lệnh cấm.

Thường phi phạt dung quý nhân lập uy, mọi người sợ bước lên vết xe đổ của dung quý nhân, cho nên càng thêm đối với Thường phi kính cẩn hơn.

Mà Đức phi lại không hề có động tác gì, theo Hồng Châu bẩm báo, Đức phi vội vàng cùng đại hoàng tử bồi dưỡng cảm tình. Xem ra đại hoàng tử ở thận học cung ba tháng cùng Đức phi mới lạ rất nhiều, nếu không nàng cũng sẽ không buôn tha tất cả nhưng việc khác.

Cùng lúc đó, những người được Thánh Thượng thị tẩm cũng có thay đổi, hai phi tự nhiên không giống người thường rất được sủng ái, số ngày Thường phi thị tẩm thế nhưng cùng ninh tiệp dư cân sức ngang tài. Mà sự sủng ái của những người còn lại chậm rãi chia mỏng ra.

Đến cuối tháng, Kỷ Mính Huyên biết sắp đến lượt của nàng. Nàng thở dài trong lòng, ý trời như vậy để nàng trước tiên trúng thưởng, nàng chỉ có thể nhận, chuẩn bị gọi thái y đến bắt mạch.

Chẳng qua sau khi dùng cơm xong Tiểu Đinh Tử đi đến.

“Chủ tử, du mỹ nhân có hỉ!”

Kỷ Mính Huyên vội vàng hỏi: “Chuyện khi nào?”

Tiểu Đinh Tử cảm giác chủ tử tuy vội vàng, nhưng là cũng không có sinh khí, lập tức nói: “Du mỹ nhân hôm nay cùng Vân tần nương nương nói chuyện, Vân tần nương nương phát hiện du mỹ nhân thích ăn chua, liền truyền thái y đến, sau đó chứng thực du mỹ nhân có thai gần hai tháng.”

Kỷ Mính Huyên nói: “Ta đã biết.”

Chỉ có như vậy? Chẳng lẽ chủ tử một chút cũng không nóng nảy?

Tiểu Đinh Tử vừa vui lại lo, vui chính là chủ tử không tức giận, nô tài sẽ tốt hơn. Lo chính là, xem chủ tử phản ứng như vậy có phải hay không quá không có chí cầu tiến?

Vẫy vẫy tay, hắn lui xuống.

Kỷ Mính Huyên lúc này mới đứng dậy, Chi Thảo đóng cửa cho kỹ, chần chờ nói: “Chủ tử, nguyệt sự của ngài cũng đã trễ nửa tháng……” Kỷ Mính Huyên mỉm cười nói: “Tạm thời đừng nói đi ra ngoài.”

Chi Thảo vui sướng nhìn Kỷ Mính Huyên.

“Đi, chúng ta đi cấp du mỹ nhân chúc mừng đi.”

Chi Thảo cảm thấy thân thể chủ tử bây giờ quá quý giá, vội vàng lắc đầu: “Để nô tỳ đi thôi, trong cung du mỹ nhân bây giờ tất nhiên là người đến người đi đông đảo, chủ tử phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

Kỷ Mính Huyên cười nói: “Không sao, ta cũng cần đi ra ngoài dạo một chút, ở trong phòng mãi rất buồn.”

Chi Thảo nói: “Lần này vẫn là để nô tỳ đi theo đi.”

Kỷ Mính Huyên gật đầu: “Ừ.”

Chi Thảo vội vàng đỡ Kỷ Mính Huyên.

Ra khỏi Tĩnh An cung, đi dạo ở khu vườn gần đó, đánh giá thời gian không sai biệt lắm mới đi về hướng hi phương hiên ở Tây Uyển nơi du mỹ nhân ở.

Lúc này, hi phương hiên vẫn rất náo nhiệt, chỉ là Hoàng Hậu, hai phi đã rời đi.

Kỷ Mính Huyên còn chưa bước vào, thì đã nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của du mỹ nhân.

“Hồi bé, tần thiếp gặp lạnh, bị thương thân thể, thời gian hành kinh nguyệt chưa từng chính xác, không nghĩ tới…” Nàng nói chưa hết lời nhưng Kỷ Mính Huyên có thể nghe ra ý vui sướng bên trong.

Thái giám canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy đoàn người Kỷ Mính Huyên, vội vàng kêu lên: “Kỷ Tu hoa đến.”

Trong phòng du mỹ nhân sửng sốt, sau đó đứng dậy, trừ bỏ Vân tần cùng ninh tiệp dư, còn lại phi tần đang ngồi đều đứng lên.

“Tần th·iếp gặp qua Kỷ Tu hoa.” Vài giọng nói cùng nhau hô lên.

Kỷ Mính Huyên nâng dậy du mỹ nhân ở phía trước, nói: “Mỹ nhân mau khởi.” Cũng đối còn lại người hư đỡ nói: “Đứng lên đi.”

Du mỹ nhân vẫn là hành lễ: “Tạ Kỷ Tu hoa.”

Kỷ Mính Huyên từ trong tay Chi Thảo lấy một cái hộp, nói: “Mỹ nhân có thai, nên chúc mừng.”

Du mỹ nhân mở ra vừa thấy, lại là một cái kim thạch lựu. Quả lựu tượng trưng cho nhiều con, du mỹ nhân thực thích phân tâm ý này, nàng vội vàng hành lễ: “Tạ Kỷ Tu hoa.”

Kỷ Mính Huyên lại lần nữa nâng dậy nàng, nhìn về phía người trong nhà, thấy Vân tần cùng ninh tiệp dư ở, Kỷ Mính Huyên mỉm cười hành lễ.

Du mỹ nhân tiếp đón Kỷ Mính Huyên ngồi xuống, Kỷ Mính Huyên ngồi vào Kỷ Mính Phù bên người.

Kế tiếp đó là một đám nữ nhân nói chuyện tán ngẫu linh tinh.

Kỷ Mính Huyên ngẫu nhiên cũng nói vài câu, tóm lại, nơi này không khí thập phần hài hòa.

Du mỹ nhân xuất thân thấp hèn, Chu Tu hoa cùng tôn tu hoa có xuất thân cao quý sớm đã rời đi. Từ ngày hôm đó Kỷ Mính Huyên thấy Ninh tiệp dư và Du mỹ nhân ở cùng nhau, những ngày kế tiếp hai vị này cũng biểu hiện vô cùng thân mật, Ninh tiệp dư còn ở đây đến bây giờ cũng là hợp lý.

Về phần Vân tần, Chung Vân hiên của Vân tần cùng Hi Phương hiên vốn là hàng xóm, hơn nữa Du mỹ nhân là được Vân tần phát hiện có mang thai, cho nên, nàng cũng không rời đi.

Du mỹ nhân tuy rằng mỉm cười nói chuyện cùng các vị tỷ muội, kỳ thực trong lòng cũng hơi sốt ruột. Nàng là phi tần mới được sủng ái, lại mang thai, có chín phần Hoàng thượng sẽ tới, đám tỷ muội này còn ở lại đây muốn làm cái gì? Nàng không phải là Thường phi, căn bản không có quyền đuổi người.

Kỷ Mính Huyên bắt được sự âm u trong nháy mắt của Du mỹ nhân, nàng cười nhạt trong lòng.

Xem tình hình này, Vân tần muốn tranh công, những phi tần có phân vị thấp này cũng không nghĩ buông tha cơ hội được gặp Hoàng thượng, các nàng sao có thể dễ dàng rời đi. Kỷ Mính Huyên đang chờ Ninh tiệp dư mở miệng.

"Thánh chỉ đến."

Thần sắc Du mỹ nhân rất phức tạp, thánh chỉ đến, người lại chưa đến! Vân tần cùng các phi tần còn lại ào ào cúi đầu.

"Du mỹ nhân tiếp chỉ."

Du mỹ nhân vội vàng đứng dậy, quỳ gối phía trước: "Mỹ nhân Lưu thị tiếp chỉ."

Mọi người cũng đứng lên cùng nhau hành lễ.

Sau một đoạn tán dương như mọi khi, nhưng mọi người chỉ nghe được một câu cuối cùng.

"Tấn phong Du mỹ nhân thành lục phẩm Lương Viện."

Theo sau là một đống lớn ban thưởng làm cho mọi người vừa sợ vừa hận.

Bốn tháng, liền thăng lên năm cấp, còn chói mắt hơn cả Thường phi năm đó.

"Thần thiếp lĩnh chỉ." Thường Toàn Hóa đem thánh chỉ đưa cho Du lương viện, sau đó nói một câu chúc mừng. Du lương viện vội vàng đáp lễ, cũng đặt tư thái thật thấp.

Người tuyên chỉ đã đi rồi, mọi người tiến tới chúc mừng Du lương viện mới được tấn cấp.

Du lương viện nắm chặt thánh chỉ, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Phân vị của nàng được thăng lên quá nhanh, vốn tưởng rằng tấn vị quý nhân đã là cực hạn, không nghĩ tới thế nhưng còn được thăng lên một cấp. Đây không phải nói rõ, trong lòng Hoàng thượng thích nàng, người không đến xem nàng, có phải bởi vì công vụ quá mức bận rộn hay không? Nghĩ đến đây, cả người Du lương viện đều có tinh thần hẳn lên.

Trời chậm rãi tối đen, xem ra Hoàng thượng sẽ không đến, vì thế mọi người ào ào cáo lui.

Kỷ Mính Huyên cũng đi theo.

"Có một đứa trẻ thật tốt!" Kỷ Mính Phù cảm thán.

Kỷ Mính Huyên nói: "Nàng sinh ra cũng không thể tự mình nuôi dưỡng."

Kỷ Mính Phù nhíu mày: "Tứ muội muội!"

Kỷ Mính Huyên nói: "Nhất thời có chút cảm xúc mà thôi."

Kỷ Mính Phù nói: "Muội nhất định không thể biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Thái hậu."

Kỷ Mính Huyên cười nói: "Nhị tỷ tỷ yên tâm."

Kỷ Mính Phù lo lắng liếc mắt nhìn Kỷ Mính Huyên một cái, nói: "Du lương viện tuy rằng không thể nuôi dưỡng con mình, nhưng là chỉ cần có danh phận, có dưỡng mẫu (mẹ nuôi) xuất thân cao quý ngược lại sẽ có lợi hơn cho đứa nhỏ."

Kỷ Mính Huyên cười khẽ, đương nhiên là có lợi với đứa nhỏ.

"Đứa nhỏ của Du lương viện cuối cùng sẽ về tay ai đây?"

Kỷ Mính Phù khẳng định nói: "không phải Thường phi, thì là Ninh tiệp dư."

"Vì sao sẽ không là Hoàng hậu cùng Vân tần?"

Ánh mắt Kỷ Mính Phù chợt lóe, Vân tần thì thôi, nếu là Hoàng hậu, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho Hoàng hậu không thể ôm đứa nhỏ kia về nuôi.

Nuôi ở dưới gối Hoàng hậu, chính là một nửa con trai trưởng, cao quý hơn rất nhiều so với các hoàng tử khác. Huống chi, nhị hoàng tử trời sinh thân thể yếu ớt nhiều bệnh, Hoàng hậu tất nhiên sẽ toàn lực nâng đỡ một hoàng tử khỏe mạnh khác.

Kỷ Mính Huyên trong lòng đã có tính toán, xem ra dã tâm của nhị tỷ tỷ cũng đủ lớn.

một nửa con trai trưởng, Kỷ Mính Huyên cười cười, nàng vẫn nên ôm đùi Thái hậu trước nhìn xem màn diễn giằng co đặc sắc này của Hoàng hậu và Thường phi, nói không chừng qua mấy ngày Đức phi cũng sẽ tham dự vào.

Trong cung lại xuất hiện việc vui, khi Kỷ Mính Huyên đi thỉnh an Thái hậu, nàng cảm giác tâm tình của Thái hậu tốt hơn rất nhiều, biết được nàng tự mình đi xem Du lương viện, còn tinh tế hỏi lại một lần. Cuối cùng, như có thâm ý khác muốn Kỷ Mính Huyên bồi dưỡng thân mình thật tốt.

Kỷ Mính Huyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, chỉ sợ Hoàng thượng muốn gọi nàng thị tẩm.

Thái hậu nhìn bộ dáng Kỷ Mính Huyên e lệ đã có tia vui mừng, bà cười cười. Trong khoảng thời gian này, bà lại có thêm vài phần cảm tình với Kỷ Mính Huyên, có lẽ có một ít tâm cơ(*) nhưng cũng thiệt tình đối xử với bà như một vị trưởng bối. Nếu nàng cả đời đều như thế, cho dù nàng không may mắn sinh ra đứa nhỏ, bà cũngkhông ngại chăm sóc nàng.

Kỷ Mính Huyên trở lại cung của mình, trong lòng rối rắm không thôi.

Chi Thảo vội vàng nói: "Chủ tử, gọi thái y đi!"

Kỷ Mính Huyên nói: "Hôm nay Du lương viện vừa truyền ra tin vui, ta liền gọi thái y tới, không khỏi quá mức làm trò."

Chi Thảo nhíu mày, nàng rất rõ ràng, một khi sự tình tiết lộ, long thai của chủ tử tất nhiên cực kỳ nguy hiểm.

"Hôm nay không cần lo lắng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ đi xem Du lương viện. Chẳng qua, ngày mai..."

Chi Thảo chuẩn bị nghe tính toán của Kỷ Mính Huyên.

Kỷ Mính Huyên nói: "Nếu vẫn không tìm được cơ hội, sau giữa trưa em gọi thái y đến cho ta."

Chi Thảo gật đầu.

----------

(*) Trong lúc gặp tai họa lại có được điều may mắn.

(*) Ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán.

back top