Kỷ Trà Huyên thấy hai người ngồi xổm hành lễ, cũng không gọi đứng lên, ngược lạinói: "Đan dung hoa nói sai rồi, bản cung cũng đến đây được một lúc rồi, vẫn khôngthấy dung hoa có động tác gì, thậm chí còn không thèm đứng dậy. Nếu ở trong trường hợp quan trọng dung hoa cũng làm vậy, người hiểu chuyện sẽ nói dung hoa phản ứng chậm, nhưng người không biết chuyện chỉ nghĩ dung hoa không hiểu quy củ, sẽ làm hậu cung Đại Hán mất mặt."
Đan dung hoa nghe thấy những lời này, sắc mặt cực kì xấu xí.
Khiêm dung hoa không để ý Đan dung hoa bị Kỷ Trà Huyên chế nhạo, nhưng nàng ta lại oán hận cùng bị phạt với Đan dung hoa.
"Bản cung mới giữ ấn phượng, tạm thời không so đo với dung hoa, miễn cho dung hoa xấu hổ, nhưng mời dung hoa nhớ kỹ, nếu có lần sau, bản cung nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, nếu không bản cung cũng sợ dung hoa không nhớ lâu." Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói.
Thục phi liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên, nói: "Giản thục nghi thật có bản lĩnh, thế nhưng dám răn dạy phi tần trước mặt bản cung."
Dường như Kỷ Trà Huyên đã quên gọi hai người đứng dậy, nũng nịu nói với Thục phi: "Muội được hoàng hậu nương nương giao phó trọng trách, tự nhiên luôn ghi nhớ trách nhiệm của mình, hai vị muội muội làm sai, muội không quan tâm đến ngược lại phụ sựtín nhiệm của hoàng hậu nương nương."
Thục phi cười lạnh, nói với Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa: "đã hành lễ xong rồi, đứng dậy đi."
Lúc này Kỷ Trà Huyên cũng không ngăn cản. Nàng không ngồi xuống, bởi vì nàngkhông muốn ngồi phía dưới, nếu nàng ngồi xuống, mấy tháng sau, sẽ do Thục phi làm chủ. Cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt cho Kỷ Trà Huyên.
Nàng liếc mắt nhìn Đan dung hoa, nói: "Ngươi nói cái gì với Thục phi tỷ tỷ?"
Thân thể Đan dung hoa co rụt lại, nhưng Khiêm dung hoa đứng cạnh thấy vậy, nhẹnhàng đụng nàng ta một chút. Đan dung hoa cũng to gan hơn, nàng ta ngẩng đầu lên.
"Thục nghi nương nương thật xấu xa, tần thiếp cùng các vị tỷ muội có ý tốt đến bái kiến thục nghi nương nương, nhưng thục nghi nương nương lại ép buộc mọi người uống một chén nước ô mai."
Kỷ Trà Huyên cười lạnh: "Hóa ra ân huệ của bản cung ở trong lòng dung hoa là ép buộc sao? Dung hoa cũng thật không biết tốt xấu."
Đan dung hoa chỉ tay vào Kỷ Trà Huyên, nói: "nói thật dễ nghe, nhưng trong ngày tốt ngài được tấn phong, tần thiếp không dám không theo, càng làm tần thiếp kinh sợ là ngài hạ độc trong nước ô mai." nói xong, Đan dung hoa quỳ xuống trước mặt Thục phi, nói: "Nương nương, còn xin ngài lấy lại công bằng cho tần thiếp."
Thục phi mỉm cười, hỏi: "Giản thục nghi, ngươi còn muốn nói gì không?"
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Chứng cớ đâu?"
Thục phi nhìn Đan dung hoa, hỏi: "Có chứng cớ sao?"
Đan dung hoa nói: "Các vị tỷ muội đều có thể làm chứng, nước ô mai kia thoang thoảng có mùi hương lạ, giống hệt như hư hương thảo. Hơn nữa nước ô mai cũng hơi có vị đắng, cũng không biết thục nghi nghĩ ra biện pháp gì để cho thêm hư hương thảo." Hư hương thảo là một vị thuốc đặc biệt, viện thái y còn cất chứa một ít, mặt khác hiệu thuốc lớn ngoài cung cũng có. Bởi vì nghiền hư hương thảo thành bột phấn, sau đó thả vào canh thuốc, có thể làm cho người ta vô sinh trong thời gian dài, sau khi hoàng đế ngẫu nhiên sủng ái ca kĩ sẽ phải uống canh thuốc này. Hư hương thảo rất đắng, cho dù cho đường ngọt nhất vẫn không thể làm mất vị cay đắng, hơn nữa mùi hư hương thảo rất nhạt, dễ dàng che giấu. một khi ăn vào, thái y cũng rất khó pháthiện. Chẳng qua nó có vị đắng, nên thật dễ dàng phân biệt. Nhưng nếu có biện pháp che lấp vị cay đắng, có thể nói là vũ khí lớn nhất.
Nhưng qua rất nhiều năm, vẫn chưa có ai nghĩ ra biện pháp che lấp vị cay đắng này.
Đan dung hoa luôn nghĩ rằng Kỷ Trà Huyên cho thêm hư hương thảo cùng một số thứ khác vào nước ô mai.
Đan dung hoa vừa khóc vừa nói: "Mấy ngày nay tần thiếp vẫn chưa sạch kinh, cho nên khi ở trong cung, đột nhiên bị đau bụng. Tần thiếp gọi thái y đến bắt mạch, Hoàng thái y nói tần thiếp ăn phải vật không nên ăn, nhưng vẫn không thể tra ra là vật gì, rõràng là trúng độc này thôi!" Nếu ăn phải hư hương thảo trong kì kinh nguyệt, rất có khả năng bị đau thắt bụng.
Kỷ Trà Huyên nhìn Khiêm dung hoa đứng một bên, hỏi: "Khiêm dung hoa cũng nghĩ vậy sao?"
Khiêm dung hoa nói: "Tần thiếp từ nhỏ không uống nước ô mai, nhưng vì nể mặt nương nương, vẫn uống một ít, thật sự có hương vị cay đắng."
Thục phi vỗ bàn, lớn tiếng hỏi: "Giản thục nghi, ngươi còn muốn nói gì không?"
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Chỉ nói mấy câu đã muốn đổ tội cho bản cung, Thục phi tỷ tỷ nghĩ rằng ấn phượng ở trong chỉ là vật trang trí thôi sao?"
Thục phi nói nhỏ: "Bản cung có phượng nghi, tự nhiên có thể quản lý ngươi."
Kỷ Trà Huyên nhìn Thục phi, nói: "Có thể quản lý là một chuyện, nhưng tần thiếp khuyên nương nương nên hiểu rõ, đừng bị tiểu nhân châm ngòi quan hệ của tần thiếp cùng nương nương, khiến hậu cung không ổn định."
Thục phi nói: "Thục nghi yên tâm, bản cung đều có kết luận. Nhưng trong lúc này, còn mời thục nghi phục tùng bản cung điều tra."
Kỷ Trà Huyên nói: "Thục phi tỷ tỷ chuẩn bị làm như thế nào?"
Thục phi cười nói: "Nếu thục nghi không phục, bản cung có thể sai người xem xét mộtlần trong cung muội muội, cũng có thể chứng minh sự trong sạch của muội."
Lục soát cung sao? Nàng ta đã có âm mưu này từ đầu đi, nếu không cũng không đến nhanh như vậy. Nàng ta giữ phượng nghi, Kỷ Trà Huyên giữ ấn phượng. Phượng nghi chỉ được sử dụng trong trường hợp lớn như tuyển tú hiến tế, mà ấn phượng của Kỷ Trà Huyên cho người phụ trách mọi việc trong hậu cung, dưới tình huống này, dù thế nào Kỷ Trà Huyên cũng có quyền lợi lớn hơn một chút.
Hôm nay vừa được tấn phong lại giữ ấn phượng, nếu cung điện của Kỷ Trà Huyên bị Thục phi lục soát, mặc kệ có kết quả gì, nàng cũng mất hết thể diện.
Người phụ trách các cục trong cung là người xem hướng gió và xu lợi nhất, triều đại này còn chưa có người đứng đầu một hiên nào bị lục soát cung điện, Kỷ Trà Huyên sẽthành người đầu tiên. Cho dù Thục phi không thể lục soát ra vật gì, nàng ta chỉ cần đổ hết lỗi lầm lên người Đan dung hoa là xong, nàng ta không có tổn thất gì. Mà Kỷ Trà Huyên giữ ấn phượng lại không chỉ huy được người khác, đương nhiên sẽ bị liên lụy. Như vậy, cho dù Thục phi không phụ trách các việc vặt trong cung, cũng có thể lấy lý do Kỷ Trà Huyên xử lý mọi chuyện không tốt mà nhúng tay vào. Cuối cùng Kỷ Trà Huyên làm hoàng thượng thất vọng càng là chuyện kinh khủng hơn.
Đương nhiên, nếu điều tra được cái gì, là chuyện rất tốt với Thục phi. Nàng ta khôngđể ý thêm một mồi lửa, đánh Kỷ Trà Huyên rơi xuống bụi rậm.
Kỷ Trà Huyên cười lạnh nói: "Bản cung là người đứng đầu một hiên, cũng là mẹ đẻ của hai vị hoàng tử, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không dễ dàng nói ra từ lục soát cung điện. Thục phi tỷ tỷ vừa lấy phượng nghi, sẽ bức bách muội muội sao?"
Thục phi chậm rãi nói: "Đan dung hoa thề thốt nói muội muội nhẫn tâm, muội muội lạinói mình trong sạch, thật sự khiến bản cung đau đầu, không biết nên tin ai? Cho nên, cứ lục soát cung sẽ rõ ràng thôi."
Kỷ Trà Huyên nói, "Cứ theo lời Thục phi tỷ tỷ, trừ việc lục soát cung, không có biện pháp khác chứng minh sự trong sạch của muội sao?" Thục phi nói: "không bằng muội muội nói cho bản cung có biện pháp nào làm mọi người tin phục?"
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Thục phi thản nhiên nói: "Giản thục nghi, nếu bản cung bẩm báo chuyện này, bị hoàng thượng hoặc thái hậu ra lệnh soát cung, càng không có lợi với thục nghi thôi?"
Kỷ Trà Huyên quay đầu nhìn Đan dung hoa.
"Ngươi xác định bản cung hại ngươi sao, bản cung nói cho ngươi biết, nếu ngươi vu cáo bản cung, đây là tội lớn, không ai có thể cứu được. Ngươi vẫn nghĩ vậy sao?"
Đan dung hoa căng thẳng, sắc mặt biến đổi, tay Khiêm dung hoa hơi nâng lên, Đan dung hoa liếc mắt nhìn Khiêm dung hoa, nói: "Giản thục nghi không cần đe dọa tần thiếp, những lời tần thiếp nói đều là sự thật."
Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
"Thục phi muốn dùng phượng nghi ra lệnh sao?"
Thục phi cười nói: "Đương nhiên, nếu không bản cung cũng không dám điều tra cung điện của muội muội."
Kỷ Trà Huyên cao giọng gọi: "Tiểu Thuật tử, Tử Châu, các ngươi mang người của đixem, nhìn kỹ cho bản cung, đừng để người ta thả đồ bẩn thỉu vào quấy rầy đến tam hoàng tử của bản cung."
Trong lời nói lộ ra sự châm chọc rất rõ ràng.
Thục phi cười lạnh, nàng ta vung tay lên, người bên cạnh cũng không hành lễ với Kỷ Trà Huyên sẽ đi theo tiểu Thuật tử cùng Tử Châu vào trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Kỷ Trà Huyên đứng tại chỗ không có hành động gì.
Thục phi vô cùng sốt ruột, Đan dung hoa khẩn trương nhất, Khiêm dung hoa cũng sốt ruột chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua (1 tiếng), tất cả mọi người đều đi ra.
Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa khẩn trương nhìn qua, khi nhìn thấy người của Thục phi cầm một túi giấy, hai người cực kì mừng rỡ. Khóe miệng Kỷ Trà Huyên hơi nhếch lên.
"Nương nương, Tĩnh An hiên không có đồ vật lạ nào." Chu Lộc nói.
Thục phi không chắc chắn lắm, chẳng lẽ không có đồ vật cấm hoặc vượt cấp nào sao? Nàng ta vô cùng kinh ngạc, một vị phi tử được sủng ái, trong cung luôn có một số đồ vật cấm hoặc vượt phẩm cấp, Thục phi cũng không tính toán thật sự lục ra được vật chứng hư hương thảo, nàng ta thầm nghĩ làm Giản thục nghi bị nhục nhã, cũng muốn lục ra vật cấm hoặc vượt cấp để răn dạy nàng. Dưới tình huống này, hai đồ ngu kia hình như đã trúng bẫy rồi.
"Sao có thể chứ?" Khiêm dung hoa kêu to, tuy nàng ta biết suy đoán của Đan dung hoa không vượt qua ba phần, nhưng vì thành công kéo nữ nhân nghèo hèn kia xuống, nàng ta lại sử dụng lực lượng ẩn dấu một lần nữa để thả đồ cấm vào, sao có thểkhông lục soát ra chứ?
Mà thân thể Đan dung hoa đã mềm nhũn.
Khiêm dung hoa nhìn Chu Lộc, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi đang cầm cái gì?"
Chu Lộc cũng không biết nên làm gì, Thục phi trừng mắt nhìn y.
"Đây là đồ Thuật tổng quản của Tĩnh An hiên đưa cho nô tài, là bột phấn nước ô mai còn thừa lại hôm nay."
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: "Người đâu, truyền gọi Hoàng thái y đang bắt mạch cho Đan dung hoa."
Thục phi cũng thay đổi sắc mặt.
Khiêm dung hoa đã hiểu rõ, ánh mắt nàng ta âm trầm liếc mắt nhìn Đan dung hoađang mềm nhũn trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
"Thục phi tỷ tỷ đi thong thả, cuối cùng muội muội cũng muốn chứng minh sự trong sạch của mình."
Thục phi nói: "Thục nghi có tâm tư thật lớn."
Kỷ Trà Huyên nói: "Vẫn còn kém thủ đoạn tiến có thể tấn công lui có thể phòng thủ của Thục phi nương nương."
Phòng trong nhất thời không nói gì.
Khiêm dung hoa đỡ Đan dung hoa dậy, dường như đang bơm hơi cho ả ta, ánh mắt của Thục phi cùng Kỷ Trà Huyên đều không đặt trên người bọn họ.
Hoàng thái y đến rất nhanh, nhìn thấy tình hình trong Tĩnh An hiên, vội vàng hành lễ với các vị chủ tử nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Hoàng thái y, bản cung gọi ngươi tới nhìn xem trong cặn bã nước ô mai này có thành phần dược liệu không?"
Hoàng thái y ngạc nhiên, nhưng đã làm nghề y trong cung nhiều năm, cũng hiểu rõmình đã bị cuốn vào âm mưu trong hậu cung. Chẳng qua Giản thục nghi truyền gọi,hắn cũng chỉ có thể tận tâm làm theo.
hắn bèn lấy châm bạc ra, chọn một ít bột phấn đưa lên mũi ngửi.
không khí trong điện yên tĩnh đến cực điểm.
"Như thế nào?" Thục phi hỏi.
Hoàng thái y nói: "Bẩm nương nương, canh ô mai này trừ ô mai và nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ bỏ thêm hoàng liên cùng hoa mai."
Thục phi đã khẳng định chắn đã trúng bẫy.
Nàng đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, nhưng người ta đã đoán được tâm tư của nàng, dẫn nàng nhập bẫy.
Tâm tư thật kín kẽ.
Kỷ Trà Huyên lại nhìn Đan dung hoa, cười nói: "đi bắt mạch cho Đan dung hoa đi."
Hoàng thái y thấp giọng đáp: "Vâng."
Hoàng thái y đi đến bên người Đan dung hoa, còn chưa bắt mạch, Đan dung hoa đãvội vàng kêu lên: "Thái y, không phải ngài nói ta ăn phải đồ có độc sao? Ngài mau bắt mạch cho ta, xem có phải hư hương thảo không."
Sau lưng Hoàng thái y chảy ra mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là âm mưu trong hậu cung.
"Dung hoa chủ tử, lúc trước vi thần khuyên chủ tử không nên dùng nhiều hương cơ hoàn. Thể chất của chủ tử nếu dùng hư hương thảo, chỉ sợ sẽ rong huyết, cung hàn của chủ tử đã tích lũy đến trình độ nhất định."
Sắc mặt Đan dung hoa đã trở nên xám trắng.
Kỷ Trà Huyên bật cười, không nhìn ra, Đan dung hoa vẫn dùng hương cơ hoàn. Cũng khó trách thái y khó mở miệng, hương cơ hoàn tên như ý nghĩa là hương cơ, có chỗ rất tốt với dung nhan. Đây là phối phương để làm đẹp bí mật trong cung, nhưng khôngthể dùng nhiều.
Đan dung hoa nghe thấy những lời này, sắc mặt cực kì xấu xí.
Khiêm dung hoa không để ý Đan dung hoa bị Kỷ Trà Huyên chế nhạo, nhưng nàng ta lại oán hận cùng bị phạt với Đan dung hoa.
"Bản cung mới giữ ấn phượng, tạm thời không so đo với dung hoa, miễn cho dung hoa xấu hổ, nhưng mời dung hoa nhớ kỹ, nếu có lần sau, bản cung nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, nếu không bản cung cũng sợ dung hoa không nhớ lâu." Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói.
Thục phi liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên, nói: "Giản thục nghi thật có bản lĩnh, thế nhưng dám răn dạy phi tần trước mặt bản cung."
Dường như Kỷ Trà Huyên đã quên gọi hai người đứng dậy, nũng nịu nói với Thục phi: "Muội được hoàng hậu nương nương giao phó trọng trách, tự nhiên luôn ghi nhớ trách nhiệm của mình, hai vị muội muội làm sai, muội không quan tâm đến ngược lại phụ sựtín nhiệm của hoàng hậu nương nương."
Thục phi cười lạnh, nói với Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa: "đã hành lễ xong rồi, đứng dậy đi."
Lúc này Kỷ Trà Huyên cũng không ngăn cản. Nàng không ngồi xuống, bởi vì nàngkhông muốn ngồi phía dưới, nếu nàng ngồi xuống, mấy tháng sau, sẽ do Thục phi làm chủ. Cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt cho Kỷ Trà Huyên.
Nàng liếc mắt nhìn Đan dung hoa, nói: "Ngươi nói cái gì với Thục phi tỷ tỷ?"
Thân thể Đan dung hoa co rụt lại, nhưng Khiêm dung hoa đứng cạnh thấy vậy, nhẹnhàng đụng nàng ta một chút. Đan dung hoa cũng to gan hơn, nàng ta ngẩng đầu lên.
"Thục nghi nương nương thật xấu xa, tần thiếp cùng các vị tỷ muội có ý tốt đến bái kiến thục nghi nương nương, nhưng thục nghi nương nương lại ép buộc mọi người uống một chén nước ô mai."
Kỷ Trà Huyên cười lạnh: "Hóa ra ân huệ của bản cung ở trong lòng dung hoa là ép buộc sao? Dung hoa cũng thật không biết tốt xấu."
Đan dung hoa chỉ tay vào Kỷ Trà Huyên, nói: "nói thật dễ nghe, nhưng trong ngày tốt ngài được tấn phong, tần thiếp không dám không theo, càng làm tần thiếp kinh sợ là ngài hạ độc trong nước ô mai." nói xong, Đan dung hoa quỳ xuống trước mặt Thục phi, nói: "Nương nương, còn xin ngài lấy lại công bằng cho tần thiếp."
Thục phi mỉm cười, hỏi: "Giản thục nghi, ngươi còn muốn nói gì không?"
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Chứng cớ đâu?"
Thục phi nhìn Đan dung hoa, hỏi: "Có chứng cớ sao?"
Đan dung hoa nói: "Các vị tỷ muội đều có thể làm chứng, nước ô mai kia thoang thoảng có mùi hương lạ, giống hệt như hư hương thảo. Hơn nữa nước ô mai cũng hơi có vị đắng, cũng không biết thục nghi nghĩ ra biện pháp gì để cho thêm hư hương thảo." Hư hương thảo là một vị thuốc đặc biệt, viện thái y còn cất chứa một ít, mặt khác hiệu thuốc lớn ngoài cung cũng có. Bởi vì nghiền hư hương thảo thành bột phấn, sau đó thả vào canh thuốc, có thể làm cho người ta vô sinh trong thời gian dài, sau khi hoàng đế ngẫu nhiên sủng ái ca kĩ sẽ phải uống canh thuốc này. Hư hương thảo rất đắng, cho dù cho đường ngọt nhất vẫn không thể làm mất vị cay đắng, hơn nữa mùi hư hương thảo rất nhạt, dễ dàng che giấu. một khi ăn vào, thái y cũng rất khó pháthiện. Chẳng qua nó có vị đắng, nên thật dễ dàng phân biệt. Nhưng nếu có biện pháp che lấp vị cay đắng, có thể nói là vũ khí lớn nhất.
Nhưng qua rất nhiều năm, vẫn chưa có ai nghĩ ra biện pháp che lấp vị cay đắng này.
Đan dung hoa luôn nghĩ rằng Kỷ Trà Huyên cho thêm hư hương thảo cùng một số thứ khác vào nước ô mai.
Đan dung hoa vừa khóc vừa nói: "Mấy ngày nay tần thiếp vẫn chưa sạch kinh, cho nên khi ở trong cung, đột nhiên bị đau bụng. Tần thiếp gọi thái y đến bắt mạch, Hoàng thái y nói tần thiếp ăn phải vật không nên ăn, nhưng vẫn không thể tra ra là vật gì, rõràng là trúng độc này thôi!" Nếu ăn phải hư hương thảo trong kì kinh nguyệt, rất có khả năng bị đau thắt bụng.
Kỷ Trà Huyên nhìn Khiêm dung hoa đứng một bên, hỏi: "Khiêm dung hoa cũng nghĩ vậy sao?"
Khiêm dung hoa nói: "Tần thiếp từ nhỏ không uống nước ô mai, nhưng vì nể mặt nương nương, vẫn uống một ít, thật sự có hương vị cay đắng."
Thục phi vỗ bàn, lớn tiếng hỏi: "Giản thục nghi, ngươi còn muốn nói gì không?"
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Chỉ nói mấy câu đã muốn đổ tội cho bản cung, Thục phi tỷ tỷ nghĩ rằng ấn phượng ở trong chỉ là vật trang trí thôi sao?"
Thục phi nói nhỏ: "Bản cung có phượng nghi, tự nhiên có thể quản lý ngươi."
Kỷ Trà Huyên nhìn Thục phi, nói: "Có thể quản lý là một chuyện, nhưng tần thiếp khuyên nương nương nên hiểu rõ, đừng bị tiểu nhân châm ngòi quan hệ của tần thiếp cùng nương nương, khiến hậu cung không ổn định."
Thục phi nói: "Thục nghi yên tâm, bản cung đều có kết luận. Nhưng trong lúc này, còn mời thục nghi phục tùng bản cung điều tra."
Kỷ Trà Huyên nói: "Thục phi tỷ tỷ chuẩn bị làm như thế nào?"
Thục phi cười nói: "Nếu thục nghi không phục, bản cung có thể sai người xem xét mộtlần trong cung muội muội, cũng có thể chứng minh sự trong sạch của muội."
Lục soát cung sao? Nàng ta đã có âm mưu này từ đầu đi, nếu không cũng không đến nhanh như vậy. Nàng ta giữ phượng nghi, Kỷ Trà Huyên giữ ấn phượng. Phượng nghi chỉ được sử dụng trong trường hợp lớn như tuyển tú hiến tế, mà ấn phượng của Kỷ Trà Huyên cho người phụ trách mọi việc trong hậu cung, dưới tình huống này, dù thế nào Kỷ Trà Huyên cũng có quyền lợi lớn hơn một chút.
Hôm nay vừa được tấn phong lại giữ ấn phượng, nếu cung điện của Kỷ Trà Huyên bị Thục phi lục soát, mặc kệ có kết quả gì, nàng cũng mất hết thể diện.
Người phụ trách các cục trong cung là người xem hướng gió và xu lợi nhất, triều đại này còn chưa có người đứng đầu một hiên nào bị lục soát cung điện, Kỷ Trà Huyên sẽthành người đầu tiên. Cho dù Thục phi không thể lục soát ra vật gì, nàng ta chỉ cần đổ hết lỗi lầm lên người Đan dung hoa là xong, nàng ta không có tổn thất gì. Mà Kỷ Trà Huyên giữ ấn phượng lại không chỉ huy được người khác, đương nhiên sẽ bị liên lụy. Như vậy, cho dù Thục phi không phụ trách các việc vặt trong cung, cũng có thể lấy lý do Kỷ Trà Huyên xử lý mọi chuyện không tốt mà nhúng tay vào. Cuối cùng Kỷ Trà Huyên làm hoàng thượng thất vọng càng là chuyện kinh khủng hơn.
Đương nhiên, nếu điều tra được cái gì, là chuyện rất tốt với Thục phi. Nàng ta khôngđể ý thêm một mồi lửa, đánh Kỷ Trà Huyên rơi xuống bụi rậm.
Kỷ Trà Huyên cười lạnh nói: "Bản cung là người đứng đầu một hiên, cũng là mẹ đẻ của hai vị hoàng tử, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không dễ dàng nói ra từ lục soát cung điện. Thục phi tỷ tỷ vừa lấy phượng nghi, sẽ bức bách muội muội sao?"
Thục phi chậm rãi nói: "Đan dung hoa thề thốt nói muội muội nhẫn tâm, muội muội lạinói mình trong sạch, thật sự khiến bản cung đau đầu, không biết nên tin ai? Cho nên, cứ lục soát cung sẽ rõ ràng thôi."
Kỷ Trà Huyên nói, "Cứ theo lời Thục phi tỷ tỷ, trừ việc lục soát cung, không có biện pháp khác chứng minh sự trong sạch của muội sao?" Thục phi nói: "không bằng muội muội nói cho bản cung có biện pháp nào làm mọi người tin phục?"
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Thục phi thản nhiên nói: "Giản thục nghi, nếu bản cung bẩm báo chuyện này, bị hoàng thượng hoặc thái hậu ra lệnh soát cung, càng không có lợi với thục nghi thôi?"
Kỷ Trà Huyên quay đầu nhìn Đan dung hoa.
"Ngươi xác định bản cung hại ngươi sao, bản cung nói cho ngươi biết, nếu ngươi vu cáo bản cung, đây là tội lớn, không ai có thể cứu được. Ngươi vẫn nghĩ vậy sao?"
Đan dung hoa căng thẳng, sắc mặt biến đổi, tay Khiêm dung hoa hơi nâng lên, Đan dung hoa liếc mắt nhìn Khiêm dung hoa, nói: "Giản thục nghi không cần đe dọa tần thiếp, những lời tần thiếp nói đều là sự thật."
Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
"Thục phi muốn dùng phượng nghi ra lệnh sao?"
Thục phi cười nói: "Đương nhiên, nếu không bản cung cũng không dám điều tra cung điện của muội muội."
Kỷ Trà Huyên cao giọng gọi: "Tiểu Thuật tử, Tử Châu, các ngươi mang người của đixem, nhìn kỹ cho bản cung, đừng để người ta thả đồ bẩn thỉu vào quấy rầy đến tam hoàng tử của bản cung."
Trong lời nói lộ ra sự châm chọc rất rõ ràng.
Thục phi cười lạnh, nàng ta vung tay lên, người bên cạnh cũng không hành lễ với Kỷ Trà Huyên sẽ đi theo tiểu Thuật tử cùng Tử Châu vào trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Kỷ Trà Huyên đứng tại chỗ không có hành động gì.
Thục phi vô cùng sốt ruột, Đan dung hoa khẩn trương nhất, Khiêm dung hoa cũng sốt ruột chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua (1 tiếng), tất cả mọi người đều đi ra.
Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa khẩn trương nhìn qua, khi nhìn thấy người của Thục phi cầm một túi giấy, hai người cực kì mừng rỡ. Khóe miệng Kỷ Trà Huyên hơi nhếch lên.
"Nương nương, Tĩnh An hiên không có đồ vật lạ nào." Chu Lộc nói.
Thục phi không chắc chắn lắm, chẳng lẽ không có đồ vật cấm hoặc vượt cấp nào sao? Nàng ta vô cùng kinh ngạc, một vị phi tử được sủng ái, trong cung luôn có một số đồ vật cấm hoặc vượt phẩm cấp, Thục phi cũng không tính toán thật sự lục ra được vật chứng hư hương thảo, nàng ta thầm nghĩ làm Giản thục nghi bị nhục nhã, cũng muốn lục ra vật cấm hoặc vượt cấp để răn dạy nàng. Dưới tình huống này, hai đồ ngu kia hình như đã trúng bẫy rồi.
"Sao có thể chứ?" Khiêm dung hoa kêu to, tuy nàng ta biết suy đoán của Đan dung hoa không vượt qua ba phần, nhưng vì thành công kéo nữ nhân nghèo hèn kia xuống, nàng ta lại sử dụng lực lượng ẩn dấu một lần nữa để thả đồ cấm vào, sao có thểkhông lục soát ra chứ?
Mà thân thể Đan dung hoa đã mềm nhũn.
Khiêm dung hoa nhìn Chu Lộc, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi đang cầm cái gì?"
Chu Lộc cũng không biết nên làm gì, Thục phi trừng mắt nhìn y.
"Đây là đồ Thuật tổng quản của Tĩnh An hiên đưa cho nô tài, là bột phấn nước ô mai còn thừa lại hôm nay."
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: "Người đâu, truyền gọi Hoàng thái y đang bắt mạch cho Đan dung hoa."
Thục phi cũng thay đổi sắc mặt.
Khiêm dung hoa đã hiểu rõ, ánh mắt nàng ta âm trầm liếc mắt nhìn Đan dung hoađang mềm nhũn trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
"Thục phi tỷ tỷ đi thong thả, cuối cùng muội muội cũng muốn chứng minh sự trong sạch của mình."
Thục phi nói: "Thục nghi có tâm tư thật lớn."
Kỷ Trà Huyên nói: "Vẫn còn kém thủ đoạn tiến có thể tấn công lui có thể phòng thủ của Thục phi nương nương."
Phòng trong nhất thời không nói gì.
Khiêm dung hoa đỡ Đan dung hoa dậy, dường như đang bơm hơi cho ả ta, ánh mắt của Thục phi cùng Kỷ Trà Huyên đều không đặt trên người bọn họ.
Hoàng thái y đến rất nhanh, nhìn thấy tình hình trong Tĩnh An hiên, vội vàng hành lễ với các vị chủ tử nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Hoàng thái y, bản cung gọi ngươi tới nhìn xem trong cặn bã nước ô mai này có thành phần dược liệu không?"
Hoàng thái y ngạc nhiên, nhưng đã làm nghề y trong cung nhiều năm, cũng hiểu rõmình đã bị cuốn vào âm mưu trong hậu cung. Chẳng qua Giản thục nghi truyền gọi,hắn cũng chỉ có thể tận tâm làm theo.
hắn bèn lấy châm bạc ra, chọn một ít bột phấn đưa lên mũi ngửi.
không khí trong điện yên tĩnh đến cực điểm.
"Như thế nào?" Thục phi hỏi.
Hoàng thái y nói: "Bẩm nương nương, canh ô mai này trừ ô mai và nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ bỏ thêm hoàng liên cùng hoa mai."
Thục phi đã khẳng định chắn đã trúng bẫy.
Nàng đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, nhưng người ta đã đoán được tâm tư của nàng, dẫn nàng nhập bẫy.
Tâm tư thật kín kẽ.
Kỷ Trà Huyên lại nhìn Đan dung hoa, cười nói: "đi bắt mạch cho Đan dung hoa đi."
Hoàng thái y thấp giọng đáp: "Vâng."
Hoàng thái y đi đến bên người Đan dung hoa, còn chưa bắt mạch, Đan dung hoa đãvội vàng kêu lên: "Thái y, không phải ngài nói ta ăn phải đồ có độc sao? Ngài mau bắt mạch cho ta, xem có phải hư hương thảo không."
Sau lưng Hoàng thái y chảy ra mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là âm mưu trong hậu cung.
"Dung hoa chủ tử, lúc trước vi thần khuyên chủ tử không nên dùng nhiều hương cơ hoàn. Thể chất của chủ tử nếu dùng hư hương thảo, chỉ sợ sẽ rong huyết, cung hàn của chủ tử đã tích lũy đến trình độ nhất định."
Sắc mặt Đan dung hoa đã trở nên xám trắng.
Kỷ Trà Huyên bật cười, không nhìn ra, Đan dung hoa vẫn dùng hương cơ hoàn. Cũng khó trách thái y khó mở miệng, hương cơ hoàn tên như ý nghĩa là hương cơ, có chỗ rất tốt với dung nhan. Đây là phối phương để làm đẹp bí mật trong cung, nhưng khôngthể dùng nhiều.