Editor: Natalie pham
Kỷ Trà Huyên lập tức hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương đã tín nhiệm tần thiếp."
Hoàng hậu dịu dàng gọi Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
Triệu Tồn Hi nói: "Giản chiêu nghi là người trí tuệ."
Hoàng hậu cũng buông lỏng hơn, Cung Đức phi lại căng thẳng, nàng ta nhìn Triệu Tồn Hi, hình như muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Kế tiếp, Triệu Tồn Hi cũng chưa nói gì, dù sao có nhiều phu nhân ở đây, nói chuyện cung vụ cũng không thích hợp.
Kỷ Trà Huyên nhìn Tang thải nữ đang cuộn mình vào, hoàng hậu nhìn chăm chú vào hành động của Kỷ Trà Huyên cũng thuận tiện nhìn qua Tang thải nữ.
Nếu không phải Thu Hà hạnh kiểm xấu, nàng ta cũng không may mắn như thế.
Nếu là vị công chúa, Tang thải nữ cũng có thể dùng một chút.
"Hoàng thượng, Tang thải nữ là người có phúc lớn, ngài xem?"
Triệu Tồn Hi liếc mắt nhìn Tang thải nữ, nàng ta lập tức lung lay như sắp đổ, nét mặt Triệu Tồn Hi không vui nói: "Theo lệ tấn phong làm thường tại."
Tang thải nữ bèn quỳ xuống tạ ơn.
Triệu Tồn Hi dời ánh mắt đi, Thục phi lập tức nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cũng mang thai, chắc cũng không còn sức lực chăm sóc Tang thải nữ."
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Hoàng hậu sớm biết có người nhảy ra bèn nói: "Thục phi nói phải, hoàng thượng, hoàng tự quan trọng, cho nên nô tì nghĩ cho người cẩn thận chăm sóc Tang thường tại."
Tất cả mọi người đều kỳ quái, hoàng hậu dễ nói chuyện như thế ư?
Triệu Tồn Hi hỏi: "Ý hoàng hậu như thế nào?"
Hoàng hậu cười nói: "Cung Đức phi là người có kinh nghiệm chăm sóc hoàng tự, hoàng thượng ngài thấy sao?"
Triệu Tồn Hi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Đức phi, ngươi có bằng lòng không?"
Cung Đức phi bị ‘bánh thịt’ giáng xuống bất ngờ còn chưa hồi phục lại. Chăm sóc phi tần có thai, gần như chắc chắn nàng ta được nuôi nấng hoàng tự.
"Nô tì nguyện ý chia sẻ nỗi lo cho hoàng hậu nương nương."
Triệu Tồn Hi hài lòng gật đầu, đang muốn mở miệng Thục phi lại nói: "Hoàng thượng, Đức phi tỷ tỷ còn muốn chăm sóc cho đại hoàng tử, chỉ sợ sẽ có sự bất công."
Cung Đức phi bình thản nói: "Thục phi muội muội có ý gì? Chẳng lẽ bản cung là người độc ác sao?"
Thục phi chậm rãi nói: "Tự nhiên không phải nhưng đại hoàng tử đang ở tuổi nghịch ngợm, mấy ngày trước còn đánh nát bình thuỷ tiên Tuệ tần tự trồng, nhỡ nghịch ngợm va chạm đến Tang thường tại thì nguy hiểm."
Kỷ Trà Huyên cũng biết chuyện đại hoàng tử đánh nát bình thuỷ tiên này.
Là đại hoàng tử đột nhiên hứng lên luyện võ trong vườn ngự uyển, vừa khéo Tuệ tần bưng bồn thủy tiên đến cho thái hậu ngắm, đại hoàng tử vừa khéo ở chỗ góc, cho nên đánh lên Tuệ tần, bồn thủy tiên cũng bị ngã xuống.
Sau đó Tuệ tần chẳng những không trách đại hoàng tử, còn cẩn thận đánh giá đại hoàng tử chỉ sợ hắn bị thương. Nghe nói, cuối cùng Tuệ tần còn an ủi đại hoàng tử.
Thám tử ở cung Đức Nghi truyền tin đại hoàng tử có ấn tượng rất tốt về Tuệ tần.
Chuyện này tuy nhỏ, nhưng Kỷ Trà Huyên lại ghi nhớ, trừ sóng gió vì gia tộc ngay từ đầu, lúc sau Tuệ tần vẫn yên lặng. Chẳng sợ nàng ta tương đối được sủng ái, lại vẫn cho người ta cảm giác trong suốt.
không hiền lành hào phóng như hoàng hậu, không sâu không lường được như Đức phi, không phô trương kiêu ngạo như Thục phi, cũng không khiêm tốn có lễ như Ninh quý tần, lại càng không thẳng thắn như Kỷ Trà Huyên. Nàng ta yên tĩnh khiến người ta quên đi, nhưng cố tình nàng ta còn có dung nhan tài mạo động lòng người.
Điều này đã taọ ra sự đặc biệt của nàng ta, sau này thái hậu cũng thích nàng ta, Kỷ Trà Huyên tự nhiên càng chú ý hơn. Chuyện này xảy ra, Kỷ Trà Huyên đã ghi nhớ trong lòng, Kỷ Trà Huyên cũng sắp xếp không ít người trong Sắt Cầm hiên.
Cung Đức phi cũng không muốn nhận đứa nhỏ của Tang thường tại, nhưng nghe Thục phi vì tranh đoạt đứa bé mà dính đến đại hoàng tử, nàng ta không khỏi tức giận.
Mắt thấy Cung Đức phi muốn tức giận, hoàng hậu vội vàng ngăn lại, nàng ta rõ ràng cảm giác được hoàng thượng không vui. Hoàng hậu cũng hiểu rõ bây giờ gia tộc Thục phi đang vinh quang, để nàng ta không xuống đài được không phải là chuyện tốt.
"Xem ra hai vị muội muội đều quan tâm hoàng tự, thật là tấm gương tốt, như vậy đi, Cung Đức phi sẽ chăm sóc Ninh chiêu nghi, Thục phi chăm sóc Tang thường tại, đợi hai người kia sinh ra hoàng tự, tất nhiên sẽ trọng thưởng."
Thục phi lộ ra sắc mặt vui mừng, sắc mặt Cung Đức phi lại cứng đờ, lúc này rốt cục nghĩ ra vì sao hoàng hậu sẽ phụ họa cho Thục phi, nàng ta muốn để Thục phi kéo nàng xuống nước.
Thử hỏi, nàng ta chăm sóc cho Ninh chiêu nghi đã là chủ vị một cung, làm sao có lý do quản lý cung vụ. Nàng ta còn không bằng Thục phi, Thục phi còn có khả năng nhận nuôi đứa nhỏ của Tang thường tại, mà Ninh chiêu nghi có thân phận, căn bản khôngcó phần của nàng.
"Hai vị muội muội có bằng lòng không?"
Thục phi cười nói: "Nô tì lĩnh chỉ."
Cung Đức phi cảm giác được ánh mắt từ bốn phía, cúi đầu nói: "Nô tì lĩnh chỉ."
Triệu Tồn Hi vẫn chưa phản đối ý kiến của hoàng hậu, chuyện này lại là việc riêng trong hậu cung, hoàng hậu tự nhiên có trách nhiệm sắp xếp xử lý. Hoàng hậu xin ý kiến hắn cũng là biểu hiện kính trọng hắn.
"Cứ quyết định như vậy đi."
"Dạ!" Các phi tần cùng đáp lời.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống, nhưng chỗ của Tang thường tại đã bị chuyển qua trước mặt Thục phi.
Bởi vì hoàng đế có mặt, nên cũng không náo nhiệt như trước.
Triệu Tồn Hi cũng biết vậy nên nói chuyện với thái hậu một lát rồi rời đi.
Yến hội đến giữa trưa đã kết thúc, Kỷ Trà Huyên giữ lại nữ quyến trong Kỷ gia.
Tiếp đón các nàng ngồi xuống, Kỷ Trà Huyên ngồi vào ghế chủ vị nắm tay ngũ đệ, kiểm tra bài vở của hắn.
Nghe xong nửa ngày, Kỷ Trà Huyên gật đầu.
"Ngũ đệ chuẩn bị đi, lát nữa khi hoàng thượng gặp đệ phải biểu hiện thật tốt vào."
Kỷ Minh Ích thật vui vẻ lại khẩn trương không biết làm thế nào cho phải?
Sắc mặt nhị nương cùng lão phu nhân ngồi dưới thật vui mừng, mẹ cả cũng hơi tươi cười, tuy nụ cười này cũng không chân thành lắm, đại tẩu Lâm Bích Dao là người thông minh, vội vàng nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng ngũ đệ."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói mấy câu bên tai Kỷ Minh Ích, Kỷ Minh Ích gật đầu, sau đó lại nói mấy câu bên tai Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nghe xong thì gõ đầu hắn.
Kỷ Minh Ích thật vui vẻ ôm đầu trốn tránh.
Mọi người không nghe thấy cũng không rõ là chuyện gì.
Chẳng qua thấy Kỷ Minh Ích không khẩn trương nên cũng đoán được một điểm.
"Đây là lần đầu bản cung nhìn thấy đại tẩu, hôm nay gặp, tổ mẫu thật biết chọn người." Kỷ Trà Huyên cười nói với lão phu nhân.
Kỷ lão phu nhân cười nói: "Hai đứa nhỏ ở chung không sai, lại lấy phúc của nương nương, hôm qua đã tra ra việc vui."
Kỷ Trà Huyên cười nhìn Lâm Bích Dao, thân thiết hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Lâm Bích Dao thấy Kỷ Trà Huyên coi trọng, cũng cười nói: "Sắp hai tháng rồi."
Kỷ Trà Huyên bảo Lâm Bích Dao ngồi gần lại sau đó cởi ra một cái vòng tay đeo trêncổ tay Lâm Bích Dao.
Lâm Bích Dao hơi sợ hãi nhưng Kỷ Trà Huyên ngăn nàng ta lại cười nói: "Đại ca là người cố chấp, tẩu tử muốn thông cảm hơn mới là."
Lâm Bích Dao nghe ra ý sâu sắc trong lời Kỷ Trà Huyên, bảo nàng ta khuyên phu quân tới gần nàng, Lâm Bích Dao nhẹ nhàng gật đầu.
Phu quân từ nhỏ lớn lên bên người lão phu nhân, lòng lão phu nhân hướng về nương nương, phu quân cũng không thể cản trở.
Mẹ cả thấy thế cũng thở dài, hôm nay thấy sự vinh sủng của Kỷ Trà Huyên, lòng bà đãbình lặng xuống.
Phần vinh sủng này rất khó tiêu trừ, bà ta cũng không dám cam đoan nữ nhi của mình có thể được sủng ái như vậy.
Mẹ cả khẩn cầu nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cũng thầm thở dài nói: "Cũng muốn chúc mừng nương nương được tấn phong chiêu nghi."
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu, cũng không thấy quá vui vẻ, dường như còn khôngvui bằng lúc nhìn thấy người nhà.
Kỷ lão phu nhân không khỏi nghĩ nhiều một chút, cuộc sống trong cung cũng khôngtốt lắm, nếu không cũng không có bộ dạng như thế.
"Nương nương, ngài cũng biết vì sao hôm nay Kỷ lương viện không tham dự?" Lão phu nhân thấy nàng dâu lại khẩn cầu, đành kiên trì nói.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: "Tổ mẫu cùng mẫu thân yên tâm, nhị tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, rất nhanh có thể ra ngoài."
không hề giải thích nguyên nhân cụ thể, nhưng đã cam đoan.
Lão phu nhân cùng mẹ cả thấy Kỷ Trà Huyên nói chân thành, cũng an tâm hơn.
Lúc này, Chi Thảo nhanh chóng đi đến.
Chi Thảo cúi người chào mọi người, sau đó thì thầm bên tai Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu, Chi Thảo lui đến phía sau Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên lập tức hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương đã tín nhiệm tần thiếp."
Hoàng hậu dịu dàng gọi Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
Triệu Tồn Hi nói: "Giản chiêu nghi là người trí tuệ."
Hoàng hậu cũng buông lỏng hơn, Cung Đức phi lại căng thẳng, nàng ta nhìn Triệu Tồn Hi, hình như muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Kế tiếp, Triệu Tồn Hi cũng chưa nói gì, dù sao có nhiều phu nhân ở đây, nói chuyện cung vụ cũng không thích hợp.
Kỷ Trà Huyên nhìn Tang thải nữ đang cuộn mình vào, hoàng hậu nhìn chăm chú vào hành động của Kỷ Trà Huyên cũng thuận tiện nhìn qua Tang thải nữ.
Nếu không phải Thu Hà hạnh kiểm xấu, nàng ta cũng không may mắn như thế.
Nếu là vị công chúa, Tang thải nữ cũng có thể dùng một chút.
"Hoàng thượng, Tang thải nữ là người có phúc lớn, ngài xem?"
Triệu Tồn Hi liếc mắt nhìn Tang thải nữ, nàng ta lập tức lung lay như sắp đổ, nét mặt Triệu Tồn Hi không vui nói: "Theo lệ tấn phong làm thường tại."
Tang thải nữ bèn quỳ xuống tạ ơn.
Triệu Tồn Hi dời ánh mắt đi, Thục phi lập tức nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cũng mang thai, chắc cũng không còn sức lực chăm sóc Tang thải nữ."
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Hoàng hậu sớm biết có người nhảy ra bèn nói: "Thục phi nói phải, hoàng thượng, hoàng tự quan trọng, cho nên nô tì nghĩ cho người cẩn thận chăm sóc Tang thường tại."
Tất cả mọi người đều kỳ quái, hoàng hậu dễ nói chuyện như thế ư?
Triệu Tồn Hi hỏi: "Ý hoàng hậu như thế nào?"
Hoàng hậu cười nói: "Cung Đức phi là người có kinh nghiệm chăm sóc hoàng tự, hoàng thượng ngài thấy sao?"
Triệu Tồn Hi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Đức phi, ngươi có bằng lòng không?"
Cung Đức phi bị ‘bánh thịt’ giáng xuống bất ngờ còn chưa hồi phục lại. Chăm sóc phi tần có thai, gần như chắc chắn nàng ta được nuôi nấng hoàng tự.
"Nô tì nguyện ý chia sẻ nỗi lo cho hoàng hậu nương nương."
Triệu Tồn Hi hài lòng gật đầu, đang muốn mở miệng Thục phi lại nói: "Hoàng thượng, Đức phi tỷ tỷ còn muốn chăm sóc cho đại hoàng tử, chỉ sợ sẽ có sự bất công."
Cung Đức phi bình thản nói: "Thục phi muội muội có ý gì? Chẳng lẽ bản cung là người độc ác sao?"
Thục phi chậm rãi nói: "Tự nhiên không phải nhưng đại hoàng tử đang ở tuổi nghịch ngợm, mấy ngày trước còn đánh nát bình thuỷ tiên Tuệ tần tự trồng, nhỡ nghịch ngợm va chạm đến Tang thường tại thì nguy hiểm."
Kỷ Trà Huyên cũng biết chuyện đại hoàng tử đánh nát bình thuỷ tiên này.
Là đại hoàng tử đột nhiên hứng lên luyện võ trong vườn ngự uyển, vừa khéo Tuệ tần bưng bồn thủy tiên đến cho thái hậu ngắm, đại hoàng tử vừa khéo ở chỗ góc, cho nên đánh lên Tuệ tần, bồn thủy tiên cũng bị ngã xuống.
Sau đó Tuệ tần chẳng những không trách đại hoàng tử, còn cẩn thận đánh giá đại hoàng tử chỉ sợ hắn bị thương. Nghe nói, cuối cùng Tuệ tần còn an ủi đại hoàng tử.
Thám tử ở cung Đức Nghi truyền tin đại hoàng tử có ấn tượng rất tốt về Tuệ tần.
Chuyện này tuy nhỏ, nhưng Kỷ Trà Huyên lại ghi nhớ, trừ sóng gió vì gia tộc ngay từ đầu, lúc sau Tuệ tần vẫn yên lặng. Chẳng sợ nàng ta tương đối được sủng ái, lại vẫn cho người ta cảm giác trong suốt.
không hiền lành hào phóng như hoàng hậu, không sâu không lường được như Đức phi, không phô trương kiêu ngạo như Thục phi, cũng không khiêm tốn có lễ như Ninh quý tần, lại càng không thẳng thắn như Kỷ Trà Huyên. Nàng ta yên tĩnh khiến người ta quên đi, nhưng cố tình nàng ta còn có dung nhan tài mạo động lòng người.
Điều này đã taọ ra sự đặc biệt của nàng ta, sau này thái hậu cũng thích nàng ta, Kỷ Trà Huyên tự nhiên càng chú ý hơn. Chuyện này xảy ra, Kỷ Trà Huyên đã ghi nhớ trong lòng, Kỷ Trà Huyên cũng sắp xếp không ít người trong Sắt Cầm hiên.
Cung Đức phi cũng không muốn nhận đứa nhỏ của Tang thường tại, nhưng nghe Thục phi vì tranh đoạt đứa bé mà dính đến đại hoàng tử, nàng ta không khỏi tức giận.
Mắt thấy Cung Đức phi muốn tức giận, hoàng hậu vội vàng ngăn lại, nàng ta rõ ràng cảm giác được hoàng thượng không vui. Hoàng hậu cũng hiểu rõ bây giờ gia tộc Thục phi đang vinh quang, để nàng ta không xuống đài được không phải là chuyện tốt.
"Xem ra hai vị muội muội đều quan tâm hoàng tự, thật là tấm gương tốt, như vậy đi, Cung Đức phi sẽ chăm sóc Ninh chiêu nghi, Thục phi chăm sóc Tang thường tại, đợi hai người kia sinh ra hoàng tự, tất nhiên sẽ trọng thưởng."
Thục phi lộ ra sắc mặt vui mừng, sắc mặt Cung Đức phi lại cứng đờ, lúc này rốt cục nghĩ ra vì sao hoàng hậu sẽ phụ họa cho Thục phi, nàng ta muốn để Thục phi kéo nàng xuống nước.
Thử hỏi, nàng ta chăm sóc cho Ninh chiêu nghi đã là chủ vị một cung, làm sao có lý do quản lý cung vụ. Nàng ta còn không bằng Thục phi, Thục phi còn có khả năng nhận nuôi đứa nhỏ của Tang thường tại, mà Ninh chiêu nghi có thân phận, căn bản khôngcó phần của nàng.
"Hai vị muội muội có bằng lòng không?"
Thục phi cười nói: "Nô tì lĩnh chỉ."
Cung Đức phi cảm giác được ánh mắt từ bốn phía, cúi đầu nói: "Nô tì lĩnh chỉ."
Triệu Tồn Hi vẫn chưa phản đối ý kiến của hoàng hậu, chuyện này lại là việc riêng trong hậu cung, hoàng hậu tự nhiên có trách nhiệm sắp xếp xử lý. Hoàng hậu xin ý kiến hắn cũng là biểu hiện kính trọng hắn.
"Cứ quyết định như vậy đi."
"Dạ!" Các phi tần cùng đáp lời.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống, nhưng chỗ của Tang thường tại đã bị chuyển qua trước mặt Thục phi.
Bởi vì hoàng đế có mặt, nên cũng không náo nhiệt như trước.
Triệu Tồn Hi cũng biết vậy nên nói chuyện với thái hậu một lát rồi rời đi.
Yến hội đến giữa trưa đã kết thúc, Kỷ Trà Huyên giữ lại nữ quyến trong Kỷ gia.
Tiếp đón các nàng ngồi xuống, Kỷ Trà Huyên ngồi vào ghế chủ vị nắm tay ngũ đệ, kiểm tra bài vở của hắn.
Nghe xong nửa ngày, Kỷ Trà Huyên gật đầu.
"Ngũ đệ chuẩn bị đi, lát nữa khi hoàng thượng gặp đệ phải biểu hiện thật tốt vào."
Kỷ Minh Ích thật vui vẻ lại khẩn trương không biết làm thế nào cho phải?
Sắc mặt nhị nương cùng lão phu nhân ngồi dưới thật vui mừng, mẹ cả cũng hơi tươi cười, tuy nụ cười này cũng không chân thành lắm, đại tẩu Lâm Bích Dao là người thông minh, vội vàng nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng ngũ đệ."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói mấy câu bên tai Kỷ Minh Ích, Kỷ Minh Ích gật đầu, sau đó lại nói mấy câu bên tai Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nghe xong thì gõ đầu hắn.
Kỷ Minh Ích thật vui vẻ ôm đầu trốn tránh.
Mọi người không nghe thấy cũng không rõ là chuyện gì.
Chẳng qua thấy Kỷ Minh Ích không khẩn trương nên cũng đoán được một điểm.
"Đây là lần đầu bản cung nhìn thấy đại tẩu, hôm nay gặp, tổ mẫu thật biết chọn người." Kỷ Trà Huyên cười nói với lão phu nhân.
Kỷ lão phu nhân cười nói: "Hai đứa nhỏ ở chung không sai, lại lấy phúc của nương nương, hôm qua đã tra ra việc vui."
Kỷ Trà Huyên cười nhìn Lâm Bích Dao, thân thiết hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Lâm Bích Dao thấy Kỷ Trà Huyên coi trọng, cũng cười nói: "Sắp hai tháng rồi."
Kỷ Trà Huyên bảo Lâm Bích Dao ngồi gần lại sau đó cởi ra một cái vòng tay đeo trêncổ tay Lâm Bích Dao.
Lâm Bích Dao hơi sợ hãi nhưng Kỷ Trà Huyên ngăn nàng ta lại cười nói: "Đại ca là người cố chấp, tẩu tử muốn thông cảm hơn mới là."
Lâm Bích Dao nghe ra ý sâu sắc trong lời Kỷ Trà Huyên, bảo nàng ta khuyên phu quân tới gần nàng, Lâm Bích Dao nhẹ nhàng gật đầu.
Phu quân từ nhỏ lớn lên bên người lão phu nhân, lòng lão phu nhân hướng về nương nương, phu quân cũng không thể cản trở.
Mẹ cả thấy thế cũng thở dài, hôm nay thấy sự vinh sủng của Kỷ Trà Huyên, lòng bà đãbình lặng xuống.
Phần vinh sủng này rất khó tiêu trừ, bà ta cũng không dám cam đoan nữ nhi của mình có thể được sủng ái như vậy.
Mẹ cả khẩn cầu nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cũng thầm thở dài nói: "Cũng muốn chúc mừng nương nương được tấn phong chiêu nghi."
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu, cũng không thấy quá vui vẻ, dường như còn khôngvui bằng lúc nhìn thấy người nhà.
Kỷ lão phu nhân không khỏi nghĩ nhiều một chút, cuộc sống trong cung cũng khôngtốt lắm, nếu không cũng không có bộ dạng như thế.
"Nương nương, ngài cũng biết vì sao hôm nay Kỷ lương viện không tham dự?" Lão phu nhân thấy nàng dâu lại khẩn cầu, đành kiên trì nói.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: "Tổ mẫu cùng mẫu thân yên tâm, nhị tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, rất nhanh có thể ra ngoài."
không hề giải thích nguyên nhân cụ thể, nhưng đã cam đoan.
Lão phu nhân cùng mẹ cả thấy Kỷ Trà Huyên nói chân thành, cũng an tâm hơn.
Lúc này, Chi Thảo nhanh chóng đi đến.
Chi Thảo cúi người chào mọi người, sau đó thì thầm bên tai Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu, Chi Thảo lui đến phía sau Kỷ Trà Huyên.