Từ nhỏ, Thượng Vi đã học được một đạo lý từ trên người mẹ cô: Người hữu dụng mới xứng sống sót.
Mẹ cô vốn xuất thân từ ngân hàng thế gia, nhưng gia tộc của bà lại bị lụng bại trong cuộc khủng hoảng tài chính ở những năm 98. Trong ấn tượng của Thượng Vi, cha cô từng đối xử rất tốt với mẹ, nhưng lúc sau này, hết
thảy đều thay đổi.
Phượng hoàng sụp đổ còn thua cả
con gà, ngày hôm qua vẫn là phu nhân hô phong hoán vũ, hôm nay ngay cả
người hầu cũng không cho bà thể diện. Đối với chuyện này, cha cô luôn
ngầm đồng ý, có khi thậm chí là dung túng. Sự rẻ rúng và chà đạp ngày
qua ngày khiến mẹ cô dần dần sinh bệnh. Năm đó, Thượng Vi mới mười tuổi.
Ngày diễn ra tang lễ gió thảm mưa sầu, người đến viếng thưa thớt. Cô lạnh
đến phát run, một mình ngồi bên linh cữu lạnh lẽo. Cha cô chỉ lộ mặt
đúng một lần, ông đi vào, nhìn di ảnh trên tường, thản nhiên nói: “Hãy
ghi nhớ, người sống trên đời đều là người làm kinh doanh thu mua, người
mất đi giá trị chỉ có một kết cục. Muốn có kết cục tốt, chỉ có thể tự
mình đến kiếm.”
Phu nhân mới nhanh chóng vào cửa,
Thượng Vi thế mới biết, mình lại có thêm hai em trai chỉ kém vài tuổi.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ mọi thứ có từ trước cũng không còn thuộc về
cô nữa. Đối mặt với cả nhà thù địch được giả trang thành nụ cười dối
trá, Thượng Vi rốt cục cũng hiểu, cô chẳng còn nhà nữa, cái cô có chỉ là chiến trường tàn khốc ẩn giấu dưới cảnh tượng hoa mỹ.
Người cô có thể cậy nhờ chỉ có cha cô. Mà cha cô bảo vệ cô nhiều hay ít, được quyết định hoàn toàn bởi ‘công dụng’ của cô. Ở Macao này, ngọn nguồn
lợi ích là một vụ đánh cược không hồi kết, mà nhà cái của ván bài này,
lại là một gia tộc quý tính lẩn trong bóng tối. Sâu xa của cô và Quý
Thừa liền bắt đầu từ nơi này.
Quan hệ của cha cô và
mẹ Quý Thừa vẫn rất tốt, từ nhỏ cô đã chơi chung với Quý Thừa. Tính cách Quý Thừa lãnh đạm, hơn nữa hình như bà Quý không muốn anh kết giao rộng rãi. Cho nên trong nhiều năm, bên cạnh Quý Thừa chỉ có một mình Thượng
Vi.
Gian đoạn đầu, cô luôn mang kiểu cách xấc xược
kiêu căng, nhưng mẹ cô qua đời, cô nhìn rõ thói đời nóng lạnh, cũng rõ
ràng bản thân chẳng còn vốn liếng gì. Nhưng mà thái độ của Quý Thừa
trước giờ chưa từng thay đổi. Trước kia anh không thân thiện, hiện tại
cũng sẽ không lạnh lùng, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh nhạt hữu lễ như lúc
ban đầu. Trong cuộc sống của Thượng Vi, đây là mối quan hệ duy nhất
không vì biến cố gia đình mà thay đổi.
Tiếp theo sau
đó, cảm giác của cô đối với Quý Thừa trở nên khác thường. Anh khác với
những người khác, lúc anh nhìn cô, thứ anh nhìn không phải nhà họ
Thượng, mà chỉ có cô, con người Thượng Vi này. Từ đó về sau, đối với
Thượng Vi mà nói, sự lợi dụng thuần túy này bắt đầu từ từ biến chất, trở thành cam tâm tình nguyện, không thể dứt bỏ.
Theo
tình cảm càng lúc càng vững chắc với Quý Thừa, không ai còn dám khinh
miệt Thượng Vi nữa, cha cô thậm chí còn cho cô cái ghế đổng sự của tập
đoàn. Cô rốt cục cũng thoáng yên tâm một phần. Cô là người phụ nữ duy
nhất trong đời của Quý Thừa, nếu chẳng có gì bất ngờ xảy ra, cô vĩnh
viễn là người duy nhất ấy.
Hao hết tâm tư, cuộc đời
rốt cuộc lại đi vào quỹ đạo. Thượng Vi biết cái giá phải trả khi chệch
đường ray, cho nên dù phải liều cả tính mạng cũng phải giữ vững vị trí
này. Nhưng mà, cô dốc hết toàn bộ tâm huyết để bảo vệ, thì lại bị sự
xuất hiện của người phụ nữ tên Diệp Nghi này phá vỡ.
Thời điểm mới vừa nghe nói Quý Thừa muốn kết hôn, Thượng Vi còn tưởng chỉ là lời bông đùa vào ngày Cá tháng tư. Lúc đó cha Quý Thừa qua đời, không
để lại di chúc hữu hiệu gì. Đám con riêng của họ Quý ùa đến, Quý thị
nhất thời lung lay sắp đổ. Vì để ổn định cục diện, bà Quý gọi Quý Thừa
đang định cư ở Mỹ về. Lúc ấy, Thượng Vi đã đến Mỹ nhập học, vẫn đợi anh
trở về, muốn cùng anh du ngoạn Nam Mỹ. Ai ngờ chờ tới chờ lui, lại chờ
được tin tức anh kết hôn.
Thượng Vi tự an ủi chính
mình kia chỉ là kế tạm thời. Cô gái kia là đứa con riêng mà họ Diệp hắt
hủi, hoàn toàn không có địa vị gì. Quý Thừa vì cứu lại Quý thị, mới lợi
dụng quan hệ nhập nhằng giữa cô ấy và họ Diệp, chờ hết giá trị lợi dụng, thì anh sẽ hồi tâm chuyển ý. Để chắc chắn, cô còn tìm anh nói bóng nói
gió. Quả nhiên, Quý Thừa cũng xác minh, anh và cô gái ấy chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau.
Vì thế, Thượng Vi an tâm chờ đợi tin
tốt lành họ ly hôn. Mấy năm trôi qua, cô lại đứng ngồi không yên. Sau
khi về nước, lần đầu tiên gặp mặt, Thượng Vi đã túa mồ hôi lạnh. Quý
Thừa vẫn là diện mạo đó, ôn hòa hữu lễ, lại chưa từng có hứng thú quá
nhiều đối với bất cứ ai. Còn cô gái ấy lại là một ngoại lệ đáng sợ. Quý
Thừa luôn luôn được người khác săn đón tung hô lại lặng lẽ đứng sau lưng cô ấy, dáng vẻ nhìn không dời mắt kia, dường như muốn khắc sâu cô ấy
vào tận đáy mắt.
Tiếp sau đó, một cuộc ác chiến xảy
đến. Thực sự, Thượng Vi cũng chẳng phí nhiều sức lực. Người ta nói ngực
to thì óc nhỏ, cô gái kia gầy như que củi, nhưng cũng chẳng có chút đầu
óc. Cô ấy xem Thượng Vi thành bạn bè, tin tưởng mỗi một lời nói dối và
gây xích mích của Thượng Vi, chẳng được bao lâu đã hoàn toàn bị đánh tan tác. Thời điểm Diệp Nghi chết, Thượng Vi cảm thấy được là ông trời
chiếu cố mình, nhưng cô ấy lại sống dậy. Đây chẳng lẽ là nguyền rủa của
trời cao? Thời gian ba năm, Thượng Vi và Quý Thừa chẳng hề tiến triển,
nhưng người phụ nữ kia lại thay da đổi thịt, không hoang mang luống
cuống giống như trước kia.
Giờ phút này, người phụ nữ ấy đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, như cười như không nhìn Thượng Vi, giơ chiếc thìa trong tay lên: “Cô Thượng, đã lâu không gặp.”
Quý Thừa lại nhíu mày: “Sao em lại đến đây? Có chuyện?”
“Nghe nói anh bị thương, có nghiêm trọng không?” Thượng Vi ra vẻ thân thiết,
“Trong nhà đúng lúc có thuốc bôi ngoài da, là phương thuốc gia truyền
của trung y, em mang đến cho anh. Đúng rồi, đây là canh chân giò dì Trần nấu, dưỡng thương ăn là tốt nhất. Mấy hôm rồi anh không đến, em nhớ
anh, đặc biệt nấu một thố.”
Mấy ngày rồi không đến?
Một năm anh đến nhà họ Thượng cộng lại chưa tới ba lần. Lời này nghe ra
khiến thái độ của Quý Thừa càng lúc càng nhợt nhạt: “Chuyện này bảo
người hầu làm là được rồi, lo lắng làm gì.” Dừng một chút, anh bỗng
nhiên nâng mắt, “Chuyện tôi bị thương chỉ có người nhà biết, em nghe ai
nói vậy?”
Thượng Vi sượng lại, đang nghĩ phải giải
thích thế nào, lại nghe Diệp Nghi cười nói: “Mấy chuyện thế này, có lòng tự nhiên sẽ biết. Đúng không, cô Thượng?” Nói xong, còn quay đầu căn
dặn, “Mang chén đũa lên cho cô Thượng, cùng nhau ăn cơm.”
Móng tay của Thượng Vi cắm vào lòng bàn tay, trên mặt lại mỉm cười khách sáo: “Làm phiền rồi.”
Trên bàn ăn, Quý Thừa ngồi ở vị trí chủ, Diệp Nghi và Mạch Miêu ngồi sóng
đôi dưới anh. A Phỉ quan sát một hồi, đặt chén đũa của Thượng Vi vào bên cạnh Mạch Miêu, không ngờ lại bị Diệp Nghi ngăn cản: “Chỗ này cũng quá
xa rồi, để cô Thượng ngồi cạnh Quý Thừa đi, để họ tiện nói chuyện.”
Quý Thừa gần như bóp gãy đôi đũa. Anh không muốn để Thượng Vi nhìn ra điều
gì, cho nên cố gắng kiềm nén, nhưng khó chịu tích tụ trong lồng ngực,
suýt nữa làm anh nội thương. Người phụ nữ này là cố tình sao! Anh vốn
còn lo lắng cô sẽ hiểu lầm, nhưng cô chẳng những không có chút ghen
tuông, ngược lại tươi cười chào đón, ước sao có thể đẩy Thượng Vi vào
trong lòng anh! Xem anh là cái gì? Cô ghét anh bao nhiêu chứ, mới vội
vàng chắp tay dâng cho người khác?!
Nghe thấy lời nói của Diệp Nghi, Thượng Vi cũng sửng sốt, nhưng vẫn làm theo. Nhưng mà
vừa mới nhấc chân, động tác liền cứng đờ. Nhà của Quý Thừa sao đột nhiên trở nên… lông lá như thế? Mặt sàn lát đá cẩm thạch không thấy nữa, nơi
nơi đều là thảm lông chiếm cứ, gót giày cao giẫm lên liền xiêu vẹo,
ngượng ngùng vô cùng. Quý Thừa thích đơn giản, mà đống thảm này không
chỉ rườm rà muốn chết, càng khác xa với trang trí nội thất, quả thật
chẳng ra cái gì cả.
Còn có vật dụng trong nhà, Quý
Thừa rất thích vật dụng bằng đá, hiện tại toàn bộ lại đổi thành bằng gỗ, hơn nữa mỗi một góc nhọn đều được bọc cao su, thật sự buồn cười. Thượng Vi trợn tròn mắt, Quý Thừa là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bình thường có một hạt bụi trên bàn cũng sẽ nổi giận, đây là trúng tà gì?
Nhịn hồi lâu, cô miễn cưỡng hỏi: “Nhà anh vậy là…”
“Lúc trưa chú đẹp trai bị thương, mẹ nói, thảm và cao su xốp có thể bảo vệ chú không bị thương nữa!”
Nơi phát ra tiếng nói là khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Thượng Vi nằm ác mộng.
Một cô bé rất khả ái, đôi mắt to tròn vừa sâu vừa đen, cực kỳ giống Quý
Thừa; đường nét xinh đẹp tinh tế hài hòa, cùng diện mạo trước kia của
Diệp Nghi giống nhau như đúc. Thượng Vi nín thở tự nghiền ngẫm lời nói
của cô bé. Xem ra, nhà Quý Thừa thay đổi là vì bảo vệ đứa trẻ này, nhưng sao con bé lại nhìn mặt Quý Thừa mà gọi anh là chú? Đột nhiên, một tia
sáng trong âm u chậm rãi le lói trong lòng Thượng Vi.
Lúc này, Diệp Nghi đứng lên, bế cô bé vào lòng, rõ ràng muốn nó tránh mặt
Thượng Vi: “Chúng tôi no rồi, hai người tiếp tục nhé.” Nói xong liền
xoay người rời khỏi bàn ăn.
“Mẹ, con còn chưa no.”
“Lát nữa mẹ luộc trứng cho con nhé.”
“Nhưng bây giờ con muốn ăn…”
“Chú và dì có chuyện phải nói, đừng quấy rầy họ.”
“Dạ, được rồi. Mẹ à, dì xinh đẹp đó và chú đẹp trai có quan hệ gì vậy?”
“… Bạn bè.”
“Bạn bè thân lắm à? Giống mẹ và ba Nghiêm Hàn à?”
“…” Diệp Nghi cười khẽ, đáp, “Ừ, giống mẹ với ba.”
Giọng cô không lớn, nhưng người ở cuối phòng khách kia lại nghe rất rõ. Quý
Thừa cúi đầu ăn canh, nhưng lại đang nhìn vào nơi không thấy kia, đường
nét cằm anh căng cứng thành lưỡi dao sắc lẹm, mang ý lạnh hung hăng đâm
thẳng vào ngực anh.
Anh muốn thuyết phục bản thân,
hành động của Diệp Nghi chỉ là để bảo vệ con gái họ. Anh cũng ôm suy
nghĩ này, mới không ngăn cản hai người rời khỏi bàn ăn. Thượng Vi đến là có mục đích, cô đang tham dò địa vị của Diệp Nghi cùng đứa bé ở trong
lòng anh. Nếu biểu hiện quá mức thân mật, Thượng An Quốc và mẹ anh nhất
định cảnh giác. Anh lại có lòng tin sẽ bảo vệ được hai mẹ con, loại cảnh giác này chỉ có trăm hại mà không một lợi.
Cho nên
giờ phút này, ra vẻ xa cách là lựa chọn sáng suốt, nhưng chuyện tàn khốc chính là, đây không phải là nguyên nhân thật sự người phụ nữ đó rời
khỏi bữa ăn. Cô chính là chán ghét, chính là không quan tâm. Cô muốn bỏ
qua anh, bởi vì trong lòng cô có người đàn ông khác.
“Ai da, sao anh lại ăn nhiều thịt mỡ vậy?” Thượng Vi kinh ngạc hô lên, “Dạ
dày anh không tốt, không thể ăn nhiều dầu mỡ, sao không ai nhắc anh vậy? Nào, để em gắp ra cho anh.”
“Đừng ăn thứ này nữa, uống canh em mang đến đi. Trước kia, mấy ngày không uống thì nhớ, gần đầy không uống có thèm không?”
“Thấy anh mấy ngày nay mệt mỏi như vậy. Không được rồi, không có gì quan
trọng hơn sức khỏe. Sau này ngày nào em cũng mang đến món anh thích,
được không?”
Trên cầu thang cách đó không xa, bước
chân của Diệp Nghi cùng nhịp tim đồng thời đình trệ. Sau hồi lâu, cô bật cười. Ba năm trôi qua, có một số chuyện hoàn toàn thay đổi, có một số
lại chẳng khác gì. Hãm sâu trong vòng luân hồi vô tận này, thực khiến
con người cảm thấy vô cùng bi ai.
***
Một bữa cơm yên lành, bởi vì sự viếng thăm của Thượng Vi mà trở nên lao tâm lao lực quá độ. Rốt cục cũng ứng phó xong, Quý Thừa lại nặng nề lên
lầu. Cửa phòng Mạch Miêu để mở, từ đầu cầu thang nhìn vào, thấy Diệp
Nghi đang ngồi cạnh giường con, trong tay cầm một quyển sách tranh, có
lẽ đang kể chuyện.
Phòng của Mạch Miêu toàn một màu
hồng phấn, đèn bàn phát ra ánh sáng dìu dịu, để sắc màu ấm áp tràn ngập
cả không gian. Hai mẹ con một lớn một nhỏ dựa vào nhau, mỉm cười bình
yên, là hình ảnh ấm cúng Quý Thừa muốn nhìn thấy nhất. Anh cứ đứng xa xa như vậy, không dám qua đó. Đó là khát vọng cả đời anh, chỉ khi nào đến
gần, điều đẹp đẽ ấy sẽ tan biến mất. Trong lúc lơ đãng, anh lại biến
mình thành kẻ xâm lăng đáng ghét.
“A, chú đẹp trai?”
Quý Thừa đang ngẩn ngơ, lại bị Mạch Miêu bắt lấy, “Chú nghe mẹ kể chuyện chưa? Đứng xa vậy sao nghe được, chú vào đây nghe nha!”
Diệp Nghi muốn ngăn lại, Quý Thừa cũng đã đi vào: “Đang kể chuyện gì vậy?”
“Hoàng tử ếch!” Mạch Miêu hứng thú nói, rồi lại chu cái miệng nhỏ nhắn, “Mẹ kể không hay như cô giáo ở trường! Cô giáo ở trường sẽ bắt chước ếch nhảy, còn có thể từ ếch biến thành hoàng tử!”
“Vậy à.” Quý Thừa cẩn thận ngồi xuống mép giường, “Vậy quả thật mẹ kể không hay rồi.”
Người này chưa từng có ngày nào làm tròn trách nhiệm làm cha, còn chỉ trích
cô làm không tốt? Lửa giận của Diệp Nghi bắt đầu bốc lên, nhưng ngại
con, không tiện phát tác, chỉ có thể hầm hừ: “Anh kể hay thì kể đi.”
Không ngờ, Quý Thừa lại thực sự cầm quyển sách tranh đi, còn nghiêm túc lật xem: “Con ếch nhảy, còn biến thành hoàng tử?”
Mạch Miêu gật đầu. Diệp Nghi lạnh lùng liếc nhìn, có đánh chết cô cũng không tin người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo này sẽ làm ra chuyện phá
hủy hình tượng. Lúc này, chỉ thấy Quý Thừa đứng lên, lấy hai cái đệm
tròn, rồi lui mấy bước về sau, ngồi xổm bên cạnh giường. Sau đó… anh
nhấc đệm đặt lên đỉnh đầu!
Tròng mắt Diệp Nghi suýt rớt ra ngoài. Quý Thừa tằng hắng một tiếng, nghiêm trang nói: “Ta là ếch, đây là hai mắt của ta!”
Diệp Nghi cắn mạnh môi, còn Mạch Miêu thì hưng phấn vỗ tay: “Giống quá giống quá!”
Được bốn chữ này ủng hộ, tâm tình của Quý Thừa cũng tốt hơn, nói tiếp: “Ngày xưa có một cô công chúa, ném một quả bóng vàng vào trong suối phun, lúc này, một chú ếch xuất hiện…”
Chuyện khó tin lại xảy
ra. Quý Thừa giả động tác ếch nhảy cực kỳ tiêu chuẩn, huých vào người
Mạch Miêu, hắng giọng nói: “Công chúa nhỏ, ta có thể tìm bóng giúp công
chúa, nhưng công chúa phải đồng ý với ta một điều kiện.” Dứt lời còn kêu ộp ộp hai tiếng.
Diệp Nghi bỗng nhiên bật cười. Quý
Thừa lại không để ý cô, vẫn còn đang nghiêm túc nhập vai. Trò này khiến
Mạch Miêu kích động không thôi, ồn ào đến cuối cùng, Quý Thừa ngồi xổm
bên giường, giương mắt trông mong hỏi: “Công chúa ơi, ta có thể hôn công chúa một cái không?”
Đây là lời thoại tiêu chuẩn,
Diệp Nghi bất giác cảm thấy thật sự hồi hộp. Hoàng tử hóa thành ếch và
người cha không được tán thành, họ đều nín thở khát vọng nụ hôn của cô
bé. Diệp Nghi tự dối lòng mình. Mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy Quý Thừa
đang diễn kịch, muốn làm một người cha đủ tư cách, để cướp đi quyền nuôi dưỡng, trả thù cô. Nhưng khoảnh khắc này, khát vọng thật sự nơi đáy mắt sâu thẳm của anh đúng là không thể giả vờ. Diệp Nghi đột nhiên không
hiểu.
“Chụt!”
Cô đang ngẩn ngơ,
Mạch Miêu đã nhào tới, ôm lấy mặt của Quý Thừa, hôn chụt lên đó một cái
rõ to. Tấm đệm trong tay Quý Thừa chợt rơi xuống. Anh nhìn thẳng vào
Mạch Miêu, cho đến khi cô bé nhăn nhó ôm mặt: “Hoàng tử nhìn công chúa
như vậy, công chúa mắc cỡ lắm, mắc cỡ lắm!”
Lúc này
anh mới hoàn hồn đứng dậy, chậm rãi vươn tay ra, hệt như một hoàng tử
thực thụ dắt tay Mạch Miêu, cúi đầu hôn lên tóc cô bé. Tiếng anh vừa
thấp vừa trầm, giống như đang run: “Ta yêu công chúa, công chúa nhỏ của
ta.”
Lời nói chân thành từ từ rơi xuống, hoá thành sự im lặng kéo dài cùng nhịp tim rộn rã. Tích tắc tích tắc, một không gian nào đó phảng phất yên lặng, cho đến khi Mạch Miêu nhảy khỏi giường, ôm
mạnh lấy cổ của Quý Thừa: “Chú đẹp trai! Con gả cho chú, từ nay về sau
chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau được không!”
Quý
Thừa sững sờ mất một lúc, rồi từng chút một siết chặt vòng ôm: “Ta có vợ rồi, công chúa gả cho ta e rằng không được.” Anh cười rồi đáp, ánh mắt
lại nhìn chằm chằm Diệp Nghi, “Nhưng mà, chúng ta có thể sống hạnh phúc
bên nhau, mãi mãi, mãi mãi.”
***
Có người khao khát hạnh phúc, đồng thời, cũng có những người đang tự hỏi
phải làm thế nào để hoàn toàn bóp chết hạnh phúc. Trong bóng đêm vô tận, không trăng không sao, bất giác làm người ta sinh ra sợ hãi. Ngoại trừ
ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, trong thư phòng của Thượng An Quốc chỉ
có đầu thuốc lá lúc tỏ lúc mờ. Ông hờ hững phả ra làn khói: “Nói nhiều
như vậy, cô có ý tưởng gì?”
Thượng Vi vặn nắm tay, sau gáy ướt đẫm: “Xin lỗi ba, là con không có năng lực, không nhanh chóng…”
“Không không không…” Thương An Quốc giơ ngón trở lên quơ quơ, “Tôi cảm thấy
rằng, tình huống cô nói rất có ý tứ. Con Quý Thừa chính miệng gọi nó là
chú. Ha ha, tốt, tốt lắm.”
Thượng Vi cẩn thận ngẩng đầu: “Ý của ba là muốn…”
“Vì ép Diệp Nghi về, Quý Thừa giở hết mọi thủ đoạn, gây sức ép với cả họ
Diệp. Nói vậy, Diệp Nghi sẽ hận nó thấu xương, mới lần lữa không nói cho đứa bé biết thân phận của Quý Thừa. Mà Quý Thừa không tiếp tục bức
bách, là bởi vì giữa chúng có quá nhiều mâu thuẫn, quan hệ của chúng dĩ
nhiên đã đứng bên bờ vực rồi, nhích thêm một bước nữa sẽ không thể cứu
vãn, cho nên nó đang sợ hãi.”
Thượng Vi ngạc nhiên: “Quý Thừa… sợ hãi?”
“Đứng vậy.” Thượng An Quốc ung dung nói, “Người sống ở trên đời, sợ nhất là
có điều cố kỵ. Bởi vì một khi có cố kỵ, thì sẽ có nhược điểm trí mạng.”
“Ba nói vậy, Diệp Nghi và đứa bé chính là nhược điểm của Quý Thừa?”
“Không, đứa bé, cùng với mối quan hệ như đi trên băng mỏng với Diệp Nghi, mới
là nhược điểm của Quý Thừa.” Thượng An Quốc búng đầu thuốc lá, “Quý Thừa quan tâm Diệp Nghi bao nhiêu, thì Diệp Nghi hận nó bấy nhiêu. Diệp Nghi muốn rời xa Quý Thừa bao nhiêu, thì Quý Thừa lo lắng cho Diệp Nghi bấy
nhiêu. Mà bên trong hết thảy, đều dính tới đứa bé.”
Mồ hôi lạnh của Thượng Vi chảy xuống: “Ba, không phải ba muốn…”
“Tôi không cần phải muốn, người cần muốn chính là cô. Nếu đứa bé kia ở trong tay Quý Thừa mà gặp rủi ro, Diệp Nghi có thể phát điên không nhỉ? Nếu đứa bé gặp chuyện khi ở với Diệp Nghi, có khi nào Quý Thừa sẽ nghĩ, đây là vì Diệp Nghi muốn rời khỏi nó mà giở thủ đoạn? Niềm tin giữa chúng tựa như tàn thuốc này, sớm hấp hối rồi. Điều cô cần làm chính là thêm chút ngoại lực.”
Thượng An Quốc ném tàn thuốc lên bàn, ánh sáng đỏ rực nhấp nháy một chút rồi lụi tàn: “Suy ngẫm lại cho
kỹ. Trong khoảng thời gian này, không cần đến công ty. Chờ xong chuyện này rồi, cho cô thêm gấp đôi cổ phần công ty. Nhưng nếu không thành… Em trai cô cũng lớn rồi, đang chờ cơ hội để rèn luyện.”
Nói xong, Thượng An Quốc chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua: “Con người muốn sống cuộc sống thế nào, phải xem giá cả của người đó có đáng hay không. Đạo lý từ bé đã dạy cô, nhớ cho kỹ, đừng bao giờ quên.”
Hết chương 32
Mẹ cô vốn xuất thân từ ngân hàng thế gia, nhưng gia tộc của bà lại bị lụng bại trong cuộc khủng hoảng tài chính ở những năm 98. Trong ấn tượng của Thượng Vi, cha cô từng đối xử rất tốt với mẹ, nhưng lúc sau này, hết
thảy đều thay đổi.
Phượng hoàng sụp đổ còn thua cả
con gà, ngày hôm qua vẫn là phu nhân hô phong hoán vũ, hôm nay ngay cả
người hầu cũng không cho bà thể diện. Đối với chuyện này, cha cô luôn
ngầm đồng ý, có khi thậm chí là dung túng. Sự rẻ rúng và chà đạp ngày
qua ngày khiến mẹ cô dần dần sinh bệnh. Năm đó, Thượng Vi mới mười tuổi.
Ngày diễn ra tang lễ gió thảm mưa sầu, người đến viếng thưa thớt. Cô lạnh
đến phát run, một mình ngồi bên linh cữu lạnh lẽo. Cha cô chỉ lộ mặt
đúng một lần, ông đi vào, nhìn di ảnh trên tường, thản nhiên nói: “Hãy
ghi nhớ, người sống trên đời đều là người làm kinh doanh thu mua, người
mất đi giá trị chỉ có một kết cục. Muốn có kết cục tốt, chỉ có thể tự
mình đến kiếm.”
Phu nhân mới nhanh chóng vào cửa,
Thượng Vi thế mới biết, mình lại có thêm hai em trai chỉ kém vài tuổi.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ mọi thứ có từ trước cũng không còn thuộc về
cô nữa. Đối mặt với cả nhà thù địch được giả trang thành nụ cười dối
trá, Thượng Vi rốt cục cũng hiểu, cô chẳng còn nhà nữa, cái cô có chỉ là chiến trường tàn khốc ẩn giấu dưới cảnh tượng hoa mỹ.
Người cô có thể cậy nhờ chỉ có cha cô. Mà cha cô bảo vệ cô nhiều hay ít, được quyết định hoàn toàn bởi ‘công dụng’ của cô. Ở Macao này, ngọn nguồn
lợi ích là một vụ đánh cược không hồi kết, mà nhà cái của ván bài này,
lại là một gia tộc quý tính lẩn trong bóng tối. Sâu xa của cô và Quý
Thừa liền bắt đầu từ nơi này.
Quan hệ của cha cô và
mẹ Quý Thừa vẫn rất tốt, từ nhỏ cô đã chơi chung với Quý Thừa. Tính cách Quý Thừa lãnh đạm, hơn nữa hình như bà Quý không muốn anh kết giao rộng rãi. Cho nên trong nhiều năm, bên cạnh Quý Thừa chỉ có một mình Thượng
Vi.
Gian đoạn đầu, cô luôn mang kiểu cách xấc xược
kiêu căng, nhưng mẹ cô qua đời, cô nhìn rõ thói đời nóng lạnh, cũng rõ
ràng bản thân chẳng còn vốn liếng gì. Nhưng mà thái độ của Quý Thừa
trước giờ chưa từng thay đổi. Trước kia anh không thân thiện, hiện tại
cũng sẽ không lạnh lùng, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh nhạt hữu lễ như lúc
ban đầu. Trong cuộc sống của Thượng Vi, đây là mối quan hệ duy nhất
không vì biến cố gia đình mà thay đổi.
Tiếp theo sau
đó, cảm giác của cô đối với Quý Thừa trở nên khác thường. Anh khác với
những người khác, lúc anh nhìn cô, thứ anh nhìn không phải nhà họ
Thượng, mà chỉ có cô, con người Thượng Vi này. Từ đó về sau, đối với
Thượng Vi mà nói, sự lợi dụng thuần túy này bắt đầu từ từ biến chất, trở thành cam tâm tình nguyện, không thể dứt bỏ.
Theo
tình cảm càng lúc càng vững chắc với Quý Thừa, không ai còn dám khinh
miệt Thượng Vi nữa, cha cô thậm chí còn cho cô cái ghế đổng sự của tập
đoàn. Cô rốt cục cũng thoáng yên tâm một phần. Cô là người phụ nữ duy
nhất trong đời của Quý Thừa, nếu chẳng có gì bất ngờ xảy ra, cô vĩnh
viễn là người duy nhất ấy.
Hao hết tâm tư, cuộc đời
rốt cuộc lại đi vào quỹ đạo. Thượng Vi biết cái giá phải trả khi chệch
đường ray, cho nên dù phải liều cả tính mạng cũng phải giữ vững vị trí
này. Nhưng mà, cô dốc hết toàn bộ tâm huyết để bảo vệ, thì lại bị sự
xuất hiện của người phụ nữ tên Diệp Nghi này phá vỡ.
Thời điểm mới vừa nghe nói Quý Thừa muốn kết hôn, Thượng Vi còn tưởng chỉ là lời bông đùa vào ngày Cá tháng tư. Lúc đó cha Quý Thừa qua đời, không
để lại di chúc hữu hiệu gì. Đám con riêng của họ Quý ùa đến, Quý thị
nhất thời lung lay sắp đổ. Vì để ổn định cục diện, bà Quý gọi Quý Thừa
đang định cư ở Mỹ về. Lúc ấy, Thượng Vi đã đến Mỹ nhập học, vẫn đợi anh
trở về, muốn cùng anh du ngoạn Nam Mỹ. Ai ngờ chờ tới chờ lui, lại chờ
được tin tức anh kết hôn.
Thượng Vi tự an ủi chính
mình kia chỉ là kế tạm thời. Cô gái kia là đứa con riêng mà họ Diệp hắt
hủi, hoàn toàn không có địa vị gì. Quý Thừa vì cứu lại Quý thị, mới lợi
dụng quan hệ nhập nhằng giữa cô ấy và họ Diệp, chờ hết giá trị lợi dụng, thì anh sẽ hồi tâm chuyển ý. Để chắc chắn, cô còn tìm anh nói bóng nói
gió. Quả nhiên, Quý Thừa cũng xác minh, anh và cô gái ấy chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau.
Vì thế, Thượng Vi an tâm chờ đợi tin
tốt lành họ ly hôn. Mấy năm trôi qua, cô lại đứng ngồi không yên. Sau
khi về nước, lần đầu tiên gặp mặt, Thượng Vi đã túa mồ hôi lạnh. Quý
Thừa vẫn là diện mạo đó, ôn hòa hữu lễ, lại chưa từng có hứng thú quá
nhiều đối với bất cứ ai. Còn cô gái ấy lại là một ngoại lệ đáng sợ. Quý
Thừa luôn luôn được người khác săn đón tung hô lại lặng lẽ đứng sau lưng cô ấy, dáng vẻ nhìn không dời mắt kia, dường như muốn khắc sâu cô ấy
vào tận đáy mắt.
Tiếp sau đó, một cuộc ác chiến xảy
đến. Thực sự, Thượng Vi cũng chẳng phí nhiều sức lực. Người ta nói ngực
to thì óc nhỏ, cô gái kia gầy như que củi, nhưng cũng chẳng có chút đầu
óc. Cô ấy xem Thượng Vi thành bạn bè, tin tưởng mỗi một lời nói dối và
gây xích mích của Thượng Vi, chẳng được bao lâu đã hoàn toàn bị đánh tan tác. Thời điểm Diệp Nghi chết, Thượng Vi cảm thấy được là ông trời
chiếu cố mình, nhưng cô ấy lại sống dậy. Đây chẳng lẽ là nguyền rủa của
trời cao? Thời gian ba năm, Thượng Vi và Quý Thừa chẳng hề tiến triển,
nhưng người phụ nữ kia lại thay da đổi thịt, không hoang mang luống
cuống giống như trước kia.
Giờ phút này, người phụ nữ ấy đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, như cười như không nhìn Thượng Vi, giơ chiếc thìa trong tay lên: “Cô Thượng, đã lâu không gặp.”
Quý Thừa lại nhíu mày: “Sao em lại đến đây? Có chuyện?”
“Nghe nói anh bị thương, có nghiêm trọng không?” Thượng Vi ra vẻ thân thiết,
“Trong nhà đúng lúc có thuốc bôi ngoài da, là phương thuốc gia truyền
của trung y, em mang đến cho anh. Đúng rồi, đây là canh chân giò dì Trần nấu, dưỡng thương ăn là tốt nhất. Mấy hôm rồi anh không đến, em nhớ
anh, đặc biệt nấu một thố.”
Mấy ngày rồi không đến?
Một năm anh đến nhà họ Thượng cộng lại chưa tới ba lần. Lời này nghe ra
khiến thái độ của Quý Thừa càng lúc càng nhợt nhạt: “Chuyện này bảo
người hầu làm là được rồi, lo lắng làm gì.” Dừng một chút, anh bỗng
nhiên nâng mắt, “Chuyện tôi bị thương chỉ có người nhà biết, em nghe ai
nói vậy?”
Thượng Vi sượng lại, đang nghĩ phải giải
thích thế nào, lại nghe Diệp Nghi cười nói: “Mấy chuyện thế này, có lòng tự nhiên sẽ biết. Đúng không, cô Thượng?” Nói xong, còn quay đầu căn
dặn, “Mang chén đũa lên cho cô Thượng, cùng nhau ăn cơm.”
Móng tay của Thượng Vi cắm vào lòng bàn tay, trên mặt lại mỉm cười khách sáo: “Làm phiền rồi.”
Trên bàn ăn, Quý Thừa ngồi ở vị trí chủ, Diệp Nghi và Mạch Miêu ngồi sóng
đôi dưới anh. A Phỉ quan sát một hồi, đặt chén đũa của Thượng Vi vào bên cạnh Mạch Miêu, không ngờ lại bị Diệp Nghi ngăn cản: “Chỗ này cũng quá
xa rồi, để cô Thượng ngồi cạnh Quý Thừa đi, để họ tiện nói chuyện.”
Quý Thừa gần như bóp gãy đôi đũa. Anh không muốn để Thượng Vi nhìn ra điều
gì, cho nên cố gắng kiềm nén, nhưng khó chịu tích tụ trong lồng ngực,
suýt nữa làm anh nội thương. Người phụ nữ này là cố tình sao! Anh vốn
còn lo lắng cô sẽ hiểu lầm, nhưng cô chẳng những không có chút ghen
tuông, ngược lại tươi cười chào đón, ước sao có thể đẩy Thượng Vi vào
trong lòng anh! Xem anh là cái gì? Cô ghét anh bao nhiêu chứ, mới vội
vàng chắp tay dâng cho người khác?!
Nghe thấy lời nói của Diệp Nghi, Thượng Vi cũng sửng sốt, nhưng vẫn làm theo. Nhưng mà
vừa mới nhấc chân, động tác liền cứng đờ. Nhà của Quý Thừa sao đột nhiên trở nên… lông lá như thế? Mặt sàn lát đá cẩm thạch không thấy nữa, nơi
nơi đều là thảm lông chiếm cứ, gót giày cao giẫm lên liền xiêu vẹo,
ngượng ngùng vô cùng. Quý Thừa thích đơn giản, mà đống thảm này không
chỉ rườm rà muốn chết, càng khác xa với trang trí nội thất, quả thật
chẳng ra cái gì cả.
Còn có vật dụng trong nhà, Quý
Thừa rất thích vật dụng bằng đá, hiện tại toàn bộ lại đổi thành bằng gỗ, hơn nữa mỗi một góc nhọn đều được bọc cao su, thật sự buồn cười. Thượng Vi trợn tròn mắt, Quý Thừa là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bình thường có một hạt bụi trên bàn cũng sẽ nổi giận, đây là trúng tà gì?
Nhịn hồi lâu, cô miễn cưỡng hỏi: “Nhà anh vậy là…”
“Lúc trưa chú đẹp trai bị thương, mẹ nói, thảm và cao su xốp có thể bảo vệ chú không bị thương nữa!”
Nơi phát ra tiếng nói là khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Thượng Vi nằm ác mộng.
Một cô bé rất khả ái, đôi mắt to tròn vừa sâu vừa đen, cực kỳ giống Quý
Thừa; đường nét xinh đẹp tinh tế hài hòa, cùng diện mạo trước kia của
Diệp Nghi giống nhau như đúc. Thượng Vi nín thở tự nghiền ngẫm lời nói
của cô bé. Xem ra, nhà Quý Thừa thay đổi là vì bảo vệ đứa trẻ này, nhưng sao con bé lại nhìn mặt Quý Thừa mà gọi anh là chú? Đột nhiên, một tia
sáng trong âm u chậm rãi le lói trong lòng Thượng Vi.
Lúc này, Diệp Nghi đứng lên, bế cô bé vào lòng, rõ ràng muốn nó tránh mặt
Thượng Vi: “Chúng tôi no rồi, hai người tiếp tục nhé.” Nói xong liền
xoay người rời khỏi bàn ăn.
“Mẹ, con còn chưa no.”
“Lát nữa mẹ luộc trứng cho con nhé.”
“Nhưng bây giờ con muốn ăn…”
“Chú và dì có chuyện phải nói, đừng quấy rầy họ.”
“Dạ, được rồi. Mẹ à, dì xinh đẹp đó và chú đẹp trai có quan hệ gì vậy?”
“… Bạn bè.”
“Bạn bè thân lắm à? Giống mẹ và ba Nghiêm Hàn à?”
“…” Diệp Nghi cười khẽ, đáp, “Ừ, giống mẹ với ba.”
Giọng cô không lớn, nhưng người ở cuối phòng khách kia lại nghe rất rõ. Quý
Thừa cúi đầu ăn canh, nhưng lại đang nhìn vào nơi không thấy kia, đường
nét cằm anh căng cứng thành lưỡi dao sắc lẹm, mang ý lạnh hung hăng đâm
thẳng vào ngực anh.
Anh muốn thuyết phục bản thân,
hành động của Diệp Nghi chỉ là để bảo vệ con gái họ. Anh cũng ôm suy
nghĩ này, mới không ngăn cản hai người rời khỏi bàn ăn. Thượng Vi đến là có mục đích, cô đang tham dò địa vị của Diệp Nghi cùng đứa bé ở trong
lòng anh. Nếu biểu hiện quá mức thân mật, Thượng An Quốc và mẹ anh nhất
định cảnh giác. Anh lại có lòng tin sẽ bảo vệ được hai mẹ con, loại cảnh giác này chỉ có trăm hại mà không một lợi.
Cho nên
giờ phút này, ra vẻ xa cách là lựa chọn sáng suốt, nhưng chuyện tàn khốc chính là, đây không phải là nguyên nhân thật sự người phụ nữ đó rời
khỏi bữa ăn. Cô chính là chán ghét, chính là không quan tâm. Cô muốn bỏ
qua anh, bởi vì trong lòng cô có người đàn ông khác.
“Ai da, sao anh lại ăn nhiều thịt mỡ vậy?” Thượng Vi kinh ngạc hô lên, “Dạ
dày anh không tốt, không thể ăn nhiều dầu mỡ, sao không ai nhắc anh vậy? Nào, để em gắp ra cho anh.”
“Đừng ăn thứ này nữa, uống canh em mang đến đi. Trước kia, mấy ngày không uống thì nhớ, gần đầy không uống có thèm không?”
“Thấy anh mấy ngày nay mệt mỏi như vậy. Không được rồi, không có gì quan
trọng hơn sức khỏe. Sau này ngày nào em cũng mang đến món anh thích,
được không?”
Trên cầu thang cách đó không xa, bước
chân của Diệp Nghi cùng nhịp tim đồng thời đình trệ. Sau hồi lâu, cô bật cười. Ba năm trôi qua, có một số chuyện hoàn toàn thay đổi, có một số
lại chẳng khác gì. Hãm sâu trong vòng luân hồi vô tận này, thực khiến
con người cảm thấy vô cùng bi ai.
***
Một bữa cơm yên lành, bởi vì sự viếng thăm của Thượng Vi mà trở nên lao tâm lao lực quá độ. Rốt cục cũng ứng phó xong, Quý Thừa lại nặng nề lên
lầu. Cửa phòng Mạch Miêu để mở, từ đầu cầu thang nhìn vào, thấy Diệp
Nghi đang ngồi cạnh giường con, trong tay cầm một quyển sách tranh, có
lẽ đang kể chuyện.
Phòng của Mạch Miêu toàn một màu
hồng phấn, đèn bàn phát ra ánh sáng dìu dịu, để sắc màu ấm áp tràn ngập
cả không gian. Hai mẹ con một lớn một nhỏ dựa vào nhau, mỉm cười bình
yên, là hình ảnh ấm cúng Quý Thừa muốn nhìn thấy nhất. Anh cứ đứng xa xa như vậy, không dám qua đó. Đó là khát vọng cả đời anh, chỉ khi nào đến
gần, điều đẹp đẽ ấy sẽ tan biến mất. Trong lúc lơ đãng, anh lại biến
mình thành kẻ xâm lăng đáng ghét.
“A, chú đẹp trai?”
Quý Thừa đang ngẩn ngơ, lại bị Mạch Miêu bắt lấy, “Chú nghe mẹ kể chuyện chưa? Đứng xa vậy sao nghe được, chú vào đây nghe nha!”
Diệp Nghi muốn ngăn lại, Quý Thừa cũng đã đi vào: “Đang kể chuyện gì vậy?”
“Hoàng tử ếch!” Mạch Miêu hứng thú nói, rồi lại chu cái miệng nhỏ nhắn, “Mẹ kể không hay như cô giáo ở trường! Cô giáo ở trường sẽ bắt chước ếch nhảy, còn có thể từ ếch biến thành hoàng tử!”
“Vậy à.” Quý Thừa cẩn thận ngồi xuống mép giường, “Vậy quả thật mẹ kể không hay rồi.”
Người này chưa từng có ngày nào làm tròn trách nhiệm làm cha, còn chỉ trích
cô làm không tốt? Lửa giận của Diệp Nghi bắt đầu bốc lên, nhưng ngại
con, không tiện phát tác, chỉ có thể hầm hừ: “Anh kể hay thì kể đi.”
Không ngờ, Quý Thừa lại thực sự cầm quyển sách tranh đi, còn nghiêm túc lật xem: “Con ếch nhảy, còn biến thành hoàng tử?”
Mạch Miêu gật đầu. Diệp Nghi lạnh lùng liếc nhìn, có đánh chết cô cũng không tin người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo này sẽ làm ra chuyện phá
hủy hình tượng. Lúc này, chỉ thấy Quý Thừa đứng lên, lấy hai cái đệm
tròn, rồi lui mấy bước về sau, ngồi xổm bên cạnh giường. Sau đó… anh
nhấc đệm đặt lên đỉnh đầu!
Tròng mắt Diệp Nghi suýt rớt ra ngoài. Quý Thừa tằng hắng một tiếng, nghiêm trang nói: “Ta là ếch, đây là hai mắt của ta!”
Diệp Nghi cắn mạnh môi, còn Mạch Miêu thì hưng phấn vỗ tay: “Giống quá giống quá!”
Được bốn chữ này ủng hộ, tâm tình của Quý Thừa cũng tốt hơn, nói tiếp: “Ngày xưa có một cô công chúa, ném một quả bóng vàng vào trong suối phun, lúc này, một chú ếch xuất hiện…”
Chuyện khó tin lại xảy
ra. Quý Thừa giả động tác ếch nhảy cực kỳ tiêu chuẩn, huých vào người
Mạch Miêu, hắng giọng nói: “Công chúa nhỏ, ta có thể tìm bóng giúp công
chúa, nhưng công chúa phải đồng ý với ta một điều kiện.” Dứt lời còn kêu ộp ộp hai tiếng.
Diệp Nghi bỗng nhiên bật cười. Quý
Thừa lại không để ý cô, vẫn còn đang nghiêm túc nhập vai. Trò này khiến
Mạch Miêu kích động không thôi, ồn ào đến cuối cùng, Quý Thừa ngồi xổm
bên giường, giương mắt trông mong hỏi: “Công chúa ơi, ta có thể hôn công chúa một cái không?”
Đây là lời thoại tiêu chuẩn,
Diệp Nghi bất giác cảm thấy thật sự hồi hộp. Hoàng tử hóa thành ếch và
người cha không được tán thành, họ đều nín thở khát vọng nụ hôn của cô
bé. Diệp Nghi tự dối lòng mình. Mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy Quý Thừa
đang diễn kịch, muốn làm một người cha đủ tư cách, để cướp đi quyền nuôi dưỡng, trả thù cô. Nhưng khoảnh khắc này, khát vọng thật sự nơi đáy mắt sâu thẳm của anh đúng là không thể giả vờ. Diệp Nghi đột nhiên không
hiểu.
“Chụt!”
Cô đang ngẩn ngơ,
Mạch Miêu đã nhào tới, ôm lấy mặt của Quý Thừa, hôn chụt lên đó một cái
rõ to. Tấm đệm trong tay Quý Thừa chợt rơi xuống. Anh nhìn thẳng vào
Mạch Miêu, cho đến khi cô bé nhăn nhó ôm mặt: “Hoàng tử nhìn công chúa
như vậy, công chúa mắc cỡ lắm, mắc cỡ lắm!”
Lúc này
anh mới hoàn hồn đứng dậy, chậm rãi vươn tay ra, hệt như một hoàng tử
thực thụ dắt tay Mạch Miêu, cúi đầu hôn lên tóc cô bé. Tiếng anh vừa
thấp vừa trầm, giống như đang run: “Ta yêu công chúa, công chúa nhỏ của
ta.”
Lời nói chân thành từ từ rơi xuống, hoá thành sự im lặng kéo dài cùng nhịp tim rộn rã. Tích tắc tích tắc, một không gian nào đó phảng phất yên lặng, cho đến khi Mạch Miêu nhảy khỏi giường, ôm
mạnh lấy cổ của Quý Thừa: “Chú đẹp trai! Con gả cho chú, từ nay về sau
chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau được không!”
Quý
Thừa sững sờ mất một lúc, rồi từng chút một siết chặt vòng ôm: “Ta có vợ rồi, công chúa gả cho ta e rằng không được.” Anh cười rồi đáp, ánh mắt
lại nhìn chằm chằm Diệp Nghi, “Nhưng mà, chúng ta có thể sống hạnh phúc
bên nhau, mãi mãi, mãi mãi.”
***
Có người khao khát hạnh phúc, đồng thời, cũng có những người đang tự hỏi
phải làm thế nào để hoàn toàn bóp chết hạnh phúc. Trong bóng đêm vô tận, không trăng không sao, bất giác làm người ta sinh ra sợ hãi. Ngoại trừ
ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, trong thư phòng của Thượng An Quốc chỉ
có đầu thuốc lá lúc tỏ lúc mờ. Ông hờ hững phả ra làn khói: “Nói nhiều
như vậy, cô có ý tưởng gì?”
Thượng Vi vặn nắm tay, sau gáy ướt đẫm: “Xin lỗi ba, là con không có năng lực, không nhanh chóng…”
“Không không không…” Thương An Quốc giơ ngón trở lên quơ quơ, “Tôi cảm thấy
rằng, tình huống cô nói rất có ý tứ. Con Quý Thừa chính miệng gọi nó là
chú. Ha ha, tốt, tốt lắm.”
Thượng Vi cẩn thận ngẩng đầu: “Ý của ba là muốn…”
“Vì ép Diệp Nghi về, Quý Thừa giở hết mọi thủ đoạn, gây sức ép với cả họ
Diệp. Nói vậy, Diệp Nghi sẽ hận nó thấu xương, mới lần lữa không nói cho đứa bé biết thân phận của Quý Thừa. Mà Quý Thừa không tiếp tục bức
bách, là bởi vì giữa chúng có quá nhiều mâu thuẫn, quan hệ của chúng dĩ
nhiên đã đứng bên bờ vực rồi, nhích thêm một bước nữa sẽ không thể cứu
vãn, cho nên nó đang sợ hãi.”
Thượng Vi ngạc nhiên: “Quý Thừa… sợ hãi?”
“Đứng vậy.” Thượng An Quốc ung dung nói, “Người sống ở trên đời, sợ nhất là
có điều cố kỵ. Bởi vì một khi có cố kỵ, thì sẽ có nhược điểm trí mạng.”
“Ba nói vậy, Diệp Nghi và đứa bé chính là nhược điểm của Quý Thừa?”
“Không, đứa bé, cùng với mối quan hệ như đi trên băng mỏng với Diệp Nghi, mới
là nhược điểm của Quý Thừa.” Thượng An Quốc búng đầu thuốc lá, “Quý Thừa quan tâm Diệp Nghi bao nhiêu, thì Diệp Nghi hận nó bấy nhiêu. Diệp Nghi muốn rời xa Quý Thừa bao nhiêu, thì Quý Thừa lo lắng cho Diệp Nghi bấy
nhiêu. Mà bên trong hết thảy, đều dính tới đứa bé.”
Mồ hôi lạnh của Thượng Vi chảy xuống: “Ba, không phải ba muốn…”
“Tôi không cần phải muốn, người cần muốn chính là cô. Nếu đứa bé kia ở trong tay Quý Thừa mà gặp rủi ro, Diệp Nghi có thể phát điên không nhỉ? Nếu đứa bé gặp chuyện khi ở với Diệp Nghi, có khi nào Quý Thừa sẽ nghĩ, đây là vì Diệp Nghi muốn rời khỏi nó mà giở thủ đoạn? Niềm tin giữa chúng tựa như tàn thuốc này, sớm hấp hối rồi. Điều cô cần làm chính là thêm chút ngoại lực.”
Thượng An Quốc ném tàn thuốc lên bàn, ánh sáng đỏ rực nhấp nháy một chút rồi lụi tàn: “Suy ngẫm lại cho
kỹ. Trong khoảng thời gian này, không cần đến công ty. Chờ xong chuyện này rồi, cho cô thêm gấp đôi cổ phần công ty. Nhưng nếu không thành… Em trai cô cũng lớn rồi, đang chờ cơ hội để rèn luyện.”
Nói xong, Thượng An Quốc chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua: “Con người muốn sống cuộc sống thế nào, phải xem giá cả của người đó có đáng hay không. Đạo lý từ bé đã dạy cô, nhớ cho kỹ, đừng bao giờ quên.”
Hết chương 32