Hẹn Ước

Chương 25

Hôm sau, lúc Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, cậu chợt nói: “Chị, tối nay em ở lại trường học.”

 

Suy nghĩ đầu tiên của Dương Chiêu là thằng bé lại muốn trốn học, cô bảo: “Không được.”

 

Dương Cẩm Thiên trả lời: “Hôm nay là thứ bảy, sau khi tan học là giờ phụ đạo môn toán.”

 

Dương Chiêu không tin.

 

“Không được.”

 

Dương Cẩm Thiên bĩu môi, ngồi ghế sau không nói một lời.

 

Dương Chiêu nhìn cậu qua kính chiếu hậu, phát hiện nét mặt Dương Cẩm Thiên hơi ủ rũ. Cô lên tiếng: “Hôm nay không có giờ phụ đạo, năm giờ rưỡi em tan học đúng không?”

 

Dương Cẩm Thiên rầu rĩ đáp: “Dạ”.

 

Dương Chiêu lại bảo: “Tối nay chị có chút việc, lúc về nhà em nhớ tự làm bài, học bài.”

 

Dương Cẩm Thiên nhíu mày: “Nếu chị bận thì để em ở trường học phụ đạo đi.”

 

Dương Chiêu không đáp.

 

Xe bon bon chạy trên đường.

 

Một lát sau Dương Chiêu lên tiếng: “Tiểu Thiên, bây giờ chị rất lo cho em.”

 

Dương Cẩm Thiên lặng lẽ nhìn cột mốc ven đường lướt vụt qua cửa sổ, cậu im lặng.

 

“Thứ hai tuần sau có bài kiểm tra môn toán.”

 

Dương Chiêu tiếp lời: “Nếu em có thể vượt qua bài kiểm tra, vậy sau này em muốn tự học muộn hay học phụ đạo gì chị đều chiều ý em. Nhưng trước đó, em phải nghe theo chị.”

 

Dương Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Thật không?”

 

Dương Chiêu thản nhiên đáp: “Thật.”

 

Xe chạy đến cổng trường, Dương Cẩm Thiên mở cửa bước xuống xe, trước khi xuống còn nói với Dương Chiêu một câu: “Vậy chị chờ đi, bài kiểm tra lần này em nhất định sẽ qua.”

 

Dứt lời, cậu xách cặp bước nhanh vào trường.

 

Dương Chiêu ngồi trên xe nhìn bóng dáng đang xa dần của cậu.

 

Dương Cẩm Thiên còn đang ở tuổi các cậu trai mới lớn, thân thể có vẻ cao nhưng cũng vì còn chưa phát triển hết nên trông qua có hơi gầy yếu.

 

Tất cả mọi người đàn ông đều có một quá trình trưởng thành của riêng mình, Dương Chiêu nghĩ. Không nhất thiết phải có nguyên nhân cụ thể, có thể chỉ đơn giản là một hồi suy ngẫm hoặc là một lần gặp gỡ… các cậu bé sẽ dần trưởng thành và trở thành một người đàn ông thực thụ.

 

Sau khi đưa Dương Cẩm Thiên đi học, cô về nhà đọc sách. Cô đã hẹn Trần Minh Sinh vào lúc bảy giờ tối nay, đến lúc đó cô sẽ mua chút thức ăn mang đến.

 

Buổi trưa cô nhận được một cuộc điện thoại, là Tiết Miểu gọi tới.

 

“Tiểu Chiêu.”

 

“Sao vậy?” Dương Chiêu hỏi, trước khi Tiết Miểu kịp nói cô đã chặn ngang một câu: “Bây giờ em đang trong kỳ nghỉ.”

 

“…” Rõ ràng Tiết Miểu nghẹn lời, rồi lên tiếng: “Tiểu Chiêu, cứu nguy giang hồ đi.”

 

Dương Chiêu hừ một tiếng: “Xem ra tiếng Trung của anh càng ngày càng thuần thục.”

 

“À, cái đó là gốc rễ của anh, Tiểu Chiêu, đất nước của em có rất nhiều điều hấp dẫn anh.”

 

Dương Chiêu bước tới trước tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ra.

 

“Anh đang nói tới đồ cổ ở đây sao?”

 

“Không hẳn.” Ngữ điệu Tiết Miểu rất nhẹ, thậm chí Dương Chiêu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hào hứng của anh ta.

 

“Còn có em…” Anh ta ngập ngừng.

 

Dương Chiêu uống một ngụm nước: “Anh có chuyện gì nói nhanh đi.”

 

Tiết Miểu thở dài: “Tiểu Chiêu, em lạnh lùng quá.”

 

“Em nhắc anh một lần nữa.” Dương Chiêu đặt chai nước khoáng lên bàn, ngồi xuống sô pha: “Kỳ nghỉ của em còn chưa được một phần tư, em sẽ không nhận bất kỳ công việc nào.”

 

Tiết Miểu yên lặng một lát: “Sao em cứ nghĩ anh tìm em nhất định là vì công việc?”

 

Dương Chiêu nói: “Nếu không thì sao?”

 

Khi Tiết Miểu lại lên tiếng, ngữ điệu cũng giảm bớt nhiệt tình.

 

“Tiểu Chiêu, anh chỉ muốn mời em một bữa cơm.”

 

Dương Chiêu nhướng mày: “Ăn cơm?”

 

“Ngày mốt anh về nước.” Tiết Miểu bảo.

 

Dương Chiêu trả lời: “Sao gần đây anh hay qua bên này vậy?”

 

Tiết Miểu cười cười: “Tất nhiên vì có việc.”

 

Dương Chiêu nói: “Nếu là ăn uống thì được, anh đến thì gọi cho em.”

 

“Được.” Tiết Miểu nhẹ giọng nói: “Ngày mốt anh đến tìm em.”

 

Đặt điện thoại xuống, Dương Chiêu ngửa đầu nằm trên sô pha. Cô nằm một lát rồi quay lại thư phòng. Qua nhiều ngày, những điều cơ bản nhất trong chương trình học của Dương Cẩm Thiên cô đều nắm rõ, càng về sau việc chỉnh sửa cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Tối qua, lúc cô sửa chữa bài kiểm tra, Dương Cẩm Thiên len lén từ phòng ngủ chạy tới chỗ cô một lần.

 

Sở dĩ nói len lén là vì Dương Chiêu cảm thấy Dương Cẩm Thiên không muốn để cô biết.

 

Nhưng đêm khuya quá yên tĩnh, Dương Chiêu lại là một người rất nhạy cảm. Cho nên vào lúc tay nắm cửa bị xoay chầm chậm rồi nhẹ nhàng hé ra một chút, cô đã lên tiếng: “Tiểu Thiên, em vào đi.”

 

Tay nắm cửa chợt ngừng lại, tiếp đó cửa phòng chậm rãi mở ra, Dương Cẩm Thiên mặc áo ngủ bước vào phòng.

 

“Chị… chị chưa ngủ sao?”

 

Bàn làm việc của Dương Chiêu đối diện cửa phòng, cô ngồi tại chỗ nhìn Dương Cẩm Thiên hỏi: “Em sao vậy, đói bụng à?”

 

Dương Cẩm Thiên lắc đầu: “Không.”

 

Cậu nhìn cây bút Dương Chiêu đang cầm, rồi bước tới nhìn nhìn sau đó kinh ngạc hỏi: “Chị, đây là những đề thi mới mà.”

 

Dương Chiêu cũng không hề gật đầu: “Ừ, chị mua về để làm quen dạng đề thi trước.”

 

Dương Cẩm Thiên nhìn cô, cười hì hì: “Chị có so sánh với đáp án chưa, sai bao nhiêu câu vậy?”

 

Dương Chiêu sửng sốt, không phải cô ngạc nhiên vì lời cậu nói mà là vì nụ cười của cậu. Trong ấn tượng của cô, khi cô đối diện với Dương Cẩm Thiên, cậu vẫn luôn cúi đầu tựa như vĩnh viễn chấp nhận, cam chịu.

 

Dương Chiêu cảm thấy nụ cười của cậu giống như ánh dương rực rỡ, cô rất thích.

 

“Sao rồi, có phải chị làm sai nhiều câu lắm không?” Dương Cẩm Thiên thấy Dương Chiêu không nói lời nào bèn đùa một câu.

 

Đôi mắt Dương Chiêu vẫn chăm chú nhìn cậu, đẩy bài kiểm tra trong tay mở ra trước mặt Dương Cẩm Thiên.

 

Dương Cẩm Thiên thấy trên trang giấy trắng toàn là mực đỏ.

 

Cậu to gan vươn tay ra, kéo bài kiểm tra lại, cậu bắt đầu xem từ trang đầu tiên.

 

Dương Chiêu đã làm được hơn phân nửa quyển đề thi, hiếm hoi lắm mới sai. Mấy trang đầu còn có vài chỗ sai, bên cạnh từng câu sai đều có một đoạn chú thích, sửa chữa sai sót. Đến những bài sau, Dương Chiêu gần như đều đoán được yêu cầu của đề bài, đến bài giải cô cũng lười làm chỉ trực tiếp viết công thức và đáp án thật rõ ràng lên đó.

 

Phần sau các đề thi rất sạch sẽ, chữ viết ngay ngắn giống như được chép ra từ đáp án.

 

Dương Cẩm Thiên trừng to mắt nhìn Dương Chiêu: “Chị, toàn là chị làm hết ạ?”

 

Dương Chiêu thản nhiên ừ.

 

Dương Cẩm Thiên hít mạnh một hơi hỏi: “Chị, chị là thiên tài! Năm đó chị thi đại học được bao nhiêu điểm vậy?”

 

Dương Chiêu đáp: “Kỳ thi đại học của chị năm đó không giống bây giờ, thành tích của chị xếp thứ chín toàn thành phố.”

 

Dương Cẩm Thiên: “…”

 

Dương Chiêu bảo Dương Cẩm Thiên: “Trễ lắm rồi, em ra đây làm gì?”

 

Dương Cẩm Thiên làm mặt quỷ với Dương Chiêu bảo: “Em đi toilet.”

 

Dương Chiêu: “Em mau về ngủ đi.”

 

“Biết rồi.” Dương Cẩm Thiên bỏ bài thi xuống về phòng nghỉ ngơi.

 

Nhớ lại chuyện đêm qua, Dương Chiêu cảm thấy thật kỳ diệu. Lòng cô thầm cảm nhận được em trai cô hình như đã khác trước đôi chút.

 

Cô liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là buổi chiều. Cô gọi điện thoại gọi cơm bên ngoài, ăn cơm xong cô chuẩn bị đón Dương Cẩm Thiên tan học.

 

Lúc cô trông thấy Dương Cẩm Thiên đứng trước cổng trường, hình như sắc mặt của cậu có hơi xấu.

 

Sau khi lên xe, cô hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à?”

 

Dương Cẩm Thiên không đáp.

 

Dương Chiêu không lái xe đi, xoay người lại nhìn Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên?”

 

“Em không sao.” Dương Cẩm Thiên thấp giọng đáp.

 

Dương Cẩm Thiên ngồi ở hàng ghế sau, mặt nhăn mày nhó.

 

Lúc vừa tan học, cậu cùng về với đám bạn học cùng lớp, lúc nói chuyện cả đám vô tính hỏi cô gái đến trường ngày hôm qua là ai. Dương Cẩm Thiên đáp đó là chị của cậu. Bọn họ lại hỏi người đàn ông đến cùng là ai,

 

Dương Cẩm Thiên không đáp, cả bọn lại hỏi: “Người đó đi cùng chị cậu đến trường, vậy có phải là bạn trai của chị cậu không?”

 

“Không phải, mình không biết.” Dương Cẩm Thiên không muốn nhắc tới Trần Minh Sinh bèn trả lời cho có.

 

Bạn học cậu hỏi tiếp: “Có phải chị của cậu cũng có gì đó bất tiện không?”

 

“Gì chứ?”

 

Bạn học cậu nhỏ giọng: “Chị của cậu cũng là người khuyết tật à?”

 

Dương Cẩm Thiên rốt cuộc cũng hiểu, cậu mắng: “Mẹ cậu mới là người khuyết tật đó!”

 

Sau khi thấy Dương Chiêu, Dương Cẩm Thiên vẫn nghẹn một cục tức trong bụng. Về tới nhà, Dương Chiêu đã đặt cơm ở ngoài trước, lúc cậu ăn cơm thì thấy Dương Chiêu đi vào phòng ngủ.

 

Một lát sau, cô thay đồ xong bước ra, Dương Chiêu thấy cô có trang điểm nhạt.

 

Đèn trong phòng khách rọi một màu cam ấm áp, Dương Chiêu đứng trước cửa mang giày, tóc cô bới kiểu đơn giản, một cái kẹp phỉ thúy điểm xuyến những sợi tóc đen huyền, dưới ánh đèn cam vàng ấm áp toát lên vẻ trầm tĩnh, dịu dàng mà lạnh nhạt.

 

Dương Cẩm Thiên: “Chị, chi đi đâu vậy?”

 

Dương Chiêu đáp: “Chị có việc, tối nay không về. Mai là chủ nhật, em cứ nghỉ đi, chị đã chỉnh sửa sắp xếp hết những đề thi em phải làm rồi, nó ở trên bàn trong phòng ngủ của em, chị sẽ về nhà trước trưa mai.”

 

Dương Cẩm Thiên siết chặt đôi đũa: “Chị, chị muốn đi tìm gã tài xế kia sao?”

 

Bàn tay đang mở cửa của Dương Chiêu khựng lại một chút, sau đó nói: “Tên anh ấy là Trần Minh Sinh.”

 

Dương Cẩm Thiên hỏi: “Chị tìm anh ta làm gì?”

 

Dương Chiêu: “Việc này không liên quan đến em, em ăn cơm đi, chị đi đây.”

 

Dương Chiêu đẩy cửa bước ra, Dương Cẩm Thiên chợt nhớ tới lời bạn học của cậu lúc chiều, cậu bật dậy khỏi ghế ngồi gọi: “Chị …”

 

Dương Chiêu quay đầu lại, Dương Cẩm Thiên nhìn cô: “Tháng sau là kỳ thi thử đại học, nếu như kết quả của em nằm trong tốp năm mươi người dẫn đầu, chị chấm dứt quan hệ với gã tài xế đó được không?”

 

Dương Chiêu nhìn vẻ mặt kích động của Dương Cẩm Thiên, cô bỗng thấy hơi buồn cười.

 

Mà cô cũng đã bật cười thật.

 

“Tiểu Thiên!”

 

“Em không đùa với chị.” Dương Cẩm Thiên lớn tiếng quả quyết.

 

Dương Chiêu nhìn gương mặt còn chút trẻ con non nớt của cậu, cô khẽ cười bảo: “Điều kiện tiên quyết là em phải thi đậu đã rồi chúng ta mới có thể bàn tới điều kiện.”

 

Dương Cẩm Thiên gật đầu đáp: “Được, em nhất định sẽ làm được.”

 

Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên nuốt ực hai ngụm cơm vào miệng, sau đó cậu chạy vào trong nhà, đóng sập cửa lại.

 

Nụ cười của cô cũng nhạt dần.

 

Trong lúc Dương Chiêu xuống lầu, cô rút một điếu thuốc, sau khi lên xe, cô nhìn đồng hồ, cô đã trễ một lúc so với kế hoạch ban đầu. Cô gọi điện thoại cho Trần Minh Sinh …

 

“A lô.”

 

“Trần Minh Sinh, có thể em sẽ tới trễ một chút.” Dương Chiêu nghe thấy tiếng quân mạt chược va vào nhau ở đầu dây bên kia, Trần Minh Sinh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Dương Chiêu đáp: “Không có gì đâu, em trai em có chút chuyện nên em tới trễ chút thôi.”

 

Trần Minh Sinh nói: “Để anh đến đón em.”

 

“Không cần đâu.” Dương Chiêu nói.

 

Bỏ di động xuống, cô lái xe chạy đến nhà Trần Minh Sinh.

 

Trên đường đi, đầu cô có hơi trống rỗng, giống như cô đang suy nghĩ rất nhiều việc nhưng lại như chẳng nghĩ gì cả.

 

Lúc đến nhà Trần Minh Sinh đã hơn bảy giờ tối, Dương Chiêu đậu xe dưới lầu, xách túi bước lên.

 

Đứng trước cửa nhà Trần Minh Sinh, Dương Chiêu nghe rõ mồn một tiếng chơi mạt chược trong phòng. Bởi vì phòng Trần Minh Sinh rất nhỏ, chỗ có thể bày bàn chơi mạt chược chỉ có thể là gian phòng khách.

 

Dương Chiêu gõ cửa, bên trong nhanh chóng vọng ra tiếng đáp.

 

“Ai đó?”

 

Dương Chiêu nhận ra giọng nói đó không phải của Trần Minh Sinh, cửa bật mở. Dương Chiêu nhìn vào trong, người mở cửa ngồi dựa vào cửa, chiếm một vị trí bên bàn mạt chược. Anh ta không hề đứng dậy chỉ trở tay xoay tay nắm cửa một chút là mở cửa ra ngay.

 

Lúc Dương Chiêu nhìn thấy anh ta, nửa thân trên anh ta đang nghiêng ra ngoài, ngửa cổ lên, vừa vặn mở to mắt ngạc nhiên nhìn Dương Chiêu.

 

Đối diện chưa được một giây, người mở cửa lập tức xoay người lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

“Chị đây là…” Anh ta rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn Dương Chiêu hỏi: “… là chị dâu phải không?”

 

Vóc dáng người này không cao không thấp, thân người trung bình, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay, bên dưới mặc một cái quần jean rộng thùng thình, cười tủm tỉm nhìn cô.

 

Dương Chiêu không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ nhìn anh ta hỏi: “Trần Minh Sinh có ở nhà không?”

 

“Có! Chắc chắn có!” Anh ta xoay người gọi với vào trong: “Anh Sinh… chị dâu tới rồi!”

 

Lúc anh ta nghiêng người đi, Dương Chiêu mới nhìn rõ căn phòng. Cũng không khác gì với cô điều cô nghĩ, bàn mạt chược được bày ở giữa phòng khách, ở hai bên phòng đã chật chội đến chỗ chen chân cũng không còn.

 

Bên bàn có ba người, hai nam một nữ, họ đều đang nhìn cô.

 

Trong hai người đàn ông có một người có vẻ trẻ hơn một chút, Dương Chiêu nhìn anh ta, bỗng thấy có hơi quen quen, cho đến khi anh ta thoáng nhíu mày. Dương Chiêu chợt nhớ ra, người này là anh cảnh sát ở đồn cảnh sát Lăng Không, hình như tên anh ta là Tiểu Tống thì phải. Người đàn ông còn lại trông hơi lớn tuổi, người thứ ba là một cô gái khoảng chừng hai mươi cũng là người trẻ nhất ở đây.

 

Trần Minh Sinh nhanh chóng đi ra, Dương Chiêu thấy anh bước ra từ phòng bếp, bởi vì một tay anh chống nạng còn một tay đang cầm một cái nồi.

 

Dương Chiêu nói: “Trần Minh Sinh, em tới trễ.”

back top