Hẹn Ước

Chương 61

Ước chừng một tháng, Quách Tử mới tìm được đồn cảnh sát kia.

 

Hắn ta tìm chậm, không phải vì quá trình tìm kiếm phức tạp mà là hắn ta vốn không để tâm.

 

Thật ra hắn không quá xem trọng chuyện này, dù sao đó không phải là chuyện của hắn. Hắn lại là người mới, không biết những chuyện đã xảy ra, cho nên việc Bạch Cát vẫn luôn quan tâm đến Giang Danh giờ đã tàn phế khiến hắn hơi đố kỵ.

 

Lúc điều tra ra được đồn cảnh sát đó ở Ngũ Đài Sơn, theo ý của Bạch Cát thì hắn phải tự mình đến hỏi hoặc là tìm tên phóng viên đã chụp ảnh lúc ấy.

 

Nhưng Quách Tử làm biếng.

 

Bạch Cát cho hắn mấy ngày, vừa đúng vào dịp sinh nhật bạn gái hắn. Quách Tử vốn không tự đến đó, chỉ gọi một cuộc điện thoại đến đồn cảnh sát, rồi lén trộm thời gian dẫn bạn gái đi chơi Cửu Trại Câu.

 

Hắn gọi đến đúng giữa trưa. Gã giả vờ như mình đang tìm thân nhân.

 

“Alo? Alo? A, xin chào đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi đây có phải đồn cảnh sát Ngũ Đài Sơn không?”

 

“Vâng, đúng vậy.”

 

Hắn dùng lý do mình đã chuẩn bị sẵn thuật lại một lượt, sau đó hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có thể giúp tôi việc này không?”

 

Viên cảnh sát trong điện thoại đáp: “Ái chà… tôi không rõ chuyện này lắm, để tôi hỏi giúp anh.”

 

Quách Tử vội nói: “Được, được, làm phiền đồng chí quá.”

 

Viên cảnh sát hình như nói với vào trong văn phòng hỏi ai đó, Quách Tử loáng thoáng nghe anh ta nói: “Ngày hôm đó hả?”

 

“… Ừ đúng, là ai phụ trách?”

 

“…Được.”

 

Sau đó anh ta trả lời Quách Tử: “Anh chờ một lát.”

 

Viên cảnh sát gọi to ra phòng ngoài: “Chú Khưu … chú Khưu có ở đó không?”

 

Một lát sau có một người tới, xem ra đó chính là chú Khưu.

 

Chú Khưu hỏi: “Có án gì hả?”

 

Viên cảnh sát: “Có người hỏi một vụ án, bảo là người chụp trên báo trông giống người anh trai đã bỏ nhà ra đi, vụ án đó chú chịu trách nhiệm mà.”

 

Chú Khưu: “Vụ án nào?”

 

Viên cảnh sát: “Cháu không biết, hìnhđăng trên báo là do phóng viên chụp ở đồn cảnh sát chúng ta. Chú quên rồi à? Vì vụ này mà cấp trên dạy dỗ chúng ta một trận đó.”

 

Chú Khưu im lặng một lát, lúc mở miệng lại giọng chú cũng cao hơn.

 

“A, a, tôi biết rồi, đưa đây, để tôi nói chuyện với anh ta.”

 

Chú Khưu bắt máy, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Alo, xin chào, tôi là người chịu trách nhiệm vụ án đó, anh có gì muốn hỏi?”

 

Quách Tử cảm thấy hết sức dễ dàng, hắn hỏi chú Khưu: “Các đồng chí cảnh sát vất vả quá, người đứng dựa vào tường trong ảnh chụp, đồng chí còn nhớ không?”

 

Chú Khưu không hề do dự đáp: “Tôi vẫn nhớ, có chuyện gì vậy, cậu ấy là anh trai cậu?”

 

Quách Tử bắt đầu giả vờ: “Tôi thấy giông giống, anh ấy đã bỏ nhà đi hơn mười năm, cả nhà đang tìm anh ấy. Xin đồng chí cảnh sát giúp đỡ, lúc đó vì sao anh ấy bị bắt đến đồn cảnh sát vậy?”

 

Chú Khưu trả lời: “Vì hít ma túy.”

 

Quách Tử bị dọa hoảng sợ, vì vấn đề nghề nghiệp nên vừa nghe dính dáng đến ma túy hắn đặc biệt mẫn cảm, hơn nữa những lời này còn từ miệng cảnh sát, lúc hắn lên tiếng giọng nói hơi run run.

 

“Hít… hít ma túy?”

 

Chú Khưu nói: “Đúng! Lúc đó anh ta đi tàu hỏa, đúng lúc lên cơn nghiện phải vào toilet hút chích, anh ta bị bắt. Cậu xem trong bài báo đó còn có mấy người, đều là vậy hết. Sao vậy, cậu có chuyện gì sao?”

 

“Không, không, không, tôi… tôi chỉ hơi ngạc nhiên.” Quách Tử vội giải thích: “Ôi, ôi, sao anh trai tôi lại nghiện thứ đó chứ?”

 

Chú Khưu hình như bật cười: “Ai mà biết, lúc đó chúng tôi chỉ tạm giam vài ngày rồi thả ra, cậu muốn tìm anh cậu thì chúng tôi không có manh mối gì rồi.”

 

Quách Tử: “Vậy… thông tin trên chứng minh của anh ấy… đồng chí có thể cho tôi biết chút ít được không?”

 

“Hả?”

 

“Tôi chỉ muốn xác nhận, xác nhận lại chút thôi.”

 

Chú Khưu: “Cậu chờ một lát.”

 

Quách Tử nghe thấy tiếng gõ bàn phím, có lẽ khoảng năm sáu phút, chú Khưu lại lên tiếng, đọc một dãy số chứng minh rồi lại nói: “Số chứng minh này, cậu xem có phải là anh trai cậu không, người này tên là Giang Danh.”

 

Quách Tử trả lời: “A, đúng rồi, đúng rồi, anh ấy tên Giang Danh. Vậy…” Quách Tử đã hỏi được thông tin, cũng không muốn nhiều lời với cảnh sát, nói vài câu cảm ơn rồi lập tức cúp máy.

 

 

Tại đồn cảnh sát, đám đồng nghiệp ngồi một bên dùng vẻ mặt nhìn người bệnh thần kinh nhìn chú Khưu hỏi: “Cháu hỏi chú, chú gõ loạn xạ trên bàn phím của cháu làm gì thế?”

 

Chú Khưu cất điện thoại di động của mình vào rồi mới trả lời: “Cậu quản làm gì.”

 

Người đồng nghiệp trả lời: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ chú lưu số chứng minh của người ta vào trong di động à?”

 

Chú Khưu mất kiên nhẫn liếc cậu ta: “Tôi bảo cậu đừng quản chuyện bao đồng nữa, làm việc đi.”

 

Cậu đồng nghiệp bĩu môi, đi làm việc tiếp.

 

Chú Khưu đi vào hành lang, móc di động gọi một cuộc điện thoại.

 

Điện thoại tút ba tiếng thì có người bắt máy.

 

“Alo? À, xin chào, có phải là Từ Khánh Quốc không?”

 

“…”

 

“Tôi là Khưu, ở đồn cảnh sát Ngũ Đài Sơn. Đúng, đúng, trước đây anh từng đến tìm tôi.”

 

“…”

 

“Ái chà, đúng như anh đoán!” Chú Khưu nói: “Vừa nãy có người gọi tới, hỏi thân phận người kia.”

 

“…”

 

“Anh yên tâm, không lộ đâu, tôi đã bịa chuyện, đọc cả số chứng minh thư và tên của người đó cho hắn như anh dặn.”

 

“…”

 

“Không cần, không cần đâu, đương nhiên rồi, công việc của các anh quá nguy hiểm mà. Tuy chỗ chúng tôi không giống vậy nhưng dù gì cũng là đồng nghiệp.”

 

“…”

 

“Đúng vậy, thanh niên cũng không dễ dàng gì, lúc đó cậu ấy để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi. Thật không ngờ còn có xuất thân như vậy, aiiiii…”

 

“…”

 

“Được rồi, cứ vậy đi, nếu có gì cần hỗ trợ anh cứ gọi cho tôi, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”

 

“…”

 

Quách Tử cảm thấy quá mức thuận lợi.

 

Chỉ có điều hắn ta không ngờ tới… Trần Minh Sinh lại bị nghiện hút.

 

“Chậc, chậc.” Lúc hắn ta kể với Ngô Kiến Sơn, còn hơi xúc động: “Anh xem, mọi người đều bảo anh ấy cứng cỏi, nhưng hình như không phải.”

 

Ngô Kiến Sơn cau mày, hút thuốc.

 

“Nhưng mà có thể thông cảm, dù sao chân anh ta đã biến thành như vậy.” Quách Tử nói: “Xem bộ dáng hiện giờ của anh ta, xem ra cũng chưa nghiện nặng lắm.”

 

Ngô Kiến Sơn: “Cậu cứ báo lại sự việc với anh Bạch trước đi.”

 

Hôm nay, Trần Minh Sinh bị Bạch Cát mời tới nhà dùng cơm.

 

Lúc anh đến, trong nhà chỉ có mình Bạch Cát, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn. Bạch Vi Vi không ở nhà, thậm chí dì giúp việc cũng không thấy mặt.

 

“Anh Bạch.” Trần Minh Sinh chống nạng bước qua, Bạch Cát chỉ xuống chỗ kế bên mình, bảo: “Chú ngồi đi.”

 

Trần Minh Sinh ngồi xuống.

 

Bạch Cát hút thuốc, Trần Minh Sinh thấy hắn không lên tiếng, anh cũng không tiện mở miệng.

 

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Bạch Cát cũng nói chuyện.

 

“A Danh, sao chú không nói gì vậy?”

 

Trần Minh Sinh không biết mục đích Bạch Cát tìm anh lần này, anh trả lời: “Phải nói gì ạ?”

 

Bạch Cát: “Chú còn giận à?”

 

Trần Minh Sinh không lên tiếng.

 

Bạch Cát: “Chú cũng biết, công việc của chúng ta vốn là liếm máu trên dao, không gì là không thể, chú đừng trách anh.”

 

Trần Minh Sinh thấp giọng: “Không có.”

 

Bạch Cát: “A Danh, hai chúng ta cũng xem như có duyên, anh đối đãi với chú không giống bọn nó.”

 

Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn Bạch Cát.

 

Duyên phận.

 

Quả thực, thứ duyên phận này càng nói càng đáng chê cười.

 

Bạch Cát dường như đã già đi, lần đầu tiên khi anh gặp hắn, tuy hắn đang tuổi trung niên, nhưng trong ánh mắt ngập tràn chí khí. Mà bây giờ, Trần Minh Sinh có thể cảm nhận rõ vẻ già dặn tỏa ra từ con người hắn.

 

Anh cúi đầu, nhìn cái chân không trọn vẹn của mình, im lặng.

 

Cho dù là ai, cũng không thể tránh khỏi năm tháng hao mòn. Thời gian thấm thoát, ai ai cũng chồng chất vết thương.

 

“A Danh, anh xem chú là anh em.” Bạch Cát từ tốn.

 

Trần Minh Sinh thấp giọng: “Em biết.”

 

“Cho nên, chú tuyệt đối đừng gạt anh.” Bạch Cát lại tiếp lời: “Nếu không anh nhất định sẽ giết chú.”

 

Lòng Trần Minh Sinh thoáng chốc như vực sâu không đáy, anh khẽ gật đầu: “Em biết.”

 

“Có phải chú hít ma túy không?”

 

Trần Minh Sinh đột ngột ngẩng đầu nhìn Bạch Cát.

 

Bạch Cát hút thuốc điềm tĩnh lên tiếng: “Chú làm nghề này, chắc chú phải rõ, thứ gì có thể đụng thứ gì không chứ.”

 

Trần Minh Sinh nhếch môi, cúi đầu rồi lại ngẩng lên.

 

Giọng nói của anh có hơi khàn.

 

“Anh Bạch, anh điều tra em.”

 

Bạch Cát không phủ nhận.

 

Trần Minh Sinh chống nạng muốn đứng dậy, Bạch Cát vươn tay, giữ chặt cánh tay anh, cản anh lại.

 

“Giang Danh, chú ngồi xuống.”

 

Trần Minh Sinh cắn chặt răng: “Nếu anh đã không tin em, em ở lại đây còn có ý nghĩa gì chứ. Em nói thật với anh, hiện giờ cơ thể em đã biến thành thế này, lòng em cũng mệt rồi, từ lâu em đã không muốn làm việc này nữa. Nhưng anh yên tâm, em sẽ tự tránh ở một nơi hẻo lánh, tất cả chuyện của anh, em sẽ không nói với ai. Nếu đến việc này anh cũng không tin em, vậy anh cứ thẳng tay giết em là được.”

 

Bạch Cát thở dài: “A Danh, chú nghe anh nói hết đã.”

 

Trần Minh Sinh cảm nhận được trong tiếng thở dài đó ngập tràn mỏi mệt, anh chầm chậm ngồi xuống.

 

Bạch Cát lặp lại lần nữa.

 

“Anh xem chú là anh em.”

 

Làn khói thuốc khiến khuôn mặt Bạch Cát mờ nhạt phần nào. Hắn bảo Trần Minh Sinh: “A Danh, chờ sang năm đi.”

 

Trần Minh Sinh: “Sang năm sao ạ?”

 

Bạch Cát: “Sang năm, anh và chú làm một chuyến lớn. Sau đó chú rút lui đi.”

 

Trần Minh Sinh cảm thấy Bạch Cát còn chưa nói hết. Quả nhiên, Bạch Cát bỏ điếu thuốc xuống nói với Trần Minh Sinh: “Anh đưa chú tiền, chú dẫn Vi Vi ra nước ngoài.”

 

Trần Minh Sinh giật mình: “Gì cơ?”

 

Bạch Cát: “Anh đã mua vài ngôi nhà tại bang Texas, Mỹ.” Xuất thân Bạch Cát không khá giả, tất cả tài sản đều do buôn ma túy mà ra. Lúc hắn nói với Trần Minh Sinh căn nhà kia, nét mặt còn thoáng vẻ tự hào trẻ con.

 

“Anh nói với chú này A Danh, người nước ngoài khác hẳn chúng ta, nhà của bọn họ tiện nghi hơn chúng ta. Anh đã mua hai căn biệt thự, đều trang hoàng xong cả rồi. Sang năm hai đứa qua đó, chú nhớ quan tâm chăm sóc Vi Vi, chuyện tiền bạc chú không cần lo lắng.”

 

Trần Minh Sinh: “Vậy còn anh.”

 

Bạch Cát cười hai tiếng: “Chờ anh kiếm đủ tiền rồi sẽ qua đó dưỡng già.”

 

Bạch Cát vừa cười vừa hút thuốc, tựa người trên sô pha.

 

Trần Minh Sinh nhìn hắn, một lúc lâu sau anh mới gật đầu đáp: “Dạ được.”

 

Sang năm, làm một chuyến lớn rồi sau đó về nhà dưỡng lão …

back top