Dương Chiêu vẫn còn nhớ rõ ngày đó.
Đó là ngày công bố kết quả thi của Dương Cẩm Thiên.
Trước đó cậu đã đăng ký nguyện vọng một là Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh. Dương Chiêu nhìn cậu điền đơn dự thi, nói với cậu: “Xem ra tâm trạng không tồi nhỉ.”
“Vâng.” Dương Cẩm Thiên cười hì hì nhìn Dương Chiêu, “Chị, chị có muốn em học đại học không?”
“Đó là chuyện của em.” Dương Chiêu hững hờ.
Dương Cẩm Thiên cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, cậu vẫn thản nhiên: “Vậy nguyện vọng một của em sẽ là trường này.”
Dương Chiêu: “Trước đó em đã tìm hiểu kỹ về trường này rồi?”
“Vâng.”
“Đã có chuyên ngành muốn học chưa”
Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu, “Em có rồi.”
Dương Chiêu hỏi: “Chuyên ngành gì vậy?”
“Công nghệ thông tin.”
Dương Chiêu nhíu mày. Chuyên ngành này thực sự khiến cô khá bất ngờ, đến nay trong nhà cô vẫn chưa có ai làm gì liên quan đến lĩnh vực này.
Cô hỏi Dương Cẩm Thiên: “Sao em lại chọn ngành này?”
Dương Cẩm Thiên nhún vai, “Chọn chơi thôi.”
“Em thích chứ?”
Dương Cẩm Thiên không trả lời ngay, một lát sau mới thấp giọng nói: “Vâng.”
Dương Chiêu nheo mắt, sờ đầu Dương Cẩm Thiên, “Thích là được.”
Dương Cẩm Thiên hình như có chút ngượng ngùng, cậu rụt cổ lại, “Ai da, nhột.”
Buổi chiều nhà trường công bố kết quả thi, Dương Chiêu dẫn Dương Cẩm Thiên đến trường.
Ở cổng trường học đã đông nghịt người, phụ huynh dẫn con em vây quanh bảng dán thông báo. Có người gọi điện thoại, có người nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Dương Cẩm Thiên nói với Dương Chiêu: “Chị, em đi vào xem một chút, chị ở ngoài chờ em là được rồi.”
Dương Chiêu gật đầu, “Ừ.”
Dương Cẩm Thiên không tra điểm qua điện thoại, mà lựa chọn tự mình đến trường xem điểm. Cậu thích cách trực tiếp này.
Trước lúc Dương Cẩm Thiên chen được vào trong đám người, liếc mắt nhìn Dương Chiêu, lúc đó cậu thấy Dương Chiêu cúi đầu, hình như đang nhìn điện thoại di động.
Dương Cẩm Thiên chen ra được khỏi đám người, đứng trước bảng thông báo.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra tên của mình, điểm hơi kém một chút so với cậu dự đoán.
Dương Cẩm Thiên cười, cậu không quá vui vẻ, đây là kết quả đã nằm trong tính toán của cậu.
Chẳng qua là cậu đang nghĩ Dương Chiêu nói rất đúng, cảm giác dự tính được trước mọi thứ thực sự rất tốt.
Dương Cẩm Thiên quay đầu gọi Dương Chiêu, cậu giơ cao cánh tay, muốn để cho Dương Chiêu thấy mình. Cậu vội vã muốn để cho Dương Chiêu biết tin tức tốt lành này đầu tiên.
Nhưng cậu từ từ phát hiện, Dương Chiêu hình như không hề nhìn cậu.
Trong đám đông, Dương Chiêu hơi cúi đầu. Dương Cẩm Thiên chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt cô, mái tóc đen đã che khuất mất đôi mắt của cô. Cậu nhận ra chị cậu đang gọi điện thoại.
Trời tháng sáu quang đãng khô ráo.
Dưới bầu trời trong xanh, Dương Cẩm Thiên đứng giữa đám người đông đúc yên lặng nhìn một bên mặt Dương Chiêu, trong lòng cậu tuôn trào một dòng cảm xúc.
Cậu nhớ tới trước đó mình đã nói với Dương Chiêu.
“Chị, rồi sẽ có chuyện khiến chị vui vẻ.”
Luôn là như vậy.
Dương Chiêu nhớ rõ ngày hôm đó, đó là ngày công bố kết quả thi của Dương Cẩm Thiên.
Đúng vào ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Văn Lỗi.
Giọng nói của Văn Lỗi rất thấp, nội dung cuộc nói chuyện giữa họ cũng rất đơn giản, Văn Lỗi hỏi cô: “Là… chị dâu phải không?”
Dương Chiêu không biết số điện thoại của Văn Lỗi, nhưng cô có thể cảm nhận được.
“Cậu là Văn Lỗi.”
“Dạ phải.” Văn Lỗi ngập ngừng, “Chị dâu, chị…”
Dương Chiêu im lặng chờ cậu ta nói hết.
Nhưng Văn Lỗi dường như phân vân với nội dung trò chuyện tiếp theo, có lẽ cậu ta cho rằng khi Dương Chiêu nhận được điện thoại của cậu, sẽ vội vàng hỏi tình hình của Trần Minh Sinh. Nhưng giọng nói của Dương Chiêu rất lạnh lùng, cô thậm chí không hỏi một câu nào, điều này làm cho Văn Lỗi hơi hoảng hốt.
Đợi một lúc, Văn Lỗi không nhịn đươc nữa, cậu ta hơi sốt ruột, “Chị dâu, chị còn… chị còn quan tâm đến anh Sinh không?”
Dương Chiêu sửng sốt, cô há hốc mồm, nhưng không trả lời Văn Lỗi.
Cô cảm thấy có một số việc cô không thể nói rõ được.
“Hiện tại anh ấy thế nào?” Dương Chiêu trực tiếp mở lời.
Cuối cùng cô đã đặt câu hỏi, Văn Lỗi cắn răng nói: “Nếu chị… em nói là nếu chị không còn quan tâm anh ấy nữa, em sẽ không nói cho chị đâu, anh ấy…”
“Hiện tại anh ấy thế nào?” Dương Chiêu hỏi lại một lần nữa.
Văn Lỗi bị giọng nói thản nhiên của Dương Chiêu làm cho càng nóng nảy hơn, tiếng nói của cậu ta cũng trở nên lớn hơn. Cậu không gọi chị dâu nữa,mà nói thẳng: “Tôi hỏi chị còn quan tâm đến anh ấy không! ? Anh ấy, anh ấy vẫn… làm sao chị có thể…”
Ở giữa mùa hè ấm ấp, nhưng tay Dương Chiêu lại lạnh toát.
Nếu như là Trần Minh Sinh— Dương Chiêu nghĩ nếu như là Trần Minh Sinh, anh nhất định chỉ cần nghe cô nói câu đầu tiên thôi, anh đã có thể nghe ra sự nhớ nhung, sự lo lắng của cô.
Giữa tiếng gào thét của Văn Lỗi, Dương Chiêu cúi đầu khẽ nói: “Tôi quan tâm anh ấy, cậu đừng gấp gáp, nói cho tôi biết anh ấy làm sao?”
Trần Minh Sinh đang ở bệnh viện.
Văn Lỗi mở đầu khá vòng vèo, nhưng khi nói nội dung chính lại vô cùng ngắn gọn rõ ràng.
“Anh ấy đang ở bệnh viện, nếu chị muốn, có thể… có thể đến đó thăm anh ấy.”
Dương Chiêu cố gắng khống chế giọng nói của mình, cô hỏi lại: “Bệnh viện ư, anh ấy bị thương?”
Văn Lỗi dừng lại một lúc, sau đó cậu ta bỗng nhiên thấp giọng, có chút gấp rút nói: “Hiện tại, tình hình của anh ấy không được tốt, anh ấy không muốn cho chị biết, nhưng…”
“Tôi biết rồi.” Dương Chiêu không để cho cậu ta nhiều lời, “Cậu nói cho tôi biết anh ấy nằm ở bệnh viện nào.”
Dương Cẩm Thiên chưa kịp nói ra tin tức của mình, cậu biết chuyện khác đã chiếm giữ lòng Dương Chiêu.
Ngay ngày hôm đó, Dương Chiêu về nhà sắp xếp một vali, Dương Cẩm Thiên đứng ở bên cạnh nhìn cô. Cậu hỏi cô: “Chị muốn đi đâu?”
Dương Chiêu chỉ nói, “Chị phải ra ngoài một chuyến.”
Dương Cẩm Thiên im lặng trở về phòng, chờ lúc cậu trở lại lần nữa, đã mang theo một cái vali khác đặt trước mặt Dương Chiêu.
Dương Chiêu nhìn vali màu trắng đó, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Dương Cẩm Thiên.
“Em đi theo chị.” Dương Cẩm Thiên nói, sau đó thay đổi một câu cho hợp lý hơn, “Em đi cùng với chị.”
Cậu chỉ sửa lại một chút, nhưng lúc nói xong câu đó, trong lòng cậu và Dương Chiêu đồng thời cảm nhận được một sự thay đổi rất nhỏ.
Dương Cẩm Thiên đã trưởng thành rồi. Trước đó cậu vẫn luôn đứng sau Dương Chiêu, khuất phục theo lời cô, nghe cô dạy bảo, đi theo cô.
Tuy nhiên hiện tại, cậu đã dần tiến thêm từng bước, dừng lại bên cạnh Dương Chiêu rồi.
Nhưng cậu cảm thấy không phải là cậu đuổi theo, nhịp bước của cậu vẫn rất bình thường, là Dương Chiêu— là chị cậu đã ngừng bước.
Dương Cẩm Thiên hiểu rõ, chị cậu dừng lại là vì chờ ai.
Dương Chiêu thản nhiên nói: “Không cần.”
Dương Cẩm Thiên kiên quyết: “Chị không cho em cũng sẽ đi theo.”
Dương Chiêu nhíu mày, Dương Cẩm Thiên khẳng định: “Em đã hơn mười tám rồi, em đã trưởng thành. Hơn nữa…” Dương Cẩm Thiên nhún vai, khẽ thả lỏng, “Em có tiền.”
Thành tích thi vào đại học của cậu khá tốt khiến cho cậu cuối cùng đã có thể ngẩng đầu trước mặt cha mẹ Dương Chiêu, cha Dương Chiêu cho cậu một khoản tiền, để cậu đi du lịch hè.
Dương Cẩm Thiên vốn muốn đi Ai Cập, nhưng hiện tại cậu đã thay đổi chủ ý.
“Em nhất định sẽ theo chị.”
‘Bởi vì chị không biết sắc mặt chị lúc này tái nhợt đến mức nào’, Dương Cẩm Thiên yên lặng suy nghĩ.
Cuối cùng Dương Chiêu cũng không để ý tới cậu nữa, nhưng ngày hôm sau, cô đã mua hai vé máy bay.
Dương Chiêu dùng cách thức nhanh nhất chạy đến Côn Minh. Cô bắt một chiếc xe, trong vòng hai tiếng sau khi xuống máy bay cô đã tìm xong khách sạn, sắp xếp xong tất cả mọi thứ.
Nhưng khi cô thực sự phải đến bệnh viện, bước chân của cô lại chậm lại.
Dương Cẩm Thiên đã đoán ra cô muốn làm gì.
Cậu nói với Dương Chiêu: “Bây giờ chị muốn đi gặp anh ta ư?”
Dương Chiêu ngồi ở trên giường khách sạn, cô ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Đúng không?” Dương Cẩm Thiên khẳng định, “Gã tài xế kia.”
Dương Chiêu chấn chỉnh: “Anh ấy là Trần Minh Sinh.”
“Chị muốn đi gặp anh ta?”
Dương Chiêu: “Đúng vậy.”
“Vậy đi thôi.”
Dương Chiêu ngẩng đầu, Dương Cẩm Thiên nói: “Anh ta ngã bệnh hay là lại bị thương?”
Dương Chiêu: “Em ở lại đây.”
Dương Cẩm Thiên nhất quyết: “Em đến bệnh viện cùng chị, em sẽ chờ chị ở bệnh viện. Chị yên tâm, em sẽ không quấy rầy chị đâu.”
Dương Chiêu đến bệnh viện vào buổi chiều, đến nơi cô gọi điện thoại cho Văn Lỗi, cậu ta nhanh chóng tìm được cô.
Đã một năm rồi nhưng cậu ta vẫn không có gì thay đổi, chỉ khác là vẻ mặt không nhẹ nhõm như lần đầu tiên gặp mặt. Cậu ta khẽ cau mày đi tới trước mặt Dương Chiêu, vẫn rất lịch sự chào hỏi cô.
“Chị dâu, chị đến rồi à.”
Dương Chiêu gật đầu, Dương Cẩm Thiên đưa cô đến bệnh viện rồi lập tức rời đi. Dương Chiêu dặn cậu đừng đi lung tung, Dương Cẩm Thiên lại nói sau khi cô xong việc gọi điện thoại cho cậu.
“Đi theo tôi.” Văn Lỗi nói.
Cậu ta đưa Dương Chiêu đến tầng năm, không dẫn cô đến phòng bệnh, mà đưa tới một chỗ rẽ ở cầu thang.
Trong bệnh vện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Dương Chiêu nhìn bác sĩ và bệnh nhân đi tới đi lui, hỏi: “Tình hình của anh ấy thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Văn Lỗi cau mày, nói với Dương Chiêu tình hình thực tế.”Anh Sinh… xảy ra chuyện vào tuần trước.”
Dương Chiêu khẽ nói: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Văn Lỗi mím môi, “Nhiễm độc ma túy, thằng chó điên…” Văn Lỗi nhớ tới Lưu Vĩ, đáy mắt trần ngập sự căm ghét và hận thù.
“Trước khi bị còng tay, thằng đó tiêm thẳng ma túy vào người anh Sinh.”
Dương Chiêu không nói gì, Văn Lỗi nhìn cô một cái, vội vàng nói tiếp: “Nhưng chúng tôi đã nhanh chóng giải độc cho anh ấy, nên…”
Dương Chiêu cắt ngang: “Chữa trị thế nào rồi?”
Văn Lỗi ngậm miệng lại, nuốt xuống nửa câu sau — nên không tử vong tại chỗ.
“Chị dâu.” Giọng Văn Lỗi hơi khàn khàn, “Anh Sinh không muốn nói cho chị, trước đó anh ấy đã tỉnh lại một lần, tôi, tôi đã hỏi qua anh ấy, anh ấy không cho tôi nói, anh ấy không muốn cho chị biết.”
Văn Lỗi nói đến đây, đáy mắt hơi đỏ.
“Chị dâu, chị không biết đâu, tất cả suy nghĩ của anh Sinh đều là về chị, ngay cả lúc làm việc, anh ấy vẫn luôn nhớ chị… hiện tại tình hình của anh ấy rất tệ, chị, chị…” Văn Lỗi nhìn người phụ nữ có chút lạnh lùng, có chút cao ngạo này, cuối cùng cậu đã hiểu rõ lời chú Vương nói ngày trước – 【 Không biết, không cùng một loại người. 】
Cậu vốn không tin tưởng cô, nhưng lại không thể không cầu cạnh cô.
“Chỉ có chị, chị dâu… hiện tại người anh Sinh có thể dựa vào chỉ có chị thôi.” Văn Lỗi nói, có chút kích động. “Chúng tôi đều là những kẻ nghèo khó, không có tiền. Nhưng anh Sinh không giống như vậy, anh ấy là anh hùng, thật đó chị dâu, chị biết không, anh ấy là anh hùng, hiện tại anh ấy—” Văn Lỗi nói được một nửa rồi không thốt nên lời được nữa. Cậu che mặt, cuối cùng yên lặng rơi nước mắt.
Dương Chiêu lên tiếng: “Mang tôi đi gặp anh ấy.”