Chương 119
Tóm lại, ngày đầu tiên tiểu Sở Sở đến thư viện trôi qua rất bình thường, không có sóng gió gì.
Mà ngày này, tiểu Sở Sở cũng làm quen rất nhiều công tử tiểu thư thế gia trong kinh thành, hơn nữa cùng bọn họ kết giao bạn bè (?), tiểu Sở Sở rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ngẫu nhiên lộ ra nụ cười rụt rè.
Rốt cục tới thời gian tan học, tiên sinh đã rời khỏi, mấy đứa bé trong viện Xuân Hoa đầu tiên là im lặng một lát, sau đó mấy bé trai ngồi yên không nổi chọc chọc thư đồng bên người, bảo bọn họ xung phong đi ra ngoài, thấy tiểu cô nương nghiêm túc nào đó không nhìn qua, lập tức núp người trốn ra.
Có người xung phong, vài đứa trẻ thấy không khí trong lớp quá trầm trọng cũng mang thư đồng rời khỏi. Có lẽ tối nay sẽ có rất nhiều đứa bé nhà đại thần oán giận với cha mẹ mình không khí trong lớp hôm nay rất quái, mãnh liệt yêu cần đổi lớp này nọ.
Tiểu Sở Sở chậm rãi thu thập đồ, bỏ sách vở vào một cái túi màu xanh đặc chế – đây là A Nan đặc biệt dặn dì tú nương làm, tiểu Sở Sở cũng rất thích. Thu thập xong, Trăn tiến lên xách túi.
Lăng Khách và tứ hoàng tử kiên nhẫn chờ tiểu cô nương thu thập tốt, lúc đầu thấy nàng tự mình xếp đồ, hai người còn đặc biệt nhìn qua thư đồng y như trung khuyển canh giữ bên cạnh tiểu cô nương bình thường, nhiệm vụ của thư đồng là thu dọn tạp vụ này nọ, đâu ra đạo lý đứng một bên nhìn? Nhưng hai người thấy tiểu cô nương không nói gì, cũng không đi nhiều chuyện.
“Sở Sở, chúng ta cùng nhau đi.” Tứ hoàng tử rụt rè nhìn thoáng qua Lăng Khách, sau đó cố gắng tươi cười thân thiết với tiểu cô nương – trời biết tươi cười thân thiết với khuôn mặt cực kỳ giống Túc vương thúc này, áp lực như núi đè a.
“Vâng, tứ hoàng huynh, Khách biểu ca, để các người đợi lâu.” tiểu Sở Sở lễ phép nói.
Ba người mang theo thư đồng của mình rời khỏi lớp học đi ra cổng thư viện, dọc đường gặp vài học trò chưa rời đi, tứ hoàng tử như bình thường chào hỏi với bọn họ, tuổi còn nhỏsơ hiển phong phạm hoàng tử. Vài tiểu cô nương thấy tứ hoàng tử thì mắt sáng lên, như bình thường đến nói chuyện, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ái mộ. Nhưng là, khi đến gần, thấy tiểu cô nương nghiêm túc bên cạnh tứ hoàng tử, các tiểu thư đại gia tộc đều cứng ngắc không nói được tiếng nào.
Tứ hoàng tử là hoàng tử Đông cung, thân phận quý không thể nói, các tiểu cô nương trong thư viện không cần cha mẹ dặn dò cũng biết tuyệt đối phải giao hảo với tứ hoàng tử, nếu có thể cùng tứ hoàng tử xây dựng tình cảm tốt trong thư viện, tuyệt đối là chuyện tốt. Vì thế, các tiểu cô nương vô cùng mẫn cảm với các sinh vật nữ tính xuất hiện bên người tứ hoàng tử. Nếu là bình thường, thấy bên người tứ hoàng tử xuất hiện một tiểu cô nương, hơn nữa còn được tứ hoàng tử quan tâm bảo vệ, các thiên kim tiểu thư này dù ngoài mặt không nói gì, sau lưng tuyệt đối sẽ ngáng chân, làm cho cô nương kia không sống nổi trong thư viện.
Nhưng, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc đứng đó, gì cũng chưa nói, khí thế vậy mà còn mạnh mẽ hơn cả tứ hoàng tử, thật sự là áp lực to lớn, các tiểu thư xuất thân thế gia đại tộc đừng nói loại bỏ nàng, ngay cả nhìn nàng nhiều chút cũng không dám.
Nhờ đó, tứ hoàng tử hôm nay thực thuận lợi ra thư viên, không bị ai dính cả.
Cửa thư viện, tiểu Sở Sở tìm được xe ngựa của Túc vương phủ, sau đó cáo biệt với đồng học. Đương nhiên, còn vài đại ca quen ở Đông Tuyết viện cũng được nàng lễ phép nói lời từ biệt.
Mọi người cứng ngắc tươi cười, cũng phất tay cáo biệtvới tiểu cô nương, trong lòng lặng lẽ đổ mồ hôi: hy vọng tiểu cô nương đáng yêu này không cần càng lớn càng giống Túc vương, bằng không là đau thương khôn kể a!
Tiểu Sở Sở mang theo Trăn và nha hoàn Thanh Chi cùng lên xe ngựa, xa phu hô một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi.
Trên xe, Thanh Chi nhận lấy túi, cẩn thận sắp xếp đồ vật bên trong, tiểu Sở Sở và Trăn chụm đầu nói nhỏ, đương nhiên là kiểu nói nhỏ vô cùng trẻ con.
“Trăn, hôm nay tiên sinh giảng nghe hiểu không?”
Trăn gật đầu, “Nhận được chữ.”
Tiểu Sở Sở tuổi còn nhỏ không ý thức được Trăn không hứng thú chơi đùa văn tự, nghĩ Trăn nghe hiểu tiên sinh dạy, có chút cao hứng. Sở Sở biết Trăn không thích đọc sách, chỉ vui vẻ đối với thị vệ dạy võ công, nên lúc trước còn lo lắng Trăn thấy thư viện buồn tẻ, không chăm chỉ đọc sách. Sở dĩ Trăn biết đọc biết viết, là do bạn Vương gia mười phần quy mao [1] không cho phép một ám vệ có trình độ văn hóa quá kém, cưỡng chế tăng thêm giờ học văn hóa, nhưng tổng kết lại, Trăn vẫn là đứa nhỏ chỉ thích võ công, trình độ văn hóa hiện tại chỉ ở mức nhận được mặt chữ, hiểu được nghĩa đen mà thôi.
“Trăn thấy thư viện thế nào? Thích không?”
“Tốt lắm.” Có rất nhiều cao thủ, bây giờ hắn tuy không thể đánh bại bọn họ, nhưng sau này nhất định có thể! Trăn âm thầm định ra mục tiêu cho bản thân, xem tất cả những sinh vật mạnh hơn mình trong thư viện thành địch nhân, đây là chướng ngại vật trên con đường trung khuyển bảo vệ chủ nhân, phải đánh đổ!
“Ừm, ta cũng thấy tốt lắm.”
Hai tiểu tử đối diện hài hòa, suy nghĩ trong lòng lại chênh lệch như trời với đất đã thì thầm xong.
Ở Vương phủ, A Nan đã dắt con trai đứng trước cửa mòn mỏi ngóng trông con gái tan học trở về, Sở Bá Ninh ngồi uống trà ở đình nghỉ mát cách đó không xa, hoàn toàn dung túng hành động sắp thành hòn vọng nữ nhi của bạn Vương phi.
Mộc Viên Nhi nhìn Vương phi và tiểu thế tử đang đứng trước cửa nhìn quanh, lại cẩn thận xem xét Vương gia nghiêm túc, lần nữa sâu sắc cảm giác được loại dung túng sủng lên trời chưa từng nói rõ thành lời của Vương gia dành cho Vương phi, xem chừng trên thế gian này không có người thứ hai có được kiểu du này.
Về Vương phủ, tiểu Sở Sở vừa xuống xe đã thấy mẫu thân và đệ đệ ở trước cửa, còn có lão quản gia cười ha hả.
“Nương, đệ đệ, ông quản gia ~~” tiểu Sở Sở lễ phép gọi, sau đó vui vẻ nhào vào lòng A Nan.
A Nan ôm chặt bé, lòng có chút chua xót, mới tách ra một ngày lại làm cho nàng cảm thấy lòng chua xót. Con gái của nàng bắt đầu đi học, sau này sẽ lớn lên, rồi thành thân sinh con, nàng cũng sẽ dần dần già đi.
Tiểu Sở Sở ngoan ngoãn để cho mẫu thân bỗng dưng lâm vào thương cảm ôm lấy, hôn nhẹ lên mặt an ủi nàng. A Nan cười hôn lại mặt bé, buông bé ra. Lúc này tiểu bánh bao Bạch Bạch hớt hả chạy đến, đôi mắt trông mong nhìn tỷ tỷ, vẻ mặt nôn nóng.
Tiểu Sở Sở xoa xoa đầu hắn, “Đệ đệ hôm nay có ngoan không?”
“Bạch Bạch rất ngoan!” Tiểu bánh bao lao vào lòng tỷ tỷ, ôm thắt lưng nàng, miệng heo chu lên hôn nàng, “Tỷ tỷ, thư viện chơi vui không?”
“Ừm, chơi vui.” Tiểu Sở Sở cười toe toét, có thể thấy được ngày đầu tiên ở thư viện làm cho nàng rất phấn khởi.
Nghe tỷ tỷ nói “chơi vui”, tiểu bánh bao Bạch Bạch lần nữa xót ruột, vì sao hắn không thể đến thư viện?
Sở Bá Ninh đi tới, thanh âm nam trung trầm thấp nói, “Vào trong đi.”
“À, được.”
A Nan lên tiếng, dắt tay con gái, cùng trượng phu đang ôm con trai cùng nhau về nội viện vương phủ.
Mặt trời ngả về tây, bóng của bọn họ trải dài giữa hành lang gấp khúc.
********
Sáng hôm sau, A Nan tiễn Vương gia vào triều, đột nhiên phát hiện đứa con trai vốn không có hình tượng ngồi ăn sáng đã biến mất.
A Nan nghĩ chắc hắn lại chạy đến góc nào đó thám hiểm rồi, vừa định cho nha hoàn đi tìm thì ma ma chăm sóc tiểu thế tử đi tới, vẻ mặt đau khổ nói với A Nan: “Vương phi, tiểu thế tử đang ở trên xe ngựa của tiểu quận chúa, ồn ào đòi cùng đi học viện với tiểu quận chúa, nô tài khuyên không được.”
A Nan kinh ngạc, “Hắn một mình tránh các ngươi trèo lên sao? Ngay cả thị vệ cũng không phát hiện?” Không thể nào, tên nhóc bé xíu vậy, không thể có bản lĩnh thoát khỏi tai mắt người ta, một mình trốn vào trong xe ngựa lại không bị phát hiện?
Sắc mặt của ma ma càng đau khổ, xấu hổ cúi đầu. Thật lòng, để một tiểu bánh bao ba tuổi mất tích ngay trước mắt, đối với bọn họ mà nói, là chuyện vô cùng mất mặt và thất trách, chỉ hy vọng Vương phi không vì vậy mà trách phạt bọn họ.
A Nan hít sâu, lần nữa khẳng định con mình di truyền bộ não thông minh của Vương gia, có thể là trò giỏi hơn thầy cũng không chừng. Nhưng, nàng không hy vọng trí thông minh của hắn dùng để đối phó người nhà, tuyệt đối phải ngăn chặn loại khả năng này.
A Nan mang theo nha hoàn ma ma đến trước cửa Vương phủ, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng đó.
Vì trên xe dư ra một tiểu bánh bao, nên đứng đó không rời đi, đoán chừng trì hoãn thêm chút nữa, tiểu Sở Sở vừa đến trường ngày thứ hai sẽ bị ghi đi trễ. Cửa xe mở ra, có thể thấy được người bên trong. Thanh Chi và Trăn ngồi một bên nhìn, tiểu bánh bao Bạch Bạch làm tổ trong lòng tỷ tỷ, tay béo gắt gao nắm chặt vạt áo của tỷ tỷ, vẻ mặt cố chấp nhìn mọi người, sống chết không chịu xuống xe.
“Bạch Bạch, mau xuống xe, tỷ tỷ phải đi học, con sẽ làm tỷ tỷ đến muộn. Đến muộn thì tiên sinh sẽ trách phạt tỷ tỷ nha.” A Nan có ý định giải thích lý lẽ, dùng tình cảm lung lạc, nàng là phụ huynh tiến bộ, không dùng thủ đoạn trừng phạt thể xác.
“Không chịu, nương, Bạch Bạch đi thư viện với tỷ tỷ! Bạch Bạch sẽ rất ngoan rất ngoan…..” tiểu bánh bao càng dính chặt lên người tỷ tỷ.
A Nan lại khuyên bảo một lúc, tiểu bánh bao lại không nghe chút nào, rốt cục nổi giận, “Bạch Bạch!” Giờ khắc này, người nào đó tức giận hoàn toàn quên mất chính mình lúc nãy nói không dùng thủ đoạn trừng phạt thể xác, chỉ nghĩ muốn tóm con xuống đánh mông hắn!
Nhìn thấy sắc mặt của A Nan, tiểu bánh bao thật ra sức bắt đầu: “Ô oa oa oa — Bạch Bạch muốn đi thư viện với tỷ tỷ….. Ô oa oa oa…. nương xấu xa, nương xấu xa……”
Thanh âm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, truyền thật xa. A Nan mặt đỏ tai hồng phát hiện, trước cửa vương phủ đã có rất nhiều người qua đường dừng chân tò mò nhìn, nếu không ngăn lại tiểu bánh bao lớn giọng này, thể diện của vương phủ sẽ bị hắn làm mất sạch.
“Đệ đệ đừng khóc, tỷ tỷ mang đệ đến thư viện!” Tỷ tỷ tốt – tiểu Sở Sở không đành lòng, vươn tay ôm lấy đệ đệ Bạch Bạch mập mạp, mở to đôi mắt đen nhánh, thật đáng yêu nói với A Nan: “Nương, cho đệ đệ đi cùng đi, đệ đệ rất ngoan, sẽ không quậy phá, tiên sinh sẽ thích đệ đệ.”
Tiểu bánh bao cũng mở to đôi mắt ướt sũng nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Nương, Bạch Bạch sẽ rất ngoan, thật đó ~~”
Đối diện với hai tiểu bánh bao đáng yêu cùng bán sắc, A Nan đáng xấu hổ bị sắc dụ, chỉ có thể vô lực gật đầu.
Ở một khắc nàng gật đầu, một nha hoàn không cần phân phó đã đưa một túi cho Thanh Chi. Bên trong không phải sách vở như túi của Sở Sở, mà là quần áo khăn của tiểu bánh bao và một ít điểm tâm hắn thích ăn.
A Nan lần nữa nghẹn lời, oán hận trừng mắt nhóm nha hoàn, cảm thấy đây nhất định là có dự mưu.
Nhóm nha hoàn ma ma bị nàng trừng đều cúi đầu, nha hoàn đưa túi yếu ớt tự biện hộ cho mình, “Đây là Vương gia phân phó, Vương gia nói, chỉ cần tiểu thế tử có thể giấu được thị vệ và ma ma trèo lên xe ngựa mà không bị phát hiện, thì để cho tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đến thư viện…….” thanh âm của nha hoàn nhỏ dần, không dám nhìn biểu tình đặc sắc của Vương phi, Vương phi đáng thương, lại bị Vương gia nắm toàn cục trong tay đùa giỡn một trận.
Nên mới nói, Vương gia quá cường đại, các nàng không dám tùy tiện nhắc nhở Vương phi, làm hỏng chuyện tốt của Vương gia a!
A Nan lần này thật sự nổi điên rồi, nàng đã nói theo cách thương con của bạn Vương gia lầm lỳ, sao có thể đơn giản trấn áp con vậy, thì ra là đã bàn điều kiện xong rồi, lại giấu nhẹm với một mình nàng! Được lắm, nếu thương con ngươi vậy, sau này liền cút đi ngủ với con ngươi, đừng nghĩ bò lên giường của nàng!
A Nan miễn cưỡng tươi cười tiễn hai đứa con đi thư viện, sau đó âm thần nghiêm mặt xoay người đi về phía nhà giữa, nàng phải thừa dịp bạn Vương gia chưa trở về, đổi phòng ở!
****
Tiểu bánh bao Bạch Bạch hoàn toàn không biết mình có thể đã châm ngòi chiến tranhlạnh của cha mẹ — tuy là chiến tranhlạnh đơn phương, hơn nữa là loại chiến tranhlạnh hoàn toàn sẽ bị trấn áp từ trong trứng nước — đang ở trong xe ngựa hưng phấn lăn qua lăn lại, ríu rít hỏi tỷ tỷ rất nhiều vấn đề, tiểu Sở Sở không quản đệ đệ có nghe hiểu không, kiên nhẫn trả lời tất cả, nếu không hiểu thì sẽ bảo chờ trở về hỏi phụ thân. Cuối cùng, tiểu bánh bao quấn người bị Trăn mím môi xách qua một bên.
Khi đến thư viện, còn vài phút nữa là đến giờ học, mấy người vội vội vàng vàng chạy vào trong thư viện, thậm chí tiểu bánh bao Bạch Bạch chân ngắn tay ngắn bị Trăn xách lên chạy đến Xuân Hoa viện.
An toàn đến học đường, tiểu Sở Sở nhẹ nhàng thở ra, dắt theo Trăn và đệ đệ bình tĩnh để người ta xem như bánh bao xách theo đi về phía chỗ ngồi của mình. An vị xong, cũng an bài đệ đệ ngồi cạnh mình, tiểu Sở Sở rốt cục phát hiện sự trầm mặc quỷ dị của đám nhóc trong học đường.
Tiểu Sở Sở nghiêng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đen láy đảo qua, những công tử tiểu thư thế gia đang há hốc mồm lập tức khép miệng lại, cứng ngắc rời tầm mắt đi. Bất qua, bánh bao nhỏ mà tiểu Sở Sở mang theo rất đáng chú ý, trong học đường không có học trò ba tuổi, cũng không có học trò nào đi học lại mang theo người nhà, ngay cả cha mẹ bọn không cho phép đi theo, nên không khỏi tò mò.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch quả thực rất nghe lời, ngồi bên người tỷ tỷ nhìn chung quanh, thấy hành vi nhìn trộm của mấy ca ca tỷ tỷ này cũng không sợ mà đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, đặt trên khuôn mặt bánh bao thật sự giống cái bánh bao mập mạp đáng yêu.
“Sở Sở, sao Bạch Bạch cũng đến đây?” Lăng Khách kinh ngạc hỏi.
Tứ hoàng tử ngồi phía trước cũng quay đầu, biểu tình hỏi thăm. Xem xét tiểu bánh bao giống Thái hậu tổ mẫu kia, tuy rất đẹp, nhưng tứ hoàng tử lại lần nữa cảm thấy chịu không nổi.
Tiểu Sở Sở thực bình tĩnh nói: “Đệ đệ cũng muốn đến thư viện, nên mang hắn đến.”
Tiểu bánh bao Bạch Bạch thật cao hứng hướng hai người khoa tay múa chân, “Khách biểu ca, tứ hoàng huynh ~~”
Hai người chỉ có thể cười cười chào hỏi với tiểu bánh bao, nghĩ thầm, lát nữa nếu tiên sinh phát hiện Sở Sở mang người nhà đến mà nổi giận, bọn họ… vẫn nên gánh trước vậy, cũng không thể để Sở Sở chịu phạt.
Dịch tiên sinh rất nhanh vào lớp. Chỉ nhìn lướt qua liền rất rõ ràng thấy được tiểu bánh bao đang ngồi cạnh tiểu quận chúa Túc vương phủ, không khỏi liên tục cười khổ. Thật ra hắn không định trừng phạt gì, dù sao trướckhi đến học đường, Sơn Trường lại tìm hắn nữa, dặn hắn chuyện tiểu thế tử Túc vương phủ có thể nhập học trước, an bài ở Xuân Hoa viện cho hắn dẫn dắt.
Dịch tiên sinh thở dài, chẳng lẽ hắn nhìn giống ma ma nam chuyên chăm tiểu hài tử sao? Em bé ba tuổi hẳn là do mẹ bé dắt theo uống sữa, đến thư viện cái gì a! Nhưng đó là tiểu thế tử Túc vương phủ, không chừng chốc nữa sẽ có người trong hoàng cung đến biểu đạt sự coi trọng của Hoàng đế và Thái hậu đối với việc tiểu thế tử đến trường, quân vương có lệnh, bọn họ là tiểu nhân vật chỉ có thể ngoan ngoãn chịu.
Ai, chỉ hy vọng tiểu thé tử nhu thuận nghe lời, đừng quấy rối trong lớp học là được.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch quả thật như lời cam đoan bé nói với A Nan, rất nghe lời, không quấy rối, nhu thuận ngồi cạnh tỷ tỷ nghe tiên sinh giảng bài, tuổi còn nhỏ mà biểu hiện trấn định như vậy, Dịch tiên sinh cũng ngạc nhiên một chút, âm thầm gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Song, Dịch tiên sinh đương nhiên đã kết luận quá sớm.
Khiến Dịch tiên sinh nghẹn lời, hay sụp đổ chính là, bài giảng được một nửa, tiểu bánh bao vốn đang nghiêm túc nghe giảng đột nhiên giơ tay lên. Dịch tiên sinh nghĩ tiểu bánh bao còn nhỏ nghe không hiểu nên thắc mắc, đang âm thầm cao hứng, hòa ái hỏi: “Sở công tử có nghi vấn gì?”
Tiểu bánh bao dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn hắn, đáng yêu nói: “Tiên sinh, Bạch Bạch muốn xuỵt xuỵt ~~”
“………”
Dịch tiên sinh trực tiếp sụp đổ.
Khi Trăn mang tiểu bánh bao rời khỏi phòng học, Dịch tiên sinh vẫn duy trì bộ dạng cứng ngắc như máy móc, tiếp tục giảng bài.
********
Rốt cục sống sót tới giờ tan học, Dịch tiên sinh lảo đảo ra khỏi lớp.
Các bạn nhỏ thương cảm thay.
Bất quá thương cảm cho Dịch tiên sinh rồi, bọn họ cảm thấy chính mình cũng cần bị thương cảm.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch thực nhiệt tình đến vấn án các bạn cùng lớp lớn hơn mình ba bốn năm tuổi, còn một tặng một kèm theo tiểu quận chúa Túc vương phủ khí thế mạnh mẽ cùng đến. Tiếp xúc gần gũi với vị tiểu quận chúa này, các bạn nhỏ cảm thấy càng thêm nghiêm túc càng không thể phản kháng, có loại ảo giác phản kháng sẽ chết.
Do đó, ai tới mang tiểu bánh bao nhiệt tình này đi đi a a a a!!! TAT
Làm quen xong các bạn cùng lớp, tứ hoàng tử lại bắt đầu thân thiết nói, nếu Sở Tê Bạch nhập học, vậy cũng mang hắn đến Đông Tuyết Viện bái kiến các hoàng huynh đi.
Vì thế, kế tục ngày hôm qua, các học trò trong Đông Tuyết viện lại bi kịch dâng trào. Đặc biệt là các hoàng tử tuổi khá lớn, nhìn thấy tiểu Sở Sở cực kỳ giống Túc vương thúc, nhìn lại tiểu bánh bao Bạch Bạch giống Thái hậu tổ mẫu đã có thể đoán ra đêm nay hồi cung, Thái hậu tổ mẫu của bọn họ lại giày vò cái gì rồi.
Các hoàng tử cũng bi thương lan tràn a!
******
Hôm nay thời tiết tốt lắm, tiểu Sở Sở như cũ trải qua một ngày thật phong phú.
Tan học, tiểu Sở Sở cáo biệt với đồng học, dắt tay đệ đệ đi ra cửa thư viện, kiên nhẫn trả lời các câu hỏi nhiều như thiên binh của tiểu bánh bao, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Các học trò tình cờ đi ngang qua nhìn lại, đột nhiên phát hiện lúc hai tỷ đệ đứng cạnh nhau, không biết có phải do đệ đệ đáng yêu làm mềm hóa khí thế của tỷ tỷ nghiêm túc không, khiến cho hình ảnh hai tỷ đệ đứng giữa ánh nắng chiều hết sức nhu hòa đáng yêu, làm cho người ta vô thức mỉm cười.
[1] lông rùa ~ xuất phát từ thành ngữ “Quy mao thố giác” [lông rùa sừng thỏ] ý là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng, vốn là dấu hiệu chiến tranh, sau dùng để so sánh thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Theo tiếng Đài [Đài Loan]: khi một người phi thường nhàm chán, phi thường vô vị, phi thường nghiêm túc mà sinh ra vài hành vi khác hẳn với người thường, làm cho mọi người xung quanh nghĩ là hành động phát điên. Thành ngữ của giới trẻ Đài Loan: ý chỉ không thành thật, không sảng khoái, có cố chấp kỳ lạ với những chuyện nhỏ, còn là loại cố chấp không ngờ – từ này đến từ phía nam Phúc Kiến.
Tóm lại, ngày đầu tiên tiểu Sở Sở đến thư viện trôi qua rất bình thường, không có sóng gió gì.
Mà ngày này, tiểu Sở Sở cũng làm quen rất nhiều công tử tiểu thư thế gia trong kinh thành, hơn nữa cùng bọn họ kết giao bạn bè (?), tiểu Sở Sở rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ngẫu nhiên lộ ra nụ cười rụt rè.
Rốt cục tới thời gian tan học, tiên sinh đã rời khỏi, mấy đứa bé trong viện Xuân Hoa đầu tiên là im lặng một lát, sau đó mấy bé trai ngồi yên không nổi chọc chọc thư đồng bên người, bảo bọn họ xung phong đi ra ngoài, thấy tiểu cô nương nghiêm túc nào đó không nhìn qua, lập tức núp người trốn ra.
Có người xung phong, vài đứa trẻ thấy không khí trong lớp quá trầm trọng cũng mang thư đồng rời khỏi. Có lẽ tối nay sẽ có rất nhiều đứa bé nhà đại thần oán giận với cha mẹ mình không khí trong lớp hôm nay rất quái, mãnh liệt yêu cần đổi lớp này nọ.
Tiểu Sở Sở chậm rãi thu thập đồ, bỏ sách vở vào một cái túi màu xanh đặc chế – đây là A Nan đặc biệt dặn dì tú nương làm, tiểu Sở Sở cũng rất thích. Thu thập xong, Trăn tiến lên xách túi.
Lăng Khách và tứ hoàng tử kiên nhẫn chờ tiểu cô nương thu thập tốt, lúc đầu thấy nàng tự mình xếp đồ, hai người còn đặc biệt nhìn qua thư đồng y như trung khuyển canh giữ bên cạnh tiểu cô nương bình thường, nhiệm vụ của thư đồng là thu dọn tạp vụ này nọ, đâu ra đạo lý đứng một bên nhìn? Nhưng hai người thấy tiểu cô nương không nói gì, cũng không đi nhiều chuyện.
“Sở Sở, chúng ta cùng nhau đi.” Tứ hoàng tử rụt rè nhìn thoáng qua Lăng Khách, sau đó cố gắng tươi cười thân thiết với tiểu cô nương – trời biết tươi cười thân thiết với khuôn mặt cực kỳ giống Túc vương thúc này, áp lực như núi đè a.
“Vâng, tứ hoàng huynh, Khách biểu ca, để các người đợi lâu.” tiểu Sở Sở lễ phép nói.
Ba người mang theo thư đồng của mình rời khỏi lớp học đi ra cổng thư viện, dọc đường gặp vài học trò chưa rời đi, tứ hoàng tử như bình thường chào hỏi với bọn họ, tuổi còn nhỏsơ hiển phong phạm hoàng tử. Vài tiểu cô nương thấy tứ hoàng tử thì mắt sáng lên, như bình thường đến nói chuyện, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ái mộ. Nhưng là, khi đến gần, thấy tiểu cô nương nghiêm túc bên cạnh tứ hoàng tử, các tiểu thư đại gia tộc đều cứng ngắc không nói được tiếng nào.
Tứ hoàng tử là hoàng tử Đông cung, thân phận quý không thể nói, các tiểu cô nương trong thư viện không cần cha mẹ dặn dò cũng biết tuyệt đối phải giao hảo với tứ hoàng tử, nếu có thể cùng tứ hoàng tử xây dựng tình cảm tốt trong thư viện, tuyệt đối là chuyện tốt. Vì thế, các tiểu cô nương vô cùng mẫn cảm với các sinh vật nữ tính xuất hiện bên người tứ hoàng tử. Nếu là bình thường, thấy bên người tứ hoàng tử xuất hiện một tiểu cô nương, hơn nữa còn được tứ hoàng tử quan tâm bảo vệ, các thiên kim tiểu thư này dù ngoài mặt không nói gì, sau lưng tuyệt đối sẽ ngáng chân, làm cho cô nương kia không sống nổi trong thư viện.
Nhưng, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc đứng đó, gì cũng chưa nói, khí thế vậy mà còn mạnh mẽ hơn cả tứ hoàng tử, thật sự là áp lực to lớn, các tiểu thư xuất thân thế gia đại tộc đừng nói loại bỏ nàng, ngay cả nhìn nàng nhiều chút cũng không dám.
Nhờ đó, tứ hoàng tử hôm nay thực thuận lợi ra thư viên, không bị ai dính cả.
Cửa thư viện, tiểu Sở Sở tìm được xe ngựa của Túc vương phủ, sau đó cáo biệt với đồng học. Đương nhiên, còn vài đại ca quen ở Đông Tuyết viện cũng được nàng lễ phép nói lời từ biệt.
Mọi người cứng ngắc tươi cười, cũng phất tay cáo biệtvới tiểu cô nương, trong lòng lặng lẽ đổ mồ hôi: hy vọng tiểu cô nương đáng yêu này không cần càng lớn càng giống Túc vương, bằng không là đau thương khôn kể a!
Tiểu Sở Sở mang theo Trăn và nha hoàn Thanh Chi cùng lên xe ngựa, xa phu hô một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi.
Trên xe, Thanh Chi nhận lấy túi, cẩn thận sắp xếp đồ vật bên trong, tiểu Sở Sở và Trăn chụm đầu nói nhỏ, đương nhiên là kiểu nói nhỏ vô cùng trẻ con.
“Trăn, hôm nay tiên sinh giảng nghe hiểu không?”
Trăn gật đầu, “Nhận được chữ.”
Tiểu Sở Sở tuổi còn nhỏ không ý thức được Trăn không hứng thú chơi đùa văn tự, nghĩ Trăn nghe hiểu tiên sinh dạy, có chút cao hứng. Sở Sở biết Trăn không thích đọc sách, chỉ vui vẻ đối với thị vệ dạy võ công, nên lúc trước còn lo lắng Trăn thấy thư viện buồn tẻ, không chăm chỉ đọc sách. Sở dĩ Trăn biết đọc biết viết, là do bạn Vương gia mười phần quy mao [1] không cho phép một ám vệ có trình độ văn hóa quá kém, cưỡng chế tăng thêm giờ học văn hóa, nhưng tổng kết lại, Trăn vẫn là đứa nhỏ chỉ thích võ công, trình độ văn hóa hiện tại chỉ ở mức nhận được mặt chữ, hiểu được nghĩa đen mà thôi.
“Trăn thấy thư viện thế nào? Thích không?”
“Tốt lắm.” Có rất nhiều cao thủ, bây giờ hắn tuy không thể đánh bại bọn họ, nhưng sau này nhất định có thể! Trăn âm thầm định ra mục tiêu cho bản thân, xem tất cả những sinh vật mạnh hơn mình trong thư viện thành địch nhân, đây là chướng ngại vật trên con đường trung khuyển bảo vệ chủ nhân, phải đánh đổ!
“Ừm, ta cũng thấy tốt lắm.”
Hai tiểu tử đối diện hài hòa, suy nghĩ trong lòng lại chênh lệch như trời với đất đã thì thầm xong.
Ở Vương phủ, A Nan đã dắt con trai đứng trước cửa mòn mỏi ngóng trông con gái tan học trở về, Sở Bá Ninh ngồi uống trà ở đình nghỉ mát cách đó không xa, hoàn toàn dung túng hành động sắp thành hòn vọng nữ nhi của bạn Vương phi.
Mộc Viên Nhi nhìn Vương phi và tiểu thế tử đang đứng trước cửa nhìn quanh, lại cẩn thận xem xét Vương gia nghiêm túc, lần nữa sâu sắc cảm giác được loại dung túng sủng lên trời chưa từng nói rõ thành lời của Vương gia dành cho Vương phi, xem chừng trên thế gian này không có người thứ hai có được kiểu du này.
Về Vương phủ, tiểu Sở Sở vừa xuống xe đã thấy mẫu thân và đệ đệ ở trước cửa, còn có lão quản gia cười ha hả.
“Nương, đệ đệ, ông quản gia ~~” tiểu Sở Sở lễ phép gọi, sau đó vui vẻ nhào vào lòng A Nan.
A Nan ôm chặt bé, lòng có chút chua xót, mới tách ra một ngày lại làm cho nàng cảm thấy lòng chua xót. Con gái của nàng bắt đầu đi học, sau này sẽ lớn lên, rồi thành thân sinh con, nàng cũng sẽ dần dần già đi.
Tiểu Sở Sở ngoan ngoãn để cho mẫu thân bỗng dưng lâm vào thương cảm ôm lấy, hôn nhẹ lên mặt an ủi nàng. A Nan cười hôn lại mặt bé, buông bé ra. Lúc này tiểu bánh bao Bạch Bạch hớt hả chạy đến, đôi mắt trông mong nhìn tỷ tỷ, vẻ mặt nôn nóng.
Tiểu Sở Sở xoa xoa đầu hắn, “Đệ đệ hôm nay có ngoan không?”
“Bạch Bạch rất ngoan!” Tiểu bánh bao lao vào lòng tỷ tỷ, ôm thắt lưng nàng, miệng heo chu lên hôn nàng, “Tỷ tỷ, thư viện chơi vui không?”
“Ừm, chơi vui.” Tiểu Sở Sở cười toe toét, có thể thấy được ngày đầu tiên ở thư viện làm cho nàng rất phấn khởi.
Nghe tỷ tỷ nói “chơi vui”, tiểu bánh bao Bạch Bạch lần nữa xót ruột, vì sao hắn không thể đến thư viện?
Sở Bá Ninh đi tới, thanh âm nam trung trầm thấp nói, “Vào trong đi.”
“À, được.”
A Nan lên tiếng, dắt tay con gái, cùng trượng phu đang ôm con trai cùng nhau về nội viện vương phủ.
Mặt trời ngả về tây, bóng của bọn họ trải dài giữa hành lang gấp khúc.
********
Sáng hôm sau, A Nan tiễn Vương gia vào triều, đột nhiên phát hiện đứa con trai vốn không có hình tượng ngồi ăn sáng đã biến mất.
A Nan nghĩ chắc hắn lại chạy đến góc nào đó thám hiểm rồi, vừa định cho nha hoàn đi tìm thì ma ma chăm sóc tiểu thế tử đi tới, vẻ mặt đau khổ nói với A Nan: “Vương phi, tiểu thế tử đang ở trên xe ngựa của tiểu quận chúa, ồn ào đòi cùng đi học viện với tiểu quận chúa, nô tài khuyên không được.”
A Nan kinh ngạc, “Hắn một mình tránh các ngươi trèo lên sao? Ngay cả thị vệ cũng không phát hiện?” Không thể nào, tên nhóc bé xíu vậy, không thể có bản lĩnh thoát khỏi tai mắt người ta, một mình trốn vào trong xe ngựa lại không bị phát hiện?
Sắc mặt của ma ma càng đau khổ, xấu hổ cúi đầu. Thật lòng, để một tiểu bánh bao ba tuổi mất tích ngay trước mắt, đối với bọn họ mà nói, là chuyện vô cùng mất mặt và thất trách, chỉ hy vọng Vương phi không vì vậy mà trách phạt bọn họ.
A Nan hít sâu, lần nữa khẳng định con mình di truyền bộ não thông minh của Vương gia, có thể là trò giỏi hơn thầy cũng không chừng. Nhưng, nàng không hy vọng trí thông minh của hắn dùng để đối phó người nhà, tuyệt đối phải ngăn chặn loại khả năng này.
A Nan mang theo nha hoàn ma ma đến trước cửa Vương phủ, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng đó.
Vì trên xe dư ra một tiểu bánh bao, nên đứng đó không rời đi, đoán chừng trì hoãn thêm chút nữa, tiểu Sở Sở vừa đến trường ngày thứ hai sẽ bị ghi đi trễ. Cửa xe mở ra, có thể thấy được người bên trong. Thanh Chi và Trăn ngồi một bên nhìn, tiểu bánh bao Bạch Bạch làm tổ trong lòng tỷ tỷ, tay béo gắt gao nắm chặt vạt áo của tỷ tỷ, vẻ mặt cố chấp nhìn mọi người, sống chết không chịu xuống xe.
“Bạch Bạch, mau xuống xe, tỷ tỷ phải đi học, con sẽ làm tỷ tỷ đến muộn. Đến muộn thì tiên sinh sẽ trách phạt tỷ tỷ nha.” A Nan có ý định giải thích lý lẽ, dùng tình cảm lung lạc, nàng là phụ huynh tiến bộ, không dùng thủ đoạn trừng phạt thể xác.
“Không chịu, nương, Bạch Bạch đi thư viện với tỷ tỷ! Bạch Bạch sẽ rất ngoan rất ngoan…..” tiểu bánh bao càng dính chặt lên người tỷ tỷ.
A Nan lại khuyên bảo một lúc, tiểu bánh bao lại không nghe chút nào, rốt cục nổi giận, “Bạch Bạch!” Giờ khắc này, người nào đó tức giận hoàn toàn quên mất chính mình lúc nãy nói không dùng thủ đoạn trừng phạt thể xác, chỉ nghĩ muốn tóm con xuống đánh mông hắn!
Nhìn thấy sắc mặt của A Nan, tiểu bánh bao thật ra sức bắt đầu: “Ô oa oa oa — Bạch Bạch muốn đi thư viện với tỷ tỷ….. Ô oa oa oa…. nương xấu xa, nương xấu xa……”
Thanh âm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, truyền thật xa. A Nan mặt đỏ tai hồng phát hiện, trước cửa vương phủ đã có rất nhiều người qua đường dừng chân tò mò nhìn, nếu không ngăn lại tiểu bánh bao lớn giọng này, thể diện của vương phủ sẽ bị hắn làm mất sạch.
“Đệ đệ đừng khóc, tỷ tỷ mang đệ đến thư viện!” Tỷ tỷ tốt – tiểu Sở Sở không đành lòng, vươn tay ôm lấy đệ đệ Bạch Bạch mập mạp, mở to đôi mắt đen nhánh, thật đáng yêu nói với A Nan: “Nương, cho đệ đệ đi cùng đi, đệ đệ rất ngoan, sẽ không quậy phá, tiên sinh sẽ thích đệ đệ.”
Tiểu bánh bao cũng mở to đôi mắt ướt sũng nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Nương, Bạch Bạch sẽ rất ngoan, thật đó ~~”
Đối diện với hai tiểu bánh bao đáng yêu cùng bán sắc, A Nan đáng xấu hổ bị sắc dụ, chỉ có thể vô lực gật đầu.
Ở một khắc nàng gật đầu, một nha hoàn không cần phân phó đã đưa một túi cho Thanh Chi. Bên trong không phải sách vở như túi của Sở Sở, mà là quần áo khăn của tiểu bánh bao và một ít điểm tâm hắn thích ăn.
A Nan lần nữa nghẹn lời, oán hận trừng mắt nhóm nha hoàn, cảm thấy đây nhất định là có dự mưu.
Nhóm nha hoàn ma ma bị nàng trừng đều cúi đầu, nha hoàn đưa túi yếu ớt tự biện hộ cho mình, “Đây là Vương gia phân phó, Vương gia nói, chỉ cần tiểu thế tử có thể giấu được thị vệ và ma ma trèo lên xe ngựa mà không bị phát hiện, thì để cho tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đến thư viện…….” thanh âm của nha hoàn nhỏ dần, không dám nhìn biểu tình đặc sắc của Vương phi, Vương phi đáng thương, lại bị Vương gia nắm toàn cục trong tay đùa giỡn một trận.
Nên mới nói, Vương gia quá cường đại, các nàng không dám tùy tiện nhắc nhở Vương phi, làm hỏng chuyện tốt của Vương gia a!
A Nan lần này thật sự nổi điên rồi, nàng đã nói theo cách thương con của bạn Vương gia lầm lỳ, sao có thể đơn giản trấn áp con vậy, thì ra là đã bàn điều kiện xong rồi, lại giấu nhẹm với một mình nàng! Được lắm, nếu thương con ngươi vậy, sau này liền cút đi ngủ với con ngươi, đừng nghĩ bò lên giường của nàng!
A Nan miễn cưỡng tươi cười tiễn hai đứa con đi thư viện, sau đó âm thần nghiêm mặt xoay người đi về phía nhà giữa, nàng phải thừa dịp bạn Vương gia chưa trở về, đổi phòng ở!
****
Tiểu bánh bao Bạch Bạch hoàn toàn không biết mình có thể đã châm ngòi chiến tranhlạnh của cha mẹ — tuy là chiến tranhlạnh đơn phương, hơn nữa là loại chiến tranhlạnh hoàn toàn sẽ bị trấn áp từ trong trứng nước — đang ở trong xe ngựa hưng phấn lăn qua lăn lại, ríu rít hỏi tỷ tỷ rất nhiều vấn đề, tiểu Sở Sở không quản đệ đệ có nghe hiểu không, kiên nhẫn trả lời tất cả, nếu không hiểu thì sẽ bảo chờ trở về hỏi phụ thân. Cuối cùng, tiểu bánh bao quấn người bị Trăn mím môi xách qua một bên.
Khi đến thư viện, còn vài phút nữa là đến giờ học, mấy người vội vội vàng vàng chạy vào trong thư viện, thậm chí tiểu bánh bao Bạch Bạch chân ngắn tay ngắn bị Trăn xách lên chạy đến Xuân Hoa viện.
An toàn đến học đường, tiểu Sở Sở nhẹ nhàng thở ra, dắt theo Trăn và đệ đệ bình tĩnh để người ta xem như bánh bao xách theo đi về phía chỗ ngồi của mình. An vị xong, cũng an bài đệ đệ ngồi cạnh mình, tiểu Sở Sở rốt cục phát hiện sự trầm mặc quỷ dị của đám nhóc trong học đường.
Tiểu Sở Sở nghiêng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đen láy đảo qua, những công tử tiểu thư thế gia đang há hốc mồm lập tức khép miệng lại, cứng ngắc rời tầm mắt đi. Bất qua, bánh bao nhỏ mà tiểu Sở Sở mang theo rất đáng chú ý, trong học đường không có học trò ba tuổi, cũng không có học trò nào đi học lại mang theo người nhà, ngay cả cha mẹ bọn không cho phép đi theo, nên không khỏi tò mò.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch quả thực rất nghe lời, ngồi bên người tỷ tỷ nhìn chung quanh, thấy hành vi nhìn trộm của mấy ca ca tỷ tỷ này cũng không sợ mà đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, đặt trên khuôn mặt bánh bao thật sự giống cái bánh bao mập mạp đáng yêu.
“Sở Sở, sao Bạch Bạch cũng đến đây?” Lăng Khách kinh ngạc hỏi.
Tứ hoàng tử ngồi phía trước cũng quay đầu, biểu tình hỏi thăm. Xem xét tiểu bánh bao giống Thái hậu tổ mẫu kia, tuy rất đẹp, nhưng tứ hoàng tử lại lần nữa cảm thấy chịu không nổi.
Tiểu Sở Sở thực bình tĩnh nói: “Đệ đệ cũng muốn đến thư viện, nên mang hắn đến.”
Tiểu bánh bao Bạch Bạch thật cao hứng hướng hai người khoa tay múa chân, “Khách biểu ca, tứ hoàng huynh ~~”
Hai người chỉ có thể cười cười chào hỏi với tiểu bánh bao, nghĩ thầm, lát nữa nếu tiên sinh phát hiện Sở Sở mang người nhà đến mà nổi giận, bọn họ… vẫn nên gánh trước vậy, cũng không thể để Sở Sở chịu phạt.
Dịch tiên sinh rất nhanh vào lớp. Chỉ nhìn lướt qua liền rất rõ ràng thấy được tiểu bánh bao đang ngồi cạnh tiểu quận chúa Túc vương phủ, không khỏi liên tục cười khổ. Thật ra hắn không định trừng phạt gì, dù sao trướckhi đến học đường, Sơn Trường lại tìm hắn nữa, dặn hắn chuyện tiểu thế tử Túc vương phủ có thể nhập học trước, an bài ở Xuân Hoa viện cho hắn dẫn dắt.
Dịch tiên sinh thở dài, chẳng lẽ hắn nhìn giống ma ma nam chuyên chăm tiểu hài tử sao? Em bé ba tuổi hẳn là do mẹ bé dắt theo uống sữa, đến thư viện cái gì a! Nhưng đó là tiểu thế tử Túc vương phủ, không chừng chốc nữa sẽ có người trong hoàng cung đến biểu đạt sự coi trọng của Hoàng đế và Thái hậu đối với việc tiểu thế tử đến trường, quân vương có lệnh, bọn họ là tiểu nhân vật chỉ có thể ngoan ngoãn chịu.
Ai, chỉ hy vọng tiểu thé tử nhu thuận nghe lời, đừng quấy rối trong lớp học là được.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch quả thật như lời cam đoan bé nói với A Nan, rất nghe lời, không quấy rối, nhu thuận ngồi cạnh tỷ tỷ nghe tiên sinh giảng bài, tuổi còn nhỏ mà biểu hiện trấn định như vậy, Dịch tiên sinh cũng ngạc nhiên một chút, âm thầm gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Song, Dịch tiên sinh đương nhiên đã kết luận quá sớm.
Khiến Dịch tiên sinh nghẹn lời, hay sụp đổ chính là, bài giảng được một nửa, tiểu bánh bao vốn đang nghiêm túc nghe giảng đột nhiên giơ tay lên. Dịch tiên sinh nghĩ tiểu bánh bao còn nhỏ nghe không hiểu nên thắc mắc, đang âm thầm cao hứng, hòa ái hỏi: “Sở công tử có nghi vấn gì?”
Tiểu bánh bao dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn hắn, đáng yêu nói: “Tiên sinh, Bạch Bạch muốn xuỵt xuỵt ~~”
“………”
Dịch tiên sinh trực tiếp sụp đổ.
Khi Trăn mang tiểu bánh bao rời khỏi phòng học, Dịch tiên sinh vẫn duy trì bộ dạng cứng ngắc như máy móc, tiếp tục giảng bài.
********
Rốt cục sống sót tới giờ tan học, Dịch tiên sinh lảo đảo ra khỏi lớp.
Các bạn nhỏ thương cảm thay.
Bất quá thương cảm cho Dịch tiên sinh rồi, bọn họ cảm thấy chính mình cũng cần bị thương cảm.
Tiểu bánh bao Bạch Bạch thực nhiệt tình đến vấn án các bạn cùng lớp lớn hơn mình ba bốn năm tuổi, còn một tặng một kèm theo tiểu quận chúa Túc vương phủ khí thế mạnh mẽ cùng đến. Tiếp xúc gần gũi với vị tiểu quận chúa này, các bạn nhỏ cảm thấy càng thêm nghiêm túc càng không thể phản kháng, có loại ảo giác phản kháng sẽ chết.
Do đó, ai tới mang tiểu bánh bao nhiệt tình này đi đi a a a a!!! TAT
Làm quen xong các bạn cùng lớp, tứ hoàng tử lại bắt đầu thân thiết nói, nếu Sở Tê Bạch nhập học, vậy cũng mang hắn đến Đông Tuyết Viện bái kiến các hoàng huynh đi.
Vì thế, kế tục ngày hôm qua, các học trò trong Đông Tuyết viện lại bi kịch dâng trào. Đặc biệt là các hoàng tử tuổi khá lớn, nhìn thấy tiểu Sở Sở cực kỳ giống Túc vương thúc, nhìn lại tiểu bánh bao Bạch Bạch giống Thái hậu tổ mẫu đã có thể đoán ra đêm nay hồi cung, Thái hậu tổ mẫu của bọn họ lại giày vò cái gì rồi.
Các hoàng tử cũng bi thương lan tràn a!
******
Hôm nay thời tiết tốt lắm, tiểu Sở Sở như cũ trải qua một ngày thật phong phú.
Tan học, tiểu Sở Sở cáo biệt với đồng học, dắt tay đệ đệ đi ra cửa thư viện, kiên nhẫn trả lời các câu hỏi nhiều như thiên binh của tiểu bánh bao, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Các học trò tình cờ đi ngang qua nhìn lại, đột nhiên phát hiện lúc hai tỷ đệ đứng cạnh nhau, không biết có phải do đệ đệ đáng yêu làm mềm hóa khí thế của tỷ tỷ nghiêm túc không, khiến cho hình ảnh hai tỷ đệ đứng giữa ánh nắng chiều hết sức nhu hòa đáng yêu, làm cho người ta vô thức mỉm cười.
[1] lông rùa ~ xuất phát từ thành ngữ “Quy mao thố giác” [lông rùa sừng thỏ] ý là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng, vốn là dấu hiệu chiến tranh, sau dùng để so sánh thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Theo tiếng Đài [Đài Loan]: khi một người phi thường nhàm chán, phi thường vô vị, phi thường nghiêm túc mà sinh ra vài hành vi khác hẳn với người thường, làm cho mọi người xung quanh nghĩ là hành động phát điên. Thành ngữ của giới trẻ Đài Loan: ý chỉ không thành thật, không sảng khoái, có cố chấp kỳ lạ với những chuyện nhỏ, còn là loại cố chấp không ngờ – từ này đến từ phía nam Phúc Kiến.