Chương 21
Ban đêm, một cơn mưa thu trút xuống, làm không khí lạnh hẳn đi, buổi sáng rời giường khí lạnh thấp mấy phần.
A Nan buổi sáng rời giường hắt hơi một cái, rất nhanh liền bị Sở Bá Ninh nhét về trong chăn.
Sở Bá Ninh nhíu mày một cái, hai mắt từ trên xuống dưới quan sát A Nan. A Nan bị hắn nhìn thế, tim đập nhanh hơn, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì thì Sở Bá Ninh đã sớm dời tầm mắt, vừa mặc quần áo vừa nói: “Khí trời lạnh, tự mình nên cẩn thận một chút đừng để ngã bệnh. Buổi trưa ta sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta cùng
ến phủ Thừa tướng.
Sau khi A Nan nghe xong, cũng không rối rắm với cử động vừa rồi của hắn, đáp một tiếng. A Nan thấy hắn đã xử lý tốt chính mình, cảm giác mình thật ra thì không cần cùng hắn rời giường, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần mình làm hiền thê lương mẫu bình thường thay quần áo cho hắn.
“Nàng nghỉ ngơi đi, kẻo mệt mỏi!” Sở Bá Ninh nói rất ấm áp, thấy tiểu thê tử đỏ mặt, hiển nhiên là biết ám hiệu của hắn, sờ sờ đầu nàng liền ra cửa.
A Nan đấm giường, đều do hắn tối hôm qua tức giận kì lạ, sau đó ở trên giường dùng sức lăn lăn nàng, làm hại eo nàng đến bây giời còn đau!
Buổi trưa, A Nan cùng Sở bá vương cùng nhau ngồi xe vua đến phủ Thừa tướng.
Khi Sở Bá Ninh đến, phủ Thừa tướng đã có một chiếc xe ngựa ngừng, lão quản gia phủ Thừa tướng đang chờ trước cửa, đợi chủ nhân của xe ngựa. A Nan nhấc màn xe nhìn xuống, phát hiện là xe của Tô gia, phu gia của Nhị tỷ, nói vậy trên xe chính là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng rồi.
Quản gia phủ Thừa tướng cũng nhìn ra xe ngựa phủ Túc Vương, trên mặt lập tức có chút khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên tới đây nghênh đón Túc Vương phi, hay là nghênh đón nhị tiểu thư con chính thất trước. Một hồi lâu, lão quản gia quyết định theo thứ tự đến trước và sau, nghênh đón nhị tiểu thư, sau đó đi nghênh đón tứ tiểu thư.
Ý tưởng của lão quản gia rất bình thường, nhưng khi hắn thấy Sử Bá Ninh xuống xe ngựa, sắc mặt lập tức xanh như tàu lá, nhìn Sở Bá Ninh thong dong xuống xe, hoài nghi có phải là ông lớn tuổi mắt kém, Túc Vương tự mình cùng với Túc Vương phi trở về!
Điều này cũng không trách lão quản gia luống cuống, dù sao chỉ là tiểu thư xuất giá về nhà mẹ đẻ bái kiến tổ mẫu thôi, chỉ là chuyện nhỏ, cô gia không cần thiết đi theo, miễn bị người ta nói cô gia sợ vợ. Vì vậy, Túc Vương xuất hiện, thật sự hù sợ lão già như ông.
A Nan xuống xe ngựa, nhìn thấy mặt biểu tình xanh mét của lão quản gia, nháy mắt mấy cái, quan tâm hỏi: “Kiều thúc, sắc mặt ngài không tốt, thân thể không thoải mái sao?”
Lão quản gia thiếu chút nữa sụp xuống quỳ lạy, tiểu thư ơi là tiểu thư, ngài hỏi lúc này thật không đúng lúc đâu! Chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao, sắc mặt của ông làm sao tốt được?
Lão quản gia cười khan một tiếng, thấy ánh mắt sâu đen của Túc Vương quét tới, lập tức nói: “Cám ơnứ tiểu thư quan tâm, lão nô không có việc gì. Vương gia, lão nô không biết ngài cũng tới, thật sự là tội đáng chết vạn lần……”
Sở Bá Ninh ừ một tiếng, không hề đáp lời.
A Nan thấy bộ dáng lão quản gia như thế, trong lòng có chút không nhịn, đang muốn nói chuyện, một giọng nữ thanh thúy như oanh vang lên: “Ta nói là ai, thì ra là A Nan tiểu muội! Chúng ta lại đồng thời đến, cũng coi là hữu duyên rồi. Có phải hay không, muội phu?”
A Nan giương mắt, thấy một thân ảnh quần áo hoa lệ đứng bên cạnh xe ngựa, mắt phượng mày liễu, khí chất hào phóng, khóe miệng thoáng lên ánh cười nhìn bọn họ, chỉ là thần sắc thật sự có chút không thiện.
Đây chính là Nhị tỷ A Nan, con vợ cả phủ Thừa tướng, Lục Phỉ Dung.
nghiêm túc hướng Lục Phỉ Dung khẽ gật đầu.
A Nan ôn thuần hướng cô gái kia thi lễ một cái, kêu một tiếng “Nhị tỷ tỷ”.
Lục Phỉ cười như không cười nhìn bọn họ, tiến lên thi lễ, nói: “Tô Lục thị thỉnh an Túc Vương!” Sau đó quay đầu lại nói với lão quản gia: “Kiều thúc, khách quý tới cửa, còn không đi nghênh đón?”
Trong nội tâm Lão quản gia cười khổ một tiếng, biết trong lòng nhị tiểu thư không vui, nhưng không dám nói, tiến lên cung nghênh Túc Vương. Mặc kệ nói thế nào, quyền thế địa vị Túc Vương, nói là khách quý là thích hợp nhất.
“Tô phu nhân!” Sở Bá Ninh nhàn nhạt hướng Lục Phỉ chắp tay, mang theo A Nan cùng mấy nha hoàn vào phủ.
Mặt Lục Phỉ biến sắc, mấp máy miệng, mang theo mấy nha hoàn cùng nhau vào cửa.
********
Lão thái thái đang ở trong sân trong phủ Thừa tướng, nơi này là sân viện thanh nhã yên tĩnh nhất phủ Thừa tướng, tĩnh mịch, hành lang quanh co, danh hoa dị thảo, không gì không tinh xảo. Cũng coi là viện xinh đẹp tinh xảo nhất phủ Thừa tướng, có thể thấy Lục Thừa tướng đối với mẫu thân có hiếu có tâm.
Lục Thừa tướng nghe người làm báo Túc Vương đã đến, trợn to hai mắt, mặt không dám tin, sau đó nói thầm trong lòng, đang êm đẹp, Túc Vương tới đây làm gì, chẳng lẽ là đưa con gái nhà ông trở về thăm người nhà? Hiện nay là thời buổi rối loạn, Túc Vương sẽ không nhàm chán như vậy chứ?
Mặc dù trong lòng không tin, nhưng Lục Thừa tướng không thể không đứng dậy đi nghênh đón, liền kinh động lão thái thái.
Vì vậy, đoàn người đều đến chính đường đợi Túc Vương.
“Lão phu nhân, nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân không cần đa lễ, Bổn vương hôm nay chỉ là bồi Vương phi trở về nhà.” Sở Bá Ninh mặt không thay đổi nói.
Lục Thừa tướng dù miệng nói không dám không dám, thật ra thì trong lòng đang tức giận gầm thét: Dùng loại vẻ mặt đó nói những lời này, tin ngươi thì ta là trẻ con!
Lão thái thái mang theo một đám nữ quyến tiến lên bái kiến, Sở Bá Ninh nghiêng người, khiến lão ma ma sau lưng tiến lên đem lão thái thái đỡ dậy, mắt nhìn thẳng, “Lão phu nhân không cần đa lễ, cháu rể hành lễ mới phải.” Nói xong, Sở Bá Ninh vái chào.
Lão thái thái nào dám nhận, liên tiếp nói không dám, tay cũng không biết đi hướng nào. Ninh thành dù sao cũng không giống với Kinh Thành, một địa phương nhỏ nào từng thấy đại quan, mặc dù con trai mình là Thừa tướng, đó cũng là con trai mình, không cảm thấy quan uy bức người, chỉ có vị Vương gia này, thật là một đại nhân quyền cao chức trọng!
Sau một trận bối rối sợ hãi, mọi người lúc này mới ngồi vào chính đường nói chuyện.
Sở Bá Ninh kiên trì với thân phận vãn bối, cùng A Nan ngồi vào cùng vị trí Lục Phỉ Dung, để lão thái thái ngồi ở chỗ cao nhất dành cho trưởng bối, vợ chồng Lục Thừa Tương ngồi dưới lão thái thái, đứng sau Thừa tướng phu nhân là một cô nương, chính là muội muội của A Nan, đi theo lão thái thái từ Ninh thành tới.
Con thứ hai và thứ ba của Lục Thừa tướng cũng ở đây, quy quy củ củ ngồi. Con lớn nhất Lục Thiếu Kỳ đã lấy vợ, hiện đang đảm nhiệm chức Tri phủ Tuyền Châu, vẫn còn ở Tuyền Châu chưa trở về. Lần trước A Nan thành thân, Lục Thiếu Kỳ vừa đúng bởi vì một ít chuyện bị Hoàng thượng gọi trở về Kinh Thành, mới có thể tham gia. Sự tình xong xuôi, Lục Thiếu Kỳ rất nhanh liền trở về Tuyền Châu, vì vậy bây giờ ở phủ Thừa tướng, chỉ là hai con trai ở lại kinh thành nhậm chức.
Trong lúc, còn có Nhị bá cùng biểu ca. Lục Nhị bá nghe nói ở Ninh thành làm một ít mua bán, lần này tới Kinh thành là muốn xem giá thị trường, nghe nói muốn buôn bán ở Kinh Thành. Biểu ca Lục Thiếu Nam là trưởng tử của Lục Nhị bá, trong gia tộc đứng hàng thứ hai, tương lai là người nối nghiệp, nên đến đây để tìm hiểu về Kinh thành. Hai tiểu đệ mười tuổi cùng mười một tuổi. Con trai trưởng nhà đại bá, trong tộc đứng hàng thứ tám, rất được lão thái thái thương yêu; Đứa mười tuổi là con trai nhỏ nhất của Lục Nhị bá, đứng hàng thứ mười, cũng rất được lão thái thái thương yêu.
Lục nhị thúc mang theo hai đứa con trai cùng một chắt nhi tiến lên hành lễ với Sở Bá Ninh, Sở Bá Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, liền để cho bọn họ lui xuống.
Tiếp theo, Lục Phỉ Dung cùng A Nan sai người làm đem lễ vật tặng lão thái thái lên. Lão thái thái hưởng thụ cháu gái hiếu tâm, cười ha hả nhận lấy, sau đó từ ái quan tâm thân thể cùng tình trạng cùng hôn nhân của hai người, biết Lục Phỉ Dung sanh hạ một đứa con, chỉ là đứa bé hiện tại quá nhỏ không thể mang tới đây, nhưng đã để lão thái thái cười không khép miệng.
Tam tỷ Lục Phỉ Văn hiện tại mang thai hai tháng, bởi vì thai không được khỏe, lần này chưa trở về, lão thái thái cũng quan tâm hỏi thăm, Thừa tướng phu nhân nhất nhất đáp.
Cuối cùng, là một vài tiểu đường đệ, đường muội nhất nhất bái kiến, lễ xong, mọi người lại cùng với lão thái thái nói một ít chuyện, thấy mặt lão thái thái lộ vẻ mệt mỏi, mọi người liền tản đi, nói là chờ đợi dạ tiệc bắt đầu, coi như là cho lão thái thái đón gió tẩy trần.
Cách thời gian dạ tiệc còn hai canh giờ, A Nan liền dẫn Sở Bá Ninh Nhất trở về chỗ nàng chưa lấy chồng ở, vừa đi vừa giới thiệu. Như Thúy, Như Lam cùng hai lão ma ma cách xa xa đi theo phía sau bọn họ.
“Vương gia, nhìn này, chỗ đó có một gốc cây cây táo, tháng tư hàng năm đều ra rất nhiều hoa, nhưng lại chưa từng kết quả, thật sự là kỳ quái, phải không?” A Nan chỉ vào cây táo trong viện, gương mặt vui mừng. Trở lại địa phương quen thuộc, sẽ khiến tâm tình buông lỏng, A Nan cũng không ngoại lệ, nói rất nhiều so với bình thường.
Sở Bá Ninh nhìn cây táo kia, phát đây chỉ là cây cảnh, căn bản sẽ không ra quả. Thấy thê tử khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ dáng bất đắc dĩ khó hiểu, khóe môi của Sở Bá Ninh cong lên nụ cười bình thản, không nói cho A Nan chân tướng.
Nơi A Nan ở không lớn, vòng vo một lát là đi hết. Nhưng A Nan thích đi qua đi lại thật là nhiều lần, Sở Bá Ninh cũng không muốn vào phòng nghỉ ngơi, hai người sai nha hoàn dừng trước cửa đợi ngoài hành lang, đi theo A Nan nghe nàng nói từng cọng cây ngọn cỏ.
Đi tới một thân cây bên tường, A Nan đang muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng xuy, khi nàng vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy trên tường bay tới một cái bóng đen nhỏ dài, chắc chắn sẽ rớt trên người nàng thì vòng eo đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy nhanh chóng lui về phía sau vài mét.
A Nan ngã vào một vòng ngực ấm áp, không kịp nghĩ nhiều, kinh hãi nhìn một con rắn nhỏ màu xanh bị môt cây chủy thủ đâm trúng tại chỗ nàng mới đứng, thân rắn còn giãy dụa giùng giằng, muốn hất thanh chủy thủ kia ra.
A Nan sợ nhất loại động vật mềm nhũn thế này, mặt sợ đến trắng bệch, theo bản năng níu chặt người ở bên cạnh. Đang muốn nói gì thì đột nhiên nghe được một thanh âm tức giận.
“A! A Nan, ngươi giết tiểu Thanh của ta!”
A Nan ngẩng đầu, thấy tiểu đệ Lục Chí Lăng leo trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn chằm chằm bọn họ.
A Nan giật mình há to mồm, nàng thật không ngờ tiểu đệ lại có lá gan lớn như vậy, dám ở phủ Thừa tướng trèo tường thì không nói, còn dám chỉ vào bọn họ nói lời đại nghịch bất đạo, bộ dáng tiểu Bá Vương bị trưởng bối làm hư.
Đột nhiên, A Nan rùng mình, phát hiện không khí trở nên rất lạnh, loại lạnh lẽo quen thuộc khiến nàng theo bản năng nhìn về phía vị Vương gia còn nắm vòng eo nàng, phát hiện vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, tròng mắt sâu không thấy đáy mắt lúc này thâm thúy đến đáng sợ.
Ban đêm, một cơn mưa thu trút xuống, làm không khí lạnh hẳn đi, buổi sáng rời giường khí lạnh thấp mấy phần.
A Nan buổi sáng rời giường hắt hơi một cái, rất nhanh liền bị Sở Bá Ninh nhét về trong chăn.
Sở Bá Ninh nhíu mày một cái, hai mắt từ trên xuống dưới quan sát A Nan. A Nan bị hắn nhìn thế, tim đập nhanh hơn, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì thì Sở Bá Ninh đã sớm dời tầm mắt, vừa mặc quần áo vừa nói: “Khí trời lạnh, tự mình nên cẩn thận một chút đừng để ngã bệnh. Buổi trưa ta sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta cùng
ến phủ Thừa tướng.
Sau khi A Nan nghe xong, cũng không rối rắm với cử động vừa rồi của hắn, đáp một tiếng. A Nan thấy hắn đã xử lý tốt chính mình, cảm giác mình thật ra thì không cần cùng hắn rời giường, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần mình làm hiền thê lương mẫu bình thường thay quần áo cho hắn.
“Nàng nghỉ ngơi đi, kẻo mệt mỏi!” Sở Bá Ninh nói rất ấm áp, thấy tiểu thê tử đỏ mặt, hiển nhiên là biết ám hiệu của hắn, sờ sờ đầu nàng liền ra cửa.
A Nan đấm giường, đều do hắn tối hôm qua tức giận kì lạ, sau đó ở trên giường dùng sức lăn lăn nàng, làm hại eo nàng đến bây giời còn đau!
Buổi trưa, A Nan cùng Sở bá vương cùng nhau ngồi xe vua đến phủ Thừa tướng.
Khi Sở Bá Ninh đến, phủ Thừa tướng đã có một chiếc xe ngựa ngừng, lão quản gia phủ Thừa tướng đang chờ trước cửa, đợi chủ nhân của xe ngựa. A Nan nhấc màn xe nhìn xuống, phát hiện là xe của Tô gia, phu gia của Nhị tỷ, nói vậy trên xe chính là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng rồi.
Quản gia phủ Thừa tướng cũng nhìn ra xe ngựa phủ Túc Vương, trên mặt lập tức có chút khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên tới đây nghênh đón Túc Vương phi, hay là nghênh đón nhị tiểu thư con chính thất trước. Một hồi lâu, lão quản gia quyết định theo thứ tự đến trước và sau, nghênh đón nhị tiểu thư, sau đó đi nghênh đón tứ tiểu thư.
Ý tưởng của lão quản gia rất bình thường, nhưng khi hắn thấy Sử Bá Ninh xuống xe ngựa, sắc mặt lập tức xanh như tàu lá, nhìn Sở Bá Ninh thong dong xuống xe, hoài nghi có phải là ông lớn tuổi mắt kém, Túc Vương tự mình cùng với Túc Vương phi trở về!
Điều này cũng không trách lão quản gia luống cuống, dù sao chỉ là tiểu thư xuất giá về nhà mẹ đẻ bái kiến tổ mẫu thôi, chỉ là chuyện nhỏ, cô gia không cần thiết đi theo, miễn bị người ta nói cô gia sợ vợ. Vì vậy, Túc Vương xuất hiện, thật sự hù sợ lão già như ông.
A Nan xuống xe ngựa, nhìn thấy mặt biểu tình xanh mét của lão quản gia, nháy mắt mấy cái, quan tâm hỏi: “Kiều thúc, sắc mặt ngài không tốt, thân thể không thoải mái sao?”
Lão quản gia thiếu chút nữa sụp xuống quỳ lạy, tiểu thư ơi là tiểu thư, ngài hỏi lúc này thật không đúng lúc đâu! Chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao, sắc mặt của ông làm sao tốt được?
Lão quản gia cười khan một tiếng, thấy ánh mắt sâu đen của Túc Vương quét tới, lập tức nói: “Cám ơnứ tiểu thư quan tâm, lão nô không có việc gì. Vương gia, lão nô không biết ngài cũng tới, thật sự là tội đáng chết vạn lần……”
Sở Bá Ninh ừ một tiếng, không hề đáp lời.
A Nan thấy bộ dáng lão quản gia như thế, trong lòng có chút không nhịn, đang muốn nói chuyện, một giọng nữ thanh thúy như oanh vang lên: “Ta nói là ai, thì ra là A Nan tiểu muội! Chúng ta lại đồng thời đến, cũng coi là hữu duyên rồi. Có phải hay không, muội phu?”
A Nan giương mắt, thấy một thân ảnh quần áo hoa lệ đứng bên cạnh xe ngựa, mắt phượng mày liễu, khí chất hào phóng, khóe miệng thoáng lên ánh cười nhìn bọn họ, chỉ là thần sắc thật sự có chút không thiện.
Đây chính là Nhị tỷ A Nan, con vợ cả phủ Thừa tướng, Lục Phỉ Dung.
nghiêm túc hướng Lục Phỉ Dung khẽ gật đầu.
A Nan ôn thuần hướng cô gái kia thi lễ một cái, kêu một tiếng “Nhị tỷ tỷ”.
Lục Phỉ cười như không cười nhìn bọn họ, tiến lên thi lễ, nói: “Tô Lục thị thỉnh an Túc Vương!” Sau đó quay đầu lại nói với lão quản gia: “Kiều thúc, khách quý tới cửa, còn không đi nghênh đón?”
Trong nội tâm Lão quản gia cười khổ một tiếng, biết trong lòng nhị tiểu thư không vui, nhưng không dám nói, tiến lên cung nghênh Túc Vương. Mặc kệ nói thế nào, quyền thế địa vị Túc Vương, nói là khách quý là thích hợp nhất.
“Tô phu nhân!” Sở Bá Ninh nhàn nhạt hướng Lục Phỉ chắp tay, mang theo A Nan cùng mấy nha hoàn vào phủ.
Mặt Lục Phỉ biến sắc, mấp máy miệng, mang theo mấy nha hoàn cùng nhau vào cửa.
********
Lão thái thái đang ở trong sân trong phủ Thừa tướng, nơi này là sân viện thanh nhã yên tĩnh nhất phủ Thừa tướng, tĩnh mịch, hành lang quanh co, danh hoa dị thảo, không gì không tinh xảo. Cũng coi là viện xinh đẹp tinh xảo nhất phủ Thừa tướng, có thể thấy Lục Thừa tướng đối với mẫu thân có hiếu có tâm.
Lục Thừa tướng nghe người làm báo Túc Vương đã đến, trợn to hai mắt, mặt không dám tin, sau đó nói thầm trong lòng, đang êm đẹp, Túc Vương tới đây làm gì, chẳng lẽ là đưa con gái nhà ông trở về thăm người nhà? Hiện nay là thời buổi rối loạn, Túc Vương sẽ không nhàm chán như vậy chứ?
Mặc dù trong lòng không tin, nhưng Lục Thừa tướng không thể không đứng dậy đi nghênh đón, liền kinh động lão thái thái.
Vì vậy, đoàn người đều đến chính đường đợi Túc Vương.
“Lão phu nhân, nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân không cần đa lễ, Bổn vương hôm nay chỉ là bồi Vương phi trở về nhà.” Sở Bá Ninh mặt không thay đổi nói.
Lục Thừa tướng dù miệng nói không dám không dám, thật ra thì trong lòng đang tức giận gầm thét: Dùng loại vẻ mặt đó nói những lời này, tin ngươi thì ta là trẻ con!
Lão thái thái mang theo một đám nữ quyến tiến lên bái kiến, Sở Bá Ninh nghiêng người, khiến lão ma ma sau lưng tiến lên đem lão thái thái đỡ dậy, mắt nhìn thẳng, “Lão phu nhân không cần đa lễ, cháu rể hành lễ mới phải.” Nói xong, Sở Bá Ninh vái chào.
Lão thái thái nào dám nhận, liên tiếp nói không dám, tay cũng không biết đi hướng nào. Ninh thành dù sao cũng không giống với Kinh Thành, một địa phương nhỏ nào từng thấy đại quan, mặc dù con trai mình là Thừa tướng, đó cũng là con trai mình, không cảm thấy quan uy bức người, chỉ có vị Vương gia này, thật là một đại nhân quyền cao chức trọng!
Sau một trận bối rối sợ hãi, mọi người lúc này mới ngồi vào chính đường nói chuyện.
Sở Bá Ninh kiên trì với thân phận vãn bối, cùng A Nan ngồi vào cùng vị trí Lục Phỉ Dung, để lão thái thái ngồi ở chỗ cao nhất dành cho trưởng bối, vợ chồng Lục Thừa Tương ngồi dưới lão thái thái, đứng sau Thừa tướng phu nhân là một cô nương, chính là muội muội của A Nan, đi theo lão thái thái từ Ninh thành tới.
Con thứ hai và thứ ba của Lục Thừa tướng cũng ở đây, quy quy củ củ ngồi. Con lớn nhất Lục Thiếu Kỳ đã lấy vợ, hiện đang đảm nhiệm chức Tri phủ Tuyền Châu, vẫn còn ở Tuyền Châu chưa trở về. Lần trước A Nan thành thân, Lục Thiếu Kỳ vừa đúng bởi vì một ít chuyện bị Hoàng thượng gọi trở về Kinh Thành, mới có thể tham gia. Sự tình xong xuôi, Lục Thiếu Kỳ rất nhanh liền trở về Tuyền Châu, vì vậy bây giờ ở phủ Thừa tướng, chỉ là hai con trai ở lại kinh thành nhậm chức.
Trong lúc, còn có Nhị bá cùng biểu ca. Lục Nhị bá nghe nói ở Ninh thành làm một ít mua bán, lần này tới Kinh thành là muốn xem giá thị trường, nghe nói muốn buôn bán ở Kinh Thành. Biểu ca Lục Thiếu Nam là trưởng tử của Lục Nhị bá, trong gia tộc đứng hàng thứ hai, tương lai là người nối nghiệp, nên đến đây để tìm hiểu về Kinh thành. Hai tiểu đệ mười tuổi cùng mười một tuổi. Con trai trưởng nhà đại bá, trong tộc đứng hàng thứ tám, rất được lão thái thái thương yêu; Đứa mười tuổi là con trai nhỏ nhất của Lục Nhị bá, đứng hàng thứ mười, cũng rất được lão thái thái thương yêu.
Lục nhị thúc mang theo hai đứa con trai cùng một chắt nhi tiến lên hành lễ với Sở Bá Ninh, Sở Bá Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, liền để cho bọn họ lui xuống.
Tiếp theo, Lục Phỉ Dung cùng A Nan sai người làm đem lễ vật tặng lão thái thái lên. Lão thái thái hưởng thụ cháu gái hiếu tâm, cười ha hả nhận lấy, sau đó từ ái quan tâm thân thể cùng tình trạng cùng hôn nhân của hai người, biết Lục Phỉ Dung sanh hạ một đứa con, chỉ là đứa bé hiện tại quá nhỏ không thể mang tới đây, nhưng đã để lão thái thái cười không khép miệng.
Tam tỷ Lục Phỉ Văn hiện tại mang thai hai tháng, bởi vì thai không được khỏe, lần này chưa trở về, lão thái thái cũng quan tâm hỏi thăm, Thừa tướng phu nhân nhất nhất đáp.
Cuối cùng, là một vài tiểu đường đệ, đường muội nhất nhất bái kiến, lễ xong, mọi người lại cùng với lão thái thái nói một ít chuyện, thấy mặt lão thái thái lộ vẻ mệt mỏi, mọi người liền tản đi, nói là chờ đợi dạ tiệc bắt đầu, coi như là cho lão thái thái đón gió tẩy trần.
Cách thời gian dạ tiệc còn hai canh giờ, A Nan liền dẫn Sở Bá Ninh Nhất trở về chỗ nàng chưa lấy chồng ở, vừa đi vừa giới thiệu. Như Thúy, Như Lam cùng hai lão ma ma cách xa xa đi theo phía sau bọn họ.
“Vương gia, nhìn này, chỗ đó có một gốc cây cây táo, tháng tư hàng năm đều ra rất nhiều hoa, nhưng lại chưa từng kết quả, thật sự là kỳ quái, phải không?” A Nan chỉ vào cây táo trong viện, gương mặt vui mừng. Trở lại địa phương quen thuộc, sẽ khiến tâm tình buông lỏng, A Nan cũng không ngoại lệ, nói rất nhiều so với bình thường.
Sở Bá Ninh nhìn cây táo kia, phát đây chỉ là cây cảnh, căn bản sẽ không ra quả. Thấy thê tử khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ dáng bất đắc dĩ khó hiểu, khóe môi của Sở Bá Ninh cong lên nụ cười bình thản, không nói cho A Nan chân tướng.
Nơi A Nan ở không lớn, vòng vo một lát là đi hết. Nhưng A Nan thích đi qua đi lại thật là nhiều lần, Sở Bá Ninh cũng không muốn vào phòng nghỉ ngơi, hai người sai nha hoàn dừng trước cửa đợi ngoài hành lang, đi theo A Nan nghe nàng nói từng cọng cây ngọn cỏ.
Đi tới một thân cây bên tường, A Nan đang muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng xuy, khi nàng vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy trên tường bay tới một cái bóng đen nhỏ dài, chắc chắn sẽ rớt trên người nàng thì vòng eo đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy nhanh chóng lui về phía sau vài mét.
A Nan ngã vào một vòng ngực ấm áp, không kịp nghĩ nhiều, kinh hãi nhìn một con rắn nhỏ màu xanh bị môt cây chủy thủ đâm trúng tại chỗ nàng mới đứng, thân rắn còn giãy dụa giùng giằng, muốn hất thanh chủy thủ kia ra.
A Nan sợ nhất loại động vật mềm nhũn thế này, mặt sợ đến trắng bệch, theo bản năng níu chặt người ở bên cạnh. Đang muốn nói gì thì đột nhiên nghe được một thanh âm tức giận.
“A! A Nan, ngươi giết tiểu Thanh của ta!”
A Nan ngẩng đầu, thấy tiểu đệ Lục Chí Lăng leo trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn chằm chằm bọn họ.
A Nan giật mình há to mồm, nàng thật không ngờ tiểu đệ lại có lá gan lớn như vậy, dám ở phủ Thừa tướng trèo tường thì không nói, còn dám chỉ vào bọn họ nói lời đại nghịch bất đạo, bộ dáng tiểu Bá Vương bị trưởng bối làm hư.
Đột nhiên, A Nan rùng mình, phát hiện không khí trở nên rất lạnh, loại lạnh lẽo quen thuộc khiến nàng theo bản năng nhìn về phía vị Vương gia còn nắm vòng eo nàng, phát hiện vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, tròng mắt sâu không thấy đáy mắt lúc này thâm thúy đến đáng sợ.