Ba ngày sau tiệc rượu, kiện hàng của Úy Điển ký gửi tới nhà, tôi tiện tay lấy ra, rất nhẹ.
Càng ra ngoài dự đoán của tôi đó là, hắn thế mà thật sự có tư liệu đưa tôi.
Đây là cái hắn gọi là của người nhân tạo sao? Thật đúng là vô cùng đáng cười.
Nếu Nam Lăng có mặt tại đây, mấy thứ đáng khinh này hẳn sẽ được xem xét một cách chuyên nghiệp hơn, chỉ tiếc trước khi em nghỉ còn cả đống việc phải lo, không thể trở về đây mấy ngày để ứng phó với việc vặt phiền phức này.
Tôi tìm kéo xé mở mối dính ra, tôi muốn thử nhìn xem, rốt cuộc sự tự tin tràn đầy của Úy Điển có thể đưa ra được thứ gì.
Hử? Trong bao có thứ gì đó khiến tôi có phần kinh ngạc.
Không phải là giấy tờ tài liệu hoặc đĩa cứng gì như trong dự kiến, hơn nữa còn hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ba chữ công nghệ cao.
Trong túi nhựa kia bị vò lại là… vải dệt? Dường như là ra trải giường.
Còn có một chiếc áo T-shirt đặt ở phía dưới cùng… Nhìn màu thì có hơi cũ, hơn nữa rõ ràng chẳng phải loại cao cấp.
Phải phân tích mấy thứ này thì nên đưa đến xưởng dệt chứ… Úy Điển rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Tôi cau mày tiện tay lấy mấy thứ ấy.
Một tiếng soạt rất nhẹ, có thứ gì đó rơi ra.
Cảm giác như đã lâu lắm chưa giặt, có mũi đã cũ, hình vẽ con Totoro cười đến ngốc nghếch lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thứ vải sợi tinh khiết, cầm trong tay mềm mại quá.
Bỗng nhiên cảm thấy việc hít thở có phần khó khăn, lòng ban tay bỗng đầy mồ hôi.
Kỳ lạ… Vẻ ngây thơ như thế, tôi tựa như đã thấy qua ở nơi nào?
Đầu khó chịu, thuận tay cầm lấy chiếc áo T-shirt kia.
Cho dù bởi vì thời gian mà có những vệt bẩn, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi ngọt thoang thoảng của sữa. Logo nơi ngực áo là một con thỏ lưu manh béo tròn đang vểnh mông, trên những phiến lá cây là một đầu chó xù xì lông.
Phần mũi là một chấm đen, nếu nhìn kỹ, chấm đen đó sẽ tựa như lớn lên, sau đó chậm rãi lay động, biến thành đôi mắt đen mà tôi thường thấy trong giấc mộng.
“Trác Việt, tôi thích nhất cái này… Là Tiểu Bạch giúp tôi chọn đó!”
“Trác Việt tôi muốn tấm ra trải giường kia! Tôi muốn ngủ chung với Totoro!”
Chợt như có thứ gì xé mở đường hầm màu đen trong tâm trí, có hình bóng mơ hồ không rõ nào đó đang thét gào.
Đầu đau quá… Cứ như muốn vỡ tung…
Cây phong lá đỏ, cánh đồng ngô, bờ hồ, những chú diều…
Hoa chân múa tay vui sướng đùa dai, đôi mắt chẳng chảy được lệ…
Những đoạn ngắn từng đoạn rồi lại từng đoạn liều mạng mà tấn công tôi… Tựa hai đường thẳng song song không thể giao cùng một chỗ, rồi lại giống như vào thời thắc nào đó hoàn toàn nối liền thành một vòng tròn.
Tôi một tay để nơi thái dương, một tay huơ huơ trong không khí, như muốn cầm lấy thứ gì đó một cách phí công.
Ra trải giường và chiếc áo T-shirt rơi xuống, thế là tay tôi trống rỗng, cái gì đều không có.
Tôi mở hai tay ra kinh ngạc đứng tại chỗ, cố gắng bình phục những suy nghĩ trong đợt thủy triều dâng.
Dưới tấm ra trải giường chất đống trên mặt đất, dưới những nếp nhăn chất chồng là cuộn sóng không thể lưu động, tựa một vũng nước tù đọng, thế mà vẫn chồng chất lên thứ gì đó tôi đã đánh rơi.
Thứ gì đó tôi đã đánh mất…
Có thanh âm hỗn loạn từ nơi rất xa nào đó chậm rãi dừng lại, bao phủ lấy tôi.
Tôi xác định mà, xác định tôi đã đánh mất thứ gì rất quan trọng.
Tư thế cứng ngắc tại chỗ không biết cứ thế tiếp diễn trong bao lâu, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi mới giật mình hồi phục tinh thần lại.
Tất cả hỗn loạn vẫn chẳng rõ ràng như trước, tôi cắn chặt răng bước qua đống vải dệt mềm mại kia, ra mở cửa.
“Trác Việt, thời hạn nghỉ phép của em chính thức được phê rồi, bắt đầu từ tuần sau. Sau đó, em mua vé máy bay đi châu Âu, chúng ta hãy đi nơi đó nghỉ phép…” Nam Lăng ngoài cửa vẻ mặt rạng ngời, trong nháy mắt khi tôi mở cửa, em đưa hai tờ váy máy bay ra trước mặt tôi.
Dường như tôi chưa bao giờ thấy em cười như vậy – trong độ cong hoàn toàn giãn ra ấy là một loại thoải mái được rời đi.
“Sao bỗng nhiên lại muốn đi châu Âu?” Tin tức tới quá nhanh khiến tôi cảm thấy có gì đó không thật, hon nữa với quyết định lần này, Nam Lăng trước đó không hề thương lượng với tôi.
“Không phải anh vẫn rất muốn đi Hy Lạp xem thành Athens sao? Đền thờ của Athena Polias, mặt trời lặn ở Aegean, tấm khiên vàng của Athena…” Nói một hơi tới đây, thấy không nhận được câu trả lời từ tôi, giọng em bỗng có chút bất an, “Trác Việt, có phải quyết định này khiến anh mất hứng? Nếu anh muốn đi địa phương khác, vé máy bay cũng có thể mua lại…”
“Đương nhiên không phải!” Tôi vừa hôn lên má em, vừa cầm lấy vé máy bay vào tay còn lại, “Chỉ cần là đi cùng em, đi đâu vẫn đều được. Chỉ là… anh vốn tưởng em sẽ nhân kỳ nghỉ này về thăm quê. Dù sao tính từ khi chúng ta rời đi thì cũng đã lâu chưa trở lại. Tính ra thì cây phong ở đó chắc cũng hoàn toàn trưởng thành rồi, anh luôn rất nhớ những cây phong ấy vào cuối mùa thua toàn một màu đỏ…”
Tươi cười của Nam Lăng trong nửa khắc trở nên cứng ngắc.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi…” Em đi lướt qua tôi bước về phía bàn ăn, rõ là chẳng muốn tiếp tục đề tài này.
Tôi không biết mình rốt cuộc nói sai chỗ nào, nhưng có thứ gì đó trôi nổi trong không khí. Không hẹn mà cùng trầm mặc, ngoại trừ tiếng chén đũa chạm nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng thật cẩn thận.
Tôi rầu rĩ uống ngay mấy muỗng canh, vẫn quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Căn cứ lần này sao lại chịu thả em? Một năm em đi này, phần lớn hạng mục phỏng chừng sẽ đứng lại tại chỗ nhỉ.” Tuy là lời nói thật, nhưng tôi vẫn vì trong giọng điệu mình có một phần nhỏ cố ý nịnh nọt mà phỉ nhổ bản thân một phen.
“Ừm…” Em dừng đũa, trên gương mặt là vẻ sầu lo, “Tuy rằng phần lớn công việc nếu dựa vào tư liệu và bản kế hoạch của em để lại thì sẽ không đến mức có biến cố quá lớn, nhưng có vài thí nghiệm vừa mới ở bước bắt đầu mà thôi, ngay cả bản thân em cũng không hoàn toàn nắm chắc… Xem ra thật đúng là chỉ có thể ở lại nơi này.”
“Vậy thí nghiệm đó là thí nghiệm về… người nhân tạo?”
Câu hỏi bật thốt ra, hàm ý dò hỏi trong đó gần như khiến ngay cả bản thân tôi cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Gì chứ, sao lại để ý vấn đề này như vậy? Đối với công việc của Nam Lăng, tôi từ trước đến nay sẽ không hỏi nhiều lắm.
Đơn giản là những lời nói chẳng đâu vào đâu của người ngoài, cùng một đống ra giường và áo T-shirt không rõ lai lịch, thế mà tôi cũng không bình thường theo sao?
Tự giễu cười, mắt thấy Nam Lăng có hơi nhếch môi, chuẩn bị bỏ qua vấn đề này.
“Hành trình của chúng ta trình kỳ thật có thể bắt đầu từ Italia trước…” Đẩy chén canh trước mắt ra, tôi nghĩ sẽ vẽ lên bàn lộ trình của chuyến đi, nhưng giây tiếp theo, cổ tay lại bị Nam Lăng nắm chặt.
“Úy Điển… Rốt cuộc Úy Điển đã nói những gì với anh!”
Sức quá lớn nên khiến chiếc muỗng bằng gốm sứ bên cạnh bàn lặng lẽ dịch ra ngoài, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘Xoảng’ thật lớn.
Tim tôi đập dồn, đưa tay qua mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay em lạnh lẽo, “Nam Lăng?”
Em thở vội, gương mặt tái nhợt đến lạ, đôi chân mày nhíu chặt như đang tự hỏi chuyện gì rất khó chịu.
“Anh xin lỗi, anh không phải có ý tra hỏi đâu.” Vòng qua đến bên cạnh em, tôi ôm bờ vai em, muốn trấn an sự bất an của em hiện tại, miệng nói chuyện nhưng trong lòng không khỏi cũng có vài phần tự trách.
Những hạng mục thí nghiệm trong căn cứ vốn là chuyện khá bí mật, tôi tuy rằng thường cùng Nam Lăng hợp tác, tiến hành một ít phân tích hậu kỳ và kiểm tra đo lường của vài hạng mục, nhưng cũng không phải vì vậy mà có quyền hỏi đến. Chính là dưới quan hệ vô cùng thân thiết, em cũng không cố ý giấu tôi điều gì, mà lấy cá tính của tôi, đề tài phức tạp như thế tôi cũng chẳng hứng thú, việc xấu hổ như thế này thật sự là chưa bao giờ từng phát sinh kể từ khi chúng tôi làm cộng sự.
Cho nên Nam Lăng phản ứng như thế, đúng là khiến tôi lắp bắp kinh hãi.
Trong ấn tượng của tôi, em chưa bao giờ là một người kích động.
Càng làm tôi nghi hoặc chính là, câu lỡ lời vừa rồi của Nam Lăng… tựa như đề tài thì nghiệm về người nhân tạo có quan hệ với Úy Điển?
“Trác Việt, anh đừng giấu em!” Em nhắm mắt lại, như để trấn định cảm xúc khỏi cơn xúc động, “Em biết Úy Điển nhất định theo anh nói điều gì, bằng không anh sẽ chẳng quan tâm đến đề tài này như vậy.”
Chỉ hỏi một câu thôi mà, tôi có vẻ quan tâm sao?
Không biết đề tài này ẩn giấu bí mật gì, lại khiến Nam Lăng mẫn cảm đến nước này.
“Úy Điển hắn…” Không muốn vì loại chuyện này mà có thứ gì không thoải mái giữa em, tôi liền nhún vai chuẩn bị nói thẳng ra, mới nói được vài chữ, lại chợt nhớ tới lời dặn đầy sâu xa nơi tiệc rượu, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp..”
Chỉ đổ thừa tôi lúc ấy động kinh, hoàn toàn không để lời ấy của hắn trong lòng, lúc này lại chẳng biết tại sao mà nhớ tới.
Do dự một chút, tôi suy nghĩ phương pháp trung hòa, rồi lấy tay chỉ đống vải dệt chất chồng bên kia, “Úy Điển dường như cảm thấy hứng thú đối với đề tài trí thông minh của máy móc, đây là thứ hôm nay hắn ta gửi cho anh, anh cũng không biết hắn muốn làm gì.”
Chưa nói tới mục đích muốn tôi tham dự kiểm tra đo lường cho người nhân tạo, hiện tại câu này tôi cũng không nói dối, tôi đúng thật là chẳng hiểu đồ vật này để làm gì, có thể có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu trí tuệ máy móc, ngoại trừ việc chúng khiến tôi đau đầu đến lợi hại.
Nam Lăng theo hướng chỉ của tôi đi đến bên đống vải, biểu tình từ nghi hoặc dần biến thành khiếp sợ.
“Sao, sao lại thế này?” Trong thì thào tự hỏi là sự sợ hãi, em như thấy được việc chẳng thể nào có thể tin.
“Nam Lăng?”
“Trác Việt, những thứ chẳng biết là gì này… ném được không? Toàn bộ hãy ném đi!”
“Ừ.”
Hống hoảng thình lình ập tới của Nam Lăng khiến tôi cũng chẳng hiểu gì lắm. Tôi ngồi xổm xuống, muốn dọn dẹp đống vải kia.
“Không, Trác Việt anh đừng đụng vào! Hãy để em làm! Để em ném bỏ…”
Như bất chợt nghĩ đến điều gì, em giành lấy bước tới trước, nhanh chóng ôm tất cả vải vào lòng.
Tôi quả thực trợn mắt há hốc mồm mà nhìn em.
Rốt cuộc là… ở đâu có vấn đề mới được?
Vô số nỗi băn khoăn tra tấn tôi cả đêm, nhiều lần nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi ra.
Cá tính Nam Lăng tôi rất rõ ràng, trừ khi em tự nguyện, bằng không một chữ cũng chẳng thể bức em nói ra.
Chính là tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh như vậy có một ngày rơi xuống tôi, tôi vẫn luôn tự tin giữa chúng tôi chẳng tồn tại bí mật nào.
Trộm nhìn gương mặt nhìn nghiêng em gầy yếu, dáng vẻ tái nhợt là do sự mỏi mệt trong nội tâm.
Thứ gì đã buộc em đến nông nỗi như vậy?
“Nam Lăng, đi ngủ sớm một chút được không? Dù sao ngày nghỉ của em tuần sau mới chính thức bắt đầu, ngày mai còn phải dậy sớm.” Không thể vào thế giới của em, không thể dang tay an ủi, tôi chỉ đành khuyên em đi nghỉ ngơi sớm mà thôi.
“Ừm…” Em bị tôi kéo lên giường, đầy tâm sự mà khép mắt lại.
“Hãy mơ giấc mơ đẹp.” Hôn lên môi em, tôi tắt đèn.
“Trác Việt…”
Ừ?
“Trác Việt…”
Là ai gọi tôi?
Trong thế giới trống không mờ mịt, những âm thanh lại cứ như thủy triều vọng tới từ bốn phương tám hướng, mãi không ngừng.
“Là mày gọi tao?”
Lại là đôi mắt màu đen kia, nhìn tôi rất lâu, ở khoảng cách lần này, chúng tôi rất gần nhau. Gần đến mức thậm chí trong ánh sáng của đôi đồng tử sáng ngời, tôi có thể nhìn thấy thân ảnh mình phản chiếu trong ấy.
“Mày rốt cuộc bằng lòng nói chuyện với tao rồi sao?” Tôi nhìn đăm đăm nó, không muốn buông tha cho những thay đổi có thể xảy ra dù chỉ một chút.
Đồng tử hơi co lại.
Khẩn trương, nên sải chân tôi bước tới phải hết sức cẩn thận.
Lúc này đây… Lúc này đây tao nhất định phải thấy rõ mày!
Tôi nhìn nó mức chăm chú để nó không chú ý tới hành động của tôi, chỉ là sự dịu dàng trong ánh nhìn ấy ngày càng nhiều.
Sắp được rồi!
Hai tay tôi nặng nề đưa ra.
Một tiếng ‘soạt’, có thứ gì bị xé rách trong tay tôi, đôi mắt đen biến mất ngay tức khắc.
Tôi cầm thứ gì đó đưa ra trước mặt – là một góc chiếc áo T-shirt cũ bị Nam Lăng ném đi, đầu con cho ngây ngốc nhìn về phía tôi cười.
“A…” Đưa tay chỉ nắm được không khí, lúc bấy giờ tôi mới chợt theo trong mộng tỉnh lại.
Tinh thần hoảng hốt cộng thêm miệng khô lưỡi khô – xem ra lời gào thét trong giấc mơ cũng chẳng phải không hét thành tiếng.
Cũng không biết có phải lại gây phiền đến Nam Lăng hay không.
Lấy tay dò xét bên cạnh, thế mà sờ chỉ được khoảng trống.
Hửm? Chẳng lẽ bị lời nói mớ ồn ào của tôi nên em phải đi sang phòng khác ngủ?
Cúi đầu nghĩ, khoác áo đứng lên —— dù như thế nào, tôi hiện tại cần một ly nước mát, cho một cơ thể đầy mồ hôi, hoặc cho thần kinh chưa bình phục.
Ngay bên trái phòng khách nơi để tủ lạnh là ban công, nhờ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh trắng, tôi cũng lười bật đèn, để chân trần mà đi.
Uống hơi nước đá đông lạnh vào bụng, cảm giác sảng khoái chạy từ chân lên đầu.
Tốt lắm, vậy là có thể an an ổn ổn ngủ hết nửa đêm còn lại.
Cảm thấy mỹ mãn đóng cửa tủ lạnh, tôi thuận tiện nhẹ bước ra ngoài ban công ngắm cảnh ban đêm.
Sau đó tôi nghe được tiếng giọng nam đang nói chuyện, giọng đè thấp nhưng càng ngày càng kích động.
Chuẩn xác mà nói —— là thanh âm Nam Lăng vừa tì người trên ban công vừa nói chuyện điện thoại.
“Vì sao… Vì sao lại như vậy?” Lời chất vấn liên tục run rẩy, “Những thứ kia của nó, rõ ràng đã bảo xử lý hết rồi, vì sao còn gửi lại đây, để chúng xuất hiện ở nơi này?”
Những thứ kia… Tôi có thể hiểu được Nam Lăng đang nói đến cái gì, nhưng ‘nó’ trong lời em là ai?
Không biết người bên đầu điện thoại kia nói gì, đến một lúc lâu Nam Lăng không đáp lời.
“Đồ, đồ đê tiện!” Thở dốc một hồi, em mới cắn răng nói ra câu này.
Tiếng cười mãnh liệt không kiêng nể gì truyền tới từ đầu dây bên kia, ngay cả tôi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nam Lăng nâng điện thoại trong tay, cơ thể cuộn tròn ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt mệt mỏi đến vô cùng, và cả bất lực nữa.
Sự tình nào đã làm khó em, khiến em phải lấy phương thức như thế để giải quyết?
Hoặc là, tôi nên nói chuyện với em. Cho dù giúp không được gì, tôi cũng có thể cho em biết tôi vẫn sẽ luôn cạnh bên em.
Hít sâu một hơi, tôi chuẩn bị bước tới.
“Úy Điển… Úy Điển tôi xin anh mà, coi như tôi van xin anh được không? Hãy buông tha anh ấy. Xin anh hãy buông tha anh ấy…” Rốt cuộc chỉ một câu, không thể kiên cường được nữa, một chuỗi nước mắt theo hốc mắt Nam Lăng chảy ra.
Ở chung hơn mười năm, tôi chưa từng thấy qua em khóc.
Trong lòng tôi, Diệp Nam Lăng được thần linh chiếu cố như vậy sao lại khóc thế này?
Nhưng giờ phút này càng làm tôi khiếp sợ hơn là câu nói từ miệng em.
Úy Điển? Úy Điển?
Họ thế mà quen biết nhau? Hơn nữa hiểu biết nhiều đến mức đủ để có một bí mật nào đó?
“Tôi đã hủy đi người quan trọng nhất của anh ấy, giữa tôi và anh ấy đã chẳng còn gì, Úy Điển… Tôi chỉ xin anh để Trác Việt lại cho tôi! Những gì anh muốn tôi làm, tôi, tôi toàn bộ sẽ nghe anh… Vậy nên tôi xin anh, Úy Điển tôi xin anh mà.”
Dưới ánh trăng, Nam Lăng tựa đầu vùi mặt vào hai gối, liều mạng mà đè nén lại tiếng khóc để không phát ra âm thanh.
Dưới bóng đêm mờ ảo nhìn cảnh tượng này thật là một việc quá mức tàn nhẫn.
Tôi rất kinh ngạc bản thân mình thế nhưng cũng chỉ đứng tại nơi đây mà tục nhìn.
“Tôi đã hủy đi người quan trọng nhất của anh ấy…”
“Giữa tôi và anh ấy đã chẳng còn gì…”
Nam Lăng, em có biết mình đang nói gì không?
Mở bàn tay ra, ánh trăng ướt sũng tới mức, chỉ cần bóng trăng là có thể hợp lại thành một hình dạng vẹn tròn.
Tốt rồi, tựa như trong giấc mộng kia, như một lần nữa lại nắm trong tay miếng vải bị xé toạc.
Tôi nghĩ, chắc hẳn đã đến lúc tôi đi gặp Úy Điển một lần.
Càng ra ngoài dự đoán của tôi đó là, hắn thế mà thật sự có tư liệu đưa tôi.
Đây là cái hắn gọi là của người nhân tạo sao? Thật đúng là vô cùng đáng cười.
Nếu Nam Lăng có mặt tại đây, mấy thứ đáng khinh này hẳn sẽ được xem xét một cách chuyên nghiệp hơn, chỉ tiếc trước khi em nghỉ còn cả đống việc phải lo, không thể trở về đây mấy ngày để ứng phó với việc vặt phiền phức này.
Tôi tìm kéo xé mở mối dính ra, tôi muốn thử nhìn xem, rốt cuộc sự tự tin tràn đầy của Úy Điển có thể đưa ra được thứ gì.
Hử? Trong bao có thứ gì đó khiến tôi có phần kinh ngạc.
Không phải là giấy tờ tài liệu hoặc đĩa cứng gì như trong dự kiến, hơn nữa còn hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ba chữ công nghệ cao.
Trong túi nhựa kia bị vò lại là… vải dệt? Dường như là ra trải giường.
Còn có một chiếc áo T-shirt đặt ở phía dưới cùng… Nhìn màu thì có hơi cũ, hơn nữa rõ ràng chẳng phải loại cao cấp.
Phải phân tích mấy thứ này thì nên đưa đến xưởng dệt chứ… Úy Điển rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Tôi cau mày tiện tay lấy mấy thứ ấy.
Một tiếng soạt rất nhẹ, có thứ gì đó rơi ra.
Cảm giác như đã lâu lắm chưa giặt, có mũi đã cũ, hình vẽ con Totoro cười đến ngốc nghếch lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thứ vải sợi tinh khiết, cầm trong tay mềm mại quá.
Bỗng nhiên cảm thấy việc hít thở có phần khó khăn, lòng ban tay bỗng đầy mồ hôi.
Kỳ lạ… Vẻ ngây thơ như thế, tôi tựa như đã thấy qua ở nơi nào?
Đầu khó chịu, thuận tay cầm lấy chiếc áo T-shirt kia.
Cho dù bởi vì thời gian mà có những vệt bẩn, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi ngọt thoang thoảng của sữa. Logo nơi ngực áo là một con thỏ lưu manh béo tròn đang vểnh mông, trên những phiến lá cây là một đầu chó xù xì lông.
Phần mũi là một chấm đen, nếu nhìn kỹ, chấm đen đó sẽ tựa như lớn lên, sau đó chậm rãi lay động, biến thành đôi mắt đen mà tôi thường thấy trong giấc mộng.
“Trác Việt, tôi thích nhất cái này… Là Tiểu Bạch giúp tôi chọn đó!”
“Trác Việt tôi muốn tấm ra trải giường kia! Tôi muốn ngủ chung với Totoro!”
Chợt như có thứ gì xé mở đường hầm màu đen trong tâm trí, có hình bóng mơ hồ không rõ nào đó đang thét gào.
Đầu đau quá… Cứ như muốn vỡ tung…
Cây phong lá đỏ, cánh đồng ngô, bờ hồ, những chú diều…
Hoa chân múa tay vui sướng đùa dai, đôi mắt chẳng chảy được lệ…
Những đoạn ngắn từng đoạn rồi lại từng đoạn liều mạng mà tấn công tôi… Tựa hai đường thẳng song song không thể giao cùng một chỗ, rồi lại giống như vào thời thắc nào đó hoàn toàn nối liền thành một vòng tròn.
Tôi một tay để nơi thái dương, một tay huơ huơ trong không khí, như muốn cầm lấy thứ gì đó một cách phí công.
Ra trải giường và chiếc áo T-shirt rơi xuống, thế là tay tôi trống rỗng, cái gì đều không có.
Tôi mở hai tay ra kinh ngạc đứng tại chỗ, cố gắng bình phục những suy nghĩ trong đợt thủy triều dâng.
Dưới tấm ra trải giường chất đống trên mặt đất, dưới những nếp nhăn chất chồng là cuộn sóng không thể lưu động, tựa một vũng nước tù đọng, thế mà vẫn chồng chất lên thứ gì đó tôi đã đánh rơi.
Thứ gì đó tôi đã đánh mất…
Có thanh âm hỗn loạn từ nơi rất xa nào đó chậm rãi dừng lại, bao phủ lấy tôi.
Tôi xác định mà, xác định tôi đã đánh mất thứ gì rất quan trọng.
Tư thế cứng ngắc tại chỗ không biết cứ thế tiếp diễn trong bao lâu, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi mới giật mình hồi phục tinh thần lại.
Tất cả hỗn loạn vẫn chẳng rõ ràng như trước, tôi cắn chặt răng bước qua đống vải dệt mềm mại kia, ra mở cửa.
“Trác Việt, thời hạn nghỉ phép của em chính thức được phê rồi, bắt đầu từ tuần sau. Sau đó, em mua vé máy bay đi châu Âu, chúng ta hãy đi nơi đó nghỉ phép…” Nam Lăng ngoài cửa vẻ mặt rạng ngời, trong nháy mắt khi tôi mở cửa, em đưa hai tờ váy máy bay ra trước mặt tôi.
Dường như tôi chưa bao giờ thấy em cười như vậy – trong độ cong hoàn toàn giãn ra ấy là một loại thoải mái được rời đi.
“Sao bỗng nhiên lại muốn đi châu Âu?” Tin tức tới quá nhanh khiến tôi cảm thấy có gì đó không thật, hon nữa với quyết định lần này, Nam Lăng trước đó không hề thương lượng với tôi.
“Không phải anh vẫn rất muốn đi Hy Lạp xem thành Athens sao? Đền thờ của Athena Polias, mặt trời lặn ở Aegean, tấm khiên vàng của Athena…” Nói một hơi tới đây, thấy không nhận được câu trả lời từ tôi, giọng em bỗng có chút bất an, “Trác Việt, có phải quyết định này khiến anh mất hứng? Nếu anh muốn đi địa phương khác, vé máy bay cũng có thể mua lại…”
“Đương nhiên không phải!” Tôi vừa hôn lên má em, vừa cầm lấy vé máy bay vào tay còn lại, “Chỉ cần là đi cùng em, đi đâu vẫn đều được. Chỉ là… anh vốn tưởng em sẽ nhân kỳ nghỉ này về thăm quê. Dù sao tính từ khi chúng ta rời đi thì cũng đã lâu chưa trở lại. Tính ra thì cây phong ở đó chắc cũng hoàn toàn trưởng thành rồi, anh luôn rất nhớ những cây phong ấy vào cuối mùa thua toàn một màu đỏ…”
Tươi cười của Nam Lăng trong nửa khắc trở nên cứng ngắc.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi…” Em đi lướt qua tôi bước về phía bàn ăn, rõ là chẳng muốn tiếp tục đề tài này.
Tôi không biết mình rốt cuộc nói sai chỗ nào, nhưng có thứ gì đó trôi nổi trong không khí. Không hẹn mà cùng trầm mặc, ngoại trừ tiếng chén đũa chạm nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng thật cẩn thận.
Tôi rầu rĩ uống ngay mấy muỗng canh, vẫn quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Căn cứ lần này sao lại chịu thả em? Một năm em đi này, phần lớn hạng mục phỏng chừng sẽ đứng lại tại chỗ nhỉ.” Tuy là lời nói thật, nhưng tôi vẫn vì trong giọng điệu mình có một phần nhỏ cố ý nịnh nọt mà phỉ nhổ bản thân một phen.
“Ừm…” Em dừng đũa, trên gương mặt là vẻ sầu lo, “Tuy rằng phần lớn công việc nếu dựa vào tư liệu và bản kế hoạch của em để lại thì sẽ không đến mức có biến cố quá lớn, nhưng có vài thí nghiệm vừa mới ở bước bắt đầu mà thôi, ngay cả bản thân em cũng không hoàn toàn nắm chắc… Xem ra thật đúng là chỉ có thể ở lại nơi này.”
“Vậy thí nghiệm đó là thí nghiệm về… người nhân tạo?”
Câu hỏi bật thốt ra, hàm ý dò hỏi trong đó gần như khiến ngay cả bản thân tôi cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Gì chứ, sao lại để ý vấn đề này như vậy? Đối với công việc của Nam Lăng, tôi từ trước đến nay sẽ không hỏi nhiều lắm.
Đơn giản là những lời nói chẳng đâu vào đâu của người ngoài, cùng một đống ra giường và áo T-shirt không rõ lai lịch, thế mà tôi cũng không bình thường theo sao?
Tự giễu cười, mắt thấy Nam Lăng có hơi nhếch môi, chuẩn bị bỏ qua vấn đề này.
“Hành trình của chúng ta trình kỳ thật có thể bắt đầu từ Italia trước…” Đẩy chén canh trước mắt ra, tôi nghĩ sẽ vẽ lên bàn lộ trình của chuyến đi, nhưng giây tiếp theo, cổ tay lại bị Nam Lăng nắm chặt.
“Úy Điển… Rốt cuộc Úy Điển đã nói những gì với anh!”
Sức quá lớn nên khiến chiếc muỗng bằng gốm sứ bên cạnh bàn lặng lẽ dịch ra ngoài, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘Xoảng’ thật lớn.
Tim tôi đập dồn, đưa tay qua mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay em lạnh lẽo, “Nam Lăng?”
Em thở vội, gương mặt tái nhợt đến lạ, đôi chân mày nhíu chặt như đang tự hỏi chuyện gì rất khó chịu.
“Anh xin lỗi, anh không phải có ý tra hỏi đâu.” Vòng qua đến bên cạnh em, tôi ôm bờ vai em, muốn trấn an sự bất an của em hiện tại, miệng nói chuyện nhưng trong lòng không khỏi cũng có vài phần tự trách.
Những hạng mục thí nghiệm trong căn cứ vốn là chuyện khá bí mật, tôi tuy rằng thường cùng Nam Lăng hợp tác, tiến hành một ít phân tích hậu kỳ và kiểm tra đo lường của vài hạng mục, nhưng cũng không phải vì vậy mà có quyền hỏi đến. Chính là dưới quan hệ vô cùng thân thiết, em cũng không cố ý giấu tôi điều gì, mà lấy cá tính của tôi, đề tài phức tạp như thế tôi cũng chẳng hứng thú, việc xấu hổ như thế này thật sự là chưa bao giờ từng phát sinh kể từ khi chúng tôi làm cộng sự.
Cho nên Nam Lăng phản ứng như thế, đúng là khiến tôi lắp bắp kinh hãi.
Trong ấn tượng của tôi, em chưa bao giờ là một người kích động.
Càng làm tôi nghi hoặc chính là, câu lỡ lời vừa rồi của Nam Lăng… tựa như đề tài thì nghiệm về người nhân tạo có quan hệ với Úy Điển?
“Trác Việt, anh đừng giấu em!” Em nhắm mắt lại, như để trấn định cảm xúc khỏi cơn xúc động, “Em biết Úy Điển nhất định theo anh nói điều gì, bằng không anh sẽ chẳng quan tâm đến đề tài này như vậy.”
Chỉ hỏi một câu thôi mà, tôi có vẻ quan tâm sao?
Không biết đề tài này ẩn giấu bí mật gì, lại khiến Nam Lăng mẫn cảm đến nước này.
“Úy Điển hắn…” Không muốn vì loại chuyện này mà có thứ gì không thoải mái giữa em, tôi liền nhún vai chuẩn bị nói thẳng ra, mới nói được vài chữ, lại chợt nhớ tới lời dặn đầy sâu xa nơi tiệc rượu, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp..”
Chỉ đổ thừa tôi lúc ấy động kinh, hoàn toàn không để lời ấy của hắn trong lòng, lúc này lại chẳng biết tại sao mà nhớ tới.
Do dự một chút, tôi suy nghĩ phương pháp trung hòa, rồi lấy tay chỉ đống vải dệt chất chồng bên kia, “Úy Điển dường như cảm thấy hứng thú đối với đề tài trí thông minh của máy móc, đây là thứ hôm nay hắn ta gửi cho anh, anh cũng không biết hắn muốn làm gì.”
Chưa nói tới mục đích muốn tôi tham dự kiểm tra đo lường cho người nhân tạo, hiện tại câu này tôi cũng không nói dối, tôi đúng thật là chẳng hiểu đồ vật này để làm gì, có thể có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu trí tuệ máy móc, ngoại trừ việc chúng khiến tôi đau đầu đến lợi hại.
Nam Lăng theo hướng chỉ của tôi đi đến bên đống vải, biểu tình từ nghi hoặc dần biến thành khiếp sợ.
“Sao, sao lại thế này?” Trong thì thào tự hỏi là sự sợ hãi, em như thấy được việc chẳng thể nào có thể tin.
“Nam Lăng?”
“Trác Việt, những thứ chẳng biết là gì này… ném được không? Toàn bộ hãy ném đi!”
“Ừ.”
Hống hoảng thình lình ập tới của Nam Lăng khiến tôi cũng chẳng hiểu gì lắm. Tôi ngồi xổm xuống, muốn dọn dẹp đống vải kia.
“Không, Trác Việt anh đừng đụng vào! Hãy để em làm! Để em ném bỏ…”
Như bất chợt nghĩ đến điều gì, em giành lấy bước tới trước, nhanh chóng ôm tất cả vải vào lòng.
Tôi quả thực trợn mắt há hốc mồm mà nhìn em.
Rốt cuộc là… ở đâu có vấn đề mới được?
Vô số nỗi băn khoăn tra tấn tôi cả đêm, nhiều lần nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi ra.
Cá tính Nam Lăng tôi rất rõ ràng, trừ khi em tự nguyện, bằng không một chữ cũng chẳng thể bức em nói ra.
Chính là tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh như vậy có một ngày rơi xuống tôi, tôi vẫn luôn tự tin giữa chúng tôi chẳng tồn tại bí mật nào.
Trộm nhìn gương mặt nhìn nghiêng em gầy yếu, dáng vẻ tái nhợt là do sự mỏi mệt trong nội tâm.
Thứ gì đã buộc em đến nông nỗi như vậy?
“Nam Lăng, đi ngủ sớm một chút được không? Dù sao ngày nghỉ của em tuần sau mới chính thức bắt đầu, ngày mai còn phải dậy sớm.” Không thể vào thế giới của em, không thể dang tay an ủi, tôi chỉ đành khuyên em đi nghỉ ngơi sớm mà thôi.
“Ừm…” Em bị tôi kéo lên giường, đầy tâm sự mà khép mắt lại.
“Hãy mơ giấc mơ đẹp.” Hôn lên môi em, tôi tắt đèn.
“Trác Việt…”
Ừ?
“Trác Việt…”
Là ai gọi tôi?
Trong thế giới trống không mờ mịt, những âm thanh lại cứ như thủy triều vọng tới từ bốn phương tám hướng, mãi không ngừng.
“Là mày gọi tao?”
Lại là đôi mắt màu đen kia, nhìn tôi rất lâu, ở khoảng cách lần này, chúng tôi rất gần nhau. Gần đến mức thậm chí trong ánh sáng của đôi đồng tử sáng ngời, tôi có thể nhìn thấy thân ảnh mình phản chiếu trong ấy.
“Mày rốt cuộc bằng lòng nói chuyện với tao rồi sao?” Tôi nhìn đăm đăm nó, không muốn buông tha cho những thay đổi có thể xảy ra dù chỉ một chút.
Đồng tử hơi co lại.
Khẩn trương, nên sải chân tôi bước tới phải hết sức cẩn thận.
Lúc này đây… Lúc này đây tao nhất định phải thấy rõ mày!
Tôi nhìn nó mức chăm chú để nó không chú ý tới hành động của tôi, chỉ là sự dịu dàng trong ánh nhìn ấy ngày càng nhiều.
Sắp được rồi!
Hai tay tôi nặng nề đưa ra.
Một tiếng ‘soạt’, có thứ gì bị xé rách trong tay tôi, đôi mắt đen biến mất ngay tức khắc.
Tôi cầm thứ gì đó đưa ra trước mặt – là một góc chiếc áo T-shirt cũ bị Nam Lăng ném đi, đầu con cho ngây ngốc nhìn về phía tôi cười.
“A…” Đưa tay chỉ nắm được không khí, lúc bấy giờ tôi mới chợt theo trong mộng tỉnh lại.
Tinh thần hoảng hốt cộng thêm miệng khô lưỡi khô – xem ra lời gào thét trong giấc mơ cũng chẳng phải không hét thành tiếng.
Cũng không biết có phải lại gây phiền đến Nam Lăng hay không.
Lấy tay dò xét bên cạnh, thế mà sờ chỉ được khoảng trống.
Hửm? Chẳng lẽ bị lời nói mớ ồn ào của tôi nên em phải đi sang phòng khác ngủ?
Cúi đầu nghĩ, khoác áo đứng lên —— dù như thế nào, tôi hiện tại cần một ly nước mát, cho một cơ thể đầy mồ hôi, hoặc cho thần kinh chưa bình phục.
Ngay bên trái phòng khách nơi để tủ lạnh là ban công, nhờ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh trắng, tôi cũng lười bật đèn, để chân trần mà đi.
Uống hơi nước đá đông lạnh vào bụng, cảm giác sảng khoái chạy từ chân lên đầu.
Tốt lắm, vậy là có thể an an ổn ổn ngủ hết nửa đêm còn lại.
Cảm thấy mỹ mãn đóng cửa tủ lạnh, tôi thuận tiện nhẹ bước ra ngoài ban công ngắm cảnh ban đêm.
Sau đó tôi nghe được tiếng giọng nam đang nói chuyện, giọng đè thấp nhưng càng ngày càng kích động.
Chuẩn xác mà nói —— là thanh âm Nam Lăng vừa tì người trên ban công vừa nói chuyện điện thoại.
“Vì sao… Vì sao lại như vậy?” Lời chất vấn liên tục run rẩy, “Những thứ kia của nó, rõ ràng đã bảo xử lý hết rồi, vì sao còn gửi lại đây, để chúng xuất hiện ở nơi này?”
Những thứ kia… Tôi có thể hiểu được Nam Lăng đang nói đến cái gì, nhưng ‘nó’ trong lời em là ai?
Không biết người bên đầu điện thoại kia nói gì, đến một lúc lâu Nam Lăng không đáp lời.
“Đồ, đồ đê tiện!” Thở dốc một hồi, em mới cắn răng nói ra câu này.
Tiếng cười mãnh liệt không kiêng nể gì truyền tới từ đầu dây bên kia, ngay cả tôi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nam Lăng nâng điện thoại trong tay, cơ thể cuộn tròn ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt mệt mỏi đến vô cùng, và cả bất lực nữa.
Sự tình nào đã làm khó em, khiến em phải lấy phương thức như thế để giải quyết?
Hoặc là, tôi nên nói chuyện với em. Cho dù giúp không được gì, tôi cũng có thể cho em biết tôi vẫn sẽ luôn cạnh bên em.
Hít sâu một hơi, tôi chuẩn bị bước tới.
“Úy Điển… Úy Điển tôi xin anh mà, coi như tôi van xin anh được không? Hãy buông tha anh ấy. Xin anh hãy buông tha anh ấy…” Rốt cuộc chỉ một câu, không thể kiên cường được nữa, một chuỗi nước mắt theo hốc mắt Nam Lăng chảy ra.
Ở chung hơn mười năm, tôi chưa từng thấy qua em khóc.
Trong lòng tôi, Diệp Nam Lăng được thần linh chiếu cố như vậy sao lại khóc thế này?
Nhưng giờ phút này càng làm tôi khiếp sợ hơn là câu nói từ miệng em.
Úy Điển? Úy Điển?
Họ thế mà quen biết nhau? Hơn nữa hiểu biết nhiều đến mức đủ để có một bí mật nào đó?
“Tôi đã hủy đi người quan trọng nhất của anh ấy, giữa tôi và anh ấy đã chẳng còn gì, Úy Điển… Tôi chỉ xin anh để Trác Việt lại cho tôi! Những gì anh muốn tôi làm, tôi, tôi toàn bộ sẽ nghe anh… Vậy nên tôi xin anh, Úy Điển tôi xin anh mà.”
Dưới ánh trăng, Nam Lăng tựa đầu vùi mặt vào hai gối, liều mạng mà đè nén lại tiếng khóc để không phát ra âm thanh.
Dưới bóng đêm mờ ảo nhìn cảnh tượng này thật là một việc quá mức tàn nhẫn.
Tôi rất kinh ngạc bản thân mình thế nhưng cũng chỉ đứng tại nơi đây mà tục nhìn.
“Tôi đã hủy đi người quan trọng nhất của anh ấy…”
“Giữa tôi và anh ấy đã chẳng còn gì…”
Nam Lăng, em có biết mình đang nói gì không?
Mở bàn tay ra, ánh trăng ướt sũng tới mức, chỉ cần bóng trăng là có thể hợp lại thành một hình dạng vẹn tròn.
Tốt rồi, tựa như trong giấc mộng kia, như một lần nữa lại nắm trong tay miếng vải bị xé toạc.
Tôi nghĩ, chắc hẳn đã đến lúc tôi đi gặp Úy Điển một lần.