Hiệu ứng bươm bướm
(Nam Lăng thiên)
Ngủ say trong thế giới bướm bay
Em rốt cuộc hai bàn tay trắng.
Không nhớ rõ mình ngồi nơi sàn nhà bao lâu, nhiều hồi ức dài dòng hỗn loạn quấn chặt lấy, một người tiếp một người, giống bị cơn ác mộng mãi không chấm dứt nuốt chửng. Lúc em cho rằng mình sẽ vĩnh viễn sa vào nơi ấy không thể tỉnh lại, căn cứ gọi điện thoại cho em.
Trong ngày thường em chán ghét nhất là vào lúc riêng tư bị quấy nhiễu, mà nay cũng không ai có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em lảo đảo bay tới cầm lấy ống nghe.
Những dây dưa nhớ lại cùng đảo điên thật đáng sợ, nhất là tại thời khắc trống trải và im lặng như thế. Tiếng vang dồn dập kia khiến em tỉnh lại, ít nhất chứng minh em vẫn tồn tại như trước… Bằng không, em sẽ cho rằng mình thật sự đã chết trong đầm lầy hồi ức.
Nội dung điện thoại đơn giản nói tóm tắt, trình bày đầy đủ chuyện này không quá ba phút đồng hồ, đây luôn là phong cách của căn cứ. Lúc báo cáo chấm dứt, đối với việc quấy rầy giai đoạn nghỉ ngơi của em, căn cứ tỏ vẻ có lỗi một cách lịch sự.
Kỳ thật việc gì phải thấy có lỗi chứ, những ngày nghỉ này đối với em mà nói, đã chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.
Chính là em vẫn như trước cự tuyệt yêu cầu của căn cứ, không trở về xử lý cái gọi là ‘việc khẩn cấp’ kia.
Hệ thống mật mã phòng thí nghiệm số ba bị phá hư, vật thí nghiệm khởi động hệ thống hủy diệt, không rõ vật gì bị tiêu hủy, bụi chôn vùi chỉ trong nháy mắt…
Trác Việt, hết thảy đều như anh mong muốn.
Cho dù hóa làm bụi, cuối cùng giữa anh và Long Nại có em, giữa em có anh, mãi không chia lìa?
Em cho anh cơ thể của một ‘con người’, có suy nghĩ, có ký ức… còn có cả tình yêu ngoài kế hoạch.
Còn anh chẳng để lại cho em bất cứ gì, lấy hết mọi thứ mà đi.
Nhưng em rất rõ, rõ ràng rằng em vẫn như trước không có lập trường mà trách anh…
Căn cứ là không thể đi. Trác Việt, nơi cuối cùng anh ở, em có thể rất mẫn cảm ngửi được mùi quen thuộc.
Về phần phòng này ——
Nhìn chung quanh khắp nơi một vòng, trong lòng là sợ hãi càng ngày càng đậm.
Một người… Nơi lớn như thế vì sao chỉ có một mình em.
Nhanh chóng chộp lấy áo vào tay còn lại, em cũng như trốn mà vội chạy ra ——
Nơi chốn ấy… Con người ấy…
Thống hận nữa cũng tốt, sợ hãi nữa cũng được, gút mắt nhiều hơn cũng chẳng sao…
Em không chỗ có thể đi, em chỉ còn lại mỗi một người.
Úy Điển, em chỉ còn người đó thôi.
Phòng thí nghiệm của tầng cao nhất nơi tòa nhà cao chọc trời, nơi bóc trần toàn bộ tội ác của em.
Cô thứ ký thấy em chỉ nói với em một câu, “Ngài Úy đang trong phòng làm việc chờ anh.”
Lúc nói những lời này, trong đáy mắt cô là miệt thị chợt lóe qua, trong kinh nghiệm của cô ấy, sau hôm em ở trong văn phòng Úy Điển cả đêm, rồi quần áo không nghiêm chỉnh xuất hiện, tình hình này đã không phải lần một lần hai.
Em căn bản chẳng còn sức đâu mà giải thích điều gì.
Huống chi, những việc ấy không phải đều là sự thật sao?
Cửa phòng bị mở ra một cách run rẩy, sau đó nhanh chóng khép lại, em tựa vào vách tường thấp giọng thở hổn hển.
Nếu phải khoác lên vầng sáng thuần khiết ngụy trang một cách trường kỳ, ngược lại khi ở nơi chế tạo ra tội ác, loài người sẽ có an tâm được giải thoát.
Đừng trừng phạt em nữa, em tình nguyện đối diện với tất cả hành vi phạm tội của mình.
Toàn bộ bức rèm nơi phòng thí nghiệm đều nghiêm trang kéo xuống, tối tăm như địa ngục không tên. Nguồn sáng duy nhất đến từ màn hình máy tính. Nghe thấy thanh âm mở cửa, người ngồi trước màn hình biểu hiện đang thưởng thức gì đó cũng không quay lại, vẫn là tư thế chuyên tâm và trầm tư như trước.
Em liền như vậy xa xa mà đứng, trong nháy mắt đúng là mất đi dũng khí tiến lên.
Trong mỗi đêm trằn trọc khó ngủ, em đều tưởng tượng qua đến một nghìn lần thời điểm nhìn thấy người ấy, chỉ là thật sự gặp rồi, em cũng không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Nên bước tới hung dữ đánh cho người đó một bạt tai, túm lấy áo người đó mà căm hận chất vấn, hay nên bổ nhào vào ***g ngực người đó mà trầm tĩnh lại, thất thanh khóc rống?
Dường như cũng không đúng… Trước mặt người đó, em hẳn đã sớm mất đi quyền lợi như vậy mất rồi.
“Tới đúng là muộn quá…”
Cuối cùng như cũng phát hiện ra sự tồn tại của em, người đó miễn cưỡng đứng dậy, bước một bước về phía em.
Hình thể to lớn, dáng vẻ cơ thể sung mãn, trên gương mặt đủ cả kiêu ngạo và khí khái anh hùng. Úy Điển như bây giờ và vào thời đại học làm sao có nửa điểm khác nhau?
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tới đây thưởng thức quá trình tự hủy của người nhân tạo thuần khiết thiện lương cơ đấy…”
Người đó dừng lại trước mặt em, bàn tay hữu lực dùng sức nâng cằm em lên.
“Chẳng qua hiện tại cũng không muộn, tôi có thể cùng cậu xem lại một lần… Góc quay rất đẹp, chỉ một chút mà thôi, hắn liền biến mất sạch sẽ.”
Câm miệng! Em không thích nghe!!!
Đôi môi khô khốc mấp máy, nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.
Chiếc điểu khiển từ xa mini trong tay Úy Điển lay động, màn hình phía trước phòng thí nghiệm trong nháy mắt liền sáng lên.
Trác Việt ngồi trong lọ thủy tinh lẳng lặng chờ bị tiêu hủy.
Ở cùng một chỗ với anh ấy lâu như vậy, em lại không biết anh ấy sẽ cười như thế. Là sung sướng phát ra từ nội tâm, em cuối cùng vẫn mãi chẳng thể cho anh.
“Phấn khích không? Người nhân tạo này của cậu thật sự tốt với cậu mà.”
Vành tai bỗng nhiên tê rần, răng Úy Điển đã nặng nề cắn lên.
“Biết hắn cuối cùng gọi điện thoại cho tôi nói gì không? Hắn bảo tôi hãy đối xử tốt với cậu… Haha… Đối xử tốt với cậu…”
Giống như nhớ tới chuyện gì quá đỗi buồn cười, tiếng cười chợt vang lên.
“Đây là yêu cầu cuối cùng của hắn, tôi sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Nam Lăng, tính cẩn thận lại, thật đúng là rất lâu rồi tôi không đối xử tốt với cậu…”
Nơi ngực bỗng lạnh lẽo khi bị phơi bày khiến thần kinh em giật mạnh, rốt cuộc em ý thức được người đó muốn làm gì.
“Không! Úy Điển hãy dừng tay! Anh muốn làm gì?” Đồng tử trong nháy mắt co lại, em dùng hết sức toàn thân mà giãy giụa.
“Làm gì? Là đối xử tốt với cậu…” Ngoại trừ sự lạnh như băng và vẻ khát máu như cũ, trong giọng người đó còn pha lẫn thứ gì đó em quen thuộc, nhưng em hoàn toàn không có thời gian nhận thấy.
Không thể… Không thể ở trong này!
Trong màn hình Trác Việt vẫn còn cười nụ cười rạng rỡ, em sao có thể trước mặt anh ấy làm như vậy?
“Úy Điển, xin anh mà… Xin anh, đừng như vậy. Đừng ở nơi này.” Âm thanh gần như mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, nhưng vẫn ngăn không được quần áo trên người bị cởi ra từng lớp từng lớp một. Mạnh mẽ như người đó, em làm có thời khắc nào vi phạm ý của người đó chứ?
Những vuốt ve an ủi mang theo e lệ rụt rè thậm chí khiến em ngoan ngoãn phục tùng… tất cả đều là việc đã rất lâu trước kia, em sao khờ dại đến mức tin rằng mình sẽ có được những điều ấy cả đời?
Em từng có lỗi giác đáng sợ đến thế ư? Từng nghĩ rằng sự mạnh mẽ vẫn dán nơi lưng em đó, từng nghĩ rằng người đó sẽ ấm áp như vậy mãi chẳng rời xa em?
“Đừng lấy loại vẻ mặt này nói chuyện với tôi, có biết cái dạng này sẽ khiến tôi thêm chán ghét không!” Chắc hẳn lúc em điên cuồng vùng vẫy móng tay đã cào phải người đó, đôi mắt người đó nheo lại, tát cho em một bạt tai thật mạnh.
Sức lớn như vậy, không có nửa phần nương tay, màng tai em ong ong vang lên cả buổi.
Còn chờ đợi những gì? Chúng ta trong lúc đó đã sớm không thể quay trở lại, chẳng phải thế sao?
Hít hít mũi và cười, em không hề từ chối.
Quần bị tuột xuống đầu gối, hai chân bị bẻ lên, tư thế vặn vẹo khuất nhục không thể tưởng. Áo người đó không hề cởi mà cứ để thế nặng nề đè xuống.
Không có nửa phần chăm sóc của tiền diễn, giữa hai chân đau đến mức như muốn vỡ ra.
Trác Việt… Trác Việt chưa bao giờ đối với em như vậy…
Toàn bộ quá trình là im lặng một cách lạ lùng, em một tiếng không phát, chết lặng cảm thụ một lần rồi lại một lần nữa những ma xát lặp lại ra vào giữa hai chân, càng lúc càng kịch liệt. Em chỉ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Trác Việt trên hình chiếu.
“Chú tâm cho tôi…” Cằm tê rần, Úy Điển đã kéo em lại, bắt em nhìn vào mắt.
Thanh âm mang theo khàn khàn, trầm hơn giọng khi nãy rất nhiều, ngoài dục vọng và khiển trách ra, thẳm sâu trong đôi mắt ấy có thứ tình cảm gì tựa như đã từng quen thuộc đang chảy.
Chỉ là em mỏi mệt đến mức không thể thấy rõ.
Hai mảnh mềm mại chậm rãi hạ xuống, ngậm vào môi em.
Không… Không!!!!!!
Thân thể vốn bị tra tấn đến uể oải không chịu nổi, hiện lại như kinh hãi mà phản kháng kịch liệt.
Úy Điển… Anh nhục nhã em cũng được, thống hận em cũng tốt, tại nơi này làm nhục cơ thể em cũng không sao… Chỉ là đừng hôn em, xin anh đừng hôn em.
Chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể hôn môi, đây là lời anh dạy em.
Đã đến thế này rồi, anh còn muốn cho em ảo tưởng gì nữa?
Em bỏ cuộc… Em trải qua không được nữa đâu.
Không ngờ rằng em sẽ có phản ứng dữ dội như thế, lưỡi người đó để ở môi em đang tiến vào có hơi dừng lại, sau đó lại cố chấp tách răng em ra đi vào.
Em giống như phát điên mà liều mạng cắn. Trong mùi máu tươi càng ngày càng đậm, người đó rốt cuộc kêu lên một tiếng đau đớn, lui ra ngoài.
Không nói được một lời nhìn lẫn nhau, em theo con ngươi của người đó thấy được bản thân mình máu chảy đầm đìa.
Buồn cười quá mà, em như thế này, Trác Việt liệu còn có thể sẽ trẻ con mà lặp lại rằng “Nam Lăng giống thiên sứ?”
Ý cười bên môi càng lúc càng rõ, em bắt đầu khanh khách cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Người đó đứng lên khỏi người em, cau mày nhìn em.
“Không, không có gì…” Em cũng lảo đảo chống vách tường mà đứng, máu cứ chảy giữa hai chân, tư thế vừa rồi khiến cơ thể rất méo mó, thắt lưng như sắp gãy rời.
Chính là thật sự là không thể kiềm lại việc muốn cười.
“Căn cứ cho kỳ nghỉ một tháng phải không? Trong thời gian một tháng này, chế tạo lại một người nhân tạo cho tôi. Nhớ kỹ, lần này đừng cho nó có những thứ ngoài kế hoạch, bằng không hai đứa trước chính là bài học kinh nghiệm!”
“Hoàn mỹ? Nhưng mà người nhân tạo hoàn mỹ đến đâu cũng không có biện pháp trở thành Úy Ương thứ hai mà…”
Em vẫn còn khanh khách cười.
Úy Ương… Cái tên cấm kỵ đã bị niêm phong từ lâu, hiện tại nhắc lại, Úy Điển còn có thể phản ứng dữ dội như cũ không?
“Bớt nói nhảm đi, đó là chuyện của tôi…” Ra ngoài dự định, người đó lại không giáng cho em một bạt tai.
“Hãy đi tắm rửa trước, việc đó nói sau.” Trong tay có thứ gì chèn vào, người đó đúng là nhét một chai thuốc mỡ cho em.
Em rất dịu ngoan gật đầu.
Độ ấm của nước tốt lắm, trong phòng tắm một lúc sau đã đầy hơi nước.
Em thật cẩn thận ngồi vào bồn tắm lớn, vài tơ máu nhanh chóng tan ra trong nước.
Ấm áp quá. Đã lâu lắm không dễ chịu như vậy, thoải mái đến mức có thể nhớ tới rất nhiều việc liên quan đến hơi ấm kia.
Tấm gương phía trước bồn tắm bị hơi nước hóa thành mơ hồ, nheo lại mắt là có thể nhìn thấy ngày hôm qua ——
“Xin chào, tôi là Úy Điển, đây là em trai tôi Úy Ương, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
“Xin chào, tôi là Diệp Nam Lăng, chuyên ngành về trí thông minh nhân tạo máy móc… Vừa rồi có thấy hai người chơi bóng rổ, biểu hiện của Úy Điển đây tốt lắm mà.”
Đó là tháng chín lúc mới quen thời đại học, chỉ liếc mắt một cái thôi, hạt giống dịu dàng đã được gieo trồng.
“Úy Điển, chất lỏng hôm qua anh kêu Úy Ương đưa cho em khiến em phải tốn cả cuộn giấy để lau là gì vậy?”
“Hả? Anh… Anh đi cửa hàng kem Haagen-Dazs mua kem chocolate, không phải là tan chảy đó chứ? Úy Ương thật là cái thằng chết tiệt…”
Úy Điển vẻ mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa ảo não, vóc dáng cao cao mà biểu tình như trẻ nhỏ thật khiến người khác muốn cười. Đó là ngày hai bốn tháng mười hai đầu tiên trong cuộc sống đại học, ngày có cây kem chocolate tan chảy mà em suốt đời khó quên.
“Mỗi ngày đều làm thí nghiệm trễ đến vậy sao? Nam Lăng vất vả quá mà…”
“Cũng không đâu, dù sao đề tài thí nghiệm rất thú vị… Nhưng mà Úy Điển sao lại chờ ở đây?”
Biết rõ mà còn cố tình hỏi, đổi lấy chính là đôi bản tay to, thô ráp và ấm áp kia cẩn thận kéo em vào lòng.
“Sắp tốt nghiệp rồi, về sau sẽ không thể mỗi ngày đều gặp Úy Điển nữa…”
“Vậy nên… Nam Lăng…”
“Ừm?”
Trong phòng thí nghiệm ngập ánh mặt trời, ngay tại nháy mắt lúc quay đầu đặt câu hỏi, một chiếc hôn nhanh cứ như vậy mà rơi.
Tốt quá, mỗi chi tiết đều không quên. Em vừa lòng dời cơ thể, để dòng nước ấm mở ra càng nhiều điều hơn ——
“Nam Lăng… Nam Lăng em nhất định phải giúp anh, anh biết em có thể mà, anh chỉ có mỗi Úy Ương là em trai, anh không thể để nó biến thành người sống đời sống thực vật, cả đời cứ mãi như vậy…”
Úy Điển cho tới bây giờ vẫn luôn kiên cường đầy tin tưởng đối với bất cứ chuyện gì, vào lúc em trai bị tai nạn giao thông lại khóc hệt đứa nhỏ.
“Em, em không biết… Úy Điển đừng ép em, em thật không nắm chắc…”
Em chỉ là làm đề tài về trí thông minh của máy móc mà thôi, em không phải Thượng đế, không có quyền khống chế sinh tử của người khác.
“Em có thể mà… Nam Lăng, em cho tới bây giờ vẫn luôn giỏi như vậy, Úy Ương thích em như thế, em sao có thể để Úy Ương suốt đời mãi là người thực vật?”
Hành vi nghịch thiên khinh thần, vụ mùa thất trận đẫm màu tro tàn, ngay vào lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, một thiếu niên chỉ biết lý luận, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế, nơm nớp lo sợ mà thực thi.
Dùng bộ phận của người nhân tạo mà thay thế thành phẩm của Thượng đế, em thế mà muốn tranh sinh mệnh cùng thần linh.
“Nam Lăng, thế nào? Úy Ương thế nào?”
“Úy Điển, em xin lỗi…”
“Xin lỗi? Em… ý em là em trai anh vẫn mãi ngủ say? Hay không có cách nào thoát khỏi trạng thái người thực vật?”
“Úy Ương… đã không được rồi…”
“Anh không hiểu!”
“Úy Ương đã chết… Thao tác của em sai lầm… Tất cả đều đã không thể vãn hồi.”
“Thao tác sai lầm?? Không!!!”
Tiếng gào của dã thú bị thương. Người em trai yêu thương nhất bị đẩy đến trước mặt tử thần, dù là ai cũng khó lòng chấp nhận.
Đó là lần cuối cùng em thấy Úy Điển rơi lệ, từ đó về sau chính là những tháng năm tra tấn lẫn nhau.
“Khoa học gia vĩ đại nhất của ngành trí tuệ nhân tạo? Nam Lăng cậu thật giỏi mà? Hiện tại sẽ không thao tác sai lầm nữa sao?”
“Đừng ở trước mặt tôi mà giả dạng bộ dáng vô tội thuần khiết như vậy, tốt nhất hãy luôn tự nhắc nhở mình, cậu là người đã giết Úy Ương!”
“Không phải cậu đã có thể làm được người nhân tạo sao? Tôi muốn một người nhân tạo hoàn mỹ nhất… Chúng là phiên bản thí nghiệm cuối cùng của cậu, bởi tôi không muốn nghe thêm một lần nữa về thao tác sai lầm…”
Tiếng đập cửa không kiên nhẫn truyền đến, suy nghĩ bị cắt ngang.
Đã nghĩ nhiều quá, lần tắm này tựa hồ cũng quá lâu…
Lấy suy nghĩ về lại, em nhìn khắp xung quanh.
Ừm… Tốt rồi, thứ em muốn tìm ở ngay trước mắt.
Một tiếng rầm thật lớn, Úy Điển đúng là xông vào.
Vẻ thoáng hiện lên trong mắt người đó, em có lẽ sẽ ảo tưởng là người đó lo lắng cho em.
“Chuẩn bị chết đuối bên trong sao?” Nhìn em vẫn như trước lộ ý cười, gương mặt người đó rất nhanh liền lạnh lùng trở lại.
“Ha ha…” Em nhìn người đó, “Úy Điển, tôi luôn suy nghĩ về một việc mà…”
“Việc gì?” Người đó nhíu mày nhìn em, tựa như kiên nhẫn sắp tiêu hao hết.
“Tôi suy nghĩ, không chừng kỳ thật tôi cũng là một người nhân tạo phải không?” Nói đến ba chữ ‘người nhân tạo’, chẳng rõ nguyên do mà vui vẻ, em rụt lùi cơ thể sâu hơn vào bồn.
Người đó không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn em.
“Trí nhớ của tôi – những gì quen biết với anh vào thời đại học – là hoàn toàn giống Trác Việt và Long Nại mà. Những thứ chúng tôi nghĩ rằng rất đáng quý trọng thế mà lại hoàn toàn chẳng khác biệt. Anh nói xem, những đoạn hồi ức ấy phải chăng nhân lúc tôi không chú ý anh đã gài vào cho tôi?”
Em càng nói càng cao hứng, thanh âm cũng hưng phấn lên.
“Làm sao vậy?” Rốt cuộc người đó buông ra vòng tay đang khoanh lại trước ngực, bước tới.
“Còn nước mắt nữa… Long Nại không có tuyến lệ, còn tôi, tôi dường như cũng không thể khóc mà.” Vừa nói em vừa cau mày, cố gắng làm ra biểu tình đang khóc.
“Anh xem, không có nước mắt… Rất kỳ lạ phải không?”
“Nam Lăng, đứng lên trước đi, nước lạnh rồi!”
Người đó đi đến trước bồn tắm, muốn túm em dậy.
“Còn nữa còn nữa…” Em liều mạng ngăn lại, thầm muốn nói cho hết lời, “Còn máu của người nhân tạo là không có độ ấm đúng không? Anh xem đi này, máu tôi cũng rất lạnh mà.”
Khoe ra cổ tay giấu sau lưng, rất vui mừng nhìn máu vẫn chảy.
Lưỡi dao lam của Úy Điển thật sắc bén, chỉ cứa một chút thôi, động mạch đã bị cắt ra.
Cảm giác man mát của kim loại hiện vẫn còn cảm nhận được.
“Tiểu Lăng…”
Máu chảy nhiều quá, em nghe lầm sao? Thế mà có thể nghe được người đó gọi em như vậy?
Tiểu Lăng? Xưng hô vô cùng thân thiết này chẳng phải rất lâu đã không còn xứng với em?
“Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, đừng lộn xộn, để anh băng bó cho em.” Trong thoáng chốc bị người đó bê lên, ôm vào rất chặt, rồi chạy ra ngoài.
Độ ấm đã lâu không có, thật thoải mái quá.
Là thật cũng tốt, là ảo giác cũng được, hãy để em xa xỉ một hồi đi.
Em vùi đầu vào ngực người đó, thiếp đi càng nhanh.
“Tiểu Lăng mở mắt ra… Tiểu Lăng…”
Người đó đang gọi em phải không? Hơi ấm nơi cổ tay, là nụ hôn của người đó.
“Là anh không tốt, anh sẽ không ép em nữa… Tiểu Lăng, việc của Úy Ương, kỳ thật đã lâu rồi anh không còn trách em. Đó vốn là lỗi của anh, anh biết… Anh chỉ là ghen tị, ghen tị em và kẻ nhân tạo kia cùng bên nhau, anh chỉ là ghen tị mà thôi…”
Tí tách một tiếng, nơi trán bỗng lành lạnh.
Vị ẩm thấp này… Úy Điển à, anh khóc sao?
Cơ thể bị người đó ôm vào lòng càng chặt hơn.
Em cố sức lấy tay xoa mặt người đó.
Này hàng mi cứng cỏi, này khóe miệng kiêu ngạo, này những đường cong góc cạnh rõ ràng, cả dịu dàng thẳm sâu trong đáy mắt.
Úy Điểm thời đại học đã trở lại rồi.
Em vừa lòng mà nếm lấy nước mắt chảy xuống khóe môi, tuy đã chẳng phân rõ đó là nước mắt em hay nước mắt người ấy.
Mệt mỏi quá, em muốn ngủ. Có thể nằm co lại trong lòng người đó thế này, đây là việc mà có nằm mơ em cũng chẳng dám nghĩ tới.
Một con bướm vỗ cánh nơi lưu vực Amazon sẽ tạo nên một hồi gió lốc nơi dòng sông Mississippi.
Vốn chính là gút mắt giữa hai người, lại bởi do dục vọng cá nhân mà liên lụy đến nhiều người hoặc vật như vậy. Bắt đầu từ trước đến giờ, đủ loại rối ren hệt như cánh bướm rất huyền ảo mà khuếch tán khắp xung quanh – những gì thuộc về em, thuộc về Úy Điển, của Trác Việt, của Long Nại…
Mà hiện tại, vòng tình cảm tuần hoàn dường như từng đoạn từng đoạn gãy đi, từng đoạn từng đoạn vỡ tan, từng đoạn từng đoạn tiêu tán… Cuối cùng hết thảy đều về khởi điểm ban đầu.
Nếu còn có gì đáng giá cầu nguyện, em chỉ hy vọng tất cả bộ phận đều có thể tìm được vị trí chính xác của mình.
Tất cả về với vị trí vốn có, tìm kiến niềm an ủi trong thế giới không có đồng loại là việc khó khăn vất vả đến mức nào.
Trác Việt và Long Nại hiện tại nhất định rất tốt nơi thiên đường.
Còn em…
Em chỉ hy vọng khi tỉnh lại, người đó sẽ vẫn ôm em như thế, sau đó có thể nghe được rõ ràng thanh âm người đó dịu dàng gọi em ‘Tiểu Lăng’.
Rất hạnh phúc khẽ cười, em rốt cuộc ngủ thật say trong thế giới bướm bay.
Toàn văn – Hoàn
Trang 162
Biên tập và hiệu chỉnh: nntcm
(Nam Lăng thiên)
Ngủ say trong thế giới bướm bay
Em rốt cuộc hai bàn tay trắng.
Không nhớ rõ mình ngồi nơi sàn nhà bao lâu, nhiều hồi ức dài dòng hỗn loạn quấn chặt lấy, một người tiếp một người, giống bị cơn ác mộng mãi không chấm dứt nuốt chửng. Lúc em cho rằng mình sẽ vĩnh viễn sa vào nơi ấy không thể tỉnh lại, căn cứ gọi điện thoại cho em.
Trong ngày thường em chán ghét nhất là vào lúc riêng tư bị quấy nhiễu, mà nay cũng không ai có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em lảo đảo bay tới cầm lấy ống nghe.
Những dây dưa nhớ lại cùng đảo điên thật đáng sợ, nhất là tại thời khắc trống trải và im lặng như thế. Tiếng vang dồn dập kia khiến em tỉnh lại, ít nhất chứng minh em vẫn tồn tại như trước… Bằng không, em sẽ cho rằng mình thật sự đã chết trong đầm lầy hồi ức.
Nội dung điện thoại đơn giản nói tóm tắt, trình bày đầy đủ chuyện này không quá ba phút đồng hồ, đây luôn là phong cách của căn cứ. Lúc báo cáo chấm dứt, đối với việc quấy rầy giai đoạn nghỉ ngơi của em, căn cứ tỏ vẻ có lỗi một cách lịch sự.
Kỳ thật việc gì phải thấy có lỗi chứ, những ngày nghỉ này đối với em mà nói, đã chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.
Chính là em vẫn như trước cự tuyệt yêu cầu của căn cứ, không trở về xử lý cái gọi là ‘việc khẩn cấp’ kia.
Hệ thống mật mã phòng thí nghiệm số ba bị phá hư, vật thí nghiệm khởi động hệ thống hủy diệt, không rõ vật gì bị tiêu hủy, bụi chôn vùi chỉ trong nháy mắt…
Trác Việt, hết thảy đều như anh mong muốn.
Cho dù hóa làm bụi, cuối cùng giữa anh và Long Nại có em, giữa em có anh, mãi không chia lìa?
Em cho anh cơ thể của một ‘con người’, có suy nghĩ, có ký ức… còn có cả tình yêu ngoài kế hoạch.
Còn anh chẳng để lại cho em bất cứ gì, lấy hết mọi thứ mà đi.
Nhưng em rất rõ, rõ ràng rằng em vẫn như trước không có lập trường mà trách anh…
Căn cứ là không thể đi. Trác Việt, nơi cuối cùng anh ở, em có thể rất mẫn cảm ngửi được mùi quen thuộc.
Về phần phòng này ——
Nhìn chung quanh khắp nơi một vòng, trong lòng là sợ hãi càng ngày càng đậm.
Một người… Nơi lớn như thế vì sao chỉ có một mình em.
Nhanh chóng chộp lấy áo vào tay còn lại, em cũng như trốn mà vội chạy ra ——
Nơi chốn ấy… Con người ấy…
Thống hận nữa cũng tốt, sợ hãi nữa cũng được, gút mắt nhiều hơn cũng chẳng sao…
Em không chỗ có thể đi, em chỉ còn lại mỗi một người.
Úy Điển, em chỉ còn người đó thôi.
Phòng thí nghiệm của tầng cao nhất nơi tòa nhà cao chọc trời, nơi bóc trần toàn bộ tội ác của em.
Cô thứ ký thấy em chỉ nói với em một câu, “Ngài Úy đang trong phòng làm việc chờ anh.”
Lúc nói những lời này, trong đáy mắt cô là miệt thị chợt lóe qua, trong kinh nghiệm của cô ấy, sau hôm em ở trong văn phòng Úy Điển cả đêm, rồi quần áo không nghiêm chỉnh xuất hiện, tình hình này đã không phải lần một lần hai.
Em căn bản chẳng còn sức đâu mà giải thích điều gì.
Huống chi, những việc ấy không phải đều là sự thật sao?
Cửa phòng bị mở ra một cách run rẩy, sau đó nhanh chóng khép lại, em tựa vào vách tường thấp giọng thở hổn hển.
Nếu phải khoác lên vầng sáng thuần khiết ngụy trang một cách trường kỳ, ngược lại khi ở nơi chế tạo ra tội ác, loài người sẽ có an tâm được giải thoát.
Đừng trừng phạt em nữa, em tình nguyện đối diện với tất cả hành vi phạm tội của mình.
Toàn bộ bức rèm nơi phòng thí nghiệm đều nghiêm trang kéo xuống, tối tăm như địa ngục không tên. Nguồn sáng duy nhất đến từ màn hình máy tính. Nghe thấy thanh âm mở cửa, người ngồi trước màn hình biểu hiện đang thưởng thức gì đó cũng không quay lại, vẫn là tư thế chuyên tâm và trầm tư như trước.
Em liền như vậy xa xa mà đứng, trong nháy mắt đúng là mất đi dũng khí tiến lên.
Trong mỗi đêm trằn trọc khó ngủ, em đều tưởng tượng qua đến một nghìn lần thời điểm nhìn thấy người ấy, chỉ là thật sự gặp rồi, em cũng không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Nên bước tới hung dữ đánh cho người đó một bạt tai, túm lấy áo người đó mà căm hận chất vấn, hay nên bổ nhào vào ***g ngực người đó mà trầm tĩnh lại, thất thanh khóc rống?
Dường như cũng không đúng… Trước mặt người đó, em hẳn đã sớm mất đi quyền lợi như vậy mất rồi.
“Tới đúng là muộn quá…”
Cuối cùng như cũng phát hiện ra sự tồn tại của em, người đó miễn cưỡng đứng dậy, bước một bước về phía em.
Hình thể to lớn, dáng vẻ cơ thể sung mãn, trên gương mặt đủ cả kiêu ngạo và khí khái anh hùng. Úy Điển như bây giờ và vào thời đại học làm sao có nửa điểm khác nhau?
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tới đây thưởng thức quá trình tự hủy của người nhân tạo thuần khiết thiện lương cơ đấy…”
Người đó dừng lại trước mặt em, bàn tay hữu lực dùng sức nâng cằm em lên.
“Chẳng qua hiện tại cũng không muộn, tôi có thể cùng cậu xem lại một lần… Góc quay rất đẹp, chỉ một chút mà thôi, hắn liền biến mất sạch sẽ.”
Câm miệng! Em không thích nghe!!!
Đôi môi khô khốc mấp máy, nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.
Chiếc điểu khiển từ xa mini trong tay Úy Điển lay động, màn hình phía trước phòng thí nghiệm trong nháy mắt liền sáng lên.
Trác Việt ngồi trong lọ thủy tinh lẳng lặng chờ bị tiêu hủy.
Ở cùng một chỗ với anh ấy lâu như vậy, em lại không biết anh ấy sẽ cười như thế. Là sung sướng phát ra từ nội tâm, em cuối cùng vẫn mãi chẳng thể cho anh.
“Phấn khích không? Người nhân tạo này của cậu thật sự tốt với cậu mà.”
Vành tai bỗng nhiên tê rần, răng Úy Điển đã nặng nề cắn lên.
“Biết hắn cuối cùng gọi điện thoại cho tôi nói gì không? Hắn bảo tôi hãy đối xử tốt với cậu… Haha… Đối xử tốt với cậu…”
Giống như nhớ tới chuyện gì quá đỗi buồn cười, tiếng cười chợt vang lên.
“Đây là yêu cầu cuối cùng của hắn, tôi sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Nam Lăng, tính cẩn thận lại, thật đúng là rất lâu rồi tôi không đối xử tốt với cậu…”
Nơi ngực bỗng lạnh lẽo khi bị phơi bày khiến thần kinh em giật mạnh, rốt cuộc em ý thức được người đó muốn làm gì.
“Không! Úy Điển hãy dừng tay! Anh muốn làm gì?” Đồng tử trong nháy mắt co lại, em dùng hết sức toàn thân mà giãy giụa.
“Làm gì? Là đối xử tốt với cậu…” Ngoại trừ sự lạnh như băng và vẻ khát máu như cũ, trong giọng người đó còn pha lẫn thứ gì đó em quen thuộc, nhưng em hoàn toàn không có thời gian nhận thấy.
Không thể… Không thể ở trong này!
Trong màn hình Trác Việt vẫn còn cười nụ cười rạng rỡ, em sao có thể trước mặt anh ấy làm như vậy?
“Úy Điển, xin anh mà… Xin anh, đừng như vậy. Đừng ở nơi này.” Âm thanh gần như mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, nhưng vẫn ngăn không được quần áo trên người bị cởi ra từng lớp từng lớp một. Mạnh mẽ như người đó, em làm có thời khắc nào vi phạm ý của người đó chứ?
Những vuốt ve an ủi mang theo e lệ rụt rè thậm chí khiến em ngoan ngoãn phục tùng… tất cả đều là việc đã rất lâu trước kia, em sao khờ dại đến mức tin rằng mình sẽ có được những điều ấy cả đời?
Em từng có lỗi giác đáng sợ đến thế ư? Từng nghĩ rằng sự mạnh mẽ vẫn dán nơi lưng em đó, từng nghĩ rằng người đó sẽ ấm áp như vậy mãi chẳng rời xa em?
“Đừng lấy loại vẻ mặt này nói chuyện với tôi, có biết cái dạng này sẽ khiến tôi thêm chán ghét không!” Chắc hẳn lúc em điên cuồng vùng vẫy móng tay đã cào phải người đó, đôi mắt người đó nheo lại, tát cho em một bạt tai thật mạnh.
Sức lớn như vậy, không có nửa phần nương tay, màng tai em ong ong vang lên cả buổi.
Còn chờ đợi những gì? Chúng ta trong lúc đó đã sớm không thể quay trở lại, chẳng phải thế sao?
Hít hít mũi và cười, em không hề từ chối.
Quần bị tuột xuống đầu gối, hai chân bị bẻ lên, tư thế vặn vẹo khuất nhục không thể tưởng. Áo người đó không hề cởi mà cứ để thế nặng nề đè xuống.
Không có nửa phần chăm sóc của tiền diễn, giữa hai chân đau đến mức như muốn vỡ ra.
Trác Việt… Trác Việt chưa bao giờ đối với em như vậy…
Toàn bộ quá trình là im lặng một cách lạ lùng, em một tiếng không phát, chết lặng cảm thụ một lần rồi lại một lần nữa những ma xát lặp lại ra vào giữa hai chân, càng lúc càng kịch liệt. Em chỉ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Trác Việt trên hình chiếu.
“Chú tâm cho tôi…” Cằm tê rần, Úy Điển đã kéo em lại, bắt em nhìn vào mắt.
Thanh âm mang theo khàn khàn, trầm hơn giọng khi nãy rất nhiều, ngoài dục vọng và khiển trách ra, thẳm sâu trong đôi mắt ấy có thứ tình cảm gì tựa như đã từng quen thuộc đang chảy.
Chỉ là em mỏi mệt đến mức không thể thấy rõ.
Hai mảnh mềm mại chậm rãi hạ xuống, ngậm vào môi em.
Không… Không!!!!!!
Thân thể vốn bị tra tấn đến uể oải không chịu nổi, hiện lại như kinh hãi mà phản kháng kịch liệt.
Úy Điển… Anh nhục nhã em cũng được, thống hận em cũng tốt, tại nơi này làm nhục cơ thể em cũng không sao… Chỉ là đừng hôn em, xin anh đừng hôn em.
Chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể hôn môi, đây là lời anh dạy em.
Đã đến thế này rồi, anh còn muốn cho em ảo tưởng gì nữa?
Em bỏ cuộc… Em trải qua không được nữa đâu.
Không ngờ rằng em sẽ có phản ứng dữ dội như thế, lưỡi người đó để ở môi em đang tiến vào có hơi dừng lại, sau đó lại cố chấp tách răng em ra đi vào.
Em giống như phát điên mà liều mạng cắn. Trong mùi máu tươi càng ngày càng đậm, người đó rốt cuộc kêu lên một tiếng đau đớn, lui ra ngoài.
Không nói được một lời nhìn lẫn nhau, em theo con ngươi của người đó thấy được bản thân mình máu chảy đầm đìa.
Buồn cười quá mà, em như thế này, Trác Việt liệu còn có thể sẽ trẻ con mà lặp lại rằng “Nam Lăng giống thiên sứ?”
Ý cười bên môi càng lúc càng rõ, em bắt đầu khanh khách cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Người đó đứng lên khỏi người em, cau mày nhìn em.
“Không, không có gì…” Em cũng lảo đảo chống vách tường mà đứng, máu cứ chảy giữa hai chân, tư thế vừa rồi khiến cơ thể rất méo mó, thắt lưng như sắp gãy rời.
Chính là thật sự là không thể kiềm lại việc muốn cười.
“Căn cứ cho kỳ nghỉ một tháng phải không? Trong thời gian một tháng này, chế tạo lại một người nhân tạo cho tôi. Nhớ kỹ, lần này đừng cho nó có những thứ ngoài kế hoạch, bằng không hai đứa trước chính là bài học kinh nghiệm!”
“Hoàn mỹ? Nhưng mà người nhân tạo hoàn mỹ đến đâu cũng không có biện pháp trở thành Úy Ương thứ hai mà…”
Em vẫn còn khanh khách cười.
Úy Ương… Cái tên cấm kỵ đã bị niêm phong từ lâu, hiện tại nhắc lại, Úy Điển còn có thể phản ứng dữ dội như cũ không?
“Bớt nói nhảm đi, đó là chuyện của tôi…” Ra ngoài dự định, người đó lại không giáng cho em một bạt tai.
“Hãy đi tắm rửa trước, việc đó nói sau.” Trong tay có thứ gì chèn vào, người đó đúng là nhét một chai thuốc mỡ cho em.
Em rất dịu ngoan gật đầu.
Độ ấm của nước tốt lắm, trong phòng tắm một lúc sau đã đầy hơi nước.
Em thật cẩn thận ngồi vào bồn tắm lớn, vài tơ máu nhanh chóng tan ra trong nước.
Ấm áp quá. Đã lâu lắm không dễ chịu như vậy, thoải mái đến mức có thể nhớ tới rất nhiều việc liên quan đến hơi ấm kia.
Tấm gương phía trước bồn tắm bị hơi nước hóa thành mơ hồ, nheo lại mắt là có thể nhìn thấy ngày hôm qua ——
“Xin chào, tôi là Úy Điển, đây là em trai tôi Úy Ương, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
“Xin chào, tôi là Diệp Nam Lăng, chuyên ngành về trí thông minh nhân tạo máy móc… Vừa rồi có thấy hai người chơi bóng rổ, biểu hiện của Úy Điển đây tốt lắm mà.”
Đó là tháng chín lúc mới quen thời đại học, chỉ liếc mắt một cái thôi, hạt giống dịu dàng đã được gieo trồng.
“Úy Điển, chất lỏng hôm qua anh kêu Úy Ương đưa cho em khiến em phải tốn cả cuộn giấy để lau là gì vậy?”
“Hả? Anh… Anh đi cửa hàng kem Haagen-Dazs mua kem chocolate, không phải là tan chảy đó chứ? Úy Ương thật là cái thằng chết tiệt…”
Úy Điển vẻ mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa ảo não, vóc dáng cao cao mà biểu tình như trẻ nhỏ thật khiến người khác muốn cười. Đó là ngày hai bốn tháng mười hai đầu tiên trong cuộc sống đại học, ngày có cây kem chocolate tan chảy mà em suốt đời khó quên.
“Mỗi ngày đều làm thí nghiệm trễ đến vậy sao? Nam Lăng vất vả quá mà…”
“Cũng không đâu, dù sao đề tài thí nghiệm rất thú vị… Nhưng mà Úy Điển sao lại chờ ở đây?”
Biết rõ mà còn cố tình hỏi, đổi lấy chính là đôi bản tay to, thô ráp và ấm áp kia cẩn thận kéo em vào lòng.
“Sắp tốt nghiệp rồi, về sau sẽ không thể mỗi ngày đều gặp Úy Điển nữa…”
“Vậy nên… Nam Lăng…”
“Ừm?”
Trong phòng thí nghiệm ngập ánh mặt trời, ngay tại nháy mắt lúc quay đầu đặt câu hỏi, một chiếc hôn nhanh cứ như vậy mà rơi.
Tốt quá, mỗi chi tiết đều không quên. Em vừa lòng dời cơ thể, để dòng nước ấm mở ra càng nhiều điều hơn ——
“Nam Lăng… Nam Lăng em nhất định phải giúp anh, anh biết em có thể mà, anh chỉ có mỗi Úy Ương là em trai, anh không thể để nó biến thành người sống đời sống thực vật, cả đời cứ mãi như vậy…”
Úy Điển cho tới bây giờ vẫn luôn kiên cường đầy tin tưởng đối với bất cứ chuyện gì, vào lúc em trai bị tai nạn giao thông lại khóc hệt đứa nhỏ.
“Em, em không biết… Úy Điển đừng ép em, em thật không nắm chắc…”
Em chỉ là làm đề tài về trí thông minh của máy móc mà thôi, em không phải Thượng đế, không có quyền khống chế sinh tử của người khác.
“Em có thể mà… Nam Lăng, em cho tới bây giờ vẫn luôn giỏi như vậy, Úy Ương thích em như thế, em sao có thể để Úy Ương suốt đời mãi là người thực vật?”
Hành vi nghịch thiên khinh thần, vụ mùa thất trận đẫm màu tro tàn, ngay vào lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, một thiếu niên chỉ biết lý luận, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế, nơm nớp lo sợ mà thực thi.
Dùng bộ phận của người nhân tạo mà thay thế thành phẩm của Thượng đế, em thế mà muốn tranh sinh mệnh cùng thần linh.
“Nam Lăng, thế nào? Úy Ương thế nào?”
“Úy Điển, em xin lỗi…”
“Xin lỗi? Em… ý em là em trai anh vẫn mãi ngủ say? Hay không có cách nào thoát khỏi trạng thái người thực vật?”
“Úy Ương… đã không được rồi…”
“Anh không hiểu!”
“Úy Ương đã chết… Thao tác của em sai lầm… Tất cả đều đã không thể vãn hồi.”
“Thao tác sai lầm?? Không!!!”
Tiếng gào của dã thú bị thương. Người em trai yêu thương nhất bị đẩy đến trước mặt tử thần, dù là ai cũng khó lòng chấp nhận.
Đó là lần cuối cùng em thấy Úy Điển rơi lệ, từ đó về sau chính là những tháng năm tra tấn lẫn nhau.
“Khoa học gia vĩ đại nhất của ngành trí tuệ nhân tạo? Nam Lăng cậu thật giỏi mà? Hiện tại sẽ không thao tác sai lầm nữa sao?”
“Đừng ở trước mặt tôi mà giả dạng bộ dáng vô tội thuần khiết như vậy, tốt nhất hãy luôn tự nhắc nhở mình, cậu là người đã giết Úy Ương!”
“Không phải cậu đã có thể làm được người nhân tạo sao? Tôi muốn một người nhân tạo hoàn mỹ nhất… Chúng là phiên bản thí nghiệm cuối cùng của cậu, bởi tôi không muốn nghe thêm một lần nữa về thao tác sai lầm…”
Tiếng đập cửa không kiên nhẫn truyền đến, suy nghĩ bị cắt ngang.
Đã nghĩ nhiều quá, lần tắm này tựa hồ cũng quá lâu…
Lấy suy nghĩ về lại, em nhìn khắp xung quanh.
Ừm… Tốt rồi, thứ em muốn tìm ở ngay trước mắt.
Một tiếng rầm thật lớn, Úy Điển đúng là xông vào.
Vẻ thoáng hiện lên trong mắt người đó, em có lẽ sẽ ảo tưởng là người đó lo lắng cho em.
“Chuẩn bị chết đuối bên trong sao?” Nhìn em vẫn như trước lộ ý cười, gương mặt người đó rất nhanh liền lạnh lùng trở lại.
“Ha ha…” Em nhìn người đó, “Úy Điển, tôi luôn suy nghĩ về một việc mà…”
“Việc gì?” Người đó nhíu mày nhìn em, tựa như kiên nhẫn sắp tiêu hao hết.
“Tôi suy nghĩ, không chừng kỳ thật tôi cũng là một người nhân tạo phải không?” Nói đến ba chữ ‘người nhân tạo’, chẳng rõ nguyên do mà vui vẻ, em rụt lùi cơ thể sâu hơn vào bồn.
Người đó không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn em.
“Trí nhớ của tôi – những gì quen biết với anh vào thời đại học – là hoàn toàn giống Trác Việt và Long Nại mà. Những thứ chúng tôi nghĩ rằng rất đáng quý trọng thế mà lại hoàn toàn chẳng khác biệt. Anh nói xem, những đoạn hồi ức ấy phải chăng nhân lúc tôi không chú ý anh đã gài vào cho tôi?”
Em càng nói càng cao hứng, thanh âm cũng hưng phấn lên.
“Làm sao vậy?” Rốt cuộc người đó buông ra vòng tay đang khoanh lại trước ngực, bước tới.
“Còn nước mắt nữa… Long Nại không có tuyến lệ, còn tôi, tôi dường như cũng không thể khóc mà.” Vừa nói em vừa cau mày, cố gắng làm ra biểu tình đang khóc.
“Anh xem, không có nước mắt… Rất kỳ lạ phải không?”
“Nam Lăng, đứng lên trước đi, nước lạnh rồi!”
Người đó đi đến trước bồn tắm, muốn túm em dậy.
“Còn nữa còn nữa…” Em liều mạng ngăn lại, thầm muốn nói cho hết lời, “Còn máu của người nhân tạo là không có độ ấm đúng không? Anh xem đi này, máu tôi cũng rất lạnh mà.”
Khoe ra cổ tay giấu sau lưng, rất vui mừng nhìn máu vẫn chảy.
Lưỡi dao lam của Úy Điển thật sắc bén, chỉ cứa một chút thôi, động mạch đã bị cắt ra.
Cảm giác man mát của kim loại hiện vẫn còn cảm nhận được.
“Tiểu Lăng…”
Máu chảy nhiều quá, em nghe lầm sao? Thế mà có thể nghe được người đó gọi em như vậy?
Tiểu Lăng? Xưng hô vô cùng thân thiết này chẳng phải rất lâu đã không còn xứng với em?
“Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, đừng lộn xộn, để anh băng bó cho em.” Trong thoáng chốc bị người đó bê lên, ôm vào rất chặt, rồi chạy ra ngoài.
Độ ấm đã lâu không có, thật thoải mái quá.
Là thật cũng tốt, là ảo giác cũng được, hãy để em xa xỉ một hồi đi.
Em vùi đầu vào ngực người đó, thiếp đi càng nhanh.
“Tiểu Lăng mở mắt ra… Tiểu Lăng…”
Người đó đang gọi em phải không? Hơi ấm nơi cổ tay, là nụ hôn của người đó.
“Là anh không tốt, anh sẽ không ép em nữa… Tiểu Lăng, việc của Úy Ương, kỳ thật đã lâu rồi anh không còn trách em. Đó vốn là lỗi của anh, anh biết… Anh chỉ là ghen tị, ghen tị em và kẻ nhân tạo kia cùng bên nhau, anh chỉ là ghen tị mà thôi…”
Tí tách một tiếng, nơi trán bỗng lành lạnh.
Vị ẩm thấp này… Úy Điển à, anh khóc sao?
Cơ thể bị người đó ôm vào lòng càng chặt hơn.
Em cố sức lấy tay xoa mặt người đó.
Này hàng mi cứng cỏi, này khóe miệng kiêu ngạo, này những đường cong góc cạnh rõ ràng, cả dịu dàng thẳm sâu trong đáy mắt.
Úy Điểm thời đại học đã trở lại rồi.
Em vừa lòng mà nếm lấy nước mắt chảy xuống khóe môi, tuy đã chẳng phân rõ đó là nước mắt em hay nước mắt người ấy.
Mệt mỏi quá, em muốn ngủ. Có thể nằm co lại trong lòng người đó thế này, đây là việc mà có nằm mơ em cũng chẳng dám nghĩ tới.
Một con bướm vỗ cánh nơi lưu vực Amazon sẽ tạo nên một hồi gió lốc nơi dòng sông Mississippi.
Vốn chính là gút mắt giữa hai người, lại bởi do dục vọng cá nhân mà liên lụy đến nhiều người hoặc vật như vậy. Bắt đầu từ trước đến giờ, đủ loại rối ren hệt như cánh bướm rất huyền ảo mà khuếch tán khắp xung quanh – những gì thuộc về em, thuộc về Úy Điển, của Trác Việt, của Long Nại…
Mà hiện tại, vòng tình cảm tuần hoàn dường như từng đoạn từng đoạn gãy đi, từng đoạn từng đoạn vỡ tan, từng đoạn từng đoạn tiêu tán… Cuối cùng hết thảy đều về khởi điểm ban đầu.
Nếu còn có gì đáng giá cầu nguyện, em chỉ hy vọng tất cả bộ phận đều có thể tìm được vị trí chính xác của mình.
Tất cả về với vị trí vốn có, tìm kiến niềm an ủi trong thế giới không có đồng loại là việc khó khăn vất vả đến mức nào.
Trác Việt và Long Nại hiện tại nhất định rất tốt nơi thiên đường.
Còn em…
Em chỉ hy vọng khi tỉnh lại, người đó sẽ vẫn ôm em như thế, sau đó có thể nghe được rõ ràng thanh âm người đó dịu dàng gọi em ‘Tiểu Lăng’.
Rất hạnh phúc khẽ cười, em rốt cuộc ngủ thật say trong thế giới bướm bay.
Toàn văn – Hoàn
Trang 162
Biên tập và hiệu chỉnh: nntcm