Hồ Giá

Chương 20

Tác giả nói a nói : chiều nay up tiếp

 

Biên tập rên a rên : mốt mới up tiếp

 

_____________________________________

 

Cá nướng lần đó vậy mà lại khiến Long Quân ăn đến phát nghiện, nhịn hai ngày chờ a chờ rốt cuộc Hồ Thập Bát cũng tỉnh lại, liền quấn lấy đòi Hồ Thập Bát nướng cá cho ăn.

 

Hồ Thập Bát khẽ mỉm cười nói, đi a, ngươi đi trảo cá về đi.

 

Vừa mới dứt lời, bóng trắng chợt lóe lên, Long Quân chẳng thấy đâu. Bóng trắng lại lóe, Long Quân đã trở lại, trong tay xách theo bốn con cá béo ~

 

Hồ Thập Bát làm cá thật sạch sẽ rồi dùng nhánh cây xuyên thật hảo, lại góp nhặt chút cỏ héo lá khô nhánh gãy này kia rồi dồn lại thành một đụn. Chuẩn bị mọi thứ đầy đủ rồi, bắt đầu đốt lửa.

 

Phù~

 

Một nhúm hồ hỏa lam sắc xuất hiện, phóng ra từ đầu ngón tay của Thập Bát, lóe lên yếu ớt rồi tắt ngúm.

 

Hồ Thập Bát ngẩn người, vội tập trung yêu lực vận khí lên ngón tay, phù~~

 

Lần này hỏa miêu so với lúc nãy có lớn hơn một chút, nhưng vẫn là cái bộ lung lay lung lay có như thể tắt bất cứ lúc nào, lại gặp có khô bị hơi ẩm của trận mưa hai ngày vừa rồi xâm thấu, thế là hóa thành một đạo khói nhạt, tắt luôn.

 

Lúc này Hồ Thập Bát nhìn đầu ngón tay của mình mà ngây cả người.

 

Toàn thân đều vô lực, cảm giác mệt vừa mỏi vừa mệt, khi có khi không mà phát lãnh, hiện tại cư nhiên ngay cả hồ hỏa cũng không thể phát ra. . . là do chính mình sao . . .

 

Ngao Kiệt ngồi xổm ở cạnh, nhìn Hồ Thập Bát hai lần điểm cũng không điểm ra được hỏa, thò ra một ngón tay, cỏ cây phừng một cái dấy lên hỏa diễm kim hồng sắc phừng lép lách tách lách tách, cháy đến vô cùng náo nhiệt.

 

Ngao Kiệt nhích sang cầm tay Hồ Thập Bát kéo sang săm soi kỹ càng. Ngón tay Hồ Thập Bát thon dài, đốt xương rõ ràng, bàn tay to lại ấm áp— trong trí nhớ của Ngạo Khăc chính là như thế, bởi mấy ngày qua hắn đã vô số lần nắm lấy bàn tay này kéo đi. . . nhưng hiện tại bàn tay ấy lại lạnh như băng!

 

Long Quân thấy vậy cũng thấy hoảng hốt, vội hỏi tay ngươi sao lại lạnh như thế? Có chỗ không thoải mái sao?

 

Hồ Thập Bát nhìn dáng vẻ khẩn trương của Long Quân, lòng cảm thấy ấm áp, rút tay về, cảm thấy mặt có chút nóng lên, lăc đầu nói, không có chỗ nào không thoải mái, có thể là ngủ hai ngày nhiều như thế nên bụng đói, ăn no chắc là sẽ ấm áp trở lại.

 

Ngao Kiệt nghe vậy liền đứng phắt dậy, cởi ngoại y khoác thêm cho Hồ Thập Bát nói, ta đi trảo thêm mấy con cá nữa, lát nữa nướng xong ngươi ăn nhiều một chút.

 

Không chờ đến Hồ Thập Bát trả lời, Ngao Kiệt đã sớm mất tiêu.

 

Đọi đến khi Ngao Kiệt đi rồi, Hồ Thập Bát vươn tay ngơ ngác nhìn. Lúc trước thường nghe mấy lão nhân trong tộc bảo, hồ ly chỉ có ở thời điểm sắp chết mới có thể đột nhiên không thể tạo ra hồ hỏa, vậy mình. . . chẳng lẽ là sắp chết sao?

 

Hồ Thập bát cố gắng nhớ lại những chuyện đã trải qua dạo gần đây . . tình trạng này, hình như là bắt đầu từ sau ngày ly khai Vọng Nguyệt Lâu.

 

Rắc rắc!!

 

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, thanh âm này hoàn toàn khác so với tiếng lách tách phát ra của cây cỏ bị thiêu đốt. Là vọng lại từ bên trái Hồ Thập Bát, tuy âm thanh kia cực kỳ nhỏ bé khó mà nghe thấy được, nhưng vẫn là lọt vào tai Hồ Thập Bát.

 

Hồ Thập Bát giữ nguyên tư thế ngồi không đổi, giống như đang nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay mình. . . đột nhiên ra tay như chớp, vụt một cái hướng bên trái túm lấy.

 

“A! Đau quá!” Nghe thấy tiếng kêu đau, Hồ Thập Bát kinh ngạc nhìn thiếu niên bị mình túm gọn cả tay rồi nhưng vẫn y nhiên nắm chặt cá nướng gác trên đống lửa nhất quyết không chịu buông.

 

Lửa cũng đốt đến tay của thiếu niên, nhưng thiếu niên kia vẫn nắm thật chặt nhánh cây xiên cá nướng không rời, Hồ Thập Bát một phen kéo tay thiếu niên ra ngoài.

 

“Ngươi . . .”

 

Hai tay thiếu niên nắm chặt lấy hai đầu nhánh cây xiên cá, cúi đầu, bắt đầu một hơi đại tước. Một con cá nướng to thế mà trong chỉ trong thời nháy mắt đã sạch sẽ, thiếu niên lập tức rút từ trong lửa ra xiên thứ hai. . .

 

“Thập Bát! Ta phát hiện dưới đáy nước có. . . BỎ CÁ CỦA TA XUỐNG!!!!” Ngao Kiệt trên lưng một khối to không biết là thứ gì đó từ rừng trúc trở về, cực kỳ hưng trí cất giọng gọi Hồ Thập Bát. Liếc mắt lại thấy một tên thiếu niên đem xiên cá cuối cùng nhai sạch sẽ chỉ còn lại một cái đuôi cá, lập tức hét lớn một tiếng, thứ gì trên lưng cũng mặc kệ, trực tiếp vác lên ném qua.

 

Thứ đen đen kia đập một phát nện lên mặt đất vang lên một tiếng ầm, cư nhiên là khối cự thạch!

 

Ngao Kiệt cũng đã phóng tới đây, một phen túm lấy cổ áo của thiếu niên, đoạt lấy xiên cá trên tay thiếu niên.

 

Thiếu niên kia vậy mà cũng thiệt lợi hại, một bên vất vả né tránh Ngao Kiệt, một bên chớp chớp đôi mắt vừa to vừa tròn của mình, mặc kệ Ngao Khăc lôi kéo kiểu gì, miệng vẫn không ngừng hoạt động, gặm xiên cá cuối cùng kia sạch sẽ bõng loáng, chỉ sót lại đúng cái xương cá, thần kỹ này thật sự là khiến Hồ Thập Bát nhìn mà mở rộng tầm mắt.

 

Đường đường một vị Long Quân lại cùng một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lăn lộn trên mặt đất giành cá, tạm gác đến chuyện bằng cách nào lan truyền chuyện này ra đi, chỉ nhìn như vậy thôi cũng thấy giá trị của Long Quân tuột dốc thê thảm.

 

Hồ Thập Bát bước qua kéo kéo Long Quân “Bỏ đi bỏ đi, chỉ là một hài tử, có lẽ là lạc đường trong núi. . . đói quá nên làm bậy. . .”

 

Cái gì hài tử!!

 

Long Quân đại nộ “Hắn là ngũ ca của ta! Lớn hơn ta năm trăm tuổi đó!!”

 

A? Hồ Thập Bát choáng váng.

 

Há hốc mồm, nhìn thiếu niên kia thân cao không đến bả vai Long Quân, gương mặt oa nhi thon dài lại có nét mềm mại, hai gò má mang theo nét tròn trịa của anh nhi, hơi hé ra hai tiểu hổ nha lúc cười rộ lên vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. . .

 

Hồ Thập Bát vạn phần hoài nghi mà hỏi lại Ngao Kiệt, đây thật là ngũ ca chứ không phải ngũ đệ đệ của ngươi? Ngươi xác định các người có quan hệ huyết thống?

 

Hiện tại ngũ ca của Ngao Kiệt chớp chớp hai mắt to trong veo như nước nói, ta gọi là Ngao Ly ~~~ Thập Bát có thể gọi ta là tiểu thao thao ~~ hay gọi là là thiết thiết cũng được ~~ nói xong còn xuất trảo bổ nhào lên người Hồ Thập Bát.

 

Long Quân đứng chắn trước mặt Hồ Thập Bát, nhất chỉ đẩy lùi Ngũ ca của hắn nói, cái gì tiểu thảo đào cái gì tiểu thiết thiếp, ghê tởm muốn chết, ngươi không được chạm vào hắn!

 

Bị Ngao Kiệt dùng ngón tay đẩy lùi ra sau, Ngũ Long Quân trong nháy mắt đã nhận ra Ngao Kiệt hệt như lão mẫu kê đứng bảo hộ bên cạnh Hồ Thập Bát, chớp a chớp mắt nhìn, cư nhiên nước mắt lưng tròng mím mím môi “Thập Bát. . . Hắn khi dễ nhân gia ~~~~”

 

______________________

 

hí hí ~ Ly ca đã xuất hiện ~~

 

;~; lần đầu có chương không cần chú thích

back top