Hồ Giá

Chương 24

Hồ Thập Bát phiêu giữa không trung, kịch liệt thở hào hển, tim đập như muốn vỡ tung.

 

Hắn đuổi theo khí tức của Long Quân thẳng một đường về phía tây. Tuy biết rõ mình đuổi không kịp, nhưng từ xa hắn vẫn có thể cảm giác được khí tức của Long Quân ở phía trước, cũng hơi hơi an tâm. Ai ngờ vừa mới nãy, đột nhiên trong không trung, khí tức của Ngao Kiệt cùng Ngao Ly đều biến mất không còn chút dấu vết!!

 

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi không khí tức lại tiêu thất?

 

Khí tức tiêu thất chỉ có hai khả năng, một là hai người họ tiến nhập một không gian kết giới khác, khả năng còn lại là. .

 

Hồ Thập Bát nhắm mắt lại, liều mạng đem khả năng có thể thứ hai đá ra khỏi đầu. Hắn cố thuyết phục chúng mình, nhất định là Long Quân đuổi theo tên hắc y yêu quái kia rồi tiến nhập vào không gian kết giới khác. . .Ngao Kiệt lợi hại như vậy, còn có cả Ngao Ly đi cùng, nhất định không có việc gì đâu, nhất định không có việc gì đâu.

 

Mấy ngày qua, thân thể Hồ Thập Bát vốn đã không khỏe, lúc nãy vừa phát lực thông liền chạy như điên đến đây, bây giờ dừng lại nổi giữa không trung liền cảm thấy đầu trọng ứước khinh, toàn thân mềm nhũn cả ra, đến một chút khí lực cũng không sử ra được.

 

Hồ Thập Bát ôm ngực, chậm rãi từ không trung hạ dần xuống đất.

 

Nửa quỳ chống tay lên mặt đất thở dốc một lúc, đến khi cảm giác khí lực khôi phục lại một ít, Hồ Thập Bát mới mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, cố gắng lần theo gió tìm khí tức của Long Quân, nhưng vẫn không có kết quả.

 

Nếu lúc trước đến thỉnh giáo Đào Mộc tiên nhân mình không giấu diếm một tia tư tâm. . .nếu như tối nay mình không dẫn Ngao Kiệt cùng Ngao Ly đến Quỷ tập. . . thì hết thảy mọi chuyện có lẽ đã không xảy ra.

 

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều nếu cùng có lẽ như vậy, khi kết quả đã hiển hiện ra rồi, ai cho ngươi thời gian rảnh rỗi để mà hối hận hay đường lui để mà sửa chữa lại.

 

Không, đây không phải là kết quả. . . Nhất định, nhất định còng có phương pháp tìm ra bọn họ. . .

 

Hồ Thập Bát cắn răng, gắt gao trừng mắt về phía xa, dùng đầu óc đang hỗn loạn một đoàn mà liều mạng nghĩ ra một biện pháp khác, nhưng trong đầu lại trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ. . . Ngao Kiệt. . . Ngao Kiệt. . .

 

Trong lúc bất giác, gió đột nhiên nổi to, lam sắc quang vựng bị nguyệt lượng lãnh lãnh chiếu rọi dần hạ xuống mặt đất, vân ảnh bị gió xuy động chiếu rọi rõ rệt trên mặt đất. Hồ Thập Bát nhìn vân ảnh kia, cả người cứng đờ ra. . .

 

Không biết từ lúc nào, sau lưng Hồ Thập Bát lại xuất hiện một ảnh tử. . .

 

==================

 

Ảnh tử lớn dần, lẳng lặng đứng ở sau lưng, cách nơi Hồ Thập Bát đang quỳ năm bước, chỉ có trường tụ phất phơ theo gió, tựa như hai đôi cánh thật lớn.

 

Nếu như hiện tại Hồ Thập Bát đang trong hồ hình, chắc chắn mao toàn thân của hắn sẽ nhất tề dựng đứng lên.

 

Hồ Thập Bát hiện tại là nhân hình, cũng thấy mình lông tơ toàn thân đều dựng đứng, sau lưng một trận rét run.

 

Ảnh tử này là ai? Vì sao lại đi theo mình? Là địch hay là bạn?

 

Trong lòng tràn ngập nghi vấn, cổ Hồ Thập Bát vừa nhúc nhúc, ảnh tử phía sau lên tiếng “Đừng cử động, nếu quay đầu lại ta sẽ giết ngươi.”

 

Thanh âm kia lạnh như băng, nghe tựa như thanh mũi kiếm cắm vào băng phong, Hồ Thập Bát hít một hơi dài, đúng là giọng nói của người đã xuất thủ cứu mình ngày đó ở hậu hoa viên nhà Lang công tử, cũng là kẻ đã sử xuất Phong thần chú với mình.

 

“Ngươi là ai?”

 

“Lần đó tại sao lại cứu ta?”

 

“Các người rốt cuộc có âm mưu gì?”

 

“Ngao Kiệt, hiện tại bọn họ rốt cuộc ra sao?”

 

Hồ Thập Bát hỏi một hơi bốn vấn đề, ảnh tử phía sau một cái cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó.

 

“Ngươi là người Hồ tộc.” không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

 

“Đừng hỏi nữa, cũng đừng đoán.” ảnh tử phía sau thản nhiên nói “Quay về Phất Lai Sơn đi, quên Long Quân, hồn thủy này không phải là thứ ngươi có thể tranh.”

 

Ánh mắt Hồ Thập Bát chợt dao động, nãy giờ trong đầu hắn đã nảy ra ý niệm này, bây giờ hắn quyết định đánh cuộc phen phen.

 

Hồ Thập Bát cúi đầu, tựa như dang suy xét đề nghị của ảnh tử kia, bất chợt thân hình nghiêng qua, đảo người nhảy lên, thẳng hướng đến chỗ ảnh tử mà đánh tới.

 

Mắt thấy đã gần kề ảnh tử, bỗng dưng Hồ Thập Bát thấy trước mắt tối sầm, chính là bị y tụ của ảnh tử chắn lại tầm mắt. Trên cổ chợt lạnh, móng tay sắc nhọn đã kề vào cổ Hồ Thập Bát.

 

“Ta đã nói, nếu ngươi cử động ta sẽ giết ngươi!” khí tức ảnh tử kề sát bên tai, Hồ Thập Bát không lùi mà tiến tới, rướn cổ cao lên rồi đánh thẳng vào móng tay sắc bén kia. Ảnh tử chợt cả kinh, rút tay trở về, xuất một chưởng đánh Hồ Thập Bát bay ra xa.

 

Hồ Thập Bát giống như một cái bao tải rách nát bị đánh bay ra lăn trên mặt đất hai vòng, nhưng ngay cả tiếng rên đau cũng không kêu, nằm trên mặt đất, khí tức trở nên yếu dần rồi chợt tắt.

 

Ảnh tử kia cả kinh, chẳng lẽ đã đánh hắn chết?

 

Vội vàng lao đến chỗ Hồ Thập Bát xem tình trạng của hắn.

 

Hồ Thập Bát chỉ là đang giả chết, đợi ảnh tử kia đến gần liền một phen kéo tay áo y, ảnh tử kia phát giác được cũng đã trễ. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Hồ Thập Bát vẫn thấy rõ, trường phát như ngân ti. . .

 

Hồ Thập Bát tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc thấy rõ gương mặt của ảnh tử, diện mạo kia cùng mẫu thân của Hồ Thập Bát, Hồ Hồng Ngọc, giống nhau như đúc, chỉ có điều là trên mặt phủ đầy ma văn mặc thanh sắc đáng sợ đến ngây người.

 

Vung tay xuất chưởng đánh lùi Hồ Thập Bát, ảnh tử vội vã thối lui.

 

Hồ Thập Bát giãy dụa gượng dậy hô to “Ngươi quả nhiên là cữu cữ! Ngươi là Điện Lam cữu cữu!!”

 

Ảnh tử kia bỗng dừng thân ảnh lại một thoáng, tựa như muốn nói điều gì.

 

Ngay lúc đó, khí tức của Ngao Kiệt cùng Ngao Ly vốn tưởng đã biến mất đột nhiên xuất hiện từ hướng tây bắc, đang lao nhanh về phía Hồ Thập Bát ngày càng gần.

 

Ảnh tử kia không chút do dự, hóa thành mộ đạo thanh lam quang mang tiêu thất trong bóng đêm.

 

Cơ hồ như ngay lúc ảnh tử tiêu thất, Ngao Kiệt cùng Ngao Ly đuổi đến nơi. Ngao Kiệt một phen đỡ lấy Hồ Thập Bát, Ngao Ly không thèm dừng lại, ngay lập tức đuổi theo về phía thanh lam quang mang đã tiêu thất.

 

Hồ Thập Bát nhìn về phía Ngao Ly đã tiêu thất ho to “Đừng tổn thương hắn!! Hắn là. . .” lời chưa dứt, không dậy nổi một hơi khẩu khí nào nữa, trực tiếp ngất đi.

 

______________________

 

Lam sắc quang vựng : Không lo làm ăn tối ngày chỉ đi chơi đi bời ~~

 

ảnh tử : bóng đen, bóng người

 

hình hồ, nhân hồ: hình dạng hồ ly, hình dạng người

 

trường tụ/y tụ : tay áo

 

trường phát như ngân ti : tóc dài như tơ bạc (màu bạc mà mỏng như tơ)

 

ma văn mặc thanh sắc : ma văn là hoa văn ma (tà đạo thì phải) mặc thanh sắc = màu xanh đen

back top