Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 13

Nhìn thấy Đinh Kiêu chuyển hướng xe đến khách sạn gần đấy, Vân Cẩn nóng nảy muốn kéo cửa xe, nhảy xuống cũng tốt cho dù đập đầu sưng mặt sưng mũi nhưng còn tốt hơn việc vô duyên vô cớ bị thất thân.

 

Đinh Kiêu thấy cô như vậy, sợ rằng nếu ép quá chỉ e cô làm thật, bèn vội vàng dừng xe lại bên đường.

 

Hai người từ trong xe xuống, anh mắng: “Em cố ý muốn tìm cái chết phải không, nếu hôm nay anh không cho xe dừng lại có phải em cũng nhảy xuống phải không?”

 

“Hai chúng ta bây giờ chỉ là quan hệ yêu đương, không cần thiết phải kéo ngắn khoảng cách kia lại.” Vân Cẩn giữ vững ranh giới cuối cùng. Đây cũng là Mỗ Mỗ dạy cô, con gái nếu không giữ vững lập trường sẽ không được đàn ông tôn trọng.

 

Đinh Kiêu nhìn cô giống như nhìn thấy quái vật, cảm giác những lời buồn nôn mình nói trước đây đều uổng phí, chửi thầm một câu, cố nén tức giận:”Vậy em thấy chúng ta phải đến mức nào em mới chịu làm theo ý anh.”

 

“Thế nào cũng phải để sau khi chúng ta kết hôn.” Vân Cẩn không chút để ý nói.

 

Cô đã sớm nghĩ, Đinh Kiêu là một công tử đào hoa không thể nào có thể đồng ý kết hôn sớm như vậy, anh mới 26 tuổi, anh sẽ không đồng ý, vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này để thử thách anh một chút. Nếu như anh không chịu được kích thích mà đồng ý, như thế cũng tốt, tránh truyện bất trắc xảy ra sau này.

 

“ Vậy thì kết hôn, sớm muộn gì chẳng phải kết hôn, anh về đơn vị viết báo cáo kết hôn.” Đinh Kiêu cho rằng Vân Cẩn không giống những cô gái khác, ít nhất sẽ không lấy kết hôn ra uy hiếp mình, không ngờ cô gái này quỷ kế cái gì cũng dám nói, liền có chút tức giận.

 

Vân Cẩn nhìn anh, thong thả nói: “ Kết hôn cũng không phải trò chơi, anh muốn kết hôn là kết hôn, phải có sự đồng ý của hai bên gia đình, anh phải đến hỏi ý kiến cha mẹ em, cha mẹ nuôi em lớn như vậy không phải cho không anh làm vợ.”

 

“Mạnh Vân Cẩn, giờ mới phát hiện em đúng là được một bước lại muốn tiến thêm một thước, em cho là anh không có em thì không sống được phải không ?” Đinh Kiêu ghét nhất loại con gái hay làm bộ làm tịch, nhất là lại lấy chuyện kết hôn ra làm bộ làm tịch với anh.

 

“Đinh đại thiếu gia nói em được một bước lại muốn tiến thêm một thước, vậy thì hai ta sau này cũng không cần gặp nhau nữa, chúng ta từ giờ ai về nhà người đấy, nếu có gặp nhau cũng đường ai người đấy đi.” Vân Cẩn xoay người đi, bước lên xe taxi, thái độ rất ngạo mạn, Đinh Kiêu rất muốn đạp vào mông cô một cái.

 

Trên xe taxi, Vân Cẩn quay đầu lại thấy Đinh Kiêu còn một tay chống nạnh đứng ở trước xe, bộ dạng tức giận thở hổn hển, không nhịn đươc cười trộm.

 

Cãi nhau cũng cãi nhau rồi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh được nếu như lúc này Đinh Kiêu chủ động tìm đến cô nói rõ trong lòng anh cô quan trọng như thế nào còn nếu không anh đối với cô chỉ là vui đùa một chút.

 

Vậy mà, đã hai tuần lễ Đinh Kiêu cũng không xuất hiện.

 

Trong lòng Vân Cẩn mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn không chế được, tuyệt đối cô sẽ không chủ động cúi đầu để anh lừa gạt, thời khắc mấu chốt không thể để cho xe bị tuột xích nếu không cả đời sẽ không ngóc đầu lên được, cô tự nhắc nhở chính mình như vậy.

 

Cô muốn làm vợ anh, muốn có cưới hỏi đàng hoàng, cô sẽ không để cho mình không rõ ràng mà bước vào cửa Đinh gia.

 

Mỗ Mỗ nghe nói cháu ngoại mình và Đinh Kiêu cãi nhau, giận đến cả đêm không chợp mắt, nha đầu vân Cẩn này đúng là bốc đồng quá rồi, cháu rể tốt như vậy mà cũng không biết quý trọng?

 

Mình đã sớm mạnh miệng nói với khắp hàng xóm láng giềng, người người đều biết Vân cẩn sắp được gả cho cháu trai nhà tư lệnh, cuối cùng lại là công dã tràng, chẳng phải sẽ bị người đời cười chê, cho rằng mình là bà già lẩm cẩm sao.

 

Vì vậy bà nhìn Vân Cẩn cũng không được hòa nhã, mỗi lần đến lúc ăn cơm, đều cố ý bới móc, ngại Vân Cẩn ăn quá nhiều: “ Cháu đừng ăn nữa nếu còn ăn nữa đến lúc đó lại mập lên xem ai còn muốn lấy cháu nữa cơ chứ.”

 

“ Không phải trước đây bà nói mặt mập một chút mới có tướng phú quý hay sao.” Vân Cẩn đã quá hiểu tâm trạng của Mỗ Mỗ rồi.

 

Mỗ Mỗ thật ra không phải chê cô ăn nhiều mà là trong lòng không thoải mái, bà cả đời đều xuất sắc, đã sớm đi khoe khắp nơi với mọi người rồi, bây giờ mình lại cãi nhau như vậy, bà không tức giận mới là lạ.

 

Nếu nói Vân Cẩn cũng phải xem lại mình, cũng không phải thanh cao không hư vinh, nhưng trên thực tế từ khi cô và Đinh Kiêu ở chung một chỗ, đã thấy rõ ràng thái độ mọi người đối xử khác với mình, đến ngay cả lãnh đạo cũng nể mặt cô ba phần.

 

Mặc dù ai cũng không rõ cha của Đinh Kiêu làm quan lớn ra sao nhưng bọn họ dù sao ở cái đất Hoàng Thành này nhiều năm, những người quyền thế ai chẳng biết, những người đó đi đến đâu chẳng tài trí hơn người.

 

Nhưng Vân Cẩn lại có quyết định hồ đồ, cô thấy mình không thể cứ nghe ý kiến của Đinh Kiêu, nói thế nào thì nói, cô cũng là một biên kịch, ông nội là Mạnh Tiểu Lâu, cả đời hát cùng Mai Lan Phương, đến đời cô, thế nào cũng không thể đập nát thanh danh của tổ tiên được.

 

Trông mòn con mắt, đã đợi được hai mươi bốn ngày, Đinh đại thiếu gia mới mở cửa chiếc Audi Q7 của anh lảo đảo xuất hiện trước mặt Vân Cẩn.

 

Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bó ở phía chân, nhìn vô cùng duyên dáng yêu kiều, đã nhìn nhiều phụ nữ mặt mũi trát đầy son phấn nhìn cô như vậy ngược lại lại thấy thuận mắt hơn nhiều.

 

Nếu không thì cưới? Những câu nói này bỗng xuất hiện trong đầu Đinh Kiêu, quanh quẩn mãi không đi. Nhớ tới lúc ôm cô, béo béo mềm mềm cảm giác thật tốt.

 

Những ngày qua anh một chút cũng không nhàn rỗi, bên cạnh Hoàng phì Yến gầy oanh oanh yến yến cũng không ít, cứ nghĩ cãi nhau xong vài ngày tâm trạng sẽ tốt lên, nhưng đáng tiếc chính là bao nhiêu ngày qua anh lại thấy có một cảm giác troong trải mà chính anh đã nghĩ là mình sẽ không như thế.

 

Tình huống như vậy, anh nhớ đến Vân Cẩn, chính xác mà nói, anh nhớ những món ăn ngon đa dạng mà Vân Cẩn làm cho anh ăn, khi cô làm thức ăn, anh có cảm giác cả người cô tỏa ra một hương vị ấm áp, khiến anh thấy rất vui vẻ.

 

Thấy Vân Cẩn đi qua đường cái, đang đi về hướng mình, khóe miệng Đinh Kiêu nhàn nhạt nở nụ cười, biểu đạt một sự hòa thuận thích thú.

 

Vân Cẩn nhìn bóng dáng cao lớn của anh đứng trước cửa xe, nháy mắt trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót, cổ họng cô tắc nghẽn, không chút nghĩ ngợi liền chạy ào tới ào vào ngực anh, trong chốc lát, đầu cô cảm nhận được hương vị ngọt ngào mà tình yêu mang tới.

 

Thì ra nhìn thấy anh, cô sẽ có một loại dũng khí kích động như thiêu thân lao vào lửa.

 

“Em nghĩ là anh sẽ không đến tìm em nữa.” Vân cẩn mắt ướt nhòa, chót mũi đỏ bừng, Đinh Kiêu lại chỉ cười cười :” Không đến, thì lấy đâu ra người cho anh ăn tôm tươi, mì xào và sủi cảo hấp nữa.”

 

“Anh chỉ biết có ăn cũng không nhớ đến người ta.” Vân Cẩn khẽ cáu một câu, những suy nghĩ vui vẻ đã chiếm lĩnh toàn bộ trong đầu cô, cô chỉ muốn cũng người mình yêu gắn bó kề cận bên nhau.

 

“Anh làm sao có thể không nhớ em, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, hai mươi bốn ngày chúng ta chia tay nhau anh đều nhớ đến em.” Đinh Kiêu không chút để ý cúi đầu nhìn Vân Cẩn.

 

Hai mươi bốn ngày thì ra anh cũng đếm từng ngày, Vân Cẩn vô cùng kích động,cô và Đinh Kiêu cãi nhau như vậy, thì ra anh cũng đếm những ngày cô và anh không gặp nhau.

 

Sự phát hiện này dường như làm cô hạnh phúc đến đầu óc choáng váng.

 

Đối với phản ứng của cô,, Đinh Kiêu khẽ cười.

 

Lấy lòng phụ nữ sẽ lấy lòng từ những chi tiết nhỏ, chút bản lĩnh này của đàn ông, từ trước đến này Đinh Kiêu hiểu rất rõ, cho nên những phụ nữ vây quanh anh, cho dù có chia tay nhau vẫn nhớ mãi không quên.

 

“ Lần trước em cũng có chút không đúng, không nên vừa tức giận đã nói chia tay, những ngày qua em đã suy nghĩ kĩ chuyện này, em không nên nói với anh như vây,” Vân Cẩn chủ động thừa nhận sai lầm.

 

Điểm giác ngộ này cô cũng phải có, đàn ông hay đàn bà đều cũng một loại có lúc cũng cần phải dỗ giành.

 

“Là anh không đúng, anh khôngg nên làm cho em khó chịu, đúng như em nói hai chúng ta còn chưa kết hôn anh lại đòi hỏi với em như thế là không tôn trọng em.’ Từ trước đến nay Đinh Kiêu nói chuyện bao giờ cũng giỏi bắt trọng điểm.

 

Nhưng nếu như ai tin rằng trong lòng anh nghĩ như vậy thì người đó đã sai lầm rồi, sau khi ở cùng anh một thời gian dài Vân Cẩn mới dần phát hiện ra, thông minh nhưng tự phụ con người thường là như vậy, nói chuyện lừa gạt để cho người khác hiểu lầm, anh có thể đem ý tứ chính xác biểu đạt cho người khác, nhưng lại không cho họ phát hiện ra điều gì.

 

Ôm anh, Vân Cẩn mới cảm nhận được một loại hạnh phúc trước đây chưa từng có . Hai người ở cùng nhau một chỗ tuy chưa đến nửa năm nhưng cũng đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, anh đã khắc vào trong lòng cô, chia tay rồi gặp lại để cho cô ý thức được mình quả thật rất yêu anh.

 

Khẽ vuốt ve những đường cong đơn giản kiên nghị trên mặt của Đinh Kiêu, bờ vai rộng rãi, cách lớp y phục ngón tay Vân Cẩn khẽ mơn trớn trên người Đinh Kiêu, giống như là đang vuốt ve vật yêu thích nhất của mình, cô muốn thật tốt phác thảo hình dáng người đàn ông này, phác thảo bóng hình cô đã yêu nhiều năm, cuối cùng cũng không phải một giấc mộng hõa huyền.

 

Đinh kiêu ôm người phụ nữ của mình đang mềm nhũn trong ngực, cũng cảm thấy có một loại khác thường, anh cũng không phải ngu ngốc, không hiểu tình yêu nam nữ là cái gì, anh cũng biết là người phụ nữ này thật sự thích mình, vì vậy khi cô đắm đuối đưa tình chân tình thiết ý hai mắt mông lung nhìn anh anh không hề do dự tựa đầu tới.

 

Hai khuôn mặt giáp sát nhau cơ hồ có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, hai mươi năm trước bọn họ khi lần đầu gặp nhau khẳng định không ngờ lại có tương lai như thế này, vốn cho rằng họ là người của hai thế giới khác nhau, cuối cũng lại thống nhất thành một thế giới.

 

Chuyện kế tiếp tiến hành cũng rất thuận lợi, trưởng bối hai nhà thúc đẩy, Đinh Kiêu và Vân Cẩn rất nhanh đi lấy giấy đăng kí kết hôn, chỉ chờ Đinh gia thu dọn xong tân phòng sẽ để cho hai người bọn họ kết hôn.

 

Không giống những người khác, Lí Phượng Hà đã sớm quyết định, cho dù là kết hôn cũng phải đem con trai mình đặt dưới mắt. Con trai yêu quý hơn hai mươi năm, bà sẽ không cho một nữ nhân khác cướp đi, con dâu cũng không được.

 

Đối với lần này Đinh Kiêu không có ý kiến, Vân Cẩn cũng không tiện nói gì, Đinh gia là một gia đình lớn, phòng ốc rất nhiều, con cái ở cũng cha mẹ cũng là bình thường.

 

Vậy mà Vân Cẩn rất nhanh cảm thấy được ác ý của việc này.

 

Gia đoạn chuẩn bị cho hôn lễ, Đinh Kiêu rất bận rộn, tuy nói từ trước đến nay Đinh gia làm việc luôn khiêm tốn tiệc cưới cũng không tổ chức quá to, dù vậy cháu trai trưởng kết hôn cũng không thể làm quá tùy tiện, tối thiểu cũng phải thông báo với bạn bè thân thiết.

 

Vân Cẩn vẫn luôn mơ ước có một ngày được mặc váy cưới trắng noãn, gả cho chàng hoàng tử bạch mã mà cô vẫn thường mơ ước thời thiếu nữ, vì thế cô lôi kéo Tỉ Mỉ chạy đi tất cả các tiệm áo cưới của Bắc Kinh, nhất định phải chọn một chiếc áo cưới thật vừa ý.

 

Tỉ Mỉ thương cho đôi chân nhỏ bé của mình phải chạy cả ngày, ngồi trên ghế sa lon đấm chân: “ Chị họ, chị có thể đừng keo kiệt như vậy nha, chị chỉ cần nói anh rể đặt ở nước ngoài cho một áo cưới cao cấp không phải là được sao, anh ấy cũng không phải không có tiền.”

 

“ Anh ấy là quân nhân, không thể tra nước ngoài, hơn nữa đàn ông thì biết gì về áo cưới, anh ấy đâu có mặc.” Vân Cẩn cảm thấy việc chọn áo cưới này phải tự mình làm, đàn ông đâu có những sở thích giống như phụ nữ.

 

“Chị có biết cái gì gọi là cao cấp không, chỉ cần chị có tiền bọn họ có thể phục vụ chị tận cửa.” Tỉ Mỉ bực mình với chị họ mình chết đi được, gả cho một con rùa vàng như vậy mà cũng không biết tận dụng.

 

Vân Cẩn cũng không thèm để ý cô bực tức, bởi vì cô đã chọn trúng một chiếc váy, đang cùng nhà thiết kế nói chuyện chi tiết hơn, nhà thiết kế vô cùng nhiệt tình, nhớ từng chi tiết cô muốn sửa đổi lại cho nhân viên phục vụ giúp cô lấy số đo.

 

Vân Cẩn đặt cọc, Tỉ Mỉ tò mò đứng một một bên nhìn, thấy chị mình lấy từ trong ví ra chiếc thẻ bạch kim, hâm mộ nói: “Chị họ, đây là anh rể đưa cho chị à, thẻ bạch kim của ngân hàng XX nha, có thể dùng mọi nơi còn có thể tiêu dùng vô hạn, lại được hưởng phục vụ dành cho thượng khách nha.”

 

Tỉ Mỉ hâm mộ đến mắt cũng sắp rớt ra rồi, mình và Mạnh Tiểu Bạch lăn lộn nhiều năm như vậy, tên kia ngay cả tờ năm vạn cũng chưa bao giờ đưa cho cô dùng.

 

Vân Cẩn cũng không biết tấm thẻ Đinh Kiêu đưa cho cô có tác dụng lớn như thế nào, cô cũng không thèm để ý những thứ này ;”Anh ấy đưa cho chị để mua đồ dùng kết hôn, đến lúc mua xong rồi chị sẽ trả lại cho anh ấy.”

 

“Sao còn phải trả, anh ấy là của chị, chị vẫn là của chị, tiền của chồng mình có ngu đâu mà không tiêu.” Tỉ Mỉ cảm thấy chị họ mình có lúc thật ngang bướng.

 

Áo cưới sau khi thử xong, Tỉ Mỉ lại cũng Vân Cẩn đi đến đây mặc thử.

 

Trong phòng thử áo, Vân Cẩn vừa bước vào phòng thay đồ, còn chưa nhìn rõ mình trong gương đã nhìn thấy người đang đứng phía sau, không ai khác chính là bạn gái trước của Đinh Kiêu , An Tư Khiết.

 

Đúng thật là, thiên đường có lối cho ngươi đi ngươi lại không đi, địa ngục không có của ngươi lại muốn xông vào, hôm nay nghĩ ngươi cũng đừng nghĩ hãy nhìn xem ta làm thế nào đập chết ngươi như đập chết một con ruồi đây này.

 

Vân Cẩn soi gương nhìn trái nhìn phải, xem cô ta như không khí..

back top