Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 16

Những ngày chờ đợi hôn lễ là những ngày hạnh phúc nhưng cũng ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt đã đến ngày kết hôn, Đinh Kiêu có ý, anh không thích tổ chức trong khách sạn, một nhóm người vây quanh uống rượu, anh thích tổ chức ở sân cỏ, có ánh mặt trời rực rỡ, có bờ cát và hoa tươi thật lãng mạn. Về việc này Vân Cẩn và Đinh Kiêu đúng là không cần nói mà cùng chung ý tưởng, vì vậy hai người quyết định địa điểm tổ chức hôn lễ là một khu an dưỡng ở Bắc Đái Hà cách Bắc kinh cũng không xa.

 

Cảnh tượng hôn lễ so với trong tưởng tượng trên sân cỏ của Vân Cẩn còn đẹp hơn, khách khứa cũng không nhiều lắm , nhưng nghi thức rất long trọng mà ấm áp, cô dâu chú rể vừa tuyên thệ xong, người dẫn chương trình đề nghị người thân bạn bè hai bên gia đình xếp thành hình trái tim cùng đôi vợ chồng mới cưới chụp một bức ảnh kỉ niệm đầy ý nghĩa.

 

Vân Cẩn cười rất rực rỡ, cô rất vui, đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, thật đúng là một ngày khó quên, nhưng đang trong lúc mọi người chụp ảnh cô lại thấy Đinh Kiêu chạy đến một góc gọi điện thoại.

 

Xách theo váy cưới cô lặng lẽ đến bên cạnh anh, Vân Cẩn nghe thấy giọng nói của anh dường như đang rất tức giận, Đinh Kiêu rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình như thế, nhất là trong một buổi hôn lễ náo nhiệt như hôm nay, thì lại càng khác thường, Vân cẩn nghe một lát, mới biết rằng đối phương là nữ, hơn nữa giống như là đang uy hiếp anh.

 

“Cô đến đi, cô thích thì đến đi, xem ai sợ ai? Có hình thì sao, có bản lĩnh thì cô phát tán trên mạng đi, tôi đây cũng không sợ, cũng không biết người nào mới bị mất mặt, cô cũng đừng nghĩ mình tài giỏi, phải đến đích mới biết được con ngựa nào sẽ thắng.” Đinh Kiêu sa sầm mặt, nhưng khí thế lại quyết không chịu thua.

 

Không biết đối phương lại nói gì, chọc cho Đinh Kiêu mắng một trận, sau đó anh ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, khi quay đầu lại nhìn Vân Cẩn, anh vẫn còn đang tức giận.

 

Vân Cẩn nhìn anh, tiến đến cầm tay anh: “Anh sao lại tức giận, ai lại chọc giận anh à?”

 

“Không có gì, em đừng có đoán mò, …..Không có gì đâu, cô ta biết hôm nay chúng ta kết hôn nên cố ý muốn náo loạn làm người khác thật chán ghét, cô ta cũng không phải thật sự muốn làm cái gì chỉ là tức giận với anh, muốn chọc tức anh cho vui, anh đã mắng cô ta rồi.” Đinh Kiêu thu lại tức giận, ra sức giải thích với Vân Cẩn, dù sao nếu để người khác biết trong hôn lễ mà họ caĩ nhau thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

 

Vân Cẩn thấy vẻ mặt anh áy náy lại nói: “Vậy anh nói rõ với cô ta đi, đừng để cô ta cứ quấn lấy anh gây chuyện như vậy, anh đừng mền lòng, anh càng mền lòng cô ta càng có cơ hội để lợi dụng, anh lại cảm thấy khó chịu , trước hôn lễ em có thể tha thứ cho anh, nhưng nếu đã cưới rồi sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.”

 

Vân cẩn nói, anh đừng có ép em phải ra tay, nếu không em sẽ cho cô ta biết sự lợi hại là như thế nào.

 

Đinh Kiêu thấy vợ mình tuy vẫn nói dịu dàng nhưng giọng nói lại lộ ra mấy phần không ổn, vội vàng dụ dỗ: “Anh đã sớm nói rõ với cô ta rồi, nhưng cô ta vẫn không cam lòng. Anh kết hôn , anh trọc giận cô ta thì sao, cô ta dù có tự sát cũng không liên quan gì đến anh.”

 

“Đã chia tay rồi còn muốn dọa dẫm tự sát, nếu thế anh đưa cho cô ta chiếc dây thừng to một chút tránh cho đến lúc đấy dây bị đứt lại không thể chết được.” Vân Cẩn nói kháy anh cũng nói nói móc luôn An Tư Khiết.

 

Đinh Kiêu thấy cô nói khắc nghiệt cười khổ không biết nói gì nữa.

 

Vân Cẩn thấy anh trên mặt anh tuy vâng lời nhưng trong lòng chỉ sợ lại không thích nghe những lời cay nghiệt đó của cô nên cũng chủ động làm dịu không khí: “Anh yêu, đừng tức giận nữa chúng ta đi ăn bánh ngọt đi, cả đời chỉ có một ngày cưới, đừng để mọi người mất hứng.”

 

Cô nói dịu dàng như vậy làm trong lòng Đinh Kiêu phấn trấn không ít, mặc kệ nói thế nào, bà xã mình vẫn ôn nhu, còn biết để ý mình không vui, không như đám phụ nữ kia, cả ngày chỉ biết làm nũng anh.

 

Hai người bọn họ trở lại hôn lễ, trừ chú rể và cô dâu làm người khác chú ý, còn có một người danh tiếng cũng lớn không kém,đó chính là em trai của Vân Cẩn, Mạnh Tiểu Bạch.

 

Mạnh Tiểu Bạch lớn lên vốn dĩ đã hơn người, cho dù cả đoàn phù rể cũng không hấp dẫn được bằng anh, anh đẹp trai hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của các cô gái trẻ, trong đó phần lớn nguyên nhân là do hằng năm anh qua lại không ít với nhà họ Đinh, còn những người tuy chưa biết anh nhưng các cô cũng không nhịn được âm thầm nghĩ, không ngờ Đinh Kiêu lấy vợ dung mạo cũng bình thường nhưng lại có cậu em vợ đẹp trai khiến người khác lóa cả mắt.

 

Nghe nói cậu em vợ này còn là người có tiền, ngày chị mình đi lấy chồng anh đã tặng chị mình một chiếc Porsche làm đồ cưới. Có tiền cũng không nói làm gì, đẹp trai cũng không là gì nhưng lại vừa có tiền vừa đẹp trai, lớn lên lại tay trắng dựng nghiệp, vậy thì không phải tầm thường rồi, Mạnh Tiểu Bạch nhanh chóng trở thành mục tiêu của không ít các cô gái.

 

Tỉ Mỉ đã sớm cảm thấy các cô gái này có ý với Mạnh Tiểu Bạch, nên không yên lòng đi theo anh, anh đi đến đâu cô cũng đi đến đó giống như cái đuôi của anh.

 

“Anh nói này, sao em không đi giúp chị anh đi, em thật không xứng làm phù dâu, đi theo anh thì được gì?” Mạnh Tiểu Bạch đẩy Tỉ Mỉ ra ngoài, anh còn muốn nhân dịp hôn lễ hôm nay để quen biết thêm vài người có thế lực.

 

“Không sao cả, chị họ đã có anh rể rồi, hôm nay nhân vật chính của hôn lễ này là bọn họ, em đang tạo không gian cho bọn họ.” Tỉ Mỉ kiên quyết không chịu dời Mạnh Tiểu Bạch nửa bước, chỉ sợ cô vừa đi, anh sẽ cùng người phụ nữ khác nói chuyện. Mạnh Tiểu Bạch có bản lĩnh này, chỉ cần anh muốn anh, không có người phụ nữ nào có thể thoát được anh.

 

Mạnh Tiểu Bạch thấy Tỉ Mỉ không chịu đi, trong lòng tính toán, Tỉ Mỉ cách xa chị anh một chút cũng tốt, dáng người Tỉ Mỉ đẹp như vậy, nếu ở gần bị so sánh nhan sắc chị mình sẽ bị đi xuống, hôm này là ngày quan trọng nhất của chị không thể để người khác nổi bật hơn chị mình

 

Cách đó không xa, Đinh Kiêu và Vân Cẩn đang thân mật cùng nhau ăn bánh ngọt, trong lúc vô tình, Vân Cẩn nhìn thấy em trai mình và Tỉ Mỉ, cảm khán nói: “Nhìn như vậy, Tỉ Mỉ và Tiểu Bạch đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, càng nhìn càng thấy đẹp đôi.”

 

Đinh Kiêu ăn một miếng bánh, chợt nói: “Thì ra Tỉ Mỉ thích Tiểu Bạch, hèn nào.” Vân Cẩn nhìn anh, cười: “Anh không biết? Tỉ Mỉ rất thích Tiểu Bạch nếu không sao có thể trở thành chó săn nghe lời nó như vậy?”

 

“Mà anh thấy, Tỉ Mỉ không thể nào quản được cái tên Tiểu Bạch thần thông quảng đại đó đâu, tiểu tử Tiểu Bạch này cũng không hề đơn giản, không phải vật trong ao.” Đinh Kiêu vừa đánh giá Tiểu Bạch, vừa thấy nó đnag nói chuyện phiếm cùng một cô gái nào đó, không biết nói cái gì khiến cô bé kia cười đến run rẩy cả người.

 

“Đẹp trai đúng là trời đánh.” Vân Cẩn nhìn tên yêu nghiệt em trai mình, đánh giá một câu.

 

Những năm trước kia con gái theo đuổi Mạnh Tiểu Bạch có thể gom lại thành một đội bóng, nhưng đến giờ cũng chưa thấy nó thật lòng thích một ai, nó cùng lắm chỉ là vui đùa với người ta một chút, không ai biết trái tim nó dừng lại ở chỗ nào,

 

Về điểm này, Vân Cẩn cảm thấy Tiểu Bạch và Đinh Kiêu giống nhau, tự trọng quá cao, trong mắt không nhìn thấy người khác, nói bọn họ không hiểu thì thật ra bọn họ lại yêu đương rất nhiều lần rồi nhưng nếu nói họ thành thục rồi thì trong tình yêu họ lại có chút ngây thơ, cho nên đàn ông không thể có thân hình quá chuẩn được, dáng dấp mà được một chút họ lại tự kỉ.

 

“Vợ ơi, em khát không , anh đi lấy cho em cốc nước nha, em muốn uống nước trái cây hay sữa tươi?” Đinh Kiêu thấy Vân Cẩn không yên lòng vỗ vai cô một cái.

 

“Tùy anh, anh lấy cái gì em uống cái đấy.”

 

Thấy Đinh Kiêu đi lấy nước uống, Vân Cẩn thấy điện thoại anh đặt trên bàn, cất đi hộ anh, nhưng chợt nghĩ lại rồi lấy điện thoại ra xem một chút, chắc chắn là An Tư Khiết không có gọi điện thoại đến quấy rầy anh rồi mới để điện thoại về chỗ cũ,

 

Bởi vì trong khu nghĩ dưỡng có nhà nghỉ cho khách, khách khứa cũng không nhiều, bạn bè người thân sau khi náo nhiệt một lát cũng trở về phòng của mình

 

Tắm xong, Vân Cẩn từ phòng tắm bước ra, đã thấy Đinh Kiêu thiếu gia dựa trên giường xem ti vi, cô đến mà anh cũng không thèm nhúc nhích, thấy vậy cô lấy điều khiển ti vi nhấn một cái tắt ti vi.

 

“Em vào lúc nào vậy, làm sao không tắt đèn đi, sáng như vậy làm sao có thể ngủ được?” Đinh Kiêu biểu đạt sự bất mãn,. Vân Cẩn nghe anh nói như thế, tuy có chút tức giận nhưng cũng không muốn so đo với anh, đi đến tắt đèn rồi bò lên giường chuẩn bị đi ngủ.

 

Cái này không giống như động phòng hoa chúc trong tưởng tượng của Vân Cẩn, những lời hát trong kịch chẳng phải là hai người ngon ngọt một phen, còn phải chậm rãi từ từ, không giống như bây giờ, anh chê cô bật đèn khiến anh không ngủ được.

 

Nhưng đã thành vợ chồng, dù sao cũng phải làm nghĩa vụ vợ chồng thôi. Đinh Kiêu tính tình lười biếng lại phải mệt nhọc suốt cả ngày, chắc là không có ý định làm chuyện này,nhưng mà dù sao cũng là đêm tân hôn, cũng phải lưu lại kỉ niệm gì đó.

 

Anh dựa một chút vào cô , ngửi được mùi hương thơm ngát trên người cô sau khi tắm, tâm bắt đầu rộn rạo, cởi bỏ quần áo trên người cô, bộ ngực đẫy đà kia, giống như đôi thỏ ngọc đập vào mắt anh, dưới ánh đèn mông lung nhìn hết sức mê người. Khó trách người khác nói , con gái hai mươi tám ngon như bơ, bơ cũng có nhiều loại, Vân cẩn chính là loại cao cấp vào miệng là tan chảy.

 

Không biết có phải do kìm nén quá lâu hay không mà cả quá trình anh đều rất vội vàng, khởi động cũng không nhiều, tùy tiện hôn mấy cái , sờ soạng cho xong việc anh ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề chính, mặc kệ cô có đau hay không anh chỉ chăm chú làm việc của mình, đi vào không bao lâu anh liền phát tiết.

 

Vân Cẩn cảm thấy mình nên sớm nhìn rõ anh, rõ ràng là sắc lang, cô nhất định không nghĩ anh là người đàn ông trước hoa dưới trăng, quan trọng như bóng đêm vậy, anh ngay từ đầu cũng không hôn miệng cô, không biết là do không để ý đến tới hay căn bản anh không thèm để ý.

 

Nhưng dáng người anh, đúng là làm cho người khác nhìn không thấy chán, những bắp thịt làm nổi rõ đường cong, có lẽ do lúc tập luyện trong quân đội, toàn thân không một chút mỡ thừa, cơ bụng săn chắc nhìn thấy liền muốn sờ thử, vậy thì vô sỉ sờ đi, dù sao cũng đã là vợ chồng, Vân Cẩn lấy can đảm vuốt ve cơ bụng chồng mình.

 

“Anh nói em không còn là xử nữ sao mà lại chặt y như hoàng hoa cô nương vậy?” với tư cách một người lính Đinh Kiêu có chútkhông cam lòng, anh như vậy bị cô nhẹ nhàng kẹp một cái đã phát tiết, đúng là làm tổn thương lòng tự ái.

 

Vân Cẩn nghe nói như thế, không để ý dưới thân còn đau nhức, nổi cáu: “Làm sao anh biết em không còn là xử nữ, em làm sao lại không phải là xử nữ?”

 

“Em không có máu đỏ.” Đinh Kiêu cố ý học dáng vẻ trên giường giống như trong TV.

 

“Ai nói xử nữ thì phải có máu đỏ, lúc bé em đã học bale năm năm, lúc giạng chân cũng không phải là không làm mất màng trinh” Vân Cẩn cảm thấy chuyện này nên nói rõ ràng với anh, không thể để tùy anh nghĩ xấu về mình, cô trong sạch chứ không hề lẳng lơ.

 

“Em? Thật sự ? Em thật sự múa bale sao, ở đó có thiên nga mập như vậy sao, a đúng rồi, người khác có thể diễn thiên nga, còn em diễn chim cánh cụt.” Đinh Kiêu vốn nghĩ cô nói ra lý do nào đó để giải thích, không ngờ lại lấy lý do như vậy, không khỏi trêu chọc.

 

Vân Cẩn tức giận đạp anh một cái.

 

Tâm tình Đinh Kiêu cũng không tệ, không để ý ôm lấy cô: “Nói cho anh biết người đàn ông đầu tiên của em là ai?”

 

“Anh “ Vân Cẩn dù tức giận nhưng vẫn nói rõ ràng.

 

“Em không thể nói thật với anh sao, em từng có người khác anh cũng không giận đâu , anh không phải loại đàn ông hẹp hòi.” Đinh Kiêu không giống như một số người đàn ông khác coi trọng trinh tiết phụ nữ, anh đối với việc này luôn thờ ơ, trong lòng cũng chỉ hơi khó chịu một chút.

 

“Em nói người đầu tiên chính là anh.” Vân Cẩn bị chọc tức, cảm thấy Đinh Kiêu đây là đang khiêu chiến với sự tự ái của cô.

 

“Được được được, em nói là anh thì chính là anh, em bây giờ chính là bà cô của anh.” Đinh Kiêu nắm một bên ngực cô, cho dù chuyện gì bây giờ thì cũng không đáng để anh và cô cãi nhau.

 

Anh nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác thật thoải mái, chỗ đó da rất căng, dường như chưa từng bị động chạm gì, bình thường có mềm một chút, hình dáng phập phồng như chỉ như đồi núi nhỏ nhưng lúc cô nằm xuống giường quả thật là so với silicon có khác biệt rất lớn, bây giờ ngực giả đầy rẫy, như thế này thật là hàng quý hiếm.

 

Cảm giác trong người nóng lên , lần này đi vào không giống như lần trước, Đinh Kiêu tìm lại được tự tôn của mình , tự tin giống như ngựa đã lên cương ,bừa bãi chạy như điên , đêm tân hôn cực kì vui vẻ.

 

Thân mật xong , hai người ôm chặt lấy nhau không một kẽ hở, đi vào giấc ngủ.

back top