Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 18

Vân Cẩn hiểu, chồng cô tuy là con cái cán bộ, nhưng trong mắt mọi người cô vẫn khiêm tốn mà thần bí, lúc đầu khi họ còn đang yêu nhau, họ cũng chỉ nhìn thấy xe nhưng không thấy người, đến lúc kết hôn cô cũng không mời đòng nghiệp nào cả.

 

Thần bí và làm cao là khác nhau, nhưng lại luôn đi liền với quan tâm tò mò, trong đoàn ngoài sáng trong tối không ít những người phụ nữ tỏ ra ghen tỵ với Vân Cẩn, thường ở sau lưng bàn tán, tại sao cô lại có vận may tốt như vậy, có thể gả vào một gia đình như vậy nên càng thêm phỏng đoán, ông xã Vân Cẩn bình thường không nhận ra nhưng chắc bên trong có bệnh gì đó, nếu không, làm sao cho tới bây giờ cũng không bao giờ thấy cô ấy nhắc đến chồng mình?

 

Nhưng lúc thật sự nhìn thấy, mọi người mới kinh ngạc, dáng dấp lại đẹp như vậy, mặt mũi xuất chúng không nói làm gì, ở đây là đoàn kinh kịch già trẻ trung niên trai đẹp không thiếu,cái khó mà nói chính dáng người, tỉ lệ như vậy đúng là vừa đạt chuẩn, tăng thêm một chút sẽ quá cao, giảm đi một chút là quá thấp, dung mạo có thể nói là hoàn mỹ, đại khái cũng chỉ có quân nhân mới có được khí phách như vậy.

 

“Chị Mạnh, người đàn ông vừa rồi là chồng chị à, dáng người rất đẹp trai.” Một cô giáo trẻ dạy múa trong đoàn mới quen biết Vân Cẩn không lâu khi nói đùa với Vân Cẩn có nhắc đến Đinh Kiêu .

 

Vân Cẩn cười nhạt: “ Thật vậy không?”

 

Đinh Kiêu bề ngoài đúng là rất mê hoặc người, ai mà sống lâu với anh nhất định sẽ nhìn rõ con người thật sự của anh, anh là người lười biếng lại tham ăn là cậu ấm không biết làm chuyện gì cả, cũng chỉ biết há mồm chờ cơm thôi, khuyết điểm lớn nhất của anh chính là không biết chăm sóc người khác, giúp cô lấy hộ cái kịch bản, chuyện nhỏ như vậy mà cũng kể công đến nửa ngày.

 

Chạng vạng, Đinh Kiêu nhận được điện thoại của bạn rủ anh đi ra ngoài ăn cơm đánh bài, chuyện anh không về nhà cũng quên không nói với cô, không gọi điện báo cho cô, tan làm là rời đi.

 

Trước khi kết hôn, anh tự do tự tại, chỉ cần đến đêm về nhà đi ngủ, cha mẹ cũng không can thiệp việc anh đi chơi đến mấy giờ, đến một hai giờ đêm mới về nhà cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, sau khi kết hôn, anh cũng không còn như trước nữa nhưng cũng thường sau mười hai giờ, nếu nhớ ra thì gọi điện báo cho Vân Cẩn nếu không thì cũng thôi.

 

Mẹ chồng có xã giao không về nhà ăn tối, Vân Cẩn tự mình xuống bếp, làm xong thức ăn cũng đã là tám giờ, cũng không thấy Đinh Kiêu về nhà, gọi điện thoại cho anh, mới biết được anh đang chơi bài với bạn trong hội sở, cô cũng không nói gì, yên lặng cúp điênh thoại.

 

Đêm khuya hơn mười hai giờ, Đinh Kiêu mới ngâm nga khúc hát dân ca bước vào cửa nhà, chuyện đầu tiên anh làm khi vào nhà chính là đến phòng bếp tìm thức ăn, chiều nay anh thắng không ít, trong lòng đang vui mừng, rất mun uống một chút rượu cho vui.

 

Kết quả anh vừa đi đến phòng bếp, liền thấy bên cạnh bàn ăn cơm Vân Cẩn đang nằm ngủ gà ngủ gật, trên bàn bày ba bốn món ăn tinh xảo, bốn món ăn một bát canh nhưng không hề động đũa, trong lòng bỗng lóe lên nhớ ra rằng lúc trước anh đã đồng ý với cô sẽ về nhà sớm một chút.

 

Vân Cẩn nghe thấy tiếng bước chân, tỉnh lại, nhìn thấy chồng về nhà vẻ mặt có chút ngạc nhiên và áy náy, cũng không trách cứ anh, ngược lại hỏi: “Rốt cuộc anh cũng về rồi, em chờ mãi nên thiếp đi, anh có đói bụng không, em đi hâm nóng lại thức ăn , anh ăn thêm chút nữa nha?”

 

“Được” Đinh Kiêu thấy bà xã biểu hiện rộng lượng như vậy nên có chút ngượng ngùng, theo cô ngồi xuống, nghĩ ngợi mấy giây mới nói: “Thật xin lỗi, anh đã hứa nhưng lại quên mất, lần sau sẽ không như vậy nữa, anh nói được sẽ làm được.”

 

Vân Cẩn không lên tiếng, mở bếp than, đổ thức ăn vào nồi, bắt đầu hâm nóng lại thức ăn, trong phút chốc trong bếp tỏa ra mùi thơm, Đinh Kiêu hít hà một hơi, trong khoảng khắc đó, anh thấy có một cảm giác gia đình.

 

Trước mắt anh người phụ nữ đeo tạp dề đang bận rộn này chính là vợ của anh, anh quên lời hứa với cô, chạy ra bên ngoài chơi đến đêm, nhưng khi trở về, cô cũng không trách anh không giữ lời hứa, còn làm cơm ngon canh ngọt cho anh, trong lòng Đinh Kiêu bỗng có một cảm giác không nói ra được, anh và Vân Cẩn , cũng không phải là không có tình cảm.

 

Vân Cẩn đem thức ăn đã hâm nóng đặt lên bàn, múc cho Đinh Kiêu một bát cháo nhỏ,: “ Đêm khuya rồi, ăn nhiều quá sẽ không tốt cho da dày, cũng không có lợi cho giấc ngủ, ăn ít một chút.”

 

Đinh Kiêu nhận lấy, cầm đũa gắp thức ăn, thấy Vân Cẩn cũng tự mình xới thêm một chén cơm nữa, “Em cũng chưa ăn?” thật ra anh biết rõ, những món ăn ở đây căn bản chưa ai động đến.

 

Vân Cẩn nhìn anh một cái, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy uất ức,: “Chưa ăn, em đợi anh….anh không về em ăn không vào.” Đinh Kiêu cười khổ một tiếng, trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không nói thêm gì.

 

Khóe mắt liếc qua Đinh Kiêu, Vân Cẩn giả vờ như không có chuyện gì tán ngẫu với anh: “Anh nếm con cá này một chút, khi tan làm em đã cố ý đến chợ nông dân mua, so với trong siêu thị thì tươi hơn nhiều, nếu hợp khẩu vị, lần sau em sẽ làm tiếp cho anh ăn.”

 

Đinh Kiêu bưng bát cơm, vừa ăn vừa nói: “Chúng ta đã làm vợ chồng rồi không cần khách sáo với anh như vậy…tương kính như tân cũng không cần thiết, anh cũng không phải là loại người luôn cứng nhắc.”

 

Vân Cẩn cười cười:”Em không khách khí, em chỉ muốn cho anh biết, em với anh kết hôn là thật lòng muốn coi anh là người thân nhất, em móc tim móc phổi cũng muốn anh khỏe mạnh, được phục vụ anh em rất vui.”

 

Trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì khác ngày thường, cảm giác như đang mê luyến, Đinh Kiêu cảm động thầm than một tiếng, cười mỉa:” Em nói như vậy làm anh không tiêu thụ nổi.”

 

“Làm sao không tiêu thụ nổi, không phải anh nói với em chúng ta đã làm vợ chồng rồi không cần khách khí nữa hay sao, em đối xử tốt với anh như vậy sau này anh đối với em tốt hơn một chút là được.” Vân Cẩn gắp cho Đinh Kiêu một chút thức ăn, tha thiết nhìn anh.

 

Bốn món ăn nhìn đơn giản như vậy, nhưng lại không biết tiêu tốn bao nhiêu tâm tư thời gian? Cô tự mình làm cho anh ăn, hi vọng anh sẽ được anh đón nhận, hi vọng sẽ làm cho anh vui.

 

Đinh Kiêu để đũa xuống, cẩn thận ôm cô vào lòng, khóe miệng không tự chủ đươc treo lên nụ cười, thấp giọng nói: “Bà xã, chuyện hôm nay anh không cố ý, để cho em phải đói bụng chờ anh một đêm, hay để anh mua cái gì tạ tôi với em nha, đừng có tức giận.”

 

Nghe thấy Đinh Kiêu nói thế, cô hài lòng nở một nụ cười tươi.

 

Người đàn ông nào cũng cần phải “dạy, không được tức giận ” dạy không được quá nghiêm khắc, để tự mình thành thói quen, mẹ Đinh Kiêu đã được mẹ chồng chiều quá, anh muốn gì cũng làm theo, ăn cũng phải là đồ ăn ngon, nhìn phải đẹp, Vân Cẩn quan sát anh đã hai mươi mấy năm nay, trong trong ngoài ngoài đều nhìn thấu, biết rõ phải lầm như thế nào.

 

Đợi anh có thể lộ ra sơ hở, cô có thể tận dụng, vẻ mặt Vân Cẩn lúc này nhìn như một con yêu tinh ngàn năm, thích đem đàn ông vào động bàn ti, thích dạy dỗ như thế nào thì dạy.

 

Đói bụng một đêm đổi lại được một chiếc túi Hermes số lượng có hạn, Vân Cẩn cầm quà tặng Đinh Kiêu mới tặng cho cô đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, trong lòng rất vui, àu sắc và kiểu dáng đều là loại cô thích, xách đi làm vô cùng có mặt mũi không nói làm gì, quan trọng đây lại là món quà đầu tiên chồng cô tặng sau khi cưới.

 

Sau này, Đinh Kiêu quả nhiên cũng không nuốt lời, trừ khi ở đơn vị làm thêm giờ, những hôm khác cũng không hề về nhà sau mười hai giờ, chuyện đã đáp ứng Vân Cẩn cũng làm được bảy mươi tám mươi phấn trăm, Vân Cẩn đối với anh cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần cô nói anh chịu nghe, dù không cần hoàn toàn nghe cô cũng đã thỏa mãn rồi.

 

Sau này khi Đinh Kiêu vô tình nói chuyện này cho Chung Dịch Minh nghe, người ngoài luôn nhìn được sáng suốt, Chung Dịch Minh lập tức phản ứng, nhìn chằm chằm, “Vợ của ngươi thật thông minh, đào ra cái hố để ngươi tự mình nhảy vào, vậy mà ngươi cũng tự động nhảy, cô ấy lại không cần phi ép buộc, cao minh , thật sự cao minh.”

 

Đinh Kiêu cũng chỉ cười mỉa không nói, với trí thông minh của anh dù cho lúc đó có hơi cảm động một chút, nhưng sau khi nghe Vân Cẩn nói như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ phát hiện ra nhưng đã làm vợ chồng, chuyện này anh cũng tự nguyện làm , so với chính sách áp buộc của cha mẹ, vợ anh áp dụng chinh sách binh bất yếm trá (đánh địch không thể không lừa gạt) thì anh cũng vui mừng chấp nhận.

 

Cái này gọi là vở quýt dày có móng tay nhọn.

 

Giải quyết được tật xấu của chồng, nhưng thời gian sau đó phiền não của Vân Cẩn cũng không hề giảm bớt mà lại còn tăng lên, càng tiếp xúc Vân Cẩn càng phát hiện mẹ chồng mình Lý Phượng Hà cũng không phải là người dễ sống chung.

 

Có lẽ bởi vì công việc của chồng quá bận rộn, bình thường không ở nhà, Lý Phượng Hà lấy việc chăm sóc con trở thành công việc đại sự. Khi con trai quyết định lấy vợ, ban đầu bà rất vui nhưng sau khi trở lại bình thường, càng cân nhắc càng cảm thấy không thể tiếp nhận được cho nên thái độ đối với Vân Cẩn cũng dần có sự thay đổi.

 

Chiều hôm đó, Vân Cẩn sau khi diễn trở về phòng làm việc, còn chưa ngồi nóng mông đã nhận được điện thoại của Đinh Kiêu gọi đến. Anh đi công tác ở Cam Túc đã được một tuần nếu muốn goi điện thoại cũng chỉ có thể gọi vào buổi tối, buổi chiều không thể gọi điện thoại cho cô được.

 

Vừa mới nghe thấy điện thoại Vân Cẩn cũng không cảm thấy vui, nhất định là mẹ chồng lại cáo trạng gì đó với Đinh Kiêu rồi, nếu không giọng nói của Đinh Kiêu sẽ không kỳ quái như thế.

 

“Mẹ anh cũng thật là biết ý tứ, muốn gọi em về nhà sớm sao không tự mình gọi điện cho em, lại muốn chín cong mười tám quẹo (ý nói lòng vòng) gọi điện cho anh là có ý gì?” Vân Cẩn giận dỗi hét lên với Đinh Kiêu .

 

Trong khoảng thời gian này Vân Cẩn muốn tập luyện với mọi người trong đoàn công việc mỗi ngày đều vội vã, hơn mười giờ mới về nhà, mẹ chồng không vui, con trai mình thì ở bên ngoài chơi đến một hai giờ đêm mới về bà cũng không cảm thấy muộn, con dâu qua mười giờ không về bà đã thấy không vui rồi.

 

Biết rõ Đinh Kiêu phải đi công tác xa mấy ngàn dặm ngoài Cam Túc, mẹ chồng lại bỏ gần cầu xa, gọi điện cho anh, trừ tố cáo mình với con trai thì còn có thể có ý gì khác?

 

Vân Cẩn biết rõ trong lòng, nhưng vấn đề này cũng không mong chờ Đinh Kiêu nhìn ra được quỷ kế của mẹ chồng, anh cho dù có biết rõ ý định của mẹ mình, cũng không có lá gan chống đối mẹ, cô phải tự mình lấy lại khí thế,

 

“Được rồi, mẹ muốn em về sớm thì em về sớm một chút đi, anh rất bận đừng để anh phải đau đầu thêm nữa.” trung tá khoa học gia Đinh Kiêu lần này phụ trách bắn tên lửa nên cần kiểm tra số liệu thật chính xác, sai một li đi một dặm , không có tâm tư đâu mà để ý hai người phụ nữ đang chiến tranh ở nhà kia.

 

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút , Vân Cẩn cũng cúp điện thoại,cô cũng không muốn chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng phải làm phiền đến chồng đang công tác bên ngoài, nhưng là mẹ chồng khơi mào trước, bà chỉ sợ con trai mình đối xử với vợ tốt quá sẽ quên mất mình.

 

Vân Cẩn sau khi nghĩ lại, tại sao Lý Phượng Hà không thích An Tư Khiết, cũng chỉ là do bối cảnh nhà họ An và nhà họ Đinh giống nhau, An Tư Khiết lại được cưng chiều từ nhỏ, nói không đươc chửi không xong, sẽ làm cho bà tức giận mà lại không thể làm gì được.

 

Lý Phượng Hà rất thông minh, nếu lấy địa vị của nhà họ Đinh, mà bà lại là một phó giáo sư, bà không thể vì con dâu mà nổi trận không đâu, vì vậy bà nhìn trúng Vân Cẩn , ngay từ đầu Lý Phượng Hà đã muốn áp chế người con dâu này, không để cho cô có tâm tư tạo phản.

 

Từ khi kết hôn đến giờ cũng đã được mấy tháng, ở nơi này Vân Cẩn không hề tìm được cảm giác của một gia đình. Ở trụ sở quân đội, tường cao chống trộm bao quanh ba tầng, Tiểu Dương trong lầu, trừ những cây bạch dương cao ngất cô cũng không có cảm giác quen thuộc.

 

Phập phồng không yên một buổi chiều, cuối cùng Vân Cẩn cũng quyết định về nhà trước một tiếng đồng hồ. Dù thế nào mà nói mẹ chồng thì vẫn cứ là mẹ chồng, thân phận cũng không thể khác được, mẹ chồng nàng dâu cũng không thể giương cung bạt kiếm nếu như vậy chồng cô bị kẹp ở giữa cũng khó chịu, Vân Cẩn hiểu rõ cái gì cũng phải nghĩ cho chồng mình đầu tiên rồi mới nghĩ đến mình.

 

Ở sạp hoa quả đối diện Vân Cẩn mua ba cân nho rồi cho núi nylon lên xe, lái xe về nhà trên đường tự nhắc nhở mình, coi như không có chuyện gì xảy ra, cố giữ tâm tình thật vui vẻ.

 

Bước vào cửa, Vân Cẩn nhìn đòng hồ đeo tay, mới sáu rưỡi, cũng không tính là muộn hi vọng mẹ chồng sẽ không soi mói điều gì.

back top