Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 22

Vậy mà, đến cuối cũng Đinh Kiêu cũng không hề ngờ tới Mạc Sở Nguyên lại chủ động ôm lấy anh, anh không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh cũng không quá kinh ngạc, anh biết Mạc Sở Nguyên đã sớm có ý này, nhìn vẻ mặt của cô ấy khi nghe thấy anh nói đã kết hôn anh đã mơ hồ nhận thấy cô sẽ làm ra chuyện như vậy.

 

Nếu cô muốn ôm thì cứ để cô ôm đi, dù sao trước đây cũng đã từng yêu nhau, Đinh Kiêu biết chẳng qua cô ấy đã quá tịch mịch, bạn trai cũ của mình thì kết hôn mà mình vẫn đang cô đơn, cho dù là một người phụ nữ kiên cường như thế nào đi chăng nữa cũng cần có bờ vai của đàn ông, Đinh Kiêu vẫn luôn hiểu rõ phụ nữ.

 

Hai người họ ôm nhau một lát, Mạc Sở Nguyên thấy Đinh Kiêu không có bất cứ hành động gì mới không cam lòng buông anh ra, dù có ngồi gần nhau như vậy nhưng anh lại lạnh lùng khiến cô không thể nào cảm nhận được hơi ấm của cái ôm năm đó.

 

“Sở Nguyên, em hãy sống thật tốt.” Giọng nói của Đinh Kiêu tràn đầy hàm ý sâu xa nhìn thẳng vào mặt Mạc Sở Nguyên nói, khuôn mặt vẻ hiền từ tựa như một người trưởng bối thân thiết nói chuyện với một vãn bối không nghe lời.

 

Nhìn cô lau nước mắt dời đi, khi chiếc cửa đóng lại anh mới chửi tục một câu, mẹ kiếp, rốt cuộc cũng đuổi được đi, nếu không thì đúng là đứng ngồi cũng không yên.

 

Lảo đảo bước về phòng ngủ, anh nằm vật trên giường, bắt đầu gọi điện về nhà, cuối cùng Vân Cẩn cũng nghe điện, Đinh Kiêu vừa nghe thấy âm thanh của cô liền bắt đầu làm nũng.

 

“Bà xã, anh bị bệnh, đầu thì đau, chân tay cũng không còn sức lực mắt cũng không mở ra được.” Bản lãnh kể khổ của Đinh Kiêu đại quan nhân với bà xã của mình thì đúng là hạng nhất rồi.

 

“A, sao vậy, anh bị bức xạ hạt nhân hay sao?” tiểu nương tử Vân Cẩn ứng đối đúng là trò giỏi hơn thầy.

 

“Anh bị cảm, lại còn bị sốt cao, không dậy nổi giường.” Thần sắc Đinh Kiêu tiều tụy, ể oải không còn sức.

 

Vân Cẩn cũng nhận thấy giọng nói của anh lộ ra vài phần mệt mỏi nên không nói đùa với anh nữa, ân cần hỏi: “Ông xã, có cần em đến thăm anh không, anh xin thử căn cứ xem bọn họ có cho thân nhân đến thăm người nhà không?”

 

“Đừng nói thân nhân, ngay cả một con chim cũng đừng mong lọt vào, em không thể đến được đâu, đừng đùa anh.” Đinh Kiêu tức giận lầm bầm một tiếng.

 

Vân Cẩn thấy chuyện này không được, chỉ đành nói: “Được rồi, ông xã, anh phải chịu khổ rồi, đợi đến khi anh trở lại em sẽ làm thức ăn ngon cho anh, anh còn mấy ngày nữa thì được về?”

 

Đinh Kiêu nghe vậy cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lại càng tỏ vẻ đáng thương, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Chắc hơn mười ngày nữa, vệ tinh cũng đang được đẩy mạnh đến giai đoạn vận hành thử, chắc cũng nhanh thôi.”

 

“Này này, tại sao anh lại không nói chuyện.”

 

Vân Cẩn đợi mười mấy phút đồng hồ cũng không thấy anh nói gì nữa, đoán là có lẽ anh đã ngủ thiếp đi, chỉ đành cúp điện thoại, trong lòng không ngừng lo lắng, ông xã một mình ở bên ngoài, anh được ăn sung mặc sướng quen rồi, bây giờ ngã bệnh lại không có ai chăm sóc thì phải làm sao?

 

Nghĩ lại một chút, anh cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi, một đấng mày râu, chỉ là cảm mạo nhỏ thôi mà cần gì phải quá lo lắng, mình cũng không thể coi anh như một đứa trẻ mà chăm sóc được phải đào tạo anh thành một đại trượng phu, tương lại chính là một người trụ cột gia đình cũng là trụ cột của Mạnh gia, Mạnh Tiểu Bạch thì không thể trông cậy gì được, chẳng có tiền đồ gì, trông cậy vào lão Mạnh thì cũng chẳng hơn gì nó.

 

Trong lúc Vân Cẩn đang lo lắng cho ông xã của mình thì tên tên tiểu quỷ Mạnh Tiểu Bạch lại lợi dụng quan hệ của anh rể nó để mời mấy người lính cảnh vệ trông nom hậu cần và mấy vị lãnh đạo đi dùng cơm, muốn cùng bọn họ làm chút kinh doanh, so với việc để chính phủ mua thì làm ăn với bộ đội còn có lãi hơn. Không đi vào cái cửa này thì không biết vào rồi mới thấy được, bộ đội hậu cần cũng cần phải phải bảo vệ vị trí của mình, cũng làm những chuyện đen tối.

 

Mạnh Tiểu Bạch mời mấy nhân vật lớn ăn cơm, không thể không mang theo Tỉ Mỉ, Tỉ Mỉ chính là con át chủ bài của anh, những cửa ải khó khăn anh không thể phá được Tỉ Mỉ sẽ ra tay giúp anh đánh bại, mọi người đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà Tỉ Mỉ lại là một đại mỹ nhân như vậy, chỉ cần liếc mắt đưa tình, người trước gọi một tiếng anh, người sau gọi một tiếng đại gia thì người đàn ông nào mà chẳng ngã xuống dưới màu váy thạch lựu của cô ấy.

 

Hơn nữa Tỉ Mỉ cũng không phải là một cô gái ngu ngốc, cô cũng không thật thà đến mức để cho những người đàn ông kia chiếm tiện nghi, cô vẫn luôn một lòng một dạ thích Mạnh Tiểu Bạch là một chuyện nhưng nếu vì anh ta mà hiến thân cho những người đàn ông khác lại là chuyện khác, cô cũng không có ngu như vậy, nhiều lắm cô chỉ là bán rẻ tiếng cười, chứ cũng không có hiến thân.

 

Đến đây đều là mấy vị chỉ huy bộ phận chuyên cần, mặc dù chức vụ không lớn nhưng cũng là quản sự, cũng là những người có chút thực quyến, trong số đó có một người giống như là thật sự quan tâm đến Tỉ Mỉ, trên bàn rượu không ngừng rót rượu cho cô, còn lôi kéo tay cô nói: “Em gái, em thật xinh đẹp.’

 

Tỉ Mỉ không thích hắn, cảm thấy khuôn mặt đó, dáng dấp cũng đẹp đẽ nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ tà tính, hắn luôn nhìn chằm chằm vào ngực cô, thừa dịp mời rượu sờ tay cô cũng không nói làm gì, cái miệng thối của hắn đầy mùi rượu còn tiến tới trước mặt cô.

 

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Tỉ Mỉ bị người nọ lôi kéo không buông, quay sang nhìn Tiểu Bạch nhờ giúp đỡ. Mạnh Tiểu Bạch liếc mắt ý bảo cô có thể nhịn được thì nên nhẫn, người này không thể đắc tội được, trong bàn này hắn ta là người lợi hại nhất, thực quyền cũng lớn nhất,

 

Eo thon nhỏ của Tỉ Mỉ thật đáng thương bị người này ôm lấy, tay của hắn còn không ngừng trên eo cô mà vuốt ve bừa bãi, hai vú trắng noãn bị hắn nhìn một nửa, ghê tởm hơn là Mạnh Tiểu Bạch còn làm như không nhìn thấy, Tỉ Mỉ giận sôi người nhưng vẫn cố nhịn không phát tác.

 

“Nha đầu, em cho anh số điện thoại đi, khi nào rảnh rỗi anh sẽ tìm em.” Người này uống quá nhiều đầu lưỡi cũng nhíu lại không nói được hai câu đã cà lăm. Tỉ Mỉ thấy hắn thật sự đưa điện thọai đến, nhìn Mạnh Tiểu Bạch một cái, tức giận nhập số điện thoại của mình vào chiếc điện thoại của hắn.

 

“Em cũng nhớ anh....anh điện thoại, anh tên là Lục Lục Lục....” Tên đàn ông đó càng ngày nói càng không rõ.

 

“Lục Lục Lục nửa ngày cũng không nói lên lời, ngươi tên là Lục Đại Thành.” Một người nọ thấy bạn mình uống quá chén trước mặt mỹ nhân đến mức nói chuyện cũng không còn lưu loát, vội vàng đến trợ giúp.

 

Lục Đại Thành? Tên này là cái tên quỷ gì. Tỉ Mỉ khing bỉ nhìn hắn, lại thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu tham lam ngắm nhìn cô giống như lang (sói).

 

Người nọ sau khi lấy được số điện thoại của cô thì cúi đầu bấm bấm, một lát sau liền đưa cho Tỉ Mỉ xem, Tỉ Mỉ vừa nhìn thấy cái tên lưu trong danh bạ thì mới biết hóa ra hắn ta tên là Lục Thành Khang.

 

Lục Thành Khang ở trong nhà là cháu đích tôn, mọi người trong gia đình đều gọi hắn là Thành Thành, sau khi đẻ thêm em trai hắn thì đặt tên là Lục Thành Duệ, vì vậy những bạn bè thân quên đều gọi hắn là Đại Thành, còn Lục Thành Duệ là Tiểu Thành.

 

Lục Thành Khang rất thích mỹ nữ, Tỉ Mỉ lại xinh đẹp như vậy, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho, mặc dù uống nhiều quá chén nhưng đầu óc hắn cũng không có hồ đồ, cậu em vợ của Đinh Kiêu lại mang cô đến đây chính là hiến vật quý đến, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, con quỷ nhỏ này còn không như chó Nhật mà chạy đến?

 

Này vóc người, eo nhỏ ngực nở, dậy thì cũng rất tốt, hắn thật muốn ngay tại chỗ này mà sờ cô một chút, nhưng dù gì hắn cũng là thượng tá, bàn rượu còn chưa xong cũng không thể nghĩ đến chuyện đó được, cũng không thể khiến cho người khác chê cười được, nghĩ vậy nhưng tận đáy lòng hắn thật muốn đem ăn sạch con quỷ nhỏ này.

 

Em trai của Lục Đại Thành là Lục Thành Duệ, chính là cấp dưới của Đinh Kiêu, bọn họ cũng đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhau cả, vì vậy hắn cũng không coi cậu em vợ này của Đinh Kiêu là người ngoài, mà cậu em vợ này lại tiến cống một nữ nhân như vậy thì lại càng không thể là người ngoài.

 

Ngày vệ tinh được bắn đi, Vân Cẩn xin nghỉ một ngày, từ sớm đã vào trong phòng Đinh Kiêu ngồi trước máy tính xem phát sóng trực tiếp, bởi vì lần này là bắn vệ tinh quân dụng nên trên ti vi không phát sóng trực tiếp, Vân Cẩn phải lên mạng lưới nội bộ của bộ đôi mới có thể xem được, không cần biết ông xã mình có xuất hiện trong video hay không chỉ cần nhìn thấy nơi anh đang sống cũng tốt rồi.

 

Hiện trường trung tâm chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo thì đều là những người phụ trách chỉ đạo các hạng mục, tất cả đều là nhân tài là tinh anh của quân đội, mọi người đều mặc đồng phục nên Vân Cẩn không thể nhìn thấy được Đinh Kiêu, ống kính không ngừng quay,cuối cũng cô cũng phát hiện thấy anh.

 

Anh đang ngồi đối diện với máy tính, tay không ngừng gõ một hàng nút, dùng tai nghe để trò chuyện với với những người khác ở trung tâm chỉ huy, vẻ mặt rất nghiêm túc đoan trang, Vân Cẩn thường nhìn thấy vẻ mặt bất cần đời của anh, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của anh khi làm việc, khi vừa nhìn lại bị vẻ mặt đó làm cho mê muội.

 

Khu chỉ huy vừa ra lệnh một tiếng, vệ tinh được đưa đến chuẩn bị thời gian đếm ngược, camera chuyển đến hình ảnh bên ngoài trường bắn, theo làm khói trắng dâng lên, tên lửa thuận lợi bay lên khoog chỉ chốc lát sau liền tiến vào quỹ đạo như dự định, quan chỉ huy tuyên bố, tên lửa đã được bắn lên thành công, nhân viên trung tâm chỉ huy tiếp tục theo dõi vệ tinh sau khi tiến vào quỹ đạo để tiến hành phân tích tình huống.

 

Video phát sóng kết thúc, Vân Cẩn nghĩ, mặc dù chỉ nhìn thấy ông xã mình trên ống kính nhưng cô cũng thấy thỏa mãn, lần đầu cảm thấy gả cho một người lính như thế thật tự hào, dáng vẻ chồng mình mặc quân trang nghiêm chỉnh thật sự là quá đẹp trai.

 

Nửa tháng sau, càng vất vả công lao càng lớn, trung tá Đinh Kiêu từ căn cứ trở về, nhưng Vân Cẩn lại vì bận diễn xuất nên buổi tối bảy giờ cũng chưa trở về nhà, trên bàn ăn chỉ có hai mẹ cong Đinh Kiêu và Lý Phượng Hà, người làm mẹ thấy con trai mình ăn được một bữa cơm cũng phờ phạc rũ rượu, thỉnh thoảng ngẩng đầu bộ dạng mong ngóng trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

 

Lý Phượng Hà để đũa xuống, nhắm mũi nhọn vào kẻ chủ mưu: “Vân Cẩn không biêt bận rộn cái gì mà giờ này còn chưa chịu về nhà?”

 

Đinh Kiêu thế mới biết mẹ đã nhìn thấy anh đang không yên lòng, đầu mặc dù không ngẩng nhưng ngoài miệng lại thay nàng dâu biện hộ: “Cuối tuần này đoàn của bọn họ công diễn, ngày mau có lãnh đạo của Bộ Văn hóa xuống kiểm tra, cô ấy không yên lòng nên đến đấy giúp đỡ….Cô ấy gọi điện thoại báo cho con rồi.”

 

Lý Phượng Hà nghe cũng biết là con trai mình đang bao che cho con dâu, hòng nói dối bà nên càng giận: “Cũng kết hôn rồi mà cả ngày không chịu ở nhà, cô ta là một nhà biên kịch cũng không phải diễn viên hay đạo diễn gì cần gì phải đi theo.”

 

Đinh Kiêu cũng đang vì chuyện như thế mà phiền lòng vừa rồi vì không muốn mẹ tức giận nên mới nói thế nên cũng vội vàng và nốt chỗ cơm còn lại vào trong miệng, ném đũa xuống chạy về phòng gọi điện cho vợ.

 

Điện thoại không gọi được, Đinh Kiêu càng nóng lòng, đang muốn gọi lại thì nghe có tiếng xe ở dưới lầu, chạy ra cửa sổ nhìn thì thấy đúng là xe của Vân Cẩn.

 

Mấy phút sau, Vân Cẩn lên lầu, cởi bỏ áo khoác, chiếc áo sơ mi bó sát người càng tôn lên vóc dáng đẫy đà uyển chuyển, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chồng.

 

Đinh Kiêu vừa thấy bà xã mình bày ra dáng vẻ quyến rũ như thế thì rất không có khí tiết mà đem ý địn dạy dỗ cô vất đi không còn một mống, bước nhanh đến ôm eo bà xã.

 

Người phụ nữ này từ khi kết hôn bị mình làm cho càng ngày càng dịu dàng càng mặn mà, ánh mắt kia thật cuốn hút người khác, quả nhiên là mùi vị của phụ nữ thật khác so với khi còn là thiếu nữ, trong lòng Đinh Kiêu như bị mèo cào ngứa ngáy không chịu được. Vừa muốn thân thiết một chút, Vân Cẩn vỗ vỗ tay anh: “Cả người em toàn là mồ hôi, để em đi tắm cái đã.”

 

“Một lát nữa tắm.” vào lúc này Đinh Kiêu không muốn buông tay, anh đã nín nhịn ở căn cứ suốt một tháng rồi, không muốn kìm nén hơn nữa chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng.

 

Vân Cẩn nhìn anh bất chi bất giác đỏ mặt, ánh mắt kia, bộ dạng kia giống như nhưng lúc chạng vạng mùa hè, thỉnh thoảng cô có đi qua các công trình đang xây dựng thấy có những người dân công đang đứng trong cửa sổ hình răng cưa bên đường cái để nghỉ ngơi nhìn những người phụ nữ đi qua cho đỡ chán.

 

“Anh giúp em tắm nha?” người dân công Đinh Kiêu đang lấy lòng cười cười. Tuy nói qua nửa năm đã không còn được tính là tân hôn nhưng đây là quãng thời gian dài nhất bọn họ xa nhau sau khi cưới, thỉnh thoảng xa nhau một thời gian tự nhiên lại thân thiết

 

Mẹ chồng vẫn đang ở dưới lầu, Vân Cẩn cũng không muốn gây ra tiếng động lớn, an ủi vỗ nhẹ gương mặt anh: “Ngoan, mẹ còn đang ở lầu dưới, lúc em về thấy mẹ hình như không được vui, anh đi nói chuyện với mẹ đi, đợi em tắm xong sẽ gọi anh.”

 

Tg có lời muốn nói: vở kịch cổ trang

 

Đinh đại quan nhân: Nương tử, cả người anh đau nhức đầu đau, tứ chi vô lực.

 

Vân tiểu nương tử: Quan nhân, ngươi lại lén đem vứt thuốc đi sao? Không phải đại phu có nói bênh thả khí của anh không thể chữa được, sau này anh đừng như vậy.

 

Đinh đại quan nhân: Vậy bay giờ phải làm sao?

 

Vân tiểu nương tử: còn có biện pháp nhưng anh phải kiên nhẫn một chút.

 

Chỉ chốc lát sua, nàng cầm một cái chày cán bột đến, đánh anh hôn mê.

 

Ừ cách này sẽ không còn đau còn có thể ngủ một giấc.

back top