Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 42

Trong bệnh viện huyện Diên Khánh, mẹ Tỉ Mỉ đang ngủ gật bên cạnh giường chồng, bỗng có tiếng người trên hành lang làm bà tỉnh giấc.

 

Đang lúc bà chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cửa phòng bệnh đã được mở ra, mấy người bộ đội đi vào làm bà sợ hết hồn, nhìn kĩ lạ thấy Lục Thành Khang cũng ở đó, lại càng kinh ngạc hơn, trong lòng thầm thắc mặc không biết từ bao giờ anh ta đã biến thành giải phóng quân rồi.

 

“Dì, cháu mời hai chuyên gia chỉnh hình từ 304 đến đây, kiểm tra toàn diện cho chú, cháu đã đi chào hỏi lãnh đạo bệnh viện ở đây rồi, bọn họ sẽ hết sức phối hợp, trước tiên dì lấy phim chụp của chú cho bọn họ xem một chút.”

 

Lục Thàng Khang tiến lên nói tình huống cho mẹ Tỉ Mỉ biết, bấy giờ bà mới hồi phục lại tinh thần, đêm phim chụp X quang ra cho hai vị quân y kia xem, lúc này hai vị quân y mới tiến hành kiểm tra trên người cha Tỉ Mỉ, xác nhận xem phương án trị liệu của bệnh viện có thích hợp hay không, có thể lưu lại di chứng gì cho cha Tỉ Mỉ hay không.

 

Trong khi mọi người đang bận rộn, mẹ Tỉ Mỉ vẫn ngồi đánh giá Lục Thành Khang, thì ra người bạn này của con gái là một quân nhân nha, nhìn thật uy vũ, dáng người Lục Thành Khang vốn dĩ to lớn, nhìn mặc quân trang vào lại càng khí khái, mẹ Tỉ Mỉ càng nhìn càng thấy thích.

 

Mấy người quân y sau khi kiểm tra xong cho cha Tỉ Mỉ, phải đi hội chẩn với bác sĩ trưởng khoa ở đây.

 

Lục Thành Khang vẫn không thấy Tỉ Mỉ đâu, trong lòng rất nhớ, hỏi mẹ cô Tỉ Mỉ đi đâu vậy. Mẹ Tỉ Mỉ nói với anh, Tỉ Mỉ về nhà chăm heo, Lục Thành Khang hỏi rõ địa chỉ nhà cô lái xe đến tìm.

 

Mấy hôm nay Tỉ Mỉ và mẹ thay phiên nhau một người ở lại chăm sóc cha, một người về nhà nuôi heo, nếu không đàn heo chết đói, kế sinh nhai của hai người già này lại trở thành vấn đề.

 

Nhà Tỉ Mỉ cách bệnh viện mười mấy cây số, cũng may đường xá đi lại cũng không tệ, Lục Thành Khang lái xe hơn mười phút là tới, tìm bãi đất trống để xe, anh theo địa chỉ mẹ Tỉ Mỉ đưa cho đi tìm từng nhà một.

 

Vùng nông thôn nhà của mọi người đều không khác nhau mấy, lúc anh tìm đến, quả nhiên nhìn thấy Tỉ Mỉ đang mặc một bộ quần áo cũ, trong tay đang cầm chậu cám heo, bộ dáng nhanh nhẹn, giống như người phụ nữ xinh đẹp trong hội sở ngày trước là người khác vậy.

 

Lục Thành Khang cũng không muốn quấy rầy cô, đứng phía xa xa nhìn cô một lúc lâu.

 

Cô nhóc Tỉ Mỉ này quả thật không tệ, dáng người xinh đẹp, lại có thể làm việc đến nơi đến chốn, ở thời buổi hiện đại như bây giờ, những người phụ nữ trẻ tuổi tài giỏi nhưng lại xinh đẹp như cô ấy đã sớm tuyệt chủng rồi, về nhà còn có thể giúp mẹ chăm heo, đoán chừng cũng chẳng có mấy người.

 

Hai ngày nay, Lục Thành Khang gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bạch không ít lần nhắc đến Tỉ Mỉ, một mặt là muốn thăm dò một chút cái nhìn nhà họ Mạnh, một mặt cũng muốn hiểu rõ hơn về Tỉ Mỉ.

 

Nhất là khi Mạnh Tiểu Bạch nói cho anh biết, mấy năm sau khi Tỉ Mỉ bước chân vào thế giới này, không ngừng có người muốn bỏ ra một số tiền lớn để bao nuôi cô đều bị cô từ chối, lại càng thay đổi cách nhìn về cô, vốn dĩ anh cho là, chỉ cần có vật chất, Tỉ Mỉ sẽ đi theo anh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, tính tình cô nhóc nông thôn này cũng không phải thua kém người khác.

 

Trong lòng anh lại càng cảm thấy quý trọng cô, hơn nữa anh cũng tin tưởng chỉ cần anh đối xử tốt với cô, thì cho dù anh không có tiền không có địa vị, cô cũng không quan tâm, cô gái như thế bây giờ rất khó tìm thấy nha.

 

“Hazzz, chị gái chăn heo, heo chị bán bao nhiêu tiền một cân? “ Lục Thành Khang đùa giỡn tiến đến gần Tỉ Mỉ, mới thấy mí mắt cô thâm quầng, mặt mũi tiều tụy, chắc là mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng vì cô phải vất vả, muốn an ủi cô vài câu , nhưng lời nói đến miệng lại biến thành một câu trêu đùa.

 

Tỉ Mỉ nhìn thấy anh, thật xấu hổ, chỉ muốn tìm chỗ mà chui xuống nhưng lại không có, phụ nữ ai chẳng muốn xinh đẹp, đâu muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ quê mùa của mình chứ.

 

‘Đến đây, anh đến giúp em một tay nha.” Lục Thành Khang thấy cô xấu hổ, nên tránh chủ đề đó, muốn nhận lấy chậu cám heo từ trong tay cô. “Không cần đâu, làm bẩn quần áo anh mất.” Tỉ Mỉ không chịu đưa chậu cám cho anh.

 

Lục Thành Khang nhất quyết cầm lấy, rất thuần thục múc thức ăn cho heo ăn, nói với Tỉ Mỉ: “Em nghĩ là anh chưa cho heo ăn bao giờ cho heo ăn hay sao, anh đã nói với em chưa, khi anh mới đầu quân, bởi vì đánh nhau với người ta bị liên trưởng biết được nên phạt anh đi nuôi heo hai tháng mới tha cho anh, ở đại đội bọn anh heo nuôi còn nhiều hơn thế này nhiều.”

 

Tỉ Mỉ thấy anh rất thuần thục, đứng ở một bên nhìn anh. Rất nhanh, đã thấy anh cho heo ăn xong rồi, Tỉ Mỉ đi tắm rửa thay quần áo, cùng anh trở lại bệnh viện.

 

Trong phòng bệnh, Lục Thành Khang nói với Tỉ Mỉ: “Anh sợ bác sĩ ở đây không được tốt, nên đã tìm hai chuyên gia đến đây xem một chút, nếu không được thì chuyển lên bệnh viên 304.”

 

“304 xa quá, mẹ em đi chăm sóc ba cũng không dễ dàng, trong nhà lại không có ai chăm sóc đàn heo.” Tỉ Mỉ ngập ngừng nói.

 

“Ba em cũng nằm viện rồi, còn chăm heo cái gì nữa.” Lục Thành Khang không thể hiểu được suy nghĩ của cô nhóc này. Mặc dù anh đã từng nuôi heo nhưng dù sao anh cũng phải nông dân không thể hiểu được tình cảm của người nông dân đối với heo.

 

Tỉ Mỉ trừng mắt: “Heo mà chết đói, cha mẹ sau này dựa vào cái gì mà sống, trồng trọt cũng chỉ được vài đồng tiền, nhà em có hơn chục con heo đấy.” “Vậy anh mua hết số heo kia nhà em, đã được chưa?” Lục Thành Khang cũng không muốn gây gổ với Tỉ Mỉ trước mặt mẹ, anh còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với bà.

 

“Được, đây chính là anh nói đây, anh mau về mà mang mười con heo kia về nhà đi, chết đói cũng là tại anh, không đẻ được heo con cũng là tại anh.” Tỉ Mỉ cố ý chọc tức anh, hếch đầu về phía cửa.

 

“Kéo về rồi thì chăm sóc hay không cũng là do anh, anh không tin cảnh vệ hậu cần cũng không giải quyết được mười con heo này, kéo về hầm xương kho thịt.” Lục Thành Khang tức giận nói.

 

Mẹ Tỉ Mỉ thấy cô và Lục Thành Khang cãi nhau, sợ Tỉ Mỉ bốc đồng lại nói gì đó làm Lục Thành Khang mất hứng, muốn giải hòa bọn họ, nhưng lại không biết phải nói gì cho thích hợp, sợ hãi không dám nói câu gì.

 

Lục Thành Khang đã sớm chú ý đến vẻ mặt lấy lòng của mẹ Tỉ Mỉ, chủ động làm hòa với bà: “Dì à, cháu mua cho dì một cái điện thoại di động, cũng đã nạp ba nghìn tiền điện thoại rồi, đủ cho dì dùng trong mấy năm, nếu dì và chú có chuyện gì muốn tìm cháu và Tỉ Mỉ thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.”

 

Vừa nói chuyện vừa lấy trong túi ra một cái điện thoại di động đưa cho mẹ Tỉ Mỉ, mẹ Tỉ Mỉ nhận lấy, cúi đầu nhìn một chút, bà đã sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại di động, còn là do bạn trai con gái bà mua cho nữa khiến bà vô cùng kích động, không tự chủ được liền đem Lục Thành Khang trở thành mẫu hình tượng con rể mẫu mực.

 

Tỉ Mỉ đứng một bên lạnh mặt nhìn Lục Thành Khang nịnh nọt mẹ mình, vừa cảm thấy chua xót cho mẹ, lại cảm thấy Lục Thành Khang này càng làm càng khiến cho người khác chán ghét, anh ta biết làm cách nào để lấy lòng một người nông dân nghèo khó, chính là lấy tiền để mua con gái bà ta.

 

Nghẹn họng, Tỉ Mỉ không thèm để ý đến Lục Thành Khang, anh nghĩ nếu nói với cô chắc chắn cô sẽ không đồng ý, mà trước mặt cha mẹ cô anh lại không thể quá cứng rắn với cô được, chỉ có thể không ngừng tìm cô hội để quấy rầy cô.

 

Mẹ Tỉ Mỉ ở trong phòng bệnh chăm sóc cha, Lục Thành Khang cơ hồ là nửa ép buộc kéo Tỉ Mỉ ra vườn hoa trong bệnh viện, hỏi cô tại sao lại không để ý đến mình.

 

“Tronng lòng anh đang đắc chí đúng không, đừng tưởng tôi không biết.” Tỉ Mỉ suy nghĩ một chút lại càng cảm thấy chua xót trong lòng, một chiếc di động rách lại khiến mẹ mình vui mừng như vậy.

 

Tỉ Mỉ vẫn không thể hiểu được, mẹ cô vui mừng ở đây chính là do con gái đã tìm được một người đàn ông thương yêu cô, mẹ Tỉ Mỉ không biết được ân oán giữa hai người, chỉ cảm thấy Lục Thành Khang đối với con gái mình rất tốt, hơn nữa cũng chăm sóc mình và cha Tỉ Mỉ rất tốt.

 

“Anh làm sao, không phải anh làm tất cả là vì em à, Tỉ Mỉ, em nghĩ anh là nhiều tiền nên không biết tôn trọng người khác?” Lục Thành Khang không thể hiểu được suy nghĩ của Tỉ Mỉ, cha cô bị bệnh anh cũng chạy trước chạy sau lo liệu rồi mà?

 

“Anh chính là đang khoe khoang, khoe khoang anh có tiền, đúng thế chúng tôi là người nghèo, bị anh ăn hiếp lại còn phải chịu ân huệ của anh.” Tỉ Mỉ nói đến chỗ đau lòng, không nhịn được khóc lên.

 

Lục Thành Khang bị câu nói của cô khiến cho tức giận, thì ra những ngày qua mình cố gắng như vậy cũng uổng phí, cô nhóc này vẫn không tha thứ cho việc làm của anh ở trong xe ngày ấy, lúc nào cũng nghĩ anh là người xấu xa.

 

“Theo ý của em thì anh không cần phải làm gì cả, thấy em gặp khó khăn thì đứng đó vui mừng phải không, như thế trong lòng em có phải sẽ dễ chịu hơn không, em cũng không lo cha em nằm bệnh như thế nào, chỉ cần anh cút xa em một chút là tốt rồi phải không?” Lục Thành Khang nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Đúng vậy, anh lăn ra xa một chút, chuyện của tôi không cần anh phải giả vờ mèo khóc chuột.” Tỉ Mỉ lau nước mắt nức nở.

 

Lục Thành Khang nhìn cô một thật sâu, không nói câu nào liền dời đi.

 

Chờ đến khi anh thật sự đã đi xa, trong lòng Tỉ Mỉ lại hốt hoảng, bắt đầu lại khóc, nếu thật sự anh không còn quan tâm nữa thì cô nên làm thế nào bây giờ? Bình thường chị họ cũng hay cho cô tiền, cô làm sao còn không biết xấu hổ mà vay tiền chị ấy nữa.

 

Trờ lại phòng bệnh, y tá đến kiểm tra phòn bệnh thấy Tỉ Mỉ vừa đi từ bên ngoài vào, nhắc nhở cô đi đóng tiền viện cho cha cô, cha cô ở viện dùng toàn thuốc nhập khẩu, tiền viện đóng lúc trước đã không còn đủ.

 

Tiền thuốc thang và các chi phí khác nếu ít thì cũng phải ba ngàn, Tỉ Mỉ đáng thương móc hết túi này đến túi khác cũng chẳng đủ hai trăm ngàn, lúc ở nhà vào đây cô đi vội quá, trước kia tiền thuốc men cũng là Lục Thành Khang đóng cho, ở đây là Diên Khánh, núi cao đường xa, căn bản cô chẳng có chỗ nào mà vay tiền.

 

Không còn cách nào khác cô chỉ còn cách goi điện thoại cho Vân Cẩn vay tiền, điện thoại còn chưa gọi được, Lục Thành Khang đã đem tiền nộp cho phòng kế toán.

 

Thấy Tỉ Mỉ khóc nức nở, đôi môi không ngừng run rẩy, Lục Thành Khang lạnh lùng nói:” Anh không chấp nhạt với em chuyện như vậy.”

 

Chỉ là một câu nói như vậy, trong lòng Tỉ Mỉ giống như bị đổ vào một bình ngũ vị, chua cay đắng ngọt, mùi vị gì cũng có, lấy cùi chỏ chọc thật mạnh vào anh.

 

Thấy vẻ mặt nhịn đau của Lục Thành Khang, Tỉ Mỉ mới ý thức được, mình vừa động đến vết thương cũ của anh, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ?”

 

Lục Thành Khang ôm lấy cô, trêu chọc nói: “Làm sao có thể không làm sao được, anh đau muốn chết đây, em mau ban phát lòng từ bi cứu anh với.” Lúc này Tỉ Mỉ mới biết là anh giả bộ, tức giận muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm thật chặt vào lòng.

 

Hai vị quân y sau khi hội ý với bệnh viện đều cho rằng phương pháp chữa bệnh và các phương án trị liệu đều hợp lý, nên không khuyên gia đình bệnh nhân chuyển viện, Lục Thành Khang thay Tỉ Mỉ bỏ tiền râ tìm hai người hộ lý, để cho mẹ Tỉ Mỉ có thời gian về nhà chăm sóc đàn heo, đồng thời anh cũng để lại cho mẹ Tỉ Mỉ một khoản tiền, còn thuận tiện đưa Tỉ Mỉ về.

 

Hai vị quân y ngồi trong chiếc xe đằng trước, Tỉ Mỉ ngồi ở xe Lục Thành Khang, Lục Thành Khang thấy sắc mặt cô cũng không tệ, hỏi cô: “Anh đã sắp xếp rồi, em đã an tâm chưa?”

 

Tỉ Mỉ phồng miệng lên, cố ý không nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hài lòng với cách giải quyết của anh.

 

Lục Thành Khang thấy cô không để ý giống như không thèm để ý lời anh nói vào tai, lại nói tiếp: “Tỉ Mỉ, anh làm tất cả đều vì em….em có thể quên chuyện ngày đó đi không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu?’

 

Tỉ Mỉ nhìn anh một cái, trợn to mắt: “Tôi quên không được, cả đời này đều nhớ, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn đều không thể nào.”

 

Lục Thành Khang há hốc mồm vì ngạc nhiên, cô nhóc này đúng là dầu muối đều không vào rồi, bình thường nhìn cô dễ bảo nào ngờ tính tình lại ngang bướng, cứ như vậy mà cố ý làm khó anh, nhìn anh xuống nước cầu xin như vậy mà cô còn giả bộ từ chối làm anh không biết phải làm thế nào.

 

“Em đừng làm bộ làm tịch nữa, xem anh lại không muốn em nữa bây giờ.” Lục Thành Khang thấy mền không được, quyết định đổi snag sách lược cứng rắn.

 

“Anh không muốn thì không muốn, em cũng quản được anh.” Tỉ Mỉ lạnh lùng đáp trả, cũng không trúng kế của anh. Cô chính là người như vậy, bình thường ngu ngốc không ai hơn, nhưng khi bỗng nhiên trở nên thông mình thì cuxng không ai sánh được.

 

“Em còn thiếu anh bảy vạn đồng tiền thuốc đây, em đâm anh bị thương hại anh phải nằm viện, còn tiền viện phí, tiền thuê hộ lý nữa, anh không lấy lãi của em, tổng cộng là 6 vạn, nhân tiện anh ở đây, như thế nào hai chúng ta thanh toán đi chứ.” Lục Thành Khang cũng không chịu ngồi không, lúc này mới tính toán với cô.

 

Tỉ Mỉ bị anh nói, mặt đỏ lên: “Vậy anh còn lấy đi cái kia của em thì sao.”

 

Lục Thành Khang cười: “Được rồi, coi như một đêm kia là một vạn, em so với hoa hậu (nguyên văn là Thiên thượng nhân gian) còn đắt hơn, họ một đêm chỉ có 8 ngàn, thế còn 5 vạn, bây giờ em trả anh đi.”

 

Anh vương tay về phía Tỉ Mỉ. Tỉ Mỉ tức giận đánh một cái lên tay anh, lại bị anh kéo lại.

 

“Anh lái xe cẩn thận một chút.” Tỉ Mỉ bị anh dọa cho sợ trắng bạch cả mặt. Đây chính là đường cao tốc đó, nếu sơ sẩy một chút là có thể đâm vào hàng rào mà chết đấy.

 

Lục Thành Khang ngồi lại nghiêm chỉnh tiếp tục lái xe, chậm rãi nói: “Nếu không như vậy cũng được, em không cần trả lại tiền cho anh, chỉ cần cùng anh làm chuyện kia là được, một lần là một trăm, em còn thiếu anh năm trăm lần nữa.”

 

“Anh…”

 

Không đợi Tỉ Mỉ mắng anh, Lục Thành Khang đã cắt ngang, chủ động nói tiếp: “Có bệnh, anh bệnh thần kinh, em đừng vọng tưởng, chỉ là mấy câu này, em có thể đổi thành câu khác được không?”

 

“Khi nào trở về em sẽ mang tiền trả lại cho anh.” Tỉ Mỉ tức giận nói, một lần một trăm, chuyện lỗ vốn như vậy mà anh cũng có thể nói ra được, toàn bộ Bắc Kinh này làm gì có chuyện bán tiện nghi như vậy.

back top