Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 6

Kể từ cô nói với Diêu Phức Vân mình đồng ý đi xem mắt, rất nhanh chị ấy đã sắp xếp cho cô gặp mặt. Vân Cẩn gọi điện cho Tế Tế nhờ con bé buổi tối sang chăm sóc Tung Tung cho cô đi ra ngoài.

 

“Chị, đúng là chuyện lạ nha, chị mà cũng có xã giao.” Tế Tế biết rất rõ tính khí chị mình, kể từ khi chi ấy có con, đứa bé liền đứng thứ nhất, chị ấy chưa bao giờ ra ngoài vào buổi tối.

 

“Ừm, chị có chút chuyện, sao em hỏi nhiều thế, mau tới đây đi.” Vân Cẩn không muốn nói chuyện mình đi xem mắt với mọi người trong nhà không họ lại càu nhàu.

 

Đem Tung Tung giao cho Tế Tế, Vân Cẩn vội vã thay quần áo đi ra ngoài, Tế Tế và cháu trai ngồi trên sofa xem ti vi, ánh mắt nhìn theo từng cử động của chị mình, thấy chị ấy ra cửa còn trang điểm dùng đồ trang sức, trong lòng bỗng sinh nghi ngờ, chị ấy trang điểm như thế chẳng nhẽ đi xem mắt?

 

Hẹn nhau trong quán cà phê, người Diêu Phức Vân giới thiệu cho Vân Cẩn tên là Thiệu Cảnh Hiên, là bác sĩ khoa ngoại, đối phương năm nay tầm 34-35 tuổi, phong cách cũng không tệ, nho nhã phong kỳ.

 

Bởi vì đều là người quen biết nên hai người đã có hiểu biết với đối phương, nói chuyện với nhau một lát không khí dần dần lỏng xuống.

 

Thiệu Cảnh Hiên nói chuyện ưu nhã, mọi cử chỉ đều tỏ ra là người có học thức, đôi tay thon dài, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, Vân Cẩn thầm nghĩ, mặc dù anh ta không có xuất chúng như Đinh Kiêu nhưng xem ra tính khí thì tốt hơn nhiều, tối thiểu nói chuyện gia đình với anh ta thoải mái hơn so với Đinh Kiêu.

 

“Lúc nào có cơ hội, em có thể dẫn con em cùng đi chơi, tôi rất thích trẻ con, đáng tiếc con gái của tôi mẹ nó đã mang đi Hông Kông rồi.” Thiệu Cảnh Hiên chủ động yêu cầu.

 

Nghe được những lời này trong lòng Vân Cẩn thấy rất mừng

 

Hai người đang nói chuyện với nhau, một người con trai trẻ tuổi bỗng đi tới, ngồi vào bên cạnh Vân Cẩn , ôm hông cô.

 

“Chị, buổi tối khuya chị đi ăn cơm sao không nói với em một tiếng, làm hại em đi tìm chị khắp nơi.” Không đợi Vân Cẩn nói chuyện Mạnh Vân Tùng đánh đòn phủ đầu mà nói, gương mặt biểu tình hết sức sinh động.

 

“Mạnh Tiểu Bạch, em làm gì thế, mau buông ra, bác sĩ Thiệu, thật xin lỗi, tôi giới thiệu một chút, đây là em trai tôi Vân Tùng, tên thường gọi là Tiểu Bạch, cả nhà tôi đều gọi nó là tiểu Bạch.” Vân Cẩn đẩy em trai ra, không ngờ nhanh như vậy nó đã biết mình ra ngoài đi xem mắt.

 

Thiệu Cảnh Hiên mỉm cười, rất có phong độ đưa tay ra bắt định bắt tay Mạnh Tiểu Bạch nhưng Mạnh Tiểu Bạch không đưa tay ra mà ôm lấy chị mình: “Chị,làm sao chị lại ra ngoài đi xem mặt, anh rể mới đi công tác chị đã ra ngoài đi xem mặt ngộ nhỡ anh ấy không phải anh ta sẽ xui xẻo sao.”

 

Để lời nói của mình đạt hiệu quả, Mạnh Tiểu Bạch còn cố ý liếc Thiệu Cảnh Hiên một cái.

 

Thiệu Cảnh Hiên không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì bèn đứng dậy tạm biệt, Vân Cẩn bị Tiểu Bạch ôm rất chặt, muốn đuổi theo để giải thích cũng được.

 

Tại đây khách và phục vụ được chứng kiến một cảnh lì dị. một anh chàng đẹp trai đang ôm một cô gái còn cô gái thì đang tức giận, người con trai ngồi đối diện cô gái đó không vui mừng mà rời đi, đây là loại quan hệ tay ba như thế nào?

 

Năm đó bố hai người Mạnh Truyện Trí là một nhà kinh kịch nổi tiếng, Mạnh Tiêu Bạch may mắn được kế thừa những ưu điểm của cha, thậm chí còn hơn chứ không hề kém, còn Mạnh Cẩn Vân lại không có cái may mắn đó, cô căn bản không được kế thừa vẻ đẹp của cha mẹ mình, nhan sắc cũng chỉ có thể coi là bình thường.

 

“Em có phải bị điên rồi không?” Mạnh Vân Cẩn rất muốn đánh cho nó một cái.

 

Mạnh Tiểu Bạch buông chị mình ra, khôi phục lại bình thường, “Chị, em không hy vọng chị và anh rể ly hôn, anh rể có cái gì không tốt, chị làm sao có thể tìm ra được người nào tốt như anh ấy.”

 

“Em thấy anh ta tốt thì đi kết hôn với anh ta đi,cái em thấy tốt chính là quyền thế của anh ta đúng không?” Câu đầu tiên Vân Cẩn nói đã vạch trần ý nghĩ của em mình.

 

Lúc này Mạnh Tiểu Bạch mới cười cười, làm nũng với chị chị mình: “Chị, em với anh rể mà kết hôn, chỉ sợ chưa cần cha mẹ hai nhà không đồng ý chị cũng đã đem em ngũ mã phanh thây. Anh rể có cổ phần ở công ty em, nếu hai người ly hôn anh ý rút cổ phần đi thì em biết làm sao?”

 

“Vì tiền mà ngay cả chị mình em cũng bán.” Vân Cẩn quay mặt đi chỗ khác hờn dỗi.

 

Người em trai này của cô đã được Mỗ Mỗ chiều hư rồi, đầu óc tuy có thông minh nhưng làm việc không đàng hoàng, sách cũng không thích đọc, lên đại học bắt đầu đi làm ăn bắt cha mẹ phải thế chấp nhà cửa cho hắn có vốn làm ăn.

 

Khi cô và Đinh Kiêu kết hôn, tên nhóc này lại như cá gặp nước, ỷ vào danh tiếng của nhà họ Đinh đã lừa bịp không ít người, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng tâm càng ngày càng tệ.

 

Tế Tế từ nhỏ đã là chó săn cho nó, nó nói gì đều nghe, nhất định là con bé đã nói chuyện này với nó, nó mới vội chạy tới đây ngăn cản, Vân Cẩn trong lòng đang nghĩ xem về nhà sẽ xử con bé đó như thế nào.

 

“Chị, làm sao chị biết được, nhưng ai bảo chị lại là chị duy nhất của em. Em nói chị nghe, anh rể trước kia tuy có nhiều tật xấu nhưng em thấy anh ấy trên căn bản là còn có thể cải tạo được, không phải là đã hết cách, hơn nữa anh ấy còn là một người xuất chúng, xã hội này chị không thể tìm đâu ra người hơn anh ấy đâu.” Mạnh Tiểu Bạch tận tình khuyên chị mình không cần ly hôn sẽ hủy hoại tiền đồ.

 

Vân Cẩn xoay người, “ Nhưng anh ta bên ngoài có người con gái khác, cái này được gọi là đáng tin?”

 

Mạnh Tiểu Bạch chép chép miệng, khuôn mặt biểu cảm: “Không phải anh ấy đã giải thích với chị rồi đó sao, đó chỉ là hiểu nhầm, hôm đấy em bị ông chủ làm cho mê muội mới đưa con nhóc đó tới cho anh rể, sau đó anh ấy đã đuổi hết bọn họ rồi, chị không thể tha thứ cho anh ấy một lần sao.”

 

“Em xem lại em xem em đã tốt đẹp chưa mà còn đi nói giúp anh ta, chị nói cho em biết, Mạnh Tiểu Bạch, nếu sau này em còn làm như thế chị sẽ tới Cục Công An tố giác em.” Vân Cẩn tức giận gọi phục vụ tính tiền.

 

Em trai của cô và Đinh Kiêu là cùng một loại, trước khi cô và Đinh Kiêu kết hôn, hai người bọn họ thường cùng nhóm bạn bè xấu ăn chơi phóng túng, sau khi cô kết hôn, nó đã không giúp được gì còn thường thông đồng với Đinh Kiêu lừa gạt chị mình.

 

Phục vụ tới lại thấy Mạnh Tiểu Bạch phất phất tay chần chừ một chút lại xoay người rời đi.

 

Mạnh Tiểu Bạch thấy chị khôn cử động, vội vàng đổi chiến thuật: “Được rồi, coi như chị không nghĩ vì mình thì cũng nên nghĩ vì cháu em mà suy nghĩ đi chứ, nó còn nhỏ như vậy, chị nhẫn tâm cho nó không có ba mà phải gọi một người đàn ông xa lạ làm cha hay sao?”

 

Lời này đã nói đụng tâm tư của Vân Cẩn, cô không biết mình nên làm thế nào, dù cô muốn đi thêm bước nữa, cũng không thể không suy tính cho Tung Tung, đứa trẻ là bảo bối của cô không có nghĩa là người khác cũng yêu quý nó như vậy.

 

“Tung Tung là con chị, so với em chị càng thương nó hơn, em không phải giả mù sa mưa, Tiểu Bạch chị cảnh cáo em, em tốt nhất nên giải quyết chuyện của em cho tốt, đừng để lại xảy ra chuyện gì nếu không ngay cả thần tiên cũng không cứu được em đâu.” Vân Cẩn nói xong những lời này, đứng dậy cầm túi xách bỏ đi.

 

Mạnh Tiểu Bạch tính tiền, cũng nhanh chóng chạy theo.

 

Về đến nhà , Vân Cẩn tức giận cấu Tế Tế mấy cái, con bé bị đau, khóc thút thít: “Chị , chị thật quá độc ác, thảo nào anh rể nói, khi chị làm nũng có thể so với Lâm Đại Ngọc nhưng nếu đánh nhau có thể so với Sử Thái Long.”

 

“Đây là kết quả của việc tạo phản. Em mau cút đi cho chị, trở về tìm chồng em mà làm nũng đừng có ở đây giả bộ với chị.” Vân Cẩn dạy dỗ Tế Tế rồi mau chóng đuổi cô bé về.

 

Tế Tế lau đôi mắt ươn ướt, gọi điện thoại cho chồng mình: “Chồng à, em bị người ta đánh còn bị rụng một đám tóc đây này.”

 

‘Ai đánh em, em nói rõ một chút anh sẽ đến ngay.” Người con trai bên kia điện thoại nghe thấy vợ mình bị uất ức, vội an ủi.

 

Tế Tế nghe thế ngay lập tức vui vẻ trở lại, “ Anh không thể làm gì được người ta rồi, trong nhà em người đó là Đại Vương, là chị em đó.”

 

“Chị em…Vậy thôi đi, anh không đánh lại Sử Thái Long.”

 

“Ha ha ha, các anh là đàn ông con trai mà thật vô dụng, chỉ có mình chị họ vậy mà ba người các anh , anh rể Tiểu Bạch và anh đều không đấu lại chị ấy.” Tế Tế vô tư cười lớn.

 

Vân Cẩn gọi điện thoại cho Thiệu Cảnh Hiên, giải thích mọi chuyện rồi xin lỗi anh ta một tiếng.

 

‘Tôi cảm thấy chuyện của hai người như vậy cứ kéo dài mãi cũng không phải là biện pháp tốt, hay là em hãy nói chuyện rõ ràng với Đinh Kiêu đi, nếu không đứa trẻ ngày một lớn cũng càng hiểu chuyện , chuyện này sẽ làm đứa trẻ bị tổn thương.” Thiệu Cảnh Hiên có ý tốt khuyên cô.

 

Vân Cẩn ừ một tiếng “Chờ Đinh Kiêu đi công tác trở về, em sẽ cùng anh ấy gặp mặt nói rõ chuyện này, bác sĩ Thiệu, chuyện tối nay thật xin lỗi anh.”

 

“Không sao, tôi có thể hiểu được, chờ em xử lí tốt chuyện này, chúng ta lại gặp nhau….Trước kia tôi có làm bên pháp y, nếu có vấn đề gì về pháp luật tôi có thể tư vấn cho em.” Thiệu Cảnh Hiên có ấn tượng không tệ đối với Vân Cẩn, muốn cùng cô có một xúc tiến mới, nhưng trước mắt còn có chồng trước của cô ấy, điều này làm anh do dự, anh không thích tranh giành phụ nữ của người khác.

 

Cúp điện thoại, Vân Cẩn ôm Tung Tung đến phòng tắm, nó nghịch nước với con vịt cao su làm nước bắn tung tóe lên người cô.

 

Thật vất vả mới dỗ được nó tắm xong, Vân Cẩn vội vã đi tắm ra ngoài định ôm con đi ngủ thì Đinh Kiêu từ Vũ Hán gọi tới.

 

“Tung Tung đâu rồi, em cho con nghe máy đi.” Đinh Kiêu không nói chuyện với Vân Cẩn mà đòi nói chuyện với con.

 

Vân Cẩn không đưa ngay điện thoại cho con mà hỏi anh: “ Tung Tung đang chơi, bao giờ anh trở về?”

 

“Thế nào, anh vừa đi mà em đã nhớ anh rồi ư?” Đinh Kiêu trong điện thoại cười đùa.

 

Vân Cẩn không để ý đến lời trêu trọc của anh, nói thẳng: “Anh trở về nhớ gọi điện thoại cho tôi, hai chúng ta gặp mặt tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

 

Đinh Kiêu đồng ý, vì vậy Vân Cẩn đưa điện thoại cho con, Tung Tung vừa nghe nói là ba gọi điện thoại cho nó vui mừng chạy đến nghe điện thoại, cùng ba nó nói chuyện rất lâu, Vân Cẩn bên cạnh vuốt cái đầu nhỏ của nó, mới chơi một lát mà đã ra đâỳ mồ hôi, giống hệt ba nó.

 

Khi Vân Cẩn còn đang ngây ngẩn người, Tung Tung chợt lại gần thơm lên mặt cô.

 

Vân Cẩn cười nói :”Con trai làm gì mẹ đấy?” Tung Tung thần bí nói: “Cha nói thơm mẹ.” Vân Cẩn trong lòng đắng chát.

 

Ban đêm, dỗ con đi ngủ, Vân Cẩn lại không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ tới câu nói kia của con, thơm mẹ…..Rốt cuộc cô vẫn không thể quên được Đinh Kiêu.

 

Lần nữa cô lại nhớ lại chuyện trước kia……

back top