Chương 82: Tề Đại Phi Ngẫu
Hôm nay trời đẹp, khí trời vô cùng tốt, thái dương mùa thu vàng rực rỡ treo trên cao, trời mây thoáng đãng.
Kiệu của hai vị quan môi dưới sự hộ tống của đội cung thủ đã rồng rắn tiến vào kênh Tôn Gia.
Đoàn người vào thôn thực sự bắt mắt, không lâu sau, mọi người ở kênh Tôn Gia đều biết chuyện có quan môi tới thôn, ngày càng có nhiều người tụ tập đi theo hóng chuyện.
Hai cỗ kiệu được đoàn cung thủ tiễn tới trước cửa nhà Tôn Tuệ Nhã, dừng lại ngay cổng lớn, hai vị quan môi đầu mang khăn che, người mang y phục màu tía lần lượt xuống kiệu, chỉnh tề đứng trước cửa nhà Tôn Tuệ Nhã.
Dựa theo phong tục Đại Chu, người làm mối cũng chia làm cấp bậc thượng trung hạ, hôm nay hai vị mai mối tới đây, đầu trùm khăn che, y phục màu tía, đây là đặc điểm của người mai mối hàng thượng đẳng, lập tức khiến mọi người bán tán xôn xao.
Không lâu sau, mọi người trong kênh Tôn Gia đều biết là tri huyện Triệu đại nhân mời quan môi tới đề thân với Tôn đại cô nương.
Nhất thời ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi, đều bảo là trai tài gái sắc, cũng có người thầm hối hận trước kia không bợ đỡ Tôn Tuệ Nhã nhiều chút. Chỉ có một nhà Tôn Toàn là như đưa đám, ban ngày lại đóng cửa cài then, không dám ra ngoài.
Tuệ Nhã đứng trong phòng tối phía đông, nghe Lí mụ mụ hàn huyên với hai vị quan môi trong nhà chính, đã sớm bình tâm lại, nhưng nghĩ tới sau này thành thân được cùng sinh hoạt với Triệu Thanh, trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào.
Bàn bạc xong với Lí mụ mụ, hai vị quan môi liền cùng nhau mỉm cười đứng dậy, quan môi Thôi Thái Trân tới từ Đông Kinh dâng lên cẩm tráp mà Triệu Thanh gửi gắm trước lúc tới đây, cùng mở ra với quan môi Trương Ngân Nhi ở huyện Vĩnh Bình.
Thôi Thái Trân từ bên trong tráp lấy ra một chiếc thoa cài đầu phượng hoàng vàng khảm bảo thạch lấp lánh, cười mỉm nhìn Lí đại nương, nói: “Mời đại cô nương cùng ra đây nhìn xem đi!”
Lí mụ mụ thấy thoa phượng vàng, trong lòng cực vui vẻ, cười đến híp cả mắt, đứng dậy gọi Tuệ Nhã.
Dựa theo phong tục Đại Chu, nếu gia đình nhà trai vừa ý cô nương, thì dùng thoa cài cài lên tóc cô nương, đây gọi là thủ tục cài thoa, rồi song phương mới bắt đầu trao đổi canh thiếp ấn định hôn sự này.
Thấy Lí mụ mụ tiến vào phòng tối phía đông, Thôi Thái Trân thấp giọng cười nói với Trương Ngân Nhi: “Xem ra tiểu Triệu đại nhân xác thực là vừa ý vị Tôn đại cô nương này, hầu phu nhân chưa nói gì, tiểu Triệu đại nhân đã chuẩn bị tốt thoa cài tóc xong xuôi, xem ra là không muốn xảy ra bất trắc gì.”
Trương Ngân Nhi gật đầu nói: “Chúng ta cần phải cẩn thận hầu hạ Tôn đại cô nương này, kẻo lại đắc tội tiểu Triệu đại nhân!” Nàng là người của huyện Vĩnh Bình, một nhà già trẻ đều nằm trong tay của tri huyện Triệu Thanh, mới vừa rồi ở trong nha huyện bị Triệu Thanh nhắc nhở một phen, Trương Ngân Nhi càng là lo sợ hơn so với Thôi Thái Trân vốn ở Đông Kinh.
Bỗng Lí mụ mụ đỡ Tuệ Nhã đi ra, đôi bên gặp gỡ.
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi vừa thấy Tuệ Nhã, trong lòng đều thầm than: trách không được tiểu Triệu đại nhân để bụng như vậy, hai người này hoàn toàn là trời sinh một đôi, đổi thành ai cũng không xứng!
Thôi Thái Trân cầm thoa cài đầu phượng hoàng vàng khảm bảo thạch kia cài lên tóc Tuệ Nhã, thủ tục cài thoa coi như tiến hành xong.
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi nhận canh thiếp từ Tuệ Nhã xong thì phải rời đi, Tuệ Nhã cười cười liếc nhìn Lí mụ mụ.
Lí mụ mụ hiểu ý, vội lấy hai thỏi bạc ra, đưa cho Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi mỗi người một thỏi, cười tiễn hai nàng ra ngoài.
Tiễn bước quan môi xong, tâm tình Tuệ Nhã bay bổng, liền đi hậu viện, dựa lưng vào lan can đình viện mà ngẩn người.
Lí mụ mụ đi ứng phó đám người tới chúc mừng, nhất thời phi thường náo nhiệt.
Tối đến, Lí mụ mụ nói chuyện với Tuệ Nhã về chuyện giữ đạo hiếu cho mẫu thân Tôn Lưu thị vừa qua đời của Tuệ Nhã. Đại Chu kinh thương hưng thịnh phong tục khoáng đạt, hết thảy lấy người sống làm trọng, bởi vậy con cái chỉ cần giữ đạo hiếu cho mẫu thân trong một năm, Tuệ Nhã mẫu thân mất vào tháng sáu, hôn kỳ của Triệu Thanh và Tuệ Nhã chỉ có thể tổ chức sau tháng sáu năm sau……
Hai vị quan môi Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi rời khỏi kênh Tôn Gia, đầu tiên là quay về nha huyện báo cáo với Triệu Thanh.
Triệu Thanh nghe xong, im lặng một lát rồi mới chắp tay nói: “Đa tạ!”
Đinh Tiểu Ngũ lấy hai cuộn vải màu đinh hương tới, đưa cho Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi mỗi người một cuộn.
Thôi Thái Trân lẫn Trương Ngân Nhi đồng loạt quỳ xuống cảm tạ.
Triệu Thanh còn dặn dò thêm một câu: “Làm việc thỏa đáng, không được để Tôn đại cô nương ủy khuất gì.”
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi cười nịnh nọt: “Đại nhân yên tâm, việc lần này đã có nô lo liệu!”
Phó Xuân Hằng phụng mệnh Triệu Thanh, tiếp tục dẫn đội cung thủ hộ tống hai cỗ kiệu của Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi đi tới dịch trạm chỗ của Định Viễn hầu phu nhân để báo cáo.
Nghe xong Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi hồi báo, Tố Trăn cũng có chút ngẩn người: sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy sao?
Doãn phu nhân lại cười nói: “Tốt lắm!”
Lại phân phó đại nha hoàn Tử Cúc: “Thưởng.”
Đại nha hoàn Tử Cúc liền lấy hai thỏi bạc nhỏ, đưa cho hai vị quan môi mỗi người một thỏi, tiễn các nàng ra cửa.
Đêm đến, Doãn phu nhân tắm rửa ra, năm đại nha hoàn lần lượt hầu hạ nàng.
Chờ đến khi Doãn phu nhân chải tóc mặc áo ngủ xong xuôi, lúc này Tố Trăn mới bưng một tách trà hoa hồng bát lỗ qua dâng lên cho Doãn phu nhân.
Sau khi Doãn phu nhân dùng trà, Tố Trăn không bỏ cuộc, thừa dịp nói: “Phu nhân, nô tì nghe nói, rằng vị Tôn thị kia của nhị công tử, mẫu thân nàng ta qua đời có chút không minh bạch……”
Nàng làm bộ muốn nói lại thôi, chờ Doãn phu nhân hỏi mình.
Doãn phu nhận chậm rãi uống trà, sau khi buông chén trà xuống, lại cầm lấy khăn do Lục Mai dâng lên lau lau khóe miệng, sau đó mới phân phó: “Tố Trăn, mấy ngày nay ngươi có rảnh thì đi thám thính một phen, tìm chút chuyện có căn cứ đàng hoàng ghi lại, không cần quan tâm mấy lời đồn.” Chờ Tôn thị vào cửa, mấy thứ này có thể thành chứng cứ cho nàng dùng tới để chèn ép Tôn thị.
Tố Trăn mừng thầm, vội đáp ứng.
Thủ đoạn Triệu Thanh rất cao, làm việc rất dứt khoát, nhị gia ở huyện Vĩnh Bình bày bố một phen cũng bị quét sạch trong một lần, hại nàng chỉ có thể một mình xoay sở.
Bởi vì toàn bộ quá trình đều đặt dưới sự giám sát của Triệu Thanh, hôn sự của hắn với Tuệ Nhã hoàn thành các trình tự vừa nhanh chóng lại thỏa đáng.
Ngày nọ quan môi tới nhà Tuệ Nhã đưa canh thiếp của Triệu Thanh.
Sau khi quan môi cáo từ rời đi, lúc này Tuệ Nhã mới cầm canh thiếp của Triệu Thanh nhìn qua.
Nàng đảo mắt một phen liền cảm thấy có điểm không đúng —— tằng tổ phụ(1), tổ phụ cùng phụ thân của Triệu Thanh sao đều giữ tước vị Định Viễn hầu? Triệu Thanh không phải xuất thân từ gia đình bậc trung bình thường ở Đông Kinh sao?
Buông canh thiếp xuống, Tuệ Nhã ngẩn người, ngơ ngác ngồi một chỗ, nửa ngày vẫn chưa nói gì.
Lí mụ mụ thấy vậy, vội hỏi: “Tuệ Nhã, canh thiếp có vấn đề gì sao?”
Tuệ Nhã: “……”
Nàng nhìn Lí mụ mụ, thấp giọng nói: “Mụ mụ, thân thế của Triệu Thanh dường như rất khó lường……”
Lí mụ mụ: “Hả?”
Tuệ Nhã nói: “Chàng là nhị công tử của Định Viễn hầu phủ.”
Lí mụ mụ không biết mình nên kinh sợ hay nên vui mừng, bà vừa sợ Triệu Thanh tề đại phi ngẫu(2), lại cảm thấy Tuệ Nhã lượm được vàng từ trên trời rớt xuống, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ta đã nói mà, Triệu đại nhân vừa nhìn qua đã biết là xuất thân cao quý, khí chất đó, khí độ đó, thực sự là cực kỳ thanh quý……”
Thấy Tuệ Nhã nhíu mày không nói, Lí mụ mụ vội hỏi: “Tuệ Nhã, vậy con có tính toán gì không?”
Sau một hồi Tuệ Nhã mới nói: “Mụ mụ, người trước đi thuê một cỗ kiệu, chúng ta vào thành tìm Triệu Thanh.” Nàng nhất định phải tìm Triệu Thanh hỏi cho ra nhẽ.
(1) Tằng tổ phụ: Ông cố
(2) Tề đại phi ngẫu: thành ngữ ý chỉ thân phận thấp kém không dám trèo cao. Xuất xứ của thành ngữ này là từ chuyện vào thời Xuân Thu, Tề Tức Công muốn gả con gái mình cho Thái Tử Hốt nước Trịnh. Thái Tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có người tương xứng với mình, nước Tề là một nước lớn, tôi không tương xứng.”
Hôm nay trời đẹp, khí trời vô cùng tốt, thái dương mùa thu vàng rực rỡ treo trên cao, trời mây thoáng đãng.
Kiệu của hai vị quan môi dưới sự hộ tống của đội cung thủ đã rồng rắn tiến vào kênh Tôn Gia.
Đoàn người vào thôn thực sự bắt mắt, không lâu sau, mọi người ở kênh Tôn Gia đều biết chuyện có quan môi tới thôn, ngày càng có nhiều người tụ tập đi theo hóng chuyện.
Hai cỗ kiệu được đoàn cung thủ tiễn tới trước cửa nhà Tôn Tuệ Nhã, dừng lại ngay cổng lớn, hai vị quan môi đầu mang khăn che, người mang y phục màu tía lần lượt xuống kiệu, chỉnh tề đứng trước cửa nhà Tôn Tuệ Nhã.
Dựa theo phong tục Đại Chu, người làm mối cũng chia làm cấp bậc thượng trung hạ, hôm nay hai vị mai mối tới đây, đầu trùm khăn che, y phục màu tía, đây là đặc điểm của người mai mối hàng thượng đẳng, lập tức khiến mọi người bán tán xôn xao.
Không lâu sau, mọi người trong kênh Tôn Gia đều biết là tri huyện Triệu đại nhân mời quan môi tới đề thân với Tôn đại cô nương.
Nhất thời ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi, đều bảo là trai tài gái sắc, cũng có người thầm hối hận trước kia không bợ đỡ Tôn Tuệ Nhã nhiều chút. Chỉ có một nhà Tôn Toàn là như đưa đám, ban ngày lại đóng cửa cài then, không dám ra ngoài.
Tuệ Nhã đứng trong phòng tối phía đông, nghe Lí mụ mụ hàn huyên với hai vị quan môi trong nhà chính, đã sớm bình tâm lại, nhưng nghĩ tới sau này thành thân được cùng sinh hoạt với Triệu Thanh, trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào.
Bàn bạc xong với Lí mụ mụ, hai vị quan môi liền cùng nhau mỉm cười đứng dậy, quan môi Thôi Thái Trân tới từ Đông Kinh dâng lên cẩm tráp mà Triệu Thanh gửi gắm trước lúc tới đây, cùng mở ra với quan môi Trương Ngân Nhi ở huyện Vĩnh Bình.
Thôi Thái Trân từ bên trong tráp lấy ra một chiếc thoa cài đầu phượng hoàng vàng khảm bảo thạch lấp lánh, cười mỉm nhìn Lí đại nương, nói: “Mời đại cô nương cùng ra đây nhìn xem đi!”
Lí mụ mụ thấy thoa phượng vàng, trong lòng cực vui vẻ, cười đến híp cả mắt, đứng dậy gọi Tuệ Nhã.
Dựa theo phong tục Đại Chu, nếu gia đình nhà trai vừa ý cô nương, thì dùng thoa cài cài lên tóc cô nương, đây gọi là thủ tục cài thoa, rồi song phương mới bắt đầu trao đổi canh thiếp ấn định hôn sự này.
Thấy Lí mụ mụ tiến vào phòng tối phía đông, Thôi Thái Trân thấp giọng cười nói với Trương Ngân Nhi: “Xem ra tiểu Triệu đại nhân xác thực là vừa ý vị Tôn đại cô nương này, hầu phu nhân chưa nói gì, tiểu Triệu đại nhân đã chuẩn bị tốt thoa cài tóc xong xuôi, xem ra là không muốn xảy ra bất trắc gì.”
Trương Ngân Nhi gật đầu nói: “Chúng ta cần phải cẩn thận hầu hạ Tôn đại cô nương này, kẻo lại đắc tội tiểu Triệu đại nhân!” Nàng là người của huyện Vĩnh Bình, một nhà già trẻ đều nằm trong tay của tri huyện Triệu Thanh, mới vừa rồi ở trong nha huyện bị Triệu Thanh nhắc nhở một phen, Trương Ngân Nhi càng là lo sợ hơn so với Thôi Thái Trân vốn ở Đông Kinh.
Bỗng Lí mụ mụ đỡ Tuệ Nhã đi ra, đôi bên gặp gỡ.
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi vừa thấy Tuệ Nhã, trong lòng đều thầm than: trách không được tiểu Triệu đại nhân để bụng như vậy, hai người này hoàn toàn là trời sinh một đôi, đổi thành ai cũng không xứng!
Thôi Thái Trân cầm thoa cài đầu phượng hoàng vàng khảm bảo thạch kia cài lên tóc Tuệ Nhã, thủ tục cài thoa coi như tiến hành xong.
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi nhận canh thiếp từ Tuệ Nhã xong thì phải rời đi, Tuệ Nhã cười cười liếc nhìn Lí mụ mụ.
Lí mụ mụ hiểu ý, vội lấy hai thỏi bạc ra, đưa cho Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi mỗi người một thỏi, cười tiễn hai nàng ra ngoài.
Tiễn bước quan môi xong, tâm tình Tuệ Nhã bay bổng, liền đi hậu viện, dựa lưng vào lan can đình viện mà ngẩn người.
Lí mụ mụ đi ứng phó đám người tới chúc mừng, nhất thời phi thường náo nhiệt.
Tối đến, Lí mụ mụ nói chuyện với Tuệ Nhã về chuyện giữ đạo hiếu cho mẫu thân Tôn Lưu thị vừa qua đời của Tuệ Nhã. Đại Chu kinh thương hưng thịnh phong tục khoáng đạt, hết thảy lấy người sống làm trọng, bởi vậy con cái chỉ cần giữ đạo hiếu cho mẫu thân trong một năm, Tuệ Nhã mẫu thân mất vào tháng sáu, hôn kỳ của Triệu Thanh và Tuệ Nhã chỉ có thể tổ chức sau tháng sáu năm sau……
Hai vị quan môi Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi rời khỏi kênh Tôn Gia, đầu tiên là quay về nha huyện báo cáo với Triệu Thanh.
Triệu Thanh nghe xong, im lặng một lát rồi mới chắp tay nói: “Đa tạ!”
Đinh Tiểu Ngũ lấy hai cuộn vải màu đinh hương tới, đưa cho Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi mỗi người một cuộn.
Thôi Thái Trân lẫn Trương Ngân Nhi đồng loạt quỳ xuống cảm tạ.
Triệu Thanh còn dặn dò thêm một câu: “Làm việc thỏa đáng, không được để Tôn đại cô nương ủy khuất gì.”
Thôi Thái Trân cùng Trương Ngân Nhi cười nịnh nọt: “Đại nhân yên tâm, việc lần này đã có nô lo liệu!”
Phó Xuân Hằng phụng mệnh Triệu Thanh, tiếp tục dẫn đội cung thủ hộ tống hai cỗ kiệu của Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi đi tới dịch trạm chỗ của Định Viễn hầu phu nhân để báo cáo.
Nghe xong Thôi Thái Trân và Trương Ngân Nhi hồi báo, Tố Trăn cũng có chút ngẩn người: sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy sao?
Doãn phu nhân lại cười nói: “Tốt lắm!”
Lại phân phó đại nha hoàn Tử Cúc: “Thưởng.”
Đại nha hoàn Tử Cúc liền lấy hai thỏi bạc nhỏ, đưa cho hai vị quan môi mỗi người một thỏi, tiễn các nàng ra cửa.
Đêm đến, Doãn phu nhân tắm rửa ra, năm đại nha hoàn lần lượt hầu hạ nàng.
Chờ đến khi Doãn phu nhân chải tóc mặc áo ngủ xong xuôi, lúc này Tố Trăn mới bưng một tách trà hoa hồng bát lỗ qua dâng lên cho Doãn phu nhân.
Sau khi Doãn phu nhân dùng trà, Tố Trăn không bỏ cuộc, thừa dịp nói: “Phu nhân, nô tì nghe nói, rằng vị Tôn thị kia của nhị công tử, mẫu thân nàng ta qua đời có chút không minh bạch……”
Nàng làm bộ muốn nói lại thôi, chờ Doãn phu nhân hỏi mình.
Doãn phu nhận chậm rãi uống trà, sau khi buông chén trà xuống, lại cầm lấy khăn do Lục Mai dâng lên lau lau khóe miệng, sau đó mới phân phó: “Tố Trăn, mấy ngày nay ngươi có rảnh thì đi thám thính một phen, tìm chút chuyện có căn cứ đàng hoàng ghi lại, không cần quan tâm mấy lời đồn.” Chờ Tôn thị vào cửa, mấy thứ này có thể thành chứng cứ cho nàng dùng tới để chèn ép Tôn thị.
Tố Trăn mừng thầm, vội đáp ứng.
Thủ đoạn Triệu Thanh rất cao, làm việc rất dứt khoát, nhị gia ở huyện Vĩnh Bình bày bố một phen cũng bị quét sạch trong một lần, hại nàng chỉ có thể một mình xoay sở.
Bởi vì toàn bộ quá trình đều đặt dưới sự giám sát của Triệu Thanh, hôn sự của hắn với Tuệ Nhã hoàn thành các trình tự vừa nhanh chóng lại thỏa đáng.
Ngày nọ quan môi tới nhà Tuệ Nhã đưa canh thiếp của Triệu Thanh.
Sau khi quan môi cáo từ rời đi, lúc này Tuệ Nhã mới cầm canh thiếp của Triệu Thanh nhìn qua.
Nàng đảo mắt một phen liền cảm thấy có điểm không đúng —— tằng tổ phụ(1), tổ phụ cùng phụ thân của Triệu Thanh sao đều giữ tước vị Định Viễn hầu? Triệu Thanh không phải xuất thân từ gia đình bậc trung bình thường ở Đông Kinh sao?
Buông canh thiếp xuống, Tuệ Nhã ngẩn người, ngơ ngác ngồi một chỗ, nửa ngày vẫn chưa nói gì.
Lí mụ mụ thấy vậy, vội hỏi: “Tuệ Nhã, canh thiếp có vấn đề gì sao?”
Tuệ Nhã: “……”
Nàng nhìn Lí mụ mụ, thấp giọng nói: “Mụ mụ, thân thế của Triệu Thanh dường như rất khó lường……”
Lí mụ mụ: “Hả?”
Tuệ Nhã nói: “Chàng là nhị công tử của Định Viễn hầu phủ.”
Lí mụ mụ không biết mình nên kinh sợ hay nên vui mừng, bà vừa sợ Triệu Thanh tề đại phi ngẫu(2), lại cảm thấy Tuệ Nhã lượm được vàng từ trên trời rớt xuống, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ta đã nói mà, Triệu đại nhân vừa nhìn qua đã biết là xuất thân cao quý, khí chất đó, khí độ đó, thực sự là cực kỳ thanh quý……”
Thấy Tuệ Nhã nhíu mày không nói, Lí mụ mụ vội hỏi: “Tuệ Nhã, vậy con có tính toán gì không?”
Sau một hồi Tuệ Nhã mới nói: “Mụ mụ, người trước đi thuê một cỗ kiệu, chúng ta vào thành tìm Triệu Thanh.” Nàng nhất định phải tìm Triệu Thanh hỏi cho ra nhẽ.
(1) Tằng tổ phụ: Ông cố
(2) Tề đại phi ngẫu: thành ngữ ý chỉ thân phận thấp kém không dám trèo cao. Xuất xứ của thành ngữ này là từ chuyện vào thời Xuân Thu, Tề Tức Công muốn gả con gái mình cho Thái Tử Hốt nước Trịnh. Thái Tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có người tương xứng với mình, nước Tề là một nước lớn, tôi không tương xứng.”