Bùi phu nhân trợn mắt há miệng hỏi:
- Sao tiên sinh lại biết thế?
Cao Thanh Vân đáp:
- Phu nhân bất tất hỏi tại hạ sao biết việc đó mà chỉ cần biết trong Bắc Mang tam xà chỉ còn lại một mình Kỳ Kinh.
Bùi phu nhân hỏi:
- Đó quả là một diệu kế để giải vây. Khi người ta nghe có cơ hội điền khuyết, tất tập trung lực lượng để chuẩn bị, nhưng như vậy họ lại kết oán với bản nhân thì sao?
Cao Thanh Vân đáp:
- Vậy phu nhân hãy cố gắng kêu Âu Dương Tinh về đây.
Bùi phu nhân ngàn ngừ một chút rồi hỏi:
- Được rồi nhưng tiên sinh hãy cho bản nhân hay A Liệt hiện giờ ở đâu?
Cao Thanh Vân hỏi lại:
- Phu nhân muốn biết điều đó làm chi?
Bùi phu nhân đáp:
- Bản nhân phải mượn tiếng A Liệt mới dụ được Âu Dương Tinh, vạn nhất thị bức bách bản nhân phải nói địa chỉ của y dĩ nhiên bản nhân phải cho thị biết.
Cao Thanh Vân nói:
- Không được! Nơi A Liệt tạm trú không thể cho ai biết được.
Bùi phu nhân nói:
- Ủa? Thế thì A Liệt đã tìm được Tiêu lao lão nhân để hợp lực Hóa Huyết thần công. Nếu không đúng thế thì tiên sinh đã chẳng sợ ai quấy nhiễu.
Cao Thanh Vân thấy tài trí của người đàn bà này đoán việc rất xác đáng sinh lòng khâm phục vô cùng. Nhưng đây là một việc quan trọng, y không thể cho mụ hay chỗ ở của A Liệt.
Y liền mỉm cười đáp:
- Phu nhân đoán trúng lắm. Vậy phu nhân không nên hỏi nhiều nữa.
Bùi phu nhân nghe Cao Thanh Vân nói vậy lại sinh dạ hồ nghi.
Trên đời thật lắm hiện tượng kỳ quái. Người ta thường hay tin những lời phao ngôn, còn nỏi thật họ lại nghi ngờ.
Bùi phu nhân tuy không tin lời Cao Thanh Vân nhưng mụ biết có hỏi y cũng chẳng cho mình hay nên không hỏi nữa.
Phàn Phiếm ra đi một lúc rồi trở về nói:
- Âu Dương Tinh vào thành rồi chạy bổ nháo bổ nhào đi khắp nơi để thám thính tin tức về Hóa Huyết môn. Nhưng thị cũng hên vận, được gặp Phong Hỏa Song Kiếm Trinh Hà Huyền Bạo và Hà Huyền Thúc. Bây giờ họ Ở cả với nhau một chỗ.
Cao Thanh Vân nói:
- Âu Dương Tinh ở bên mình hai vị đại kiếm khách đó thì có thể bình yên được.
Bùi phu nhân muốn nói lại thôi. Cao Thanh Vân thấy vậy rất lấy làm lạ liền hỏi:
- Bùi phu nhân có cao kiến gì, sao lại không chịu nói ra?
Bùi phu nhân hỏi lại:
- Họ chỉ ở với nhau lúc ban ngày còn ban đêm thì sao?
Cao Thanh Vân tỉnh ngộ đáp:
- Đúng thế! Phong Hỏa Song Kiếm phái Võ Đương, tuy nổi tiếng đương thời, nhưng các vị không ngờ có người đang muốn ám toán Âu Dương Tinh. Chỉ chúng ta là biết nên ban đêm phòng bị là hơn mà còn lo có chỗ sơ hở nguy hiểm.
Phàn Phiến xen vào:
- Đồng thời tiểu đệ lại nghe được một tin, chắc làm cho các vị hứng thú.
Bùi phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Tin gì?
Phàn Phiếm đáp:
- Diêu Văn Thái ở phái Lạc Xuyên vừa tới Lác Dương cùng với, tay cao thủ, còn đệ tử của hắn dĩ nhiên là rất nhiều bất tất phải nói đến.
Bùi phu nhân quả nhiên lấy làm hứng thú, hỏi:
- Đó là một chuyện mình không ngờ. Điều trọng yếu là sau khi Diêu Văn Thái tới Lạc Dương có về Diêu phủ đi gặp Ngô Đinh Hương không?
Phàm Phiếm đáp:
- Cái đó thì không thể biết được. Tiểu đệ phái hai người đi nghe ngóng. Bọn này trước do thám biết nội tình Diêu gia, nên nhất định chúng có thể tra ra được. Như là người chẳng hiểu đầu đuôi thì dù họ có nghe nói Diêu Văn Thái không về phủ, cũng chẳng hiểu vì lý do gì.
Bùi phu nhân nói:
- Bất kể Diêu Văn Thái có về phủ hay không, nhưng liệu Bành lão ngũ ở trong Diêu phủ cũng phải lánh cho mau để khỏi xảy chuyện rắc rối.
Cao Thanh Vân đáp:
- Tại hạ cũng nghĩ thế. Giả tỷ Bành Xuân Thâm đã gia nhập Cực Lạc Giáo thì nhất định y đến chỗ Lục Minh Vũ. Bây giờ chúng ta có thể lợi dụng vụ này để uy hiếp Ngô Đinh Hương, mình hỏi gì tất thị cũng phải nói.
Y quay lại bảo Phàn Phiếm:
- Việc khẩn yếu hiện nay là thám thính chuyện đường phèn. Phàn Phiếm đáp:
- Tiệu đệ đã phái người nhanh nhẹn nối lại hoạt động vụ đó.
Chẳng bao lâu sẽ có báo cáo.
Đến giờ ngọ ba người đi tới Hội Tân lâu.
Trước khi ra đi, Phàn Phiếm đã điều tra xong việc đường phèn và Diêu Văn Thái có về phủ không. Tin tức cho hay rằng trong Diêu phủ cứ cách ngày hoặc mười ngày lại một lần mua rất nhiều đường phèn. Nếu chẳng có người nghiện món này thì quyết không mua đúng kỳ hẹn như vậy.
Sau nữa là việc liên quan đến Diêu Văn Thái. Họ Diêu đã phái người nhà thân tín về phủ bái kiến Ngô Đinh Hương. Lúc trở về vẻ mặt người đó không được tự nhiên. Sau Diêu Văn Thái cũng không về phủ nữa. Theo tin tức này mà phán đoán thì Ngô Đinh Hương đã quyết tâm chặt đứt mối liên quan với Diêu Văn Thái. Đồng thời còn biết được Bành Xuân Thâm đã ở trong Diêu phủ.
Cao Thanh Vân, Bùi phu nhân và Phàn Phiếm ba người lên đến Hội Tân lâu thì thực khách ùn ùn kéo đến. Qúa nữa là nhân vật võ lâm.
Bọn này đến chậm một bước nên không còn chỗ trống. Dưới lầu dĩ nhiên không còn chỗ, trên lầu lịch sự hơn cũng hoàn toàn đầy khách.
Tuy nhiên ba người cần lên lầu vì mục đích của họ không phải đến đây ăn uống mà để gặp bọn Lục Minh Vũ.
Trên lầu những chỗ ngồi lịch sự chia ra thành phòng ngăn cách bằng một tấm rèm. Bọn Lục Minh Vũ là khách thường xuyên dĩ nhiên có phòng cố định dành cho họ.
Cao Thanh Vân ngẫm nghĩ một chút rồi tiến vào coi. Y cố ý chờ Minh Vũ tới để chạm trán hắn xem hắn có phản ứng gì.
Bọn này thấy bọn Lục Minh Vũ chưa đến, định chiếm căn phòng trống để chờ bọn Lục Minh Vũ tới.
Tiểu nhị dẫn ba người đi các phòng đều chắp tay xin lỗi và nói là các phòng đã đầy khách cả rồi.
Cao Thanh Vân đột nhiên dừng bước. Y vén rèm lên thấy căn phòng trống cách bài trí rất chỉnh tề nhưng chưa có người.
Tiểu nhị vội nói:
- Xin đại gia lưọng thứ cho, phòng này có người đặt trước rồi.
Cao Thanh Vân hắng dặng một tiếng. Phàn Phiếm cất tiếng hỏi:
- Cái gì mà đặt trước với chẳng đặt trước? Bây giờ là bao giờ rồi? Họ chưa đến là không đến nữa.
Hắn vừa nói vừa khoa chân bước vào phòng.
Tiểu nhị vội bước mau theo khom lưng xin lỗi.
Phàn Phiếm nói:
- Không được. Chúng ta nhất định ngồi đây.
Bùi phu nhân chậm rãi lên tiếng:
- Tiểu nhị! Chúng ta hãy ngồi đây một lúc, nếu không có người tới mới chiếm căn phòng này.
Tiểu nhị mừng rỡ mỉm cười so vai rụt cổ nói:
- Tiểu nhân xin bưng trà vào ngay.
Hắn chạy ra ngoài một lát thì có tiếng bước chân cùng tiếng người cười nói đi tới cửa phòng, tấm rèm vén lên, mấy người tiến vào.
Bọn này thấy trong phòng đã có khách rồi đều không khỏi ngạc nhiên.
Bọn Bùi phu nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc vì rằng bọn người mới đến không có Lục Minh Vũ, song họ đều là người Cái Bang loại ba, bốn túi, áo quần rất sạch sẽ.
Bọn này mà đi ngoài đường thì không ai bảo chúng là bọn khiếu hóa.
Ngoài bốn, năm người Cái Bang, còn ba nhân vật võ lâm cũng vào hạng trung niên.
Cao Thanh Vân cố sức thu thần quang lại để ngấm ngầm ngắm nghía bọn này. Y phát giác ra chúng đều là những tay cao thủ mình mang tuyệt kỹ nên không dám coi thường.
Một tay hảo thủ Cái Bang áo đen lên tiếng trước:
- Xin lỗi các vị. Có lẽ bọn tại hạ đã vào lầm phòng.
Hắn vừa mở miệng đã tỏ ra là con người lịch thiệp giang hồ, lại khôn ngoan mẫn cán. Hắn nói như vậy quyết không làm cho đối phương động nộ và vẫn có thể thảo luận ai phải ai trái. Giả tỷ hắn bộp chộp hỏi đối phương ngay:
vì lẽ gì lại chiếm phòng của hắn đã đặt trước thì rất có thể gây ra chuyện xung đột.
Bùi phu nhân liền tủm tỉm cười đáp:
- Không phải các vị lầm đâu. Bọn tiện thiếp thấy phòng không có người mà thời gian đã muộn rồi tưởng các vị không đến.
Người áo đen nói:
- Ủa! Té ra là thế. Quán này buôn bán phát đạt quá. Nếu bọn tại hạ mà không đặt trước thì e rằng sẽ khó kiếm được chỗ ngồi.
Hắn chắp tay hỏi tiếp:
- Nếu ba vị chưa tìm được chỗ ngồi thì ngồi chung với bọn tại hạ được chăng?
Phàn Phiếm và Cao Thanh Vân đều lắc đầu.
Nhưng Bùi phu nhân nói ngay:
- Nếu vậy xin đa tạ các vị.
Tay cao thủ Cái Bang này bất giác nhíu cặp lông mày tỏ ra khó chịu về thái độ không biết điều của Bùi phu nhân, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ tươi cười.
Nên biết những cao thủ bôn tẩu giang hồ, gặp trường hợp nào cũng giữ lịch sự. Tuy họ mời bọn Bùi phu nhân cùng ngồi, nhưng không phải là thực bụng.
Cái lắc đầu của Cao Thanh Vân và Phàn Phiếm là cử động đúng quy tắc giang hồ. Nhưng Bùi phu nhân làm mặt trơ ngồi lại. Hai vị Cao, Phàn tựa hồ không dám trái lệnh mà miễn cưỡng tuân theo, những cái khiếm nhã đổ lên đầu Bùi phu nhân.
Bọn Cái Bang có biết đâu Bùi phu nhân và Cao, Phàn đã tùy cơ ứng biến để mình mụ ngồi lại, Bùi phu nhân là hàng nữ lưu thì có lầm lỗi người ngoài cũng khó chấp trách với mụ.
Phàn Phiếm vội tự giới thiệu:
- Tại hạ là Phàn Phiếm ở Phụng Dương Thần Câu Môn.
Hắn trỏ vào Bùi phu nhân và Cao Thanh Vân giới thiệu tiếp:
- Vị này, là Bùi đại tẩu trong tệ phái, còn vị này là Phạm Ninh, cũng là đệ tử của tệ phái.
Tay cao thủ Cái Bang kia chắp tay nói:
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh Bùi phu nhân và Phàn lão sư từ lâu. Tại hạ là Vưu Nhất Sơn, xuất thân ở Cái Bang.
Thực ra Vưu Nhất Sơn vừa ngó thấy đã nhận ra lai lịch đối phương, nhưng bọn Bùi phu nhân ba người không ngờ tên khất cái trung niên ăn mặc sạch sẽ này lại là Ma trượng Vưu Nhất Sơn, một trong bốn tay đại cao thủ lừng danh ở Cái Bang, bất giác đều đảo mắt nhìn hắn mấy lần.
Ba người lại đưa ra những lời tâng bốc rất lọt tai.
Vưu Nhất Sơn từng tiếng khoan thai giới thiệu tiếp:
- Vị này là Triệu Đại Cương ở tệ bang.
Một người trung niên liền đứng dậy chắp tay thi lễ.
Người này ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tướng mạo đoan chính, cử chỉ thanh nhã. Coi bề ngoài không ai ngờ một tay đại cao thủ Cái Bang lại có dáng điệu văn nhã như vậy.
Triệu Đại Cương thần lực hơn người, nên bằng hữu võ lâm tặng cho cái ngoại hiệu là Hám Sơn Trượng.
Bùi phu nhân nói:
- Ủa! Không ngờ bốn tay đại cao thủ Cái Bang như loại rồng thiêng thấy đầu mà chẳng thấy đuôi lại có hai vị Ở dây. Bọn tại hạ được hội diện thật là may quá. Phàn Phiếm nói theo:
- Trên chốn giang hồ, người ta đồn bốn tay đại cao thủ ở Cái Bang trước nay vẫn tiềm cư ẩn lánh, người thường ít khi gặp mặt. Bữa nay tại hạ được chiêm ngưỡng dung quang hai vị thật là vinh hạnh.
Cao Thanh Vân địa vị thấp kém không dám nói xen vào.
Triệu Đại Cương niềm nở nói:
- Bùi phu nhân và Phàn huynh quá khen rồi. Bọn tại hạ chìm đắm trong chốn bùn lầy, khất thực để sinh sống. Thỉnh thoảng có qua lại giang hồ cũng chỉ vì chuyện độ nhật, đâu dám nhận những lời quá đề cao của các vị.
Hắn nói bằng một giọng thành thực chứ không khách sáo.
Cao Thanh Vân đột nhiên cảm thấy có hảo cảm với Triệu Đại Cương, tương tự như khi y gặp A Liệt lần đầu. Y nhận rõ hắn có lòng nghĩa hiệp là lại là người khiêm tốn, học vấn rộng rãi, trong lòng liền nảy ra ý muốn kết bạn.
Vưu Nhất Sơn lại giới thiệu mấy người khác nhưng chưa nổi tiếng ở Cái Bang. Vả Cái Bang nhân số lên tới hàng vạn người thì dù họ có mình mang tuyệt kỹ cũng chẳng lấy chi làm kỳ.
Còn ba người không phải ở Cái Bang làm nghề bảo tiêu ở phương nam. Một người là Từ Phác ở phái Lạc Xuyên, có mối giao kết với Cái Bang.
Mọi người ngồi vào bàn cười nói vui vẻ. Bùi phu nhân biết cách giao thiệp làm vui lòng Ma Trượng Vưu Nhất Sơn khiến hắn quên cả nỗi bất bình.
Phàn Phiếm nói chuyện với Từ Phác cũng ra chiều tương đắc. Hắn được biết Từ Phác là sư đệ của Diêu Văn Thái, mười mấy năm nay Từ Phác cứ ở phương nam chưa có cơ hội đến gặp Diêu Văn Thái.
Bùi phu nhân và Phàn Phiếm đi chuyến này với mục đích giúp Cao Thanh Vân chạm mặt Lục Minh Vũ, nhưng bây giờ hai người không khỏi hồi hộp, lại mong Lục Minh Vũ đừng tới.
Khách ở phòng hai bên đi hết rồi, nhưng lại có hai toán khác vào chiếm lấy.
Vưu Nhất Sơn cười nói:
- Khách đến ăn ở quán này đông quá có khi phải chờ đợi.
Bùi phu nhân lắng tai nghe, nói:
- Các vị thử đoán coi đây là những đồng đạo ở phương nào?
Mụ vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn qua liền phát giác ra hai người không để ý lắng tai thanh âm ở bên cạnh. Một là Triệu Đại Cương và một là Từ Phác.
Triệu Đại Cương vốn người khiêm hòa, không muốn gây chuyện vậy chẳng có chi là lạ. Nhưng còn Từ Phác cũng không để ý gì đến, dường như có điều gì khuất tất.
Bùi phu nhân không chịu buông tha, nhìn hắn chằm chặp hỏi:
- Từ tiên sinh, dường như tiên sinh kém bề thính thủ phải không?
Từ Phác đáp:
- Không phải thế đâu. Chỉ vì tại hạ trước nay hủ lậu mà kiến văn hẹp hòi, dù có nghe thanh âm cũng chàng thực hiểu được là ai, đành chờ cao kiến của các vị.
Bùi phu nhân nói:
- Sao thế? Từ tiên sinh là một người lỗi lạc nổi tiếng ở Lạc Xuyên thì dù chưa gặp mặt họ chắc cũng biết những điểm đặc biệt của các phái.
Từ Phác thản nhiên đáp:
- Chẳng giấu gì phu nhân. Tại hạ đang muốn vì gia sư huynh đề nghị một cuộc đón tiếp cao nhân các lộ cho hết mình địa chủ mà chính mình không muốn xen vào.
Bùi phu nhân ngửa mặt lên trời cười nói:
- Từ tiên sinh có chí giữ mình cẩn trọng, chẳng thể bảo là người không thông minh. Nhưng thanh thế của quí phái rất hưng thịnh, nhân tài đông đảo e rằng có người không chịu cảnh tịch mịch để nghe theo tôn chỉ của Từ tiên sinh.
Từ Phác nghiêm trang nhìn Bùi phu nhân đáp:
- Bùi phu nhân nói phải lắm. Vậy tại hạ xin cố gắng, Vưu Nhất Sơn đột nhiên xen vào:
- Phòng mé tả dường như là người Thất Tinh Môn và Thanh Long hội. Trong bọn này còn có một vị nữa ở phái khác.
Phàn Phiếm nói theo:
- Vưu huynh quả nói không lầm, mấy người bên đó tại hạ được gặp cả rồi.
Vưu Nhất Sơn lại mỉm cười nói:
- Còn phòng bên phải dường như là các vị Ở bảy phái lớn:
Thiếu lâm, Nga Mi và Hoa Sơn họ đều ăn chay.
Bùi phu nhân nói:
- Vưu tiên sinh không nhìn thấy người chỉ nghe tiếng nói cùng ngửi hơi khói mà đoán chẳng sai trật thật khiến cho tiện thiếp bội phục vô cùng!
Vưu Nhất Sơn đáp:
- Tại hạ chẳng qua là được nghe chuyện mấy đại môn phái này rồi, thật chẳng có chi đáng gọi là sành sỏi.
Bỗng có tiếng bước chân đi tới cửa phòng. Vưu Nhất Sơn và Triệu Đại Cương đứng dậy trước.
Vưu Nhất Sơn nói:
- Bang chúa tệ bang đã tới.
Lại thấy mọi người lục tục đứng lên.
Quần hào ngồi đâu đấy đều trang nghiêm và kính cẩn tuyệt kỹ, chẳng những không dám bình luận mà mọi cuộc ăn uống và chuyện trò đều dừng lại, thành ra yên lặng như tờ lúc rèm vén lên, Lục Minh Vũ xuất hiện cùng hai người nữa.
Lục Minh Vũ đảo mắt nhìn khắp gian phòng một lượt.
Đầu tiên hắn nhìn Bùi phu nhân chắp tay thi lễ rồi ngó đến Phàn Phiếm và Cao Thanh Vân, đưa ánh mắt hỏi ý mọi người.
Hắn không ngờ gặp ba người ở đây, cũng không hiểu họ đến với ý định gì, nên không tiện nói xẵng.
Dĩ nhiên Cao Thanh Vân rất đỗi khẩn trương. Cả Bùi phu nhân và Phàn Phiếm cũng vậy.
Chưa ai hiểu Lục Minh Vũ đã khám phá ra Cao Thanh Vân nguỵ trang chưa, bên phòng mé tả đột nhiên có thanh âm vang dội cất lên:
- Các vị hãy chú ý nghe tiểu đệ một lời.
Người này vận nội lực phát ra cho thanh âm thấu qua bức vách ván là không thành vấn đề.
Song họ có ý nói cho người bên này nghe tiếng.
Nghe nói Lục Minh Vũ thu hơi không thở mạnh, chủ ý lắng tai nghe.
Thanh âm vang dội lại cất lên:
- Bên cạnh chúng ta đây có người vừa tới. Vị nào đoán được người ấy là ai thì tối nay tiểu đệ sẽ mở tiệc rượu khoản đãi.
Câu nói này khiến cho mọi người bên Lục Minh Vũ càng cảm thấy hứng thú, chắc những người phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Nga Mi ở phòng bên hữu cũng vậy.
Một thanh âm lạnh lẽo đáp lại:
- Tiểu đệ xin đoán trước.
Thanh âm vang dội lại cất lên:
- Hãy khoan! Lão huynh muốn được người ta hoan nghênh thì còn phải nói rõ lý do về sự phỏng đoán của mình, khiến cho người ta kính phục mới được.
Thanh âm này ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nếu không thế thì dù đoán đúng cũng phải phạt.
Thanh âm lạnh lẽo đáp:
- Nếu vậy thì khó quá!
Thanh âm lạnh lẽo ngừng một chút rồi tiếp:
- Giả tỷ không có ai đoán thì lão huynh hãy đoán cho bọn tiểu đệ nghe.
Thanh âm vang vội đáp:
- Cái đó đã hẵn. Tiểu đệ không rời khỏi chỗ ngồi, không dòm trộm người ta mà cũng có thể đưa ra những lý do về sự phỏng đoán của mình.
Người này dừng lại hồi lâu không thấy ai lên tiếng.
Hắn ngửa mặt lên trời cười hô hô nói tiếp:
- Xem chừng đêm nay các vị phải thết tiệc mời tiểu đệ rồi.
Người này lên giọng nói vang dội, nhưng lúc hắn buông tiếng cười thì những tay lão luyện giang hồ đều đoán ra là một nhân vật rất dè dặt, không những hắn không lỗ mãng gặp đâu nói đấy, mà còn là tay tâm kế sâu xa, mưu mô phong phú.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, bao nhiêu người trong ba căn phòng, chẳng một ai không vận động cân não và ít ra có mấy chục ý kiến khác nhau. Nhưng cũng chẳng một ai chịu lên tiếng.
Sự thực bao nhiêu người trong hai gian phòng bên cạnh đều biết người mới đến là Lục Minh Vũ. Vấn đề khó khăn là lấy gì để chứng minh hắn là Lục Minh Vũ? Nói một cách khác thì phòng của Cái bang đã đặt trước và người mới đến tất nhiên là Lục Minh Vũ. Cách phỏng đoán này không đứng vững được, vì Cái Bang còn có nhiều người thì tuy hiển nhiên là Lục Minh Vũ cũng không dùng lý luận để chứng minh.
Sau một lúc lâu thanh âm vang dội lại cất lên:
- Hỡi ôi! Các vị đã không muốn lên tiếng. Vậy tiểu đệ đành trình bày ngu kiến của mình vậy.
Hắn cố ý dừng lại chờ không còn ai phúc đáp rồi mới nói:
- Chẳng giấu gì các vị, tiểu đệ đã nghe trong căn phòng bên có người nói Bang chúa giá lâm, nhưng điều này không kể là lý luận được.
Một người tuổi trẻ hỏi:
- Nếu vậy thì lý do nào?
Thanh âm vang dội đáp:
- Hẳn các vị đã nghe rõ lúc bước chân vừa tới cửa, nhất thiết mọi âm thanh đều im bặt. Do đó tiểu đệ biết rằng người ta đều đứng dậy nghinh tiếp, vậy địa vị người mới đến tất nhiên tôn cao, không cần hỏi cũng biết.
Thanh âm lạnh lẽo lúc nãy lại cất lên:
- Nếu chỉ có một điểm đó thì tiểu đệ là người đầu tiên chưa phục.
Nhiều người đều có cảm nghĩ như người này, nên không có tiếng phản đối.
Thanh âm vang dội lại đáp ngay:
- Đúng thế! Đúng thế! Còn một lý do nữa là phòng bên yên lặng từ khi có tiếng bước chân tới cửa phòng mới đây. Điều này chứng tỏ những người ngồi trong phòng mới nghe tiếng bước chân đã hiểu nhân vật tới nơi là ai. Bất cứ bang hội hay môn phái nào ngoại trừ tình trạng đặc biệt, chỉ có tiếng bước chân của một người khiến cho toàn thể đều hiểu ngay. Vì tiếng bước chân này có chỗ đặc biệt nên mọi người mới ghi nhớ được. Trong một bang, thử hỏi ngoài bang chúa còn ai là người có tiếng bước chân khiến đồng môn nghe tiếng từ đằng xa mà đã hiểu rồi?
Câu nói vừa dứt, ba bốn người nổi tiếng hoan hô. Rồi sau nhiều tiếng vỗ tay reo hò ra chiều khâm phục lời suy luận rất hữu lý.
Vưu Nhất Sơn chau mày đứng dậy toan lên tiếng, nhưng Lục Minh Vũ xua tay ngăn lại. Hắn bật lên tiếng cười khanh khách nói:
- Bỉ nhân bất tài cũng muốn học hỏi thử đoán vị nhân tài kia là ai?
Thanh âm vang dội bên kia đáp ại:
- Nhân tài thì không dám. Song Lục bang chúa muốn đoán chơi, âu cũng là một cuộc mua vui rất hứng thú.
Hám Sơn Trượng Triệu Đại Cương thấy tình thế bất diệu liền xen vào:
- Khải bẩm bang chúa! Thuộc hạ thấy vụ này cũng cao hứng. Xin nhường cho thuộc hạ đoán trước được không?
Nên biết Tứ đại cao thủ ở Cái Bang ngoài chuyện võ công hơn người, tài trí cũng vào bậc nhất, về đường kinh nghiệm lịch duyệt phong phú vô cùng, nên khi hành động muốn sao được vậy và nổi danh lừng lẫy.
Triệu Đại Cương đối với việc này chẳng có chi thích thú, nhưng hắn thấy bang chúa nói vậy liền nghĩ ra có điều gì bí ẩn không muốn để Lục Minh Vũ phỏng đoán.
Cái Bang hiện là bang hội cực lớn. Lúc bình thời nói đến bọn khiếu hóa chẳng có danh dự gì, nhưng bây giờ ở trong trường hợp này tình hình lại khác hẳn.
Lục Minh Vũ là vị bang chúa Cái Bang địa vị không phải tầm thường, chẳng thể tuyên bố một cách khinh xuất mà đã nói ra điều gì nhất định phải trúng, nếu nói trật là mất thể diện. Vì thế mà Triệu Đại Cương phải lên tiếng xen vào để ngăn lại.
Chỗ dụng tâm của Triệu Đại Cương cả hai phòng bên cạnh cùng bọn cao thủ Cái Bang và Cao Thanh Vân đều hiểu rõ, nhưng trước hoàn cảnh này không một ai tiện lên tiếng.
Lục Minh Vũ ngần ngừ dường như chưa quyết định chủ ý.
Bỗng tại căn phòng mé hữu tức là căn phòng của những người các phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga Mi đột nhiên có tiếng cười khẩy chói tai vang lên. Trong tiếng cười có ẩn ý trào phúng.
Mọi người đang chú ý lắng tài nghe thì sau tiếng cười, có tiếng người nói:
- Dĩ nhiên là Lục Bang chưa ưng thuận. Ngươi đoán xiên đoán quàng mà trúng cũng chẳng vẻ vang gì, mà trật lại mất thể diện.
Người này bài bác như vậy tuy có lý, song lời lẽ cay chua khắc bạc, thanh âm cũng đầy vẻ trào phúng, khiến người nghe lấy làm khó chịu.
Bên trong Vưu Nhất Sơn và Hám Sơn Trượng Triệu Đại Cương đều biến sắc hầm hầm đứng dậy.
Lục Minh Vũ lại vẫy tay ra hiệu bảo họ ngồi xuống.
Dĩ nhiên Vưu, Triệu không dám trái ý bang chúa, đành ngồi xuống nhưng nét mặt vẫn hằn học.
Lục Minh Vũ nổi lên tràng cười rộ đáp vọng qua:
- Nhân vật vừa lên tiếng xen chỗ câu chuyện này là Kỳ Kinh huynh. Do đó đủ biết ba điểm là:
một là không phải Kỳ Kinh huynh, hai là không phải nhân vật phái Bắc Mang. Ba là không phải người quen biết với Kỳ huynh.
Quần hùng nghe Lục Minh Vũ nói tới đây đều cảm thấy hắn trí tuệ thông minh, khẩu tài mẫn tiệp, quả nhiên có chỗ hơn người.
Lục Minh Vũ lại nói tiếp:
- Ngoài ba điểm vừa kể trên, cần quan sát khẩu khí theo bên mình hắn. Trước hết bỉ nhân muốn hỏi nhân tài đó làm như vậy là có động cơ nào thúc đẩy không? Câu trả lời của bỉ nhân là có.
Tiếp theo thì câu hỏi động cơ đó thế nào? Bỉ nhân xin tự trả lời:
người ta muốn nhân cơ hội ở trước mặt số đông cao nhân mà trỗ tài ba cho nổi danh.
Phòng bên tiếng cười vang dội lại nổi lên. Nhưng trong tiếng cười không tài nào thấy rõ được là tiếng cười thừa nhận điều đã làm là muốn trổ tài ba, hay cười để chế nhạo Lục Minh Vũ.
Lục Minh Vũ chờ cho tiếng cười ngừng lại mới nói tiếp:
- Động cơ đã là y muốn trổ tài cho người chú ý, nhưng y còn chưa chắc bỉ nhân có đoán ra hay không, đó là một vấn đề chưa tìm ra được đáp án, vì lẽ tuy y hy vọng bỉ nhân đoán trả lại để truyền bá thanh danh cho y nhưng y lại không nắm vững vấn đề, nhờ lẽ đó mới nghĩ ra một biện pháp mà các vị vừa nghe là đã có người bài bác Triệu trưởng lão ở tệ bang. Đây cũng là một điểm trong kế hoạch của y.
Quần hùng nghe lý luận đúng đắn đâu ra đấy của Lục Minh Vũ đều không khỏi kinh hãi về tài cán trí trá hùng biện của hắn.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ Lục Minh Vũ vẫn chưa nói ra người kia là ai nên ai nấy đều có ý chờ xem sự quan sát mẫn tiệp của hắn và sự phỏng đoán mới là điều cốt yếu.
Bốn bề yên lặng như tờ, dường như ai nấy lặng thinh mong đợi cách suy đoán của Lục Minh Vũ.
Lục Minh Vũ bật lên tiếng cười đầy tự tin rồi hỏi:
- Dĩ nhiên hắn không tiên liệu được là trong vụ này lại xảy ra cục diện như hiện giờ, y liền làm ra một quyết định để lộ diện. Những cách điệu để biểu dương chẳng qua là chuyện tùy cơ ứng biến, chứ không phải đã sắp đặt mọi chi tiết từ trước. Có điều điệu bộ của y quyết không đến nỗi thốt ra lời nói nặng nề để có thể xảy chuyện xung đột.
Lục Minh Vũ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nếu y ở những môn phái như Bắc Mang, Thất Tinh Môn hoặc Thanh Long hội thì đã mượn bạn hữu phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Hoa Sơn, đánh tiếng giùm. Nhưng y không mượn mấy phái này thì chẳng phải là người ở những phái kia. Bỉ nhân rút lại bằng một câu hỏi? Vậy địa vị y ở chỗ nào? Theo bỉ nhân nhận xét thì ít ra cũng phải là người mà bỉ nhân quen biết, nếu không thì bỉ nhân khó lòng đoán trúng được. Hiện giờ phạm vi vấn đề đã rút ngắn lại rất nhiều. Những người trong võ lâm quen biết với bỉ nhân tuy nhiều thật, nhưng trừ các môn phái đã kể trên, những tay cao thủ nổi tiếng về tài trí cũng không còn mấy.
Lục Minh Vũ nói tới đây ngừng lại. Thanh âm vang dội ở căn phòng mé hữu lại cất lên:
- Tài phán đoán của Lục bang chúa rất tinh vi. Có điều bang chúa trì hoãn hoài không tuyên bố kết luận khiến cho mọi người nóng lòng mong đợi.
Lục Minh Vũ cất cao giọng hơn nói:
- Một nhân vật tài trí như các hạ nếu chẳng phải là Hỏa Diệm kiếm khách Hà Huyện Thúc đại hiệp ở phái Võ Đương thì cũng là Lâu Bác Trị Lâu tiên sinh. Hà đại hiệp là người đoan nghiêm trì trọng, thanh danh nổi tiếng giang hồ từ lâu chẳng cần phô trương. Vậy bỉ nhân đoán các hạ nhất định là Lâu tiên sinh. Chẳng hiểu có đúng không?
Tiếng cười vang dội bên phòng mé tả vang lên rồi nói:
- Lục bang chúa! Lâu mỗ không biết tự lượng thành ra để Lục bang chúa luận trách.
Mọi người thấy Lục Minh Vũ đoán trúng, bao nhiêu hào kiệt trong ba phòng đều lộ vẻ kinh hãi nhận y là nhân tài.
Lục Minh Vũ lại cười khanh khách nói:
- Sao Lâu tiên sinh lại nói thế, các hạ là một vĩ nhân trong đám phong trần, Kim luân đại cửu thủ của tiên sinh đã đến trình độ vô địch. Chuyện hư danh lúc nãy chẳng qua là câu chuyện mua vui, đâu có phải là chân tâm của Lâu tiên sinh. Gia số võ công của tiên sinh hiện nay ai dám sánh bằng. Dù là nhân vật cao minh như Cao Thanh Vân nghe đến tên tuyệt kỹ Kim lân đại cửu thủ cũng không khỏi chấn động tâm thần. Y ngấm ngầm ngẫm nghĩ xem lời nói này là chân hay giả.
Nguyên Kim luân đại cửu thủ nổi tiếng là một trong tam đại kỳ công trong thiên hạ. Tam đại kỳ công gồm có:
Hóa Huyết chân kinh, Kim đan thần công và Kim luân đại cửu thủ. Giả tỷ Lâu Bác Trị quả tinh thông Kim luân đại cửu thủ thật sự thì Cao Thanh Vân tự lượng sức mình khó lòng thủ thắng. Đồng thời y đoán chắc trăm phần trăm Lâu Bác Trị là truyền nhân của Nhân Ma Sa Thiên Hoàn. Y biết như vậy là vì Lục Minh Vũ đã dương danh cho hắn.
Người khác còn có thể không ngờ chính Lục Minh Vũ đã cố ý bày đặt ra màn kịch này, riêng Cao Thanh Vân thì hiểu rõ lắm. Lục Minh Vũ tuy là bang chúa Cái Bang, nhưng y còn phải nghe lời Nhân Ma Sa Thiên Hoàn mà xây dựng uy danh cho truyền nhân của lão. Đó là một điều rất hợp tình lý. Tóm lại Lục Minh Vũ đã hoàn toàn thành công trong việc này. Một là hắn dùng Bạch hoa kiếm khách Hà Huyền Thúc làm nấc thang, hai là hắn đưa danh vọng của mình ra để tuyên dương Lâu Bác Trị. Dĩ nhiên vụ này sẽ đồn đại ra khắp thiên hạ.
Cao Thanh Vân nóng lòng muốn được coi mặt Lâu Bác Trị Vì hắn mà mất hút thì khó lòng được chạm trán lần thứ hai.
Y liền ngấm ngầm dùng phép truvền thanh nói ý kiến của mình cho Bùi phu nhân nghe.
Bùi phu nhân lập tức thi hành bằng một cách rất giản dị là đưa mắt ra hiệu Cao Thanh Vân.
Cao Thanh Vân lập tức rời khỏi phòng ra ngoài.
Người Cái Bang thấy vậy, ai cũng hiểu Bùi phu nhân ngấm ngầm sai môn hạ đi coi mặt Lâu Bác Trị. Chẳng những Bùi phu nhân, mà cả phái Thiếu Lâm tưởng cũng làm như vậy.
Cao Thanh Vân đi thẳng tới cửa phòng mé tả, hé màn nhìn vào. Hắn đã được huấn luyện hành động này đến trình độ tối cao nên chỉ liếc qua là bao nhiêu nhân vật trong phòng đều biết rõ ngay. Nhưng y vẫn coi kỹ hơn không dám bỏ đi ngay vì như vậy là tiết lộ trình độ cao minh và bản lãnh của mình.
Người ngồi bên cạnh Kỳ Kinh là một nhân vật mà y chưa từng quen biết. Còn ngoài ra là Đồng Công Xuyến, Vương Đạo Toàn ở Thất Tinh môn; Hứa Thái Bình, Lôi Bang ở Thanh Long Hội.
Còn một người thân hình cao lớn, khí độ uy mãnh, mình mặc áo xanh. Cao Thanh Vân nhận ra là Nhị đương gia Nghê Tử Vọng.
Nhân vật y chưa từng quen biết trạc tuổi ba mươi, vẻ người thanh tú mặt trắng mà không có râu, mình mặc áo nho sinh, chẳng có vẻ gì là người võ lâm cả.
Cao Thanh Vân thấy có người vỗ vai mình liền quay đầu nhìn lại thì ra một nhà sư chùa Thiếu Lâm. Y không cần hỏi cũng biết nhà sư này vâng lệnh trên đến xem mặt Lâu Bác Trị.
Tiếp theo còn có bốn người nữa lục tục đến coi. Nguyên trạng lầu này trong tòa khách sạn còn có gia phái khác, họ đều nghe rõ tình hình.
Cao Thanh Vân về phòng mình ghé tai Phàn Phiếm nói nhỏ mấy câu.
Lục Minh Vũ không để ý gì đến y đủ tỏ cách hoá trang của y đã thành công. Đồng thời y đi dòm ngó là một cử động rất hợp lý.
Sau một lúc lâu, bỗng có tiếng bước chân ở cần thang vọng vào, rồi một thanh âm rất quyến rũ cất lên hỏi:
- Lục Minh Vũ! Ngươi cũng ở đây ư?
Cả toà lầu lập tức yên lặng, vì ai nấy đều nhận ra tiếng gọi vừa rồi từ miệng Âu Dương Tinh phát ra. Nàng gọi rõ tên Lục Minh Vũ khiến cho vấn đề lập tức trở thành nghiêm trọng.
Nguyên Âu Dương Tinh cùng đi với A liệt là một điều đã nhiều người từng thấy. Đồng thời những chuyện giữa nàng và Cực Lạc Giáo ai cũng hiểu hết.
Lục Minh Vũ lại là một nhân vật bị nghi là Cực Lạc Giáo chủ. Âu Dương Tinh đến kêu tên Lục Minh Vũ, tất có chuyện gì sắp xảy ra.
Bọn người Cái Bang đều biến sắc. Âu Dương Tinh mà dám kêu tên gọi họ Bang chúa của chúng là một điều mất thể diện cho chúng vô cùng, nên chúng lộ vẻ phẫn nộ.
Ma trượng Vưu Nhất Sơn rời khỏi chỗ ngồi trước tiên lớn tiếng hỏi lại:
- Kẻ nào mà dám kêu tên gọi họ bang chúa bản bang?
Giọng hỏi lại của hắn khiến cho Âu Dương Tinh biết ngay bọn chúng ở trong phòng này.
Soạt một tiếng! Bức rèn bị giựt rách, liền tay nàng liệng vào trong phòng. Tiếng rèm phát ra phong thanh rất mạnh bay về phía Từ Phác ở phái Lạc Xuyên.
Từ Phác vung tay một cái, xô nội lực ra lập tức chặn tấm rèm lại nhưng không rơi xuống đất mà lại quét ngang đánh vèo một tiếng.
Bọn Triệu Đại Cương và Bùi phu nhân nghiêng mình đi rồi vung chưởng ra ngăn chặn.
Tấm rèm rớt xuống mà luồng kình lực hãy còn quét bát đĩa đụng nhau loảng choảng, nước canh vọt lên tung lóe, Từ Phác hầm hầm tức giận đứng phắt dậy, trợn mắt lên nhìn.
Trước cửa một thiếu nữ đứng đó. Gương mặt trái xoan đẹp như ngọc. Cặp mắt lòng đen lòng trắng phân minh, sáng như bảo thạch, coi rất hữu tình.
Nàng nhiều lắm là mới, tuổi. Từ Phác thấy thế chấn động tâm thầm nghĩ bụng:
- Ta đã thi triển tuyệt nghệ Đại thiên cương chưởng lực của bản môn mà không hóa giải được nội kình cổ quái của con nhãi này là nghĩa làm sao? Chẳng lẽ nội lực của thị đã đến trình độ có thể dùng tâm linh huy động được mọi vật?