Hoa Miêu Miêu

Chương 129: Con quạ hung dữ

Hôm sau, lúc đi họctôi lại nhìn thấy con quạ trắng đó, nó đậu trên đường dây điện, hằn họcnhìn tôi, khiến tôi cảm thấy thật bất an, thế là tôi kéo Tiểu Mao lénlút lại gần, nói với cậu:

 

“Con quạ này con dữ hơn cả chó, nguyền rủa nó bị người ta bắt ném vào nồi lẩu.”

 

Không ngờ con quạ trắng đó hình như hiểu tiếng tôi, lao vút lên rồi lại chúixuống mổ vào đầu tôi, khiến tôi phải khóc lóc thảm thiết bỏ chạy, muốnra tay đánh nó mà đánh không trúng. Chạy tới một ngõ nhỏ ở gần trường,nó mới đắc ý bỏ đi, để lại tôi với thương tích đầy mình.

 

Tiểu Mao chạy theo sau lưng, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn cứu tôi, chỉ cười rất đểu.

 

Tôi bực bội:

 

“Sao nó cứ cắn chị thế nhỉ? Có phải nó thành tinh rồi không?”

 

“Chắc là phải, nói không chừng nó là yêu tinh quạ, nghe thấy chị nói xấu nó nên không tha cho chị.” Tiểu Mao cười nghiêng ngả.

 

“Xì! Chắc chắn là loài quạ này biết thù dai, chị không tin trên thế giới này có yêu quái đâu.” Khinh bỉ nhìn cậu ta, tôi vội vàng chạy về trường.

 

Về tới lớp học, Tiêu Vũ lao đến “nghiêm hình đánh đập” tôi, chỉ trích việc tôi cúp điện thoại của cô ngày hôm qua, yêu cầu tôi phải khai ra tôiquen mỹ nam đó ở đâu, có phải là mắt anh ta bị trúng gió hay không màkhông thèm để mắt tới hoa khôi, tán tỉnh tôi.

 

Làm sao mà biết mỹ nam đó làm cái gì? Còn chưa gặp bao giờ, quen nhau thế nào?

 

Phần lớn các bạn học khác đều rất tò mò về chuyện này, cũng có người thì nói vẻ khinh bỉ:

 

“Không biết cậu ta giở thủ đoạn gì?”

 

Tôi cũng muốn biết mình đã giở thủ đoạn gì… bởi vì lúc chiều tối tan học, Ngao Vân lại xuất hiện ở cổng trường.

 

Lần này anh ta không mặc một bộ Comple đắt tiền mà mặc một bộ đồ khác đơngiản, đứng dựa vào bức tường màu đỏ ở cổng trường, phớt lờ mọi cô gáiđáng yêu, nhưng lại bình thản bắt chuyện với bác Trương bảo vệ. Chủ đềhình như là ai đó là một người chuyên gia đi muộn, từng bị nhà trườngđiểm danh phê bình.

 

Tự nhiên tôi có một cảm giác bất an như thểbị mãnh thú chú ý tới, thế là len lén định chuồn từ cổng sau, không ngờđồ lắm mồm Tiêu Vũ đột nhiên gọi to tên tôi:

 

“Miêu Miêu! Người hôm qua tỏ tình với cậu có phải mỹ nam kia không?”

 

Cậu không nói thì chết à… Còn chưa kịp quay đầu lại đã cảm thấy ánh mắt của Ngao Vân nhìn tôi chăm chú, tôi đành dừng chân, chầm chậm quay đầu lại:

 

“Chào anh… tình cờ thật đấy.”

 

“Không tình cờ chút nào, tôi cố tình chờ em đấy.” Ngao Vân gật đầu chào bácTrương rồi lại gần, lúc tôi đang đề cao cảnh giác, đột nhiên anh ta cười đầy vô hại:

 

“Tiểu Mao đâu? Hôm nay là sinh nhật của nó, tôi đã hứa đưa nó đi ăn cơm.”

 

Lời nói còn chưa dứt thì sau lưng đã vang lên giọng nói khó chịu của Tiểu Mao:

 

“Sinh nhật? Cháu không nhớ là mình sinh nhật hôm nay, cảm ơn chú đã nhắc nhở. Có điều ngoài loại cá quạt cao cấp nhất thì cháu không chấp nhận lờimời nào khác.”

 

“Đương nhiên rồi, chúng ta quen nhau ngần ấy năm,chú lại không biết tính khí của cháu sao?” Ngao Vân nở nụ cười hiềnlành, khiến tôi cảm thấy cảm giác bất an ban nãy chỉ là ảo giác, lời tỏtình hôm qua cũng chỉ là một tai nạn, đang định lặng lẽ cáo từ, khôngphá hoại bữa tiệc sinh nhật của hai người họ thì anh ta lại tiếp tục đưa lời mời:

 

“Miêu Miêu cũng đi cùng được không?”

 

“Tôi… không tiện lắm đâu.” Tôi thấy hơi khó thích nghi với lời mời này.

 

Ngao Vân chu đáo nói:

 

“Không sao đâu, mỹ nữ đứng cạnh em cũng có thể đi cùng, đông người càng vui.”

 

“Được!” Tiêu Vũ đúng là kẻ trọng sắc quên bạn, lập tức đồng ý, hai mắt cô longlên nhìn tôi, ý là cậu mà không đi thì tớ sẽ thí mạng với cậu.

 

Nói thật lòng, tôi không cảm thấy Ngao Vân là người xấu… người xấu chắckhông bỏ ra nhiều tiền thế để lừa một sinh viên bình thường đâu.

 

Thế là, dưới sự mặc nhận của Tiểu Mao và sự lôi kéo của Tiêu Vũ, tôi theohọ ra ngoài cổng trường, hôm nay anh ta không lái chiếc Ferrari nổi bậthôm qua mà thay vào đó là chiếc Porsche màu xám kín đáo hơn, ngồi lênchiếc xe mà không nghe thấy âm thanh gì, bình yên dị thường, vô cùng dễchịu.

 

“Chú thích xe từ lúc nào thế?” Tiểu Mao ngồi trên ghế lái phụ, nhìn ngó xung quanh.

 

“Không, chú không thích, chỉ cảm thấy tiện thôi.” Những ngón tay đang nắm vôlăng của Ngao Vân thuôn dài rất đẹp, anh chăm chú vào con đường trướcmắt, bực bội nói, “Chú ghét đèn giao thông, nếu có thể thì bay vẫn hơn.”

 

Anh ta đang ám thị là nhà mình có trực thăng sao…

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng vun vút lướt qua, chiếc xe nhanh chóng đi tới một khu ngoại ô vắng vẻ, sau đó dừng trước một đạiviện cổ, cửa đại viện treo hai chiếc đèn cung đình hoa lệ và một tấmbiển không biết làm từ loại gỗ gì, trên đó viết “Tứ Hải Thiên Hạ”, bêncạnh còn có một tấm biển gỗ nhỏ hơn nhưng rất tinh tế, viết “LongTrang”.

 

Hai thiếu nữ ăn vận đồ cung đình đẹp như minh tinh uyểnchuyển lại gần, cúi lưng thi lễ, sau đó dẫn chúng tôi vào bên trong.Kiến trúc bên trong hầu như đều được làm bằng gỗ, có sông suối, cầu nhỏ, có Lương Đình, giả sơn, bố trí vô cùng tinh tế và tao nhã, đầm nước ởgiữa có mấy con cá chép nhiều màu sắc đang tung tăng bơi lội, hoàn toànkhông giống nhà hàng.

 

Chúng tôi đi đượckhoảng năm phút thì tới một sảnh hoa. Chiếc bàn bát tiên trong sảnh đãbày đầy các loại hoa quả, ở đằng xa có tiếng nước vọng lại qua một mànhtrúc, một khúc nhạc du dương đang cất lên. Tôi cảm giác như mình vừaxuyên không, đi về thời cổ đại.

 

Tiểu Mao dịch một chiếc ghế làmbằng gỗ hoàng dương ra, nhanh nhẹn ngồi xuống, sau đó phớt lờ sự tồn tại của Ngao Vân, mời tôi và Tiêu Vũ cứ như thể cậu ta là chủ nhân:

 

“Thích ăn gì thì bảo chú ấy mang ra, đừng khách khí.”

 

Ngao Vân cười khổ, nói với tôi còn đang căng thẳng tới mức không biết để tay vào đâu:

 

“Cứ tự nhiên đi, coi như nhà mình thôi.”

 

Tiểu Mao ngẩng đầu nhìn anh một cái:

 

“Đây là nguyện vọng của chú phải không?”

 

Ngao Vân im lặng.

back top