Sau ngày ấy, Tùy Tùy không còn lộ mặt ở Chính Giác Tự nữa, chỉ cách ngày lệnh thị vệ đi hỏi thăm thương thế của Tề Vương một chút, cũng sai người đem tặng dược liệu bổ khí huyết.
Hoàn Huyên tựa vào giường không thể nhúc nhích, cũng không thể đến dịch quán tìm nàng, đành phải an ủi bản thân, Thượng Nguyên xảy ra náo loạn lớn như vậy, bộ hạ của nàng cũng có nhiều thương vong, nàng phải an ủi chăm sóc thuộc hạ, còn phải trù tính án mưu nghịch của Hoàn Dung, không rảnh quan tâm hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Hoàn Huyên căn cơ tốt, vận khí cũng không tồi, bảy ngày hung hiểm nhất sau khi bị thương, hắn bình yên vượt qua trong Chính Giác Tự, uốn ván không tìm tới hắn, miệng vết thương cũng khép lại tốt đẹp, không có dấu hiệu mưng mủ thối rữa, được Trịnh phụng ngự cho phép, ngày thứ mười sau khi bị thương Hoàn Huyên đã trở về vương phủ.
Biết được Tam tử chuyển nguy thành an, thương thế cũng không còn đáng ngại, lúc này Hoàng Hậu mới cho người báo ngọn nguồn chuyện hắn bị thương với Hoàng đế —— lúc trước lấy phong hàn làm cớ để kéo dài, nhưng càng kéo dài Hoàng đế sẽ càng sinh nghi.
Đích tử còn sót lại bị trọng thương, tất nhiên không phải chuyện nhỏ, Hoàng đế lập tức cử trung quan thân tín đến Tề Vương phủ phụng dưỡng, một khi thương thế có biến, lập tức vào cung bẩm báo, còn lệnh hai phụng ngự của Thượng Dược Cục thay phiên canh giữ trước giường Hoàn Huyên.
Mặc dù biết thương thế của nhi tử đã không còn đáng ngại, Hoàng đế vẫn nghĩ mà sợ không thôi, bệnh phong vốn có khởi sắc lại trở nên trầm trọng, Hoàng Hậu cực nhọc không nghỉ ngơi canh hai ngày hai đêm bên ngự tháp.
Hoàng đế hiểu thê tử, biết bà không ngủ không nghỉ chăm sóc mình không hoàn toàn xuất phát từ tình cảm phu thê, hơn phân nửa là có thỉnh cầu, quả nhiên, chờ bệnh tình của ông hơi ổn định, Hoàng Hậu liền yêu cầu gặp Nhị tử.
Hoàng đế nhìn thê tử tiều tụy, mấy ngày nay bà mất ăn mất ngủ, gầy đến mức mặt cũng biến dạng, lúc này hốc mắt trũng sâu, mí mắt sưng đỏ, trong mắt đầy tơ máu, trông thực sự rất đáng thương, nhưng ông lại trầm mặc, thật lâu không chịu cất tiếng.
Hoàng Hậu quỳ gối bên tháp: "Bệ hạ giao nghịch tử này cho Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự xử lý công bằng, thiếp không có gì để nói. Nhưng dù nó bất hiếu, cũng là cốt nhục thiếp hoài thai mười tháng sinh hạ, cũng là đứa trẻ thiếp một tay giáo dưỡng mà trưởng thành, thiếp chỉ cầu nhìn nó một chút..."
Hoàng đế trầm mặc một lát, vẫn nói: "Chờ Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự kết án tử này xong, trẫm sẽ để nàng gặp nó."
Ông dừng một chút, nhìn thê tử một cái, ý vị thâm trường nói: "Nếu đến lúc đó nàng còn muốn gặp nó."
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt Hoàng đế, biết tâm ý của ông đã quyết, ngấn lệ nói: "Bệ hạ thật tàn nhẫn..."
Hoàng đế nhắm hai mắt, nằm ngửa trên gối trụ, không nói nữa.
Hoàng Hậu biết không còn đường sống cứu vãn, chỉ đành yên lặng lui ra. Hoàng đế sẽ khoan dung bà mấy chuyện nhỏ, nhưng dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, chuyện ông chân chính quyết định, bà chưa từng có thể kiểm soát.
......
Đảo mắt lại qua nửa tháng, tuyết đọng trong đình dần tan, còn lạnh hơn lúc trời băng đất tuyết, chuyện đầu tiên vào sáng sớm mỗi ngày mở mắt ra của Hoàn Huyên, chính là bảo nội thị cuốn nửa mành cửa lên, hắn xuyên qua bình phong lưu ly, có thể thấy tình hình bên cửa, nếu Tiêu Tùy Tùy xuất hiện, hắn có thể thấy ngay.
Nhưng dù hắn ngày ngày chờ đợi, chờ từ bình minh đến hoàng hôn, cũng không thấy nàng xuất hiện.
Lúc này hắn không cách nào tiếp tục lừa mình dối người nữa, hắn nằm trên giường gần hai tuần, Đô Đình Dịch cách Tề Vương phủ cũng không xa, Tiêu tướng quân dù trăm công ngàn việc, cũng không đến mức nhiều ngày như vậy cũng không dành ra nửa khắc đến thăm hắn. Huống chi Hoàng đế đã giao án Hoàn Dung mưu nghịch cho Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài thẩm tra xử lý, nói rõ sẽ không thiên vị, nàng cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để làm.
Hoàn Huyên thật sự không rõ, khi hắn mới vừa bị thương rõ ràng Tiêu Tùy Tùy rất sốt ruột, chẳng những đích thân khâu miệng vết thương cho hắn, còn canh giữ bên mép giường đến lúc hắn tỉnh lại. Tuy nói hắn bị thương liên quan đến bộ hạ của nàng, nhưng nếu trong lòng nàng thật sự không có hắn, mấy việc này cũng không cần tự tay làm, sai một cấp dưới canh giữ chờ tin tức là được.
Đang suy nghĩ, có nội thị đi vào bẩm: "Khởi bẩm điện hạ, Dự Chương Vương tới."
Tên Hoàn Minh Khuê này trái lại chạy siêng đấy, Hoàn Huyên không hiếm lạ gì gặp hắn, muốn giả bộ ngủ tống cổ hắn về, nội thị kia lại nói: "Thôi phò mã đúng lúc cũng tới, xe ngựa hai người vừa khéo gặp nhau ngoài cửa."
Thôi phò mã không thể so với Dự Chương Vương, không dễ tùy tiện tống cổ, Hoàn Huyên chỉ đành nói: "Mời bọn họ tiến vào."
Không đến một lát, Dự Chương Vương cùng Thôi phò mã một trước một sau vào tẩm đường của hắn.
Hai người cởi áo lông xuống giao cho nội thị, lộ ra áo bào bên trong. Dự Chương Vương gấp gấp không chờ nổi mặc vào xuân sam mới may, một thân vàng xanh nhạt phiêu dật, như chồi liễu vừa nhú bên bờ Bá Thủy, Thôi phò mã lại mặc một bộ viên lĩnh bào màu khói hoa văn lá trúc xanh sẫm, nhờ Dự Chương Vương làm phông nền càng nổi bật vẻ chín chắn lễ độ.
Hành lễ xong, hàn huyên xong, Hoàn Huyên lệnh nội thị dọn chỗ phụng trà, hỏi Thôi phò mã: "Phong hàn của Trưởng tỷ đã đỡ chút nào chưa?"
Thôi phò mã gật đầu: "Phiền điện hạ quan tâm, đã tốt hơn một chút, chỉ là công chúa sợ đến lây bệnh cho điện hạ, chờ khỏi hẳn sẽ đến thăm."
Hoàn Huyên nói: "Vết thương của ta chẳng có gì đáng ngại, Trưởng tỷ có thai, an tâm tĩnh dưỡng quan trọng hơn. Chờ thương thế của ta tốt hơn sẽ đến phủ thăm tỷ ấy."
Thôi phò mã nhắc tới chuyện này liền có chút không vui, ngày ấy Đại công chúa nửa đêm bị Hoàng Hậu triệu vào cung, lúc trở về mắt sưng như hồ đào, mặt bên trái còn có một dấu tay đỏ, hỏi nàng xảy ra chuyện gì cũng không nói. Trước nay nàng là người vô tâm vô phế, nhưng lại một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau liền nói đau bụng, vội vàng thỉnh y quan đến xem, mới chẩn ra nàng đã hoài thai một tháng.
Nàng luôn phóng khoáng với mấy chuyện này, gần đây lại vì chuyện của Hoàn Dung mà trằn trọc, không buồn ăn uống, càng không để ý tới thay đổi trong thân thể.
Có lẽ trước khi vào cung một ngày bị giày vò không nhẹ, nàng vừa chẩn ra hỉ mạch đã xuất huyết, y quan vừa thi châm vừa dùng dược, dù sao cũng xem như ổn định thai khí, vừa quay đầu lại nhiễm phong hàn.
Mỗi ngày phò mã từ Ngự Sử Đài trở về phủ Đại công chúa, canh bên mép giường thê tử một tấc cũng không rời, chỉ cần hắn ở đó, bưng canh đút dược cũng không mượn tay người khác. Đến hai ngày này phong hàn của nàng tốt hơn, mạch tượng cũng ổn định, lúc này phò mã mới dành thời gian tới thăm Tề Vương —— cũng là đệ đệ mà Đại công chúa không yên tâm, một hai phải phái phu quân tới xem thử mới an tâm.
Hoàn Huyên biết trong lòng Thôi phò mã mong nhớ Trưởng tỷ của hắn, cũng không giữ lâu, thấy hắn uống xong ly trà, liền nói: "Bên Trưởng tỷ không thể xa người, ta không giữ phò mã nữa, hôm khác lại đến hàn huyên."
Thôi phò mã như được đại xá, lập tức đứng dậy cáo từ.
Chờ Thôi phò mã đi rồi, Hoàn Minh Khuê cười nói: "Đừng trông Thôi Thập Tứ lang này ngày thường bao giờ cũng mặt lạnh, thật sự gặp chuyện rồi, hắn bao che khuyết điểm hơn bất kỳ ai. Nghe nói những liêu tá Ngự Sử Đài thẩm tra Thái Tử, hắn xuất ra không ít lực sau lưng Đại công chúa đấy."
Đại công chúa khóc lóc ra khỏi cung Hoàng Hậu, trên mặt còn hiện rõ dấu tay hồng hồng, tất nhiên không thể gạt được người có tâm.
Hoàn Huyên nói: "Trưởng tỷ cùng Hoàn Dung là từ nhỏ lớn lên trong cùng một cung, tình cảm không thể so với người khác, trong lòng nàng nhất định không dễ chịu. Chuyện phò mã lén lút làm, đừng để tỷ ấy biết đấy."
Hoàn Minh Khuê nói: "Tất nhiên, ta biết rồi.". Truyện Truyện Teen
Hoàn Huyên lại gọi Cao Mại tới: "Vào tiểu khố lấy vài dược liệu an thai bổ huyết đưa cho Trưởng tỷ, còn có một ít lụa mỏng mềm, kim ngọc khí ngoạn cho trẻ con, chọn thêm vài thứ tốt đưa đi."
Hoàn Minh Khuê kinh ngạc nói: "Ngay cả thê thất cũng không có, sao đệ lại có mấy thứ này?"
Vành tai Hoàn Huyên đỏ bừng, giấu đầu lòi đuôi: "Qua lại với người khác cũng phải dùng đến, lo trước khỏi hoạ."
Kỳ thật mấy thứ này đều là trước khi hắn chinh phạt Hoài Tây đã bắt đầu lục tục tìm thợ thủ công làm. Dù sao cũng cần làm trâm thoa cho Vương phi tương lai, nên thứ dùng cho tiểu thế tử, tiểu quận chúa cũng làm cùng luôn, đỡ phải khi nước sắp đến đầu rồi mới luống cuống tay chân. Nào biết trở về thì tức phụ bay mất, hài tử tất nhiên càng không thấy bóng dáng.
Hoàn Minh Khuê cũng không vạch trần hắn, nhấp một ngụm trà đạo: "Lần này Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài đang tăng cường thẩm tra án tử của Hoàn Dung. Bệ hạ cho thời hạn, muốn bọn họ phải kết án trước đầu tháng hai."
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Hoàn Huyên: "Đệ có tính toán gì không?"
Hoàn Huyên vờ không hiểu lời hắn nói: "Ta có thể có tính toán gì chứ."
Hoàn Minh Khuê dứt khoát nói thẳng: "Vị trí Trữ quân sẽ không để trống quá lâu, án tử của Hoàn Dung vừa kết, bệ hạ cùng triều thần sẽ phải thương nghị chuyện lập trữ."
Hắn đã nói rõ như vậy, Hoàn Huyên cũng không thể tiếp tục lảng tránh, liền nói: "Bệ hạ không chỉ có một nhi tử là ta."
Hoàn Minh Khuê tuy rằng mơ hồ đoán được suy nghĩ của hắn, lúc này nghe hắn nói ra, vẫn có chút giật mình. Nhưng đứng trên lập trường của hắn, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: "Đệ nghĩ kỹ rồi?"
Hoàn Huyên hơi gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Hắn từng cho rằng điều mình muốn chính là binh quyền, là trữ vị, là ngai vàng, nhưng cho đến lúc hắn có được cũng mất đi Lộc Tùy Tùy, hắn mới biết quyền thế và tôn vinh căn bản không thể lấp đầy khoảng trống nơi đáy lòng hắn. Sau khi trúng đao đêm Thượng Nguyên, hắn nằm trên nền tuyết, có một khoảnh khắc thật sự cho rằng mình sẽ chết ở đó, hắn phát hiện bản thân căn bản không quan tâm ai sẽ ngồi vào ngôi vị Hoàng đế, cũng không quan tâm hổ phù Thần Dực Quân sẽ rơi vào tay ai. Những thứ đó với hắn mà nói vốn chỉ nhẹ như lông hồng, nắm chặt trong tay, cũng chỉ do không nắm được điều thực tại.
Khoảnh khắc sắp chết, trong đầu hắn rõ ràng, chỉ còn lại một tiếc nuối —— đời này của hắn e là không còn cơ hội thả đèn sông cùng nàng.
Hoàn Huyên tựa vào giường không thể nhúc nhích, cũng không thể đến dịch quán tìm nàng, đành phải an ủi bản thân, Thượng Nguyên xảy ra náo loạn lớn như vậy, bộ hạ của nàng cũng có nhiều thương vong, nàng phải an ủi chăm sóc thuộc hạ, còn phải trù tính án mưu nghịch của Hoàn Dung, không rảnh quan tâm hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Hoàn Huyên căn cơ tốt, vận khí cũng không tồi, bảy ngày hung hiểm nhất sau khi bị thương, hắn bình yên vượt qua trong Chính Giác Tự, uốn ván không tìm tới hắn, miệng vết thương cũng khép lại tốt đẹp, không có dấu hiệu mưng mủ thối rữa, được Trịnh phụng ngự cho phép, ngày thứ mười sau khi bị thương Hoàn Huyên đã trở về vương phủ.
Biết được Tam tử chuyển nguy thành an, thương thế cũng không còn đáng ngại, lúc này Hoàng Hậu mới cho người báo ngọn nguồn chuyện hắn bị thương với Hoàng đế —— lúc trước lấy phong hàn làm cớ để kéo dài, nhưng càng kéo dài Hoàng đế sẽ càng sinh nghi.
Đích tử còn sót lại bị trọng thương, tất nhiên không phải chuyện nhỏ, Hoàng đế lập tức cử trung quan thân tín đến Tề Vương phủ phụng dưỡng, một khi thương thế có biến, lập tức vào cung bẩm báo, còn lệnh hai phụng ngự của Thượng Dược Cục thay phiên canh giữ trước giường Hoàn Huyên.
Mặc dù biết thương thế của nhi tử đã không còn đáng ngại, Hoàng đế vẫn nghĩ mà sợ không thôi, bệnh phong vốn có khởi sắc lại trở nên trầm trọng, Hoàng Hậu cực nhọc không nghỉ ngơi canh hai ngày hai đêm bên ngự tháp.
Hoàng đế hiểu thê tử, biết bà không ngủ không nghỉ chăm sóc mình không hoàn toàn xuất phát từ tình cảm phu thê, hơn phân nửa là có thỉnh cầu, quả nhiên, chờ bệnh tình của ông hơi ổn định, Hoàng Hậu liền yêu cầu gặp Nhị tử.
Hoàng đế nhìn thê tử tiều tụy, mấy ngày nay bà mất ăn mất ngủ, gầy đến mức mặt cũng biến dạng, lúc này hốc mắt trũng sâu, mí mắt sưng đỏ, trong mắt đầy tơ máu, trông thực sự rất đáng thương, nhưng ông lại trầm mặc, thật lâu không chịu cất tiếng.
Hoàng Hậu quỳ gối bên tháp: "Bệ hạ giao nghịch tử này cho Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự xử lý công bằng, thiếp không có gì để nói. Nhưng dù nó bất hiếu, cũng là cốt nhục thiếp hoài thai mười tháng sinh hạ, cũng là đứa trẻ thiếp một tay giáo dưỡng mà trưởng thành, thiếp chỉ cầu nhìn nó một chút..."
Hoàng đế trầm mặc một lát, vẫn nói: "Chờ Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự kết án tử này xong, trẫm sẽ để nàng gặp nó."
Ông dừng một chút, nhìn thê tử một cái, ý vị thâm trường nói: "Nếu đến lúc đó nàng còn muốn gặp nó."
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt Hoàng đế, biết tâm ý của ông đã quyết, ngấn lệ nói: "Bệ hạ thật tàn nhẫn..."
Hoàng đế nhắm hai mắt, nằm ngửa trên gối trụ, không nói nữa.
Hoàng Hậu biết không còn đường sống cứu vãn, chỉ đành yên lặng lui ra. Hoàng đế sẽ khoan dung bà mấy chuyện nhỏ, nhưng dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, chuyện ông chân chính quyết định, bà chưa từng có thể kiểm soát.
......
Đảo mắt lại qua nửa tháng, tuyết đọng trong đình dần tan, còn lạnh hơn lúc trời băng đất tuyết, chuyện đầu tiên vào sáng sớm mỗi ngày mở mắt ra của Hoàn Huyên, chính là bảo nội thị cuốn nửa mành cửa lên, hắn xuyên qua bình phong lưu ly, có thể thấy tình hình bên cửa, nếu Tiêu Tùy Tùy xuất hiện, hắn có thể thấy ngay.
Nhưng dù hắn ngày ngày chờ đợi, chờ từ bình minh đến hoàng hôn, cũng không thấy nàng xuất hiện.
Lúc này hắn không cách nào tiếp tục lừa mình dối người nữa, hắn nằm trên giường gần hai tuần, Đô Đình Dịch cách Tề Vương phủ cũng không xa, Tiêu tướng quân dù trăm công ngàn việc, cũng không đến mức nhiều ngày như vậy cũng không dành ra nửa khắc đến thăm hắn. Huống chi Hoàng đế đã giao án Hoàn Dung mưu nghịch cho Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài thẩm tra xử lý, nói rõ sẽ không thiên vị, nàng cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để làm.
Hoàn Huyên thật sự không rõ, khi hắn mới vừa bị thương rõ ràng Tiêu Tùy Tùy rất sốt ruột, chẳng những đích thân khâu miệng vết thương cho hắn, còn canh giữ bên mép giường đến lúc hắn tỉnh lại. Tuy nói hắn bị thương liên quan đến bộ hạ của nàng, nhưng nếu trong lòng nàng thật sự không có hắn, mấy việc này cũng không cần tự tay làm, sai một cấp dưới canh giữ chờ tin tức là được.
Đang suy nghĩ, có nội thị đi vào bẩm: "Khởi bẩm điện hạ, Dự Chương Vương tới."
Tên Hoàn Minh Khuê này trái lại chạy siêng đấy, Hoàn Huyên không hiếm lạ gì gặp hắn, muốn giả bộ ngủ tống cổ hắn về, nội thị kia lại nói: "Thôi phò mã đúng lúc cũng tới, xe ngựa hai người vừa khéo gặp nhau ngoài cửa."
Thôi phò mã không thể so với Dự Chương Vương, không dễ tùy tiện tống cổ, Hoàn Huyên chỉ đành nói: "Mời bọn họ tiến vào."
Không đến một lát, Dự Chương Vương cùng Thôi phò mã một trước một sau vào tẩm đường của hắn.
Hai người cởi áo lông xuống giao cho nội thị, lộ ra áo bào bên trong. Dự Chương Vương gấp gấp không chờ nổi mặc vào xuân sam mới may, một thân vàng xanh nhạt phiêu dật, như chồi liễu vừa nhú bên bờ Bá Thủy, Thôi phò mã lại mặc một bộ viên lĩnh bào màu khói hoa văn lá trúc xanh sẫm, nhờ Dự Chương Vương làm phông nền càng nổi bật vẻ chín chắn lễ độ.
Hành lễ xong, hàn huyên xong, Hoàn Huyên lệnh nội thị dọn chỗ phụng trà, hỏi Thôi phò mã: "Phong hàn của Trưởng tỷ đã đỡ chút nào chưa?"
Thôi phò mã gật đầu: "Phiền điện hạ quan tâm, đã tốt hơn một chút, chỉ là công chúa sợ đến lây bệnh cho điện hạ, chờ khỏi hẳn sẽ đến thăm."
Hoàn Huyên nói: "Vết thương của ta chẳng có gì đáng ngại, Trưởng tỷ có thai, an tâm tĩnh dưỡng quan trọng hơn. Chờ thương thế của ta tốt hơn sẽ đến phủ thăm tỷ ấy."
Thôi phò mã nhắc tới chuyện này liền có chút không vui, ngày ấy Đại công chúa nửa đêm bị Hoàng Hậu triệu vào cung, lúc trở về mắt sưng như hồ đào, mặt bên trái còn có một dấu tay đỏ, hỏi nàng xảy ra chuyện gì cũng không nói. Trước nay nàng là người vô tâm vô phế, nhưng lại một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau liền nói đau bụng, vội vàng thỉnh y quan đến xem, mới chẩn ra nàng đã hoài thai một tháng.
Nàng luôn phóng khoáng với mấy chuyện này, gần đây lại vì chuyện của Hoàn Dung mà trằn trọc, không buồn ăn uống, càng không để ý tới thay đổi trong thân thể.
Có lẽ trước khi vào cung một ngày bị giày vò không nhẹ, nàng vừa chẩn ra hỉ mạch đã xuất huyết, y quan vừa thi châm vừa dùng dược, dù sao cũng xem như ổn định thai khí, vừa quay đầu lại nhiễm phong hàn.
Mỗi ngày phò mã từ Ngự Sử Đài trở về phủ Đại công chúa, canh bên mép giường thê tử một tấc cũng không rời, chỉ cần hắn ở đó, bưng canh đút dược cũng không mượn tay người khác. Đến hai ngày này phong hàn của nàng tốt hơn, mạch tượng cũng ổn định, lúc này phò mã mới dành thời gian tới thăm Tề Vương —— cũng là đệ đệ mà Đại công chúa không yên tâm, một hai phải phái phu quân tới xem thử mới an tâm.
Hoàn Huyên biết trong lòng Thôi phò mã mong nhớ Trưởng tỷ của hắn, cũng không giữ lâu, thấy hắn uống xong ly trà, liền nói: "Bên Trưởng tỷ không thể xa người, ta không giữ phò mã nữa, hôm khác lại đến hàn huyên."
Thôi phò mã như được đại xá, lập tức đứng dậy cáo từ.
Chờ Thôi phò mã đi rồi, Hoàn Minh Khuê cười nói: "Đừng trông Thôi Thập Tứ lang này ngày thường bao giờ cũng mặt lạnh, thật sự gặp chuyện rồi, hắn bao che khuyết điểm hơn bất kỳ ai. Nghe nói những liêu tá Ngự Sử Đài thẩm tra Thái Tử, hắn xuất ra không ít lực sau lưng Đại công chúa đấy."
Đại công chúa khóc lóc ra khỏi cung Hoàng Hậu, trên mặt còn hiện rõ dấu tay hồng hồng, tất nhiên không thể gạt được người có tâm.
Hoàn Huyên nói: "Trưởng tỷ cùng Hoàn Dung là từ nhỏ lớn lên trong cùng một cung, tình cảm không thể so với người khác, trong lòng nàng nhất định không dễ chịu. Chuyện phò mã lén lút làm, đừng để tỷ ấy biết đấy."
Hoàn Minh Khuê nói: "Tất nhiên, ta biết rồi.". Truyện Truyện Teen
Hoàn Huyên lại gọi Cao Mại tới: "Vào tiểu khố lấy vài dược liệu an thai bổ huyết đưa cho Trưởng tỷ, còn có một ít lụa mỏng mềm, kim ngọc khí ngoạn cho trẻ con, chọn thêm vài thứ tốt đưa đi."
Hoàn Minh Khuê kinh ngạc nói: "Ngay cả thê thất cũng không có, sao đệ lại có mấy thứ này?"
Vành tai Hoàn Huyên đỏ bừng, giấu đầu lòi đuôi: "Qua lại với người khác cũng phải dùng đến, lo trước khỏi hoạ."
Kỳ thật mấy thứ này đều là trước khi hắn chinh phạt Hoài Tây đã bắt đầu lục tục tìm thợ thủ công làm. Dù sao cũng cần làm trâm thoa cho Vương phi tương lai, nên thứ dùng cho tiểu thế tử, tiểu quận chúa cũng làm cùng luôn, đỡ phải khi nước sắp đến đầu rồi mới luống cuống tay chân. Nào biết trở về thì tức phụ bay mất, hài tử tất nhiên càng không thấy bóng dáng.
Hoàn Minh Khuê cũng không vạch trần hắn, nhấp một ngụm trà đạo: "Lần này Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài đang tăng cường thẩm tra án tử của Hoàn Dung. Bệ hạ cho thời hạn, muốn bọn họ phải kết án trước đầu tháng hai."
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Hoàn Huyên: "Đệ có tính toán gì không?"
Hoàn Huyên vờ không hiểu lời hắn nói: "Ta có thể có tính toán gì chứ."
Hoàn Minh Khuê dứt khoát nói thẳng: "Vị trí Trữ quân sẽ không để trống quá lâu, án tử của Hoàn Dung vừa kết, bệ hạ cùng triều thần sẽ phải thương nghị chuyện lập trữ."
Hắn đã nói rõ như vậy, Hoàn Huyên cũng không thể tiếp tục lảng tránh, liền nói: "Bệ hạ không chỉ có một nhi tử là ta."
Hoàn Minh Khuê tuy rằng mơ hồ đoán được suy nghĩ của hắn, lúc này nghe hắn nói ra, vẫn có chút giật mình. Nhưng đứng trên lập trường của hắn, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: "Đệ nghĩ kỹ rồi?"
Hoàn Huyên hơi gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Hắn từng cho rằng điều mình muốn chính là binh quyền, là trữ vị, là ngai vàng, nhưng cho đến lúc hắn có được cũng mất đi Lộc Tùy Tùy, hắn mới biết quyền thế và tôn vinh căn bản không thể lấp đầy khoảng trống nơi đáy lòng hắn. Sau khi trúng đao đêm Thượng Nguyên, hắn nằm trên nền tuyết, có một khoảnh khắc thật sự cho rằng mình sẽ chết ở đó, hắn phát hiện bản thân căn bản không quan tâm ai sẽ ngồi vào ngôi vị Hoàng đế, cũng không quan tâm hổ phù Thần Dực Quân sẽ rơi vào tay ai. Những thứ đó với hắn mà nói vốn chỉ nhẹ như lông hồng, nắm chặt trong tay, cũng chỉ do không nắm được điều thực tại.
Khoảnh khắc sắp chết, trong đầu hắn rõ ràng, chỉ còn lại một tiếc nuối —— đời này của hắn e là không còn cơ hội thả đèn sông cùng nàng.