Hoàng Hậu ra khỏi tẩm điện Hoàng đế, nói với thái giám Lưu Thanh Tỏa mặt đang tái mét: "Bệ hạ uống thuốc lại hôn mê rồi, làm phiền Lưu công công hầu hạ bệ hạ."
Lưu thái giám lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: "Lão nô tuân mệnh."
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, giấc ngủ này của Hoàng đế sẽ không tỉnh lại nữa, ban đêm y quan tới thỉnh mạch, sẽ phát hiện phủ tạng bắt đầu suy kiệt, thuốc thang vô hiệu. Ông sẽ mãi hôn mê trên giường, đến khi dầu cạn đèn tắt.
Hoàng Hậu sẽ vô cùng nôn nóng mời thần tử đắc lực vào cung thương nghị, nhưng Thái Tử đã phế, tân trữ chưa kịp sắc lập, Hoàng đế không để lại chiếu thư. Hiện giờ Tề Vương vừa là đích tử vừa lớn tuổi nhất, cùng chiến công hiển hách, dù xét ở phương diện nào cũng đều là tân quân thích hợp nhất.
Vấn đề còn lại duy nhất là Tề Vương không muốn kế vị, hắn vẫn còn hai thứ đệ cách thành niên cũng không quá xa.
Hoàng Hậu biết tam tử sớm muộn gì cũng phải tới cầu bà, cái cần giải quyết gấp chính là cái sau.
Bà bước xuống bậc thang, trông thấy một thân ảnh quen thuộc bước nhanh tới từ xa, là Đại thái giám Vương Viễn Đạo thân tín của bà.
Vương thái giám làm việc luôn khiến người khác yên tâm, lông mày Hoàng Hậu hơi buông lỏng: "Sao rồi?"
Vương Viễn Đạo cúi người hành lễ, nhanh chóng chớp mắt vài cái, thấp giọng nói: "Hồi bẩm nương nương, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử nhiễm bệnh dịch ở Sùng Văn Quán, ốm nặng triền miên, e là không thể hồi phục..."
Hoàng Hậu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Bệnh dịch dù nặng hay nhẹ, các hoàng tử gần đây vẫn không nên ra khỏi Thập Vương trạch."
Vương Viễn Đạo vội nói: "Lão nô đã sai người trông coi Thập Vương trạch, nếu không có thủ dụ của nương nương, nhất loạt không được ra vào."
"Rất tốt." Hoàng Hậu khen ngợi nhìn sang hắn.
Dựa theo quy củ trong cung, chỉ có đích hoàng tử và nhi tử của tứ phi mới có tư cách lập Vương phủ, các hoàng tử còn lại tầm mười mấy tuổi đã chuyển từ hậu cung đến Thập Vương trạch gần Bồng Lai cung. Nội thị cung nhân trong phủ đệ đều do trong cung điều động, vốn để phòng bị, hiện giờ trái lại giúp bà bớt đi không ít chuyện.
Trừ bỏ hai vị Lục Thất hoàng tử, các hoàng tử còn lại tuổi còn rất nhỏ, không uy hiếp được bà điều gì.
Còn Hoàn Huyên...
Nghĩ đến tam tử bướng bỉnh cố chấp kia, trong mắt Hoàng Hậu hiện lên một tia hung ác nham hiểm, chỉ cần xương sườn mềm Tiêu Linh còn đó, bà sẽ không sợ hắn không khuất phục.
Vốn dĩ bà vẫn không nắm chắc sẽ thành sự, nhưng ngày đó gặp được Tiêu Linh ngoài Ôn Thất điện, bà liền biết ông trời cũng đang giúp bà.
Bà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng ta đã trúng độc, loại độc vật này lúc đầu triệu chứng và mạch tượng đều giống như phong hàn, nhưng kẻ trúng độc hai mắt sẽ hơi sung huyết, trên cổ phát ban —— rất nhiều người sẽ không để ý, chỉ cho là buồn ngủ khiến hai mắt ửng đỏ, phát ban do phong hàn thể nhược, đặc biệt là ban đỏ, mấy ngày sau sẽ biến mất, thậm chí cả trong y án của Thượng Dược Cục cũng không ghi chép hai đặc trưng này.
Trên đời có lẽ chỉ có bà biết bí mật này, không có ai quen thuộc triệu chứng phát loại độc dược này hơn bà, bởi vì chỉ có bà nhạy bén chú ý tới vài thay đổi nhỏ trên người Diệp Nhi, khi hắn bệnh nặng cũng là bà ngày ngày đêm đêm canh giữ trước giường bệnh, trơ mắt nhìn hắn suy nhược khô héo từng chút một, nhìn từng giọt sinh cơ trôi ra khỏi thân thể hắn.
Hoàng Hậu xoa thái dương, xoay người nhìn đến tẩm điện Hoàng đế, mặt trời đỏ rực sắp lặn về Tây, ánh chiều tà như máu mạ lên ngói lưu ly một mảng đỏ vàng huy hoàng chói lọi.
Hoàng Hậu gảy Phật châu xà cừ màu tuyết trắng trong tay, lẩm bẩm: "Sắp tới khóa buổi tối rồi."
Nói rồi đi về điện phụ phía Tây, vì gần đây bà luôn hầu bệnh trong Ôn Thất điện, Hoàng đế sai người thỉnh tượng Phật vàng từ Bảo Quang tự tới, bố trí điện phụ phía Tây thành Phật đường, miễn cho bà bôn ba qua lại lên lớp sớm tối.
Hoàng Hậu vào Phật đường, bình lui cung nhân nội thị, khép cánh cửa.
Trong đại điện đầy hương tử đàn chỉ còn lại một mình bà, cuối cùng hai đầu gối Hoàng Hậu mềm oặt xuống, quỳ sát trước tượng Phật, khẽ nức nở.
......
Lúc Hoàn Huyên đến Ôn Thất điện, đúng vào lúc Hoàng Hậu giảng lớp tối.
Hoàng Hậu thành tâm lễ Phật, lên lớp sớm muộn dù là ai cũng không thể quấy rầy.
Hoàn Huyên lại tựa như hoàn toàn quên quy củ này, lập tức hướng đến điện phụ phía Tây.
Vương Viễn Đạo vội tiến lên nghênh tiếp: "Khởi bẩm điện hạ, nương nương đang giảng khóa tối, thỉnh điện hạ đến Đóa điện dùng trà trước. Nương nương giảng xong sẽ mời điện hạ đến nói chuyện."
Hoàn Huyên không thèm liếc hắn lấy một cái.
Vương Viễn Đạo chỉ có thể căng da đầu ngăn hắn lại: "Điện hạ, nương nương không thích có người quấy rầy lúc lên lớp..."
Hoàn Huyên dừng bước.
Vương Viễn Đạo thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ Hoàn Huyên xốc mí mắt, không nói hai lời rút bội đao từ bên hông ra.
Vương thái giám chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, thoáng thấy hàn quang chợt lóe, không đợi hắn hồi thần lại, đao đã đặt lên cổ hắn.
Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Không biết Hoàng Hậu nương nương có thích rắc máu chó trước Phật đường hay không nhỉ."
Lưỡi đao lạnh băng đè trên cổ, ánh mắt Tề Vương còn lạnh hơn đao, Vương thái giám chưa từng cảm thấy cái chết cách gần đến vậy, xanh mặt, run giọng nói: "Lão nô đáng chết, điện hạ thứ tội..."
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng, trả đao về vỏ.
Vương Viễn Đạo lảo đảo lui về phía sau hai bước, hai đùi run lên, đứng không nổi nữa liền ngã xuống đất.
Hoàn Huyên không để ý tới lão thái giám đồng lõa làm việc xấu này, bước nhanh đến trước Phật đường, đẩy cánh cửa "cạch" một tiếng.
Trong điện khói hương mờ mịt, đèn hoa sen tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tượng Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen, hơi cúi đầu, tựa như dùng ánh mắt thương xót quan sát muôn nghìn chúng sinh.
Hoàng Hậu đoan chính thẳng lưng quỳ gối trước tượng Phật, bà đã lau sạch nước mắt, nhắm chặt hai mắt, thần sắc trang nghiêm, chỉ có mí mắt hơi sưng đỏ là có thể nhìn ra vết tích đã khóc.
Nghe thấy động tĩnh, bà vẫn không quay đầu lại, khảy tràng hạt trong tay, trong miệng niệm kinh văn.
Hoàn Huyên tiến lên trước, nhàn nhạt nói: "Hoàng Hậu nương nương cả ngày niệm kinh, là biết bản thân nghiệp chướng nặng nề sao?"
Bàn tay Hoàng Hậu dừng lại, mở hai mắt: "Ta đã nói ngươi sẽ tìm đến ta, không ngờ lại tới nhanh như vậy."
Hoàn Huyên nói: "Vì sao phải hạ thủ với nàng?"
Hoàng Hậu tụng xong đoạn kinh văn cuối cùng, lúc này mới chậm rãi đứng lên: "Nơi này không phải nơi để nói chuyện, đến chính đường đi."
Hoàn Huyên nói: "Nương nương đã làm ra mấy chuyện này, chẳng lẽ còn sợ Phật Tổ nghe thấy sao?"
Trong mắt Hoàng Hậu lướt qua một tia cả giận, ngay sau đó lại thay bằng sự hoà nhã: "Ai bảo con không nghe khuyên bảo, mẫu hậu mới không thể không ra hạ sách này. Tuy rằng mấy năm nay mẫu tử chúng ta có nhiều ngăn cách, nhưng chung quy con cũng là cốt nhục của ta, tất nhiên ta muốn suy nghĩ trù tính cho con."
Hoàn Huyên nói: "Nương nương cho rằng hại chết Tiêu Linh là có thể ép ta vào khuôn khổ sao?"
Hoàng Hậu vén tóc mai, cười khoan dung, như thể chỉ bị một đứa trẻ không rành thế sự vô ý chống đối một chút, chẳng mảy may đặt trong lòng.
"Ta lấy mạng nàng ta làm cái gì," Bà oán trách nhìn nhi tử, "Thân phận nàng ta không tầm thường, nếu tùy tiện động đến nàng ta, dẫn đến Tam trấn phản loạn, chẳng phải ta đã thành tội nhân của Đại Ung sao?"
Bà dừng một chút nói: "Con yên tâm, độc này cũng không phải không có thuốc chữa, nàng ta trúng độc không sâu, trong vòng một tháng sau khi độc phát sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần uống giải dược, dốc lòng điều dưỡng, thanh trừ sạch sẽ tàn độc trong cơ thể, sẽ không thương tổn thân thể. Mẫu hậu chỉ là vì con làm chuyện không khôn ngoan, mà không thể không dùng chút thủ đoạn..."
Hoàn Huyên nửa tin nửa ngờ nhìn bà: "Lời này là thật?"
Hoàng Hậu nói: "Phụ hoàng con tin tưởng lang băm, làm bệnh trở nặng, hiện giờ bệnh tình trầm trọng, thời gian thanh tỉnh càng lúc càng ngắn, Lục Lang và Thất Lang lại nhiễm bệnh dịch, có vẻ thuốc thang cũng vô hiệu..."
Hoàn Huyên nghe vậy đồng tử co rút lại, tuy rằng hắn không thân cận với bọn thứ đệ, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên. Nếu nói Hoàng Hậu xuống tay với Hoàng đế là vì không muốn để trữ vị vào tay người ngoài, tuy ngoan độc, nhưng cũng có lý do. Nhưng Lục hoàng tử và Thất hoàng tử chưa thành niên, cũng chưa từng làm gì, ở trong triều càng không có căn cơ thế lực, bà gấp gáp lấy mạng bọn họ, thậm chí chẳng thể coi là tự bảo vệ.
Diệt trừ hai thứ tử đối với bà mà nói có lẽ không khác gì gi3t ch3t hai chú dê con.
Hoàng Hậu dùng ngón tay trắng tinh không nhiễm bùn đất nhẹ nhàng gảy Phật châu, hoàn toàn không có vẻ chột dạ áy náy: "Nước không thể một ngày không vua."
Hoàn Huyên toàn thân phát lạnh: "Hoàng Hậu nương nương thủ đoạn cao minh, sao không làm theo Chiêu Văn Thái Hậu tiền triều năm xưa."
Hoàng Hậu cười nói: "Chiêu Văn Thái Hậu không con, chỉ có thể nâng đỡ lập thứ tử đăng cơ, buông rèm chấp chính. Ta có một nhi tử văn võ song toàn, sao lại phải làm thay việc người khác? Hơn nữa sau khi Minh Hoàng đế tự mình chấp chính, Chiêu Văn Thái Hậu có kết cục gì?"
Hoàn Huyên nói: "Hiện giờ Hoàng Hậu bức bách ta như vậy, không sợ ta sau khi đăng cơ noi theo Minh đế à?"
Hoàng Hậu cười nói: "Triều nay không thể so với tiền triều, nay lấy hiếu đạo trị thiên hạ, ngươi cũng không thể đưa bổn cung đi giữ hoàng lăng. Huống hồ mẫu hậu hiểu nhân cách của ngươi, ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi khắc ghi ân tình của trưởng huynh nhiều năm như vậy, mẫu hậu bất đắc dĩ chia rẽ ngươi và Tiêu Linh, chẳng qua là vì tốt cho ngươi.
"Chờ ngươi cầm quyền chấp chính mấy năm, nếm được tư vị độc quyền, vạn dân kính ngưỡng, sẽ biết dụng tâm lương khổ của mẫu hậu hôm nay."
Bà khẽ thở dài: "Năm đó hoàng bá phụ ngươi nhường trữ vị, phụ hoàng ngươi cũng lo lắng không yên, sợ hãi khó đảm đương trọng trách. Lúc còn trẻ chàng không phải là người tham chức, về sau thì sao, ngươi cũng thấy rồi."
Hoàn Huyên nói: "Hoàng Hậu muốn khiến ta biến thành bệ hạ thứ hai sao?"
Hoàng Hậu nhìn hắn một cái thật sâu: "Con là cốt nhục của ta, điều con thực sự muốn là gì, không ai hiểu rõ hơn ta. Dù cho hiện giờ con oán ta, ta cũng không thể nhìn con đi sai bước nhầm, đây là trách nhiệm của mẫu hậu. Con sinh trong hoàng gia, cũng có trách nhiệm của chính mình."
Hoàn Huyên nghe bà nhắc tới hai chữ "trách nhiệm", chỉ cảm thấy vớ vẩn đến nực cười, thế nên hắn bật cười: "Thụ giáo rồi."
Hoàng Hậu thản nhiên nói: "Tất nhiên, nếu con nhất ý cô hành, cố chấp không chịu nghe lời thật mất lòng của ta, dù cho Tiêu Linh độc phát thân vong, dẫn tới Tam trấn đối địch với triều đình, bỏ mặc không màng xã tắc vạn dân, ta cũng không có cách nào ép được con."
Bà nhìn nhi tử như đã định liệu trước: "Nhưng mẫu hậu biết con sẽ không."
Lưu thái giám lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: "Lão nô tuân mệnh."
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, giấc ngủ này của Hoàng đế sẽ không tỉnh lại nữa, ban đêm y quan tới thỉnh mạch, sẽ phát hiện phủ tạng bắt đầu suy kiệt, thuốc thang vô hiệu. Ông sẽ mãi hôn mê trên giường, đến khi dầu cạn đèn tắt.
Hoàng Hậu sẽ vô cùng nôn nóng mời thần tử đắc lực vào cung thương nghị, nhưng Thái Tử đã phế, tân trữ chưa kịp sắc lập, Hoàng đế không để lại chiếu thư. Hiện giờ Tề Vương vừa là đích tử vừa lớn tuổi nhất, cùng chiến công hiển hách, dù xét ở phương diện nào cũng đều là tân quân thích hợp nhất.
Vấn đề còn lại duy nhất là Tề Vương không muốn kế vị, hắn vẫn còn hai thứ đệ cách thành niên cũng không quá xa.
Hoàng Hậu biết tam tử sớm muộn gì cũng phải tới cầu bà, cái cần giải quyết gấp chính là cái sau.
Bà bước xuống bậc thang, trông thấy một thân ảnh quen thuộc bước nhanh tới từ xa, là Đại thái giám Vương Viễn Đạo thân tín của bà.
Vương thái giám làm việc luôn khiến người khác yên tâm, lông mày Hoàng Hậu hơi buông lỏng: "Sao rồi?"
Vương Viễn Đạo cúi người hành lễ, nhanh chóng chớp mắt vài cái, thấp giọng nói: "Hồi bẩm nương nương, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử nhiễm bệnh dịch ở Sùng Văn Quán, ốm nặng triền miên, e là không thể hồi phục..."
Hoàng Hậu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Bệnh dịch dù nặng hay nhẹ, các hoàng tử gần đây vẫn không nên ra khỏi Thập Vương trạch."
Vương Viễn Đạo vội nói: "Lão nô đã sai người trông coi Thập Vương trạch, nếu không có thủ dụ của nương nương, nhất loạt không được ra vào."
"Rất tốt." Hoàng Hậu khen ngợi nhìn sang hắn.
Dựa theo quy củ trong cung, chỉ có đích hoàng tử và nhi tử của tứ phi mới có tư cách lập Vương phủ, các hoàng tử còn lại tầm mười mấy tuổi đã chuyển từ hậu cung đến Thập Vương trạch gần Bồng Lai cung. Nội thị cung nhân trong phủ đệ đều do trong cung điều động, vốn để phòng bị, hiện giờ trái lại giúp bà bớt đi không ít chuyện.
Trừ bỏ hai vị Lục Thất hoàng tử, các hoàng tử còn lại tuổi còn rất nhỏ, không uy hiếp được bà điều gì.
Còn Hoàn Huyên...
Nghĩ đến tam tử bướng bỉnh cố chấp kia, trong mắt Hoàng Hậu hiện lên một tia hung ác nham hiểm, chỉ cần xương sườn mềm Tiêu Linh còn đó, bà sẽ không sợ hắn không khuất phục.
Vốn dĩ bà vẫn không nắm chắc sẽ thành sự, nhưng ngày đó gặp được Tiêu Linh ngoài Ôn Thất điện, bà liền biết ông trời cũng đang giúp bà.
Bà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng ta đã trúng độc, loại độc vật này lúc đầu triệu chứng và mạch tượng đều giống như phong hàn, nhưng kẻ trúng độc hai mắt sẽ hơi sung huyết, trên cổ phát ban —— rất nhiều người sẽ không để ý, chỉ cho là buồn ngủ khiến hai mắt ửng đỏ, phát ban do phong hàn thể nhược, đặc biệt là ban đỏ, mấy ngày sau sẽ biến mất, thậm chí cả trong y án của Thượng Dược Cục cũng không ghi chép hai đặc trưng này.
Trên đời có lẽ chỉ có bà biết bí mật này, không có ai quen thuộc triệu chứng phát loại độc dược này hơn bà, bởi vì chỉ có bà nhạy bén chú ý tới vài thay đổi nhỏ trên người Diệp Nhi, khi hắn bệnh nặng cũng là bà ngày ngày đêm đêm canh giữ trước giường bệnh, trơ mắt nhìn hắn suy nhược khô héo từng chút một, nhìn từng giọt sinh cơ trôi ra khỏi thân thể hắn.
Hoàng Hậu xoa thái dương, xoay người nhìn đến tẩm điện Hoàng đế, mặt trời đỏ rực sắp lặn về Tây, ánh chiều tà như máu mạ lên ngói lưu ly một mảng đỏ vàng huy hoàng chói lọi.
Hoàng Hậu gảy Phật châu xà cừ màu tuyết trắng trong tay, lẩm bẩm: "Sắp tới khóa buổi tối rồi."
Nói rồi đi về điện phụ phía Tây, vì gần đây bà luôn hầu bệnh trong Ôn Thất điện, Hoàng đế sai người thỉnh tượng Phật vàng từ Bảo Quang tự tới, bố trí điện phụ phía Tây thành Phật đường, miễn cho bà bôn ba qua lại lên lớp sớm tối.
Hoàng Hậu vào Phật đường, bình lui cung nhân nội thị, khép cánh cửa.
Trong đại điện đầy hương tử đàn chỉ còn lại một mình bà, cuối cùng hai đầu gối Hoàng Hậu mềm oặt xuống, quỳ sát trước tượng Phật, khẽ nức nở.
......
Lúc Hoàn Huyên đến Ôn Thất điện, đúng vào lúc Hoàng Hậu giảng lớp tối.
Hoàng Hậu thành tâm lễ Phật, lên lớp sớm muộn dù là ai cũng không thể quấy rầy.
Hoàn Huyên lại tựa như hoàn toàn quên quy củ này, lập tức hướng đến điện phụ phía Tây.
Vương Viễn Đạo vội tiến lên nghênh tiếp: "Khởi bẩm điện hạ, nương nương đang giảng khóa tối, thỉnh điện hạ đến Đóa điện dùng trà trước. Nương nương giảng xong sẽ mời điện hạ đến nói chuyện."
Hoàn Huyên không thèm liếc hắn lấy một cái.
Vương Viễn Đạo chỉ có thể căng da đầu ngăn hắn lại: "Điện hạ, nương nương không thích có người quấy rầy lúc lên lớp..."
Hoàn Huyên dừng bước.
Vương Viễn Đạo thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ Hoàn Huyên xốc mí mắt, không nói hai lời rút bội đao từ bên hông ra.
Vương thái giám chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, thoáng thấy hàn quang chợt lóe, không đợi hắn hồi thần lại, đao đã đặt lên cổ hắn.
Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Không biết Hoàng Hậu nương nương có thích rắc máu chó trước Phật đường hay không nhỉ."
Lưỡi đao lạnh băng đè trên cổ, ánh mắt Tề Vương còn lạnh hơn đao, Vương thái giám chưa từng cảm thấy cái chết cách gần đến vậy, xanh mặt, run giọng nói: "Lão nô đáng chết, điện hạ thứ tội..."
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng, trả đao về vỏ.
Vương Viễn Đạo lảo đảo lui về phía sau hai bước, hai đùi run lên, đứng không nổi nữa liền ngã xuống đất.
Hoàn Huyên không để ý tới lão thái giám đồng lõa làm việc xấu này, bước nhanh đến trước Phật đường, đẩy cánh cửa "cạch" một tiếng.
Trong điện khói hương mờ mịt, đèn hoa sen tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tượng Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen, hơi cúi đầu, tựa như dùng ánh mắt thương xót quan sát muôn nghìn chúng sinh.
Hoàng Hậu đoan chính thẳng lưng quỳ gối trước tượng Phật, bà đã lau sạch nước mắt, nhắm chặt hai mắt, thần sắc trang nghiêm, chỉ có mí mắt hơi sưng đỏ là có thể nhìn ra vết tích đã khóc.
Nghe thấy động tĩnh, bà vẫn không quay đầu lại, khảy tràng hạt trong tay, trong miệng niệm kinh văn.
Hoàn Huyên tiến lên trước, nhàn nhạt nói: "Hoàng Hậu nương nương cả ngày niệm kinh, là biết bản thân nghiệp chướng nặng nề sao?"
Bàn tay Hoàng Hậu dừng lại, mở hai mắt: "Ta đã nói ngươi sẽ tìm đến ta, không ngờ lại tới nhanh như vậy."
Hoàn Huyên nói: "Vì sao phải hạ thủ với nàng?"
Hoàng Hậu tụng xong đoạn kinh văn cuối cùng, lúc này mới chậm rãi đứng lên: "Nơi này không phải nơi để nói chuyện, đến chính đường đi."
Hoàn Huyên nói: "Nương nương đã làm ra mấy chuyện này, chẳng lẽ còn sợ Phật Tổ nghe thấy sao?"
Trong mắt Hoàng Hậu lướt qua một tia cả giận, ngay sau đó lại thay bằng sự hoà nhã: "Ai bảo con không nghe khuyên bảo, mẫu hậu mới không thể không ra hạ sách này. Tuy rằng mấy năm nay mẫu tử chúng ta có nhiều ngăn cách, nhưng chung quy con cũng là cốt nhục của ta, tất nhiên ta muốn suy nghĩ trù tính cho con."
Hoàn Huyên nói: "Nương nương cho rằng hại chết Tiêu Linh là có thể ép ta vào khuôn khổ sao?"
Hoàng Hậu vén tóc mai, cười khoan dung, như thể chỉ bị một đứa trẻ không rành thế sự vô ý chống đối một chút, chẳng mảy may đặt trong lòng.
"Ta lấy mạng nàng ta làm cái gì," Bà oán trách nhìn nhi tử, "Thân phận nàng ta không tầm thường, nếu tùy tiện động đến nàng ta, dẫn đến Tam trấn phản loạn, chẳng phải ta đã thành tội nhân của Đại Ung sao?"
Bà dừng một chút nói: "Con yên tâm, độc này cũng không phải không có thuốc chữa, nàng ta trúng độc không sâu, trong vòng một tháng sau khi độc phát sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần uống giải dược, dốc lòng điều dưỡng, thanh trừ sạch sẽ tàn độc trong cơ thể, sẽ không thương tổn thân thể. Mẫu hậu chỉ là vì con làm chuyện không khôn ngoan, mà không thể không dùng chút thủ đoạn..."
Hoàn Huyên nửa tin nửa ngờ nhìn bà: "Lời này là thật?"
Hoàng Hậu nói: "Phụ hoàng con tin tưởng lang băm, làm bệnh trở nặng, hiện giờ bệnh tình trầm trọng, thời gian thanh tỉnh càng lúc càng ngắn, Lục Lang và Thất Lang lại nhiễm bệnh dịch, có vẻ thuốc thang cũng vô hiệu..."
Hoàn Huyên nghe vậy đồng tử co rút lại, tuy rằng hắn không thân cận với bọn thứ đệ, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên. Nếu nói Hoàng Hậu xuống tay với Hoàng đế là vì không muốn để trữ vị vào tay người ngoài, tuy ngoan độc, nhưng cũng có lý do. Nhưng Lục hoàng tử và Thất hoàng tử chưa thành niên, cũng chưa từng làm gì, ở trong triều càng không có căn cơ thế lực, bà gấp gáp lấy mạng bọn họ, thậm chí chẳng thể coi là tự bảo vệ.
Diệt trừ hai thứ tử đối với bà mà nói có lẽ không khác gì gi3t ch3t hai chú dê con.
Hoàng Hậu dùng ngón tay trắng tinh không nhiễm bùn đất nhẹ nhàng gảy Phật châu, hoàn toàn không có vẻ chột dạ áy náy: "Nước không thể một ngày không vua."
Hoàn Huyên toàn thân phát lạnh: "Hoàng Hậu nương nương thủ đoạn cao minh, sao không làm theo Chiêu Văn Thái Hậu tiền triều năm xưa."
Hoàng Hậu cười nói: "Chiêu Văn Thái Hậu không con, chỉ có thể nâng đỡ lập thứ tử đăng cơ, buông rèm chấp chính. Ta có một nhi tử văn võ song toàn, sao lại phải làm thay việc người khác? Hơn nữa sau khi Minh Hoàng đế tự mình chấp chính, Chiêu Văn Thái Hậu có kết cục gì?"
Hoàn Huyên nói: "Hiện giờ Hoàng Hậu bức bách ta như vậy, không sợ ta sau khi đăng cơ noi theo Minh đế à?"
Hoàng Hậu cười nói: "Triều nay không thể so với tiền triều, nay lấy hiếu đạo trị thiên hạ, ngươi cũng không thể đưa bổn cung đi giữ hoàng lăng. Huống hồ mẫu hậu hiểu nhân cách của ngươi, ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi khắc ghi ân tình của trưởng huynh nhiều năm như vậy, mẫu hậu bất đắc dĩ chia rẽ ngươi và Tiêu Linh, chẳng qua là vì tốt cho ngươi.
"Chờ ngươi cầm quyền chấp chính mấy năm, nếm được tư vị độc quyền, vạn dân kính ngưỡng, sẽ biết dụng tâm lương khổ của mẫu hậu hôm nay."
Bà khẽ thở dài: "Năm đó hoàng bá phụ ngươi nhường trữ vị, phụ hoàng ngươi cũng lo lắng không yên, sợ hãi khó đảm đương trọng trách. Lúc còn trẻ chàng không phải là người tham chức, về sau thì sao, ngươi cũng thấy rồi."
Hoàn Huyên nói: "Hoàng Hậu muốn khiến ta biến thành bệ hạ thứ hai sao?"
Hoàng Hậu nhìn hắn một cái thật sâu: "Con là cốt nhục của ta, điều con thực sự muốn là gì, không ai hiểu rõ hơn ta. Dù cho hiện giờ con oán ta, ta cũng không thể nhìn con đi sai bước nhầm, đây là trách nhiệm của mẫu hậu. Con sinh trong hoàng gia, cũng có trách nhiệm của chính mình."
Hoàn Huyên nghe bà nhắc tới hai chữ "trách nhiệm", chỉ cảm thấy vớ vẩn đến nực cười, thế nên hắn bật cười: "Thụ giáo rồi."
Hoàng Hậu thản nhiên nói: "Tất nhiên, nếu con nhất ý cô hành, cố chấp không chịu nghe lời thật mất lòng của ta, dù cho Tiêu Linh độc phát thân vong, dẫn tới Tam trấn đối địch với triều đình, bỏ mặc không màng xã tắc vạn dân, ta cũng không có cách nào ép được con."
Bà nhìn nhi tử như đã định liệu trước: "Nhưng mẫu hậu biết con sẽ không."