Tùy Tùy dùng xong bữa tối liền muốn đến Trần Vương phủ, từ sau khi Hoàn Quýnh chết vương phủ đã khóa cửa, biến thành phế viện. Lục soát xong trong đêm, hôm sau có thể vào tàng khố trong cung kiểm tra di vật tịch thu từ Trần Vương phủ, thuận tiện lục soát luôn Thượng Dược Cục. Hoàn Huyên đang đứng trước cửa tử, nàng không muốn trì hoãn một khắc nào.
Nhưng sau khi tịch biên Trần Vương phủ về tay Hoàng đế, muốn lục soát phủ nhất định phải có thủ dụ hoặc lệnh bài của Hoàn Huyên. Đương nhiên Hoàn Huyên không đồng ý, còn quở trách nàng một trận. Nàng uống giải dược chỉ mới mười mấy ngày, tàn độc chưa trừ sạch, thúc ngựa không ngừng nghỉ từ Chiêu Ứng tới Trường An, đến gặp Trưởng công chúa ở Thái Cực cung trước, sau đó tới Thường An phường. Tính toán canh giờ chỉ sợ dọc đường đi không hề nghỉ ngơi, tuy rằng hắn không thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng vừa chạm đến bàn tay lạnh lẽo của nàng liền biết thân thể nàng đang suy yếu.
Tùy Tùy biết không lay chuyển được hắn, chỉ đành từ bỏ, ngồi bên mép giường hắn một lát, chờ hắn ngủ, rồi về sương phòng đi ngủ.
Nàng nằm trên giường, khép rèm, cảm thấy sức lực toàn thân bị rút cạn trong nháy mắt. Nàng từng đánh rất nhiều trận thoạt nhìn chú định sẽ thua, nhưng chưa từng sợ hãi giống như bây giờ, bởi vì lần này kẻ địch của nàng nhìn không thấy sờ không được, là vận mệnh, là tử vong.
Tuy rằng nàng nhẹ nhàng bâng quơ trước mặt Hoàn Huyên, kỳ thật có thể tìm được giải dược hay không ngay cả một phần nắm chắc nàng cũng không có. Chỉ có nàng biết mình sợ hãi bao nhiêu, nhưng nàng không thể để lộ sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng ra nửa điểm. Sinh mệnh của Hoàn Huyên chỉ còn lại một sợi mảnh như tơ nhện, thổi một hơi sẽ đứt, một người nếu không có niệm tưởng sống sót, cái chết sẽ quắp lấy hắn càng nhanh.
Nàng chỉ có thể đè nén sự sợ hãi ở đáy lòng, ép tới mức không thể thở nổi.
Nếu không cứu được hắn... Suy nghĩ này vừa hiện lên, đã bị nàng cưỡng chế tan đi, nhưng cô độc vẫn như bóng đêm nặng nề bao phủ lấy nàng.
Nàng nhìn đỉnh màn trướng đen kịt, chợt phát hiện loại cô độc như bóng với hình này đã rời khỏi nàng rất lâu rồi, có lẽ sớm hơn nàng nghĩ, có lẽ vào ngày hè năm đó cùng vui đùa ở hậu viên Sơn Trì Viện, có lẽ là lúc giục ngựa đuổi nhau trên thao trường, có lẽ là lúc hắn nghiêm trang dạy nàng dùng đao.
Thân phận của nàng là giả, bắt đầu của bọn họ là sai lầm, ngoài ý muốn và dối trá, nhưng ấm áp và thỏa mãn bên nhau là thật, hiểu ngầm ăn ý cũng là thật.
Hắn chạy tới Hà Sóc, nàng ẩn trong mật thất nghe động tĩnh bên ngoài, thậm chí có chút hâm mộ Lộc Tùy Tùy.
Lần thứ hai về Trường An, ngay cả nàng cũng không phát hiện trong lòng mình cất giấu chút chờ mong mơ hồ, cho đến lúc gặp Hoàn Huyên ngồi thẳng trên ngựa trong gió tuyết, nàng phát hiện trong khoảnh khắc đó lại có một tia vui sướng lướt qua trái tim.
Có lẽ chính vì bọn họ đều là người nếm đủ tư vị cô độc, nên mới có thể khiến nhau không còn cô đơn.
Bất tri bất giác, hắn cố chấp xua tan cô độc như màn đêm lạnh, tô một sắc màu vừa mạnh mẽ vừa tươi sáng lên sinh mệnh đơn điệu tẻ nhạt của nàng.
Dù cho hắn ở lại Trường An, nàng về Hà Sóc, từ đây trời Nam đất bắc, chỉ cần biết rằng trên thế gian còn có một người hoàn toàn đồng cảm với mình, hiểu được mình, nàng sẽ không còn cô đơn nữa.
Bọn họ có thể như hai ngôi sao cô độc nhìn nhau từ xa, dùng ánh sáng sưởi ấm lẫn nhau trong đêm lạnh. Nhưng nếu hắn không còn nữa, nàng lại bị cô độc lạnh lẽo xuyên tim bủa vây, mà nàng đã không thể chịu đựng được cô độc nữa rồi.
Tùy Tùy trằn trọc đến nửa đêm mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đầu của nàng vẫn đau âm ỉ.
Nàng rời giường rửa mặt thay y phục, uống hai chén trà đậm mới cảm thấy đỡ hơn.
Sau khi lấy được lệnh bài của Hoàn Huyên từ chỗ Cao Mại, nàng liền mang theo mấy thị vệ, cùng Hoàn Minh Khuê đến Trần Vương phủ.
Hoàn Minh Khuê nhàn rỗi vô sự, xung phong đi cùng nàng.
Tùy Tùy tất nhiên cầu còn không được, tuy rằng Dự Chương Vương không lui tới với Hoàn Quýnh nhiều, nhưng dù sao cũng là đường huynh đệ, cũng hiểu hơn nàng một chút, nói không chừng đến Trần Vương phủ có thể nghĩ ra chút manh mối nào đó trước đây không để ý.
Trần Vương không được sủng ái, tuy mẫu phi đứng trong hàng tứ phi nên được ân chuẩn xuất cung kiến phủ, không cần ở cùng với thứ hoàng tử khác ở Thập Vương trạch, nhưng quy mô và vị trí Vương phủ không thể bằng đích hoàng tử, so với Dự Chương Vương phủ vẫn kém rất nhiều.
Vương phủ tọa lạc ở Thái Bình phường, cách chợ phía Đông còn xa hơn, gần như sắp đến ngoại ô.
Tùy Tùy xuống ngựa trước cửa Vương phủ, lớp sơn đỏ trên cửa lớn loang lổ, đồng phô cũng lộ ra lớp rỉ sét, Trần Vương bị biếm thành thứ dân, hàng kích trước cửa đã sớm bị rút đi, nhìn tựa như một trạch viện của quan lại phú hộ bình thường, phong thái thua xa Sơn Trì Viện của Hoàn Huyên.
Thị vệ tiến lên mở đại khóa, đẩy cánh cửa ra, trục cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai, đoàn người vòng qua cửa ngăn, cưỡi ngựa bước vào.
Sau án của Trần Vương, cả nhà trên dưới tính cả mẫu tộc Thục phi đều bị xử tử, lưu đày, vào giáo phường; không biết có phải bởi vì điều này hay không, trong trạch viện cũng tràn ngập hơi thở xui xẻo, phòng thất mục nát cũng nhanh như trạch viện. Trong đình cỏ hoang mọc um tùm, cây cối và xà nhà thành nơi chim quạ xây tổ sinh sống, bậc thang mọc đầy rêu xanh, lan can màu son đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Cơn gió xuyên qua lớp giấy cửa rách nát, cửa sổ bị đục khoét, cùng tiếng quạ đen kêu quạc quạc, ban ngày sáng tỏ cũng u ám ảm đạm.
Sống lưng Hoàn Minh Khuê lạnh run, xoa da gà nổi trên cánh tay: "Tiêu tướng quân định bắt đầu lục soát từ nơi nào?"
Hắn nói rồi bất giác nhích đến gần người Tùy Tùy, như thể Tiêu tướng quân có thể trấn tà.
Tùy Tùy nghĩ ngợi rồi nói: "Đến tẩm đường hắn xem thử trước."
Nơi một người sống hàng ngày thường có thể nhìn ra vài thứ.
Hai người bước vào chính viện, xuyên qua tam tiến viện lạc*, càng đi, xung quanh tựa hồ càng trở nên an tĩnh, càng âm trầm.
(Ji: *Tòa trạch viện có 3 cửa để vào trong, cấu trúc giống hình chữ 目)
Tới trước cửa tẩm đường, Tùy Tùy nhìn một chút, cửa không khóa, giấy niêm phong cũng rách, bởi vì cách đây không lâu Hoàn Huyên đã phái người tới đây lục soát.
Tùy Tùy đẩy cửa vào phòng, vừa vào bọn họ liền phát hiện căn phòng này đặc biệt u ám, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ hẹp, nhỏ gần bằng một nửa so với nhà bình thường. Mành trướng, bình phong trong phòng lại cực kỳ nhiều, với cả đều là màu tối trầm, đặc biệt là màn che, không phải tím đậm thì là nâu sẫm, như bị bao phủ trong máu đông.
Tùy Tùy đến mép giường xem thử, trên cửa sổ mơ hồ có thể thấy được dấu vết xây thêm, hiển nhiên là sau khi hắn dọn vào vương phủ đã sai người sửa một chút, tựa hồ cố ý biến nơi ở của mình thành u ám lạnh lẽo, như hang ổ tăm tối của dã thú.
Hoàn Minh Khuê không khỏi nhớ tới thảm trạng xác chết của Hoàn Quýnh được người phát hiện ở nơi hoang dã, trong lòng có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng hắn xung phong tới hỗ trợ, chỉ có thể căng da đầu theo vào.
Khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện, Tùy Tùy nhìn thoáng qua chung quanh, từ mặt đất và giường, nhìn dấu vết trên rương hòm liền biết người của Hoàn Huyên đã cẩn thận lục soát một lần.
Tiền tài, lương thực và chút gia sản đáng giá của Trần Vương phủ khi tịch biên đều không nhập vào kho trong cung, có lẽ do có điềm xấu. Giường, bàn dài, bình phong và bài trí vẫn giữ ở vị trí như cũ.
Tùy Tùy nói với Hoàn Minh Khuê: "Lúc trước Dự Chương Vương từng đến nơi này chưa?"
Hoàn Minh Khuê lắc đầu: "Hoàn Quýnh chưa từng để người khác tiến vào nội viện."
Hắn nhìn quanh một vòng: "Sao mà trong phòng này đến cả một cái gương cũng không có?"
Hắn là người đi đến nơi nào cũng phải soi gương, không thể tưởng tượng nổi một người cách xa gương sẽ phải sống thế nào.
Tùy Tùy nói: "Có lẽ hắn không muốn thấy bản thân."
Hoàn Minh Khuê không khỏi thở dài, tuy rằng không ai dám khen dung nhan của Hoàn Quýnh, nhưng hắn cũng không nghĩ tới người này đã tự ghét tới nông nỗi này.
Tùy Tùy phân phó bọn thị vệ đốt đèn, tìm trên giường, tủ bát và rương hòm một lần nữa, cả khung bình phong, lớp màn che cũng cẩn thận tìm kỹ.
Nàng thì nâng giá nến, hướng về phía cửa vào đen sì đối diện giường.
Đây là một nơi vào mật thất của Hoàn Quýnh, vốn có một cái tủ ngăn trước ám môn, lúc tịch biên ngăn tủ đã bị chuyển sang một bên.
Rất nhiều quyền quý đều đào mật thất mật đạo trong phủ, người như Hoàn Quýnh đào mật thất phía dưới phòng ngủ cũng không bất ngờ chút nào.
Tùy Tùy đi xuống bậc thang, Dự Chương Vương chần chờ một chút, chỉ đành đuổi theo.
Dưới đất ẩm ướt âm lãnh hơn, Tùy Tùy vịn vào vách đá đi xuống, cảm thấy hơi nước đọng trên vách đá từ đầu ngón tay thấm vào cơ thể, khiến toàn thân phát lạnh.
Hoàn Minh Khuê nói: "Mật thất này là nơi bọn phương sĩ luyện chế độc dược sao?"
Tùy Tùy nói: "Luyện chế độc phải có đan phòng, nghe nói đây chỉ là nơi chứa dược và dùng người sống thử độc."
Hoàn Minh Khuê run rẩy, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.
Cũng may thềm đá không quá dài, bọn họ nhanh chóng xuống tới mật thất.
Tùy Tùy dùng ngọn đèn dầu thắp sáng những ngọn nến khảm trong vách đá.
Trước mắt bọn họ là một thạch thất khoảng bốn năm trượng, chiếc giường đá đặt giữa phòng, trên hai vách tường trái phải đều là giá gỗ, có lẽ là nơi để thuốc, hiện giờ thuốc bị dọn đi, chỉ còn lại cái giá rỗng.
Bức tường đối diện cửa vào trống không, đặt một bệ đá Tu Di cao hai thước, cũng không biết dùng để làm gì.
Tùy Tùy kiểm tra bệ đá một chút, là tạc thành từ khối đá trắng, cũng không có khe hở hay bất cứ nơi nào có thể giấu đồ vật.
Hoàn Minh Khuê không màng làm bẩn xiêm y, móc khăn ra phủi lớp bụi trên giường đá, rồi ngồi xuống, nơi này âm trầm đáng sợ, hai chân hắn hơi run lên rồi.
Tùy Tùy nhìn hắn kỳ quái, không nói với hắn giường đá này có lẽ là nơi "Dược nhân" của Hoàn Quýnh từng nằm, bốn góc giường đá còn nối xích sắt.
Mật thất chắc chắn là nơi điều tra cẩn thận nhất, ước chừng ngay cả mối nối gạch cũng được người tìm kiếm tỉ mỉ, Tùy Tùy không dừng ở đây lâu, theo đường cũ bước lên bậc thang trở về mặt đất.
Tùy Tùy lại ra ngoài, tìm kiếm trong sảnh đường, thư phòng, khố phòng từng nơi một.
Khố phòng gần như đã bị dọn hết, chỉ còn lại mấy rương công văn.
Tùy Tùy nghĩ ngợi, gọi thị vệ tới phân phó: "Tìm vài người chuyển mấy thứ này đến Sơn Trì Viện."
Hoàn Minh Khuê kinh ngạc nói: "Nàng muốn đích thân xem nhiều thứ như vậy sao?"
Tùy Tùy gật đầu: "Có lẽ có thể tìm được chút manh mối bên trong đó."
Người của Hoàn Huyên nhất định đã kiểm tra bên trong không chứa mấy thứ kiểu như phương thuốc, nhưng có lẽ sẽ có manh mối khác.
Lục soát Trần Vương phủ một lần, bất tri bất giác mặt trời đã ngả về tây.
Ra khỏi Vương phủ, Hoàn Minh Khuê có chút mất mát: "Đáng tiếc bận rộn vô ích một trận rồi, không thu hoạch được gì."
Tùy Tùy nói: "Cũng không tính là tay trắng." Ít nhất nàng đã hiểu Hoàn Quýnh sâu thêm một chút.
Nhưng sau khi tịch biên Trần Vương phủ về tay Hoàng đế, muốn lục soát phủ nhất định phải có thủ dụ hoặc lệnh bài của Hoàn Huyên. Đương nhiên Hoàn Huyên không đồng ý, còn quở trách nàng một trận. Nàng uống giải dược chỉ mới mười mấy ngày, tàn độc chưa trừ sạch, thúc ngựa không ngừng nghỉ từ Chiêu Ứng tới Trường An, đến gặp Trưởng công chúa ở Thái Cực cung trước, sau đó tới Thường An phường. Tính toán canh giờ chỉ sợ dọc đường đi không hề nghỉ ngơi, tuy rằng hắn không thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng vừa chạm đến bàn tay lạnh lẽo của nàng liền biết thân thể nàng đang suy yếu.
Tùy Tùy biết không lay chuyển được hắn, chỉ đành từ bỏ, ngồi bên mép giường hắn một lát, chờ hắn ngủ, rồi về sương phòng đi ngủ.
Nàng nằm trên giường, khép rèm, cảm thấy sức lực toàn thân bị rút cạn trong nháy mắt. Nàng từng đánh rất nhiều trận thoạt nhìn chú định sẽ thua, nhưng chưa từng sợ hãi giống như bây giờ, bởi vì lần này kẻ địch của nàng nhìn không thấy sờ không được, là vận mệnh, là tử vong.
Tuy rằng nàng nhẹ nhàng bâng quơ trước mặt Hoàn Huyên, kỳ thật có thể tìm được giải dược hay không ngay cả một phần nắm chắc nàng cũng không có. Chỉ có nàng biết mình sợ hãi bao nhiêu, nhưng nàng không thể để lộ sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng ra nửa điểm. Sinh mệnh của Hoàn Huyên chỉ còn lại một sợi mảnh như tơ nhện, thổi một hơi sẽ đứt, một người nếu không có niệm tưởng sống sót, cái chết sẽ quắp lấy hắn càng nhanh.
Nàng chỉ có thể đè nén sự sợ hãi ở đáy lòng, ép tới mức không thể thở nổi.
Nếu không cứu được hắn... Suy nghĩ này vừa hiện lên, đã bị nàng cưỡng chế tan đi, nhưng cô độc vẫn như bóng đêm nặng nề bao phủ lấy nàng.
Nàng nhìn đỉnh màn trướng đen kịt, chợt phát hiện loại cô độc như bóng với hình này đã rời khỏi nàng rất lâu rồi, có lẽ sớm hơn nàng nghĩ, có lẽ vào ngày hè năm đó cùng vui đùa ở hậu viên Sơn Trì Viện, có lẽ là lúc giục ngựa đuổi nhau trên thao trường, có lẽ là lúc hắn nghiêm trang dạy nàng dùng đao.
Thân phận của nàng là giả, bắt đầu của bọn họ là sai lầm, ngoài ý muốn và dối trá, nhưng ấm áp và thỏa mãn bên nhau là thật, hiểu ngầm ăn ý cũng là thật.
Hắn chạy tới Hà Sóc, nàng ẩn trong mật thất nghe động tĩnh bên ngoài, thậm chí có chút hâm mộ Lộc Tùy Tùy.
Lần thứ hai về Trường An, ngay cả nàng cũng không phát hiện trong lòng mình cất giấu chút chờ mong mơ hồ, cho đến lúc gặp Hoàn Huyên ngồi thẳng trên ngựa trong gió tuyết, nàng phát hiện trong khoảnh khắc đó lại có một tia vui sướng lướt qua trái tim.
Có lẽ chính vì bọn họ đều là người nếm đủ tư vị cô độc, nên mới có thể khiến nhau không còn cô đơn.
Bất tri bất giác, hắn cố chấp xua tan cô độc như màn đêm lạnh, tô một sắc màu vừa mạnh mẽ vừa tươi sáng lên sinh mệnh đơn điệu tẻ nhạt của nàng.
Dù cho hắn ở lại Trường An, nàng về Hà Sóc, từ đây trời Nam đất bắc, chỉ cần biết rằng trên thế gian còn có một người hoàn toàn đồng cảm với mình, hiểu được mình, nàng sẽ không còn cô đơn nữa.
Bọn họ có thể như hai ngôi sao cô độc nhìn nhau từ xa, dùng ánh sáng sưởi ấm lẫn nhau trong đêm lạnh. Nhưng nếu hắn không còn nữa, nàng lại bị cô độc lạnh lẽo xuyên tim bủa vây, mà nàng đã không thể chịu đựng được cô độc nữa rồi.
Tùy Tùy trằn trọc đến nửa đêm mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đầu của nàng vẫn đau âm ỉ.
Nàng rời giường rửa mặt thay y phục, uống hai chén trà đậm mới cảm thấy đỡ hơn.
Sau khi lấy được lệnh bài của Hoàn Huyên từ chỗ Cao Mại, nàng liền mang theo mấy thị vệ, cùng Hoàn Minh Khuê đến Trần Vương phủ.
Hoàn Minh Khuê nhàn rỗi vô sự, xung phong đi cùng nàng.
Tùy Tùy tất nhiên cầu còn không được, tuy rằng Dự Chương Vương không lui tới với Hoàn Quýnh nhiều, nhưng dù sao cũng là đường huynh đệ, cũng hiểu hơn nàng một chút, nói không chừng đến Trần Vương phủ có thể nghĩ ra chút manh mối nào đó trước đây không để ý.
Trần Vương không được sủng ái, tuy mẫu phi đứng trong hàng tứ phi nên được ân chuẩn xuất cung kiến phủ, không cần ở cùng với thứ hoàng tử khác ở Thập Vương trạch, nhưng quy mô và vị trí Vương phủ không thể bằng đích hoàng tử, so với Dự Chương Vương phủ vẫn kém rất nhiều.
Vương phủ tọa lạc ở Thái Bình phường, cách chợ phía Đông còn xa hơn, gần như sắp đến ngoại ô.
Tùy Tùy xuống ngựa trước cửa Vương phủ, lớp sơn đỏ trên cửa lớn loang lổ, đồng phô cũng lộ ra lớp rỉ sét, Trần Vương bị biếm thành thứ dân, hàng kích trước cửa đã sớm bị rút đi, nhìn tựa như một trạch viện của quan lại phú hộ bình thường, phong thái thua xa Sơn Trì Viện của Hoàn Huyên.
Thị vệ tiến lên mở đại khóa, đẩy cánh cửa ra, trục cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai, đoàn người vòng qua cửa ngăn, cưỡi ngựa bước vào.
Sau án của Trần Vương, cả nhà trên dưới tính cả mẫu tộc Thục phi đều bị xử tử, lưu đày, vào giáo phường; không biết có phải bởi vì điều này hay không, trong trạch viện cũng tràn ngập hơi thở xui xẻo, phòng thất mục nát cũng nhanh như trạch viện. Trong đình cỏ hoang mọc um tùm, cây cối và xà nhà thành nơi chim quạ xây tổ sinh sống, bậc thang mọc đầy rêu xanh, lan can màu son đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Cơn gió xuyên qua lớp giấy cửa rách nát, cửa sổ bị đục khoét, cùng tiếng quạ đen kêu quạc quạc, ban ngày sáng tỏ cũng u ám ảm đạm.
Sống lưng Hoàn Minh Khuê lạnh run, xoa da gà nổi trên cánh tay: "Tiêu tướng quân định bắt đầu lục soát từ nơi nào?"
Hắn nói rồi bất giác nhích đến gần người Tùy Tùy, như thể Tiêu tướng quân có thể trấn tà.
Tùy Tùy nghĩ ngợi rồi nói: "Đến tẩm đường hắn xem thử trước."
Nơi một người sống hàng ngày thường có thể nhìn ra vài thứ.
Hai người bước vào chính viện, xuyên qua tam tiến viện lạc*, càng đi, xung quanh tựa hồ càng trở nên an tĩnh, càng âm trầm.
(Ji: *Tòa trạch viện có 3 cửa để vào trong, cấu trúc giống hình chữ 目)
Tới trước cửa tẩm đường, Tùy Tùy nhìn một chút, cửa không khóa, giấy niêm phong cũng rách, bởi vì cách đây không lâu Hoàn Huyên đã phái người tới đây lục soát.
Tùy Tùy đẩy cửa vào phòng, vừa vào bọn họ liền phát hiện căn phòng này đặc biệt u ám, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ hẹp, nhỏ gần bằng một nửa so với nhà bình thường. Mành trướng, bình phong trong phòng lại cực kỳ nhiều, với cả đều là màu tối trầm, đặc biệt là màn che, không phải tím đậm thì là nâu sẫm, như bị bao phủ trong máu đông.
Tùy Tùy đến mép giường xem thử, trên cửa sổ mơ hồ có thể thấy được dấu vết xây thêm, hiển nhiên là sau khi hắn dọn vào vương phủ đã sai người sửa một chút, tựa hồ cố ý biến nơi ở của mình thành u ám lạnh lẽo, như hang ổ tăm tối của dã thú.
Hoàn Minh Khuê không khỏi nhớ tới thảm trạng xác chết của Hoàn Quýnh được người phát hiện ở nơi hoang dã, trong lòng có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng hắn xung phong tới hỗ trợ, chỉ có thể căng da đầu theo vào.
Khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện, Tùy Tùy nhìn thoáng qua chung quanh, từ mặt đất và giường, nhìn dấu vết trên rương hòm liền biết người của Hoàn Huyên đã cẩn thận lục soát một lần.
Tiền tài, lương thực và chút gia sản đáng giá của Trần Vương phủ khi tịch biên đều không nhập vào kho trong cung, có lẽ do có điềm xấu. Giường, bàn dài, bình phong và bài trí vẫn giữ ở vị trí như cũ.
Tùy Tùy nói với Hoàn Minh Khuê: "Lúc trước Dự Chương Vương từng đến nơi này chưa?"
Hoàn Minh Khuê lắc đầu: "Hoàn Quýnh chưa từng để người khác tiến vào nội viện."
Hắn nhìn quanh một vòng: "Sao mà trong phòng này đến cả một cái gương cũng không có?"
Hắn là người đi đến nơi nào cũng phải soi gương, không thể tưởng tượng nổi một người cách xa gương sẽ phải sống thế nào.
Tùy Tùy nói: "Có lẽ hắn không muốn thấy bản thân."
Hoàn Minh Khuê không khỏi thở dài, tuy rằng không ai dám khen dung nhan của Hoàn Quýnh, nhưng hắn cũng không nghĩ tới người này đã tự ghét tới nông nỗi này.
Tùy Tùy phân phó bọn thị vệ đốt đèn, tìm trên giường, tủ bát và rương hòm một lần nữa, cả khung bình phong, lớp màn che cũng cẩn thận tìm kỹ.
Nàng thì nâng giá nến, hướng về phía cửa vào đen sì đối diện giường.
Đây là một nơi vào mật thất của Hoàn Quýnh, vốn có một cái tủ ngăn trước ám môn, lúc tịch biên ngăn tủ đã bị chuyển sang một bên.
Rất nhiều quyền quý đều đào mật thất mật đạo trong phủ, người như Hoàn Quýnh đào mật thất phía dưới phòng ngủ cũng không bất ngờ chút nào.
Tùy Tùy đi xuống bậc thang, Dự Chương Vương chần chờ một chút, chỉ đành đuổi theo.
Dưới đất ẩm ướt âm lãnh hơn, Tùy Tùy vịn vào vách đá đi xuống, cảm thấy hơi nước đọng trên vách đá từ đầu ngón tay thấm vào cơ thể, khiến toàn thân phát lạnh.
Hoàn Minh Khuê nói: "Mật thất này là nơi bọn phương sĩ luyện chế độc dược sao?"
Tùy Tùy nói: "Luyện chế độc phải có đan phòng, nghe nói đây chỉ là nơi chứa dược và dùng người sống thử độc."
Hoàn Minh Khuê run rẩy, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.
Cũng may thềm đá không quá dài, bọn họ nhanh chóng xuống tới mật thất.
Tùy Tùy dùng ngọn đèn dầu thắp sáng những ngọn nến khảm trong vách đá.
Trước mắt bọn họ là một thạch thất khoảng bốn năm trượng, chiếc giường đá đặt giữa phòng, trên hai vách tường trái phải đều là giá gỗ, có lẽ là nơi để thuốc, hiện giờ thuốc bị dọn đi, chỉ còn lại cái giá rỗng.
Bức tường đối diện cửa vào trống không, đặt một bệ đá Tu Di cao hai thước, cũng không biết dùng để làm gì.
Tùy Tùy kiểm tra bệ đá một chút, là tạc thành từ khối đá trắng, cũng không có khe hở hay bất cứ nơi nào có thể giấu đồ vật.
Hoàn Minh Khuê không màng làm bẩn xiêm y, móc khăn ra phủi lớp bụi trên giường đá, rồi ngồi xuống, nơi này âm trầm đáng sợ, hai chân hắn hơi run lên rồi.
Tùy Tùy nhìn hắn kỳ quái, không nói với hắn giường đá này có lẽ là nơi "Dược nhân" của Hoàn Quýnh từng nằm, bốn góc giường đá còn nối xích sắt.
Mật thất chắc chắn là nơi điều tra cẩn thận nhất, ước chừng ngay cả mối nối gạch cũng được người tìm kiếm tỉ mỉ, Tùy Tùy không dừng ở đây lâu, theo đường cũ bước lên bậc thang trở về mặt đất.
Tùy Tùy lại ra ngoài, tìm kiếm trong sảnh đường, thư phòng, khố phòng từng nơi một.
Khố phòng gần như đã bị dọn hết, chỉ còn lại mấy rương công văn.
Tùy Tùy nghĩ ngợi, gọi thị vệ tới phân phó: "Tìm vài người chuyển mấy thứ này đến Sơn Trì Viện."
Hoàn Minh Khuê kinh ngạc nói: "Nàng muốn đích thân xem nhiều thứ như vậy sao?"
Tùy Tùy gật đầu: "Có lẽ có thể tìm được chút manh mối bên trong đó."
Người của Hoàn Huyên nhất định đã kiểm tra bên trong không chứa mấy thứ kiểu như phương thuốc, nhưng có lẽ sẽ có manh mối khác.
Lục soát Trần Vương phủ một lần, bất tri bất giác mặt trời đã ngả về tây.
Ra khỏi Vương phủ, Hoàn Minh Khuê có chút mất mát: "Đáng tiếc bận rộn vô ích một trận rồi, không thu hoạch được gì."
Tùy Tùy nói: "Cũng không tính là tay trắng." Ít nhất nàng đã hiểu Hoàn Quýnh sâu thêm một chút.