Mà Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê tới Quỳnh Lâm các hoàn toàn là vì nhàn rỗi nhàm chán không chỗ để đi.
Nơi mà người thường có thể đi dạo nhiều vô số, nhưng kẻ hàng đêm sênh ca như hắn, ngày thường chỗ nào nên chơi đều chơi đủ rồi, đêm Thượng Nguyên chẳng qua là nhiều đèn hơn một chút, đi dạo vẫn là nơi thường đi.
Rượu và thức ăn của Quỳnh Lâm các là thứ mới lạ tinh xảo nhất trong toàn bộ tửu lầu ở Trường An, hắn đi dạo mệt mỏi muốn ngồi xuống ăn chút đồ ăn khuya, nghĩ đến đầu tiên chính là nơi này.
Hoàn Minh Khuê vào Quỳnh Lâm các, ánh mắt hướng lên ca cơ vũ kỹ trên đài cao trước, chỉ trong phút chốc liền biết không có gì để khen, đa số đều là gương mặt quen thuộc, hai người mới tới tư sắc cũng thường thường.
Tiếp đó hắn nhận ra thị vệ của Đông Cung và Tề Vương phủ, kinh ngạc xoa cằm, hai người này chỉ kém chút nữa là rút đao chém nhau, đêm Thượng Nguyên lại cùng nhau đến tửu lầu, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó hắn liền phát hiện Tùy Tùy mặc y phục thị vệ trong đám người, xa xa chỉ trông thấy một bóng dáng mơ hồ, hai mắt liền sáng lên.
Tùy Tùy mặc nam trang khó phân nam nữ, có thể lừa được đại đa số nam tử lỗ mãng, nhưng thân hình vóc dáng của nam tử và nữ tử thành niên suy cho cùng vẫn bất đồng, Dự Chương Vương là ai chứ, đánh giá sơ qua liền nhìn ra nàng là nữ tử.
Trong nháy mắt, hắn đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, “Chậc” một tiếng, liếc mắt hướng lên lầu trên một cái.
Hoàn Tử Hành này cũng thật là, lễ Thượng Nguyên mang theo mỹ nhân ra ngoài, bản thân thì ngồi trên lầu hưởng lạc, còn mỹ nhân thì ghẻ lạnh dưới lầu.
Dự Chương Vương thích nhất là thương hoa tiếc ngọc, vừa thấy mỹ nhân chịu vắng vẻ, liền nhịn không được muốn đến sưởi ấm một chút.
Hắn không nói hai lời liền đi về phía bọn thị vệ.
Hoàn Huyên đang nhìn từ trên lầu, hắn muốn lao xuống kéo nữ thợ săn kia đi ngay, nhưng lại chẳng làm gì cả, như thể muốn chứng minh thứ gì đó.
Hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu kia trong phút chốc, bất tri bất giác sống lưng căng cứng.
Hoàn Minh Khuê tựa hồ nhận ra được ánh mắt của hắn, bước chân dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thậm chí còn cong cong khóe miệng với hắn.
Hoàn Huyên không cười nổi, nếu trong tay có cung tiễn, hắn ước chừng đã bắn chết tên đăng đồ tử này bằng một mũi tên rồi.
Đáng tiếc Tề Vương không mang theo cung tiễn, Hoàn Minh Khuê vẫn bình bình an an đi vào giữa bọn thị vệ.
Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt Tùy Tùy, hắn hơi ngẩn người, bước chân ngừng một chút, ngay sau đó khôi phục bộ dáng cợt nhả ngày thường, không nhìn nơi khác mà ngồi xuống đối diện Tùy Tùy.
Hắn thường xuyên la cà ở Đông Cung và Tề Vương phủ, thị vệ hai bên không ai không biết, đều cười hành lễ với hắn.
Hoàn Minh Khuê hoàn toàn không ra vẻ quận vương, cười chào hỏi cùng bọn họ.
Hắn thường xuyên trà trộn vào phố phường, gần như thị vệ nơi này đều từng uống rượu đánh bạc với hắn, thị vệ Thống lĩnh của Hoàn Huyên – Quan Lục Lang là người quen biết với hắn nhất, cười nói: “Dự công tử, lang quân đang uống rượu trên lầu, lão nhân gia người không đi tiếp khách, sao lại lăn lộn cùng mấy kẻ hạ nhân bọn ta chứ?”
Một thị vệ Đông Cung liếc sang Tùy Tùy một cái đầy ý vị thâm trường, chế nhạo: “Chẳng lẽ Quan Lục huynh không biết? Phạm vi mười dặm chỉ cần có mỹ nhân, ánh mắt của Dự công tử chúng ta còn chuẩn hơn mũi tên Tiêu Linh đấy.”
Mọi người đều hiểu ý mà cười.
Tùy Tùy đang uống rượu, đột nhiên nghe thấy tên của mình, suýt nữa bị sặc.
Dự Chương Vương không tức giận chút nào, hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt hồ ly nhìn Tùy Tùy một cách tỉ mỉ: “Ồ, vị tiểu huynh đệ này trông lạ mặt, mới tới sao?”
Quan Lục Lang vội vàng giới thiệu với Tùy Tùy: “Vị này chính là Dự công tử, đường huynh của lang quân bọn ta.”
Rồi hướng sang Hoàn Minh Khuê chắp tay hành lễ: “Người mới da mặt mỏng, còn thỉnh Dự công tử giơ cao đánh khẽ.”
Dự Chương Vương liếc xéo hắn: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ bản công tử sẽ ăn người sao?”
Hắn nhìn về phía Tùy Tùy: “Tiểu huynh đệ tên gọi là gì?”
Tùy Tùy biết hắn sớm đã nhận ra mình, chỉ là hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ. Lần trước ở quán trà bên đường nàng có thể không để ý, nhưng trước mặt nhiều thị vệ như vậy nàng cũng không thể bỏ qua thể diện của đường huynh Tề Vương.
Tùy Tùy nói: “Hồi bẩm Dự công tử, tiểu nhân họ Lộc.”
Hoàn Minh Khuê lại hỏi: “Chữ Lộc nào?”
Tùy Tùy nói: “Lộc trong hươu nai.”
Hoàn Minh Khuê cười: “Tiểu huynh đệ xinh đẹp, họ cũng thật đẹp. U u lộc minh, thực dã chi bình. Ngã hữu gia thấn, cổ sắt xuy sanh*.”
(Ji: *Một đoạn trong bài thơ cổ Lộc Minh – tiếng gọi của nai – xuất hiện trong triều đại Tây Chu
Hươu nai cất tiếng hòa dịu, ăn cỏ bình ngoài đồng
Ta có khách quý, nổi trống thổi kèn)
Hoàn Minh Khuê lại hỏi: “Nghe tiểu huynh đệ nói chuyện, giống khẩu âm vùng Lũng nơi biên quan?”
Tùy Tùy gật đầu.
Đôi mắt hồ ly của Hoàn Minh Khuê nheo lại: “Nhưng ta nhìn tướng mạo của tiểu huynh đệ, lại thấy giống người Yến Triệu hơn.”
Trái tim Tùy Tùy nảy lên, trước khi phụ thân nàng nhậm chức Tiết độ sứ Tam trấn, từng đảm đương Tiết độ sứ U Châu mấy năm, khi còn bé đúng là nàng từng sống mấy năm ở Yến Triệu.
Chẳng lẽ hắn biết gì đó?
Đang suy nghĩ, liền nghe tên ăn chơi trác táng này ung dung nói: “Yến Triệu nhiều giai nhân, dung mạo như ngọc, ta thấy dung nhan tiểu huynh đệ tựa như mỹ ngọc, còn tưởng rằng là giai nhân Yến Triệu đấy.”
Tùy Tùy dở khóc dở cười, lúc ở Hà Sóc từng nghe qua đại danh của Dự Chương Vương, sau đó đến Tây Bắc bình định, lại nghe không ít sự tích của hắn từ trong miệng Hoàn Diệp, có điều nghe hắn ăn nói viển vông như vậy, miệng lưỡi trơn tru, vẫn có chút kinh ngạc.
Nàng nhịn không được cười nhẹ.
Mỹ nhân lạnh như băng sương cười lên, trong nháy mắt băng tuyết tan chảy, giống như nắng xuân ló dạng.
Hoàn Minh Khuê không khỏi nhìn đến ngẩn ra.
Hoàn Huyên không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhìn từ trên lầu xuống, chỉ thấy được sườn mặt hai người.
Chỉ thấy Hoàn Minh Khuê ngồi đối diện nàng, một lát sau mặt nàng đỏ lên, Hoàn Minh Khuê mặt mày hớn hở nói gì đó, nàng bị hắn chọc cười thật ngọt ngào, tức khắc hai mắt Hoàn Minh Khuê như bị đóng đinh.
Hoàn Huyên không nhìn nổi nữa, xoay người trở lại phòng.
Không bao lâu, Thái Tử trở về từ tịnh thất, thấy sắc mặt đệ đệ âm trầm, không nói không rằng uống rượu giải sầu. Tiếp tục nhìn sang Thái Tử Phi, tuy cố gắng hết sức giả vờ không có gì, nhưng hốc mắt ửng đỏ, trông giống như đã rơi nước mắt.
Ánh mắt Thái Tử hơi động, ung dung về chỗ ngồi, hướng hai người nói: “Vừa rồi ta thấy Tử Ngọc ở dưới lầu.”
Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Sao không mời đệ ấy lên lầu?”
Thái Tử cười nói: “Nàng còn không biết tính cách của đệ ấy sao, đang chơi trò gieo xúc xắc cùng bọn thị vệ, đánh bạc vui quên trời quên đất rồi.”
Nguyễn Nguyệt Vi cố gắng vui vẻ: “Dự Chương Vương này có chút không tốt rồi, toàn Trường An ai thắng được đệ ấy trò gieo xúc xắc chứ.”
Thái Tử nói: “Lần này A Nguyễn đoán sai rồi, vừa rồi ta xem một ván ở dưới lầu, Dự Chương Vương thua một thị vệ nhà Tử Hành hai lần, người có gương mặt hơi lạ đấy.”
Gương mặt lạ trong đám thị vệ chỉ có một, chính là ngoại trạch phụ nữ giả nam trang kia.
Nguyễn Nguyệt Vi miễn cưỡng cười: “Này cũng thật lạ.”
Thái Tử nói: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đêm Trừ Tịch đệ ấy thắng ta một khối ngọc bội tím, hôm nay cho đệ ấy một giáo huấn, mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Sắc mặt Hoàn Huyên càng thêm khó coi, đang định đứng dậy xuống tóm đăng đồ tử kia lên, không đợi hắn đứng dậy, đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu nhẹ nhàng, Hoàn Minh Khuê tự đi lên.
Thái Tử chế nhạo: “Sao chịu lên đây rồi?”
Hoàn Minh Khuê nhếch miệng cười: “Vàng bạc mang trên người đều thua hết, tạm thời hết tiền trả nợ, chỉ đành tới tìm Thái Tử và Tề Vương điện hạ tống tiền.”
Thái Tử cười nói: “Thật sự chẳng sợ gì cả.”
Vừa phân phó thị nữ lấy bát và ly ra, vừa gọi thêm vài món thịt cùng rượu và bánh ngọt.
Một cái miệng của Hoàn Minh Khuê có thể bằng mười cái, không khí trong bữa tiệc tức khắc náo nhiệt hẳn.
Tửu lượng Nguyễn Nguyệt Vi thật sự rất kém, thường ngày có yến tiệc chỉ uống một hai ly, hôm nay lại uống hết mấy ly, như thể trong ly không phải là Kiếm Nam Thiêu Xuân, mà là nước trắng.
Thái Tử thấy gò má nàng ửng hồng, đôi mắt ngập nước mơ màng, trước đó còn biết giấu đi, lúc này ánh mắt như dính trên mặt Hoàn Huyên.
Hắn biết nàng say rồi, liền nói với Hoàn Huyên và Hoàn Minh Khuê: “Thời điểm không còn sớm, ngày mai Thái Tử Phi còn phải đến dự tiệc phủ Võ An Công, thứ lỗi trước, hai đệ nhất định phải chơi thật thỏa thích đấy.”
Hoàn Huyên cũng theo đó đứng dậy muốn rời tiệc, lại bị Hoàn Minh Khuê tóm lấy vạt áo bào, tố cáo: “Sao Tử Hành có thể để ta một mình, Thái Tử điện hạ có gia thất, đệ vội vã trở về làm gì…”
Thái Tử cười vỗ lên bả vai hoàng đệ: “Khó có được lễ Thượng Nguyên, đệ ở cùng Lục đường huynh đi, không cần tiễn bọn ta.”
Nói rồi nắm tay Nguyễn Nguyệt Vi xuống lầu.
Nguyễn Nguyệt Vi chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hai chân nhũn ra, mỗi một bước đi, cầu thang dưới chân di chuyển như cơn sóng dâng trào.
Tới lầu dưới, Sơ Trúc và Ánh Lan lập tức đến đỡ lấy nàng lên xe ngựa ngoài cửa.
Thần sắc Thái Tử vẫn luôn ôn hòa, cực kỳ yêu thương Thái Tử Phi, nhưng mà khi buông rèm xe xuống, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.
Nguyễn Nguyệt Vi dựa vào đầu vai hắn, hai mắt khép lại.
Thái Tử chau mày, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Nguyễn Nguyệt Vi nỉ non một tiếng, ngã vào lớp lông cáo lót trên tọa tháp.
Thái Tử lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
……
Phu phụ Thái Tử đi rồi, ánh mắt Hoàn Minh Khuê trong nháy mắt khôi phục lại thanh tỉnh, cầm lấy bầu rượu, sắp sửa rót rượu vào ly của Hoàn Huyên.
Hoàn Huyên duỗi tay che miệng ly nói: “Không cần.”
Hoàn Minh Khuê cười “Khì khì”, đặt bầu rượu xuống, nhìn lướt qua lầu dưới, thở dài nói: “Tử Hành, đệ tính làm sao giải quyết chuyện này?”
Hoàn Huyên nhấc mí mắt, không phản ứng hắn.
Trong đôi mắt hồ ly của Hoàn Minh Khuê hiếm khi không có bất cần đời ngày thường: “Ba năm rồi, đệ vẫn không buông được nàng sao?”
“Nàng” là đang chỉ ai, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Hoàn Huyên nói: “Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Hoàn Minh Khuê cười nhạt: “Đệ không thấy ánh mắt vừa rồi nàng nhìn đệ sao?”
Hoàn Huyên có chút kinh ngạc: “Ánh mắt gì?”
Ban nãy hắn không nhìn Nguyễn Nguyệt Vi, thứ nhất là tị hiềm, thứ hai cũng là vì phân tâm, cứ mãi nhìn xuống dưới lầu.
Hoàn Minh Khuê trâm ngâm nhìn hắn: “Nếu đệ đã buông được Nguyễn tam nương, nên thú thê sinh tử, làm chức Tề Vương của đệ đi.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nếu còn nhớ mong nàng, thì càng không nên tìm một nữ tử có dung mạo tương tự để an ủi.”
Hoàn Huyên nhăn mày.
Hoàn Minh Khuê nhẹ thở dài: “Cũng không phải ngu huynh mơ ước người của đệ. Ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng ấy, không thể không khuyên đệ một câu. Dù là suy nghĩ vì nữ nhân Lộc thị này, đệ cũng nên cắt đứt sớm đi.”
Bên khóe môi hắn treo nụ cười, nhưng lời nói lại lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao: “Ngày nào đó đệ hoàn toàn buông được Nguyễn tam nương, đệ còn yêu nàng như yêu hình bóng trong lòng mình sao? Đến lúc đó nhìn gương mặt kia, đệ có hổ thẹn không? Có chán ghét không? Đến lúc đó đệ tính giải quyết nàng thế nào? Bố thí chút tiền rồi đuổi đi sao? Hay khóa trong hoang trạch kia của đệ không dòm ngó tới, đến tận cuối đời sao?”
Hoàn Huyên nâng mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tàn nhẫn: “Đây là chuyện của bản thân ta, không phiền Lục đường huynh nhọc lòng.”
Hoàn Minh Khuê thở dài nói: “Ta không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của đệ.”
Hoàn Huyên cầm bầu rượu rót đầy ly của Hoàn Minh Khuê và chính mình, lạnh lùng nói: “Ta biết huynh được trưởng huynh phó thác chăm sóc ta, nhưng giờ đây ta không còn là trẻ con, chuyện của bản thân có thể tự làm chủ.”
Hắn ngừng một chút: “Mấy năm nay, không biết tạ ơn thế nào.”
Dứt lời hắn bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông ly xuống, đứng dậy vái chào: “Thứ lỗi, Lục đường huynh.” Liền lập tức xoay người rời đi.
Hoàn Minh Khuê nhìn bóng dáng của hắn, lắc đầu cười khổ.
……
Lúc ra khỏi Quỳnh Lâm các, trên đường vẫn đông đúc ngựa xe, nhộn nhịp sầm uất, người đi đường lũ lượt nối gót kề vai.
Trong tay mọi người cầm các loại đèn lồng, có loại làm từ giấy, lụa, da, đặc sắc hơn một chút là đèn lồng lưu ly di chuyển theo đám đông, ánh sáng trong thành tụ lại như thể biến thành một dòng sông, chậm rãi chảy xuôi nơi phố lớn ngõ nhỏ.
Nhìn từ lưng ngựa cao tám thước, cảnh trí này đẹp tựa như mộng cảnh.
Nhưng Hoàn Huyên lại không có lòng dạ nào thưởng thức.
Hắn vẫn đi sóng vai cùng Tùy Tùy như trước, nhưng không còn thoải mái vui vẻ như lúc tới nữa, từ khi ra khỏi Quỳnh Lâm các, hắn không nói một lời nào với nàng.
Tùy Tùy thoáng nhìn thần sắc của hắn, liền biết không được thả đèn sông Khúc Giang Trì rồi.
Hiếm khi ra ngoài chơi một lần, còn ngẫu nhiên gặp được người trong lòng thương nhớ ngày đêm nắm tay đi chơi cùng phu quân, tâm tình lúc này của hắn cũng có thể hiểu được.
May mà Tùy Tùy không mấy khao khát việc thả đèn sông, lúc ở Hà Sóc, lễ Thượng Nguyên nàng cũng theo phụ thân đi thả đèn sông mấy lần, không biết đã thả bao nhiêu chiếc, trên mỗi đèn sông đều viết cùng một nguyện vọng, chỉ cầu người một nhà đoàn viên, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được.
Nàng lặng lẽ đi sau cách một con ngựa, không quấy rầy hắn —— đặt mình vào hoàn cảnh của người mà nghĩ, lúc này nhất định hắn muốn yên tĩnh một mình.
Hai người kẻ trước người sau hướng về phía Nam thành, quả nhiên Hoàn Huyên không hướng về Khúc Giang Trì ở phía đông, mà là đi về phía Sơn Trì viện ở phía Tây.
Dòng người hầu như đều ồ ạt đi về hướng Khúc Giang Trì, đường trở về Sơn Trì viện ngựa xe thưa thớt, so với náo nhiệt lúc trước, càng có vẻ vắng vẻ yên ắng.
Hoàn Huyên bỗng nhiên đi chậm lại, song song với nàng, quay sang lạnh lùng nói: “Ngươi biết chơi trò gieo xúc xắc?”
Tùy Tùy gật đầu nói: “Người trong thôn đều chơi, dân nữ học từ phụ thân.”
“Thứ ngươi biết không ít nhỉ.” Hoàn Huyên nói, trong giọng có chút mỉa mai.
Tùy Tùy nghe hắn nói ắt hẳn có điều chẳng lành, liền không tiếp lời.
“Ngươi thắng được gì từ Dự Chương Vương?” Qua một lát hắn lại hỏi.
Tùy Tùy nói: “Hai miếng vàng, một khối ngọc bội…”
Mặt Hoàn Huyên trầm xuống.
Tùy Tùy nói tiếp: “Dân nữ không lấy ngọc bội.”
Sắc mặt Hoàn Huyên hơi nguôi ngoai: “Vốn không nên lấy.”
Tùy Tùy nói: “Phải trả vàng về sao?”
“Ngươi thắng được thì giữ lại đi,” Hoàn Huyên tức giận nói, “Dự Chương Vương gia đại nghiệp đại, không thèm vào hai miếng vàng đâu.”
“Đa tạ điện hạ.” Tùy Tùy nói, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải tới cửa hàng son phấn Thường gia lấy tiền, lụa gấm mà Hoàn Huyên ban thưởng trong Sơn Trì Viện cũng không tiện mang theo, có hai miếng vàng bên người, không sợ không có lộ phí rồi.
Hoàn Huyên hừ lạnh không nói gì.
Hai người yên lặng đi khoảng mười dặm, Hoàn Huyên bỗng quay đầu hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi Cô sao?”
Tùy Tùy nhất thời có chút không nắm bắt được đầu mối, nàng tự hỏi mình còn tính là thấu hiểu nhân tâm không, Hoàn Huyên luôn khiến nàng hết đường xoay xở, tâm tư người này còn khó đoán hơn thời tiết tháng tư, mà cứ thích để người khác đoán.
Nàng suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra muốn hỏi gì, chỉ có thể hàn huyên: “Ngày mai điện hạ phải vào cung sao?”
Hoàn Huyên liếc nàng, nhất thời không biết nàng thật sự trì độn hay giả bộ hồ đồ.
“Ngươi biết đôi phu phụ lúc nãy gặp được trong tửu lầu là ai không?” Hoàn Huyên nói.
Thì ra là chuyện vặt vãnh này, Tùy Tùy bừng tỉnh đại ngộ, có điều nàng thật sự không rõ vì sao Tề Vương chủ động nhắc tới việc này, chẳng phải không nên đề cập tới, chỉ xem như việc này không phát sinh sao?
Nàng cân nhắc một chút, thận trọng gật đầu: “Là Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi.”
Hoàn Huyên nói: “Ngươi gặp Thái Tử Phi rồi?”
“Hồi bẩm điện hạ, dân nữ gặp rồi.”
“Ngươi biết ngươi giống nàng không?”
“Biết.”
Hoàn Huyên nhìn vào mắt nàng, muốn nhìn ra chút tâm tư từ trong mắt nàng, nhưng đôi mắt màu hổ phách chỉ có hoang mang nhàn nhạt.
Hắn mím môi: “Lúc nào thì biết?”
Tùy Tùy suy nghĩ thời điểm nào biết thì hợp lý nhất, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là lúc viện tử đổi tên.”
“Cho nên ngươi biết ta vì sao mang ngươi về Trường An.” Hoàn Huyên nói.
Tùy Tùy nói: “Dân nữ biết.”
“Ngươi không oán trách sao?” Hoàn Huyên nâng mí mắt nhìn nàng.
Tùy Tùy thầm nghiền ngẫm một nữ nhân thực sự nghèo khó gặp phải loại chuyện này nên có phản ứng thế nào, nhưng mà nàng không phải Lộc Tùy Tùy thật sự, luôn có một tầng cách biệt, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức: “Dân nữ không oán, bởi vì gương mặt này, dân nữ mới có thể ở bên cạnh điện hạ.”
“Muốn ngươi làm một người khác ngươi cũng cam tâm tình nguyện?” Hoàn Huyên nói.
Ngữ khí của hắn không có ý tốt, nhưng Tùy Tùy lại không biết lời nào của mình đã đắc tội hắn, nghĩ lại hẳn là do vừa rồi gặp Nguyễn Nguyệt Vi, chuyện tìm thế thân để chính chủ đúng lúc bắt gặp, hiện tại trong lòng không thoải mái, liền trút cơn giận lên người nàng.
Hắn nhất định phải kiếm chuyện, dù nói cái gì hắn đều có thể moi ra lỗi sai.
Tùy Tùy tốt tính, cũng vì lừa gạt hắn mà thẹn trong lòng, mọi việc đều nguyện ý nhân nhượng hắn nhiều hơn, nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần lặp lại.
Nàng cũng có chút mệt mỏi, miễn cưỡng nói: “Điện hạ có ân cứu mạng với dân nữ, dân nữ hầu hạ điện hạ là điều nên làm. Điện hạ muốn dân nữ làm người thế nào, dân nữ liền làm người thế nấy.”
“Nếu người cứu ngươi không phải là Cô, là Dự Chương Vương thì sao?” Hoàn Huyên cười nhạt, “Chẳng lẽ hắn muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm sao?”
Nếu người phát hiện nàng là Dự Chương Vương, nàng không chờ dưỡng thương tốt đã tìm cơ hội chạy rồi.
Nhưng nàng không thể nói thật, chỉ đành nói: “Không phải.”
Hoàn Huyên nói: “Hoàn Minh Khuê khác gì với Cô chứ? Ngươi đi theo hắn cũng cẩm y ngọc thực, hắn ân cần ôn nhu hơn Cô, phong lưu lãng mạn hơn Cô, ngươi theo hắn không tốt hơn Cô sao?”
Tùy Tùy mím môi, nàng biết nói lời gì để có thể trấn an hắn đây, hắn không nghe được những lời hắn muốn từ Nguyễn Nguyệt Vi, thân là một thế thân hợp cách nên nói cho hắn nghe.
Nhưng nàng không thể mở miệng, câu nói kia vướng trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.
“Hắn rất thích ngươi,” Hoàn Huyên nói tiếp, “Trong lòng hắn không có người nào, ngươi đi theo hắn cũng không cần giả vờ làm một người khác, ngươi đi theo Cô cũng chỉ là một thứ hàng giả.”
Ngừng một chút: “Chẳng lẽ ngươi thích làm hàng giả sao?”
Tùy Tùy vẫn nói: “Điện hạ muốn dân nữ làm thứ gì, dân nữ làm thứ đó.”
Hoàn Huyên nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, chợt cười nhạt: “Rất tốt, coi như ngươi tự biết thân biết phận, người như ngươi cũng chỉ xứng làm hàng giả.”
Thanh âm của hắn đột nhiên lạnh lẽo: “Từ nay về sau ngươi đừng quên, an an phận phận, cả đời làm hàng giả của ngươi, đừng ảo tưởng điều gì khác.”
Vứt xuống mấy câu này, hắn đột ngột quay đầu ngựa, để Tùy Tùy ngẩn ngơ tại chỗ.
Hoàn Huyên không nói tiếng nào đã quay đầu đi, lộ rõ đang giận nàng, về lại Vương phủ.
Bọn thị vệ đi phía sau hơn mười bước, không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Tề Vương điện hạ quay đầu ngựa, hai mặt nhìn nhau, không rõ nội tình.
Sắc mặt Tề Vương điện hạ từ lúc ra khỏi Quỳnh Lâm các đã không tốt lắm, bọn họ còn trông chờ Lộc cô nương có thể an ủi hắn, ai ngờ hai người đi cạnh nhau một đoạn đường, ngược lại thành thế này.
Nhưng bọn họ là thị vệ của Tề Vương, chỉ có thể đi theo Tề Vương, mặc dù có chút lo lắng Lộc cô nương một mình cô đơn, cũng chỉ đành giục ngựa theo sau.
Hoàn Huyên cưỡi ngựa cũng không nhanh, đám người Quan Lục và Tống Cửu rất nhanh đã đuổi kịp, ở phía sau cách hai thân ngựa, thận trọng đi theo.
Hoàn Huyên quay đầu quét mắt nhìn bọn họ một cái, thấy mười mấy thị vệ đều đang ở phía sau, nhướng mày, chỉ vào hai người Tống Cửu và Mã Trung Thuận nói: “Các ngươi đưa nàng trở về Sơn Trì viện.”
Bọn thị vệ thở phào nhẹ nhõm, hơn nửa đêm, dân cư ở đây lại thưa thớt, Lộc cô nương xinh đẹp như vậy, một mình cưỡi ngựa đi trong đêm, thật đúng là khiến người ta không yên lòng.
Hoàn Huyên liếc sang hai người, lạnh lùng nói: “Thất thần làm gì, còn không mau đi?”
Hai người vội vàng thúc ngựa bỏ chạy thật nhanh.
Lúc này Hoàn Huyên mới xoay người, kẹp thân ngựa, hướng tới Tề Vương phủ nơi thành Bắc.
Nơi mà người thường có thể đi dạo nhiều vô số, nhưng kẻ hàng đêm sênh ca như hắn, ngày thường chỗ nào nên chơi đều chơi đủ rồi, đêm Thượng Nguyên chẳng qua là nhiều đèn hơn một chút, đi dạo vẫn là nơi thường đi.
Rượu và thức ăn của Quỳnh Lâm các là thứ mới lạ tinh xảo nhất trong toàn bộ tửu lầu ở Trường An, hắn đi dạo mệt mỏi muốn ngồi xuống ăn chút đồ ăn khuya, nghĩ đến đầu tiên chính là nơi này.
Hoàn Minh Khuê vào Quỳnh Lâm các, ánh mắt hướng lên ca cơ vũ kỹ trên đài cao trước, chỉ trong phút chốc liền biết không có gì để khen, đa số đều là gương mặt quen thuộc, hai người mới tới tư sắc cũng thường thường.
Tiếp đó hắn nhận ra thị vệ của Đông Cung và Tề Vương phủ, kinh ngạc xoa cằm, hai người này chỉ kém chút nữa là rút đao chém nhau, đêm Thượng Nguyên lại cùng nhau đến tửu lầu, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó hắn liền phát hiện Tùy Tùy mặc y phục thị vệ trong đám người, xa xa chỉ trông thấy một bóng dáng mơ hồ, hai mắt liền sáng lên.
Tùy Tùy mặc nam trang khó phân nam nữ, có thể lừa được đại đa số nam tử lỗ mãng, nhưng thân hình vóc dáng của nam tử và nữ tử thành niên suy cho cùng vẫn bất đồng, Dự Chương Vương là ai chứ, đánh giá sơ qua liền nhìn ra nàng là nữ tử.
Trong nháy mắt, hắn đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, “Chậc” một tiếng, liếc mắt hướng lên lầu trên một cái.
Hoàn Tử Hành này cũng thật là, lễ Thượng Nguyên mang theo mỹ nhân ra ngoài, bản thân thì ngồi trên lầu hưởng lạc, còn mỹ nhân thì ghẻ lạnh dưới lầu.
Dự Chương Vương thích nhất là thương hoa tiếc ngọc, vừa thấy mỹ nhân chịu vắng vẻ, liền nhịn không được muốn đến sưởi ấm một chút.
Hắn không nói hai lời liền đi về phía bọn thị vệ.
Hoàn Huyên đang nhìn từ trên lầu, hắn muốn lao xuống kéo nữ thợ săn kia đi ngay, nhưng lại chẳng làm gì cả, như thể muốn chứng minh thứ gì đó.
Hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu kia trong phút chốc, bất tri bất giác sống lưng căng cứng.
Hoàn Minh Khuê tựa hồ nhận ra được ánh mắt của hắn, bước chân dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thậm chí còn cong cong khóe miệng với hắn.
Hoàn Huyên không cười nổi, nếu trong tay có cung tiễn, hắn ước chừng đã bắn chết tên đăng đồ tử này bằng một mũi tên rồi.
Đáng tiếc Tề Vương không mang theo cung tiễn, Hoàn Minh Khuê vẫn bình bình an an đi vào giữa bọn thị vệ.
Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt Tùy Tùy, hắn hơi ngẩn người, bước chân ngừng một chút, ngay sau đó khôi phục bộ dáng cợt nhả ngày thường, không nhìn nơi khác mà ngồi xuống đối diện Tùy Tùy.
Hắn thường xuyên la cà ở Đông Cung và Tề Vương phủ, thị vệ hai bên không ai không biết, đều cười hành lễ với hắn.
Hoàn Minh Khuê hoàn toàn không ra vẻ quận vương, cười chào hỏi cùng bọn họ.
Hắn thường xuyên trà trộn vào phố phường, gần như thị vệ nơi này đều từng uống rượu đánh bạc với hắn, thị vệ Thống lĩnh của Hoàn Huyên – Quan Lục Lang là người quen biết với hắn nhất, cười nói: “Dự công tử, lang quân đang uống rượu trên lầu, lão nhân gia người không đi tiếp khách, sao lại lăn lộn cùng mấy kẻ hạ nhân bọn ta chứ?”
Một thị vệ Đông Cung liếc sang Tùy Tùy một cái đầy ý vị thâm trường, chế nhạo: “Chẳng lẽ Quan Lục huynh không biết? Phạm vi mười dặm chỉ cần có mỹ nhân, ánh mắt của Dự công tử chúng ta còn chuẩn hơn mũi tên Tiêu Linh đấy.”
Mọi người đều hiểu ý mà cười.
Tùy Tùy đang uống rượu, đột nhiên nghe thấy tên của mình, suýt nữa bị sặc.
Dự Chương Vương không tức giận chút nào, hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt hồ ly nhìn Tùy Tùy một cách tỉ mỉ: “Ồ, vị tiểu huynh đệ này trông lạ mặt, mới tới sao?”
Quan Lục Lang vội vàng giới thiệu với Tùy Tùy: “Vị này chính là Dự công tử, đường huynh của lang quân bọn ta.”
Rồi hướng sang Hoàn Minh Khuê chắp tay hành lễ: “Người mới da mặt mỏng, còn thỉnh Dự công tử giơ cao đánh khẽ.”
Dự Chương Vương liếc xéo hắn: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ bản công tử sẽ ăn người sao?”
Hắn nhìn về phía Tùy Tùy: “Tiểu huynh đệ tên gọi là gì?”
Tùy Tùy biết hắn sớm đã nhận ra mình, chỉ là hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ. Lần trước ở quán trà bên đường nàng có thể không để ý, nhưng trước mặt nhiều thị vệ như vậy nàng cũng không thể bỏ qua thể diện của đường huynh Tề Vương.
Tùy Tùy nói: “Hồi bẩm Dự công tử, tiểu nhân họ Lộc.”
Hoàn Minh Khuê lại hỏi: “Chữ Lộc nào?”
Tùy Tùy nói: “Lộc trong hươu nai.”
Hoàn Minh Khuê cười: “Tiểu huynh đệ xinh đẹp, họ cũng thật đẹp. U u lộc minh, thực dã chi bình. Ngã hữu gia thấn, cổ sắt xuy sanh*.”
(Ji: *Một đoạn trong bài thơ cổ Lộc Minh – tiếng gọi của nai – xuất hiện trong triều đại Tây Chu
Hươu nai cất tiếng hòa dịu, ăn cỏ bình ngoài đồng
Ta có khách quý, nổi trống thổi kèn)
Hoàn Minh Khuê lại hỏi: “Nghe tiểu huynh đệ nói chuyện, giống khẩu âm vùng Lũng nơi biên quan?”
Tùy Tùy gật đầu.
Đôi mắt hồ ly của Hoàn Minh Khuê nheo lại: “Nhưng ta nhìn tướng mạo của tiểu huynh đệ, lại thấy giống người Yến Triệu hơn.”
Trái tim Tùy Tùy nảy lên, trước khi phụ thân nàng nhậm chức Tiết độ sứ Tam trấn, từng đảm đương Tiết độ sứ U Châu mấy năm, khi còn bé đúng là nàng từng sống mấy năm ở Yến Triệu.
Chẳng lẽ hắn biết gì đó?
Đang suy nghĩ, liền nghe tên ăn chơi trác táng này ung dung nói: “Yến Triệu nhiều giai nhân, dung mạo như ngọc, ta thấy dung nhan tiểu huynh đệ tựa như mỹ ngọc, còn tưởng rằng là giai nhân Yến Triệu đấy.”
Tùy Tùy dở khóc dở cười, lúc ở Hà Sóc từng nghe qua đại danh của Dự Chương Vương, sau đó đến Tây Bắc bình định, lại nghe không ít sự tích của hắn từ trong miệng Hoàn Diệp, có điều nghe hắn ăn nói viển vông như vậy, miệng lưỡi trơn tru, vẫn có chút kinh ngạc.
Nàng nhịn không được cười nhẹ.
Mỹ nhân lạnh như băng sương cười lên, trong nháy mắt băng tuyết tan chảy, giống như nắng xuân ló dạng.
Hoàn Minh Khuê không khỏi nhìn đến ngẩn ra.
Hoàn Huyên không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhìn từ trên lầu xuống, chỉ thấy được sườn mặt hai người.
Chỉ thấy Hoàn Minh Khuê ngồi đối diện nàng, một lát sau mặt nàng đỏ lên, Hoàn Minh Khuê mặt mày hớn hở nói gì đó, nàng bị hắn chọc cười thật ngọt ngào, tức khắc hai mắt Hoàn Minh Khuê như bị đóng đinh.
Hoàn Huyên không nhìn nổi nữa, xoay người trở lại phòng.
Không bao lâu, Thái Tử trở về từ tịnh thất, thấy sắc mặt đệ đệ âm trầm, không nói không rằng uống rượu giải sầu. Tiếp tục nhìn sang Thái Tử Phi, tuy cố gắng hết sức giả vờ không có gì, nhưng hốc mắt ửng đỏ, trông giống như đã rơi nước mắt.
Ánh mắt Thái Tử hơi động, ung dung về chỗ ngồi, hướng hai người nói: “Vừa rồi ta thấy Tử Ngọc ở dưới lầu.”
Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Sao không mời đệ ấy lên lầu?”
Thái Tử cười nói: “Nàng còn không biết tính cách của đệ ấy sao, đang chơi trò gieo xúc xắc cùng bọn thị vệ, đánh bạc vui quên trời quên đất rồi.”
Nguyễn Nguyệt Vi cố gắng vui vẻ: “Dự Chương Vương này có chút không tốt rồi, toàn Trường An ai thắng được đệ ấy trò gieo xúc xắc chứ.”
Thái Tử nói: “Lần này A Nguyễn đoán sai rồi, vừa rồi ta xem một ván ở dưới lầu, Dự Chương Vương thua một thị vệ nhà Tử Hành hai lần, người có gương mặt hơi lạ đấy.”
Gương mặt lạ trong đám thị vệ chỉ có một, chính là ngoại trạch phụ nữ giả nam trang kia.
Nguyễn Nguyệt Vi miễn cưỡng cười: “Này cũng thật lạ.”
Thái Tử nói: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đêm Trừ Tịch đệ ấy thắng ta một khối ngọc bội tím, hôm nay cho đệ ấy một giáo huấn, mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Sắc mặt Hoàn Huyên càng thêm khó coi, đang định đứng dậy xuống tóm đăng đồ tử kia lên, không đợi hắn đứng dậy, đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu nhẹ nhàng, Hoàn Minh Khuê tự đi lên.
Thái Tử chế nhạo: “Sao chịu lên đây rồi?”
Hoàn Minh Khuê nhếch miệng cười: “Vàng bạc mang trên người đều thua hết, tạm thời hết tiền trả nợ, chỉ đành tới tìm Thái Tử và Tề Vương điện hạ tống tiền.”
Thái Tử cười nói: “Thật sự chẳng sợ gì cả.”
Vừa phân phó thị nữ lấy bát và ly ra, vừa gọi thêm vài món thịt cùng rượu và bánh ngọt.
Một cái miệng của Hoàn Minh Khuê có thể bằng mười cái, không khí trong bữa tiệc tức khắc náo nhiệt hẳn.
Tửu lượng Nguyễn Nguyệt Vi thật sự rất kém, thường ngày có yến tiệc chỉ uống một hai ly, hôm nay lại uống hết mấy ly, như thể trong ly không phải là Kiếm Nam Thiêu Xuân, mà là nước trắng.
Thái Tử thấy gò má nàng ửng hồng, đôi mắt ngập nước mơ màng, trước đó còn biết giấu đi, lúc này ánh mắt như dính trên mặt Hoàn Huyên.
Hắn biết nàng say rồi, liền nói với Hoàn Huyên và Hoàn Minh Khuê: “Thời điểm không còn sớm, ngày mai Thái Tử Phi còn phải đến dự tiệc phủ Võ An Công, thứ lỗi trước, hai đệ nhất định phải chơi thật thỏa thích đấy.”
Hoàn Huyên cũng theo đó đứng dậy muốn rời tiệc, lại bị Hoàn Minh Khuê tóm lấy vạt áo bào, tố cáo: “Sao Tử Hành có thể để ta một mình, Thái Tử điện hạ có gia thất, đệ vội vã trở về làm gì…”
Thái Tử cười vỗ lên bả vai hoàng đệ: “Khó có được lễ Thượng Nguyên, đệ ở cùng Lục đường huynh đi, không cần tiễn bọn ta.”
Nói rồi nắm tay Nguyễn Nguyệt Vi xuống lầu.
Nguyễn Nguyệt Vi chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hai chân nhũn ra, mỗi một bước đi, cầu thang dưới chân di chuyển như cơn sóng dâng trào.
Tới lầu dưới, Sơ Trúc và Ánh Lan lập tức đến đỡ lấy nàng lên xe ngựa ngoài cửa.
Thần sắc Thái Tử vẫn luôn ôn hòa, cực kỳ yêu thương Thái Tử Phi, nhưng mà khi buông rèm xe xuống, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.
Nguyễn Nguyệt Vi dựa vào đầu vai hắn, hai mắt khép lại.
Thái Tử chau mày, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Nguyễn Nguyệt Vi nỉ non một tiếng, ngã vào lớp lông cáo lót trên tọa tháp.
Thái Tử lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
……
Phu phụ Thái Tử đi rồi, ánh mắt Hoàn Minh Khuê trong nháy mắt khôi phục lại thanh tỉnh, cầm lấy bầu rượu, sắp sửa rót rượu vào ly của Hoàn Huyên.
Hoàn Huyên duỗi tay che miệng ly nói: “Không cần.”
Hoàn Minh Khuê cười “Khì khì”, đặt bầu rượu xuống, nhìn lướt qua lầu dưới, thở dài nói: “Tử Hành, đệ tính làm sao giải quyết chuyện này?”
Hoàn Huyên nhấc mí mắt, không phản ứng hắn.
Trong đôi mắt hồ ly của Hoàn Minh Khuê hiếm khi không có bất cần đời ngày thường: “Ba năm rồi, đệ vẫn không buông được nàng sao?”
“Nàng” là đang chỉ ai, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Hoàn Huyên nói: “Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Hoàn Minh Khuê cười nhạt: “Đệ không thấy ánh mắt vừa rồi nàng nhìn đệ sao?”
Hoàn Huyên có chút kinh ngạc: “Ánh mắt gì?”
Ban nãy hắn không nhìn Nguyễn Nguyệt Vi, thứ nhất là tị hiềm, thứ hai cũng là vì phân tâm, cứ mãi nhìn xuống dưới lầu.
Hoàn Minh Khuê trâm ngâm nhìn hắn: “Nếu đệ đã buông được Nguyễn tam nương, nên thú thê sinh tử, làm chức Tề Vương của đệ đi.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nếu còn nhớ mong nàng, thì càng không nên tìm một nữ tử có dung mạo tương tự để an ủi.”
Hoàn Huyên nhăn mày.
Hoàn Minh Khuê nhẹ thở dài: “Cũng không phải ngu huynh mơ ước người của đệ. Ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng ấy, không thể không khuyên đệ một câu. Dù là suy nghĩ vì nữ nhân Lộc thị này, đệ cũng nên cắt đứt sớm đi.”
Bên khóe môi hắn treo nụ cười, nhưng lời nói lại lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao: “Ngày nào đó đệ hoàn toàn buông được Nguyễn tam nương, đệ còn yêu nàng như yêu hình bóng trong lòng mình sao? Đến lúc đó nhìn gương mặt kia, đệ có hổ thẹn không? Có chán ghét không? Đến lúc đó đệ tính giải quyết nàng thế nào? Bố thí chút tiền rồi đuổi đi sao? Hay khóa trong hoang trạch kia của đệ không dòm ngó tới, đến tận cuối đời sao?”
Hoàn Huyên nâng mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tàn nhẫn: “Đây là chuyện của bản thân ta, không phiền Lục đường huynh nhọc lòng.”
Hoàn Minh Khuê thở dài nói: “Ta không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của đệ.”
Hoàn Huyên cầm bầu rượu rót đầy ly của Hoàn Minh Khuê và chính mình, lạnh lùng nói: “Ta biết huynh được trưởng huynh phó thác chăm sóc ta, nhưng giờ đây ta không còn là trẻ con, chuyện của bản thân có thể tự làm chủ.”
Hắn ngừng một chút: “Mấy năm nay, không biết tạ ơn thế nào.”
Dứt lời hắn bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông ly xuống, đứng dậy vái chào: “Thứ lỗi, Lục đường huynh.” Liền lập tức xoay người rời đi.
Hoàn Minh Khuê nhìn bóng dáng của hắn, lắc đầu cười khổ.
……
Lúc ra khỏi Quỳnh Lâm các, trên đường vẫn đông đúc ngựa xe, nhộn nhịp sầm uất, người đi đường lũ lượt nối gót kề vai.
Trong tay mọi người cầm các loại đèn lồng, có loại làm từ giấy, lụa, da, đặc sắc hơn một chút là đèn lồng lưu ly di chuyển theo đám đông, ánh sáng trong thành tụ lại như thể biến thành một dòng sông, chậm rãi chảy xuôi nơi phố lớn ngõ nhỏ.
Nhìn từ lưng ngựa cao tám thước, cảnh trí này đẹp tựa như mộng cảnh.
Nhưng Hoàn Huyên lại không có lòng dạ nào thưởng thức.
Hắn vẫn đi sóng vai cùng Tùy Tùy như trước, nhưng không còn thoải mái vui vẻ như lúc tới nữa, từ khi ra khỏi Quỳnh Lâm các, hắn không nói một lời nào với nàng.
Tùy Tùy thoáng nhìn thần sắc của hắn, liền biết không được thả đèn sông Khúc Giang Trì rồi.
Hiếm khi ra ngoài chơi một lần, còn ngẫu nhiên gặp được người trong lòng thương nhớ ngày đêm nắm tay đi chơi cùng phu quân, tâm tình lúc này của hắn cũng có thể hiểu được.
May mà Tùy Tùy không mấy khao khát việc thả đèn sông, lúc ở Hà Sóc, lễ Thượng Nguyên nàng cũng theo phụ thân đi thả đèn sông mấy lần, không biết đã thả bao nhiêu chiếc, trên mỗi đèn sông đều viết cùng một nguyện vọng, chỉ cầu người một nhà đoàn viên, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được.
Nàng lặng lẽ đi sau cách một con ngựa, không quấy rầy hắn —— đặt mình vào hoàn cảnh của người mà nghĩ, lúc này nhất định hắn muốn yên tĩnh một mình.
Hai người kẻ trước người sau hướng về phía Nam thành, quả nhiên Hoàn Huyên không hướng về Khúc Giang Trì ở phía đông, mà là đi về phía Sơn Trì viện ở phía Tây.
Dòng người hầu như đều ồ ạt đi về hướng Khúc Giang Trì, đường trở về Sơn Trì viện ngựa xe thưa thớt, so với náo nhiệt lúc trước, càng có vẻ vắng vẻ yên ắng.
Hoàn Huyên bỗng nhiên đi chậm lại, song song với nàng, quay sang lạnh lùng nói: “Ngươi biết chơi trò gieo xúc xắc?”
Tùy Tùy gật đầu nói: “Người trong thôn đều chơi, dân nữ học từ phụ thân.”
“Thứ ngươi biết không ít nhỉ.” Hoàn Huyên nói, trong giọng có chút mỉa mai.
Tùy Tùy nghe hắn nói ắt hẳn có điều chẳng lành, liền không tiếp lời.
“Ngươi thắng được gì từ Dự Chương Vương?” Qua một lát hắn lại hỏi.
Tùy Tùy nói: “Hai miếng vàng, một khối ngọc bội…”
Mặt Hoàn Huyên trầm xuống.
Tùy Tùy nói tiếp: “Dân nữ không lấy ngọc bội.”
Sắc mặt Hoàn Huyên hơi nguôi ngoai: “Vốn không nên lấy.”
Tùy Tùy nói: “Phải trả vàng về sao?”
“Ngươi thắng được thì giữ lại đi,” Hoàn Huyên tức giận nói, “Dự Chương Vương gia đại nghiệp đại, không thèm vào hai miếng vàng đâu.”
“Đa tạ điện hạ.” Tùy Tùy nói, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải tới cửa hàng son phấn Thường gia lấy tiền, lụa gấm mà Hoàn Huyên ban thưởng trong Sơn Trì Viện cũng không tiện mang theo, có hai miếng vàng bên người, không sợ không có lộ phí rồi.
Hoàn Huyên hừ lạnh không nói gì.
Hai người yên lặng đi khoảng mười dặm, Hoàn Huyên bỗng quay đầu hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi Cô sao?”
Tùy Tùy nhất thời có chút không nắm bắt được đầu mối, nàng tự hỏi mình còn tính là thấu hiểu nhân tâm không, Hoàn Huyên luôn khiến nàng hết đường xoay xở, tâm tư người này còn khó đoán hơn thời tiết tháng tư, mà cứ thích để người khác đoán.
Nàng suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra muốn hỏi gì, chỉ có thể hàn huyên: “Ngày mai điện hạ phải vào cung sao?”
Hoàn Huyên liếc nàng, nhất thời không biết nàng thật sự trì độn hay giả bộ hồ đồ.
“Ngươi biết đôi phu phụ lúc nãy gặp được trong tửu lầu là ai không?” Hoàn Huyên nói.
Thì ra là chuyện vặt vãnh này, Tùy Tùy bừng tỉnh đại ngộ, có điều nàng thật sự không rõ vì sao Tề Vương chủ động nhắc tới việc này, chẳng phải không nên đề cập tới, chỉ xem như việc này không phát sinh sao?
Nàng cân nhắc một chút, thận trọng gật đầu: “Là Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi.”
Hoàn Huyên nói: “Ngươi gặp Thái Tử Phi rồi?”
“Hồi bẩm điện hạ, dân nữ gặp rồi.”
“Ngươi biết ngươi giống nàng không?”
“Biết.”
Hoàn Huyên nhìn vào mắt nàng, muốn nhìn ra chút tâm tư từ trong mắt nàng, nhưng đôi mắt màu hổ phách chỉ có hoang mang nhàn nhạt.
Hắn mím môi: “Lúc nào thì biết?”
Tùy Tùy suy nghĩ thời điểm nào biết thì hợp lý nhất, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là lúc viện tử đổi tên.”
“Cho nên ngươi biết ta vì sao mang ngươi về Trường An.” Hoàn Huyên nói.
Tùy Tùy nói: “Dân nữ biết.”
“Ngươi không oán trách sao?” Hoàn Huyên nâng mí mắt nhìn nàng.
Tùy Tùy thầm nghiền ngẫm một nữ nhân thực sự nghèo khó gặp phải loại chuyện này nên có phản ứng thế nào, nhưng mà nàng không phải Lộc Tùy Tùy thật sự, luôn có một tầng cách biệt, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức: “Dân nữ không oán, bởi vì gương mặt này, dân nữ mới có thể ở bên cạnh điện hạ.”
“Muốn ngươi làm một người khác ngươi cũng cam tâm tình nguyện?” Hoàn Huyên nói.
Ngữ khí của hắn không có ý tốt, nhưng Tùy Tùy lại không biết lời nào của mình đã đắc tội hắn, nghĩ lại hẳn là do vừa rồi gặp Nguyễn Nguyệt Vi, chuyện tìm thế thân để chính chủ đúng lúc bắt gặp, hiện tại trong lòng không thoải mái, liền trút cơn giận lên người nàng.
Hắn nhất định phải kiếm chuyện, dù nói cái gì hắn đều có thể moi ra lỗi sai.
Tùy Tùy tốt tính, cũng vì lừa gạt hắn mà thẹn trong lòng, mọi việc đều nguyện ý nhân nhượng hắn nhiều hơn, nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần lặp lại.
Nàng cũng có chút mệt mỏi, miễn cưỡng nói: “Điện hạ có ân cứu mạng với dân nữ, dân nữ hầu hạ điện hạ là điều nên làm. Điện hạ muốn dân nữ làm người thế nào, dân nữ liền làm người thế nấy.”
“Nếu người cứu ngươi không phải là Cô, là Dự Chương Vương thì sao?” Hoàn Huyên cười nhạt, “Chẳng lẽ hắn muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm sao?”
Nếu người phát hiện nàng là Dự Chương Vương, nàng không chờ dưỡng thương tốt đã tìm cơ hội chạy rồi.
Nhưng nàng không thể nói thật, chỉ đành nói: “Không phải.”
Hoàn Huyên nói: “Hoàn Minh Khuê khác gì với Cô chứ? Ngươi đi theo hắn cũng cẩm y ngọc thực, hắn ân cần ôn nhu hơn Cô, phong lưu lãng mạn hơn Cô, ngươi theo hắn không tốt hơn Cô sao?”
Tùy Tùy mím môi, nàng biết nói lời gì để có thể trấn an hắn đây, hắn không nghe được những lời hắn muốn từ Nguyễn Nguyệt Vi, thân là một thế thân hợp cách nên nói cho hắn nghe.
Nhưng nàng không thể mở miệng, câu nói kia vướng trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.
“Hắn rất thích ngươi,” Hoàn Huyên nói tiếp, “Trong lòng hắn không có người nào, ngươi đi theo hắn cũng không cần giả vờ làm một người khác, ngươi đi theo Cô cũng chỉ là một thứ hàng giả.”
Ngừng một chút: “Chẳng lẽ ngươi thích làm hàng giả sao?”
Tùy Tùy vẫn nói: “Điện hạ muốn dân nữ làm thứ gì, dân nữ làm thứ đó.”
Hoàn Huyên nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, chợt cười nhạt: “Rất tốt, coi như ngươi tự biết thân biết phận, người như ngươi cũng chỉ xứng làm hàng giả.”
Thanh âm của hắn đột nhiên lạnh lẽo: “Từ nay về sau ngươi đừng quên, an an phận phận, cả đời làm hàng giả của ngươi, đừng ảo tưởng điều gì khác.”
Vứt xuống mấy câu này, hắn đột ngột quay đầu ngựa, để Tùy Tùy ngẩn ngơ tại chỗ.
Hoàn Huyên không nói tiếng nào đã quay đầu đi, lộ rõ đang giận nàng, về lại Vương phủ.
Bọn thị vệ đi phía sau hơn mười bước, không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Tề Vương điện hạ quay đầu ngựa, hai mặt nhìn nhau, không rõ nội tình.
Sắc mặt Tề Vương điện hạ từ lúc ra khỏi Quỳnh Lâm các đã không tốt lắm, bọn họ còn trông chờ Lộc cô nương có thể an ủi hắn, ai ngờ hai người đi cạnh nhau một đoạn đường, ngược lại thành thế này.
Nhưng bọn họ là thị vệ của Tề Vương, chỉ có thể đi theo Tề Vương, mặc dù có chút lo lắng Lộc cô nương một mình cô đơn, cũng chỉ đành giục ngựa theo sau.
Hoàn Huyên cưỡi ngựa cũng không nhanh, đám người Quan Lục và Tống Cửu rất nhanh đã đuổi kịp, ở phía sau cách hai thân ngựa, thận trọng đi theo.
Hoàn Huyên quay đầu quét mắt nhìn bọn họ một cái, thấy mười mấy thị vệ đều đang ở phía sau, nhướng mày, chỉ vào hai người Tống Cửu và Mã Trung Thuận nói: “Các ngươi đưa nàng trở về Sơn Trì viện.”
Bọn thị vệ thở phào nhẹ nhõm, hơn nửa đêm, dân cư ở đây lại thưa thớt, Lộc cô nương xinh đẹp như vậy, một mình cưỡi ngựa đi trong đêm, thật đúng là khiến người ta không yên lòng.
Hoàn Huyên liếc sang hai người, lạnh lùng nói: “Thất thần làm gì, còn không mau đi?”
Hai người vội vàng thúc ngựa bỏ chạy thật nhanh.
Lúc này Hoàn Huyên mới xoay người, kẹp thân ngựa, hướng tới Tề Vương phủ nơi thành Bắc.