Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 47: Hương Quân

Ánh mắt Hoàn Huyên đông cứng lại, ngay sau đó gương mặt lộ vẻ lo lắng, hỏi Trung quan kia: “Vết thương ở đâu?”

Trung quan nói: “Vết thương ở trên lưng.”

Hoàn Huyên nói với y quan: “Trịnh phụng ngự đến Thiếu Dương viện đi.”

Trịnh phụng ngự nói : “Vết thương của Điện hạ… Phi sương điện còn có hai ngự y phụng sự, lão phu cho người mời bọn họ tới trị thương cho điện hạ…”

Hoàn Huyên nói không đáng lo, liếc sang y quan trợ thủ trẻ tuổi của ông: “Vị Ti y này ở lại là được rồi.”

Rồi nói với Trung quan kia; “Các ngươi đến Thiếu Dương viện trước, Cô sẽ đến sau.”

Thái Tử bị thương, một bào đệ như hắn hễ không phải không thể xuống giường, dù sao vẫn phải lộ mặt.

Y quan giúp hắn kiểm tra miệng vết thương bên sườn trái, vết thương của hắn không tính là nghiêm trọng, nhưng vì cứ mãi bôn ba, miệng vết thương nứt toạc vài phần, lại không đắp thuốc kịp thời, nên miệng vết thương có chút sưng đỏ.

Y quan giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, đắp dược trị thương, băng bó lại lần nữa, cuối cùng dặn dò: “Mấy ngày này xin Điện hạ chú ý tĩnh dưỡng, để tiện cho vết thương lành miệng.”

Hoàn Huyên lệnh nội thị thưởng tiền cho hắn, đưa hắn ra ngoài điện.

Y quan đi rồi, Hoàn Huyên lau cơ thể qua loa một chút, thay y phục, ngồi xuống bên mép giường Tùy Tùy.

Trên lưng nàng có thương tích, chỉ có thể nằm nghiêng, hiển nhiên ngủ không yên giấc, hai hàng lông mày nhíu chặt, lông mi thỉnh thoảng rung nhẹ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.

Hoàn Huyên gọi người thay nước ấm, vắt khăn giúp nàng lau mồ hôi trên trán, vén tóc mai ra sau tai, dùng ngón tay vuốt mi tâm của nàng, nhưng vừa giãn ra, lập tức lại nhíu chặt.

Cao Mại đợi hồi lâu ở một bên, cuối cùng tiến lên, muốn nói lại thôi: “Điện hạ, bên Thiếu Dương viện kia…”

Hoàn Huyên gật đầu: “Cô biết.”

Hắn nắm lấy tay Tùy Tùy: “Ta phải rời đi một lát.”

Tùy Tùy trong cơn mơ nắm lại tay hắn một chút, thì thầm gọi một tiếng “Điện hạ”.

Trái tim Hoàn Huyên run lên: “Rất nhanh sẽ trở về với nàng.”

Đến Thiếu Dương viện, Hoàng đế, Đại công chúa cùng các hoàng tử đều ở đó.

Hoàng đế thấy hắn liền nói: “Tam Lang cũng bị thương, thương thế sao rồi?”

Hoàn Huyên nói: “Chỉ là chút thương tích ngoài da, đã không còn đáng ngại. Thương tích của Nhị ca thế nào?”

Hoàng đế hướng mắt vào bức bình phong Lưu Ly: “Không nguy hiểm đến tính mạng, Trịnh phụng ngự đang giúp nó đắp thuốc, chúng ta vào xem thử.”

Hoàn Huyên theo phụ hoàng vòng qua bức bình phong đến bên giường, chỉ thấy Thái Tử đang nằm sấp trên giường, Trịnh phụng ngự đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, Nguyễn Nguyệt Vi ngồi bên giường nắm lấy tay Thái Tử, nhìn thấy Hoàn Huyên, bất giác buông tay phu quân, ngay sau đó mới hồi thần, đứng lên chỉnh đốn trang phục hướng Hoàng đế hành lễ, rồi nói với Hoàn Huyên: “Tam đệ tới rồi…”

Hoàn Huyên khẽ gật đầu: “Nhị ca thế nào?”

Nguyễn Nguyệt Vi nghẹn ngào nói: “Điện hạ vì tìm ta mà gặp tặc nhân phục kích, bị chúng chém phía sau lưng, mất rất nhiều máu…”

Hoàn Huyên nhìn miệng vết thương trên lưng Thái Tử.

Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn dự tính, một đường thương tích chém xiên ngang lưng, nơi sâu gần như thấy cả xương, trung y phía sau lưng đã bị máu tươi thấm đẫm.

Hắn cố ý bị thương để tránh hiềm nghi, cũng coi như bỏ hết cả vốn gốc.

Hoàn Huyên hướng hắn hành lễ: “Nhị ca, đệ đến chậm rồi.”

Thái Tử chậm rãi mở mắt, hơi thở mỏng như tơ: “Là Tam Lang tới…”

Nhìn hắn cong khóe môi: “Đệ cũng có thương tích, không nằm tĩnh dưỡng, tới đây làm gì?”

Hoàn Huyên nói: “Chỉ là chút vết thương nhỏ, nhị hoàng huynh bị trọng thương như thế, vốn nên phải tới thăm. Nhị ca bây giờ thế nào?”

Thái Tử nói: “Thương tích ngoài da thôi, không đáng đại kinh tiểu quái.”

Ngừng một chút, ánh mắt hơi động: “Đa tạ đệ đã đưa A Nguyễn bình an trở về, chỉ là đã liên lụy đệ cũng bị thương…”

Hắn vừa nói như vậy, mục tiêu của những tử sĩ đó liền thành bản thân hắn rồi, mà Hoàn Huyên chỉ là vì việt trở đại bào* cứu Thái Tử Phi, mới bị liên lụy rơi vào mai phục —— nói cho cùng Nguyễn Nguyệt Vi là Thái Tử Phi, dùng nàng làm mồi nhử đương nhiên là để mưu hại Thái Tử, ai nói không phải chứ.

(Ji: *Việt trở đại bào – 越俎代庖 – vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác)

Mặc dù đoán được tâm tư của hắn, Hoàn Huyên cũng không thể ngồi yên không quan tâm tới Nguyễn Nguyệt Vi, Thái Tử nắm chắc được điểm này.

Hoàn Huyên nói: “Nhị ca không cần khách khí, đây là chuyện đệ nên làm.”

Ngừng một chút nói: “Nhị ca gặp phải phục kích ở đâu?”

Thái Tử nói: “Phía Tây Bắc cách hành cung hơn ba mươi dặm, ra khỏi ranh giới bãi săn…”

“Có bao nhiêu thích khách?” Hoàn Huyên hỏi.

“Trong đêm tối không nhìn rõ, cũng phải mấy chục người…” Thái Tử nghĩ ngợi rồi nói, “Ta mang đi một trăm tùy tùng cùng Vũ Lâm vệ, tổn thất hơn phân nửa ở nơi đó. Chờ trời sáng bảo thị vệ đến kiểm kê thi thể.”

Ngừng một chút nói: “May mà bắt được hai tù binh.”

Ánh mắt Hoàn Huyên khẽ động: “Có hỏi được lai lịch của thích khách không?”

Thái Tử nói: “Đã giao người cho Thẩm tướng quân thẩm vấn rồi.”

Hữu Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân Thẩm Nam Sơn là thân tín của Hoàng đế, nếu Thái Tử dám giao người cho hắn thẩm vấn, tất nhiên đã chuẩn bị đối sách vẹn toàn.

Lời vừa nói xong, liền có nội thị ngoài bình phong bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Thẩm tướng quân cầu kiến.”

Hoàng đế nói: “Mời hắn đợi ngoài điện một lát.”

Chờ Trịnh phụng ngự giúp Thái Tử băng bó miệng vết thương xong, lúc này Hoàng đế mới cho y quan, nội thị cùng cung nhân lui xuống, rồi ôn hòa nói với Nguyễn Nguyệt Vi; “A Nguyễn cũng mệt rồi, đến nội điện nghỉ ngơi trước đi.”

Nguyễn Nguyệt Vi biết đây là muốn mình rời đi, liền lập tức hành lễ, lui vào nội điện.

Hoàn Huyên cũng hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”

Hoàng đế nhìn thoáng qua Thái Tử nói: “Tam Lang không phải người ngoài, ở lại đây cùng thương nghị.”

Hoàn Huyên đáp vâng.

Hoàng đế hướng sang Trung quan nói: “Mời Thẩm tướng quân tiến vào.”

Thẩm Nam Sơn đi vào điện, hành lễ, nói với Hoàng đế: “Khởi bẩm bệ hạ, hai thích khách kia đã cung khai.”

Hoàng đế nói: “Là ai sai khiến?”

Thẩm Nam Sơn nói: “Bọn họ khai nhận là do Hoài Tây tiết độ sứ sai khiến, tới ám sát Thái Tử điện hạ.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Hoàn Huyên cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng Thái Tử sẽ thuận thế ném đá giấu tay, thế mà lại đa mưu túc trí hơn dự liệu của hắn, đánh trúng tâm tư Hoàng đế vô cùng rõ ràng.

Tuy rằng phiên trấn Hoài Tây chỉ có ba châu, nhưng lại là nơi cốt lõi của Đại Ung, nắm giữ vị trí thủy vận hiểm yếu Bắc Nam, hiện nay tiết độ sứ Quách Trọng Tuyên lòng tham không đáy, mỗi năm triều đình đều phải tốn một lượng tiền thuế để trấn an, là mối lo đại họa Hoàng đế vẫn luôn bận lòng, nguy hiểm hơn cả Hà Sóc.

Hoàng đế luôn có suy nghĩ chinh phạt Hoài Tây, nhưng trong đám triều thần có không ít lời phản đối, chần chừ cho đến nay. Đẩy chuyện hành thích lên người Hoài Tây tiết độ sứ, chẳng khác nào dâng chuôi đao cho Hoàng đế.

Mà mọi người đều biết Thái Tử thuộc phái chủ chiến, Hoài Tây tiết độ sứ muốn thủ tiêu hắn cũng có vẻ hợp lý.

Dù trong lòng Hoàng đế biết rõ trong đó có “dấu răng” của Thái Tử, cũng sẽ nhân cơ hội này chặn họng triều thần, phát binh chinh phạt Quách Trọng Tuyên.

Hoàng đế tạm thời để Thái Tử và tam tử cân bằng quyền lực lẫn nhau, nếu như phế truất Thái Tử, Tề Vương sẽ thuận lý thành chương thành Thái Tử, đến lúc đó mặc dù tước bỏ binh quyền của hắn, nhưng uy tín của hắn ở Thần Dực quân trong thời gian ngắn lại không thể loại trừ, đối Hoàng đế mà nói khó tránh khỏi là một loại uy hiếp. Huống hồ triều đình thiếu tướng tài, hắn là tướng lĩnh thích hợp nhất để chinh phạt Hoài Tây.

Hoàn Huyên không khỏi nhìn Nhị hoàng huynh bằng cặp mắt khác, nếu vu oan giá họa cho hắn, Hoàng đế sẽ không tin, nhất định lệnh người điều tra, dù an bài tỉ mỉ cẩn thận cũng không thoát khỏi điều tra tinh tường, mà hắn gánh lấy mầm tai họa ở phía Đông, lại chính là hợp tâm ý của Hoàng đế.

Thế mà hắn đã đánh giá thấp Thái Tử rồi.

Quả nhiên, Hoàng đế lộ vẻ tức giận bừng bừng: “Quách tặc thật to gan, dám mưu hại trữ quân, làm Nhị tử của ta bị thương, mấy năm nay trẫm đã nhân nhượng Hoài Tây quá mức rồi.”

Ông đến trước giường Thái Tử, cúi người ôn hòa nói: “Nhị Lang yên tâm, Phụ hoàng nhất định cho con một câu trả lời.”

Rồi nói với Hoàn Huyên: “Khoảng thời gian này Tam Lang ở lại hành cung điều dưỡng, nơi này cách binh doanh cũng gần, chờ con dưỡng tốt vết thương liền tăng cường luyện binh, sớm ngày thay Trẫm bầm thây Quách tặc kia thành vạn đoạn!”

Hoàn Huyên biết Phụ hoàng tất phải có được Hoài Tây, tuy hắn không chủ trương dụng binh, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Nhi thần tuân mệnh.”

Hoàng đế vỗ vai hắn: “Trở về nghỉ ngơi đi.”

Hoàn Huyên hành lễ với phụ hoàng huynh trường, ra khỏi tẩm điện của Thái Tử, sắp sửa bước lên liễn, chợt nghe có người gọi: “Tam Lang dừng bước.”

Hắn quay đầu nhìn, lại là trưởng tỷ nhấc váy đuổi theo.

Hoàn Huyên nói: “Hoàng tỷ có chuyện gì?”

Đại công chúa áy náy nói: “Nghe nói thị vệ của phủ ta có mật thám trà trộn, làm người kia của đệ bị thương… Đều trách ta lúc tuyển người thô tâm đại ý*…”

(Ji: *Ý chỉ sự sơ ý, cẩu thả, không cẩn thận, khinh suất…)

Thị vệ kia dung mạo xuất chúng, thân thế cũng trong sạch, tuy chỉ mới nhập phủ nửa năm, khi nàng chọn người đi theo vừa liếc mắt một cái đã chọn trúng hắn.

Tuy rằng Hoàn Huyên không đến mức giận chó đánh mèo với nàng, nhưng cũng chẳng có sắc mặt tốt gì: “Sau này Hoàng tỷ cẩn thận một chút là được.”

Nói rồi bước lên bộ liễn.

Đại công chúa giữ chặt hắn nói: “Tiểu cô nương kia bị thương có nặng không?”

Sắc mặt Hoàn Huyên trầm xuống: “Nhờ phúc của trưởng tỷ, vạn hạnh không chết.”

Đại công chúa lắp bắp kinh hãi, tam đệ này của nàng tính tình lạnh lùng, từ nhỏ đã không thân thiết với nàng, nhưng trước mặt nàng đều khách khí xa cách, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận, có thể thấy hắn đối với thị thiếp này rất không bình thường.

Yêu thích như vậy, vì sao không cho một danh phận chân chính rước vào phủ chứ? Tuy nói trước khi thú phi trong phủ có quý thiếp có vẻ không hay, nhưng dưỡng ngoại trạch cũng không phải thanh danh gì tốt.

Nàng nghĩ ngợi nói: “Hại nàng ấy bị thương ta cũng áy náy, thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp bồi thường mới an tâm. Nàng đi theo đệ, tiền tài nhất định không thiếu, đệ giúp ta nghĩ thử…”

Hoàn Huyên đang định nói không cần, chợt có một suy nghĩ vụt qua, đổi giọng: “Hoàng tỷ có lòng, nếu như thế, đệ sẽ không khách khí.”

Thái độ của hắn thoáng cái xoay vòng: “Không bằng làm phiền Hoàng tỷ trần tình với Phụ Hoàng, giúp nàng ấy xin một phong hào đi.”

Đại công chúa giật mình há hốc mồm, tiểu tử này thật đúng là không khách khí với nàng: “Đây…”

Hoàn Huyên nói: “Nếu không có nàng không màng đến bản thân thay ta chắn một mũi tên, bây giờ người bị đe dọa tính mạng chính là ta rồi. Mạng này của ta, nói thế nào cũng đáng một phong hào Hương Quân* nhỉ?”

(Ji: *tước hiệu thấp nhất của nữ quyến thời cổ đại, theo thứ tự là trưởng Công chúa – Công chúa – Quận chúa – Quận quân – Huyện chúa – Huyện quân – Hương quân)

Ngừng một chút, sắc mặt lạnh đi: “Nếu hoàng tỷ cảm thấy khó thì thôi.”

Đại công chúa nghĩ một chút, nếu không có nữ tử này chặn mũi tên, kẻ bị thương sẽ là Hoàn Huyên, nếu có nguy hiểm đến tính mạng, thì đó là sự sơ suất của nàng hại chết hoàng đệ mình.

Chưa kể phụ mẫu sẽ truy cứu thế nào, đời này của nàng e là lòng không thể an rồi.

Nghĩ như thế, Lộc thị quả thực là ân nhân của nàng.

Nàng vội nói: “Không làm khó không làm khó, một Hương Quân thôi mà, ta sẽ nói với Phụ hoàng, đệ yên tâm.”

Lúc này Hoàn Huyên mới hòa hoãn, vái chào nàng: “Vậy thì đa tạ Hoàng tỷ.”

Tuy Đại công chúa có chút qua loa đại khái, nhưng người lại không ngốc, biết hắn giúp nàng xin phong hào, tất nhiên không chỉ vì cho nàng một thân phận.

Tuy nàng ấy xuất thân nghèo khổ, ít nhất là lương tịch*, tiến vào Vương phủ làm nhũ nhân** đã đủ rồi. Hắn giúp nàng thỉnh cầu phong hào, đây là muốn nạp nàng làm trắc phi sao?

(Ji: *Gia đình thường dân

**thiếp thất của hoàng tử thời Đường)

Như thế trái lại khiến nàng không thể lường được.

Hắn vẫn chưa thú phi, trong phủ có một hai quý thiếp không có gì đáng ngại, nhưng trắc phi vào cửa trước Vương phi mới là chuyện lớn đấy.

Những việc này vốn nên do Mẫu hậu hỏi đến, chẳng biết sao Hoàng Hậu không quan tâm đến Tam tử, ngay cả hôn sự cũng mặc kệ, chỉ có trưởng tỷ là nàng thêm lao tâm khổ trí rồi.

Đại công chúa muốn nói lại thôi: “Tam Lang, Lộc cô nương này thay đệ chắn tên, đệ xem trọng nàng một chút cũng không có gì đáng trách, nhưng ân sủng quá mức với nàng chưa chắc là chuyện tốt……”

Hoàn Huyên gật đầu: “Ta biết.” Nhưng lại là dáng vẻ dầu muối không ăn.

Đại công chúa thầm thở dài: “Hoàng tỷ không vòng vo với đệ nữa, Phụ hoàng giúp đệ chọn Lục cô nương Nguyễn gia, rốt cuộc ý của đệ thế nào?”

Hoàn Huyên vừa nghe nàng nhắc tới việc này liền bất giác nhíu mày: “Hôm Thượng tị ta từng nói qua với Phụ hoàng không có ý thú phi, huống chi là nữ nhi Nguyễn gia.”

Đại công chúa nhất thời cũng có chút không hiểu, hắn bởi vì không buông được Nguyễn Nguyệt Vi mới tìm một thế thân giống nàng, rõ ràng Nguyễn Lục Nương kia là bản sao của đường tỷ nàng, nhưng hắn lại cứ không cần.

“Dù sao đệ cũng phải thú Vương phi, đến lúc đó tân nương vào cửa, đệ bảo Lộc thị sống thế nào?”

“Không thú phi là được rồi.” Hoàn Huyên không chút do dự nói.

Đại công chúa tức nghẹn: “Đệ… Chẳng lẽ cả đời thủ một thiếp thất thôi sao?”

Hoàn Huyên hời hợt nói: “Chuyện sau này thì sau này nói sau, làm phiền Hoàng tỷ giúp nàng xin phong hào trước đi.”

“Ta nhớ rồi,” Đại công chúa nói, “Nhưng hôn sự của đệ cứ kéo dài, bên Phụ hoàng cũng không thể nói cho qua chuyện.”

Hoàn Huyên nói: “Hoàng tỷ yên tâm, trong năm nay phụ hoàng sẽ không thúc giục ta.”

Đại công chúa kinh ngạc nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng đế tin tưởng trưởng nữ, việc triều chính cũng thường gọi nàng đến cùng thảo luận, Hoàn Huyên cũng không gạt nàng, nói thẳng: “Phụ hoàng dự tính dụng binh với Hoài Tây, không có gì bất ngờ thì là ta lãnh binh. Không đến mấy ngày sẽ có quyết định rồi.”

Nhiều nhất là bốn năm tháng, đợi triệu tập lương thảo xong, hắn sẽ phải chinh phạt Hoài Tây, đương nhiên Hoàng đế sẽ không thúc giục hắn cưới phi vào lúc này. Nếu có thể đánh hạ Hoài Tây, đưa tam châu vào sự cai trị của triều đình, đến lúc đó hắn ra yêu cầu gì phụ hoàng cũng không dễ cự tuyệt, tuy rằng thú nữ tử bình thường làm phi kinh thế hãi tục, nhưng hắn chấp chưởng trọng binh, tư tâm Hoàng đế cũng không hy vọng hắn thú một nữ tử cao môn thế gia làm phi, đến lúc đó hắn cầu thêm vài lần, phụ hoàng hơn phân nửa cũng bán thôi bán tựu* mà đồng ý thôi.

(Ji: *半推半就 – ỡm ờ; giả bộ chối từ; tình trong như đã mặt ngoài còn e)

Hoàn Huyên tất nhiên sẽ không nói mấy lời tính toán này với trưởng tỷ.

Đại công chúa dù nằm mơ cũng không thể nghĩ ra hắn có chủ ý này, chỉ kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên phải phát binh…”

Nàng biết trên dưới triều đình tranh cãi về vấn đề Hoài Tây đã hai ba năm rồi, vẫn luôn không cãi ra kết quả, phò mã nhà nàng là Ngự sử, không biết đấu khẩu bao nhiêu lần vì chuyện này rồi.

Đột nhiên ra quyết định, nhất định có lý do nào đó.

Nàng lập tức nghĩ đến chuyện đêm nay: “Chẳng lẽ…”

Hoàn Huyên gật đầu.

“Khó trách…” Đại công chúa vuốt cằm trầm ngâm.

Hoàn Huyên nói: “Đệ cáo từ trước, Hoàng tỷ đừng quên chuyện xin phong hào.”

Đại công chúa cười chế nhạo một tiếng, liếc Hoàng đệ một cái: “Biết rồi, ta đã đáp ứng với đệ tất sẽ làm được, Hoàng tỷ của đệ còn chưa già, không cần cứ nhắc hoài nhắc mãi.”



Sau khi mọi người đều rời đi, Nguyễn Nguyệt Vi tắm rửa thay y phục, về đến trước giường Thái Tử, thấy phu quân mơ màng sắp ngủ, liền ngồi quỳ bên cạnh giường, dán mặt lên cánh tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Lang quân rất đau sao?”

Thái Tử bỗng dưng rút tay ra, ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, tức khắc đau đến mức hít một hơi lạnh.

Nguyễn Nguyệt Vi bị dọa nhảy lên, vội nói: “Lang quân làm sao thế?”

Một bên lấy khăn từ trong tay áo giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Thái Tử cắn chặt răng nói: “Không sao…”

Thở hổn hển mấy hơi, mới nâng tay lên xoa má nàng: “Nàng cũng bị kinh sợ, đi ngủ sớm một chút đi, không cần ở đây với ta.”

Dù Nguyễn Nguyệt Vi chưa bị thương tích nào, nhưng khó tránh khỏi trên mặt trên người bị nhánh cây ngọn cỏ sượt ngang, làn da nàng mềm mịn, nên lưu lại từng đường sước đỏ, còn khóc sưng cả mắt, lộ vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu.

“Thiếp không mệt, chỉ muốn ở cùng lang quân.” Nguyễn Nguyệt Vi nói.

Đúng vào lúc này, cung nhân bưng thuốc tiến vào, Nguyễn Nguyệt Vi nhận lấy chén thuốc nói: “Thiếp hầu hạ lang quân uống thuốc.”

Thái Tử nói: “Những việc này để cung nhân làm là được.”

Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Thiếp muốn hầu hạ lang quân.”

Thái Tử lạnh lùng nói: “Cô nói, để cung nhân hầu hạ.”

Nguyễn Nguyệt Vi đang dùng thìa ngọc khuấy thuốc, tay run lên, làm rơi vãi thuốc xuống mặt đất, hốc mắt đỏ lên: “Lang quân, có phải thiếp đã làm sai chuyện gì không?”

Thái Tử không để ý tới nàng, hướng sang cung nhân đứng chờ hầu ở một bên: “Thái Tử Phi mệt rồi, đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.”

Lời còn chưa dứt, nước mắt của Nguyễn Nguyệt Vi tựa như ngọc châu đứt dây lăn xuống.

Trái lại, Thái Tử lười chẳng muốn nhìn nàng thêm nữa, không kiên nhẫn phất tay.

Cung nhân đỡ Nguyễn Nguyệt Vi dậy: “Nương nương, thỉnh.”

Trưa hôm sau, Thái Tử vừa mới tỉnh, liền có nội thị tới bẩm báo, nói Hữu vệ suất cầu kiến.

Hữu vệ suất Mạnh Thành là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, cũng là tâm phúc của Thái Tử.

Thái Tử lập tức nói: “Gọi hắn tiến vào.”

Mạnh Thành đi vào điện, nhưng vẻ mặt lo lắng sốt ruột.

Sắc mặt Thái Tử khẽ biến, lập tức cho cung nhân nội thị lui xuống.

Mạnh Thành quỳ rạp xuống đất “Bụp” một tiếng: “Thuộc hạ vô năng, thỉnh điện hạ trách phạt.”

Sắc mặt Thái Tử trắng bệch, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi đứng lên trước rồi nói.”

Mạnh Thành lê đầu gối tiến lên, kề bên bên tai Thái Tử nói: “Thuộc hạ phụng mệnh điện hạ diệt trừ dư nghiệt, kiểm kê thi thể, lại phát hiện thiếu hai người…”

“Chỉ là thiếu hai người thôi,” Thái Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có lẽ bị sót rồi, rừng núi lớn như thế, để sót một hai kẻ cũng bình thường, không cần đại kinh tiểu quái.”

Thanh âm Mạnh Thành khó mà nghe thấy: “Nhưng hai kẻ mất tích này đều từng gặp mặt trực tiếp với thuộc hạ…”

Lần này tử sĩ mà bọn họ bố trí trong núi có ba trăm người, kẻ biết nội tình, từng bàn bạc với Mạnh Thành, lại chỉ có vài người ít ỏi, nhưng thiếu đi hai người đều trong số đó, thật sự không giống như trùng hợp.

Thái Tử vừa nghe lời này, mồ hôi lạnh tức khắc chảy xuống ròng ròng: “Ngươi xác định chứ?”

Mạnh Thành nói: “Thuộc hạ phái người lục soát khắp nơi rồi, vẫn thiếu hai người này, sống không thấy người, chết không thấy xác…”

Thái Tử chau mày nói; “Đã thăm dò bên Vũ Lâm vệ chưa?”

Mạnh Thành nói: “Thuộc hạ đã dò la, tạm thời không có tin tức gì.”

Nếu người thật sự rơi vào tay cấm vệ, cũng chính là tới tay Hoàng đế.

Trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện lần này chưa chắc Phụ hoàng không có nghi ngờ, chẳng qua vì chuyện Hoài Tây hợp với tâm ý của ông, cho nên mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu có nhân chứng thực sự rơi vào tay ông, xử trí thế nào cũng khó nói.

Kết quả tệ hơn là hai kẻ kia nằm trong tay Hoàn Huyên.

Dù thế nào, một ngày không tìm thấy hai người kia, chính là để lại hậu hoạn vô tận.

Mạnh Thành đoán được suy nghĩ trong lòng Thái Tử, an ủi: “Những người này đều là tử sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, muốn bắt sống bọn họ không dễ như thế, thị vệ tùy giá của Tề Vương không quá nhiều, hẳn sẽ không đến mức rơi vào tay hắn.”

Nhưng chuyện thế này sợ nhất chính là cẩn thận mấy cũng có sai sót, Thái Tử nói: “Tiếp tục tìm, dù lật tung Li Sơn cũng phải tìm ra hai kẻ kia.”

Mạnh Thành vội nói “Tuân mệnh”.

Thái Tử nói: “Lui ra đi.”

Sắc mặt hắn âm trầm như sắp nhỏ ra nước, lần này thật sự là vừa mất phu nhân vừa thiệt quân, sắp đặt lâu như vậy, tổn thất cả trăm thị vệ của hắn, tiểu tử kia thế mà lại tìm được đường sống trong chỗ chết, tiện phụ kia cũng không bị thương chút nào.

Đang suy nghĩ, liền nghe ngoài màn trướng truyền tới giọng Nguyễn Nguyệt Vi: “Lang quân tỉnh rồi sao?”

Trong mắt Thái Tử hiện lên tia hung ác nham hiểm: “Ai bảo nàng tiến vào?”

Nguyễn Nguyệt Vi như bị sét đánh, nàng ở trong Đông Cung luôn tùy ý đi lại, dù đến thư phòng Thái Tử cũng không cần bẩm báo, thời gian trước đây Thái Tử đối với nàng quả thực như xuân phong tế vũ*, sao trong một đêm liền đảo lộn đất trời rồi?

(Ji: *ý chỉ sự ân sủng trong cổ đại)

Nàng vội quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở: “Thiếp đã làm sai điều gì, thỉnh điện hạ chỉ rõ.”

Thái Tử bình tĩnh lại, nhớ đến nhạc phụ kia của hắn tuy vô dụng, suy cho cùng Ninh Viễn Hầu phủ cũng có chút căn cơ, ít nhiều xem như trợ lực của hắn.

Huống hồ trước đó hắn tìm mọi cách săn sóc Nguyễn Nguyệt Vi, thái độ đột nhiên chuyển biến, khó tránh khỏi bị người khác nhìn ra đầu mối, liền cố nén hòa hoãn giọng nói: “Là Cô không đúng, người bị thương nên khó chịu, tính tình nóng nảy. Nàng đến đây, để Cô nhìn một chút.”

Tảng đá trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi lúc này mới rơi xuống, đi qua nằm bên giường Thái Tử khóc thút thít: “Thiếp còn tưởng lang quân ghét bỏ thiếp……”

Thái Tử vươn tay xoa phần gáy nàng, sau đó chậm rãi dời xuống, ôm lấy gáy nàng vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi, ôn nhu nói: “Nói ngốc nghếch gì đó, sao Cô ghét bỏ nàng được, Cô thương nàng còn không kịp. Có phải trên cánh tay nàng cũng bị thương hay không? Để Cô xem thử.”

Nguyễn Nguyệt Vi ngẩng đầu, biến nước mắt thành tiếng cười, vén tay áo lên, chỉ vào vết đỏ bị nhánh cây quẹt trúng trên đó nói: “Rất đau, rách cả da rồi, không biết có để lại sẹo hay không, nếu để lại vết sẹo, lang quân thật sự sẽ ghét bỏ thiếp.”

Thái Tử cười gảy mũi nàng: “Trẻ con, dù thế nào Cô cũng sẽ không ghét bỏ nàng. Có điều làn da xinh đẹp như vậy để lại sẹo thật sự đáng tiếc, Cô cho người đến Thượng Dược cục lấy cao dược, nàng nhớ phân phó cung nhân giúp mình thoa lên đấy.”

Trong mắt Nguyễn Nguyệt Vi tràn đầy nhu tình, kéo tay hắn, nhẹ nhàng đưa lên dán trên má mình: “Lang quân cũng phải mau chóng dưỡng thương cho tốt.”

Thái Tử khẽ cười nói: “Sao thế, gấp gáp muốn sinh một tiểu hoàng tôn cho Cô sao?”

Nguyễn Nguyệt Vi đỏ mặt nói: “Lang quân lại lấy thiếp ra nói đùa.”

Thái Tử nói: “Nàng không vội nhưng Cô vội, nhi tử đầu tiên của Cô chỉ có thể là nàng sinh.”

……

Tùy Tùy hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh.

Nàng mở to mắt nhìn bóng mặt trời lay động trên đỉnh màn trướng, nhất thời cho rằng mình còn ở quê nhà Ngụy Bác, sau một lúc lâu mới nhớ ra đây là hành cung Li Sơn, ký ức trong đêm bị thương kia dần dần rõ ràng, vết thương phía sau lưng và trên cánh tay cũng bắt đầu đau đớn.

Nàng hít sâu một hơi, không khí rét lạnh sáng sớm tiến vào phế phủ nàng, chim chóc véo von ngoài cửa sổ, gió nhẹ lướt qua những chiếc lá mùa thu, vang lên tiếng xào xạc.

Nàng như mơ một giấc mộng thật dài, bóng dáng quan phong tế nguyệt kia, những ước mong tốt đẹp, những chấp niệm bao năm vẫn không bỏ xuống được, tựa hồ mờ dần trong cơn bệnh lúc bị thương, như một ảo mộng thật dài.

Một bàn tay ấm áp thô ráp nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, Tùy Tùy nhìn về phía nam nhân bên mép giường, nhìn hắn có chút tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt bao phủ bởi tơ máu.

“Tỉnh rồi à?” Thanh âm của hắn cũng có chút nghẹn ngào.

Tùy Tùy ngây ngốc nhìn hắn một hồi, đôi mắt dần dần rõ ràng.

Nàng gật đầu: “Đã tỉnh.”

back top