Toàn bộ trạch viện Bạch Gia U Châu náo nhiệt vui mừng, còn bên trong dịch quán Úy Châu lại là một quang cảnh khác.
Thời tiết rét lạnh thế này, lại là cuối năm, rất ít người ngồi xe cưỡi ngựa trên nền tuyết đóng dày, bên trong toàn bộ dịch quán chỉ có khách nhân là bọn họ.
Ngày lễ mọi nhà đoàn viên, dịch quán lữ quán cũng phá lệ quạnh quẽ.
Hoàn Huyên phân phó dịch thừa* chuẩn bị rượu và thức ăn ngon nhất, để bọn thị vệ tụ tập ăn uống trong đường, trò chuyện an ủi vơi đi nỗi nhớ nhà —— với hắn mà nói Trường An chẳng khác nào nơi đất khách quê người, nhưng bọn thị vệ đều là người có gia có thất.
(Ji: *chức quan ở trạm dịch)
Quan Lục Lang nhớ hôm nay không chỉ là Trừ Tịch, mà cũng là sinh nhật của Tề Vương, đặc biệt bảo người dưới bếp chuẩn bị mì trường thọ.
Bởi vì Tề Vương không thích thịt dê tanh nồng, mì được làm với nước súp gà.
Dịch bộc bưng mì lên, mì vẫn còn nóng hổi, bốc lên từng đợt khói.
Hoàn Huyên yên lặng nhìn làn khói đó, ánh mắt dần trống rỗng, phảng phất đối diện làn khói trắng kia có một đôi mắt ôn nhu như nước.
Bàn tay cầm đũa của hắn run nhẹ, không đợi mì được đưa vào miệng, huyết khí trong lồng.cuồn cuộn, cổ họng tanh ngọt.
Hắn buông đũa bạc xuống, cầm chén rượu lên uống một hớp, nén sự tanh ngọt trong cuống họng, nói với mọi người: "Mọi người dùng đi, Cô thứ lỗi không tiếp."
Tề Vương bệnh nặng một trận, thân thể vẫn còn suy yếu, luôn ngủ từ sớm, bọn thị vệ cũng không xem là chuyện lạ, nhao nhao tránh sang một bên hành lễ, cung tiễn hắn rời tiệc.
Chỉ có Quan Lục Lang nhìn bát mì trường thọ một đũa cũng không động kia, trông về phía bóng lưng Tề Vương thầm thở dài.
Hoàn Huyên tắt nến nằm trên giường từ sớm, lại là một đêm giao thừa cô khâm độc chẩm*, nhưng tâm trạng của hắn khắc hẳn năm trước, khi đó hắn trong binh doanh tại Hoài Tây nóng lòng về kinh, bây giờ hắn lại như đang bôn ba trong cánh đồng tuyết, tứ phương đều là khoảng không bao la, đã không còn nơi trở về.
(Ji: *chăn đơn gối chiếc)
Sáng sớm hôm sau, giấy dán cửa sổ vẫn còn mờ mờ, Hoàn Huyên bị tiếng pháo "Lốp ba lốp bốp" vang trong đình đánh thức, đứng lên khoác thêm áo lông cáo đi đến đình, quả thấy bọn thị vệ đang đốt pháo bên trong.
Quan Lục Lang thấy hắn liền nói: "Điện hạ nguyên thần* cát tường."
(Ji: *ngày đầu năm mới)
Hoàn Huyên gật nhẹ: "Đồng hỷ."
Bọn hắn ở trong dịch trạm thêm nửa ngày, dùng xong ngọ thiện mới lên đường.
Lúc Tề Vương đến U Châu hận không thể lên đường ngày đêm không ngừng, lúc về Trường An lại không vội nữa, ngồi xe ngựa thong dong thủng thỉnh, một ngày chỉ đến một dịch trạm.
Vào thời điểm bọn hắn chậm rãi trở về, trên dưới triều đình đã sớm vì chuyện của hắn mà ầm ĩ vang trời.
Tề Vương cả tháng cáo ốm không lên triều, đến cả đêm Trừ Tịch gia yến trong cung cùng đại triều Nguyên Đán cũng không lộ mặt, tất nhiên trên dưới triều đình sinh nghi, sau đại triều Nguyên Đán, Thái tử phái nội quan thân tín và y quan Dược Tàng cục của Đông Cung đến thăm viếng đệ đệ "Triền miên giường bệnh", kết quả phát hiện căn bản Tề Vương không trong phủ, cũng không ở biệt viện.
Thái tử kinh hãi, lập tức tiến cung bẩm báo thiên tử, thiên tử gọi tổng quản nội thị Cao Mại của Tề Vương Phủ hỏi một chút, chân tướng không giấu được nữa.
Nếu như Tề Vương chỉ là một nhàn vương không có thực quyền cũng thôi đi, nhưng rõ ràng hắn còn nắm Thần Dực quân trong tay, tự mình rời kinh đương nhiên không phải việc nhỏ.
Không lâu sau đó, tin tức Tề Vương tự mình rời kinh lan truyền nhanh chóng, nghe nói còn là vì một nữ tử, trên dưới triều đình lập tức bình phẩm loạn xạ, từng bản tấu chương vạch tội liên tục đưa tới bàn của Hoàng đế.
Hoàn Huyên ở dịch trạm Thái Nguyên nhận được sắc thư của Hoàng đế hối thúc hắn hồi kinh, trên mặt vẫn không thấy mảy may lo lắng, chỉ viết hồi thư giải thích nguyên do, vẫn không nhanh không chậm hướng về Trường An.
Khi đoàn người Tề Vương trở lại Trường An, đã là lúc chim bay lượn cỏ mọc dài.
Cảnh xuân trong thành Trường An tươi đẹp, khúc sông thành Nam cành liễu mảnh rủ bên bờ, hoa mai tựa mây, đâu đâu cũng thấy nữ sĩ mặc xiêm y mỏng nhẹ mùa xuân cưỡi ngựa du xuân.
Nhưng cảnh xuân tươi đẹp và tốt lành này chẳng liên quan gì đến Hoàn Huyên trong xe ngựa.
Hắn trở về Vương phủ, lập tức rửa mặt tắm gội, thay đổi triều phục, vào Bồng Lai cung thỉnh tội.
Hoàng đế mới vừa nghị xong chính sự với triều thần, đang đi ra chính điện cùng Thái tử, vừa thấy tam tử, liền chộp lấy quải trượng bằng gỗ tử đàn đánh lên người hắn.
Cũng may Thái tử ngăn lại: "Phụ hoàng bớt giận, đừng tức giận hại thân, để bọn triều thần thấy cũng không tốt."
Quay sang trách mắng Hoàn Huyên: "Tam Lang, đệ cũng quá càn quấy rồi. Đệ có biết tự mình xuất kinh, Phụ hoàng đã lo lắng cho đệ bao nhiêu không?"
Hoàn Huyên chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cúi đầu nói với Hoàng đế: "Nhi tử tội đáng chết vạn lần, thỉnh Phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế mím môi không nói, vẻ giận dữ trên mặt không giảm chút nào.
Thái tử khuyên nhủ: "Phụ hoàng, trước tiên về tẩm điện rồi nói sau."
Hoàng đế liếc tam tử một cái, gật đầu.
Tới bên ngoài Ôn Thất điện, Hoàng đế nói với Hoàn Huyên: "Ngươi quỳ dưới thềm hai canh giờ."
Hoàn Huyên không có hai lời, lập tức theo lời quỳ rạp xuống đất.
Thái tử đỡ Hoàng đế về tẩm điện, đích thân dâng canh sâm, từ tốn khuyên giải: "Phụ hoàng đừng tức giận với đệ ấy, tính tình Tam Lang là thế, nó đã biết sai rồi."
Ngừng một chút nói: "Nhi tử thấy đệ ấy hao gầy không ít, sắc mặt cũng tiều tụy, hẳn là đi đường mệt mỏi, cứ thế quỳ hai canh giờ, chỉ sợ chịu không nổi."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Quỳ hai canh giờ tính là gì, trẫm không đánh chết nó đã là khoan dung lắm rồi."
Ánh mắt Thái tử khẽ động, đang định nói thêm gì nữa, Hoàng đế phất tay nói: "Con không cần cầu tình thay nghịch tử kia, cứ để nó quỳ."
Ông đập mạnh bát sứ men xanh Long Tuyền lên án tử đàn nặng nề, canh sâm hắt một ít lên án.
"Việc này con không cần để ý nữa, " Hoàng đế hướng Thái tử nói, "Trong cung con gần đây cũng có nhiều chuyện, sớm trở về đi. Để nó quỳ đủ hai canh giờ rồi tính sau."
Thái tử chỉ đành nói: "Vậy nhi tử cáo lui trước."
Hoàn Huyên sau bệnh nặng một trận lại lặn lội đường xa cả tháng, khí hư thể nhược, quỳ chưa tới một canh giờ, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, hắn cắn răng tiếp tục quỳ, quỳ từ buổi chiều đến thẳng hoàng hôn.
Cuối cùng một tia hoàng hôn lướt qua ngói lưu ly, rốt cuộc có một trung quan bước nhanh xuống bậc thang, đỡ hắn lên, dìu hắn lên bộ liễn: "Tề Vương điện hạ, bệ hạ cho mời."
Hoàn Huyên quỳ hai canh giờ trên nền gạch vàng lạnh cứng, đầu gối gần như mất tri giác.
Lúc bộ liễn vào tẩm điện của Hoàng đế, hai chân hắn vẫn còn hơi run rẩy.
Hoàng đế nhìn nhi tử xanh xao tái nhợt, thân hình gầy guộc, khóe miệng hơi động một chút, trong mắt lướt qua tia không nỡ.
"Ngươi lúc này thật chẳng ra sao cả." Hắn nặng nề đập mạnh lên kỷ án.
Hoàn Huyên lại khấu đầu: "Thỉnh Phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế tức giận liếc hắn một cái: "Ngươi muốn lại quỳ hai canh giờ sao, quỳ cho phế luôn cả hai chân này à?"
Dừng một chút, cười lạnh: "Phế đi cũng tốt, miễn cho ngươi chỉ vì một nữ tử mà bôn ba ngàn dặm."
Hoàn Huyên rũ mắt không nói một lời, hàng mi dày phủ lên quầng thâm mờ mờ.
Hoàng đế bỗng nhớ đến một khuôn mặt khác, một nhi tử khác, ông thở dài nặng nề: "Chạy suốt ngàn dặm xa xôi, tìm được người không?"
Hoàn Huyên mấp máy môi, lắc đầu.
Hoàng đế vuốt vân nổi bên mép kỷ án: "Ngươi vừa đánh được Hoài Tây, nhiều con mắt trong triều nhìn chằm chằm như vậy, chỉ sợ không tìm thấy chỗ sơ suất, ngươi còn làm ra mấy chuyện này."
Ngừng một chút nói: "Chuyện thế tử Võ An công là ngươi làm sao?"
- --
Thời tiết rét lạnh thế này, lại là cuối năm, rất ít người ngồi xe cưỡi ngựa trên nền tuyết đóng dày, bên trong toàn bộ dịch quán chỉ có khách nhân là bọn họ.
Ngày lễ mọi nhà đoàn viên, dịch quán lữ quán cũng phá lệ quạnh quẽ.
Hoàn Huyên phân phó dịch thừa* chuẩn bị rượu và thức ăn ngon nhất, để bọn thị vệ tụ tập ăn uống trong đường, trò chuyện an ủi vơi đi nỗi nhớ nhà —— với hắn mà nói Trường An chẳng khác nào nơi đất khách quê người, nhưng bọn thị vệ đều là người có gia có thất.
(Ji: *chức quan ở trạm dịch)
Quan Lục Lang nhớ hôm nay không chỉ là Trừ Tịch, mà cũng là sinh nhật của Tề Vương, đặc biệt bảo người dưới bếp chuẩn bị mì trường thọ.
Bởi vì Tề Vương không thích thịt dê tanh nồng, mì được làm với nước súp gà.
Dịch bộc bưng mì lên, mì vẫn còn nóng hổi, bốc lên từng đợt khói.
Hoàn Huyên yên lặng nhìn làn khói đó, ánh mắt dần trống rỗng, phảng phất đối diện làn khói trắng kia có một đôi mắt ôn nhu như nước.
Bàn tay cầm đũa của hắn run nhẹ, không đợi mì được đưa vào miệng, huyết khí trong lồng.cuồn cuộn, cổ họng tanh ngọt.
Hắn buông đũa bạc xuống, cầm chén rượu lên uống một hớp, nén sự tanh ngọt trong cuống họng, nói với mọi người: "Mọi người dùng đi, Cô thứ lỗi không tiếp."
Tề Vương bệnh nặng một trận, thân thể vẫn còn suy yếu, luôn ngủ từ sớm, bọn thị vệ cũng không xem là chuyện lạ, nhao nhao tránh sang một bên hành lễ, cung tiễn hắn rời tiệc.
Chỉ có Quan Lục Lang nhìn bát mì trường thọ một đũa cũng không động kia, trông về phía bóng lưng Tề Vương thầm thở dài.
Hoàn Huyên tắt nến nằm trên giường từ sớm, lại là một đêm giao thừa cô khâm độc chẩm*, nhưng tâm trạng của hắn khắc hẳn năm trước, khi đó hắn trong binh doanh tại Hoài Tây nóng lòng về kinh, bây giờ hắn lại như đang bôn ba trong cánh đồng tuyết, tứ phương đều là khoảng không bao la, đã không còn nơi trở về.
(Ji: *chăn đơn gối chiếc)
Sáng sớm hôm sau, giấy dán cửa sổ vẫn còn mờ mờ, Hoàn Huyên bị tiếng pháo "Lốp ba lốp bốp" vang trong đình đánh thức, đứng lên khoác thêm áo lông cáo đi đến đình, quả thấy bọn thị vệ đang đốt pháo bên trong.
Quan Lục Lang thấy hắn liền nói: "Điện hạ nguyên thần* cát tường."
(Ji: *ngày đầu năm mới)
Hoàn Huyên gật nhẹ: "Đồng hỷ."
Bọn hắn ở trong dịch trạm thêm nửa ngày, dùng xong ngọ thiện mới lên đường.
Lúc Tề Vương đến U Châu hận không thể lên đường ngày đêm không ngừng, lúc về Trường An lại không vội nữa, ngồi xe ngựa thong dong thủng thỉnh, một ngày chỉ đến một dịch trạm.
Vào thời điểm bọn hắn chậm rãi trở về, trên dưới triều đình đã sớm vì chuyện của hắn mà ầm ĩ vang trời.
Tề Vương cả tháng cáo ốm không lên triều, đến cả đêm Trừ Tịch gia yến trong cung cùng đại triều Nguyên Đán cũng không lộ mặt, tất nhiên trên dưới triều đình sinh nghi, sau đại triều Nguyên Đán, Thái tử phái nội quan thân tín và y quan Dược Tàng cục của Đông Cung đến thăm viếng đệ đệ "Triền miên giường bệnh", kết quả phát hiện căn bản Tề Vương không trong phủ, cũng không ở biệt viện.
Thái tử kinh hãi, lập tức tiến cung bẩm báo thiên tử, thiên tử gọi tổng quản nội thị Cao Mại của Tề Vương Phủ hỏi một chút, chân tướng không giấu được nữa.
Nếu như Tề Vương chỉ là một nhàn vương không có thực quyền cũng thôi đi, nhưng rõ ràng hắn còn nắm Thần Dực quân trong tay, tự mình rời kinh đương nhiên không phải việc nhỏ.
Không lâu sau đó, tin tức Tề Vương tự mình rời kinh lan truyền nhanh chóng, nghe nói còn là vì một nữ tử, trên dưới triều đình lập tức bình phẩm loạn xạ, từng bản tấu chương vạch tội liên tục đưa tới bàn của Hoàng đế.
Hoàn Huyên ở dịch trạm Thái Nguyên nhận được sắc thư của Hoàng đế hối thúc hắn hồi kinh, trên mặt vẫn không thấy mảy may lo lắng, chỉ viết hồi thư giải thích nguyên do, vẫn không nhanh không chậm hướng về Trường An.
Khi đoàn người Tề Vương trở lại Trường An, đã là lúc chim bay lượn cỏ mọc dài.
Cảnh xuân trong thành Trường An tươi đẹp, khúc sông thành Nam cành liễu mảnh rủ bên bờ, hoa mai tựa mây, đâu đâu cũng thấy nữ sĩ mặc xiêm y mỏng nhẹ mùa xuân cưỡi ngựa du xuân.
Nhưng cảnh xuân tươi đẹp và tốt lành này chẳng liên quan gì đến Hoàn Huyên trong xe ngựa.
Hắn trở về Vương phủ, lập tức rửa mặt tắm gội, thay đổi triều phục, vào Bồng Lai cung thỉnh tội.
Hoàng đế mới vừa nghị xong chính sự với triều thần, đang đi ra chính điện cùng Thái tử, vừa thấy tam tử, liền chộp lấy quải trượng bằng gỗ tử đàn đánh lên người hắn.
Cũng may Thái tử ngăn lại: "Phụ hoàng bớt giận, đừng tức giận hại thân, để bọn triều thần thấy cũng không tốt."
Quay sang trách mắng Hoàn Huyên: "Tam Lang, đệ cũng quá càn quấy rồi. Đệ có biết tự mình xuất kinh, Phụ hoàng đã lo lắng cho đệ bao nhiêu không?"
Hoàn Huyên chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cúi đầu nói với Hoàng đế: "Nhi tử tội đáng chết vạn lần, thỉnh Phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế mím môi không nói, vẻ giận dữ trên mặt không giảm chút nào.
Thái tử khuyên nhủ: "Phụ hoàng, trước tiên về tẩm điện rồi nói sau."
Hoàng đế liếc tam tử một cái, gật đầu.
Tới bên ngoài Ôn Thất điện, Hoàng đế nói với Hoàn Huyên: "Ngươi quỳ dưới thềm hai canh giờ."
Hoàn Huyên không có hai lời, lập tức theo lời quỳ rạp xuống đất.
Thái tử đỡ Hoàng đế về tẩm điện, đích thân dâng canh sâm, từ tốn khuyên giải: "Phụ hoàng đừng tức giận với đệ ấy, tính tình Tam Lang là thế, nó đã biết sai rồi."
Ngừng một chút nói: "Nhi tử thấy đệ ấy hao gầy không ít, sắc mặt cũng tiều tụy, hẳn là đi đường mệt mỏi, cứ thế quỳ hai canh giờ, chỉ sợ chịu không nổi."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Quỳ hai canh giờ tính là gì, trẫm không đánh chết nó đã là khoan dung lắm rồi."
Ánh mắt Thái tử khẽ động, đang định nói thêm gì nữa, Hoàng đế phất tay nói: "Con không cần cầu tình thay nghịch tử kia, cứ để nó quỳ."
Ông đập mạnh bát sứ men xanh Long Tuyền lên án tử đàn nặng nề, canh sâm hắt một ít lên án.
"Việc này con không cần để ý nữa, " Hoàng đế hướng Thái tử nói, "Trong cung con gần đây cũng có nhiều chuyện, sớm trở về đi. Để nó quỳ đủ hai canh giờ rồi tính sau."
Thái tử chỉ đành nói: "Vậy nhi tử cáo lui trước."
Hoàn Huyên sau bệnh nặng một trận lại lặn lội đường xa cả tháng, khí hư thể nhược, quỳ chưa tới một canh giờ, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, hắn cắn răng tiếp tục quỳ, quỳ từ buổi chiều đến thẳng hoàng hôn.
Cuối cùng một tia hoàng hôn lướt qua ngói lưu ly, rốt cuộc có một trung quan bước nhanh xuống bậc thang, đỡ hắn lên, dìu hắn lên bộ liễn: "Tề Vương điện hạ, bệ hạ cho mời."
Hoàn Huyên quỳ hai canh giờ trên nền gạch vàng lạnh cứng, đầu gối gần như mất tri giác.
Lúc bộ liễn vào tẩm điện của Hoàng đế, hai chân hắn vẫn còn hơi run rẩy.
Hoàng đế nhìn nhi tử xanh xao tái nhợt, thân hình gầy guộc, khóe miệng hơi động một chút, trong mắt lướt qua tia không nỡ.
"Ngươi lúc này thật chẳng ra sao cả." Hắn nặng nề đập mạnh lên kỷ án.
Hoàn Huyên lại khấu đầu: "Thỉnh Phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế tức giận liếc hắn một cái: "Ngươi muốn lại quỳ hai canh giờ sao, quỳ cho phế luôn cả hai chân này à?"
Dừng một chút, cười lạnh: "Phế đi cũng tốt, miễn cho ngươi chỉ vì một nữ tử mà bôn ba ngàn dặm."
Hoàn Huyên rũ mắt không nói một lời, hàng mi dày phủ lên quầng thâm mờ mờ.
Hoàng đế bỗng nhớ đến một khuôn mặt khác, một nhi tử khác, ông thở dài nặng nề: "Chạy suốt ngàn dặm xa xôi, tìm được người không?"
Hoàn Huyên mấp máy môi, lắc đầu.
Hoàng đế vuốt vân nổi bên mép kỷ án: "Ngươi vừa đánh được Hoài Tây, nhiều con mắt trong triều nhìn chằm chằm như vậy, chỉ sợ không tìm thấy chỗ sơ suất, ngươi còn làm ra mấy chuyện này."
Ngừng một chút nói: "Chuyện thế tử Võ An công là ngươi làm sao?"
- --