Hoạ Trung Hoan

Chương 1

Từ sau khi chuẩn ra hỉ mạch, ta thường ói đến nhũn cả tứ chi, ngày nào cũng phải ói đến lục phủ ngũ tạng như bay ra mới chịu dừng lại. Vân Vũ bưng chén canh gừng tới, nàng hạ giọng nói: “Công chúa, uống canh gừng đi ạ, có thể dừng nôn lại.”

 

Ta sờ cái bụng đã hơi lộ ra, “Không cần, nôn cũng thành thói quen rồi.”

 

Vân Vũ là nha hoàn bên người ta, là ta mua được trên phố. Lúc trước ta gặp Vân Vũ, là ở trong thuyết thư lâu.

 

Người trên phố lúc rỗi rãi thì chuyện thích nhất là nghe tám chuyện, không may ta thân là trưởng công chúa của Đại Vinh, lại càng không may chính là ta đã từng làm rất nhiều chuyện hoang đường, kết quả ta chính là người được nhắc đến nhiều nhất trên phố. Một hôm ta hơi tò mò, liền mai phục trong thuyết thư lâu nghe kể câu chuyện theo đuổi phò mã của ta.

 

Thuyết thư tiên sinh đang nói rất kích động, nước bọt bay tung tóe như Hoàng Hà vỡ đê, ta nhẹ phe phẫy quạt ngọc, che trước mặt. Trong lòng ta hơi cảm khái, thuyết thư tiên sinh này thật là mồm mép quá đi, năm đó chuyện ta theo đuổi phò mã là sự thật, nhưng Thường Ninh ta có thể thề với trời với mọi người, ta vốn là người quang minh chính đại, hành tung đoan chính, tuyệt đối không hạ xuân dược với phò mã rồi bá vương ngạnh thượng cung.

 

Ta định đứng lên để cãi lại, không ngờ lúc này thuyết thư tiên sinh lại lái theo hướng khác, đang nói đến cảnh kiều diễm của ta với trai bao trong phủ nửa đêm đại chiếm ba trăm hiệp, còn phò mã thì đội mũ xanh đứng bên góc tường xem ta diễn hồng hạnh xuất tường…

 

Ta xoa trán muốn thở dài, nhưng ta còn chưa có thở ra thì đã có người đập bàn đứng lên, nước bọt bay tung tóe cãi lí dùm ta, hơn nữa còn trích dẫn mấy danh ngôn của các văn nhân nhà thơ để chứng minh ta là trưởng công chúa phẩm hạnh cao thượng.

 

Ta suýt nữa lệ rơi đầy mặt, khó có người tôn trọng ta như thế bao giờ. Hai mắt ta phóng về phía đó, vừa nhìn một cái, Vân Vũ liền theo ta cho đến tận bây giờ.

 

Nhớ lại chuyện cũ trong lòng ta cảm khái vạn phần. Có điều vừa cảm khái, ta lại bắt đầu muốn ói. Nôn khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy, lúc này Vân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa, để em đi lấy dây thường đem trói phò mã gia tới đây.”

 

Ta liếc mắt nhìn nàng, “Vân Vũ, em đánh không lại phò mã đâu.”

 

Vân Vũ hoán hận nói: “Đánh không lại phò mã gia, nhưng em nhất định đánh thắng con hồ ly tinh kia! Em lập tức đi mượn dao rạch mặt con tiện nhân kia, xem ả còn muốn dụ dỗ phò mã gia thế nào nữa!”

 

Ta không kịp ngăn cản Vân Vũ, nàng đã hung hăng xông ra ngoài.

 

Hồ ly tinh họ Đỗ tên Tịch Tịch, là ca kỹ trong Phú Xuân lầu.

 

Theo mật thám báo lại, khoảng ngày mồng ba tháng tám năm Hữu Bình thứ tư, phò mã cùng với hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch ở trong phòng ‘Thiên’ trong Phú Xuân lầu bắt đầu có quan hệ nam nữ chó má bất chính.

 

Sau này ta đến thuyết thư lâu nghe thuyết thư tiên sinh đem kinh đường mộc vỗ ra sự tích xuất tường của ta đến nỗi nước bọt văng tung tóe thì ta bắt đầu hoài nghi liệu thuyết thư tiên sinh có phải đã bị phò mã mua chuộc không, nếu không tại sao hắn lại kể chuyện trái sự thật như vậy.

 

Cho tới bây giờ chưa từng là hồng hạnh bao giờ…

 

Người ngồi xổm ở góc tường đội mũ xanh là ta, không phải phò mã.

 

Ta nghĩ ta mãi mãi sẽ không quên được đêm hôm đó, tuyết rơi ngoài tường đã mấy ngày liền, trong tường xuân quang khôn cùng, tiếng thở dốc của phò mã, âm thanh yêu kiều của nữ tử, như gió lạnh quất lên mặt ta.

 

Phò mã giải thích với ta: “Công chúa, ta với nàng ta không phải chuyện như nàng nghĩ đâu.”

 

Mối tình đầu của ta là phò mã, ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, trước nay ta đều nhịn. Nhưng chuyện hôm đó bất ngờ như một cái gái đâm vào lòng ta, dù ta với phò mã ngọt ngào bao nhiêu thì cuối cùng yêu thương cũng đi ra, đâm vào ta từng cú.

 

Sau đó, phò mã cuối cùng cũng nói với ta: “Công chúa, xin nàng buông tha Tịch Tịch, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không đáng để nàng gây chiến.”

 

Thuyết thư tiên sinh hiểu lầm ta, phò mã cũng hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ làm chuyện gì với Tịch Tịch của hắn.

 

Ta giải thích nhưng phò mã không tin.

 

Ta nghĩ là tất cả mọi người không muốn tin ta, thế là ta cứ dứt khoát tất cả chuyện đó biến thành thật, như là nạp trai bao, như là ăn hiếp Tịch Tịch của phò mã. Sau đó ta lại có hỉ mạch, phò mã biết được cũng không vui mừng, ngược lại có chút lãnh đạm.

 

Ta biết hắn không tin đứa bé trong bụng ta là của hắn.

 

Đột nhiên ta thấy có người đẩy cửa vào. Ta ngước nhìn, thì ra là phò mã. Mắt hắn liếc nhìn bụng ta, hắn cầm chén canh gừng trên bàn đưa cho ta, “Nghe Vân Vũ nói nàng lại nôn?”

 

Ta uống chén canh đã nguội ngắt, nói: “Đã thành quen rồi.”

 

Phò mã thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi. Ta nghe thái y nói, qua mấy tháng nữa có lẽ sẽ chuyển dạ.”

 

Ta lại hớp một hớp canh gừng lạnh đến nỗi khiến ta run tay, “Còn hai tháng nữa.” Dừng lại, rồi ta nhẹ nhàng nói: “Yến Thanh, ta sợ đau.”

 

Phò mã họ Yến tên Thanh, tự Tử Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ để ta kêu tên tự của hắn. Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi mới nói: “Bệ hạ thương nàng như thế, sẽ tìm thái y tốt nhất đến bên cạnh nàng.”

 

Trong nháy mắt lòng ta nguội lạnh.

 

Sau khi phò mã đi thì Vân Vũ bước vào, nàng tức giận bất bình nói: “Phò mã gia thật khốn nạn! Công chúa, người đi thỉnh cầu bệ hạ ban thánh chỉ hưu phu đi. Công chúa, bây giờ là vừa hay đấy ạ, bỏ một phò mã vẫn còn hàng nghìn hàng vạn phò mã khác ở bên ngoài chờ công chúa sủng hạnh!”

 

Kỳ thật Vân Vũ nói rất đúng, ta thật sự là không cần phải miễn cưỡng như bây giờ, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng ta đều luyến tiếc yến Thanh không quên được.

 

Lần đầu tiên gặp Yến Thanh, hắn không biết ta là công chúa. Ngày hôm đó một mình ta xuất môn, không may trúng mưa to như trút nước, ta lại đang trên đường núi, chân bị trượt một cái lăn đến dưới chân núi, còn bị thương nữa. Là Yến Thanh đã cứu ta, hắn ở trong căn nhà tranh dưới chân núi chăm sóc ta suốt một tháng.

 

Rồi Yến Thanh đi thi tú tài, lúc ta rời khỏi căn nhà tranh, Yến Thanh bảo ta chờ hắn, chờ hắn công thành danh toại thì hắn sẽ lấy ta làm phu nhân Trạng Nguyên.

 

Sau đó đúng là Yến Thanh đỗ Trạng Nguyên như mong muốn.

 

Thừa Văn biết ta thích Yến Thanh, lúc ở trên điện liền đem ta cho hắn. Thừa Văn là hoàng đệ của ta, cũng là hoàng đế của Đại Vinh này, hắn đối đãi với a tỷ ta rất tốt. Ta núp sau tấm màn, lén quan sát biểu cảm của Yến Thanh, sắc mặt Yến Thanh thay đổi tại chỗ.

 

Lúc đó tâm tình ta rất phức tạp, tuy nói mặc kệ Yến Thanh đồng ý hay là không, người hắn lấy chỉ có thể là ta. Nhưng lúc này, cuối cùng ta lại muốn Yến Thanh kháng chỉ. Và Yến Thanh cũng làm đúng như ta mong muốn, quỳ xuống cự tuyệt tứ hôn.

 

Hắn nói hắn đã có người trong lòng, thà chết chứ không chịu khuất phục. Thừa Vắn nói nếu hắn không cưới công chúa, quan mũ Trạng Nguyên phải tháo xuống. Dường như Yến Thanh không chút do dự chọn ta, là ta trong căn nhà tranh.

 

Ta nghe thấy thế mà vui sướng, có người vì ta mà đồng ý làm những chuyện đó, ta quả thật may mắn, vô cùng may mắn.

 

Sau đó ta với Yến Thanh vợ chồng hòa hợp, cuộc sống vô cùng mỹ mãn.

 

Chỉ tiếc cho đến bây giờ, ta không hiểu được tại sao ta với phò mã lại đi đến nông nỗi này.

 

Vân Vũ đỡ ta ra ngoài đi lại, ta ưỡn bụng bầu, ở trong phụ công chúa chậm rãi lui tới. Đi được một lát chợt nghe đám hạ nhân cách đó không xa xì xào bàn tán.

 

“Ôi chao, nghe nói phò mã gia lại đi ra ngoài…”

 

“Nhất định là đi gặp con hồ ly tinh kia rồi.”

 

“Hầy, công chúa của chúng ta thật đáng thương, xinh đẹp thế nào cũng không đánh lại nhan sắc tầm thường của con hồ ly kia.”

 

 

Vân Vũ tức giận hét to: “Các ngươi đang nói gì.”

 

Ta vỗ tay Vân Vũ, “Bình tĩnh.”

 

Bọn hạ nhân nhìn thấy ta, sợ đến sắc mặt trắng bệch, môi run run, ta cười nói: “Không có việc gì, các ngươi đi xuống đi.” Rồi ta sờ mặt mình, nói với Vân Vũ: “Vân Vũ, em có cảm thấy ta rất đáng thương?”

 

Vân Vũ vội lắc đầu, “Không có không có, công chúa thân phận tôn quý, bệ hạ lại đối đãi với người tốt như thế, công chúa muốn cái gì có cái đó, làm sao lại đáng thương được?”

 

Ta sờ bụng, cười nói: “Đúng thế.”

 

Hôm ta lâm bồn, hoa ngọc lan trong phủ nở, ta tê tâm liệt phế hét tên phò mã, hét đến nỗi khàn cả giọng, nhưng phò mã không hề xuất hiện.

 

Lúc ta sinh cực kỳ đau, sinh hai ngày một đêm, cuối cùng là thai chết lưu.

 

Sau đó, ta làm ra chuyện cực kỳ hoang đường.

 

Ta để người võ công cao cường bên cạnh ta nửa đêm dùng bao tải chụp phò mã bắt lại đây, tự mình lấy gậy gộc đánh hắn, đem yêu hận giận ngốc bốn năm nay hóa thành lực mà đánh người.

 

Đợi đến lúc đánh hết sức thì ta sai người mở bao tải ra, ta tự mình hôm đứa bé sắc mặt xanh tím thả vào trong lòng hắn.

 

“Ta sinh con trai, ngươi nhìn đi, có phải nó rất giống ngươi không?”

 

Thần sắc Yến Thanh trắng bệch.

 

Ta cười nói, “Yến Thanh, chúng ta hòa ly đi.”

 

Trên đường đi ra khỏi điện ta gặp không ít đại thần. Bọn họ ồn ào tỏ vẻ muốn nói chuyện với ta. Thường ngày bọn họ thấy ta tránh được thì đều tránh, hôm nay chủ động tìm tới cửa quả thật là rất ngạc nhiên. Tuy nói ta vừa mới hòa ly phò mã, nhưng ta vẫn phải giả vờ phô khuôn mặt tươi cười sáng lạn ra, “Ừm? Chư vị muốn đến đây chúc mừng ta với Yến Thanh hòa ly sao?”

 

Da mặt bọn họ rung lên, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.

 

Ta che miệng cười, “Các vị chớ căng thẳng, ta chỉ nói đùa thôi. Chư vị đây đã muốn nói chuyện thì chúng ta đến đình trong hồ ở phía trước thôi.” Các vị đại thần lên tiếng phụ họa, vội chắp tay để ta đi trước.

 

Đã sớm có cung nhân chuẩn bị tốt ở trong đình, ta thản nhiên ngồi ở nhuyễn y, chậm rãi hớp chén trà thơm, rồi từ từ nói: “Các ngươi cũng ngồi đi, đã bảo là có chuyện muốn nói thì cũng không cần câu nệ đâu.”

 

Các vị đại thần hành lễ cám ơn, đợi bọn họ ngồi xuống, ta mới đặt chén trà xuống, cười híp mắt nói: “Ừm? Chư vị đây muốn nói chuyện gì với ta?”

 

Trong đó có một vị đại thần ho khan, ta liếc mắt nhìn hắn, vị đại thần này theo ta nhớ thì nhìn như đảm nhận chức vụ thị lang bộ hộ, chỉ thấy hắn lau mồ hôi trên trán, run rẩy nói: “Công chúa, vi thần có quen một người, năm nay vừa mới mười bảy, tướng mạo đường đường, là long phượng giữa nhân gian.”

 

 

Lại một vị đại thần nói tiếp: “Vi thần cũng quen một người, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, dung mạo có thể sánh với Phan An.”

 

“Vi thần cũng có biết một người, vừa văn vừa võ, gia thế trong sạch, tuổi gần mười lăm.”

 

 

Bọn họ tuần tự mà nói, cuối cùng, trăm miệng một lời nói: “Người vi thần tiến cử có thể đảm nhiệm chức phò mã.”

 

Miệng ta giật giật, thì ra là quốc thái dân an đã lâu, đại thần không cần bàn chính sự lại đến thay ta làm mai mối sao? Ta cười khan một tiếng, “Tâm ý của chư vị giống như cảnh xuân hôm nay vậy, ta có thể cảm nhận được. Chẳng qua…” Ta lấy ly thư mà Thừa Văn mới cộp ấn xong trong tay Vân Vũ, chậm rãi mở ra ở trên bàn đá, “Cái đó với ly thư đây nóng đến bỏng tay, chư vị có cần phải tới cảm nhận không?”

 

Các vị đại thần cùng cười khan vài tiếng.

 

Ta sờ ly thư, híp mắt cười nói: “Không ngại nói thật với các vị đây, diện thủ trong phủ ta mỗi người ai ai cũng đều tướng mạo đường đường nhân trung long phượng mày kiếm mắt sáng môi hồng răng trắng dung mạo tựa Phan An vừa võ vừa văn gia thế trong sạch.”

 

Các đại thần lau mồ hôi lạnh, gượng cười.

 

“Công chúa… rất biết thưởng thức.”

 

“Đâu có đâu có.”

 

Khó lại được cùng các vị đại thần trong triều nói chuyện phiếm, ta lại càng vắt hết óc đòi hỏi yêu cầu đối với phò mã. Ta nói rất thỏa thích, ngược lại số lần cười gượng của bọn họ nhiều đến nỗi có thể biến thành xác khô.

 

Vì để tránh cho tình cảnh bi thảm xuất hiện, ta uống ngụm trà cho ướt họng, xem như đã nói chuyện xong.

 

Vân Vũ cười trộm nói: “Công chúa, đoán là cỡ một năm nửa năm nữa bọn họ không dám đến tìm người nói chuyện đâu.”

 

Ta đặt chén trà xuống, ngáp một cái, “Cái này cũng không thể trách bọn họ, chỉ có thể trách bổn công chúa có tiếng xấu ở bên ngoài, bọn họ bảo vệ con mình đến sốt ruột, sợ là hôm nay ta hòa ly, ngày mai đã chọn phò mã thành thân.”

 

Tin ta với phò mã hòa ly vừa truyền ra ngoài, người trong kinh thành ngay lập tức thành thân nhiều hơn. Hôm nay ta tiến cung, lúc đi qua phố đông còn gặp bảy thám kiệu hoa chặn giữa đường, quả thật là náo nhiệt trước nay chưa từng có.

 

Ta sờ cằm, “Vân Vũ, em cảm thấy ta nhìn rất giống bụng đói ăn quàng sao?”

 

Vân Vũ nghiêm túc nói: “Không có.”

 

Ta cảm thấy dễ chịu.

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, chợt có vài đóa hoa bay ngang trước mắt ta, theo bản năng ta giơ tay hứng, cúi đầu nhìn, thì ra là hoa ngọc lan. Lúc ta sinh con, ta đau đến nỗi không thể suy nghĩ, cứ liên tục nhìn ra hoa ngọc lan ngoài cửa sổ, coi nó là phò mã. Chỉ tiếc bây giờ hoa ngọc lan vẫn còn, nhưng đứa bé đã mất.

 

Ta nói với Vân Vũ: “Đi lên phía trước ngắm hoa ngọc lan thôi.”

 

Tuy nói chuyện đau lòng đã qua, nhưng cảnh xuân hôm nay khó được long lanh như thế, ta quyết không thể phụ với cảnh xuân được. Bởi vì cái gọi là đời người cần phải vui hết mình, ta đã vì Yến Thanh đau lòng bốn cái xuân thu, hôm nay, ta sẽ không vì bất kỳ nam nhân nào mà bỏ qua cơ hội vui chơi.

 

Đi theo sau ta ngoại trừ Vân Vũ còn có bốn cung nữ, tên là Như Ca, Như Vũ, Như Thi, Như Họa. Ta không thể phân biệt rõ tên bốn người các nàng nên thường gọi sai người. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng, dù sao lần nào ta gọi người cũng có người đáp.

 

Các nàng trước kia là hầu hạ Quán Quán, sau khi Quán Quán xuất cung, các nàng liền đến hầu hạ ta. Quán Quán từng là thái hậu của Đại Vinh, cũng là tri kỉ khuê phòng của ta, Quán Quán là tên tự của nàng. Chẳng bao lâu sau, tại thuyết thư lầu, những chuyện hoang đường của ta với Quán Quán lần lượt lên đài.

 

Nói đến Quán Quán, nàng cũng tính là một nhân vật truyền kì. Hoàng đệ của ta đến bây giờ vẫn còn giữ lại bóng dáng của nàng trong đầu, cho dù Thừa Văn không nói nhưng ta cũng biết được.

 

Ta thở dài hỏi: “Như Ca mỹ nhân, mấy ngày nay bệ hạ có chỗ nào khác thường không?”

 

Nàng đáp: “Bẩm công chúa, bệ hạ hết thảy đều bình an.”

 

Ta nói: “Có thật một chút bất thường cũng không có?”

 

Như Ca lại nói: “Nếu nói có thì cũng có, hôm qua ở ngoài cung bệ hạ gặp được một thầy tướng số, gã xem bói cho bệ hạ xong, sáng nay bệ hạ liền bổ nhiệm y làm quốc sư.”

 

Ta sửng sốt, không khỏi xoa trán thở dài. Xem ra tỷ đệ chúng ta đều là số khổ, đồng thời đều gặp chuyện đau lòng, ta còn có thể nhìn rõ, nhưng không ngờ hoàng đệ của ta là người không tin quỷ thần, giờ lại sa đọa đến như vậy.

 

Ta chớp mắt hỏi: “Gã thầy tướng kia đã nói gì với bệ hạ?”

 

“Bẩm công chúa, Như Họa không biết ạ.”

 

“Thì ra ngươi là Như Họa mỹ nhân…” Ta trầm ngâm một lát lại hỏi: “Dung mạo của quốc sư như thế nào?” Chẳng dè không ai trả lời, ta liền xoay người, lặp lại một lần nữa.

 

Như Họa đỏ mặt nói: “Là kinh… kinh vi thiên nhân*.”

 

(* Thành ngữ 惊为天人 dùng để chỉ sự phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)

 

Ta chớp mắt nói: “Là kinh vi thiên nhân như thế nào?”

 

Nàng nói: “So với Thẩm tướng năm đó còn hơn hẳn ba phần.”

 

Ta hơi kinh ngạc, năm đó tướng mạo và khí chất của Thẩm tướng thuộc hàng tốt nhất, bây giờ lại còn có người hơn, chuyện này thật là làm ta lo lắng. Nếu là một người có tướng mạo đạt đến đỉnh điểm, đó chính là nam nữ già trẻ đều thích. Mà Thừa Văn vẫn chưa tỉnh lại sau tổn thương đó, bây giờ lại nhảy ra một gã thầy số kinh vi thiên nhân, đây chẳng phải là muốn đoạn tụ sao?

 

Lúc này không biết là Như Vũ hay Như Ca hay Như Thi nói: “Đêm qua bệ hạ với quốc sư ở trong phòng nói chuyện cả một đêm.”

 

Một đêm…

 

Hai chữ này quả nhiên khiến người ta suy nghĩ lung tung.

 

Ta nhất định không thể để Thừa Văn thành đoạn tụ được, bây giờ ta chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm hoa ngọc lan, vì thế liền nói: “Bổn công chúa thật rất muốn gặp cho biết quốc sư đến tột cùng là kinh vi đến mức nào. Giờ quốc sư có ở trong cung không?”

 

Lời còn chưa dứt, trên mặt Như Họa xuất hiện hai đám mây hồng, “Công…công chúa, quốc sư đến.”

 

Ta sững sờ, xoay người lại nhìn, xa xa có hai người đang đi về phía ta, mà trong đó có một người ngồi trên xe lăn. Đợi ta nhìn rõ tướng mạo của người kia thì ta bỗng dưng cảm thấy bốn chữ ‘kinh vi thiên nhân’ của Như Họa dùng lúc nãy quả nhiên không sai.

 

Mỹ nam trong phủ ta như mây, tiền phò mã cũng thuộc vào hạng tốt nhất, nhưng từ khi nhìn thấy quốc sư, hai mắt đã quen nhìn nam sắc của ta đúng là khó có thể thu lại trên người hắn.

 

“Vi thần bái kiến công chúa điện hạ, chân của vi thần đang bị thương, không thể hành lễ với công chúa, mong công chúa thứ lỗi.”

 

Ta lấy lại tinh thần, liên tục khoát tay nói: “Quốc sư không cần đa lễ.”

 

Giờ khắc này, ta âm thầm nghĩ: chờ sau khi hồi phủ, nhất định phải sai người lấy được một bức vẽ của quốc sư dán lên đầu giường, ta muốn ngày đêm đều đối diện với hắn. Đợi sau khi ánh mắt ta đã quen với bộ dạng kinh vi thiên nhân như thế, ta sẽ lại đến nói cho hắn biết, dựa vào sắc đẹp để nhận lấy một chức quan là không thể được.

 

“Quốc sư họ gì?”

 

“Vi thần họ Ôn.”

 

Ồ, trong sách sử dường như chưa từng xuất hiện qua kẻ lam nham gây họa nào họ Ôn thì phải…

 

“Tên?”

 

“Tên chỉ một chữ Diễn.”

 

Ôn Diễn, Ôn Diễn, đúng là một cái tên mềm mại như ngọc.

 

“Tự?”

 

Quốc sư xem chừng sửng sốt, rồi mới cười dịu dàng, “Vi thần tự Cảnh Nhuận.”

 

Cảnh Nhuận, Cảnh Nhuận, quả nhiên đặc biệt mềm mại.

 

Lúc này Vân Vũ lặng lẽ nói với ta: “Công chúa, có phải tiếp theo người nên hỏi quốc sư đã từng có hôn phối chưa?” Âm thanh của Vân Vũ không lớn, chẳng qua cũng đủ để Ôn Diễn nghe được.

 

Hắn mỉm cười nhìn ta, hình như không có gì là không ổn cả.

 

Ta nghĩ tầm tiếng xấu của Thường Ninh công chúa bên ngoài đã rõ ràng, đoán là hắn cũng rõ mười mươi. Không thể không nói, tâm tư của Ôn Diễn này đúng là yêu tinh, sau khi dựa vào sắc đẹp để mê hoặc Thừa Văn, giờ lại muốn đến mê hoặc ta.

 

Ta kiên quyết sẽ không bị sắc đẹp mua chuộc.

 

Ta trừng mắt liếc Vân Vũ, “Đừng có nói bậy.” Thân là trưởng công chúa của Đại Vinh, ở trước mặt thần tử, nên phô ra có khí thế, ta đang chuẩn bị mở miệng ra oai phủ đầu với Ôn Diễn thì Ôn Diễn đã nở nụ cười với ta.

 

Cảnh xuân tươi đẹp, hoa ngọc lan nở, đủ loại cảnh đẹp lúc này ta đều cảm thấy không so với nụ cười của Ôn Diễn.

 

Hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hạt giống màu nâu.

 

“Công chúa, đem nó gieo xuống, ba tháng sau người sẽ nhận được một phò mã mới."

back top