Hoạ Trung Hoan

Chương 11

Hôm đến Thúy Minh sơn trang, thời tiết không được đẹp cho lắm, mưa nhỏ rơi tí tách. Thúy Minh sơn trang tại vị giữa lưng núi, bởi vì do trời mưa, đường núi có chút lầy lội, xe ngựa đi rất chậm.

 

Nha đầu Vân Vũ kia vì để cho ta với Liễu Dự ngồi chung với nhau nên cứ đòi ra ngồi với phu xe.

 

Trong tiểu xá Tùng Đào có biết bao nhiêu là thị nữ với thị vệ, thế nên lúc này xuất môn ta chỉ dẫn theo một phu xe thân thủ không tệ cùng với Vân Vũ, và cả Liễu Dự.

 

Liễu Dự rất ân cần lột vỏ nho cho ta, từng quả nho óng ánh nằm yên trong khay bạc trên án kỷ, còn ở bên kia thì vỏ nho chất thành một ngọn núi nhỏ.

 

Ta thầm nghĩ, nếu hắn đã ăn uống chùa trong phủ công chúa ta, thì hầu hạ ta cũng là việc nên làm. Thế là lúc này ta thản nhiên hưởng thụ sự hầu hạ của Liễu Dự. Ăn nhiều nho quá nên ta hơi ngấy, liền mệt mỏi khoát tay áo, nói: “Đừng bóc nữa, ta không muốn ăn.”

 

Liễu Dự dừng bóc vỏ nho lại, hỏi: “Nương tử muốn ăn thứ gì?”

 

Ta vén rèm nhìn cảnh núi bên ngoài, do mưa đang rơi nên nhìn có vẻ mông lung mờ ảo, nhưng lại có chút nghệ thuật. Chẳng qua mỗi lần ta gặp trời mưa lúc đang ở trên núi, tâm tình ta đều có chút nhạy cảm.

 

Năm đó ta gặp Yến Thanh, cũng là bởi vì đường núi ướt nhẹp, ta không cẩn thận mà ngã té, không may sao bị lăn xuống núi. Như thế ta mới có thể gặp được Yến Thanh, thế mới có bốn năm yêu hận tình thù giữa chúng ta.

 

Ta thường xuyên nghĩ, nếu hôm đó ta không lên núi du ngoạn, không ngã xuống núi, không gặp Yến Thanh… Chỉ tiếc bất kể ta có nghĩ thế nào thì cũng không có khả năng quay về quá khứ.

 

Ta xoay đầu lại, nhón một quả nho cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, trong lúc lơ đãng thấy Liễu Dự cũng nhìn ra bên ngoài với vẻ sững sờ.

 

Ta nhìn hắn, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề phát hiện ra ta đang nhìn hắn. Cho đến khi ta nuốt quả nho vào bụng, hắn mới lấy lại tâm trí, “Nương tử còn muốn ăn nho sao?”

 

“Không.” Ta híp mắt lại nhìn hắn, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

 

Liễu Dự thành thật trả lời: “Ta có cảm giác mình đã đến nơi này rồi.”

 

Ta lấy làm hứng thú, “Nói nghe xem nào?”

 

Liễu Dự nói: “Rõ ràng đây là lần đầu ta tới ngọn núi này, nhưng vừa nãy ta nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm giác có chút quen thuộc. Nhưng cũng không nhớ ra rốt cuộc là ta đã đến đây lúc nào.”

 

Ta lơ đãng nói: “Mấy ngọn núi ở ngoại ô kinh thành nhìn qua cũng không có gì khác nhau là mấy.”

 

Liễu Dự cười cười, “Nương tử nói rất đúng, có lẽ là ta đã gặp trong mơ.”

 

Ước chừng qua mấy khắc, Vân Vũ thò đầu vào, dùng đôi mắt hạnh nhìn Liễu Dự, rồi lại nhìn sang ta, thấy hai người bọn ta không có tiến triển gì thì nàng hơi thất vọng, nàng ủ rũ nói: “Công chúa, đã đến Thúy Minh sơn trang rồi ạ.”

 

Vừa hay lúc này mưa bên ngoài đã ngừng rơi, Vân Vũ đỡ ta đi xuống bậc, hai chân ta vừa đứng vững trên mặt đất thì đã thấy A Man vội vàng đi đến.

 

A Man hướng ta hành lễ, ta cũng không để ý lắm, hắn nói: “Công chúa điện hạ, mời.”

 

Sau khi ta bước vào Thúy Minh sơn trang, không khỏi cảm khái một tiếng, Minh Hàn trang chủ quả thật biết hưởng thụ, cảnh đẹp liên miên, làm cho người ta không kịp nhìn. Nhưng ta lại không có tâm tư ngắm cảnh, ngược lại lấy làm nghi ngờ, rõ ràng có nhiều nơi đáng để thưởng trà, nhưng vì sao Ôn Diễn lại muốn mời ta đến Thúy Minh sơn trang đây?

 

Ta hỏi A Man: “Công tử nhà ngươi với Minh Hàn có quen nhau sao?”

 

A Man lấy làm tự hào nói: “Công tử nhà ta là khách quý của Minh Hàn trang chủ.”

 

Ta nghiền ngẫm hai chữ ‘khách quý’ ấy, uy danh của Minh Hàn ở trong giang hồ ta đã biết, nhưng Ôn Diễn lại có thể làm khách quý của Minh Hàn thì rốt cuộc có thân phận như thế nào?

 

Đi được một lúc lâu, A Man liền dừng lại.

 

“Công chúa điện hạ, đã đến rồi.”

 

Một lần nữa ta gặp lại Ôn Diễn, hắn vẫn là bộ dạng kinh vi thiên nhân kia, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười dịu dàng tựa ngọc như cũ. Vì ta ngày ngày đêm đêm lúc nào cũng đối diện với bức họa của Ôn Diễn, nên lần này gặp Ôn Diễn, đã không còn tình trạng ánh mắt không thể rời khỏi hắn như trước nữa.

 

Hôm nay Ôn Diễn chỉ mặc một bộ trường bào xanh nhạt, trên tóc búi một chiếc trâm mộc, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, cầm trong tay một cuốn sách, ánh mắt lướt đến ta thì hơi dừng lại, hắn nói: “Xin thứ cho vi thần chân mang tật, không thể hành lễ với công chúa.”

 

Ta nói: “Không sao, quốc sư không cần đa lễ.”

 

“Mời công chúa ngồi.” Đợi sau khi ta ngồi xuống, Ôn Diễn dịu dàng nói: “Mấy ngày trước đó không ở kinh thành, hôm kia vừa về thì chợt nghe công chúa muốn thưởng thức Bích Loa Xuân. Vừa khéo ta từ Giang Nam mang về không ít Bích Loa Xuân thượng hạng, thế nên mới mời công chúa đến Thúy Minh sơn trang thưởng thức xem sao.”

 

“Ồ? Quốc sư ở Thúy Minh sơn trang?”

 

Ôn Diễn nói: “Lúc vừa quay về kinh thì gặp được Minh Hàn trang chủ, vi thần cùng với Minh Hàn trang chủ có chút giao tình nên Minh Hàn liền mời vi thần đến Thúy Minh sơn trang ở vài ngày. Vả lại Thúy Minh sơn trang này có một Nhã, cực kỳ thích hợp để nấu rượu thưởng trà.”

 

Ta thuận nước đẩy thuyền hỏi hắn, “Không biết quốc sư ở chỗ nào?”

 

Dường như Ôn Diễn không ngờ ta sẽ hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời với giọng nồng ấm: “Hiện giờ vi thần ngụ ở vùng ngoại ô kinh thành.”

 

Ta kiên trì nỗ lực, “Chỗ nào ở ngoại ô kinh thành?” Ngoại ô kinh thành rộng lớn như thế, cũng có không ít người sống, nếu muốn tìm từng bước thì cũng phí rất nhiều thời gian.

 

A Man bỗng nhiên mở miệng nói: “Sao công chúa điện hạ lại một mực truy vấn công tử nhà ta?”

 

Ta cười khan một tiếng, mặt có chút nóng lên. Trong lúc nhất thời ta không hề chú ý đến việc truy vấn như thế thật không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nếu thay đổi cảnh tượng, thì có vài phần giống với một hoa hoa công tử đang truy vấn quý tính của một cô nương xinh đẹp nào đó.

 

Ôn Diễn thấp giọng khẽ mắng A Man, rồi nhẹ cười với ta: “Chỗ của vi thần có chút hẻo lánh, cho dù nói cũng khó mà tìm được. Nếu công chúa muốn đến, vi thần sẽ lập tức dẫn công chúa đến đó.”

 

Ôn Diễn thẳng thắn như vậy thật ngoài dự liệu của ta, nhưng hắn đã nói như vậy, ta cũng không khách khí nữa, cũng cười nói: “Được thôi. Quốc sư cũng không cần trái một câu vi thần phải một câu vi thần thế đâu, bây giờ không phải trong cung cũng không phải lâm triều, quốc sư có thể xưng tùy ý.”

 

 

Ôn Diễn hỏi: “Không biết công chúa khi nào thì muốn đi?”

 

Ta cân nhắc rồi đáp: “Sau khi thưởng Bích Loa Xuân xong, được chứ?”

 

Ôn Diễn nói một câu “Được”.

 

***

 

Lúc A Man phụ Ôn Diễn dẫn ta đến Nhã thì trong lòng ta thật sự tò mò. Rốt cuộc Ôn Diễn là khách quý kiểu nào mà có thể đi lại trong Thúy Minh sơn trang mà không bị chặn đường.

 

Ta đang tò mò thì Ôn Diễn đã mở miệng: “Công chúa, đã đến rồi.”

 

Ta nhìn ra xung quang, là một cánh rừng trúc, gió nhẹ khẽ đưa, lá trúc khẽ lay động, có thể nói là thanh u tao nhã, chẳng thể trách Ôn Diễn gọi nơi này là Nhã. Ta cười nói: “Không thể tưởng được ở Thúy Minh sơn trang ngoài rừng hoa đào nổi tiếng gần xa thì lại còn có một từng trúc thanh u như thế này.”

 

Ôn Diễn cũng cười nói: “Rừng trúc này là mấy năm trước Minh Hàn trang chủ tự mình trong, ta vốn cứ nghĩ là sẽ không tài nào sống được, nhưng chẳng ngờ trải qua mấy năm lại sinh sôi tốt như thế này.”

 

Trong rừng trúc chuẩn bị một bộ bàn ghế làm từ trúc, trên bàn là một bộ ấm trà sứ thanh hoa. Sau khi ta ngồi xuống ghế, Ôn Diễn bắt đầu pha trà. Ta thấy thế liền nhân tiện nói: “Liễu Dự, ngươi pha Bích Loa Xuân còn kém hơn quốc sư, mau tới đây học hỏi.”

 

Từ sau khi Liễu Dự theo ta đi vào Thúy Minh sơn trang thì luôn theo sát sau người ta. Ta nhiều lần quan sát vẻ mặt của hắn và Ôn Diễn, muốn tìm chút dấu vết gì đó, đáng tiếc giữa bọn họ cứ như người xa lạ vậy.

 

Liễu Dự đáp một tiếng “được”.

 

Ôn Diễn cũng không bủn xỉn gì, vừa pha trà vừa bắt đầu giảng cho Liễu Dự, “Có lẽ ngươi cũng biết pha trà, ngươi có biết trà ngon vốn cần ba điều gì không?”

 

Liễu Dự đáp: “Nước tốt, lá trà tốt, bộ trà tốt.”

 

Ôn Diễn hài lòng xoa cằm, “Đúng thế. Sở dĩ công chúa cho rằng ta pha Bích Loa Xuân hơn ngươi, ngươi cũng không việc gì phải buồn, ta chỉ là đã dùng thứ nước tốt hiếm thấy trên thế gian này mà thôi.”

 

Dứt lời, Ôn Diễn để A Man lấy ra một bầu hồ lô, hắn chậm rãi đem nước trong hồ lồ rót vào trong ấm trà, “Ta đã thử qua nhiều loại nước để pha trà, cuối cùng chỉ thấy nước trên cúi tuyết cao dùng để pha Bích Loa Xuân là hợp nhất.”

 

Ta tiếp tục tỉnh bơ quan sát Liễu Dự và Ôn Diễn, hai người bọn họ nhìn rất hài hòa.

 

Đột nhiên A Man nói: “Công chúa điện hạ, vì sao lần nào ngươi cũng đều nhìn công tử nhà ta chăm chú như thế?”

 

Kỳ thật ta cũng không hiểu được, vì sao tùy tùng của Ôn Diễn luôn bới móc điểm này của ta. Vì đã có kinh nghiệm của mấy lần trước, ta đã biết Ôn Diễn cũng chẳng để ý đến việc ta quan sát hắn, thế nên ta rất quang minh chính đại nói: “Công tử nhà ngươi dung mạo khác người, ta nhìn nhiều lần thì có sao nào?”

 

Mặt A Man đỏ lên, “Ngươi…”

 

Vân Vũ bật cười.

 

Ôn Diễn thấp giọng mắng A Man một tiếng như lúc nãy, rồi lại cười dịu dàng với ta: “Có thể được công chúa xem trọng, ta lấy làm may mắn.”

 

Nụ cười này, thật là khiến tâm can như nhảy ra ngoài. Ta thầm nghĩ sau khi hồi phủ phải nhìn bức họa của Ôn Diễn nhiều hơn mới được.

 

Lúc này Liễu Dự giương mắt nhìn Ôn Diễn, rồi lại nhìn sang ta, mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại khép miệng.

 

Ta chú ý đến sự khác thường của Liễu Dự, cười híp mắt hỏi han: “Liễu Dự, ngươi muốn nói cái gì?”

 

Liễu Dự nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu, “Không có gì.”

 

Ta cười tươi rói, “Có chuyện gì thì nói mau.”

 

Liễu Dự không nói gì.

 

Ta nhìn Liễu Dự, nghĩ thầm lúc này không thể cạy được thứ gì từ miệng hắn ra, thế nên liền nói với Ôn Diễn: “Hơn một tháng trước, quốc sư từng đưa cho ta một hạt giống. Không biết quốc sư có còn nhớ rõ?”

 

Ôn Diễn xoa cằm.

 

Ta lại nói: “Quốc sư có nhớ rõ lúc đó đã nói gì với ta không?”

 

Ôn Diễn nói: “Ba tháng sau, công chúa sẽ nhận được một phò mã mới.”

 

Ta lại cười híp mắt chỉ vào Liễu Dự nói: “Thế quốc sư có thể xem xét giúp ta, liệu hắn có phải là người trong hạt giống kia của quốc sư hay không?”

 

Thần sắc Liễu Dự liền biến đổi, hai mắt sáng ngời nhìn Ôn Diễn.

 

Ôn Diễn vẫn một dáng vẻ tao nhã như cũ, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn Liễu Dự, rồi lại chậm rãi nói với ta: “Thiên cơ bất khả tiết lộ.”

 

Ta hận nhất chính là sáu chữ này, Ôn Diễn vừa nói ra, ta lập tức giận đến nghiến răng nghiếng lợi. Cho dù ta lấy cái danh công chúa ra dọa hắn, cũng chỉ sợ hắn lại làm ra vẻ thiên cơ bất khả tiết lộ! Cuối cùng ta nhịn không được, mang Thừa Văn ra dồn hắn.

 

Ôn Diễn lại từ từ nói: “Bệ hạ cũng đã từng nói, thiên cơ bất khả tiết lộ.”

 

Ta suýt nữa hộc máu ra!

 

Ta thầm nghĩ: Ôn Diễn, ngươi ngàn vạn lần đừng có để ta nắm lấy được nhược điểm gì, bằng không ta sẽ khiến ngươi cả đời đều là thiên cơ bất khả tiết lộ.

back top