Hoạ Trung Hoan

Chương 18

Do đã ở chung với Ôn Diễn đã lâu, hắn nói thiên cơ bất khả tiết lộ thì ta cũng tương đối bình tĩnh, cũng không giống như lúc trước xúc động muốn đánh cho hắn một trận. Ta cười khan một tiếng không nhắc lại.

 

Nhất thời trong phòng hết sức yên tĩnh.

 

Ôn Diễn bấm cho ta rất thoải mái, toàn thân trên dưới chậm rãi dãn ra, ánh mắt của ta bắt đầu có chút phiêu phiêu, nhìn lên bức vẽ trên tường, nhìn sang chén sứ trên bàn, nhìn nghiên mực cách đó không xa, cuối cùng dừng lại ở bức họa trước mắt.

 

Lần này Ôn Diễn vẽ một gian nhà nhỏ, cửa nhà mở rộng ra, một bà lão trùm khăn trên đầu ngồi trên ghế đẩu, vẻ mặt bình thản nhìn mấy con gà vịt rượt đuổi nhau, mà cách đó không xa trong bụi cỏ dường như có vật gì đó đang nằm, chẳng qua Ôn Diễn chưa vẽ xong nên ta cũng không biết rốt cuộc là vật gì.

 

Lúc này ta không khỏi có chút giật mình.

 

Căn nhà trong bức tranh đối ta mà nói, có thể nói là quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa, lúc trước chính chỗ này ta gặp Yến Thanh. Nhắc tới cũng khéo, hôm đó trời mưa to, Yến Thanh vào kinh đi thi vừa lúc đi qua gian phòng nhỏ liền vào tránh mưa, mà ta cũng từ trên núi ngã xuống đó. Sau này Yến Thanh nói cho ta biết, hôm đó cả người ta toàn thân dính đầy máu, suýt nữa dọa chết hắn.

 

Chủ nhân của căn nhà này chính là bà lão trong tranh, vị bà lão này họ Chu, là một người hiền lành, bà cho Yến Thanh tránh mưa, cũng chứa chấp ta người đầy là máu, cũng chính bởi vì Chu bà bà giúp đỡ, mới có chuyện ta và Yến Thanh lâu ngày sinh tình.

 

Ta sững sờ nhìn bức tranh trước mắt, trăm tư khó giải, đang muốn hỏi vì sao Ôn Diễn lại vẽ bức tranh này thì Ôn Diễn đã rút tay về, cảm xúac ấm áp cũng biến mất, trong lòng ta nhất thời trống rỗng.

 

Ta vịn vào án thư đứng lên, khó hiểu nói: “Đây không phải là căn nhà ở chân núi sao?”

 

Ôn Diễn lại cười nói: “Đúng thế, vài ngày trước đây tình cờ đi ngang qua, bà lão trong tranh tay cầm quạt hương bồ, ngồi trên ghế đẩu đung đưa tự nhiên, thế là nổi hứng muốn vẽ ra.”

 

Thì ra là thế…

 

Ta lại xem xét bức tranh trên bàn, nghi hoặc nói: “Thế ở kia là vật gì?”

 

Ôn Diễn nói: “Chính là một con mèo.”

 

Ta cười: “Ta cứ nghĩ tiên sinh định vẽ một con rắn đang đói, đối diện với đoàn gà vịt đó như hổ rình mồi.”

 

Ôn Diễn cũng cười nói: “Đó là một con mèo, một con mèo từ trên núi trượt xuống.”

 

Trong lòng ta chấn động, đang nhớ lại Tiểu Sư Tử, đang nhớ lại bức tranh mây đen mưa to của Ôn Diễn lúc trước. Ta cụp mắt suy nghĩ, rồi lại giương mắt nhìn Ôn Diễn, ánh mắt hắn vẫn ôn hào thanh nhuận, giống như tuyết thủy trên núi cao.

 

Sau lại ta nói hai ba câu với Ôn Diễn rồi đứng dậy cáo từ. Ta chuẩn bị bước ra khỏi nhà gỗ thì Liễu Dự đi vào, hắn vừa bước tới vừa cao hứng nói: “Nương tử, ta đã tìm được một ít thảo dược có thể trị đau đầu.”

 

Ta nhìn đống thảo dược trong tay hắn nói: “Vừa rồi tiên sinh đã tay ta bấm huyệt rồi, bây giờ không còn đau nữa.”

 

Liễu Dự có chút mất mát, “À, ra vậy, thế để ta đưa về, đến lần sau nương tử đau đầu thì lại dùng.”

 

Bỗng dưng, ánh mắt Liễu Dự rơi trên người Ôn Diễn, ta rõ ràng nhìn thấy trong nháy mắt mặt hắn thẳng băng, trong mắt có vẻ phức tạp vạn phần, dường như có hàng vạn hàng nghìn mây đen đang quay cuồng.

 

Liễu Dự bĩu môi rồi xoay người chạy ra ngoài.

 

Ta có chút giật mình, Ôn Diễn mở miệng nói: “Công chúa, có vẻ như Liễu công tử tức giận rồi, ngươi mau đuổi theo đi.”

 

Ta vừa nghe, trong lòng có chút mơ hồ, “Mong tiên sinh chỉ giáo?”

 

Ôn Diễn nói: “Liễu công tử là một người không tệ, nếu công chúa có thể cùng Liễu công tử kết thành lương duyên, cuộc đời này nhất định không uổng phí.”

 

Ta lạnh lùng nói: “Tiên sinh không phải ta, làm sao biết ta có thể không uổng?” Ta thấy Ôn Diễn mở miệng chuẩn bị nói thì cướp lời trước, “Đừng có nói với ta là thiên cơ bất khả tiết lộ, ngươi thay bệ hạ tính một mệnh, bệ hạ tin ngươi là bản lĩnh của ngươi, nhưng ta không hề tin. Trước ngươi nói cái gì mà lương duyên trời cho, một đôi tự nhiên, ta toàn bộ đều không tin, không phải ta nghĩ, không phải ta muốn, thứ mà trời cao đưa cho ta, chính là nghiệt duyên!”

 

Ngữ khí của ta có nặng nề, nhưng Ôn Diễn không tức giận, vẫn tao nhã như cũ, lúc này hắn chỉ nói bốn chữ, “Mệnh do trời định.”

 

Ta gằn từng tiếng, “Con người có thể thắng ý trời.”

 

Ôn Diễn nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

Ta không quen vẻ mặt này của hắn, chuẩn bị châm chọc mấy câu thì đột nhiên âm thanh của Liễu Dự vang lên sau lưng ta, “Nương tử.”

 

Ta sửng sốt quay đầu nhìn, lúc này Liễu Dự đã khôi phục bộ dáng bình thường, nhãn cầu trong sáng như trước, nhưng lại có sợi tơ lo lắng, hắn nhẹ giọng nói: “Nương tử, vừa rồi là ta không tốt, ta không nên nổi giận, nàng đừng giận ta, sau này ta sẽ không vậy nữa.”

 

Vừa nhìn Liễu Dự, lập tức nhớ đến cái lương duyên Ôn Diễn nói.

 

Giờ phút này trong lòng ta vô cùng phiền, cũng bất chấp tâm tư của Liễu Dự, vung ống tay áo lên, hùng hổ rời khỏi tiểu xá của Ôn Diễn. Liễu Dự theo ta đi khỏi, hắn không nhắc lại chuyện ban nãy. Cho đến lúc lên xe ngựa, hắn mới dè dặt mở miệng: “Nương tử giận ta sao?”

 

Ta nhìn thẳng vào hắn.

 

 

“Liễu Dự, ngươi thích ta điều gì?”

 

Liễu Dự không chút suy nghĩ nói ngay: “Ta thích toàn bộ của nương tử, toàn bộ của nương tử cái gì ta cũng thích.”

 

Những lời này, Yến Thanh cũng từng nói với ta. Nhưng đến cuối cùng, ta có được gì không? Ta lạnh nhạt nói: “Liễu Dự, sau này ngươi chớ có gọi ta là nương tử của ta nữa.” Dừng lại, ta nói tiếp: “Ngươi bây giờ không nhớ rõ điều gì, chỉ nhớ mỗi việc yêu thích ta. Ta không ngại nói với ngươi, trước đây vài ngày ta đã sai người đi điều tra ngươi, quê quán của ngươi ở Thanh Tây, từng là tú tài năm Hữu Bình thứ nhất, giữa chúng ta căn bản không có khả năng gặp mặt, càng đừng nói đến hai chữ yêu thích. Ta từng nghe nói ở Nam Cương có một loại vu cổ thuật, có thể điều khiển trí nhớ người trúng độc. Liễu Dự, ngươi có từng nghĩ đến, ngươi muốn ta thích ngươi, nhưng nếu có một ngày ngươi nhớ lại chuyện cũ, phát hiện ra kì thật ngươi không hề thích ta. Đến lúc đó ta nên làm thế nào?”

 

Thần sắc Liễu Dự ngơ ngác, ta thấy hắn không có lời nào để nói, nghĩ thầm những lời này của ta đã có hiệu quả, thế là âm thầm thở phào. Ta vén mành lên, phân phó phu xe xuống núi.

 

Bức tranh mây đen mưa to trước kia ta cho là trùng hợp, như vậy thì bức tranh của Ôn Diễn hôm nay, bản thân ta muốn xem có phải trùng hợp hay không.

 

Liễu Dự đột nhiên nói: “Nương tử hồi phủ sao?”

 

Ta đưa mắt nhìn hắn, hắn hơi nhếch môi, không cam lòng nói: “Công chúa muốn hồi phủ sao?”

 

“Không phải, ta muốn đi đến một nơi.”

 

Khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại, phu xe nói cho ta hay, phía trước xe ngựa đi không được. Ta im lặng một lát rồi dặn phu xe đợi ở chỗ này. Ta xuống xe với Liễu Dự, chuẩn bị đi đến.

 

May mà nơi này cách gian nhà nhỏ dưới chân núi không xa, đi cũng không mất nhiều thời gian lắm.

 

Liễu Dự đi trước mặt ta, đi được một lúc, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, vươn tay ra nói với ta: “Nương tử… Công chúa, nơi này hơi trơn, để ta đỡ nàng.”

 

Ta nghĩ thầm kỳ thật Liễu Dự đối xử với ta rất tốt, chỉ tiếc…

 

Ta lắc đầu, “Trước kia ta thường lên núi du ngoạn, ta không hề mảnh mai như ngươi nghĩ đâu.” Theo ta đoán, nói không chừng Liễu Dự còn yếu hơn cả ta.

 

Thần sắc Liễu Dự ảm đạm đi, “Công chúa nguyện ý để Ôn tiên sinh thay nàng bấm huyệt, cũng không muốn để ta đỡ ngươi.”

 

Ta không khỏi run rẩy, “Ngươi nói bậy gì đó, hai chuyện này căn bản không giống nhau.” Ta đi vòng qua Liễu Dự, nói thẳng, “Mau đi đi.”

 

Rốt cuộc Liễu Dự vẫn theo ta đi, ta cũng nhẹ nhàng thở ra.

 

Lúc tới chân núi thì căn nhà nhỏ đã từng khiến ta và Yến Thanh lâu ngày sinh tình cũng hiện ra trước mắt, cước bộ hơi dừn lại, trong đầu ta có một cảm giác không hiểu ra sao.

 

Ước chừng đi được năm sau bước, ta đến gần gian nhà này.

 

Giống như trong bức tranh của Ôn Diễn, trước hàng rào có mấy con gà con vịt rượt đuổi nhau, nhưng không thấy bóng dáng của bà lão đâu. Trái tim đang treo của ta nhất thời buông lỏng xuống.

 

Ta vừa thở ra một hơi thì nghe thấy két một tiếng, cửa nhà mở ra, Chu bà bà đem theo ghế đẩu ra đặt trước cửa, bà ngồi ở trên ghế, tay trái cầm một chiếc quạt hương bồ, vừa quạt vừa nhìn lũ gà vịt chơi đùa.

 

Ta cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, một làn gió thổi qua, những ngọn cỏ xanh mướt đong đưa thân mình.

 

Lúc này, Chu bà bà bỗng kêu lên, “Cô nương? Mộc cô nương?”

 

Đã cách bốn năm, ta không nghĩ là Chu bà bà còn nhớ rõ ta, lúc ấy ta không nói ra tên thật của mình, chỉ đem họ của mình bỏ đi một nửa, thành chữ “Mộc”.

 

Ta đi đến, tươi cười nói: “Thì ra Chu bà bà còn nhớ rõ ta.”

 

Chu bà bà phe phẩy quạt hương bồ, cười ha ha nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi ta chưa thấy cô nương nào đẹp hơn ngươi, tự nhiên nhớ rõ thôi. Nào, lại đây, để Chu bà bà nhìn xem, có phải so với trước kia càng đẹp hơn không?”

 

Ta dở khóc dở cười bước vài bước đến gần Chu bà bà.

 

Chu bà bà nheo mắt nhìn ta hồi lâu rồi hớn hở nói: “Quả nhiên càng ngày càng đẹp ra, cả thiên hạ này mỗi ngươi dễ nhìn nhất.” Lúc này ánh mắt Chu bà bà dừng lại trên người Liễu Dự, Chu bà bà lại híp mắt, “Tiểu Yến Tử, cũng tới đây để Chu bà bà nhìn một cái nào.”

 

Ta có chút xấu hổ nhìn Liễu Dự, gượng cười nói: “Chu bà bà, hắn không phải là Tiểu Yến Tử.”

 

Liễu Dự di đến, Chu bà bà nheo mắt thành một đường chỉ, một lúc sau Chu bà bà mới cười nói: “Bà bà đã già rồi, mắt không còn tốt nữa, quả thật không phải là Tiểu Yến Tử.”

 

Ta mỉm cười nói: “Chu bà bà, hắn tên là Liễu Dự.”

 

Ánh mắt Chu bà bà vẫn dừng lại trên người Liễu Dự, đột nhiên bà nói: “Tiểu Liễu Tử, ta đã nhìn thấy ngươi."

back top