Trong võ lâm, việc đầu nhập phái khác vốn không có gì lạ, nhưng đó là đối với bọn đệ tử vãn bối bình thường, còn thu nhận đệ tử chưởng môn phái khác là một việc trước giờ chưa từng có. Vân Vũ Dương nói câu này khác nào làm nhục Vũ Đương ngũ lão.
Vũ Đương ngũ lão mím miệng run rẩy, mục quang cơ hồ bốc hỏa, vẻ mặt so với lúc nãy còn đáng sợ hơn. Vân Tố Tố thấy thế lấy làm bất nhẫn, khẽ kêu:
– “Gia gia!”. Vân Vũ Dương không đợi nữ nhi nói thêm, lấy từ trong người ra một cái bình bạc nho nhỏ, trong bình có ba viên đơn hoàn sắc xanh biếc. Trước kia Vân Vũ Dương phí bao công sức, thỉnh cầu Quy Tàng đại sư mới xin được sáu viên tiểu hoàn đan. Mấy ngày trước Vân Tố Tố lén lấy ba viên cho Trần Huyền Cơ, hiện giờ trong bình chỉ còn đúng ba hoàn.
Vân Vũ Dương đặt tiểu hoàn đan trong lòng bàn tay, khẽ gẩy móng tay bẻ ba viên hoàn đan thành sáu nửa. Vân Vũ Dương tự mình nuốt nửa viên, năm phần còn lại thì đưa cho Vân Tố Tố, nhếch môi cười bảo nàng:
– “Mỗi lão đầu cho uống nửa viên. Ta hạ thủ không nặng, sau ba ngày là có thể khôi phục hoàn toàn công lực!” Vân Tố Tố đến trước mặt Trí Viên trưởng lão. Trí Viên trưởng lão ngực thở phập phồng, cổ họng run bần bật, nhìn vẻ mặt rõ ràng không muốn nhận lấy nửa viên linh đan này. Nên biết Vũ Đương ngũ lão thân phận bực nào, nếu việc bọn họ tiếp nhận ân huệ của Vân Vũ Dương bị loan truyền ra ngoài giang hồ, không chỉ phái Vũ Đương mất mặt mà Vũ Đương ngũ lão cũng vĩnh viễn không thể tìm Vân Vũ Dương tầm cừu.
Vân Tố Tố hồn nhiên vô tà, không biết trong võ lâm có rất nhiều chuyện kiêng kị, chỉ nghĩ Vũ Đương ngũ lão cố chấp thân phận, cảm thấy hơi ngại, nhủ thầm:
– “Tuy nói gia gia hạ thủ không nặng nhưng nếu không có linh đan giải cứu thì chung thân tàn phế. Huống chi ngũ lão tuổi cao sức yếu, lỡ có người chết chẳng phải tội nghiệt của gia gia càng thêm nặng?” Nghĩ như thế nên không để ý gì đến phản ứng của Trí Viên trưởng lão, khẽ nhấc tay lên, Trí Viên trưởng lão không tự chủ được há miệng ra, Vân Tố Tố lập tức bỏ nửa viên tiểu hoàn đan vào. Hoàn đan vào miệng lập tức tan ra, Vân Tố Tố còn sợ ông ta không chịu nuốt, lại nhè nhẹ đỡ ông ta ngửa đầu ra sau, lay lay hai lần. Trí Viên trưởng lão dù muốn nhổ ra cũng không làm được. Vân Tố Tố cứ theo cách đó mà làm, trong chốc lát đã cho ngũ lão mỗi người uống một mảnh linh đan. Ân huệ này của Vân Vũ Dương cả năm người đều bị nhận.
Vân Vũ Dương cười lớn:
– “Làm tốt lắm, làm tốt lắm!”. Vũ Đương ngũ lão người nào người nấy lặng lẽ thở dài, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nhuộm vẻ tang tóc, bi thảm vô cùng. Vân Tố Tố lấy làm kinh ngạc, nghĩ:
– “Phải rồi, thì ra bọn họ bị gia gia đả thương nên cảm thấy nhục nhã đau khổ.”, nhẹ nhàng lên tiếng:
– “Gia gia, bọn họ phục dụng linh đan rồi cần phải tĩnh tọa luyện công, chúng ta về nhà thôi, để cho họ khỏi phân tâm.” Vân Vũ Dương cười khanh khách:
– “Tố Tố, con thật chu đáo quá!” vừa định cùng nữ nhi hồi gia, đột nhiên từ hậu sơn truyền lại một loạt tiếng thiết trượng chạm đất kêu leng keng. Vân Vũ Dương cười nói:
– “Chẳng lẽ lại có kẻ không sợ chết đến đòi ta kiếm phổ nữa sao?” Chưa nói xong, một người từ khe núi đi ra làm cho Vân Tố Tố kinh hồn bạt vía.
Người này đầu tóc rối bù, mặt che một cái khăn đen trùm kín qua tai, chỉ có nửa cánh tay, từ khuỷu tay trái trở xuống tựa hồ bị người ta gọt mất, mà lại gọt không đều, còn lồi ra một khúc xương nhọn, buộc một sợi dây đỏ giống như là chuôi bao lấy chủy thủ; chân trái cũng không còn nguyên vẹn, đu đưa trên mặt đất, mũi chân căn bản không chạm được tới đất, chỉ nhờ vào chân còn lại và một cây thiết quải chi trì thân thể. Người này hình dáng cực kỳ quái dị, trang phục cũng đặc biệt không phù hợp. Bên trong là một bộ trường bào bằng cẩm đoạn, chất liệu hoa mĩ, bên ngoài khoác áo dài màu lam, không những sạch sẽ mà còn sáng bóng như mới, lại cố ý tạo ra năm bảy mụn vá đủ màu sắc, dở điên dở dại, khiến cho người ta vừa trông thấy đã chán ghét.
Vân Vũ Dương rùng mình, chợt quát:
– “Ngươi có phải là Độc Tí quái đạo tự xưng là Bán Tàn Thần Cái không?”Vân Vũ Dương tuy ẩn cư hoang sơn nhưng cứ vài năm lại xuống núi một lần, tin tức không hề gián đoạn. Ước chừng năm sáu năm trước, y nghe nói hắc đạo Thiểm Bắc xuất hiện một tên đại đạo độc hành hình thù quái dị, chuyên cướp tài vật của những phiêu sư, quan phủ tiếng tăm; tới bây giờ vẫn không để lộ chân diện, tự cao tự đại, ước chừng hắn vì tứ chi tàn phế một nửa mới tự xưng là Bán Tàn Thần Cái, người trong hắc bạch hai đạo gọi y là Độc Tí quái đạo. Vân Vũ Dương cũng từng nảy ra ý định muốn hội diện quái nhân này, cuối cùng vì không muốn lộ hành tung mà đành bỏ đi ý nghĩ hiếu kì.
Vân Vũ Dương nói ra lai lịch của quái nhân, Vũ Đương ngũ lão đều giật nảy người, quái nhân chỉ cười “hắc hắc” hai tiếng, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. Vân Vũ Dương nhẫn nhịn hỏi:
– “Tôn giá đến đây với ý định gì?” Quái nhân giọng nói nghe rất chói tai:
– “Ta là tổ tông cường đạo, đến đây đòi tên tiểu tặc nhà ngươi tặng quà.” Vân Vũ Dương tức giận:
– “Tặng quà cái gì?” Quái nhân cười lạnh:
– “Ngươi trộm kiếm phổ của Mưu Độc Dật lão nhân, đã dùng mười tám năm còn chưa đủ ư? Mau đem ra đây tặng ta.” Vân Vũ Dương nghe y nói, không kềm được kinh hãi, nghĩ việc mình trộm kiếm phổ của nhạc phụ ẩn mật thế nào, quái nhân này lại biết rõ ràng như thế, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Vân Vũ Dương rốt cuộc vẫn là nhất đại tông sư, thần sắc tuyệt không lộ vẻ kinh sợ, chỉ hơi rùng mình, lập tức giả vờ điềm nhiên như không, cười ha ha, nói:
– “Thân thể tôn giá như thế, kiếm phổ còn có tác dụng gì? Tôn giá đã tự hào là Bán Tàn, tự mình biết mình, ha ha, ngươi chẳng lẽ còn dùng kiếm được ư? Trừ phi ngươi đầu thai chuyển thế, làm người thêm lần nữa.” Phải biết Đạt Ma kiếm pháp là kiếm thuật thượng thừa, phức tạp ảo diệu, không thể so sánh với những kiếm pháp thông thường. Người này tàn khuyết cả tay lẫn chân trái, hươ đao múa kiếm cũng chỉ sử được vài ba chiêu thức đơn giản, muốn luyện Đạt Ma kiếm pháp quả thật trừ phi chuyển thế đầu thai.
Nhưng Vân Vũ Dương nói năng quá khắc bạc, Vân Tố Tố mặc dù sợ tên quái vật này, nghe phụ thân nói cảm thấy khó chịu trong lòng:
– “Y tay chân tàn phế thật là tội nghiệp, ôi gia gia, người hà tất phải chế giễu hắn?” Những người tàn phế rất tối kị người khác trào lộng mình tật nguyền nhưng quái nhân này không hề tức giận, chỉ để lộ đôi mắt rất to ra ngoài lớp khăn che mặt, ánh mắt lóe lên giây lát, nhạt nhẽo nói:
– “Ta không thể dùng kiếm nhưng mà đồ đệ ta thì không có tàn phế. Hắn vốn là muốn tự mình đoạt lấy kiếm phổ từ trong tay ngươi nhưng hắn còn phải chờ đợi. Ta không có kiên nhẫn chờ tới mười năm, vì vậy mới tới đòi tang vật từ ngươi, lấy nó làm quà cho đồ đệ ta.” Quái nhân nói chuyện càng lúc càng quái gở, nhưng còn có một điểm kì lạ, đó là giọng nói của y tuy rất chói tai, nhưng nói chuyện một hồi, miễn cưỡng để lộ ra âm giọng nguyên thủy. Vân Vũ Dương vắt óc suy nghĩ, dường như đã từng nghe qua giọng nói này trước đó nhưng nhất thời không nhớ được. Vân Vũ Dương hai mắt sáng quắc, bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt y hỏi:
– “Đồ đệ của ngươi là ai?” Quái nhân đáp:
– “Thượng Quan Thiên Dã!” Lời này lại càng kì quái hơn nữa, Vân Tố Tố vì mối quan hệ với Trần Huyền Cơ, đối với Thượng Quan Thiên Dã rất có hảo cảm, thầm nghĩ:
– “Thượng Quan Thiên Dã là bậc nhân tài, đời nào chịu làm đồ đệ tên quái vật nhà ngươi!” nàng tính tình ôn nhu, tuy trong lòng tức giận nhưng xưa nay chưa từng mắng người. Trí Viên trưởng lão vừa mới khôi phục tinh thần, không nhịn được, cất tiếng mắng:
– “Hồ thuyết bát đạo! Thượng Quan Thiên Dã là chưởng môn đệ tử của phái Vũ Đương, tên xú bát quái nhà ngươi sao dám thu y làm đồ đệ?” Quái nhân cười lạnh:
– “Ta mặc dù xấu xí tàn phế, nhưng so với mấy lão đầu tử đại ngôn gạt người còn tốt hơn nhiều! Thượng Quan Thiên Dã ngoan ngoãn biết vâng lời, tự nguyện bái ta làm thầy, ngươi tưởng ta không có đồ đệ nên cướp chưởng môn nhân của ngươi à?” Trí Viên trưởng lão giận đến nỗi hai mắt trắng dã, cơ hồ hôn mê bất tỉnh.
Vân Vũ Dương hơi chấn động, đột nhiên quát:
– “Ngươi đến đây làm gì? Sao không dám để lộ bản lai diện mục tương kiến cùng cố nhân?” Thân hình nhoáng lên, tay vươn dài ra, nhanh như gió thoảng, cánh tay đã chộp tới khăn che mặt của quái nhân. Vân Vũ Dương võ công thế nào, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới mười thước, theo lí mà nói thì không thể thất bại được. Nhưng quái nhân này tuy thân thể tàn phế, thân pháp lại cực kì cổ quái, chỉ nghe “tinh” một tiếng, thiết quải điểm xuống đất đã nhảy lùi về phía sau ba trượng. Vân Vũ Dương chộp trảo vào khoảng không khiến Vân Tố Tố kinh ngạc bật kêu thành tiếng.
Quái nhân sau khi đứng vững lại, nhìn Vân Vũ Dương lạnh lùng nói:
– “Ngươi muốn trông thấy diện mạo của ta? Hắc, ta có lí nào lại không cho ngươi thấy bổn lai diện mục của mình? Thôi được, đã vậy ta sẽ cho ngươi xem, chỉ sợ bất tiện cho ngươi thôi.” Vân Vũ Dương, Vân Tố Tố, Vũ Đương ngũ lão toàn bộ đều chú mục nhìn, quái nhân từ từ gỡ khăn che mặt xuống. Vân Vũ Dương giống như vừa rơi xuống nước, Vân Tố Tố nhãn quang đầy sợ hãi còn Vũ Đương ngũ lão bất giác không rét mà run.
Tướng mạo của tên khất cái tàn phế này cực kì xấu xí, quả thật là nằm ngoài sở liệu của mọi người, chỉ thấy trên mặt y đầy các vết sẹo ngang dọc đan xen vào nhau, tựa như các ngã tư đường ray. Nhưng mà trong mắt Vũ Đương ngũ lão và Vân Tố Tố, quái nhân tuy diện mạo khiếp sợ như thế, bất quá chỉ làm bọn họ cảm thấy xấu xí khó coi. Riêng Vân Vũ Dương thì thật sự kinh tâm động phách, mặc dù gương mặt quái nhân đầy các vết sẹo ngang dọc, nhưng Vân Vũ Dương là đương kim thiên hạ đệ nhất kiếm khách, đã nhìn ra được. Toàn bộ các vết thương này là do mũi kiếm tạo thành, tựa như thư pháp danh gia viết theo lối chữ thảo, tuy nhiên nét bức phức tạp, thực tế chỉ vạch một đường; thử nghĩ da mặt người ta mỏng thế nào mà chỉ lướt một kiếm đã để lại nhiều vết thương như thế, đã không phạm đến xương cốt cũng không tổn thương đến mắt mũi? Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi. Vân Vũ Dương tự nhủ:
– “Nếu mình xuất thủ, tuy có thể gây ra vết thương giống như vậy nhưng vị tất đã làm được thế này. Trên thế gian này còn có người nào đạt được kiếm pháp cao minh nhường đó?” Quái nhân cười lạnh:
– “Sao nào? Vẫn không nhận ra à?” Vân Vũ Dương ngập ngừng nói:
– “Ngươi là Ngọc Diện Cái Hiệp Tất Lăng Phong?” giọng nói tựa hồ không tin vào chính mình.
Vân Tố Tố vốn dĩ nhắm chặt mắt lại, nghe câu này không nhịn được thả hai tay ra, lén nhìn quái nhân. Mặc dù không còn sợ hãi như lúc đầu nhưng vẫn không dám nhìn, trong lòng rất kinh ngạc:
– “Quái nhân xấu xí này sao lại có ngoại hiệu đẹp như vậy?” Tất Lăng Phong hai mươi năm trước quả thật cũng được xem là một nam tử anh tuấn. Ca ca y là một trong những bộ thuộc của Trương Sĩ Thành, là một trong ba người được xưng tụng “Tăng, Đạo, Cái” tam kì nhân Tất Lăng Hư (Hai người kia, “Tăng” là Bành Oánh Ngọc, “Đạo” là Thất Tu đạo nhân. Bành Oánh Ngọc, Thạch Thiên Đạc và Vân Vũ Dương lại được gọi là Long Hổ Phụng tam kiệt.) Tăng, Đạo, Cái, Long, Hổ, Phụng tuy được xếp ngang hàng, nhưng bối phận của Bành Oánh Ngọc cao hơn mấy người kia nhiều. Chu Nguyên Chương và Trương Sĩ Thành đều là đệ tử của ông ta, Tất Lăng Phong ngưỡng mộ võ công của ông ta, sau khi gặp mặt trong quân doanh, nhất quyết bái ông ta làm thầy, xem như là đệ tử thứ ba của Bành Oánh Ngọc.
Tất Lăng Phong võ công vốn được ca ca truyền thụ, lại gián tiếp học được môn nội công kì diệu của Bành hòa thượng, để tỏ lòng tôn kính Bành Oánh Ngọc, y ở trên giang hồ đều tự xưng là đệ tử của Bành hòa thượng. Tất Lăng Phong trời sanh tính bất kham, không chịu được cuộc sống câu thúc trong quân, bèn ẩn thân trong Cái bang, làm một hiệp cái du hí phong trần. Vân Vũ Dương giao tình với y không sâu đậm lắm, nhưng vì mối quan hệ với ca ca y nên năm đó cũng cùng y xưng huynh gọi đệ. Trước khi Trương Sĩ Thành bại trận thân vong một năm, hai người không gặp nhau, tính đến giờ cũng đã mười chín năm rồi.
Thật không ngờ hiện tại trùng phùng, Tất Lăng Phong đã biến thành hình dạng thế này. Vân Vũ Dương cảm thấy có hai việc rất lạ, thứ nhất, Tất Lăng Phong mặc dù chẳng phải nhân vật cõ võ công thuộc hàng cao thủ nhất lưu nhưng trên giang hồ, có thể thắng được hắn cũng không có mấy người, là ai đã gây ra vết thương như thế? Mà lại không giết chết y? Thứ hai, mặc dù hắn phóng túng bất kham nhưng năm đó đối với mình rất tôn kính, cớ sao hôm nay lại khinh thường, dám gọi mình là “tiểu tặc”, còn đòi kiếm phổ? Chẳng lẽ sau khi diện mạo biến đổi, tính tình cũng trở nên bất thường? Hoặc giả, y biết bí mật của mình nên mới dám lấy đó để uy hiếp?
Nghĩ đến đây, Vân Vũ Dương đâm ra tức giận, lạnh lùng nói:
– “Ngươi và ta không gặp mặt đã mười chín năm, lần này ngươi đến đây mục đích là đòi kiếm phổ à?” Tất Lăng Phong giọng nói lãnh đạm, đáp:
– “Ta mới thu được một tên đồ đệ đắc ý, thế nào cũng phải có một món lễ vật diện kiến. Kiếm phổ kia vừa hay lại là đồ của hắn, ta không đòi ngươi thì đòi ai?” Vân Vũ Dương hạ tay xuống, lạnh nhạt:
– “Đáng tiếc ngươi đã đến chậm một bước, kiếm phổ đã nát vụn rồi. Thượng Quan Thiên Dã muốn học, kêu hắn đến gặp ta.” Tất Lăng Phong cười lạnh:
– “Thượng Quan Thiên Dã vì không muốn theo ngươi học võ công thượng thừa nên mới bái ta làm thầy. Được lắm, kiếm phổ đã hủy rồi, ta đành phải đòi ngươi lễ vật kiến diện khác vậy!” Đột nhiên chống thiết quải, thân hình vọt tới như mũi tên, trồi lên hụp xuống một cái đã tới trước mặt Vân Tố Tố, thò tay chộp lấy bảo kiếm của nàng. Vân Tố Tố hoa dung thất sắc, sợ đến nỗi không kêu thành tiếng. Nói thì chậm, sự việc lúc đó rất mau, ngay lúc ngón tay Tất Lăng Phong còn chưa kịp chạm vào Vân Tố Tố, Vân Vũ Dương đã phi thân nhảy lên, bám theo sát y như hình với bóng, người đang ở trong không trung đã vỗ ra một đòn phách không chưởng, giận dữ quát lớn:
– “Tất Lăng Phong, ngươi dám vô lễ!” Vân Vũ Dương một chưởng lăng không kích xuống, lực đạo uy mãnh vô cùng, Tất Lăng Phong điểm thiết quải xuống đất, dụng thế “Tế hung xảo phiên vân” lộn ngược lại một trượng, cười lạnh:
– “Côn Ngô bảo kiếm này cũng do ngươi trộm, ngươi là lén lút ăn trộm còn ta công khai, cũng đều như nhau, nói cái gì mà vô lễ!” Vân Tố Tố còn đang kinh hồn, nghe xong lại không khỏi rùng mình. Quái nhân này biết tên bảo kiếm, còn nói phụ thân đã ăn trộm nó! Vân Tố Tố đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Trần Huyền Cơ, y cũng từng hỏi bào kiếm này có phải là vật gia truyền của nhà nàng không? Lẽ nào, lẽ nào,… chẳng lẽ phụ thân quả thật đã lấy trộm? Nàng từ lúc còn nhỏ đã thấy bảo kiếm trong nhà, phụ thân cũng nói bảo kiếm này vĩnh viễn là vật gia truyền của Vân gia.
Lại nghĩ:
– “Bảo kiếm này là báu vật hãn thế, nếu quả thật bị trộm, trải qua năm tháng dài dằng dặc như vậy, khổ chủ có lí nào lại không truy cứu? Trừ phi đã bị phụ thân giết chết. Chẳng lẽ đó là tội nghiệt rất lớn mà phụ thân nói đến?” Nhưng nàng ngay lập tức lại bác bỏ ý nghĩ này:
– “Người có khả năng sở hữu bảo kiếm này tất không phải là nhân vật tầm thường. Phụ thân nếu thật gây đại tội trộm kiếm giết người, trong võ lâm đã nổi lên sóng gió, bằng hữu môn nhân của kiếm chủ đã sớm hưng sư vấn tội từ lâu, đâu cần phải đợi đến hôm nay mới phát tác?” Vân Tố Tố nóng lòng muốn nghe giải thích, nhưng lại sợ hãi quái nhân kí liền quay người lại, đưa mắt nhìn xem phụ thân đối phó với hắn ra sao. Chỉ thấy Vân Vũ Dương thần tình quái dị phi thường, tựa hồ bị người ta bất thình lình điểm trúng huyệt đạo, vừa dợm bước ra chặn đường để truy kích quái nhân lại đột nhiên đứng lại; da mặt căng ra, mục quang ẩn tàng sát khí, ánh mắt lấp lánh bất định, trù trừ chưa quyết.
Vân Vũ Dương đột ngột quát lên:
– “Tất Lăng Phong, ngươi còn không đi mau, nếu chậm một khắc, ta không bảo đảm kềm chế được bản thân đâu!” Thanh âm thấp trầm run rẩy, mười đầu ngón tay lúc co lúc duỗi, khớp xương kêu răng rắc, có lẽ thật sự muốn động thủ giết người. Vân Tố Tố sợ hãi vô cùng, trong lòng lạnh buốt, xem thần sắc phụ thân ea rằng lai lịch thanh bảo kiếm kia có điểm đáng ngờ. Nếu không y đã không giống dã thú bị thương, quái nhân kia nói chuyện mà chẳng khác nào thợ săn bắn tên làm y bị thương.
Quái nhân cười hô hô, nói:
– “Vân Vũ Dương, ngươi muốn giết ta? Nếu ta sợ ngươi thì đã không tới. Ngươi tưởng sau khi được Đạt Ma kiếm phổ, lại giết được Thạch Thiên Đạc thì đã là thiên hạ đệ nhất ư? Còn có đệ tử Bành hòa thượng ta đây, chỉ e còn chưa tới lượt ngươi tự đắc!” Vân Vũ Dương nói:
– “Bành hòa thượng có ở đây cũng phải nhường ta ba phần, dù ca ca ngươi còn sống ta cũng không sợ, ngươi là cái quái gì?” Lửa giận bốc lên không kìm chế được, đột nhiên phát chiêu “Thủ huy tỳ bà”, trong chưởng lại kèm theo công phu “Nhất chỉ thiền”. Tất Lăng Phong nhếch môi cười:
– “Ngươi đã không dùng kiếm, ta cũng không dùng binh khí!” Ném thiết quải cắm phập xuống đất, cổ tay nhấc lên, đưa chưởng tâm ra nghênh đón. Vũ Đương ngũ lão đã nếm qua công phu Nhất chỉ thiền, hết sức kinh ngạc, nghĩ:
– “Chẳng lẽ quái nhân này có tà pháp gì, dám ngạnh tiếp công phu Nhất chỉ thiền!” Vân Vũ Dương sắc mặt hơi biến đổi, khẽ kêu “ôi” một tiếng, ngón giữa đưa ra lập tức mau chóng thu lại, biến chỉ thành chưởng nghênh tiếp. Chưởng lực song phương chạm nhau, mắt thấy kình lực cả hai đều rất mạnh nhưng chưởng lực va chạm lại vô thanh vô tức, tưởng như rất đỗi bình thường. Vũ Đương ngũ lão đều trợn mắt, không hiểu ra sao cả.
Nguyên lai Tất Lăng Phong luyện một loại chưởng lực âm nhu rất quái dị, Vân Vũ Dương đầu ngón tay vừa tiếp xúc liền cảm thấy mềm oặt tựa như hai cột bùn nhuyễn, không những không có tí lực đạo nào mà từ chưởng tâm của Tất Lăng Phong còn phát xuất một cổ hấp lực luân chuyển, hút lấy ngón tay Vân Vũ Dương. Công phu Nhất chỉ thiền lợi hại ở chỗ có khả năng phong bế ẩn huyệt của địch nhân, giờ bị hấp lực giữ lại, công lực vô phương phát huy. Lấy chỉ địch chưởng dĩ nhiên bất lợi, do đó Vân Vũ Dương mới hóa chỉ thành chưởng để đối phó. Tất Lăng Phong quát lên:
– “Song chưởng cùng tới!”. Vân Vũ Dương hừ một tiếng, không thèm để ý, vẫn một chưởng nghênh tiếp.
Một lát sau, chỉ thấy mồ hôi của Vân Vũ Dương bắt đầu chảy xuống, đột nhiên nghe y quát:
– “Tịnh thất của ta hóa ra là bị ngươi hủy thật!” Tất Lăng Phong cười hô hố:
– “Ta đã nói rồi, tại ngươi không tin, còn có cách nào được? Nếu không hủy cửa động, ta làm sao cứu được Thượng Quan Thiên Dã?” Vân Tố Tố lúc này không thể không tin Thượng Quan Thiên Dã đã theo quái nhân tẩu thoát, hơn nữa còn bái y làm thầy, việc này quả thật li kì khiến người ta không sao ngờ được.
Vũ Đương ngũ lão mặc dù không hiểu được chỗ kì diệu của chưởng pháp của quái nhân, nhưng nhìn tình hình cũng biết Vân Vũ Dương yếu thế hơn, trong lòng bọn họ vừa sợ vừa mừng. Bọn họ mặc dù hận không giúp quái nhân một tay báo thù nhưng nghĩ đến chuyện hắn ép Thượng Quan Thiên Dã làm đệ tử thì lại không khỏi căm tức.
Theo lí mà nói, nội công của Vân Vũ Dương vốn vượt xa Tất Lăng Phong, nhưng y quyết đấu với Vũ Đương ngũ lão nửa ngày trời, công lực bị “Ngũ lôi thiên tâm chưởng” tiêu hao không ít. Nếu không nhờ nửa viên tiểu hoàn đan kia thì đã không chi trì nổi từ sớm. Đấu thêm một lúc, mồ hôi trên trán Vân Vũ Dương càng lúc càng nhiều, Tất Lăng Phong cười lạnh:
– “Đỡ song chưởng!”. Vân Vũ Dương vốn không muốn dùng song chưởng đối phó với một kẻ tàn phế nhưng nghĩ lại mình ác đấu liên tục, chân lực hao tổn nặng nề, dùng song chưởng cũng không thể nói là chiếm tiện nghi; vì thế mày kiếm dương lên, lạnh nhạt:
– “Là tự ngươi muốn thế, không trách ta được!” Tất Lăng Phong nói:
– “Ngươi cứ việc ra tay, ta chết cũng không oán hận!”.
Vân Vũ Dương song chưởng hợp lại, chưởng lực tan bia vỡ đá, một cổ lực đạo uy mãnh bức ngược trở lại, Tất Lăng Phong chân bám chặt trên mặt đất, thân hình lắc lư như thuyền con gặp sóng, phải trái trước sau lúc lắc không ngừng. Vân Tố Tố thấy quái nhân này tuy khiến người khác ghê tởm nhưng y nửa thân tàn phế rất đáng thương, vừa định kêu gia gia buông tha cho y, đột nhiên phát hiện nét mặt Vân Vũ Dương có điểm khác lạ, cẩn thận nhìn lại thì thấy mồ hôi trên trán đã biến mất, thay vào đó nổi lên một đường gân xanh.
Vân Tố Tố mặc dù nhìn ra có điểm không ổn nhưng còn chưa biết phụ thân nàng đang bên bờ vực nguy hiểm. Quái nhân này chưởng lực cực kỳ quái dị, Vân Vũ Dương lực đạo mạnh như thế mà gặp chưởng lực của y giống như rơi xuống nước, bị tiêu giải một cách vô hình. Không chỉ có thế, từ lòng bàn tay của y còn phát xuất một cổ lãnh khí lúc ẩn lúc hiện, thấm vào da thịt, công thẳng vào tâm phế của Vân Vũ Dương. Vân Vũ Dương vận toàn bộ chân khí bảo hộ tâm mạch nhưng hoàn toàn không ức chế được lãnh khí cứ tăng lên.
Tất Lăng Phong hết sức đắc ý, cười sảng khoái, khóe miệng giật giật cnagf khiến người ta sợ hãi, sau khi cười thì đổi giọng lạnh lẽo:
– “Nếu muốn sống thì đưa bảo kiếm đây!” Vân Tố Tố tay cầm bảo kiếm, bước lên hai bước run giọng:
– “Gia gia, đưa cho hắn đi!” Vân Vũ Dương liếc nhìn nữ nhi, trong ánh mắt thương yêu hàm chứa trách cứ nhưng không nói câu nào. Vân Tố Tố biết ý phụ thân, tuy trong lòng không muốn Vân Vũ Dương cùng quái nhân đồng quy ư tận nhưng đành phải lùi lại một bên.
Chỉ nghe Vân Vũ Dương giận dữ quát một tiếng, song chưởng hướng vào trong thu lại, tiếp đó lại từ từ đẩy ra, gân xanh trên mu bàn tay và trán đều nổi lên càng lúc càng rõ, thần sắc tựa hồ đang đẩy vật nặng ngàn cân. Vân Tố Tố biết phụ thân đem toàn bộ chân lực đẩy qua lòng bàn tay, hết sức kinh hoảng. Tất Lăng Phong thân hình lắc lư, vẻ cười cợt bí hiểm trên mặt đã hoàn toàn biến mất nhưng chân vẫn đứng đóng đinh trên mặt đất.Qua một hồi lâu, Tất Lăng Phong cũng giống như Vân Vũ Dương vừa rồi, mồ hôi xuất hạn đầm đề. Nhưng trên mặt Vân Vũ Dương có một luồng tử khí mờ mờ bao phủ. Vũ Đương ngũ lão vẫn còn tọa công tại chỗ nhưng bị trận kịch đấu này làm phân tâm, người nào cũng ghé mắt nhìn, thần sắc lộ vẻ kinh hãi.
Nguyên lai lúc này hai người Vân, Tất đã tới mức sanh tử quan đầu. Vân Vũ Dương đem toàn bộ nguyên khí nội gia ngưng tụ nơi đầu ngón tay, một cỗ nhiệt lực theo chỉ phong truyền qua; một mặt kháng cự lãnh khí phát ra từ chưởng tâm của Tất Lăng Phong; mặt khác đánh vào bảy ẩn huyệt trên người Tất Lăng Phong. Tất Lăng Phong mặc dù học được huyền công chính tông của Bành hòa thượng, lại được ca ca Tất Lăng Hư gián tiếp truyền thụ nhưng “Huyền công yếu quyết” của y còn chưa tới mức kì ảo; theo lí không phải là địch thủ của Vân Vũ Dương, có điều Vân Vũ Dương tối qua ác đấu cùng Thạch Thiên Đạc, hôm nay lại khổ chiến một trận với Vũ Đương ngũ lão, công lực tổn hao quá mức; vì thế bị Tất Lăng Phong chiếm thượng phong.
Lại qua một lúc, luồng tử khí bao phủ trên mặt Vân Vũ Dương càng lúc càng đậm, mồ hôi lại chảy từng giọt từng giọt to bằng hạt đậu, ánh mắt dần dần đờ đẫn. Tất Lăng Phong kêu lên quái dị, đơn chưởng chầm chậm đẩy ra, Vân Vũ Dương hợp lực song chưởng vẫn không kháng cự được, cánh tay dần dần co lại. Đột nhiên Cốc Chung trong Vũ Đương ngũ lão nhảy bật dậy, kêu lớn:
– “Nguyên lai hại chết ân sư ta là tên quái vật nhà ngươi!”.
Lời này làm kinh động tất cả mọi người, không chỉ Vân Tố Tố như rơi vào màn sương dày đặc, cả Vân Vũ Dương cũng không ngờ tới, nghĩ thầm:
– “Hành vi của Tất Lăng Phong hôm nay tuy xằng bậy nhưng hắn trước kia cũng có hiệp danh, hắn và nhạc phụ không dính dáng gì nhau, sao phải hại chết ông ấy? Cốc Chung vừa nãy nhất mực nói hung thủ là ta, sao bây giờ đột nhiên biết được chân hung?” Nguyên lai Mưu Độc Dật chết rất bí ẩn, lúc đó có Cốc Chung bên cạnh hầu hạ. Đêm khuya hôm đó, y nghe tiếng sư phụ cùng người ác đấu, đến khi chạy tới thì người kia đã biến mất! Sư phụ không thể nói được, trên mặt cũng có luồng tử khí giống như Vân Vũ Dương vừa rồi.
Nói thì chậm, sự việc lúc đó diễn ra rất nhanh. Vũ Đương ngũ lão đồng loạt xuất thủ, lập thành một vòng tròn, mười cánh tay đồng thời hướng vào giữa vòng phát chưởng. Vũ Đương ngũ lão mặc dù công lực còn chưa khôi phục hẳn nhưng “Ngũ lôi thiên tâm chưởng” cực kì cương mãnh, mười chưởng cùng phát mạnh mẽ kinh người, lại văng vẳng tiếng sấm.
Tất Lăng Phong kêu to một tiếng, độc cước xoay vòng, bất thình lình lộn nhào, người còn đang lơ lửng trên không đã xuất “Đặng cước” nhằm “Bạch Hải huyệt” bên sườn Trí Hoằng, hữu thủ phát âm chưởng nhằm “Thái Dương huyệt” của Trí Nghiễm, tả thủ tuy tàn phế vẫn có tác dụng.
Nguyên lai tay tả của Tất Lăng Phong tuy bị đoạn đến khuỷu nhưng đột ngột lộ ra một đoạn xương buộc bằng dây đỏ, bên ngoài bọc lá thép, lúc này bạt xuất một thanh chủy thủ đâm vào “Tuyền Cơ huyệt” trên ngực Trí Viên. Người ở trên không, chân tay tàn phế lại có thể đồng thời tập kích tam đại cao thủ, chiêu số quái dị hết sức. “Ngũ lôi thiên tâm chưởng” uy lực của Vũ Đương ngũ lão phát ra, chợt thấy một nhân ảnh bay lên, còn đang hoảng hốt, Vân Vũ Dương hai tay liên tiếp quăng ném. Trí Hoằng Trí Nghiễm hai người chấn động, còn chưa hiểu rõ sự tình đã bị y ném ra xa một trượng, cảm giác người nhẹ nhàng bay lên rồi lại từ từ hạ xuống, không hề bị thương; lúc này mới minh bạch Vân Vũ Dương dùng xảo kình công phu thượng thừa cứu hai người thoát khỏi đòn sát thủ của Tất Lăng Phong.
Hai động tác đều nhanh như điện xẹt, trong sát na ấy, tay tả của Tất Lăng Phong đã điểm đến ngực của Trí Viên trưởng lão. Trí Viên còn chưa kịp thu hồi song chưởng, Vân Vũ Dương đã phát Nhất chỉ thiền công. “Keng” một tiếng, tay tả của Tất Lăng Phong đã bị chỉ kình đẩy bật ra, cánh tay lộ ra vết xăm hoa văn hình rồng. Vân Vũ Dương rùng mình, tựa hồ vừa mới thấy một việc gì rất quái dị, còn chưa trấn tĩnh, lãnh khí đã chực công thẳng vào tim, rốt cuộc y không chống đỡ nổi, ngã xuống đất nhưng nghe “bịch” một tiếng, thân hình khô đét của Tất Lăng Phong đã phi thân ra ngoài ba trượng, cười lạnh hai tiếng “hắc hắc”, như con diều giấy bay xuống sườn núi, chớp mắt đã biến mất.
Nguyên lai Vân Vũ Dương cùng Vũ Đương ngũ lão đều thụ thương trước đó, bằng vào Nhất chỉ thiền công của Vân Vũ Dương hoặc “Ngũ lôi thiên tâm chưởng” của Vũ Đương ngũ lão đều không thể áp chế Tất Lăng Phong. Song phương liên thủ mới hạ được y, Tất Lăng Phong sau khi bị trúng Nhất chỉ thiền lại bị ngũ lão hợp chưởng chấn bay.
Vân Tố Tố hồn bay phách lạc, chợt nghe Trí Viên trưởng lão trầm giọng nói:
– “Ân tặng đan đã báo, chúng ta hậu hội hữu kỳ!” Vân Vũ Dương đưa mắt nhìn Vũ Đương ngũ lão hạ sơn không nói một lời, sắc mặt u ám tựa hồ đang cân nhắc một sự việc rất khó giải quyết. Vân Tố Tố hỏi:
– “Gia gia, người sao thế?” Vân Vũ Dương chậm rãi:
– “Ngoại công ngươi là bị quái nhân này hại chết.”, ngưng một lát lại tiếp:
– “Tất Lăng Phong bị chặt tay, gọt chân, hủy dung, tất cả đều là kiệt tác của ngoại công ngươi!” Vân Tố Tố lạnh người, nàng tuy chưa từng gặp qua ngoại công nhưng nghe mẫu thân kể cũng có chút ấn tượng. Ngoại công là một đại đại hiệp cương nghị, lại hiền từ đôn hậu, không biết người và quái nhân kia có thâm thù đại hận gì mà ra tay tàn nhẫn như vậy?
Vân Vũ Dương vẫn tiếp tục nói:
– “Tất Lăng Phong tự xưng Ngọc Diện Cái Hiệp, lại bị ngoại công ngươi biến thành quái vật cực kỳ xấu xí, nhất định lúc đó bi phẫn vô cùng nên mới dùng chưởng lực âm độc mà báo thù. Hoa văn hình rồng trên tay y chính là tiêu kí của ngoại công ngươi. Kì thật ta nên nhận ra từ sớm, thiên hạ trừ ngoại công ngươi còn ai có được kiếm pháp tinh diệu nhường đó. Có điều hai người đó xưa nay không lai vãng, sao bỗng dưng lại gây ra thảm trạng này. Ta thực tình không nghĩ ra được!” Vân Tố Tố tay chân run rẩy, Côn Ngô bảo kiếm rơi xuống đất kêu leng keng. Mười tám năm qua cuộc sống của nàng hết sức bình lặng êm ả, chỉ trong mấy ngày mà liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một việc đều khiến người ta kinh tâm động phách. Lúc này tiếng bảo kiếm rơi trên đất lại khiến nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Trần Huyền Cơ vừa thấy bảo kiếm đã nghi hoặc, lời lẽ của quái nhân rất lạ lùng, từng việc từng việc trỗi dậy trong lòng. Thế nhưng tất cả những sự kiện đó tựa hồ đều không trọng yếu bằng câu đố về thanh bảo kiếm này.
Mỗi lời nói của gia gia lại càng làm nàng khẩn trương, gia gia nàng chỉ vào thanh kiếm, chầm chậm hỏi:
– “Tố Tố, con có nhớ sáng nay ta đã nói, ta từng phạm một tội nghiệt suốt đời không sao quên được không?” Vân Tố Tố khẽ gật đầu:
– “Nhớ rõ.” Vân Vũ Dương nói:
– “Tội nghiệt đó cũng từ thanh kiếm này mà ra, hà, Tất Lăng Phong hạch tội ta như thế vẫn còn quá nhẹ. Hắn nói ta trộm bảo kiếm, kì thật so với ăn trộm còn khủng khiếp hơn nhiều, ta, ta, ta đã giết chết chủ nhân thanh kiếm này, hắn, hắn, hắn,… hắn là người đối xử với ta tốt nhất trên đời.” Vân Tố Tố kêu thét lên, nhưng nhìn thấy trên trán phụ thân đầy mồ hôi, thần sắc thống khổ, còn tệ hơn lúc nãy ác đấu với quái nhân; nàng vừa sợ lại vừa thương cảm, nhẹ nhàng nói:
– “Gia gia, người nói ra tất cả mọi việc đi, đừng để trong lòng rồi tự dày vò mình nữa!” Vân Vũ Dương gật đầu:
– “Đúng thế, ta, ta chỉ nói với một mình con,…” thanh âm khàn khàn, càng lúc càng suy nhược. Vân Tố Tố lấy ra một chiếc khăn tay, giúp y lau mồ hôi, chỉ thấy mồ hôi lạnh băng, bất giác run sợ trong lòng. Vân Vũ Dương thở dài:
– “Cố sự này quá dài, chỉ e ta không nói hết được.” Vân Tố Tố vội nói:
– “Gia gia, người nghỉ ngơi một lúc, tĩnh tọa vận công, để con bảo hộ!” Vân Vũ Dương lắc đầu:
– “Không, con lấy Cửu thiên quỳnh hoa hồi dương tửu đến đây! Ta buông bực trong lòng đã hai mươi năm, không nghĩ có ngày nói ra được, ta không muốn đợi thêm ba ngày ba đêm nữa.” Vân Tố Tố nghe thế mới biết phụ thân bị thương so với dự liệu của nàng còn nghiêm trọng hơn, dù có nửa viên tiểu hoàn đan nhưng vẫn không chi trì nối; nếu tĩnh tọa vận công thì ba ngày ba đêm cũng chưa chắc hồi phục, vì thế mới dùng Cửu thiên quỳnh hoa hồi dương tửu để trợ lực.
Vân Tố Tố nói:
– “Con đi rồi, gia gia ở đây một mình, con không yên tâm!” Vân Vũ Dương đáp:
– “Không sao, con đi mau về mau, đem vào thạch thất cho ta! Chắc chắn không còn Tất Lăng Phong thứ hai đâu.” Vân Tố Tố chỉ đành nghe gia gia phân phó, quay gót về nhà, dọc đường lo ngại mãi không thôi, cảm giác mọi thứ xung quanh đều thần bí vô cùng, nghĩ đến mình và phụ thân, lại nhớ tới bảo kiếm tùy thân, tất cả đều khiến người ta nghi ngờ không dám phỏng đoán.
Trở về đến nhà, nhìn thấy đình viện hoang vu, cành khô lá úa, đầy bùn đất, Vân Tố Tố lúc này mới nhớ tới Trần Huyền Cơ. Liên tiếp một loạt trận phong ba nổ ra, đầu tiên là Vũ Đương ngũ lão, kế đó là quái nhân kia, trong lòng nàng không có lúc nào rãnh rỗi; bây giờ phong ba tạm lắng, người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là người nàng đã phó thác cả đời mình, nhưng Trần Huyền Cơ đã đi đâu? Vân Tố Tố gọi liền mấy tiếng nhưng không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng nàng vọng lại, Trần Huyền Cơ hoàn toàn không thấy tăm hơi!
Trần Huyền Cơ đi đâu? Vân Tố Tố cố gắng trấn tĩnh, nhớ lại trước đó gia gia có chuyện muốn nói riêng với nàng, nàng đã kêu hắn ra ngoài, không lẽ hắn vì vậy mà giận dỗi nàng? Nghĩ lại mình cùng Trần Huyền Cơ dù biết nhau không được mấy ngày nhưng hai bên tương tri, tâm đầu ý hợp, tuy Trần Huyền Cơ và gia gia nàng có cừu oán cũng không vì vậy mà buồn bực. Như vậy, vì chuyện gì mà hắn không ở trong nhà? Nếu nói hắn thích xem náo nhiệt, gia gia cùng Vũ Đương ngũ lão đến thạch thất tìm Thượng Quan Thiên Dã, sau đó lại ác chiến một trận, đến lúc cục diện khó khăn nhất hắn thủy chung vẫn không thấy xuất hiện?
Bất thình lình Vân Tố Tố nhớ lại lúc Trần Huyền Cơ bước ra ngoài ánh mắt rất kì lạ, khi y bước vào thư phòng thì như mất hồn, không kềm được lo lắng. Bản thân ở nhà này đã mười tám năm, bây giờ quạnh quẽ trống không. Mẫu thân bỏ đi, gia gia lưu tại thạch thất, sau khi thương thế lành lại cũng vị tất đã về nhà, hiện tại Trần Huyền Cơ không thấy đâu. Vân Tố Tố chỉ cảm thấy tịch mịch, những người rất thân cận xung quanh đều là một câu đố bí ẩn không giải đáp được. Chính là nói đến Trần Huyền Cơ, tuy hai người tâm ý tương thông nhưng vẻ mặt kì dị của Trần Huyền Cơ, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu; lại nói thân thế lai lịch của y thế nào, nàng cũng không biết? Bí ẩn, tất cả mọi việc đều bí ẩn hết sức!
Vân Tố Tố lấy bình hồ lô sơn đỏ phụ thân khi xuất sơn hay dùng, rót đầy Cửu thiên quỳnh hoa hồi dương tửu, không nhịn được lại nhớ đến đến lúc nàng liệu thương cho Trần Huyền Cơ, dụ y uống rượu, ân cần phục thị y, trong long chua xót; vội vàng cầm hồ lô rời khỏi nhà, quay lại thạch thất.
Bóng chiều đã ngả về tây, trong thạch thất ánh sáng ảm đạm, Vân Tố Tố kêu “gia gia!”, không nghe đáp lại, trong lòng kinh sợ; lập tức chạy thẳng vào trong thạch thất, cuối cùng phát hiện phụ thân đang diện bích tọa công mới thở phào nhẹ nhõm. Vân Tố Tố cầm hồ lô đứng chờ, qua một lúc thấy phụ thân từ từ ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía hồ rượu. Vân Tố Tố vội vàng đưa cho y, Vân Vũ Dương uống xong một ngụm, cổ họng vang tiếng khùng khục, một lát sau trầm giọng khẽ nói:
– “Tố Tố, con ngồi xuống đây, nghe gia gia sám hối!” Vân Tố Tố không rét mà run, tha thiết muốn biết bí mật của phụ thân. Phụ thân đã phạm phải tội nghiệt gì mà trong lòng bất an như thế? Vân Tố Tố cố gắng trấn định tâm thần, đột nhiên có tiếng ca thiếu nữ từ xa xa vọng tới:
– “Trên trời mặt trăng đuổi theo mặt trời, dưới đất cô nương đuổi theo tình lang. Thái dương mọc đằng đông, cung nguyệt Thường Nga mệt mỏi đau buồn…” Ca thanh lúc xa lúc gần, còn mơ hồ nghe được thiếu nữ gọi “Huyền Cơ!” Là ai, ai đối với Trần Huyền Cơ thâm tình như vậy? Chẳng lẽ là thiếu nữ mà Thượng Quan Thiên Dã nói? Đột nhiên nghe phụ thân trầm giọng:
– “Tố Tố, con đang ngĩ gì vậy? Con lại gần đây nghe ta nói? Con có sợ ta không? Ha, con quả thật là sợ ta!” Vân Vũ Dương bắt đầu kể lại tội nghiệt hai mươi năm trước y đã gây ra. Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, thạch thất tối đen như mực.