Cũng sóng to gió lớn như trên biển, lúc này đế đô dường như cũng xuất hiện bầu không khí sâu xa khó hiểu, cảm giác âm u dần dần bao trùm.
Trong vòng nửa tháng, phủ đệ náo nhiệt nhất đế đô hiển nhiên thuộc về phủ của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa. Kính Mẫn đại trưởng Công chúa trước sau cử hành hôn lễ cho hai nhi tử. Nguyễn Gia Duệ thì không cần phải bàn đến, đây là quý nữ tư sinh của hoàng thất được đế đô công nhận. Thiện Nhân Hầu trước kia ở tận Hoài Dương, mới đến đế đô không lâu nhưng đã làm rất nhiều việc thiện, tỷ như Thiện Nhân Hầu quyên góp một vạn lượng bạc cho Thiện Nhân đường của Thái hậu.
Lúc này Minh Trạm mới phát hiện, “Dược đường có cái tên không đúng cho lắm, vừa nghe qua sẽ khiến người ta nghĩ rằng Thiện Nhân đường là sản nghiệp của Thiện Nhân Hầu.” Lập tức vung bút lên, sửa lại tấm biển của Thiện Nhân đường thành Hoàng thất Thiện Nhân đường.
Lễ đính hôn của Nguyễn Gia Duệ vừa mới cử hành thì Triệu gia lại xảy ra một vụ án mạng. Phụ thân của Triệu Thanh Di là Triệu Như Tùng thắt cổ tự sát.
Đương nhiên vô duyên vô cớ ai lại muốn chết cơ chứ.
Tuy rằng lần này Triệu gia đã đánh mất cơ hội lớn, Hoàng thượng thu hồi tấm biển ngự ban ở thời Nhân Tông hoàng đế, đáng lý Triệu đại nhân còn có chút tâm như tro tàn, chẳng qua được lão bà và nhi tử cùng nhau khuyên giải an ủi, cho nên trong một thời gian ngắn cũng sẽ không muốn tự sát.
Cái chết của Triệu đại nhân có lẽ nên truy cứu trách nhiệm từ bài viết trên Tập san Hoàng thất.
Bài viết này có tên là: Lừa đời lấy tiếng, vì sao không chết?
Chủ bút chẳng phải ai khác, chính là bút pháp thần kỳ, chủ bút Trầm tiểu cử nhân của Tập san Hoàng thất, Trầm Chuyết Ngôn.
Tuy rằng triều đình không phán Triệu gia đắc tội nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại đứng trên lập trường của hai nhà Triệu Kỷ mà phê phán hành vi ham vinh hoa phú quý, bức tử liệt nữ của Triệu gia. Trầm Chuyết Ngôn quả thật đang nói ra tiếng lòng của Minh Trạm, đại ý chính là: Triệu gia tự nhận oan uổng, nếu chuyện này là hiểu lầm thì với sự anh minh của bệ hạ, chỉ cần Triệu gia đích thân đến đế đô giải thích hôn ước trước kia giữa hai nhà Triệu Kỷ, nhất là chuyện này do đệ đệ thay đại ca thú thê, thì chắc chắn bệ hạ sẽ nghĩ ra kế sách vẹn toàn cho đôi bên. Nhưng Triệu gia vì xuất thân cao quý của Nguyễn thị, không nỡ đánh mất vinh hoa phú quý, bèn đuổi Kỷ thị ra khỏi Triệu gia. Mà Kỷ gia vô tình vô nghĩa, không chịu tiếp nhận nữ nhi bị đuổi về, khiến Kỷ thị bước vào con đường cùng.
Trầm Chuyết Ngôn kết thúc: Vinh hoa phú quý rất mê hoặc lòng người. Danh môn gia tộc vì ham vinh hoa phú quý vô cớ trục xuất thê tử thì phải tự hỏi bốn chữ mà Nhân Tông hoàng đế khen ngợi Mục Đức Trung Túc đặt ở đâu? Lừa đời lấy tiếng đến ngày hôm nay, Triệu Như Tùng, vì sao ngươi không chết đi?
Triệu Như Tùng là văn sĩ, xưa nay xem thanh danh là tánh mạng, nên nhớ hiện tại Tập san Hoàng thất phát hành cả nước. Triệu Như Tùng đọc được bài viết này thì làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục sống?
Một sợi dây thừng đoạt mệnh.
Triệu gia suy sụp, Triệu Thanh Di trực tiếp xông đến Trầm gia, tuy Trầm Chuyết Ngôn là thư sinh nhưng Triệu Thanh Di cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam. Hơn nữa tuy rằng Trầm Chuyết Ngôn không biết võ công nhưng trước kia sống cuộc sống vất vả, cắt cỏ đốn củi, tất cả những chuyện lao động tay chân đều đã trải qua, vì vậy về sức lực thì chẳng kém cỏi so với vị Bảng nhãn Triệu Thanh Di này.
Hai người hoàn toàn là tự mình xông trận, lăn lộn dưới đất đánh đến nửa canh giờ.
Rốt cục là Ngô Uyển đang ngồi trên xe ngựa băng ngang qua, thấy trước cửa Trầm gia lũ lượt người kéo đến rất náo nhiệt, vội vàng phái người tách hai người bọn họ ra.
Trầm Chuyết Ngôn chảy máu mũi ròng ròng, hắn cũng không để ý, chỉ dùng tay quẹt ngang, nói với Triệu Thanh Di đã bầm dập mặt mũi, “Loại người như Triệu Như Tùng đáng lý phải chết từ lâu! Ngay cả Triệu bảng nhãn, bề ngoài ngăn nắp nghiêm túc như vậy nhưng trong lòng cũng xấu xa dơ bẩn, ta thấy chẳng khác gì Triệu Như Tùng!”
Triệu Thanh Di chỉ hận không thể trực tiếp đâm chết Trầm Chuyết Ngôn, trong mắt tràn đầy thù hận, chỉ vào Trầm Chuyết Ngôn rồi cả giận nói, “Trầm Chuyết Ngôn, đừng tưởng là ngươi có cữu cữu làm Tổng đốc thì muốn làm gì thì làm! Việc này ta nhất định sẽ kiện lên ngự tiền để đòi công đạo!”
“Ta chờ ngươi đó!” Trầm Chuyết Ngôn không hề sợ hãi!
Triệu Thanh Di hùng hổ dẫn người rời đi.
Trầm Chuyết Ngôn nhìn thấy Ngô Uyển thì vội vàng thỉnh người vào bên trong.
Ngô Uyển vốn không muốn đi vào, nhưng thấy bộ dáng như vậy của Trầm Chuyết Ngôn thì nàng cũng biết bài viết trên tập san của Trầm Chuyết Ngôn đã dẫn đến đại họa, tuy Trầm Chuyết Ngôn hành văn rất tốt, nhưng cách làm người lại không được khéo cho lắm, vì vậy mới thuận đường tiến đến xem một chút.
Vừa đến thì lại gặp Triệu gia đang báo thù, Ngô Uyển lại càng không yên tâm, liền bước vào nhà của Trầm Chuyết Ngôn.
Trầm Chuyết Ngôn phái lão bộc trong nhà pha trà mời Ngô Uyển, còn chính mình thì đi vào bên trong rửa mặt thay y phục.
Ngô Uyển là người rất thông minh, nàng xem như hiểu rõ Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn cũng không phải người không có chừng mực, bỗng nhiên lại viết ra bài đó, còn xảy ra án mạng nữa chứ.
Ngô Uyển thở dài, “Triệu Như Tùng bất ngờ tự sát, hiện tại thật sự khó xử.”
Lỗ mũi của Trầm Chuyết Ngôn nhét hai cục bông, thấy nữ nhân âu yếm của mình đang bày ra vẻ mặt như vậy thì hắn cảm thấy hơi mất thể diện một chút, “Ta đâu có bảo họ Triệu đi tìm cái chết, là hắn cảm thấy xấu hổ mà tự sát, cũng coi như gặp báo ứng! Nếu không phải Triệu gia lòng lang dạ sói thì Kỷ thị làm sao lại bị bức tử như thế?” Nói đến câu cuối thì tăng thêm vài phần trịnh trọng.
………..
Sân khấu nhỏ:
Phượng Cảnh Nam viết hồi âm cho Minh Trạm, Phượng Cảnh Kiền ngồi bên cạnh quan sát, Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn con kỳ đà này, sau đó đề bút viết: Minh Trạm: nhi tử của ta.
Phượng Cảnh Kiền xì cười: Cảnh Nam, ngươi xem đi, Minh Trạm viết thư cho ngươi, nếu không phải là phụ vương thân ái thì chính là phụ vương thân thương trong lòng ta, vì sao ngươi có thể viết ra những từ quá nề nếp ngăn nắp như vậy cho được?
Phượng Cảnh Nam xụ mặt nói: Viết vậy là hay nhất rồi.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười đề nghị: Không thì viết thế này, Minh Trạm tuấn tú khả ái.
Phượng Cảnh Nam nghĩ đến bản mặt tươi cười xấu xa của Minh Trạm thì cảm thấy viết như vậy rất nịnh hót, bèn không chịu sửa.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười khuyên nhủ: Minh Trạm ưa đỏm dáng, ngươi khen hắn đẹp thì hắn nhất định rất cao hứng.
Phượng Cảnh Nam đành phải sửa lại, viết: Minh Trạm tuấn tú khả ái.
Tiếp tục viết: Chuyện Tây Tạng, một lời khó nói hết.
Phượng Cảnh Kiền cắt ngang: Làm sao có thể mở đầu bằng chuyện chính sự buồn tẻ như vậy cho được, đúng là ngốc nghếch, để ta dạy cho ngươi, trước tiên phải nói vài câu quan tâm đến Minh Trạm, tỷ như, ăn đầy đủ không, khỏe không, ngủ ngon không….
Phượng Cảnh Nam cực kỳ bất mãn khi bị người nào đó ba lần bốn lượt xen vào chuyện viết thư của mình. Ấy thế mà người nào đó lại chẳng hề có bất kỳ cảm giác nào, cứ một mạch lải nhải luyên thuyên.
Phượng Cảnh Nam giận dữ: Đừng tưởng là ta không biết Hoàng huynh cùng tiểu tử kia tư thông mờ ám, hừ! Bắt tay với điệt nhi để tính kế đệ đệ của mình, Hoàng huynh xem ta là kẻ ngốc hay sao?
Phượng Cảnh Kiền cười ha ha: Làm gì có, ha ha ha.
Đại gian tế rốt cục tự động câm miệng, chỉ trong chốc lát Phượng Cảnh Nam viết xong hồi âm cho Minh Trạm.
………….
Rốt cục Minh Trạm hiểu được nguyên nhân vì sao Trấn Nam Vương phủ có thể làm Thổ hoàng đế, hắn lấy thư của Phượng Cảnh Nam ra rồi đọc cẩn thận.
Chữ viết của Phượng Cảnh Nam xưa nay luôn cương nghị quyết đoán, không rồng bay phượng múa như Nguyễn Hồng Phi.
Nội dung thư như sau:
Minh Trạm tuấn tú khả ái:
[Kỳ thật chỉ cần nhìn dòng đầu tiên thì Minh Trạm đã mỉm cười. Người như Phượng Cảnh Nam sẽ không nói những lời dẻo mồm như thế. Câu này vừa nhìn là biết có người chỉ giáo, âm điệu thật quen thuộc.]
Hoàng huynh bảo rằng ngươi thích cách xưng hô như vậy, nhưng theo ý của ta thì nam tử hán đại trương phu cũng không cần coi trọng vẻ ngoài. Ngươi và Hoàng huynh thật sự là người hám hư vinh. Nay ta cảm thấy thật hối hận khi đưa ngươi đến đế đô lúc còn nhỏ như vậy, kết quả là chỉ học được mấy thứ không thành thật.
Về thư của ngươi, ta nghĩ hiện tại ngươi hẳn là đã cảm nhận được, ngươi nên ngồi ổn trên ngai vàng của mình trước, còn những chuyện khác thì tính sau. Vì chuyện này mà ngươi dám oán giận ta, ta cảm thấy lá gan của ngươi luôn rất lớn.
Nay chẳng những lá gan lớn mà dã tâm còn lớn hơn.
Mông của mình mà vẫn để lộ tứ phía, còn dám có dã tâm qua mặt phụ thân để can thiệp chuyện Tây Tạng. Ngươi cũng không cần phải đem chuyện của Thanh Loan công chúa ra nói, Công chúa của Tây Tạng còn nhiều lắm, muốn nghị thân với Tàng Vương thì cứ thú thêm vài Công chúa về là được chứ gì.
Hiện tại, việc quan trọng nhất đối với ngươi là xử lý tốt chuyện đế đô.
Gan của ngươi lớn như đạo phỉ, quả thật ta không biết nên nói thế nào cho phải. Hy vọng ngươi có thể xử lý viên mãn, bằng không ngày sau kêu cứu với ta, để xem ta có cứu cái mạng chó của ngươi hay không!
Ngươi suy nghĩ đi đâu vậy hả?
Một thế hệ của Nghi thân vương cũng chỉ dừng lại ở chức hầu tước. Tuy đông dân nhưng chỉ là đám ô hợp mà thôi.
Đến lúc này ta nghĩ ngươi không cần phải giăng lưới lớn để bắt cá nữa. Con cá lớn đã nằm dưới mí mắt của ngươi, lò lửa đã sẵn sàng, cứ trực tiếp thả vào nồi là được.
Nếu ngươi vẫn chưa biết kẻ nào là con cá lớn thì đầu óc của ngươi có vấn đề rồi đấy. Có đích tử thì truyền cho đích tử, không có đích tử thì truyền cho trưởng tử, từ trước đến nay đều là như thế, đầu óc của Nghi thân vương cũng không khác gì người bình thường.
Ngươi không cần để ý đến chuyện Tây Tạng. Đây là giao dịch giữa Vân Quý và Tây Tạng, Tàng Vương đã thất thế, ánh mắt của ta chỉ có thể nhìn vào người chiến thắng, Tàng Vương không phải nhi tử của ta, hắn xảy ra chuyện thì ta không có nghĩa vụ đi cứu viện.
Minh Trạm, nếu ngươi muốn biết tình hình cụ thể thì thật quá đáng. Về phần ngươi muốn giải thích với Thanh Loan công chúa, nếu cảm thấy khó xử thì ngươi cứ nói rõ vời nàng ta, bảo rằng phụ thân của nàng ta đã xuống đài, mong rằng nàng ta tự trọng, như vậy còn có thể bảo trì tôn nghiêm của một Công chúa.
Tuy rằng tàn khốc nhưng đây là sự thật. Nếu ngươi vẫn không thể hài lòng thì cũng phải hiểu cho tấm lòng của lão phụ thân này chứ, thật sự không dễ dàng gì khi tiểu nhi tử của ta đã bị tiểu lão bà của hắn làm giảm giá trị như vậy.
[Trước kia Minh Trạm cảm thấy Phượng Cảnh Nam thật sự không phải một người cha tốt, mỗi khi hắn tức giận sẽ ngầm nguyền rủa Phượng Cảnh Nam. Nay đã nhiều năm trôi qua, Minh Trạm cảm thấy tấm lòng của lão phụ thân nhà mình kỳ thật cũng không quá tệ. Cuối cùng Phượng Cảnh Nam viết:]
Nhi tử, phụ thân giải thích như vậy, không biết ngươi có hài lòng hay không.
Nếu vẫn chưa hài lòng thì ta nghĩ là ngươi đang bị ngứa da rồi đấy.
Đối với mấy tên ngứa da, chân ngoài dài hơn chân trong thì ta nhất định sẽ toại nguyện cho hắn.
Lạc khoản: Nếu còn dám tư thông với Hoàng huynh thì phụ thân này sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Minh Trạm chậc lưỡi, văn chương của Phượng Cảnh Nam thật kỳ lạ, cái gì mà gọi là tư thông cơ chứ, hắn và Phượng Cảnh Kiền chỉ là bá điệt kết giao bình thường mà thôi. Xí, lại đi nghĩ oan cho người ta rồi.
Cũng như Phượng Cảnh Nam, người mà Minh Trạm nghi ngờ đầu tiên chính là Thiện Nhân Hầu.
Kỳ thật Phượng Cảnh Nam đã nói đúng tâm tư của Minh Trạm, ở thời này rất chú ý đến quy củ. Có đích tử thì truyền cho đích tử, không có đích tử thì truyền cho trưởng tử. Quy củ này lưu truyền ngàn đời.
Đến thế hệ của Thiện Nhân Hầu thì Thiện Nhân Hầu xuất thân là đích tử.
Chuyện cơ mật quan trọng như vậy, cấu kết với đám thế gia, có thể lặng lẽ ám sát Tổng đốc một tỉnh, tuyệt đối không thể là người vô danh!
Minh Trạm suy nghĩ một chút, lại truyền Thiện Nhân Hầu vào cung chơi cờ.
Đối với việc Hoàng thượng trầm mê đánh cờ thì đám triều thần đều tỏ vẻ, đây là thú vui tao nhã, dù sao chơi cờ vẫn hay hơn luyện đan. Vì thế mọi người đều về nhà trau giồi kỳ nghệ, mong đợi một ngày nào đó có thể bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng đế bệ hạ.
Minh Trạm lại một hơi thắng hơn mười ván, mỉm cười nói với Thiện Nhân Hầu, “Kỳ nghệ của đường bá vẫn chẳng tiến bộ một chút nào, trẫm cứ thắng mãi, thật sự là quá ngượng ngùng.”
“Kỳ nghệ của bệ hạ hơn người, tiểu thần không thể sánh bằng.”
Minh Trạm cười nói, “Ngày ấy trẫm có nói với mẫu thân về chuyện của Thiện Nhân đường, chuyện này nói ra thì cũng thật đáng chê cười. Cái tên Thiện Nhân đường là do trẫm thuận miệng đặt, ai ngờ lại trùng với phong hào của đường bá.”
Thiện Nhân Hầu cười nói, “Cũng không sao, chẳng qua Thiện Nhân đường hành y tế thế, có trùng tên thì cũng là vinh dự cho thần.”
Minh Trạm khoát tay, “Như vậy không được. Trẫm nghĩ, hiện tại trẫm đã đăng cơ, còn chưa ban thưởng cho các bá thúc, không bằng đổi phong hào cho đường bá đi, đường bá thấy thế nào?”
“Cứ theo như lời của bệ hạ là được.”
Minh Trạm chỉ về phía ván cờ rồi cười nói, “Trẫm chơi cờ với ai cũng chẳng thoải mái như với đường bá. Về phần tước hào của đường bá….” Cười một cái, nói vòng vo, “Trẫm đã nghĩ ra thánh chỉ, đường bá cứ trở về thì sẽ biết.”
Thiện Nhân Hầu chỉ đành nuốt xuống sự hiếu kỳ, tiếp tục chơi nước cờ dở để nịnh hót Minh Trạm.
Minh Trạm và Thiện Nhân Hầu chơi cờ được nửa ván thì Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa dâng lệnh bài cầu kiến.
Thiện Nhân Hầu liền xuất cung.
Điền Vãn Hoa tiếp nhận một vụ án nan giải, Triệu bảng nhãn Triệu Thanh Di của Triệu gia đem bài viết trên Tập san Hoàng thất do Trầm Chuyết Ngôn chủ biên cáo trạng lên Phủ doãn nha môn của đế đô, lý do là: Bài viết của Trầm Chuyết Ngôn không có căn cứ xác thực, dùng ngòi bút bôi nhọ dẫn đến bức tử mạng người.
Điền Vãn Hoa muốn xin ý kiến từ Hoàng thượng, Minh Trạm nói thẳng, “Nếu chuyện gì cũng phải do trẫm xử lý thì trẫm còn cần Phủ doãn đế đô như ngươi để làm gì?”
Điền Vãn Hoa gặp phải một vụ án đau đầu, đành phải quay trở về tự xử lý.
Minh Trạm hoàn toàn không cảm thấy Trầm Chuyết Ngôn có gì sai, nay Triệu Như Tùng đã chết, Triệu gia bắt đầu chiếm lĩnh thế thượng phong trong dư luận. Nhưng Kỷ thị bị bức tử trước kia thì lại không có ai truy cứu?
Nếu Triệu Như Tùng bị bức tử, như vậy thật sự nên đi hỏi Triệu gia một câu, Kỷ thị chết như thế nào?
Chẳng lẽ một nữ nhi ở độ tuổi thanh xuân lại vô duyên vô cớ đến trước nhà người ta mà tự sát hay sao?
Đúng là báo ứng!
Giết người đền mạng.
Chẳng lẽ một người đã chết thì tất cả những gì đã phạm tội trước kia đều có thể tha thứ bỏ qua hay sao? Có thể trở hoàn toàn trở thành một người tốt hay sao? Thật là nực cười!
Nếu Triệu Như Tùng không thẹn với lương tâm thì vì sao lại tự sát?
Lúc này Triệu gia cũng có người lần lượt đến nhà truy điệu.
Khác với Minh Trạm không hề đồng tình đối với Triệu gia, cái chết của Triệu Như Tùng bỗng nhiên khiến người trong thiên hạ đều đối xử bình thường trở lại với Triệu gia. Thậm chí bọn họ cảm thấy Trầm Chuyết Ngôn dùng lời lẽ quá đáng, dẫn đến án mạng, thậm chí có người trong triều yêu cầm nghiêm trị Trầm Chuyết Ngôn.
Tang sự của Triệu gia rốt cục cũng tiến hành chậm lại.
Triệu Thanh Di cố ý muốn cáo trạng, Tiễn Vĩnh Đạo nài nỉ khuyên nhủ, “Ngươi cũng xem như đã từng học ở Vạn Lý thư viện vài năm, Thanh Di, nghe lời ta đi, hãy dẹp êm mọi chuyện.”
“Tiên sinh không biết gia phụ oan uổng thế nào đâu.” Hai mắt của Triệu Thanh Di đẫm lệ, khóe mắt đỏ hoe, “Hoàng thượng chưa định tội Triệu gia thì cũng không đến phiên một cử nhân nho nhỏ như hắn múa bút thị phi! Đồ đệ cũng không tin trên đời này không có công lý!”
Tiễn Vĩnh Đạo vì muốn khuyên nhủ Triệu Thanh Di nên trong phòng cũng không lưu lại người khác. Thấy đồ đệ của mình vẫn bướng bỉnh, Tiễn Vĩnh Đạo bưng lên tách trà đã vơi, thở thật dài một tiếng, chỉ nói một câu, “Thanh Di, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ngươi ắt là biết rõ Tập san Hoàng thất xuất phát từ đâu?”
Lời này của Tiễn Vĩnh Đạo dường như đã đập nát ý chí cuối cùng của Triệu Thanh Di, trong cổ họng của Triệu Thanh Di cất lên một tiếng rên rỉ vô cùng đau khổ, thậm chí hắn không thể chịu nổi sự đau đớn quá lớn như thế, thân thể đơn bạc như một cây trúc bị bẻ cong. Triệu Thanh Di khom người xuống, mái tóc đen nhánh xõa ra như thác nước, bám vào hai gò má tái nhợt, cổ họng bất chợt khó chịu, đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi xuống đất.
“Thanh Di, ngươi sao vậy?” Sắc mặt của Tiễn Vĩnh Đạo mang theo một chút đau lòng thương xót, vội vàng đứng dậy đỡ lấy Triệu Thanh Di, sắc mặt của Triệu Thanh Di hơi đỏ ửng một chút, hắn nhắm mắt lại rồi lắc đầu, “Tiên sinh, đồ đệ không sao, chỉ là máu không chảy về tim mà thôi.”
Khóe mắt với những nếp nhăn hằn sâu của Tiễn Vĩnh Đạo tràn đầy bi thương, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy vai của Triệu Thanh Di mà bắt đầu rơi lệ như mưa.
Sư đồ hai người ôm nhau khóc rống.
Vụ án giữa Triệu gia và Trầm Chuyết Ngôn chưa khai thẩm thì Triệu Thanh Di đã đến Phủ doãn đế đô rút đơn kiện, lặng lẽ dẫn theo mẫu thân đưa linh cữu của phụ thân quay về nguyên quán để an táng.
Trong vòng nửa tháng, phủ đệ náo nhiệt nhất đế đô hiển nhiên thuộc về phủ của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa. Kính Mẫn đại trưởng Công chúa trước sau cử hành hôn lễ cho hai nhi tử. Nguyễn Gia Duệ thì không cần phải bàn đến, đây là quý nữ tư sinh của hoàng thất được đế đô công nhận. Thiện Nhân Hầu trước kia ở tận Hoài Dương, mới đến đế đô không lâu nhưng đã làm rất nhiều việc thiện, tỷ như Thiện Nhân Hầu quyên góp một vạn lượng bạc cho Thiện Nhân đường của Thái hậu.
Lúc này Minh Trạm mới phát hiện, “Dược đường có cái tên không đúng cho lắm, vừa nghe qua sẽ khiến người ta nghĩ rằng Thiện Nhân đường là sản nghiệp của Thiện Nhân Hầu.” Lập tức vung bút lên, sửa lại tấm biển của Thiện Nhân đường thành Hoàng thất Thiện Nhân đường.
Lễ đính hôn của Nguyễn Gia Duệ vừa mới cử hành thì Triệu gia lại xảy ra một vụ án mạng. Phụ thân của Triệu Thanh Di là Triệu Như Tùng thắt cổ tự sát.
Đương nhiên vô duyên vô cớ ai lại muốn chết cơ chứ.
Tuy rằng lần này Triệu gia đã đánh mất cơ hội lớn, Hoàng thượng thu hồi tấm biển ngự ban ở thời Nhân Tông hoàng đế, đáng lý Triệu đại nhân còn có chút tâm như tro tàn, chẳng qua được lão bà và nhi tử cùng nhau khuyên giải an ủi, cho nên trong một thời gian ngắn cũng sẽ không muốn tự sát.
Cái chết của Triệu đại nhân có lẽ nên truy cứu trách nhiệm từ bài viết trên Tập san Hoàng thất.
Bài viết này có tên là: Lừa đời lấy tiếng, vì sao không chết?
Chủ bút chẳng phải ai khác, chính là bút pháp thần kỳ, chủ bút Trầm tiểu cử nhân của Tập san Hoàng thất, Trầm Chuyết Ngôn.
Tuy rằng triều đình không phán Triệu gia đắc tội nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại đứng trên lập trường của hai nhà Triệu Kỷ mà phê phán hành vi ham vinh hoa phú quý, bức tử liệt nữ của Triệu gia. Trầm Chuyết Ngôn quả thật đang nói ra tiếng lòng của Minh Trạm, đại ý chính là: Triệu gia tự nhận oan uổng, nếu chuyện này là hiểu lầm thì với sự anh minh của bệ hạ, chỉ cần Triệu gia đích thân đến đế đô giải thích hôn ước trước kia giữa hai nhà Triệu Kỷ, nhất là chuyện này do đệ đệ thay đại ca thú thê, thì chắc chắn bệ hạ sẽ nghĩ ra kế sách vẹn toàn cho đôi bên. Nhưng Triệu gia vì xuất thân cao quý của Nguyễn thị, không nỡ đánh mất vinh hoa phú quý, bèn đuổi Kỷ thị ra khỏi Triệu gia. Mà Kỷ gia vô tình vô nghĩa, không chịu tiếp nhận nữ nhi bị đuổi về, khiến Kỷ thị bước vào con đường cùng.
Trầm Chuyết Ngôn kết thúc: Vinh hoa phú quý rất mê hoặc lòng người. Danh môn gia tộc vì ham vinh hoa phú quý vô cớ trục xuất thê tử thì phải tự hỏi bốn chữ mà Nhân Tông hoàng đế khen ngợi Mục Đức Trung Túc đặt ở đâu? Lừa đời lấy tiếng đến ngày hôm nay, Triệu Như Tùng, vì sao ngươi không chết đi?
Triệu Như Tùng là văn sĩ, xưa nay xem thanh danh là tánh mạng, nên nhớ hiện tại Tập san Hoàng thất phát hành cả nước. Triệu Như Tùng đọc được bài viết này thì làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục sống?
Một sợi dây thừng đoạt mệnh.
Triệu gia suy sụp, Triệu Thanh Di trực tiếp xông đến Trầm gia, tuy Trầm Chuyết Ngôn là thư sinh nhưng Triệu Thanh Di cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam. Hơn nữa tuy rằng Trầm Chuyết Ngôn không biết võ công nhưng trước kia sống cuộc sống vất vả, cắt cỏ đốn củi, tất cả những chuyện lao động tay chân đều đã trải qua, vì vậy về sức lực thì chẳng kém cỏi so với vị Bảng nhãn Triệu Thanh Di này.
Hai người hoàn toàn là tự mình xông trận, lăn lộn dưới đất đánh đến nửa canh giờ.
Rốt cục là Ngô Uyển đang ngồi trên xe ngựa băng ngang qua, thấy trước cửa Trầm gia lũ lượt người kéo đến rất náo nhiệt, vội vàng phái người tách hai người bọn họ ra.
Trầm Chuyết Ngôn chảy máu mũi ròng ròng, hắn cũng không để ý, chỉ dùng tay quẹt ngang, nói với Triệu Thanh Di đã bầm dập mặt mũi, “Loại người như Triệu Như Tùng đáng lý phải chết từ lâu! Ngay cả Triệu bảng nhãn, bề ngoài ngăn nắp nghiêm túc như vậy nhưng trong lòng cũng xấu xa dơ bẩn, ta thấy chẳng khác gì Triệu Như Tùng!”
Triệu Thanh Di chỉ hận không thể trực tiếp đâm chết Trầm Chuyết Ngôn, trong mắt tràn đầy thù hận, chỉ vào Trầm Chuyết Ngôn rồi cả giận nói, “Trầm Chuyết Ngôn, đừng tưởng là ngươi có cữu cữu làm Tổng đốc thì muốn làm gì thì làm! Việc này ta nhất định sẽ kiện lên ngự tiền để đòi công đạo!”
“Ta chờ ngươi đó!” Trầm Chuyết Ngôn không hề sợ hãi!
Triệu Thanh Di hùng hổ dẫn người rời đi.
Trầm Chuyết Ngôn nhìn thấy Ngô Uyển thì vội vàng thỉnh người vào bên trong.
Ngô Uyển vốn không muốn đi vào, nhưng thấy bộ dáng như vậy của Trầm Chuyết Ngôn thì nàng cũng biết bài viết trên tập san của Trầm Chuyết Ngôn đã dẫn đến đại họa, tuy Trầm Chuyết Ngôn hành văn rất tốt, nhưng cách làm người lại không được khéo cho lắm, vì vậy mới thuận đường tiến đến xem một chút.
Vừa đến thì lại gặp Triệu gia đang báo thù, Ngô Uyển lại càng không yên tâm, liền bước vào nhà của Trầm Chuyết Ngôn.
Trầm Chuyết Ngôn phái lão bộc trong nhà pha trà mời Ngô Uyển, còn chính mình thì đi vào bên trong rửa mặt thay y phục.
Ngô Uyển là người rất thông minh, nàng xem như hiểu rõ Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn cũng không phải người không có chừng mực, bỗng nhiên lại viết ra bài đó, còn xảy ra án mạng nữa chứ.
Ngô Uyển thở dài, “Triệu Như Tùng bất ngờ tự sát, hiện tại thật sự khó xử.”
Lỗ mũi của Trầm Chuyết Ngôn nhét hai cục bông, thấy nữ nhân âu yếm của mình đang bày ra vẻ mặt như vậy thì hắn cảm thấy hơi mất thể diện một chút, “Ta đâu có bảo họ Triệu đi tìm cái chết, là hắn cảm thấy xấu hổ mà tự sát, cũng coi như gặp báo ứng! Nếu không phải Triệu gia lòng lang dạ sói thì Kỷ thị làm sao lại bị bức tử như thế?” Nói đến câu cuối thì tăng thêm vài phần trịnh trọng.
………..
Sân khấu nhỏ:
Phượng Cảnh Nam viết hồi âm cho Minh Trạm, Phượng Cảnh Kiền ngồi bên cạnh quan sát, Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn con kỳ đà này, sau đó đề bút viết: Minh Trạm: nhi tử của ta.
Phượng Cảnh Kiền xì cười: Cảnh Nam, ngươi xem đi, Minh Trạm viết thư cho ngươi, nếu không phải là phụ vương thân ái thì chính là phụ vương thân thương trong lòng ta, vì sao ngươi có thể viết ra những từ quá nề nếp ngăn nắp như vậy cho được?
Phượng Cảnh Nam xụ mặt nói: Viết vậy là hay nhất rồi.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười đề nghị: Không thì viết thế này, Minh Trạm tuấn tú khả ái.
Phượng Cảnh Nam nghĩ đến bản mặt tươi cười xấu xa của Minh Trạm thì cảm thấy viết như vậy rất nịnh hót, bèn không chịu sửa.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười khuyên nhủ: Minh Trạm ưa đỏm dáng, ngươi khen hắn đẹp thì hắn nhất định rất cao hứng.
Phượng Cảnh Nam đành phải sửa lại, viết: Minh Trạm tuấn tú khả ái.
Tiếp tục viết: Chuyện Tây Tạng, một lời khó nói hết.
Phượng Cảnh Kiền cắt ngang: Làm sao có thể mở đầu bằng chuyện chính sự buồn tẻ như vậy cho được, đúng là ngốc nghếch, để ta dạy cho ngươi, trước tiên phải nói vài câu quan tâm đến Minh Trạm, tỷ như, ăn đầy đủ không, khỏe không, ngủ ngon không….
Phượng Cảnh Nam cực kỳ bất mãn khi bị người nào đó ba lần bốn lượt xen vào chuyện viết thư của mình. Ấy thế mà người nào đó lại chẳng hề có bất kỳ cảm giác nào, cứ một mạch lải nhải luyên thuyên.
Phượng Cảnh Nam giận dữ: Đừng tưởng là ta không biết Hoàng huynh cùng tiểu tử kia tư thông mờ ám, hừ! Bắt tay với điệt nhi để tính kế đệ đệ của mình, Hoàng huynh xem ta là kẻ ngốc hay sao?
Phượng Cảnh Kiền cười ha ha: Làm gì có, ha ha ha.
Đại gian tế rốt cục tự động câm miệng, chỉ trong chốc lát Phượng Cảnh Nam viết xong hồi âm cho Minh Trạm.
………….
Rốt cục Minh Trạm hiểu được nguyên nhân vì sao Trấn Nam Vương phủ có thể làm Thổ hoàng đế, hắn lấy thư của Phượng Cảnh Nam ra rồi đọc cẩn thận.
Chữ viết của Phượng Cảnh Nam xưa nay luôn cương nghị quyết đoán, không rồng bay phượng múa như Nguyễn Hồng Phi.
Nội dung thư như sau:
Minh Trạm tuấn tú khả ái:
[Kỳ thật chỉ cần nhìn dòng đầu tiên thì Minh Trạm đã mỉm cười. Người như Phượng Cảnh Nam sẽ không nói những lời dẻo mồm như thế. Câu này vừa nhìn là biết có người chỉ giáo, âm điệu thật quen thuộc.]
Hoàng huynh bảo rằng ngươi thích cách xưng hô như vậy, nhưng theo ý của ta thì nam tử hán đại trương phu cũng không cần coi trọng vẻ ngoài. Ngươi và Hoàng huynh thật sự là người hám hư vinh. Nay ta cảm thấy thật hối hận khi đưa ngươi đến đế đô lúc còn nhỏ như vậy, kết quả là chỉ học được mấy thứ không thành thật.
Về thư của ngươi, ta nghĩ hiện tại ngươi hẳn là đã cảm nhận được, ngươi nên ngồi ổn trên ngai vàng của mình trước, còn những chuyện khác thì tính sau. Vì chuyện này mà ngươi dám oán giận ta, ta cảm thấy lá gan của ngươi luôn rất lớn.
Nay chẳng những lá gan lớn mà dã tâm còn lớn hơn.
Mông của mình mà vẫn để lộ tứ phía, còn dám có dã tâm qua mặt phụ thân để can thiệp chuyện Tây Tạng. Ngươi cũng không cần phải đem chuyện của Thanh Loan công chúa ra nói, Công chúa của Tây Tạng còn nhiều lắm, muốn nghị thân với Tàng Vương thì cứ thú thêm vài Công chúa về là được chứ gì.
Hiện tại, việc quan trọng nhất đối với ngươi là xử lý tốt chuyện đế đô.
Gan của ngươi lớn như đạo phỉ, quả thật ta không biết nên nói thế nào cho phải. Hy vọng ngươi có thể xử lý viên mãn, bằng không ngày sau kêu cứu với ta, để xem ta có cứu cái mạng chó của ngươi hay không!
Ngươi suy nghĩ đi đâu vậy hả?
Một thế hệ của Nghi thân vương cũng chỉ dừng lại ở chức hầu tước. Tuy đông dân nhưng chỉ là đám ô hợp mà thôi.
Đến lúc này ta nghĩ ngươi không cần phải giăng lưới lớn để bắt cá nữa. Con cá lớn đã nằm dưới mí mắt của ngươi, lò lửa đã sẵn sàng, cứ trực tiếp thả vào nồi là được.
Nếu ngươi vẫn chưa biết kẻ nào là con cá lớn thì đầu óc của ngươi có vấn đề rồi đấy. Có đích tử thì truyền cho đích tử, không có đích tử thì truyền cho trưởng tử, từ trước đến nay đều là như thế, đầu óc của Nghi thân vương cũng không khác gì người bình thường.
Ngươi không cần để ý đến chuyện Tây Tạng. Đây là giao dịch giữa Vân Quý và Tây Tạng, Tàng Vương đã thất thế, ánh mắt của ta chỉ có thể nhìn vào người chiến thắng, Tàng Vương không phải nhi tử của ta, hắn xảy ra chuyện thì ta không có nghĩa vụ đi cứu viện.
Minh Trạm, nếu ngươi muốn biết tình hình cụ thể thì thật quá đáng. Về phần ngươi muốn giải thích với Thanh Loan công chúa, nếu cảm thấy khó xử thì ngươi cứ nói rõ vời nàng ta, bảo rằng phụ thân của nàng ta đã xuống đài, mong rằng nàng ta tự trọng, như vậy còn có thể bảo trì tôn nghiêm của một Công chúa.
Tuy rằng tàn khốc nhưng đây là sự thật. Nếu ngươi vẫn không thể hài lòng thì cũng phải hiểu cho tấm lòng của lão phụ thân này chứ, thật sự không dễ dàng gì khi tiểu nhi tử của ta đã bị tiểu lão bà của hắn làm giảm giá trị như vậy.
[Trước kia Minh Trạm cảm thấy Phượng Cảnh Nam thật sự không phải một người cha tốt, mỗi khi hắn tức giận sẽ ngầm nguyền rủa Phượng Cảnh Nam. Nay đã nhiều năm trôi qua, Minh Trạm cảm thấy tấm lòng của lão phụ thân nhà mình kỳ thật cũng không quá tệ. Cuối cùng Phượng Cảnh Nam viết:]
Nhi tử, phụ thân giải thích như vậy, không biết ngươi có hài lòng hay không.
Nếu vẫn chưa hài lòng thì ta nghĩ là ngươi đang bị ngứa da rồi đấy.
Đối với mấy tên ngứa da, chân ngoài dài hơn chân trong thì ta nhất định sẽ toại nguyện cho hắn.
Lạc khoản: Nếu còn dám tư thông với Hoàng huynh thì phụ thân này sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Minh Trạm chậc lưỡi, văn chương của Phượng Cảnh Nam thật kỳ lạ, cái gì mà gọi là tư thông cơ chứ, hắn và Phượng Cảnh Kiền chỉ là bá điệt kết giao bình thường mà thôi. Xí, lại đi nghĩ oan cho người ta rồi.
Cũng như Phượng Cảnh Nam, người mà Minh Trạm nghi ngờ đầu tiên chính là Thiện Nhân Hầu.
Kỳ thật Phượng Cảnh Nam đã nói đúng tâm tư của Minh Trạm, ở thời này rất chú ý đến quy củ. Có đích tử thì truyền cho đích tử, không có đích tử thì truyền cho trưởng tử. Quy củ này lưu truyền ngàn đời.
Đến thế hệ của Thiện Nhân Hầu thì Thiện Nhân Hầu xuất thân là đích tử.
Chuyện cơ mật quan trọng như vậy, cấu kết với đám thế gia, có thể lặng lẽ ám sát Tổng đốc một tỉnh, tuyệt đối không thể là người vô danh!
Minh Trạm suy nghĩ một chút, lại truyền Thiện Nhân Hầu vào cung chơi cờ.
Đối với việc Hoàng thượng trầm mê đánh cờ thì đám triều thần đều tỏ vẻ, đây là thú vui tao nhã, dù sao chơi cờ vẫn hay hơn luyện đan. Vì thế mọi người đều về nhà trau giồi kỳ nghệ, mong đợi một ngày nào đó có thể bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng đế bệ hạ.
Minh Trạm lại một hơi thắng hơn mười ván, mỉm cười nói với Thiện Nhân Hầu, “Kỳ nghệ của đường bá vẫn chẳng tiến bộ một chút nào, trẫm cứ thắng mãi, thật sự là quá ngượng ngùng.”
“Kỳ nghệ của bệ hạ hơn người, tiểu thần không thể sánh bằng.”
Minh Trạm cười nói, “Ngày ấy trẫm có nói với mẫu thân về chuyện của Thiện Nhân đường, chuyện này nói ra thì cũng thật đáng chê cười. Cái tên Thiện Nhân đường là do trẫm thuận miệng đặt, ai ngờ lại trùng với phong hào của đường bá.”
Thiện Nhân Hầu cười nói, “Cũng không sao, chẳng qua Thiện Nhân đường hành y tế thế, có trùng tên thì cũng là vinh dự cho thần.”
Minh Trạm khoát tay, “Như vậy không được. Trẫm nghĩ, hiện tại trẫm đã đăng cơ, còn chưa ban thưởng cho các bá thúc, không bằng đổi phong hào cho đường bá đi, đường bá thấy thế nào?”
“Cứ theo như lời của bệ hạ là được.”
Minh Trạm chỉ về phía ván cờ rồi cười nói, “Trẫm chơi cờ với ai cũng chẳng thoải mái như với đường bá. Về phần tước hào của đường bá….” Cười một cái, nói vòng vo, “Trẫm đã nghĩ ra thánh chỉ, đường bá cứ trở về thì sẽ biết.”
Thiện Nhân Hầu chỉ đành nuốt xuống sự hiếu kỳ, tiếp tục chơi nước cờ dở để nịnh hót Minh Trạm.
Minh Trạm và Thiện Nhân Hầu chơi cờ được nửa ván thì Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa dâng lệnh bài cầu kiến.
Thiện Nhân Hầu liền xuất cung.
Điền Vãn Hoa tiếp nhận một vụ án nan giải, Triệu bảng nhãn Triệu Thanh Di của Triệu gia đem bài viết trên Tập san Hoàng thất do Trầm Chuyết Ngôn chủ biên cáo trạng lên Phủ doãn nha môn của đế đô, lý do là: Bài viết của Trầm Chuyết Ngôn không có căn cứ xác thực, dùng ngòi bút bôi nhọ dẫn đến bức tử mạng người.
Điền Vãn Hoa muốn xin ý kiến từ Hoàng thượng, Minh Trạm nói thẳng, “Nếu chuyện gì cũng phải do trẫm xử lý thì trẫm còn cần Phủ doãn đế đô như ngươi để làm gì?”
Điền Vãn Hoa gặp phải một vụ án đau đầu, đành phải quay trở về tự xử lý.
Minh Trạm hoàn toàn không cảm thấy Trầm Chuyết Ngôn có gì sai, nay Triệu Như Tùng đã chết, Triệu gia bắt đầu chiếm lĩnh thế thượng phong trong dư luận. Nhưng Kỷ thị bị bức tử trước kia thì lại không có ai truy cứu?
Nếu Triệu Như Tùng bị bức tử, như vậy thật sự nên đi hỏi Triệu gia một câu, Kỷ thị chết như thế nào?
Chẳng lẽ một nữ nhi ở độ tuổi thanh xuân lại vô duyên vô cớ đến trước nhà người ta mà tự sát hay sao?
Đúng là báo ứng!
Giết người đền mạng.
Chẳng lẽ một người đã chết thì tất cả những gì đã phạm tội trước kia đều có thể tha thứ bỏ qua hay sao? Có thể trở hoàn toàn trở thành một người tốt hay sao? Thật là nực cười!
Nếu Triệu Như Tùng không thẹn với lương tâm thì vì sao lại tự sát?
Lúc này Triệu gia cũng có người lần lượt đến nhà truy điệu.
Khác với Minh Trạm không hề đồng tình đối với Triệu gia, cái chết của Triệu Như Tùng bỗng nhiên khiến người trong thiên hạ đều đối xử bình thường trở lại với Triệu gia. Thậm chí bọn họ cảm thấy Trầm Chuyết Ngôn dùng lời lẽ quá đáng, dẫn đến án mạng, thậm chí có người trong triều yêu cầm nghiêm trị Trầm Chuyết Ngôn.
Tang sự của Triệu gia rốt cục cũng tiến hành chậm lại.
Triệu Thanh Di cố ý muốn cáo trạng, Tiễn Vĩnh Đạo nài nỉ khuyên nhủ, “Ngươi cũng xem như đã từng học ở Vạn Lý thư viện vài năm, Thanh Di, nghe lời ta đi, hãy dẹp êm mọi chuyện.”
“Tiên sinh không biết gia phụ oan uổng thế nào đâu.” Hai mắt của Triệu Thanh Di đẫm lệ, khóe mắt đỏ hoe, “Hoàng thượng chưa định tội Triệu gia thì cũng không đến phiên một cử nhân nho nhỏ như hắn múa bút thị phi! Đồ đệ cũng không tin trên đời này không có công lý!”
Tiễn Vĩnh Đạo vì muốn khuyên nhủ Triệu Thanh Di nên trong phòng cũng không lưu lại người khác. Thấy đồ đệ của mình vẫn bướng bỉnh, Tiễn Vĩnh Đạo bưng lên tách trà đã vơi, thở thật dài một tiếng, chỉ nói một câu, “Thanh Di, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ngươi ắt là biết rõ Tập san Hoàng thất xuất phát từ đâu?”
Lời này của Tiễn Vĩnh Đạo dường như đã đập nát ý chí cuối cùng của Triệu Thanh Di, trong cổ họng của Triệu Thanh Di cất lên một tiếng rên rỉ vô cùng đau khổ, thậm chí hắn không thể chịu nổi sự đau đớn quá lớn như thế, thân thể đơn bạc như một cây trúc bị bẻ cong. Triệu Thanh Di khom người xuống, mái tóc đen nhánh xõa ra như thác nước, bám vào hai gò má tái nhợt, cổ họng bất chợt khó chịu, đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi xuống đất.
“Thanh Di, ngươi sao vậy?” Sắc mặt của Tiễn Vĩnh Đạo mang theo một chút đau lòng thương xót, vội vàng đứng dậy đỡ lấy Triệu Thanh Di, sắc mặt của Triệu Thanh Di hơi đỏ ửng một chút, hắn nhắm mắt lại rồi lắc đầu, “Tiên sinh, đồ đệ không sao, chỉ là máu không chảy về tim mà thôi.”
Khóe mắt với những nếp nhăn hằn sâu của Tiễn Vĩnh Đạo tràn đầy bi thương, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy vai của Triệu Thanh Di mà bắt đầu rơi lệ như mưa.
Sư đồ hai người ôm nhau khóc rống.
Vụ án giữa Triệu gia và Trầm Chuyết Ngôn chưa khai thẩm thì Triệu Thanh Di đã đến Phủ doãn đế đô rút đơn kiện, lặng lẽ dẫn theo mẫu thân đưa linh cữu của phụ thân quay về nguyên quán để an táng.