Đế đô.
Minh Trạm cũng nhận được thư và tấu chương của Lâm Vĩnh Thường.
Lúc này liền nhìn ra Lâm Vĩnh Thường quả thật rất khôn khéo, nhất cử nhất động của hắn đều hợp ý Minh Trạm.
Khi viết thư riêng cho Minh Trạm thì Lâm Vĩnh Thường hồi âm bằng một chữ Phạm. Nhưng khi hắn viết tấu chương thì lại tự mình kêu oan, liệt kê một lô một lốc lai lịch của tổ tông ba đời nhà Lâm gia.
Minh Trạm thầm nghĩ, Lâm Vĩnh Thường dám nắm chắc như vậy đối với một dòng họ nổi danh thì có lẽ ở Lâm gia bên Chiết Mân đã có an bài chu đáo.
Cái tên xảo quyệt kia thật sự quá thông minh. Nhưng nhờ như thế mà Lâm Vĩnh Thường cũng giảm bớt phiền phức cho Minh Trạm. Minh Trạm có thể che chở cho Lâm Vĩnh Thường trên một mức độ nào đó, nhưng hắn không thể khiến quần thần hoài nghi bằng cách nói thẳng Lâm Vĩnh Thường vô tội.
Có người buộc tội, Lâm Vĩnh Thường tự biện bạch, sau đó thông qua luật pháp thẩm tra xử lý thì mới có thể chứng minh Lâm Vĩnh Thường trong sạch.
Lâm Vĩnh Thường có thể thấu hiểu tính tình của Minh Trạm với một trình độ nhất định, Hoàng thượng chịu trọng dụng hắn, lúc này còn tự tay viết thư để hỏi hắn, như vậy đã chứng minh Hoàng thượng rất tin tưởng vào hắn.
Đối mặt với sự tin tưởng tột đỉnh này thì Lâm Vĩnh Thường cũng không nói dối.
Lâm Vĩnh Thường thẳng thắn thành khẩn, hơn nữa bản thân của Minh Trạm cũng không quá để ý Lâm Vĩnh Thường rốt cục mang họ Lý hay họ Vương, nhưng Lâm Vĩnh Thường chịu nói thật như thế, xưa nay quân tâm khó lường, việc liên quan đến tánh mạng như vậy mà Lâm Vĩnh Thường dám nói thật với Minh Trạm. Chỉ cần dựa vào điểm này thì Minh Trạm cho rằng Lâm Vĩnh Thường cũng đáng giá để hắn trọng dụng.
Đặt tấu chương của Lâm Vĩnh Thường xuống một bên, Minh Trạm lại mở ra mật thư của Lâm Vĩnh Thường. Tuy rằng Minh Trạm đoán được thân phận của Lâm Vĩnh Thường nhưng lại không ngờ sự kinh ngạc lớn nhất nằm ở mặt sau, thân thế thâm tàng bất lộ của Trầm Chuyết Ngôn mới là dây nhợ lùm xùm.
Trên thực tế Trầm Chuyết Ngôn thỉnh thoảng cũng nghi ngờ không biết có phải Lâm Vĩnh Thường là phụ thân của hắn hay không.
Cho nên Minh Trạm cảm thấy một Trầm Chuyết Ngôn không biết cha mình là ai thì kỳ thật không đáng tin cậy. Nay vừa nhìn thấy thư của Lâm Vĩnh Thường thì Minh Trạm thật sự nghĩ rằng Lâm đại nhân thông minh khéo léo mới là đáng tin cậy.
Lâm đại nhân giao ra toàn bộ lai lịch về thân phận của Trầm Chuyết Ngôn.
Minh Trạm lướt nhanh qua một lượt, cảm thán trong lòng, sau đó mới đưa sang cho Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi nhếch môi, “Thế này mới thật sự là bị báo ứng.”
“Con người đúng là không thể nhìn vào vẻ ngoài, bình thường luôn tỏ ra hiền lành, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như thế.” Minh Trạm thở dài.
“Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đó chính là ý này.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nhìn hiền lành cũng không hẳn là hiền lành. Nhìn đáng ghét cũng không hẳn là đáng ghét. Nay nhân chứng vật chứng của Triệu gia đã đến Đại Lý tự, tấu chương của Lâm Vĩnh Thường cũng đã đến, ngươi lại có thêm phiền phức.”
Minh Trạm vươn vai, nghiêng người dựa vào Nguyễn Hồng Phi, “Không sao, ta đã nhìn qua nhân chứng vật chứng của Triệu gia, chẳng có gì quan trọng cả. Có Lý Bình Chu và Từ Tam viện thủ cho Lâm Vĩnh Thường thì cũng không sợ phiền phức.”
“Mọi người đã đến cả rồi sao?” Thiện Kỳ Hầu gắp hai quân cờ, miệng thì hỏi như thế.
“Phụ thân, đã an bài ổn thỏa rồi.” Phượng Triết thấp giọng bẩm báo, lại nói, “Nhân chứng vật chứng của Triệu gia được hộ tống rất êm xuôi, Lâm Vĩnh Thường cũng không chặn đường ám sát. Kế ám độ trần thương của chúng ta có vẻ hơi dư thừa.” (Chọn cách tấn công mà không ai nghĩ đến)
Thiện Kỳ Hầu cười, “Nếu Lâm Vĩnh Thường biết được là bà ta thì chắc chắn sẽ ra tay. Ngươi đừng xem thường hắn, mới bấy nhiêu tuổi mà đã là nhất phẩm Tổng đốc, đây cũng không phải người đơn giản. Nếu có thể làm cho hắn được công tử trọng dụng thì mới tính là đại thắng.”
“Đúng vậy.”
Ngô Uyển xuất giá thì cũng phải có nhà nương gia ra mặt.
Chúc hàn lâm là cữu cữu của Ngô Uyển, cũng chỉ đành phiền toái Chúc hàn lâm một phen.
Chúc hàn lâm cũng có chút vinh dự khi cháu của mình đường hoàng được gả cho một cử nhân, hơn nữa cử nhân này còn có cữu cữu là nhất phẩm Tổng đốc, là dòng dõi thư hương. Nhưng Chúc đại thái thái lại ghen tị, nhi tử của bà ta hiện tại xuất thân tú tài, Ngô Uyển lại có thể gả cho một cử nhân, khiến Chúc đại thái thái cảm thấy có chút khó chịu.
Chẳng qua sau khi Ngô Uyển đưa cho Chúc đại thái thái hai hộp trang sức thượng đẳng thì Chúc đại thái thái cũng không còn từ chối nữa, thay vào đó là bắt đầu ca ngợi Ngô Uyển có nhân duyên tốt, lại bắt đầu hối hận vì đã không để nhi tử của mình thú Ngô Uyển, tiền tài quyền thế như vậy rơi xuống tay người khác, bảo sao mà Chúc đại thái thái không đau lòng cho được?
Nhưng thật ra Chúc hàn lâm có chút lo lắng đến chuyện của Lâm Vĩnh Thường, Ngô Uyển khuyên giải an ủi cữu cữu, “Ta thấy sắc mặt của bệ hạ rất tốt, cũng không sinh nghi Lâm đại nhân, còn khen Lâm đại nhân làm việc tinh tế, có lẽ chỉ là tiểu nhân bịa đặt sinh sự mà thôi. Chẳng phải có điển tích ba người nói có cọp thì thiên hạ cũng tin là có cọp thật hay sao? Lâm đại nhân tuổi trẻ mà chức vị lại hiển hách như thế, cho nên đương nhiên có nhiều kẻ ghen tị rồi.”
Lúc này Chúc hàn lâm mới yên lòng, cười nói, “Như vậy thì cữu cữu cũng an tâm.” Lại lấy ra một cái hộp nhỏ đặt vào tay của Ngô Uyển, “Cầm đi, là một chút tâm ý của cữu cữu.”
“Cữu cữu à, ta còn chưa hiếu kính được cữu cữu ngày nào, làm sao có thể nhận lễ vật của cữu cữu như vậy cho được.” Ngô Uyển cũng không chịu nhận.
Chúc Hàn Lâm thở dài, “Ngươi đến đế đô mà cữu cữu không thể chiếu cố cho ngươi, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Cữu cữu và mẫu thân của ngươi là thân huynh muội, nay mẫu thân của ngươi sớm qua đời, hầy….Thôi, việc này cũng không nên nhắc lại. Mợ của ngươi vốn bản tính hẹp hòi, ngươi đừng so đo với bà ta.”
“Cữu cữu đừng nói vậy.” Ngô Uyển cười, “Mợ cũng đâu có bạc đãi ta.” Cũng không từ chối lễ vật của Chúc hàn lâm, Ngô Uyển định sau này có cơ hội thì sẽ bù đắp cũng không muộn.
Chúc hàn lâm lại tìm Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện một lúc, nội dung như thế nào thì Ngô Uyển cũng không biết.
Tới buổi tối, Chúc đại thái thái cứ nhớ đến gia sản của Ngô Uyển, vì vậy trằn trọc ngủ không yên, cứ mãi thở dài, “Tiểu Trầm cử nhân thật sự là có phúc, cháu gái cũng thật có khả năng.”
“Đáng lý nàng cũng có phúc như thế, ai bảo nàng không muốn làm chi.” Chúc hàn lâm thản nhiên nói.
Chúc đại thái thái nhất thời nghẹn họng.
Ngày hôm sau Chúc hàn lâm hoan hỉ vui mừng đưa Ngô Uyển xuất giá.
Trầm Chuyết Ngôn mặc hỉ phục đỏ thẫm, môi hồng răng trắng, quả thật có một chút tuấn tú. Có thể lấy được Ngô Uyển khiến Trầm Chuyết Ngôn đã vui mừng đến mức nhìn không ra trái phải, lúc nào hắn cũng bày ra bộ dáng vui vẻ cười ngây ngô, Từ Bỉnh Đường và Ngụy Tử Nghiêu giúp hắn đỡ vài ly rượu, hai người ngầm nói với nhau, “Ngô Uyển nương vốn rất lợi hại, nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Chuyết Ngôn thì biết chắc sau này hắn sẽ là người sợ thê.”
Ngày hôm nay chỉ đãi sáu bàn tiệc, bằng hữu của Trầm Chuyết Ngôn cũng không nhiều, đa số đều là đồng liêu trong triều của Lâm Vĩnh Thường, nhìn sơ qua cũng dễ dàng đập vào mắt, sáu vị Thượng thư trong triều thì đã có hai vị xuất hiện, mặt khác còn có hơn mười vị là đồng liêu trong triều của Lâm Vĩnh Thường, Trầm Chuyết Ngôn xưng hô với bọn họ là thúc bá, đương nhiên vai vế cao nhất chính là Lý Bình Chu.
Trầm Chuyết Ngôn đang mời rượu từng bàn thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở trước cửa.
Hôm nay đã phân phó không ít người canh gác, ngoại trừ hạ nhân của Ngô Uyển thì Trầm chuyết Ngôn còn mượn không ít người của Ngụy Tử Nghiêu, lúc này trong viện không dứt những tiếng vui cười chúc mừng, bỗng nhiên ngoài cửa lại đột ngột vang lên một tiếng kêu gào, “Ta là mẫu thân của Lâm Vĩnh Thường, vì sao không thể đi vào?”
Sau khi đẩy mọi người sang một bên thì một đám nam nữ già trẻ mặt tang y bằng vải thô ồ ạt tiến vào, dẫn đầu là một bà lão chân tay thô kệch, mái tóc hoa râm, giọng oang oang, mặt mày từng trải phong sương, mở miệng chính là, “Ta là đích mẫu của Lâm Vĩnh Thường, Phạm Trầm thị.”
Hai mắt của Trầm Chuyết Ngôn trợn tròn, không biết nên phản ứng thế nào. Từ Bỉnh Đường lén lút nhéo Trầm Chuyết Ngôn một cái thì Trầm Chuyết Ngôn mới hoàn hồn, vội vàng đi ra ngoài, nói với bà lão đang đứng trong sân vườn, “Vị thái thái này, cữu cữu của ta họ Lâm, cũng không phải họ Phạm, ngài đừng tung tin nhận sai người như vậy, sẽ khiến người ta chê cười, như vậy rất bất nhã.”
Bà lão cũng không dễ xua đuổi, chỉ lạnh lùng cười, “Lâm Vĩnh Thường làm đại quan mà không chịu nhận đích mẫu là bất hiếu. Giấu diếm thân phận, lừa gạt để tiến vào quan trường là bất trung. Người bất hiếu bất trung như vậy mà ngươi lại gọi hắn là cữu cữu, ngươi có thể đứng ở đây lạnh mặt nói chuyện với ta thì ta cũng không sợ bị chê cười cũng không sợ phải bất nhã đâu.”
“Nghe nói hôm nay đại hôn của Trầm cử nhân có Lý Bình Chu Lý tướng góp mặt. Lão phụ đã là người bần hàn, nhưng có lẽ Lý tướng cũng không xa lạ với Trầm thị ở Sơn Đông, tính ra mẫu thân của ta và mẫu thân của Lý tướng là thân tỷ muội, ta và Lý tướng khi còn bé cũng có quen biết với nhau, không biết Lý tướng còn dám nhận thức biểu muội này nữa hay không?” Phạm Trầm thị giương giọng kêu to.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Lý Bình Chu đành phải đứng dậy. Cảm thấy tình thế thật khó xử, tuy hắn là người ngay thẳng nhưng cũng rất hiểu chuyện. Hôm nay là ngày thành thân của Trầm Ngô, là một sự cải thiện đối với tình cảnh của Lâm Vĩnh Thường. Nhưng bà lão này lại đột nhiên xuất hiện làm cho mọi công sức thu xếp của bọn họ bị phá nát!
E rằng sau hôm nay sẽ không có người nhắc đến hôn sự của Trầm Ngô nhưng bà lão này sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm trong vụ án của Lâm Vĩnh Thường!
Rất dễ dàng nhận ra Lâm Vĩnh Thường sẽ đi con đường nào!
Lý Bình Chu muốn bảo vệ Lâm vĩnh Thường nhưng nếu không thừa nhận lời của bà lão này thì chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh liêm chính của một người đứng đầu trong các tướng quốc như hắn hay sao? Nhưng giờ khắc này nếu so đo cùng bà ta thì Lâm Vĩnh Thường sẽ thế nào?
Lý Bình Chu nhất thời cảm thấy khó xử.
Ngay lúc này Ngô Uyển xuất hiện rất đúng lúc.
Hiện tại Ngô Uyển đã vén lên khăn voan, từ trong phòng hoa trúc bước ra, cũng không đội mũ phượng, chỉ có đóa hoa đỏ thẫm được cài trên đầu vẫn chưa kịp tháo xuống. Ngô Uyển vịn tay của nha hoàn mà lã lướt bước đến, một sợi dây tua rua đỏ thẫm thắt bên hông hơi hơi đong đưa theo dáng đi. Ngô Uyển đứng trên bậc thang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bà lão kia rồi giương giọng nói, “Ta chưa bao giờ nghe mẫu thân nào lại trách cứ con cái của mình như vậy cả, thái thái đến đây như thể đang vấn tội, chẳng giống người đến đây để nhận thân nhân chút nào cả!”
“Không chọn lúc nào lại chọn ngay lúc này để đến đây nhận thân nhân bằng cách đại náo Lâm phủ, đơn giản là muốn làm to chuyện này mà thôi.” Ngô Uyển nói tiếp, “Thái thái chỉ là người bình thường, đương nhiên có thể lột da mặt để khóc lóc om sòm ở trước nhà Lâm gia. Nhưng Lâm gia luôn dùng quy củ để nói chuyện. Người đâu, đến Phủ doãn đế đô báo án cho ta! Bảo rằng có người đến trước cửa nhất phẩm đại quan đương triều để nhiễu loạn lừa đảo!”
Sau đó lại mắng đám nô tài, “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế này? Ai cũng cho vào phủ hay sao? Nay bao nhiêu thân thích bằng hữu, đại quan trong triều đều ở đây, cũng may tiến vào chỉ là phường lưu manh vô lại, nếu là sát thủ thích khách tiến vào làm các vị đại nhân bị thương thì mấy cái đầu của các ngươi cũng không đủ để đền tội đâu!”
Bà lão kia đã tức đến nghẹn họng, bà ta vốn là người cứng rắn lại có kinh nghiệm từng trải, không ngờ quả quýt dài có móng tay nhọn, Ngô Uyển căn bản không hề sợ bà ta. Nhất thời khiến bà ta giận đến run cả người, nói không nên lời, đôi mắt đảo đến đảo lui.
Ngô Uyển nói tiếp, “Thế nào, muốn đập đầu ăn vạ hay muốn khóc lóc đòi thắt cổ?”
“Có ngon thì cứ làm đi, ta không sợ đâu!” Ngô Uyển vốn là thương nhân, rất có miệng mồm, liên tục tuôn ra những lời mỉa mai châm chọc, “Tự nhận là Phạm Trầm thị vậy mà dám đến Lâm gia để nhận người! Hôm nay bà đến nhầm nhà rồi, cũng tính toán sai lầm rồi, đúng là có mắt không tròng! Bà đi hỏi thăm thử đi, ở đế đô có ai dám lừa Ngô Uyển này hay không?”
Bà lão há mồm muốn kêu gào thì Ngô Uyển lập tức nói, “Bịt mồm!”
Bà lão muốn lăn lộn thì Ngô Uyển lại nói, “Trói lại cho ta!”
Đưa tay chỉ qua một đám nam nữ già trẻ đi cùng bà lão, Ngô Uyển nói, “Nhìn đi, nếu ai không biết điều thì trước khi quan binh Phủ doãn đế đô đến đây.” Đầu ngón tay chỉ về phía bà lão đã bị trói gô ở một bên chút rồi nói tiếp, “Không biết điều thì cứ xử trí như thế.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều câm mồm.
Trời ạ, Từ Bỉnh Đường và Ngụy Tử Nghiêu đều bái phục Trầm Chuyết Ngôn, vị huynh đệ này thật sự là lực sĩ trong các dũng sĩ, dám thú cả Ngô Uyển.
Ngô Uyển mỉm cười với Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn vội vàng tiến đến dìu Ngô Uyển, Ngô Uyển lại nói với mấy người tham dự hỉ yến, “Cữu cữu không ở nhà, cũng không có ai quản gia, tiểu nữ nghe bên ngoài ầm ĩ. Mọi người xưa nay đều là quân tử, làm sao tiện so đo với nữ nhân, như vậy rất mất thân phận. Cho nên tiểu nữ mới đi ra nhìn thử, thật sự là thất lễ, mong các vị thúc bá và bằng hữu thứ lỗi.”
Ngô Uyển khom người thi lễ rồi nhéo vào lòng bàn tay của Trầm Chuyết Ngôn, sau đó xoay người trở về phòng hoa chúc.
Ngô Uyển xử lý nhanh gọn, tạm thời trấn áp uy phong của Phạm Trầm thị.
Đồng thời trong ngày thành hôn này, cái danh mạnh mẽ của Ngô Uyển và cái tiếng sợ thê của Trầm Chuyết Ngôn được lan truyền rộng rãi.
Tuy rằng Phạm Trầm thị là một nữ nhân đanh đá chua ngoa nhưng sự xuất hiện của bà ta lại khiến cho Lâm Vĩnh Thường rơi vào vũng lầy, không thể tự thoát ra được. Sự việc liên quan đến thân phận bí mật của Lâm đại nhân được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều bàn tán xôn xao!
Ngô Uyển cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp, tuy rằng Phạm Trầm thị ở Trầm gia, nhưng cũng là biểu muội của Lý Bình Chu. Nhưng lúc này Ngô Uyển tuyệt đối không thể thừa nhận bà ta, cuối cùng vẫn là mời đến quan binh đế đô để áp giải vị Phàm Trầm thị này vào đại lao Phủ doãn đế đô.
Về thân thế và lời đồn đãi của Lâm Vĩnh Thường, nhất thời trở nên xôn xao.
Trầm gia đã sớm sa sút, Trầm thị gả vào Phạm gia, sau đó Phạm gia lại gặp nạn, lúc ấy Lý Bình Chu vẫn còn ru rú trong thâm sơn cùng cốc, làm sao có khả năng cứu giúp Phạm gia.
Đương nhiên sau khi Lý Bình Chu làm đại quan thì cũng không phải không đi tìm, nhưng biển người mờ mịt, Tây Bắc lớn như vậy, kết quả không thu hoạch được gì. Cũng không ngờ Phạm Trầm thị lại bất ngờ hiện thân ngay lúc này.
Mẫu thân của Lý Bình Chu là Lý lão phu nhân rất muốn đi xem cháu nữ của mình, nay rốt cục như thế nào? Mấy năm qua sống ra sao? Lý Bình Chu vẫn luôn cân nhắc, khuyên can mẫu thân, “Cũng không biết có phải là biểu muội hay không, nhưng người nọ tính tình thay đổi một trời một vực, không giống như Trầm biểu muội dịu dàng như trong ấn tượng của ta. Mẫu thân, việc này liên quan đến vụ án của Vĩnh Thường, vị kia có đúng là biểu muội hay không cũng không quan trọng. Nếu mẫu thân thật sự muốn nhìn một lần, để người ngoài biết được thì khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào.”
“Mẫu thân cứ việc yên tâm, đã có ta chiếu cố thì cho dù ở trong đại lao cũng sẽ không phải chịu khổ đâu.” Lý Bình Chu luôn miệng cam đoan.
Lý lão thái thái cả đời nhìn thấy rất nhiều phong ba bão táp, cũng không phải người bướng bỉnh không chịu phân rõ phải trái, liền nói với nhi tử của mình, “Gia đình của dì ngươi đã sớm không còn ai, nếu quả thật là biểu muội của ngươi, cho dù không có cách nào công khai thừa nhận nhưng ngươi cũng nên ngầm chiếu cố nàng nhiều một chút. Đợi vụ án chấm dứt thì ít nhất cũng tìm cơ hội, chúng ta lén lút gặp cũng được.”
“Ta nhớ rõ rồi, mẫu thân.” Lý Bình Chu thở dài, “Thật sự là tính tình thay đổi rất nhiều, nói xấu Vĩnh Thường như thế trước mặt công chúng, nếu không có ai sai khiến thì tuyệt đối không thể làm được như thế.”
Trên mặt của Lý lão thái thái lộ ra sự thương xót, thở dài, “Ngươi ngẫm lại xem, biểu muội của ngươi bị sung quân ngàn dặm, lại là nữ nhân, nay có thể sống sót, nhất định đã trải qua biết bao gian nan. Con người gặp phải biến cố thì tính tình thay đổi cũng là lẽ thường. Tuy có người sai khiến nhưng ngươi suy nghĩ một chút đến địa vị của Vĩnh Thường hiện tại đi, biểu muội của ngươi lại trải qua những ngày tháng cơ cực như thế, trong đầu sẽ nghĩ thế nào….Hầy, huống chi cũng không phải thân nhi tử của mình.”
“Mẫu thân, làm sao mẫu thân biết được?”
“Biểu muội của ngươi chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử.” Lý lão thái thái thở dài, “Vì chuyện này mà nàng ta đã cãi nhau một trận với biểu muội phu của ngươi..”
Lý Bình Chu cảm thấy chấn động, “Chuyết Ngôn vẫn gọi Vĩnh Thường là cữu cữu, có thể nào Chuyết Ngôn là nhi tử của nữ nhi biểu muội hay không?”
Lý lão thái thái lắc đầu, “Làm sao có chuyện đó, tuy rằng Phạm gia gặp nạn, bất quá không liên can đến nữ nhi xuất giá. Cháu gái họ của ngươi gả cho Vĩnh Khang Công, sau đó nhà nương gia gặp chuyện, thân mình của nàng ta cũng không khỏe, thường xuyên đau ốm, không quá vài năm thì qua đời. Ta thấy Chuyết Ngôn có lẽ là nhi tử của Vĩnh Thường thì đúng hơn.”
“Nếu quả thật là như vậy thì cũng đều là con cháu Phạm gia, nói với biểu muội của ngươi vài tiếng thì nàng sẽ hiểu rõ.”
Lý Bình Chu liên tục gật đầu.
Phạm Trầm thị ầm ĩ một trận, khiến cho triều đình lại nhao nhao về thân thế của Lâm Vĩnh Thường. Lần này Minh Trạm không hề thiên vị cho Lâm Vĩnh Thường nữa, hắn trực tiếp lệnh cho Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài, Tam ti hội thẩm. Bắt đầu thẩm tra nhân chứng vật chứng Triệu gia đưa đến, đồng thời đem Phạm Trầm thị từ Phủ doãn đế đô đến Đại Lý tự, yêu cầu thẩm tra kỹ lưỡng.
Ngoài ra lệnh cho Lý lão thái thái đích thân đến đại lao xác nhận thân phận của Phạm Trầm thị.
Minh Trạm cũng nhận được thư và tấu chương của Lâm Vĩnh Thường.
Lúc này liền nhìn ra Lâm Vĩnh Thường quả thật rất khôn khéo, nhất cử nhất động của hắn đều hợp ý Minh Trạm.
Khi viết thư riêng cho Minh Trạm thì Lâm Vĩnh Thường hồi âm bằng một chữ Phạm. Nhưng khi hắn viết tấu chương thì lại tự mình kêu oan, liệt kê một lô một lốc lai lịch của tổ tông ba đời nhà Lâm gia.
Minh Trạm thầm nghĩ, Lâm Vĩnh Thường dám nắm chắc như vậy đối với một dòng họ nổi danh thì có lẽ ở Lâm gia bên Chiết Mân đã có an bài chu đáo.
Cái tên xảo quyệt kia thật sự quá thông minh. Nhưng nhờ như thế mà Lâm Vĩnh Thường cũng giảm bớt phiền phức cho Minh Trạm. Minh Trạm có thể che chở cho Lâm Vĩnh Thường trên một mức độ nào đó, nhưng hắn không thể khiến quần thần hoài nghi bằng cách nói thẳng Lâm Vĩnh Thường vô tội.
Có người buộc tội, Lâm Vĩnh Thường tự biện bạch, sau đó thông qua luật pháp thẩm tra xử lý thì mới có thể chứng minh Lâm Vĩnh Thường trong sạch.
Lâm Vĩnh Thường có thể thấu hiểu tính tình của Minh Trạm với một trình độ nhất định, Hoàng thượng chịu trọng dụng hắn, lúc này còn tự tay viết thư để hỏi hắn, như vậy đã chứng minh Hoàng thượng rất tin tưởng vào hắn.
Đối mặt với sự tin tưởng tột đỉnh này thì Lâm Vĩnh Thường cũng không nói dối.
Lâm Vĩnh Thường thẳng thắn thành khẩn, hơn nữa bản thân của Minh Trạm cũng không quá để ý Lâm Vĩnh Thường rốt cục mang họ Lý hay họ Vương, nhưng Lâm Vĩnh Thường chịu nói thật như thế, xưa nay quân tâm khó lường, việc liên quan đến tánh mạng như vậy mà Lâm Vĩnh Thường dám nói thật với Minh Trạm. Chỉ cần dựa vào điểm này thì Minh Trạm cho rằng Lâm Vĩnh Thường cũng đáng giá để hắn trọng dụng.
Đặt tấu chương của Lâm Vĩnh Thường xuống một bên, Minh Trạm lại mở ra mật thư của Lâm Vĩnh Thường. Tuy rằng Minh Trạm đoán được thân phận của Lâm Vĩnh Thường nhưng lại không ngờ sự kinh ngạc lớn nhất nằm ở mặt sau, thân thế thâm tàng bất lộ của Trầm Chuyết Ngôn mới là dây nhợ lùm xùm.
Trên thực tế Trầm Chuyết Ngôn thỉnh thoảng cũng nghi ngờ không biết có phải Lâm Vĩnh Thường là phụ thân của hắn hay không.
Cho nên Minh Trạm cảm thấy một Trầm Chuyết Ngôn không biết cha mình là ai thì kỳ thật không đáng tin cậy. Nay vừa nhìn thấy thư của Lâm Vĩnh Thường thì Minh Trạm thật sự nghĩ rằng Lâm đại nhân thông minh khéo léo mới là đáng tin cậy.
Lâm đại nhân giao ra toàn bộ lai lịch về thân phận của Trầm Chuyết Ngôn.
Minh Trạm lướt nhanh qua một lượt, cảm thán trong lòng, sau đó mới đưa sang cho Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi nhếch môi, “Thế này mới thật sự là bị báo ứng.”
“Con người đúng là không thể nhìn vào vẻ ngoài, bình thường luôn tỏ ra hiền lành, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như thế.” Minh Trạm thở dài.
“Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đó chính là ý này.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nhìn hiền lành cũng không hẳn là hiền lành. Nhìn đáng ghét cũng không hẳn là đáng ghét. Nay nhân chứng vật chứng của Triệu gia đã đến Đại Lý tự, tấu chương của Lâm Vĩnh Thường cũng đã đến, ngươi lại có thêm phiền phức.”
Minh Trạm vươn vai, nghiêng người dựa vào Nguyễn Hồng Phi, “Không sao, ta đã nhìn qua nhân chứng vật chứng của Triệu gia, chẳng có gì quan trọng cả. Có Lý Bình Chu và Từ Tam viện thủ cho Lâm Vĩnh Thường thì cũng không sợ phiền phức.”
“Mọi người đã đến cả rồi sao?” Thiện Kỳ Hầu gắp hai quân cờ, miệng thì hỏi như thế.
“Phụ thân, đã an bài ổn thỏa rồi.” Phượng Triết thấp giọng bẩm báo, lại nói, “Nhân chứng vật chứng của Triệu gia được hộ tống rất êm xuôi, Lâm Vĩnh Thường cũng không chặn đường ám sát. Kế ám độ trần thương của chúng ta có vẻ hơi dư thừa.” (Chọn cách tấn công mà không ai nghĩ đến)
Thiện Kỳ Hầu cười, “Nếu Lâm Vĩnh Thường biết được là bà ta thì chắc chắn sẽ ra tay. Ngươi đừng xem thường hắn, mới bấy nhiêu tuổi mà đã là nhất phẩm Tổng đốc, đây cũng không phải người đơn giản. Nếu có thể làm cho hắn được công tử trọng dụng thì mới tính là đại thắng.”
“Đúng vậy.”
Ngô Uyển xuất giá thì cũng phải có nhà nương gia ra mặt.
Chúc hàn lâm là cữu cữu của Ngô Uyển, cũng chỉ đành phiền toái Chúc hàn lâm một phen.
Chúc hàn lâm cũng có chút vinh dự khi cháu của mình đường hoàng được gả cho một cử nhân, hơn nữa cử nhân này còn có cữu cữu là nhất phẩm Tổng đốc, là dòng dõi thư hương. Nhưng Chúc đại thái thái lại ghen tị, nhi tử của bà ta hiện tại xuất thân tú tài, Ngô Uyển lại có thể gả cho một cử nhân, khiến Chúc đại thái thái cảm thấy có chút khó chịu.
Chẳng qua sau khi Ngô Uyển đưa cho Chúc đại thái thái hai hộp trang sức thượng đẳng thì Chúc đại thái thái cũng không còn từ chối nữa, thay vào đó là bắt đầu ca ngợi Ngô Uyển có nhân duyên tốt, lại bắt đầu hối hận vì đã không để nhi tử của mình thú Ngô Uyển, tiền tài quyền thế như vậy rơi xuống tay người khác, bảo sao mà Chúc đại thái thái không đau lòng cho được?
Nhưng thật ra Chúc hàn lâm có chút lo lắng đến chuyện của Lâm Vĩnh Thường, Ngô Uyển khuyên giải an ủi cữu cữu, “Ta thấy sắc mặt của bệ hạ rất tốt, cũng không sinh nghi Lâm đại nhân, còn khen Lâm đại nhân làm việc tinh tế, có lẽ chỉ là tiểu nhân bịa đặt sinh sự mà thôi. Chẳng phải có điển tích ba người nói có cọp thì thiên hạ cũng tin là có cọp thật hay sao? Lâm đại nhân tuổi trẻ mà chức vị lại hiển hách như thế, cho nên đương nhiên có nhiều kẻ ghen tị rồi.”
Lúc này Chúc hàn lâm mới yên lòng, cười nói, “Như vậy thì cữu cữu cũng an tâm.” Lại lấy ra một cái hộp nhỏ đặt vào tay của Ngô Uyển, “Cầm đi, là một chút tâm ý của cữu cữu.”
“Cữu cữu à, ta còn chưa hiếu kính được cữu cữu ngày nào, làm sao có thể nhận lễ vật của cữu cữu như vậy cho được.” Ngô Uyển cũng không chịu nhận.
Chúc Hàn Lâm thở dài, “Ngươi đến đế đô mà cữu cữu không thể chiếu cố cho ngươi, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Cữu cữu và mẫu thân của ngươi là thân huynh muội, nay mẫu thân của ngươi sớm qua đời, hầy….Thôi, việc này cũng không nên nhắc lại. Mợ của ngươi vốn bản tính hẹp hòi, ngươi đừng so đo với bà ta.”
“Cữu cữu đừng nói vậy.” Ngô Uyển cười, “Mợ cũng đâu có bạc đãi ta.” Cũng không từ chối lễ vật của Chúc hàn lâm, Ngô Uyển định sau này có cơ hội thì sẽ bù đắp cũng không muộn.
Chúc hàn lâm lại tìm Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện một lúc, nội dung như thế nào thì Ngô Uyển cũng không biết.
Tới buổi tối, Chúc đại thái thái cứ nhớ đến gia sản của Ngô Uyển, vì vậy trằn trọc ngủ không yên, cứ mãi thở dài, “Tiểu Trầm cử nhân thật sự là có phúc, cháu gái cũng thật có khả năng.”
“Đáng lý nàng cũng có phúc như thế, ai bảo nàng không muốn làm chi.” Chúc hàn lâm thản nhiên nói.
Chúc đại thái thái nhất thời nghẹn họng.
Ngày hôm sau Chúc hàn lâm hoan hỉ vui mừng đưa Ngô Uyển xuất giá.
Trầm Chuyết Ngôn mặc hỉ phục đỏ thẫm, môi hồng răng trắng, quả thật có một chút tuấn tú. Có thể lấy được Ngô Uyển khiến Trầm Chuyết Ngôn đã vui mừng đến mức nhìn không ra trái phải, lúc nào hắn cũng bày ra bộ dáng vui vẻ cười ngây ngô, Từ Bỉnh Đường và Ngụy Tử Nghiêu giúp hắn đỡ vài ly rượu, hai người ngầm nói với nhau, “Ngô Uyển nương vốn rất lợi hại, nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Chuyết Ngôn thì biết chắc sau này hắn sẽ là người sợ thê.”
Ngày hôm nay chỉ đãi sáu bàn tiệc, bằng hữu của Trầm Chuyết Ngôn cũng không nhiều, đa số đều là đồng liêu trong triều của Lâm Vĩnh Thường, nhìn sơ qua cũng dễ dàng đập vào mắt, sáu vị Thượng thư trong triều thì đã có hai vị xuất hiện, mặt khác còn có hơn mười vị là đồng liêu trong triều của Lâm Vĩnh Thường, Trầm Chuyết Ngôn xưng hô với bọn họ là thúc bá, đương nhiên vai vế cao nhất chính là Lý Bình Chu.
Trầm Chuyết Ngôn đang mời rượu từng bàn thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở trước cửa.
Hôm nay đã phân phó không ít người canh gác, ngoại trừ hạ nhân của Ngô Uyển thì Trầm chuyết Ngôn còn mượn không ít người của Ngụy Tử Nghiêu, lúc này trong viện không dứt những tiếng vui cười chúc mừng, bỗng nhiên ngoài cửa lại đột ngột vang lên một tiếng kêu gào, “Ta là mẫu thân của Lâm Vĩnh Thường, vì sao không thể đi vào?”
Sau khi đẩy mọi người sang một bên thì một đám nam nữ già trẻ mặt tang y bằng vải thô ồ ạt tiến vào, dẫn đầu là một bà lão chân tay thô kệch, mái tóc hoa râm, giọng oang oang, mặt mày từng trải phong sương, mở miệng chính là, “Ta là đích mẫu của Lâm Vĩnh Thường, Phạm Trầm thị.”
Hai mắt của Trầm Chuyết Ngôn trợn tròn, không biết nên phản ứng thế nào. Từ Bỉnh Đường lén lút nhéo Trầm Chuyết Ngôn một cái thì Trầm Chuyết Ngôn mới hoàn hồn, vội vàng đi ra ngoài, nói với bà lão đang đứng trong sân vườn, “Vị thái thái này, cữu cữu của ta họ Lâm, cũng không phải họ Phạm, ngài đừng tung tin nhận sai người như vậy, sẽ khiến người ta chê cười, như vậy rất bất nhã.”
Bà lão cũng không dễ xua đuổi, chỉ lạnh lùng cười, “Lâm Vĩnh Thường làm đại quan mà không chịu nhận đích mẫu là bất hiếu. Giấu diếm thân phận, lừa gạt để tiến vào quan trường là bất trung. Người bất hiếu bất trung như vậy mà ngươi lại gọi hắn là cữu cữu, ngươi có thể đứng ở đây lạnh mặt nói chuyện với ta thì ta cũng không sợ bị chê cười cũng không sợ phải bất nhã đâu.”
“Nghe nói hôm nay đại hôn của Trầm cử nhân có Lý Bình Chu Lý tướng góp mặt. Lão phụ đã là người bần hàn, nhưng có lẽ Lý tướng cũng không xa lạ với Trầm thị ở Sơn Đông, tính ra mẫu thân của ta và mẫu thân của Lý tướng là thân tỷ muội, ta và Lý tướng khi còn bé cũng có quen biết với nhau, không biết Lý tướng còn dám nhận thức biểu muội này nữa hay không?” Phạm Trầm thị giương giọng kêu to.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Lý Bình Chu đành phải đứng dậy. Cảm thấy tình thế thật khó xử, tuy hắn là người ngay thẳng nhưng cũng rất hiểu chuyện. Hôm nay là ngày thành thân của Trầm Ngô, là một sự cải thiện đối với tình cảnh của Lâm Vĩnh Thường. Nhưng bà lão này lại đột nhiên xuất hiện làm cho mọi công sức thu xếp của bọn họ bị phá nát!
E rằng sau hôm nay sẽ không có người nhắc đến hôn sự của Trầm Ngô nhưng bà lão này sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm trong vụ án của Lâm Vĩnh Thường!
Rất dễ dàng nhận ra Lâm Vĩnh Thường sẽ đi con đường nào!
Lý Bình Chu muốn bảo vệ Lâm vĩnh Thường nhưng nếu không thừa nhận lời của bà lão này thì chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh liêm chính của một người đứng đầu trong các tướng quốc như hắn hay sao? Nhưng giờ khắc này nếu so đo cùng bà ta thì Lâm Vĩnh Thường sẽ thế nào?
Lý Bình Chu nhất thời cảm thấy khó xử.
Ngay lúc này Ngô Uyển xuất hiện rất đúng lúc.
Hiện tại Ngô Uyển đã vén lên khăn voan, từ trong phòng hoa trúc bước ra, cũng không đội mũ phượng, chỉ có đóa hoa đỏ thẫm được cài trên đầu vẫn chưa kịp tháo xuống. Ngô Uyển vịn tay của nha hoàn mà lã lướt bước đến, một sợi dây tua rua đỏ thẫm thắt bên hông hơi hơi đong đưa theo dáng đi. Ngô Uyển đứng trên bậc thang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bà lão kia rồi giương giọng nói, “Ta chưa bao giờ nghe mẫu thân nào lại trách cứ con cái của mình như vậy cả, thái thái đến đây như thể đang vấn tội, chẳng giống người đến đây để nhận thân nhân chút nào cả!”
“Không chọn lúc nào lại chọn ngay lúc này để đến đây nhận thân nhân bằng cách đại náo Lâm phủ, đơn giản là muốn làm to chuyện này mà thôi.” Ngô Uyển nói tiếp, “Thái thái chỉ là người bình thường, đương nhiên có thể lột da mặt để khóc lóc om sòm ở trước nhà Lâm gia. Nhưng Lâm gia luôn dùng quy củ để nói chuyện. Người đâu, đến Phủ doãn đế đô báo án cho ta! Bảo rằng có người đến trước cửa nhất phẩm đại quan đương triều để nhiễu loạn lừa đảo!”
Sau đó lại mắng đám nô tài, “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế này? Ai cũng cho vào phủ hay sao? Nay bao nhiêu thân thích bằng hữu, đại quan trong triều đều ở đây, cũng may tiến vào chỉ là phường lưu manh vô lại, nếu là sát thủ thích khách tiến vào làm các vị đại nhân bị thương thì mấy cái đầu của các ngươi cũng không đủ để đền tội đâu!”
Bà lão kia đã tức đến nghẹn họng, bà ta vốn là người cứng rắn lại có kinh nghiệm từng trải, không ngờ quả quýt dài có móng tay nhọn, Ngô Uyển căn bản không hề sợ bà ta. Nhất thời khiến bà ta giận đến run cả người, nói không nên lời, đôi mắt đảo đến đảo lui.
Ngô Uyển nói tiếp, “Thế nào, muốn đập đầu ăn vạ hay muốn khóc lóc đòi thắt cổ?”
“Có ngon thì cứ làm đi, ta không sợ đâu!” Ngô Uyển vốn là thương nhân, rất có miệng mồm, liên tục tuôn ra những lời mỉa mai châm chọc, “Tự nhận là Phạm Trầm thị vậy mà dám đến Lâm gia để nhận người! Hôm nay bà đến nhầm nhà rồi, cũng tính toán sai lầm rồi, đúng là có mắt không tròng! Bà đi hỏi thăm thử đi, ở đế đô có ai dám lừa Ngô Uyển này hay không?”
Bà lão há mồm muốn kêu gào thì Ngô Uyển lập tức nói, “Bịt mồm!”
Bà lão muốn lăn lộn thì Ngô Uyển lại nói, “Trói lại cho ta!”
Đưa tay chỉ qua một đám nam nữ già trẻ đi cùng bà lão, Ngô Uyển nói, “Nhìn đi, nếu ai không biết điều thì trước khi quan binh Phủ doãn đế đô đến đây.” Đầu ngón tay chỉ về phía bà lão đã bị trói gô ở một bên chút rồi nói tiếp, “Không biết điều thì cứ xử trí như thế.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều câm mồm.
Trời ạ, Từ Bỉnh Đường và Ngụy Tử Nghiêu đều bái phục Trầm Chuyết Ngôn, vị huynh đệ này thật sự là lực sĩ trong các dũng sĩ, dám thú cả Ngô Uyển.
Ngô Uyển mỉm cười với Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn vội vàng tiến đến dìu Ngô Uyển, Ngô Uyển lại nói với mấy người tham dự hỉ yến, “Cữu cữu không ở nhà, cũng không có ai quản gia, tiểu nữ nghe bên ngoài ầm ĩ. Mọi người xưa nay đều là quân tử, làm sao tiện so đo với nữ nhân, như vậy rất mất thân phận. Cho nên tiểu nữ mới đi ra nhìn thử, thật sự là thất lễ, mong các vị thúc bá và bằng hữu thứ lỗi.”
Ngô Uyển khom người thi lễ rồi nhéo vào lòng bàn tay của Trầm Chuyết Ngôn, sau đó xoay người trở về phòng hoa chúc.
Ngô Uyển xử lý nhanh gọn, tạm thời trấn áp uy phong của Phạm Trầm thị.
Đồng thời trong ngày thành hôn này, cái danh mạnh mẽ của Ngô Uyển và cái tiếng sợ thê của Trầm Chuyết Ngôn được lan truyền rộng rãi.
Tuy rằng Phạm Trầm thị là một nữ nhân đanh đá chua ngoa nhưng sự xuất hiện của bà ta lại khiến cho Lâm Vĩnh Thường rơi vào vũng lầy, không thể tự thoát ra được. Sự việc liên quan đến thân phận bí mật của Lâm đại nhân được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều bàn tán xôn xao!
Ngô Uyển cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp, tuy rằng Phạm Trầm thị ở Trầm gia, nhưng cũng là biểu muội của Lý Bình Chu. Nhưng lúc này Ngô Uyển tuyệt đối không thể thừa nhận bà ta, cuối cùng vẫn là mời đến quan binh đế đô để áp giải vị Phàm Trầm thị này vào đại lao Phủ doãn đế đô.
Về thân thế và lời đồn đãi của Lâm Vĩnh Thường, nhất thời trở nên xôn xao.
Trầm gia đã sớm sa sút, Trầm thị gả vào Phạm gia, sau đó Phạm gia lại gặp nạn, lúc ấy Lý Bình Chu vẫn còn ru rú trong thâm sơn cùng cốc, làm sao có khả năng cứu giúp Phạm gia.
Đương nhiên sau khi Lý Bình Chu làm đại quan thì cũng không phải không đi tìm, nhưng biển người mờ mịt, Tây Bắc lớn như vậy, kết quả không thu hoạch được gì. Cũng không ngờ Phạm Trầm thị lại bất ngờ hiện thân ngay lúc này.
Mẫu thân của Lý Bình Chu là Lý lão phu nhân rất muốn đi xem cháu nữ của mình, nay rốt cục như thế nào? Mấy năm qua sống ra sao? Lý Bình Chu vẫn luôn cân nhắc, khuyên can mẫu thân, “Cũng không biết có phải là biểu muội hay không, nhưng người nọ tính tình thay đổi một trời một vực, không giống như Trầm biểu muội dịu dàng như trong ấn tượng của ta. Mẫu thân, việc này liên quan đến vụ án của Vĩnh Thường, vị kia có đúng là biểu muội hay không cũng không quan trọng. Nếu mẫu thân thật sự muốn nhìn một lần, để người ngoài biết được thì khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào.”
“Mẫu thân cứ việc yên tâm, đã có ta chiếu cố thì cho dù ở trong đại lao cũng sẽ không phải chịu khổ đâu.” Lý Bình Chu luôn miệng cam đoan.
Lý lão thái thái cả đời nhìn thấy rất nhiều phong ba bão táp, cũng không phải người bướng bỉnh không chịu phân rõ phải trái, liền nói với nhi tử của mình, “Gia đình của dì ngươi đã sớm không còn ai, nếu quả thật là biểu muội của ngươi, cho dù không có cách nào công khai thừa nhận nhưng ngươi cũng nên ngầm chiếu cố nàng nhiều một chút. Đợi vụ án chấm dứt thì ít nhất cũng tìm cơ hội, chúng ta lén lút gặp cũng được.”
“Ta nhớ rõ rồi, mẫu thân.” Lý Bình Chu thở dài, “Thật sự là tính tình thay đổi rất nhiều, nói xấu Vĩnh Thường như thế trước mặt công chúng, nếu không có ai sai khiến thì tuyệt đối không thể làm được như thế.”
Trên mặt của Lý lão thái thái lộ ra sự thương xót, thở dài, “Ngươi ngẫm lại xem, biểu muội của ngươi bị sung quân ngàn dặm, lại là nữ nhân, nay có thể sống sót, nhất định đã trải qua biết bao gian nan. Con người gặp phải biến cố thì tính tình thay đổi cũng là lẽ thường. Tuy có người sai khiến nhưng ngươi suy nghĩ một chút đến địa vị của Vĩnh Thường hiện tại đi, biểu muội của ngươi lại trải qua những ngày tháng cơ cực như thế, trong đầu sẽ nghĩ thế nào….Hầy, huống chi cũng không phải thân nhi tử của mình.”
“Mẫu thân, làm sao mẫu thân biết được?”
“Biểu muội của ngươi chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử.” Lý lão thái thái thở dài, “Vì chuyện này mà nàng ta đã cãi nhau một trận với biểu muội phu của ngươi..”
Lý Bình Chu cảm thấy chấn động, “Chuyết Ngôn vẫn gọi Vĩnh Thường là cữu cữu, có thể nào Chuyết Ngôn là nhi tử của nữ nhi biểu muội hay không?”
Lý lão thái thái lắc đầu, “Làm sao có chuyện đó, tuy rằng Phạm gia gặp nạn, bất quá không liên can đến nữ nhi xuất giá. Cháu gái họ của ngươi gả cho Vĩnh Khang Công, sau đó nhà nương gia gặp chuyện, thân mình của nàng ta cũng không khỏe, thường xuyên đau ốm, không quá vài năm thì qua đời. Ta thấy Chuyết Ngôn có lẽ là nhi tử của Vĩnh Thường thì đúng hơn.”
“Nếu quả thật là như vậy thì cũng đều là con cháu Phạm gia, nói với biểu muội của ngươi vài tiếng thì nàng sẽ hiểu rõ.”
Lý Bình Chu liên tục gật đầu.
Phạm Trầm thị ầm ĩ một trận, khiến cho triều đình lại nhao nhao về thân thế của Lâm Vĩnh Thường. Lần này Minh Trạm không hề thiên vị cho Lâm Vĩnh Thường nữa, hắn trực tiếp lệnh cho Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài, Tam ti hội thẩm. Bắt đầu thẩm tra nhân chứng vật chứng Triệu gia đưa đến, đồng thời đem Phạm Trầm thị từ Phủ doãn đế đô đến Đại Lý tự, yêu cầu thẩm tra kỹ lưỡng.
Ngoài ra lệnh cho Lý lão thái thái đích thân đến đại lao xác nhận thân phận của Phạm Trầm thị.