Hoàng Đế Nan Vi

Chương 145

Triều thần cũng nghe nói Minh Trạm phái Triển Thiếu Hi đi Vân Quý mượn lương thực, nhưng ngay cả một cục phân cũng không mượn được. Triều thần cũng có vài ý kiến.
Mượn lương thực thì không vội, nay nếu Phượng Cảnh Nam không muốn hiến máu thì Minh Trạm đương nhiên có cách khác.
Quan trọng là chiến sự ở Giang Nam vẫn chưa truyền đến tin chiến thắng khiến Minh Trạm thực sự có chút sốt ruột.
Lúc ấy người Thát Đát một phân làm hai, một thượng Bắc bao vây đế đô, một Nam hạ cướp bóc Giang Nam.
Bọn họ định nhân lúc cháy nhà để đi hôi của, tính toán rất tuyệt!
Ở phía Bắc, Tát Trát và Ô Tắc Vương nghĩ rằng, chúng ta đánh đế đô, Hoàng đế bị ép bức phải đưa ngai vàng cho chúng ta ngồi.
Phía Nam, Cáp Luân Vương và Ôn Đạt Vương suy tính, thượng có Thiên Đường, hạ có Tô Hàng nhị châu, nghe nói vùng đất Giang Nam có hoàng kim khắp nơi. Phía Bắc có Tát Trát làm Hoàng đế, bọn họ cũng phải nhét đầy hầu bao mới được.
Cáp Luân Vương và Ôn Đạt Vương từ xa mà đến, tuy rằng không thuận tiện về địa lý nhưng bọn họ lại có nội ứng ở Giang Nam.
Biết thành Dương Châu không rắn chắc, vì vậy liều mạng muốn đánh sập thành Dương Châu, như thế chẳng phải vàng bạc châu báu ở bên trong sẽ thuộc về bọn họ hay sao? Nếu thuận lợi thì không chỉ cướp bóc Giang Nam, Tát Trát và Ô Tắc Vương ở đế đô thay thế được tiểu Hoàng đế, bọn họ có thể chiếm cứ Giang Nam, đuổi người Thiên triều ra khỏi Thiên triều, bọn họ cùng Tát Trát chia giang sơn để trị vì.
Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương nằm mơ cũng không ngờ sau khi Tát Trát đại thắng lại là đại bại, Tát Trát hùng dũng chỉ mới nửa tháng đã bại trận chạy về Tây Bắc, Ô Tắc Vương đã sớm tử trận ngoài thành đế đô.
Lúc Tát Trát đại bại thì Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương vừa mới đến Giang Nam.
Đáng lý bọn họ định bao vây tấn công Tô Châu, nhưng sau khi biết được tường thành Dương Châu không rắn chắc thì đương nhiên bỏ Tô Châu để tấn công Dương Châu. Đáng tiếc sự tình cũng không đơn giản như bọn họ đã tưởng, bọn họ gặp phải sự phòng thủ kiên cường nhất.
Tròn mười ngày, thành Dương Châu vững sừng sững không thể đánh sập.
Chết ở chỗ từ ngày chiến tranh bùng nổ, tuy rằng bọn họ có nội ứng ở Giang Nam nhưng lại không nhận được tin Tát Trát bị đánh bại.
Chuyện này đương nhiên cũng không thể trách Tát Trát.
Tát Trát chật vật đào tẩu, đương nhiên không có thời gian an bài nhân thủ chạy xuống phía Nam thông báo cho Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương. Nói cách khác, cho dù Tát Trát có nghĩ đến chuyện này nhưng đây là địa bàn của Thiên triều, cả ngàn vạn người Thát Đát thì đương nhiên có sức uy hiếp, nhưng nếu chỉ có một tiểu đội Thát Đát đưa tin thì khó có thể sinh tồn.
Làm sao có thể truyền tin cơ chứ?
Tát Trát bất lực.
Nhưng có một người biết tin Tát Trát thảm bại. Người này là Phượng Cảnh Minh, bất quá vì sao Phượng Cảnh Minh phải đi báo tin này với Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương?
Chẳng lẽ bọn họ là bằng hữu hay sao?
Vì vậy Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương vẫn không biết tin Tát Trát thảm bại, bọn họ còn tưởng rằng Tát Trát đã đánh sập đế đô, lên làm Hoàng đế.
Bất quá đã lâu vẫn không công được thành Dương Châu khiến cho hai vị vương của hai bộ lạc này có chút sốt ruột. Khi sương tuyết càng lúc càng nhiều thì bọn họ vẫn chưa biết đám hải tặc bao vây thành Phúc Châu đã tính toán đến việc triệt binh.
Lúc trước Phương Cảnh Minh thật sự không ngờ Nguyễn Hồng Phi bị bắt giữ ở chỗ của Lý Phương mà vẫn có can đảm phái thủ hạ đi cướp sạch hậu phương của hắn.
Lúc ấy Phượng Cảnh Minh nhận được tin này thì nhất thời sinh ra hận ý, quan hệ sư đồ lập tức bị vứt sang một bên, liền đi tìm Nguyễn Hồng Phi để tranh luận phải trái. Trong tình hình như thế chỉ hận không thể chém một phát vào Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi căn bản không thèm liếc mắt, thản nhiên nói, “Cảnh Minh, nếu ta xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng phải là mấy thứ kia của ngươi càng không thể trở lại hay sao?”
Phượng Cảnh Minh quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nếu tiên sinh đã quyết định làm việc này thì xem ra là đã nắm chắc ta sẽ không động vào tiên sinh có đúng hay không?”
“Đối với ngươi thì ta lại không có gì để tin tưởng.” Nguyễn Hồng Phi bẻ ngược bàn tay đang cầm đoản đao của Phượng Cảnh Minh, ôn hòa nói, “Ngươi muốn đụng vào ta như thế nào? Cho dù ngươi muốn, ngươi dám nhưng Lý Phương đồng ý hay sao? Trần Đại Báo đồng ý hay sao?”
Quả nhiên Nguyễn Hồng Phi chưa dứt lời thì Lý Phương đã xông vào, vội vàng ra tay ngăn cản Phượng Cảnh Minh, “Công tử, có chuyện gì thì từ từ nói. Chúng ta và Đỗ quốc chủ đều là huynh đệ. Tuyệt đối đừng động đao động thương như vậy, lão Lý ta gánh không nổi đâu.”
Phượng Cảnh Minh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lý Phương liền hiểu rõ suy nghĩ của Lý Phương, nay gia sản của hắn đã rơi vào tay Nguyễn Hồng Phi. Có lẽ Lý Phương cũng động lòng! Lúc này giết Nguyễn Hồng Phi đương nhiên là vô dụng.
Nguyễn Hồng Phi mà chết thì Đỗ Nhược quốc nhất định có tân vương thay thế.
Đến lúc đó nếu hắn muốn đòi lại gia sản từ Đỗ Nhược quốc thì hoàn toàn không có khả năng!
Như Nguyễn Hồng Phi đã nói, hắn không thể hạ thủ được!
Chẳng những không thể hạ thủ mà Phượng Cảnh Minh cơ hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lý Phương! Quả nhiên tiếp sau đó Lý Phương liền trở mặt với hắn và Trần Đại Báo, xem Nguyễn Hồng Phi là một ngọn núi vàng, chuẩn bị độc chiếm hưởng dụng.
Kết quả thế nào.
Kết quả chẳng hơn gì cả!
Lý Phương muốn chiếm lợi từ Nguyễn Hồng Phi? Phượng Cảnh Minh cười lạnh, không nhiều lời với Lý Phương mà chỉ khiêu khích gây chia rẽ vài câu rồi dẫn Trần Đại Báo đi.
Nay kết cục của Lý Phương lại khiến Phượng Cảnh Minh đặc biệt khoái trá!
Nếu để đô đã đuổi người Thát Đát đi, như vậy cũng đã đến lúc rút quân về.
Về phần người Thát Đát, hy vọng bọn họ đủ may mắn để có thể chạy thoát!
Triệu phủ.
Trước sự chứng kiến của các lão nhân trong tộc, Triệu Thanh Di giao sổ sách bao nhiêu năm qua của gia tộc và quyền hành của tộc trưởng cho Triệu Như Bách, bao gồm cả tài sản của gia tộc và các kho lương thực. Triệu Như Bách cầm chìa khóa mở ra đại môn, cùng các chư vị lão nhân đức cao vọng trọng trong tộc kiểm tra lương thực và ngân lượng.
Xem như hoàn tất bàn giao chính thức.
Triệu Thanh Di dễ dàng thuận theo khiến cho các trưởng bối trong tộc cũng giảm bớt tâm tư. Ít nhất mọi người vẫn có thể vui vẻ chào đón, giữ được hòa khí thân thiết mặt ngoài.
Mặc dù thua nhưng cũng phải bảo trì dáng vẻ. Đây cũng phù hợp với truyền thống tốt đẹp của một thế tộc.
Dù sao thì mặc kệ Triệu Thanh Di có suy nghĩ thế nào, sau khi hắn giao ra chức tộc trưởng thì hắn vẫn có thể bảo trì sắc mặt bình tĩnh, cùng tộc nhân nói đùa vài ba câu, hỏi thăm hai ba tiếng. Phong độ này khiến không ít lão nhân trong tộc cảm thấy tuy rằng phụ tử Triệu Như Tùng và Triệu Thanh Di thật sự làm ra nhiều chuyện mất mặt nhưng Triệu Thanh Di cũng không phải không thể thế chỗ.
Chỉ đáng tiếc….
Sau khi bàn giao chuyện trong tộc thì Triệu Thanh Di bắt đầu cắt giảm nhân khẩu trong nhà.
Dù sao hôm nay không giống khi xưa, không còn tài lực và quyền lực lớn như trước nữa, cũng không cần tiếp tục phô trương. Thậm chí ngay cả phòng ốc nhà cửa cũng phải thay đổi, ở thời này quan lại và dân chúng bá tánh có quy cách sử dụng nhà cửa phòng ốc hoàn toàn khác nhau.
Lúc này ở nơi đây Triệu Thanh Di hiểu rõ chính mình cũng chỉ hơn chó nhà có tang một chút mà thôi. Hắn và Trầm Chuyết Ngôn cùng Lâm Vĩnh Thường có mối thâm thù đại hận, nếu không thể đẩy ngã Lâm Vĩnh Thường thì sau này Lâm Vĩnh Thường nhất định tìm cơ hội trả thù. Nếu không phải hiện tại đang có chiến tranh thì Triệu Thanh Di e rằng hắn đã không thể yên ổn.
Sở dĩ Triệu Thanh Di không dám trở mặt với tộc nhân, thứ nhất là vì sau lưng của Triệu Như Bách có Tổng đốc Chiết Mân Thiệu Xuân Hiểu làm hậu thuẫn, hắn không thể trêu chọc. Thứ hai là vì vụ án giữa nhà hắn và Phạm thị, lúc này đệ muội còn nhỏ, mẫu thân ốm đau, hắn đặc biệt cần dòng họ che chở.
Nhưng cho dù như thế nào thì Triệu Thanh Di cũng không ngờ ngay lúc này Triệu Như Bách lại ném đá xuống giếng đến mức này.
Triệu Như Bách chỉ mới tiếp nhận chức tộc trưởng, e rằng vẫn chưa ngồi nóng ghế mà đã bắt đầu bàn luận về vụ án Phạm thị với Triệu Thanh Di, nhiều lần thở dài, “Phụ thân ngươi là văn sĩ, kêu hắn làm quan thì hắn lại bảo lười không chịu làm, lại càng không am hiểu những công việc lặt vặt. Năm đó ta cũng may mắn gặp qua tiểu phu nhân Phạm thị. Thanh Di, chuyện này là mẫu thân của ngươi không đúng.”
Triệu Thanh Di có chết cũng không thể thừa nhận, bình tĩnh nói, “Bá phụ, chuyện năm đó Phạm thị tự nguyện nhập phủ đều có văn thư lưu lại. Cho dù là quan phủ hay triều đình thì cũng không thể chỉ nghe lời một phía của Trầm Chuyết Ngôn. Nói mẫu thân mưu hại Phạm thị thì chứng cứ đâu?”
“Không có chứng cớ nghĩa là vu cáo!”
Triệu Như Bách thở dài, “Thanh Di, ngươi cũng từng ở đế đô làm quan. Lúc trước, khi ngươi cáo trạng Lâm tổng đốc, chứng cứ ở đâu ra, chẳng lẽ còn không rõ bên trong có âm mưu gì hay sao?”
“Chẳng qua đến nay ngươi vẫn không cáo trạng được Lâm tổng đốc. Hầy, ta thấy đợi sau khi chiến tranh chấm dứt, Lâm tổng đốc nhất định sẽ hỏi tội ngươi.” Vẻ mặt của Triệu Như Bách đầy lo lắng.
“Bá phụ yên tâm đi, nam tử hán đại trượng phu, ai làm người đó chịu, nếu ta dám làm thì đương nhiên cũng sẽ dám chịu chuyện này, tuyệt đối không liên lụy đến người khác.” Triệu Thanh Di nghiêm mặt nói.
“Ngươi thì không sao rồi, ta chỉ lo lắng cho mẫu thân của ngươi thôi.” Triệu Như Bách bỏ qua ân oán của Triệu Thanh Di và Lâm Vĩnh Thường, ngược lại nói, “Sai lầm của ngươi thì đã đổi bằng công danh. Ngay cả mẫu thân của ngươi, chuyện của Phạm thị năm đó cho dù làm thế nào cũng không thể đổ lên đầu ngươi. Ngươi suy nghĩ thử đi, mẫu thân của ngươi đã từng tuổi này, chẳng lẽ còn phải ra ngoài để chịu thẩm án hay sao?”
Triệu Thanh Di ngẩn ra, dường như không hiểu ý tứ của Triệu Như Bách. Nào ngờ Triệu Như Bách lại nói, “Thanh Di, Triệu gia chúng ta xưa nay không có tức phụ phải chịu thẩm án.”
Nghe nói như thế thì Triệu Thanh Di lập tức lạnh mặt, bèn hỏi, “Ý của bá phụ là thế nào?”
“Không có ý gì.” Sắc mặt của Triệu Như Bách vẫn thản nhiên, “Kỷ thị ban đầu được đưa vào cửa, vì cớ gì bị đuổi đi, lại vì sao đập đầu chết trước nhà? Còn có chuyện của Phạm thị, nay nương gia người ta truy cứu, ta cũng không biết nên làm thế nào mới phải?” Thấy Triệu Thanh Di lạnh mặt, trong lòng của Triệu Như Bách không vui, nay hắn ở địa vị gì, chẳng lẽ phải nể mặt tên tiểu tử này nữa hay sao? Dời mặt đi, trầm giọng nói, “Hôm qua vài lão nhân trong tộc cầm quy củ trong tộc đến tìm ta.”
Trong mắt của Triệu Thanh Di chợt lóe lên hận ý sâu sắc, nhẫn nhịn, cúi mắt xuống rồi ôn hòa nói, “Triều đình vẫn chưa định tội mẫu thân, chẳng lẽ các lão nhân trong tộc còn muốn gán tội cho người khác hay sao?”
“Có phải muốn gán tội cho người khác hay không thì ngươi tự hiểu rõ, mẫu thân của ngươi cũng hiểu rõ.” Triệu Như Bách thở dài một hơi, dường như đặc biệt khó xử, lời nói cũng không biết là trào phúng hay là cảm thán, “Ta làm tộc trưởng, cho dù muốn bảo vệ mẫu tử các ngươi thì cũng không có uy vọng như phụ thân của ngươi năm xưa.”
Triệu Thanh Di vô cùng oán hận, nhất thời lại nói không nên lời.
Trước kia hắn đề phòng người bên ngoài. Hiện tại mới biết nguy hiểm nhất không phải đến từ bên ngoài mà là xảy ra từ bên trong. Nhìn khuôn mặt gần như vô lại của Triệu Như Bách, Triệu Thanh Di âm thầm nổi giận, thấp giọng nói, “Nơi này không có ngoại nhân, bá phụ có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Nay bá phụ là tộc trưởng, thật sự không cần phải vòng vo.”
Sắc mặt của Triệu Như Bách chợt trở nên kỳ dị, thản nhiên nói, “Có cái gì mà vòng vo đâu, với sự thông minh của ngươi thì sẽ biết con đường kế tiếp phải đi như thế nào.”
“Bá phụ không chịu dung tha cho mẫu tử huynh đệ của ta?” Triệu Thanh Di hỏi thẳng.
Triệu Như Bách cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ nói, “Nhớ rõ năm xưa ta và mẫu thân ở bên ngoài, có khi một năm dọn chỗ ở đến sáu lần, mỗi khi nghe tin người của Thiện gia sắp đến cửa thì mẫu thân lại bị dọa đến bủn rủn tay chân, không ngừng rơi lệ. Khi đó suy nghĩ, thật sự không biết ngày như vậy đến khi nào mới chấm dứt. Sau này ta và mẫu thân rốt cục có thể dọn vào trong nhà. Mẫu thân càng ngày càng lớn tuổi thì Thiện gia lại đưa đến thị thiếp mỹ mạo, còn cả tam thúc của ngươi nữa. Cả đời này ta chưa từng nghe phụ thân của ngươi gọi ta một tiếng đại ca.”
Việc này Triệu Thanh Di có biết sơ sơ, nghe thấy Triệu Như Bách cảm khái chuyện ngày trước, Triệu Thanh Di cười khổ, “Bá phụ, nếu mẫu thân của ngài ở vị trí của tổ mẫu thì sẽ cảm thấy thế nào?” Ở thời này, chính thê không có tư cách xử lý thị thiếp hay sao? Xem ra Triệu Như Bách muốn tính sổ, đáng tiếc Triệu Thanh Di không có khả năng kháng cự.
Triệu Như Bách cười nhẹ, bộ dáng giống như không có gì, nhưng lại rất tán đồng với lời của Triệu Thanh Di, “Đúng vậy, cho nên ta rất thông suốt. Không thể nói là mẫu thân của mình sai, tổ mẫu của ngươi đương nhiên cũng không sai. Phụ thân càng ngày càng yêu thương ta, phụ vi tử cương, đương nhiên phụ thân cũng đúng. Phụ thân ngươi coi ta như kẻ thù, chẳng lẽ cũng sai hay sao? Nếu để ta đổi lấy vị trí của phụ thân ngươi thì e rằng ta cũng không hơn gì phụ thân ngươi.”
“Nói đến nói lui thì chẳng ai sai cả.” Triệu Như Bách lạnh lùng nói, “Hoặc là người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chỉ như thế mà thôi.”
Tâm tư của Triệu Thanh Di phút chốc trầm xuống.
Triệu Như Bách nhanh chóng vịn vào tội danh bất lương của mẫu thân Triệu Thanh Di là Triệu thái thái, chuẩn bị lấy cái ghế tộc trưởng để đuổi ác phụ ra khỏi Triệu thị gia tộc.
Triệu Thanh Di làm sao có thể để mẫu thân chịu nhục như vậy, trong lúc giận dữ hắn dẫn đệ muội và mẫu thân rời khỏi Triệu thị, ra ngoài tự lập gia phả, xem như triệt để trở mặt với Triệu thị.
Nháo nhào như vậy khiến Triệu thị vốn từ một chút bệnh vặt vì uất ức và hối hận lại trở thành trọng bệnh, bất quá chỉ trong dăm ba bữa thì nhắm măt xuôi tay.
Chỉ trong mấy tháng mà Triệu Thanh Di mất cả phụ mẫu, gia nghiệp tuột dốc thảm hại, có thể tưởng tượng đả kích đến mức nào.
Đáng lý ban đầu thành Phúc Châu gặp nguy cơ trùng trùng, Triệu Thanh Di cũng không muốn lấy chuyện nhà để quấy rầy Thiện Binh, nhưng Triệu gia lại xảy ra đại sự như vậy, Thiện Binh nghe thấy phong thanh, buổi tối bèn dành chút thời gian để đi qua thăm hỏi một chút.
Triệu Thanh Di càng ngày càng tiều tụy, thân mình mảnh dẻ lại càng trở nên yếu ớt. Hắn chẳng những mất đi chức tộc trưởng mà còn liên tiếp hứng chịu lòng người hiểm ác, quả là rơi vào hoàn cảnh rời khỏi gia tộc. Cho nên mặc dù là tang sự của Triệu gia nhưng người đến phúng viếng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thiện Binh vẫn chưa đổi quân phục, vội vã mà đến, đệ đệ của Triệu Thanh Di là Triệu Thanh Phong vừa nhìn thấy Thiện Binh thì liền rơi lệ, Thiện Binh hỏi, “Ca ca của ngươi đâu?”
Triệu Thanh Di đang đốt giấy tiền vàng bạc cho Triệu thái thái ở linh đường, trải qua những ngày đau lòng muốn chết khiến Triệu Thanh Di cảm giác đôi mắt dường như đã khô cằn lệ.
Thiện Binh trước tiên tiếp nhận nén hương rồi thắp cho Triệu thại thái, Triệu Thanh Di dẫn theo đệ đệ quỳ xuống đất trả lễ. Thiện Binh nâng dậy Triệu Thanh Di, cau mày hỏi, “Trong nhà xảy ra đại sự như vậy, vì sao không có ai đi báo với ta một tiếng?”
Triệu Thanh Di thấp giọng nói, “Lúc ấy ở tại từ đường, thật sự không còn kịp nữa. Thất thúc chớ trách.”
Thiện Binh lạnh lùng nói, “Triệu Như Bách thật sự khinh người quá đáng.”
“Thất thúc, điệt nhi nghe nói ở bên ngoài Tri phủ đại nhân đang trưng thu lương thực, có phải chiến sự đang rất căng thẳng hay không?” Dù sao cũng không có ai đến đây, Triệu Thanh Di bèn thỉnh Thiện Binh ra gian ngoài ngồi xuống nói chuyện.
Có lão bộc dâng trà.
Thiện Binh tiếp nhận rồi uống một ngụm, “Đừng nói nữa, đã một tháng rồi, trong thành ngoại trừ quân đội còn có dân chúng, lương thực tích trữ làm sao mà đủ ăn? Tri châu đại nhân và đám nhà giàu trong thành này phải nói khô cả miệng, bất quá chỉ mượn được vài ba đấu gạo mà thôi, chẳng đủ để dùng. Hầy, ngoại trừ lương thực thì dược liệu cũng đã sớm không đủ rồi.”
Triệu Thanh Di khẽ thở dài, “Cũng không biết tới khi nào thì viện quân mới đến?”
Nói đến viện quân thì trong lòng của Thiện Binh cũng không chắc chắn, “Nếu đế đô chưa được giải nguy thì làm sao có thể lo lắng cho thành Phúc Châu?”
Triệu Thanh Di không ngờ Thiện Binh lại ra tuyệt chiêu, một phá vỡ nghìn cân.
Thành Phúc Châu không còn lương thực mà đám nhà giàu trong thành không chịu quyên góp lương thực. Thiện Binh lập tức đập nát bát cháo loãng có thể soi ra mặt người, trực tiếp dẫn theo một đám binh sĩ bao vây mấy nhà giàu Phúc Châu, trực tiếp cướp đoạt, lục ra hơn một ngàn hai trăm vạn cân, lưu lại cho binh sĩ dùng, ngay cả dân chúng trong thành cũng được chia cho vài bữa ăn.
Triệu gia thảm nhất, nghe nói lương thực trong kho bị đoạt đến một hạt cũng không còn, Triệu Như Bách dùng Tổng đốc Chiết Mân Thiệu Xuân Hiểu để uy hiếp Thiện Binh, bị Thiện Binh đá một cước ra xa ba thước, bị nội thương, hộc ra hai ngụm máu, suýt nữa đã mất mạng già.
Tri châu đại nhân cơ hồ muốn khóc, nhìn Thiện Binh mà liên tiếp than thở, Thiện Binh nói, “Dương đại nhân yên tâm, hết thảy sẽ do mạt tướng gánh vác!”
Dương Thiện Như thở dài, “Thiện tướng quân nói như vậy là do bản phủ không có bản lĩnh. Cũng không thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ bạc đãi bao tử, không được ăn no thì làm sao có thể thủ thành.”
Thiện Binh khuyên Dương Thiện Như vài câu, lại lên tường thành an bài chiến sự.
Lúc trước Triệu Thanh Di chủ động xin giúp đỡ, Thiện Binh không thể cho phép, nhưng không ngờ cuối cùng Triệu Thanh Di thật sự ban đại ân cho Thiện Binh.
Triệu gia là thế tộc mấy trăm năm, đương nhiên có một chút cơ mật không muốn người biết.
Triệu Như Bách vội vã đoạt lấy chức tộc trưởng của Triệu Thanh Di, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì rất thẳng tay, thừa dịp này mà đuổi gia đình Triệu Thanh Di ra khỏi dòng họ. Nhưng Triệu Như Bách không phải chính hệ, cho dù Triệu Thanh Di đã giao ra đại quyền của tộc trưởng nhưng có một chút cơ mật do các đại tộc tưởng tương truyền bằng miệng từ đời này qua đời kia mà Triệu Như Bách không biết.
Trong tình hình bị hải tặc bao vây, Triệu Thanh Di mang theo thư thỉnh cầu chi viện của Thiện Binh mà bí mật ra khỏi thành Phúc Châu.
Triệu Thanh Di là người tinh tế, hắn nghĩ rằng Thiện Binh đã sớm cầu viện Thiệu Xuân Hiểu, nhưng Thiệu Xuân Hiểu lại chậm chạp không chịu khởi binh, vì vậy Triệu Thanh Di bèn đến thẳng Giang Tây. Không vì lý do gì cả, mà chỉ vì tướng quân Giang Tây là Thiện Trác, chính là đường huynh đệ của Thiện Binh, cũng là biểu thúc của Triệu Thanh Di.
Tướng quân Giang Tây Thiện Trác, từ khi nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng lệnh cho Giang Tây gấp rút chi viện Chiết Mân. Sau khi thương nghị với tuần phủ Giang Tây thì hắn lưu lại một số tướng sĩ để thủ thành, còn hắn thì chuẩn bị thúc ngựa tiến đến Chiết Mân.
Không vì lý do gì cả, mà bởi vì huynh đệ của hắn đang thủ thành Phúc Châu.
Mà nay tình hình Phúc Châu thật sự rất xấu, Thiện Trác cũng biết rõ. Nay Thiệu Xuân Hiểu làm Tổng đốc Phúc Mân, có khi nào sẽ gây khó dễ cho huynh đệ của mình hay không?
Thiện Trác gấp rút lên đường, nửa đường thì gặp được Triệu Thanh Di.
Thiện Trác vừa nghe Triệu Thanh Di thuật lại thì lập tức mắng to Thiệu Xuân Hiểu trả thù cá nhân. Nay cũng bất chấp việc tìm Thiệu Xuân Hiểu để phân phải trái, chỉ đành gấp rút vội vàng chạy đến thành Phúc Châu. Triệu Thanh Di là một thư sinh, có bản lĩnh gan dạ như vậy cũng khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Mà nay Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư nhận được thánh chỉ thì cũng vội vàng khởi binh giải nguy cho Dương Châu.
Cho dù người Thát Đát và hải tặc mạnh cỡ nào thì mãnh hổ cũng không thể đấu lại đàn lang.
Lâm Vĩnh Thường tự nhận là người có ý chỉ kiên cường, nhưng trải qua gần hơn một tháng vượt mọi khó khăn gian khổ để thủ thành, khi hắn nhìn về phương xa thấy viện quân đang tiến đến thì cũng nhịn không được mà trong lòng mừng như điên, hai chân như nhũn ra, nếu không phải Vĩnh Định Hầu nhanh tay lẹ mắt kéo lấy Lâm Vĩnh Thường thì cơ hồ Lâm tổng đốc đã té phịch xuống đất một cách mất mặt rồi.
Vĩnh Định Hầu gấp rút nói, “Mọi chuyện trong thành nhờ Lâm đại nhân, ta dẫn người ra khỏi thành cùng quân Hồ Quảng giết giặc.”
Lâm Vĩnh Thường nghiêm mặt nói, “Hầu gia cứ đi đi, trong thành đã có ta.”
Vĩnh Định Hầu lập tức tập hợp tướng sĩ rồi ra lệnh, giơ roi ngựa lên, ra khỏi thành đại chiến. Chiến cuộc như một vở kịch đang ở thời khắc mang tính nghịch chuyển khi sắp kết thúc.
Lâm Vĩnh Thường vẫn đứng trên tường thành, nhìn binh mã đại chiến dưới thành, máu chảy thành sông. Trong không khí thi thoảng có gió lạnh lướt qua, dần dần xua tan mùi máu tanh.
Cuối cùng…..cũng bảo vệ được thành Dương Châu.
Phạm Duy và Phùng Trật hiển nhiên cũng nhận được tin chiến thắng, vội vàng tiến đến chúc mừng nhau.
Sự lo lắng mấy ngày nay rốt cục được quét sạch, Lâm Vĩnh Thường cười ha ha, khuôn mặt tiều tụy lại tràn đầy tinh thần, hỏi Phạm Duy, “Có thấy Từ đại nhân ở đâu không?”
Hiếm khi Lâm tổng đốc hỏi rõ ràng như vậy, Phạm Duy cười nhẹ, “Mấy ngày nay Từ đại nhân vẫn luôn ở doanh trại thương binh để hỗ trợ, chắc là hiện tại vẫn đang ở đó!” Ai chẳng biết tâm tư của Lâm tổng đốc, biết rõ còn cố hỏi, bày đặt màu mè làm cái gì nữa?
Lâm Vĩnh Thường đưa tay kéo vai của Phạm Duy rồi vừa cười vừa nói nhỏ, “Ngươi thay bản đốc coi chừng một chút, hiểu chưa?”
Phạm Duy thấp giọng cười nói, “Vậy chúc Tổng đốc đại nhân mã đáo thành công.” Lâm tổng đốc không biết suy nghĩ thế nào mà lại làm thịt cả gia tộc nhà người ta, lúc này lại muốn trâu già gặm cỏ non theo đuổi tiểu cô nương nhà người ta! Thế mà cũng leo lên được chức vị này!
“Xú tiểu tử, dám lấy bản đốc ra đùa nữa à.” Đang là lúc đại thắng, Lâm Vĩnh Thường thoải mái sảng khoái, vỗ đầu của Phạm Duy một cái rồi xoay người dẫn theo thị vệ tùy tùng rời đi, vừa đi vừa giả vờ bày ra bộ dạng cảm thán, “Bao nhiêu tướng sĩ thụ thương hy sinh vì Hoài Dương, tin tốt như vậy thì bản đốc phải đích thân đi nói với bọn họ.”
Tướng đi rất giống một thanh niên đang vui vẻ nhảy nhót.
Đương nhiên bản thân của Lâm tổng đốc cũng không già.
Kỳ thật động tĩnh ở bên ngoài lớn như vậy, trong doanh trại thương binh cũng không thể không nghe thấy. Khi mọi người đang khe khẽ nói nhỏ thì Lâm Vĩnh Thường cười lớn rồi đi tới, “Viện quân đã đến, người Thát Đát đã lui, các huynh đệ yên tâm tịnh dưỡng, không cần lo lắng nữa, bản đốc ghi tạc công lao của mọi người vào lòng!”
Cả doanh trại đều hoan hỉ vui mừng!
Ngay cả đám người Trương thái y cũng tạm thời dừng công việc trong tay, lộ ra nụ cười mệt mỏi nhưng vui mừng.
Từ Doanh Ngọc và Đoàn Văn Thiến cũng nhìn nhau mà cười, trong khi Tiêu phu nhân lại hỏi một câu, “Lâm tổng đốc, Hầu gia của nhà ta đang ở đâu?”
“Hầu gia dẫn binh ra khỏi thành.”
Nằm trong dự kiến, Tiêu phu nhân gật đầu, cũng không nhiều lời.
Lâm Vĩnh Thường nhìn Từ Doanh Ngọc rồi đến trước mặt chào hỏi, nghiêm nghị đứng đắn nói chính sự, “Từ đại nhân, tuy rằng Hoài Dương của chúng ta đã thắng lợi, nhưng các tướng sĩ bị thương nhẹ thì có thể quay về doanh trại tịnh dưỡng, còn trọng thương thì phải phiền toái Thiện Nhân Đường của các vị một thời gian ngắn.”
Từ Doanh Ngọc cân nhắc rồi nói, “Nay Hoài Dương đã thắng trận, những doanh địa được dựng lên lâm thời đương nhiên cũng bị hủy bỏ. Các tướng sĩ bị trọng thương có thể ở đâu đây? Nếu bảo các đại phu đến quân doanh xem bệnh mỗi ngày thì rất bất tiện.”
“Bản quan đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, bản quan sẽ dọn sạch vài tòa nhà phụ cận Thiện Nhân Đường cho các vị, thay đổi một chút, đặt vào thêm mấy cái giường thì các huynh đệ bị trọng thương có thể ở tạm nơi đó, cũng thuận tiện cho đại phu chẩn trị thương thế. Từ đại nhân thấy sao?” Lâm tổng đốc hỏi.
“Vậy nghe theo lời của Tổng đốc đại nhân.” Cách này không tệ lại thuận tiện, Từ Doanh Ngọc cũng không có lý do từ chối.
Lâm tổng đốc lại nói, “Lần này chi phí dược liệu và chữa thương cho các tướng sĩ thì Từ đại nhân cứ ghi nợ, đến lúc đó đến phủ Tổng đốc để thanh toán là được.”
“Hạ quan đã biết.” Từ Doanh Ngọc qua loa đáp, dược liệu là chính mình sử dụng của nha môn Tổng đốc, Thiện Nhân Đường bất quá chỉ là thay mặt xuất lực mà thôi. Bất quá Lâm Vĩnh Thường nguyện ý nói như vậy, đương nhiên là có lợi cho thanh danh của Thiện Nhân Đường, Từ Doanh Ngọc cũng sẽ không cố ý nói hoạch toẹt.
Từ Doanh Ngọc chiếm chút lợi, Lâm tổng đốc thấy sắc mặt của người ta hơi thoải mái một chút, nhịn không được mà nhiều lời một câu, “Từ đại nhân chớ nên vì phủ Tổng đốc xuất bạc thì xem như có thể chiếm lợi, tuy rằng nha môn không giàu có nhưng cũng không thể khiến Thiện Nhân Đường lỗ vốn.”
“Hạ quan hiểu rõ.” Lâm Vĩnh Thường dài dòng không dứt, Từ Doanh Ngọc đã có chút mất kiên nhẫn.
Lâm Vĩnh Thường lại tiếp tục nhiều lời, “Vì chuyện ở Hoài Dương mà Từ đại nhân mệt đến tiều tụy, bản quan thật sự không đành lòng, đành phải nói một tiếng, Từ đại nhân vất vả rồi.”
Cho dù Từ Doanh Ngọc là khúc cây thì cũng biết Lâm Vĩnh Thường đang cố ý, nén giận trong lòng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, “Bản quan chỉ góp sức một chút mà thôi, nếu nói vất vả thì ở Hoài Dương này có người nào mà không vất vả cơ chứ? Hơn nữa, nếu chiến sự đã chấm dứt thì chắc là Lâm đại nhân rất bận rộn, bản quan không quấy rầy nữa.” Mụ nó, khổng lão phu tử đã nói cái gì, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi! Hừ, e rằng khi Khổng phu tử nói những lời đó thì chưa từng thấy cái tên tiện nhân này! Bằng không chắc chắn sẽ sửa thành, chỉ có tiện nhân và tiểu nhân là khó nuôi!
Lâm Vĩnh Thường cũng thức thời, sợ chọc giận Từ Doanh Ngọc, ngược lại đi qua thăm hỏi đám ngươi Trương thái y.
Từ Doanh Ngọc một bụng tức giận quay trở về phủ tướng quân cùng Tiêu phu nhân, tức đến mức khẩu vị cũng tăng lên, buổi tối ăn nhiều hơn một bát cơm!
Tiêu phu nhân thật sự buồn cười, “Lâm đại nhân ngày thường nhìn có vẻ chững chạc, dù sao tuổi vẫn còn trẻ, cũng có một chút xốc nổi.”
“Tuổi trẻ cái gì?” Từ Doanh Ngọc nhẹ nhàng đáp, “Nghe nói Lâm đại nhân đã ba mươi lăm, từng tuổi này người ta đã làm tổ phụ mất rồi.”
“Ha ha ha.” Tiêu phu nhân nhịn không được mà cười khẽ, “Lâm đại nhân chưa thành thân, lại có khả năng như vậy, nếu ở đế đô thì không biết có bao nhiêu người tranh đoạt đâu.”
Đó là bọn họ không biết bản chất cảu cái tên tiện nhân này! Từ Doanh Ngọc oán thầm, đem chiếc đũa đâm thủng đầu gà nướng trên đĩa.
146
Minh Trạm nhận được tấu chương của Lâm Vĩnh Thường.
Danh sách tướng sĩ hy sinh và tình hình các thôn trấn bị cướp bóc ở Hoài Dương, nói rõ tuần tự các chi tiết. Người chết thì an ủi, người sống thì khen ngợi.
Những việc này đều cần triều đình phải xuất bạc.
Tướng sĩ hy sinh trên sa trường sẽ được hỗ trợ với phí cao nhất, đế đô, Hoài Dương, Chiết Mân, Đại Đồng, với bốn nơi này thì Minh Trạm phải bỏ ra gần năm trăm vạn lượng bạc. Lại còn các công tác trùng tu, nay may mắn các thành trì lớn vẫn chưa bị tổn hại, các thôn trấn bị tổn hại có thể để các doanh trại quân đội gánh vác một nửa, triều đình gánh vác một nửa.
Cũng may hiện tại triều đình có ngân lượng, phí hỗ trợ được phát ra, cho dù biết đây là tiền bạc mà con cháu trong nhà phải bán mạng để có, nhưng dù sao vẫn hơn là không có. Nếu sinh vào thời kỳ loạn thế, chết oan mạng cũng là chuyện bình thường.
Ngân lượng, Minh Trạm chẳng những hào phóng chi bạc mà còn ra chỉ dụ tuyên cáo các nơi, dán lên bảng thông báo, phái người lớn tiếng đọc to, xác nhận rõ ràng mức ngân lượng được hỗ trợ. Phàm là các thôn huyện thành nhỏ bị cướp bóc đều được miễn thuế ba năm.
Chính sách này có thể xưng là anh minh.
Đến lúc này Minh Trạm cũng cảm thấy may mắn vì trước đây chiêu thương cảng Thiên Tân thì triều đình cũng có bạc nên mới có thể đánh được trận này. Mà sau trận chiến, triều đình xuất bạc có thể trấn an dân chúng. Có ăn có uống, thiên hạ coi như thái bình.
Ngay cả Triển Thiếu Hi cũng lén nói một tiếng, “Việc chiêu thương cảng Thiên Tân, bệ hạ đúng là anh minh ngút trời.”
Không chỉ một mình Triên Thiếu Hi có suy nghĩ này, Từ Tam quen thuộc với công việc quản lý quốc khố còn cảm thán hơn hẳn Triển Thiếu Hi. Chẳng qua không kịp nịnh hót Hoàng đế bệ hạ thì Lâm Vĩnh Thường đã dâng tấu chương nêu rõ nguyên do vụ án Từ gia nửa đêm lén thiêu lương thảo, cùng với chứng cớ và cách xử trí tương ứng.
Gia đình Từ Tam là những người còn sót lại của Từ gia, số lượng không nhiều, xưa nay Từ Tam lại khéo ăn khéo nói, miệng lưỡi sinh hoa, lúc này lại lúng ta lúng túng không biết nói gì. Nói mà không có chứng cớ, hắn cũng không thể bảo rằng Lâm Vĩnh Thường vu tội cho Từ gia, dù sao thì Lâm Vĩnh Thường đã nhanh tay thẳng thừng xử lý Từ gia. Những người đó cũng không thể đào mồ sống dậy để kêu oan. Mà lúc này Từ Tam quỳ gối trước mặt Minh Trạm, thành thật mà nói thì hắn cũng không quá tin tưởng gia tộc hoàn toàn vô tội.
Chuyện ngu ngốc thế này có vẻ rất giống cách hành xử của gia tộc.
Tự cho là thế tộc lâu năm, là cường hào ác bá, lại không đặt ai vào trong mắt.
Lúc này ngươi dám phóng hỏa thiêu lương thực, thật sự là chán sống rồi.
Từ Tam ủ rủ quỳ dưới đất, không nói được lời nào. Vừa không thỉnh tội, cũng không biện bạch vì gia tộc.
Minh Trạm xua tay, “Từ tướng đứng lên đi, chuyện thiêu quân lương cũng không phải do ngươi làm, ngươi quỳ làm gì?”
“Thần thật sự không có mặt mũi gặp bệ hạ.” Từ Tam xót xa nói.
“Nói như vậy để làm gì.” Minh Trạm nói, “Ngươi là lão sư của trẫm, trẫm biết ngươi trung thành. Ngay cả Bỉnh Trung Bỉnh Đường cũng là người có tài cán, cho dù như thế nào thì trẫm cũng không nghĩ vụ án này có liên quan đến ngươi.”
Từ Tam an tâm một chút, hai hàng lão lệ trên mặt trượt xuống, quả thật không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, Từ tướng đi làm việc đi. Trước tiên tính toán cụ thể triều đình phải xuất ra bao nhiêu ngân lượng.” Mặc dù Từ Tam là một người trung niên có dung mạo dễ nhìn nhưng nam nhân rơi lệ thật sự khó coi. Hơn nữa Minh Trạm nghĩ đến ngân lượng mà muốn bạc cả tóc, đau lòng muốn chết, cũng không còn tâm tư dỗ dành Từ Tam. Thấy Từ Tam muốn nói tiếp thì liền xen vào, “Lúc này chính là lúc cần Từ tướng, đừng nói cái gì giữ đạo hiếu hay không giữ đạo hiếu. Hầy, ngươi là người hiểu chuyện, vì sao lại sinh ra trong gia đình toàn người hồ đồ thế này.”
Không cần từ quan giữ đạo hiếu, Từ Tam quả thật cầu còn không kịp, rốt cục hắn cũng hoàn toàn an tâm. Thấy Minh Trạm quả thật không nghi ngờ hắn thì Từ Tam cảm thấy rất vui. Nhưng vừa nghe Minh Trạm nói những lời này thì trong lòng lại buồn bực. Đúng vậy, có ai giống hắn hay không, rơi vào một gia tộc toàn những kẻ lừa đảo. Từ Tam nhịn không được mà thở dài, “Thần vốn là thứ tử, chuyện trong nhà không đến phiên thần xen vào. Lại nhậm chức ở tận đế đô, hai mươi mấy năm chưa trở về. Nay gia tộc như thế nào thì thần thật sự không biết rõ. Nếu quả thật như lời của Lâm tổng đốc thì chỉ cầu bệ hạ khai ân cho phép thần phái người quay về Giang Nam tẩm liệm cho bọn họ, cũng coi như làm tròn đạo hiếu và trách nhiệm.”
“Ừm, ngươi đi đi.”
Tuy rằng Từ Tam được một câu của Minh Trạm, vì quốc gia mà không cần từ quan chịu tang.
Nhưng người xưa rất coi trọng đạo hiếu. Lúc trước chỉ có Vĩnh Định Hầu mới không cần từ quan chịu tang là vì đế đô đang lâm nguy, là bất đắc dĩ. Nay thiên hạ thái bình, Từ Tam ngươi ham mê quan chức đến như vậy thì thật sự là trơ trẽn! Lúc này có rất nhiều ý kiến lén lút bàn luận về hành động của Từ Tam: Cho dù bệ hạ cố gắng giữ lại, không cần từ quan chịu tang, nhưng Từ tướng ngươi là Đế sư, cũng nên làm gương cho văn sĩ thiên hạ chứ.
Cho dù bệ hạ cưỡng ép bắt phải ở lại thì ngươi cứ thẳng thừng từ quan mà đi, như thế mới tỏ rõ khí khái của một văn sĩ.
Đúng là điên rồ!
Từ Tam thẳng thừng mặc kệ, hắn phải lăn lộn ở quan trường gần ba mươi năm mới có được địa vị này. Không cần từ quan chịu tang là điều mà hắn cầu còn không kịp nữa là, nếu hắn thật sự ra vẻ chết sống giữ đạo hiếu với Minh Trạm, mà Minh Trạm xưa nay là người chân thật, nói không chừng sẽ bắt Từ tướng giữ đạo hiếu cả nửa đời còn lại thì sao?
Lúc này không phải dễ dàng gì mà Hoàng thượng bảo hắn không cần từ quan chịu tang, Từ Tam cao hứng còn chưa kịp, nhưng vì phụ thân qua đời, hắn phải giả bộ bày ra dáng vẻ sầu bi lãnh đạm. Thân mình đã đủ khổ sở lắm rồi, vậy mà còn có một đám ngu ngốc hoặc là tiểu nhân nhảy ra đòi hủy tiền đồ của hắn, làm sao Từ Tam có thể vui cho được?
Khiến cho Từ Tam không được tự nhiên là lão sư Tiễn Vĩnh Đạo của hắn đích thân đăng môn, an ủi Từ Tam vài câu rồi thở dài, “Thuở nhỏ ngươi chịu không ít đau khổ, nhưng con không nói cha sai. Còn nữa, người đã chết rồi. Hầy, bảo ta nói thì nhà của ngươi là thế tộc bao nhiêu đời, tuyệt đối sẽ không hồ đồ đến mức này. Nay bệ hạ tin tưởng ngươi, Từ Tam, vì sao không nhân cơ hội mà đòi công đạo cho gia đình?” Trong lời nói có một chút ý tứ sâu xa.
Nếu Từ Tam còn tình nghĩa với gia tộc thì sẽ động lòng đối với lời đề nghị của Tiễn Vĩnh Đạo. Bất quá thật rõ ràng, Tiễn Vĩnh Đạo cũng không hiểu rõ đồ đệ của mình.
Nhất là từ khi Tiễn Vĩnh Đạo đến đế đô thì đã mất đi sự nhạy bén về tin tức.
Hiện tại xem ra lỗ hỏng về tin tức cũng đã biểu hiện rõ ràng.
Cho dù Từ Tam nghĩ rằng cái tên khốn nạn Lâm Vĩnh Thường kia lừa gạt nữ nhi bảo bối của mình, nhưng cụ thể như thế nào thì còn phải chờ khuê nữ trở về mới biết. Chẳng qua bản thân Từ Tam rất tán thưởng Lâm Vĩnh Thường, hơn nữa Lâm Vĩnh Thường chính là tâm phúc của Hoàng thượng. Quan trọng là Từ Tam tuy không biết rõ những gì gia tộc đã làm, nhưng hắn lại rất rõ cái gọi là đức hạnh của gia tộc nhà mình.
Đừng nói là sự việc này trải qua nhiều ngày như vậy, cho dù gia tộc có oan uổng, nhưng theo bản lĩnh của Lâm Vĩnh Thường, đã có nhân chứng vật chứng, cho dù không có thì Lâm Vĩnh Thường cũng có thể tạo ra.
Lúc này tranh chấp với Lâm Vĩnh Thường là một hành động không sáng suốt.
Bất quá hiện tại đối mặt với ân sư của mình mà không phải những lời nhẹ dạ nông nổi. Từ Tam bảo trì phẩm hạnh của một vị đại quan, thấp giọng đáp lời, “Tiên sinh nói rất đúng, chẳng qua hiện tại học trò không có cách nào rời khỏi Hộ bộ, bằng không bệ hạ cũng sẽ không kiên trì giữ lại học trò. Còn nữa, vụ án của gia tộc không phải một sớm một chiều có thể điều tra rõ. Như ân sư đã nhắc nhở, lần này học trò đều phái những người tâm phúc, nếu có chỗ nào khả nghi thì học trò cũng nhất định sẽ không để gia tộc chịu oan.”
Từ Tam từng trải trong triều nhiều năm, leo lên được địa vị như hiện tại, lại là người có chủ kiến, há có thể để Tiễn Vĩnh Đạo lay động bằng vài ba câu, mở miệng mà không để lộ sơ hở. Tiễn Vĩnh Đạo cẩn thận nghe xong, phân biệt rõ ràng trong chốc lát rồi chuyển lời dặn dò, “Ngươi nghĩ rất đúng, nếu có gì cần trợ giúp thì cứ phái người đến quý phủ của ta. Ngươi không phải người ngoài, không cần khách sáo với ta đâu.”
Từ Tam liên tục tạ ơn.
Tiễn Vĩnh Đạo còn nói thêm, “Lần này nghe nói Thanh Di lập chiến công cho Phúc Châu. Hầy, Thanh Di còn nhỏ, lúc trước khó tránh khỏi mà làm việc bất cẩn, không phân biệt nặng nhẹ. Các ngươi là sư huynh đệ đồng môn, hắn có tài, lại đang còn trẻ.” Nhấp một ngụm trà, Tiễn Vĩnh Đạo cảm thán, “Thiếu niên có ai mà không phạm sai lầm cơ chứ? Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên. Hầy, đáng tiếc ta tuổi già sức yếu, cũng chẳng biết ai ở trong triều. Ngươi là sư huynh của hắn, Từ Tam, nếu Thanh Di có thể quay về thì phải nhờ ngươi nói giúp vài ba câu mới được.” (Biết lỗi biết sửa không gì tốt hơn)
“Có chuyện gì thì tiên sinh cứ phân phó là được, ngài nói từ nhờ thật sự đã khiến học trò tổn thọ rồi.” Từ Tam nói một cách khiêm tốn, “Thanh Di cũng là sư đệ của học trò, tài học đầy bụng, bị đoạt mất công danh, không được trọng dụng thì cũng thật đáng tiếc. Nếu có cơ hội thì học trò chắc chắn sẽ giúp hắn xoay chuyển.”
Tính ra quan hệ này thật sự là rối như tơ vò.
Triệu Thanh Di và Từ Tam đều đọc sách ở Vạn Lý thư viện, Tiễn Vĩnh Đạo là người yêu tài năng, phàm là những ai biết viết văn chương, đọc sách tốt thì hắn đều thu làm môn đệ, kiếm đầy cả chậu. Tính ra Triệu Thanh Di và Từ Tam là sư huynh đệ đồng môn.
Nhưng kế tiếp Lâm Vĩnh Thường được Minh Trạm chọn làm chủ khảo, Triệu Thanh Di chính là Bảng nhãn của kỳ thi năm đó.
Lâm Vĩnh Thường là tọa sư, Triệu Thanh Di và Lâm Vĩnh Thường cũng có danh xưng sư đồ.
Mà Lý Bình Chu lại là chủ khảo kỳ ân khoa của Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường hoàn toàn là tự học thành tài, không có lão sư chính thức. Vì Lý Bình Chu càng ngày càng coi trọng hắn, lại đề bạt nhiều lần, cho nên quan hệ của hai người luôn rất tốt. Vì vậy Lâm Vĩnh Thường xem Lý Bình Chu là lão sư.
Kết quả thế nào, Triệu Thanh Di trở mặt, cáo trạng xuất thân của Lâm Vĩnh Thường có vấn đề. Đây chính là một điển hình học trò cáo trạng tọa sư, cho dù tọa sư không dạy ngươi đọc sách biết chữ, nhưng theo quy củ quan trường, chỉ cần mang danh sư thì ngươi phải kính trọng. Nhất là khi vị trí của ngươi còn chưa ổn định.
Hành vi của Triệu Thanh Di chính là khi sư diệt tổ, bị người trong thiên hạ mắng là trơ trẽn.
Lúc ấy Triệu Thanh Di quả thật đã tạo nên không ít phiền toái cho Lâm Vĩnh Thường, mà ra tay giúp đỡ Lâm Vĩnh Thường chính là Từ Tam và Lý Bình Chu.
Lý Bình Chu là bụng làm dạ chịu, hắn xem Lâm Vĩnh Thường như là người nối nghiệp.
Từ Tam giúp Lâm Vĩnh Thường đương nhiên cũng có suy tính của Từ Tam.
Lúc trước Tiễn Vĩnh Đạo thấy Từ Tam hoàn toàn không để tý tình đồng môn mà cực lực giúp Lâm Vĩnh Thường, không phải là hắn không nghĩ nhiều. Vì vậy Tiễn Vĩnh Đạo nhịn không được mà hỏi thử, ngược lại Từ Tam lại thoải mái đồng ý.
Đối với thái độ thay đổi nhanh chóng như thế của Từ Tam thì cho dù là Tiễn Vĩnh Đạo cũng nhịn không được mà đa nghi.
Từ Tam thật sự giúp Triệu Thanh Di nói vài câu lời hay ý đẹp, nhất là khi tướng quân và tri phủ thành Phúc Châu liên danh dâng tấu chương, đối với việc Triệu Thanh Di xả thân ra khỏi thành tìm viện quân đã khiến Minh Trạm nhìn bằng ánh mắt khác.
Nhịn không được mà cảm thán một câu, “Triệu Thanh Di lúc trước vu oan cho Lâm Vĩnh Thường, nay lại có thể lập công. Có tội thì trị, có công thì thưởng, lần này trẫm lại không biết nên thưởng cho hắn như thế nào?”
Từ Tam cân nhắc đến việc cứu Triệu Thanh Di cũng không phải vì điều gì mà là vì Triệu Thanh Di có thù oán với Lâm Vĩnh Thường, Lâm tổng đốc nhà ngươi không nể tình Từ gia ta đây mà lại thẳng tay chém đầu cả nhà Từ gia, Từ Tam ta cũng không phải dễ khinh thường. Đương nhiên Từ Tam cầu tình giúp Triệu Thanh Di cũng không phải thỉnh cầu một cách trực tiếp, bởi vì người có nhiều nội tâm sẽ suy nghĩ sâu xa, Từ Tam nói ngược lại, “Lôi đình vũ lộ đều là quân ân, tuy Triệu Thanh Di có công nhưng cũng không đáng giá để bệ hạ phải khó xử. Cứu dân cứu quốc là bản sắc của con người.” (sấm sét mưa sương đều là ân huệ vua ban)
Không thể không nói Từ Tam bắt đúng mạch của Minh Trạm, Minh Trạm nhướng mày nhìn Từ Tam một cái rồi cười nói, “Cũng không phải ai cũng có bản sắc như vậy, giống như đám nhà giàu thành Phúc Châu, thấy dân chúng tướng sĩ chịu đói mà ngay cả một hạt gạo cũng luyến tiếc không muốn giao ra. Nếu không phải Thiện Binh quyết đoán thì thành Phúc Châu có còn hay không cũng rất khó nói.”
Từ Tam không lên tiếng, Minh Trạm suy nghĩ, “Tài học của Triệu Thanh Di không tệ, trùng hợp hiện tại đang cần người biên soạn sách. Để hắn đến đế đô cùng biên soạn đi.”
Ngự sử Tống Châu Ngọc nhắc nhở, “Bệ hạ, nay Triệu Thanh Di đang chịu tang.”
Minh Trạm chậm rãi ừm một tiếng, “Như vậy để hắn mãn hạn tang thì sẽ đến đế đô.”
Tống Châu Ngọc nắm bắt cơ hội, lập tức tiến thêm một bước, “Triệu Thanh Di là một thư sinh bình dân được bệ hạ thương cảm như vậy. Từ tướng là Tướng quốc đương triều, là Đế sư của bệ hạ, nay phụ mẫu của Từ tướng đều qua đời, theo lễ pháp thì phải từ quan giữ đạo hiếu để làm tròn bổn phận. Vì sao bệ hạ không toại nguyện tấm lòng hiếu thảo của Từ tướng?”
Lời này của Tống Châu Ngọc vừa vang lên thì có không ít người hùa vào phụ họa.
Cũng không phải người khắp thiên hạ đều tôn sùng hiếu nghĩa, mà thật sự là vì có không ít người đang ngắm nghía cái ghế Hộ bộ thượng thư của Từ Tam, chờ hắn xuống đài để thay thế.
Từ Tam ngầm nghiến răng, chỉ hận không thể nhào qua cắn chết Tống Châu Ngọc ngay lập tức.
Tống Châu Ngọc nói công khai giữa triều, cũng có người muốn giúp Từ Tam bác bỏ, nhưng phụ mẫu đều đã qua đời, từ quan giữ đạo hiếu vốn là đạo lý hiển nhiên. Vì vậy cho dù có người muốn nói nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.
Lúc này Phương Thận Hành lại bước ra khỏi hàng ngũ, “Bệ hạ, nay đại chiến vừa chấm dứt, phải sửa sang lại tất cả. Từ đại nhân là tôn sư Hộ bộ Thượng thư, quen thuộc việc trong Hộ bộ, giờ khắc này vẫn nên lấy quốc sự làm trọng.”
Vì sao Phương Thận Hành dám lên tiếng, cũng không phải hắn có quan hệ thân mật với Từ Tam. Mà chủ yếu là vì thanh danh của Phương Thận Hành đã rất xấu, hắn cũng không sợ bị người ta tiếp tục mắng chửi.
Hiện tại Phương Thận Hành một lòng một dạ đi theo Minh Trạm, may là hắn vô cùng thông minh. Phương Thận Hành từng phụng lệnh quản lý đám đạo sĩ luyện đan hết ăn lại uống, khiến cho hắn có cơ hội gần gũi tiếp xúc với Minh Trạm, vì vậy có thể thấu hiểu Minh Trạm trên một mức độ nhất định.
Minh Trạm là người nào?
Không chỉ là vua của một nước
Ở trong lòng Phương Thận Hành thì Minh Trạm hoàn toàn là một vị quân vương có trí tuệ hiếm thấy.
Những chuyện như phụ mẫu qua đời, từ quan giữ đạo hiếu, với sự thánh minh của Hoàng thượng và sự khôn khéo của Từ tướng, hai người này cũng không phải kẻ ngốc, làm sao mà có thể không nghĩ ra cơ chứ? Nhưng đến tận hiện tại mà Từ tướng vẫn đang đứng giữa triều, chuyện này chứng minh điều gì?
Ắt hẳn Từ tướng đã sớm xem thử ý tứ của Hoàng thượng, là Hoàng thượng không cho từ quan chứ không phải Từ tướng không tuân thủ đạo hiếu.
Nếu Hoàng thượng đã không cho Từ tướng từ quan chịu tang thì Phương Thận Hành hắn sẽ đi cùng Hoàng thượng.
Vì vậy Phương Thận Hành đơn thân độc mã bước ra biện hộ cho Từ Tam.
Quả nhiên Minh Trạm lập tức dựa vào lời của Phương Thận Hành mà thuận thế nói, “Thận Hành nói rất đúng, hiện tại Hộ bộ không thể nào vắng Từ Tam. Đổi người mới thì trẫm dùng không quen. Tạm thời miễn từ quan chịu tang đi, hiện tại chiến sự mới chấm dứt, còn rất nhiều việc cần xử lý. Hơn nữa Từ gia ở Hoài Dương đang bị hiềm nghi vì tội phản quốc, đương nhiên là vô can với Từ tướng. Từ gia ở Hoài Dương mang tội mà còn phải giữ đạo hiếu nữa hay sao? Giữ đạo hiếu gì ở đây?”
“Những kẻ vô pháp vô thiên như vậy thì có xứng cho người ta giữ đạo hiếu vì bọn họ hay không?”

back top