Trung Nghĩa Hầu ở trong triều cũng không khá khẳm hơn bao nhiêu, kể từ lần trước Ngự sự thượng tấu Vệ thị và Phượng Minh Lập bất hiếu, lại có Ngự sử thượng tấu lão thái thái của phủ Trung Nghĩa Hầu hạ độc giết tức phụ.
Lần trước cả triều đều kinh hãi, lần này cả triều đều câm nín.
Nếu không phải Ngự sử nghiêm túc thượng tấu chuyện này thì người bình thường không thể tin đây là sự thật.
Hơn nữa lần này Hàn Chí Viễn Hàn ngự sử nói có bằng có chứng, “Bệ hạ, theo thần điều tra, từ sau khi Trung Nghĩa Hầu phu nhân bị trúng độc, phủ Trung Nghĩa Hầu có mời Lưu Thiên Nhân Lưu thái y ở Thái y viện đến phủ để chẩn bệnh cho Trung Nghĩa Hầu phu nhân, có trúng độc hay không thì cứ gọi Lưu thái y đến hỏi là biết ngay.” Tiếp theo Hàn Chí Viễn còn kể lại chuyện canh tổ yến, nhiều lần nói, “Trung Nghĩa Hầu phu nhân Vệ thị là đích tỷ của Vĩnh Ninh Hầu, Vĩnh Ninh Hầu cũng đã đến thăm hỏi bệnh tình của tỷ tỷ, Vĩnh Ninh Hầu đang ở tại đây, cứ hỏi Vĩnh Ninh Hầu thì sẽ biết lời của thần là thật hay giả?”
Ngay tức khắc, ánh mắt của toàn triều đình đều dừng trên người Vĩnh Ninh Hầu.
Minh Trạm nhìn Vĩnh Ninh Hầu một cách bí hiểm, lại đem ánh mắt dừng lên người Trung Nghĩa Hầu.
Đương nhiên Vĩnh Ninh Hầu sẽ không che giấu giúp Trung Nghĩa Hầu phủ, còn nữa, việc này đã có Ngự y đến chẩn bệnh, có che giấu cũng che giấu không được.
Đã kinh động triều đình thì đương nhiên sẽ bị công khai.
Rốt cục Minh Trạm vẫn lưu lại thể diện cho Trung Nghĩa Hầu, cho hắn thời hạn để điều tra rõ ràng, cũng không cho triều đình tham gia.
Chuyện của Trung Nghĩa Hầu thì Minh Trạm đã có kế sách.
Lúc này lại nhận được quốc thư của tân Khả Hãn Thát Đát Trần Kính Trung ở Tây Bắc, Trần Kính Trung dùng giọng điệu vô cùng cung kính để thỉnh cầu kết thân với Thiên triều, hắn có vài muội muội như hoa, muốn gả cho Hoàng đế bệ hạ làm phi tử.
Tuy rằng đám người Lý Bình Chu cực kỳ oán giận việc Thát Đát xâm nhập Thiên triều, bất quá sau chiến tranh là hòa thân, đây cũng là quy củ. Hơn nữa người Thát Đát chủ động đưa Công chúa cầu hòa, đây cũng là một chuyện cực kỳ có thể diện đối với Đại Phương.
Nhớ ngày đó Nhân Tông hoàng đế gả Chiêu Hòa công chúa cho Thát Đát. Đến đương kim hoàng thượng thì người Thát Đát chủ động gả Công chúa đến đây….Các đại thần vừa cảm thấy quang vinh vừa bắt đầu bày ra tác phong đáng tởm, trước tiên kể tội người Thát Đát hơn nửa canh giờ, sau đó mới bắt đầu bàn đến việc hòa thân với Công chúa.
Dù sao thì hòa thân đại diện cho một giai đoạn hòa bình, đây là điều mà mọi người đều ăn ý.
Lý Bình Chu cũng không phải kẻ ngốc, sau khi mắng một trận thì miệng mồm cũng đủ đã ngứa, đương nhiên sẽ không từ chối người Thát Đát bày tỏ ý định hòa bình.
Các đại thần cười ngây ngô, hoàn toàn không suy xét đến ý tứ của Hoàng đế bệ hạ.
Lúc trước Minh Trạm không còn cách nào đối với chuyện của Thanh Loan công chúa, có Phượng Cảnh Nam đàn áp cho nên hắn không muốn cũng phải thú về.
Nay làm Hoàng đế, hắn và Nguyễn Hồng Phi như hình với bóng, chỉ hận không thể quấn quýt khăng khít, cốt nhục giao hòa, làm sao có thể nguyện ý thú Công chúa cơ chứ.
Minh Trạm nghẹn họng khó chịu, giống như bị táo bón. Lý Bình Chu hầu hạ Minh Trạm đã được một thời gian, biết bệ hạ xưa nay có chủ ý của riêng mình, còn thường xuyên làm ra một vài việc lạ lùng. Lý Bình Chu thấy Minh trạm do dự, vội vàng khuyên nhủ, “Bệ hạ, chẳng qua chỉ là một Công chúa Thát Đát, có thích hay không thì đây chính là chiến lợi phẩm của Đại Phượng chúng ta, chỉ cần đặt vào hậu cung là được. Với lại hiện tại bệ hạ chỉ có mỗi một Thanh quý phi, nếu nói ra ngoài thì khó tránh khỏi sẽ bị bảo rằng Thanh quý phi độc sủng hậu cung, lòng dạ hẹp hòi, không thể dung tha cho bất kỳ ai, như thế thanh danh của Thanh quý phi sẽ rất bất lợi. Bệ hạ hãy suy nghĩ vì thanh danh của quý phi nương nương mà nghênh đón thêm một vị Công chúa đi.” Thanh Loan công chúa hoàn toàn là gánh chịu hư danh, rất oan uổng.
Sự tình liên quan đến tình cảm bền chắc như vàng của hắn và Nguyễn Hồng Phi, đương nhiên Minh Trạm sẽ thận trọng, “Để trẫm suy nghĩ lại.” Thấy Lý Bình Chu muốn tiếp tục khuyên nhủ, Minh Trạm lập tức chặn miệng hắn, “Các khanh phải động não một chút, sau chiến tranh với người Thát Đát, Thiên triều chúng ta đã ngưng hẳn toàn bộ mậu dịch với người Thát Đát, thảo nguyên sản xuất hữu hạn, người Thát Đát nay gặp gian nan trong phát triển kinh tế, đương nhiên muốn cầu hòa với trẫm. Đưa Công chúa hòa thân chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Trẫm chấp nhận Công chúa của bọn họ thì sẽ làm dịu đi quan hệ của hai bên, người Thát Đát nhất định sẽ nhắc lại việc khôi phục mẫu dịch. Các khanh hãy suy nghĩ rõ ràng cẩn thận chuyện này đi rồi quyết định kế sách ứng phó. Sau đó có thú Công chúa hay không thì chỉ là việc nhỏ.”
Đám người Lý Bình Chu hoàn toàn bội phục sát đất sự anh minh của Minh Trạm, nghe Minh Trạm nói như vậy, nhất định là đã có quan điểm mới đối với mậu dịch của Thiên triều và người Thát Đát, Lý Bình Chu cung kính thỉnh giáo một hai câu.
Minh Trạm ngửa đầu nhìn lên hoa văn trên trần nhà, “Theo ý của trẫm, triều đình hãy nghĩ ra chủng loại và số lượng mậu dịch hằng năm. Người Thát Đát muốn mua gì thì bảo bọn họ yêu cầu theo danh sách chủng loại mậu dịch của triều đình, triều đình trải qua xét duyệt thì mới trao đổi mậu dịch với bọn họ. Các khanh nghĩ ra điều lệ trước đi, đợi trẫm xem xong thì sẽ tính sau.”
“Trẫm còn có một chuyện muốn thương nghị với các khanh.” Minh Trạm nói, “Từ sau khi xảy ra chuyện của Việt Hầu, tuy Tây Ninh Hầu đã bị tước chức vị, nhưng trẫm vẫn thường xuyên cân nhắc chuyện của các tôn thất. Nhiều năm qua, từ khi Thái tổ hoàng đế khai quốc đến nay, tôn thất không ngừng sinh hạ hậu nhân, nhân khẩu rất đông. Bên trong có những kẻ lêu lổng chơi bời, đương nhiên cũng có người có tài học xuất chúng. Những nhà có tước vị thì trưởng tử sẽ kế thừa tước vị, không cần phải bàn đến. Còn đám con cháu của tôn thất, kẻ có tài thì được làm quan, cũng là an thân lập nghiệp. Còn nữa, nếu thật sự có kẻ tài hoa xuất chúng, nguyện ý cùng các sĩ tử so tài thì cũng tùy bọn họ. Chỉ bằng bản lĩnh của bọn họ, dân gian có câu, là la hay là mã, cứ lôi ra là biết.”
“Bất quá tôn thất muốn thi khoa cử thì trước hết phải thông qua cuộc so tài tỉ thí giữa các tôn thất với nhau.” Bằng không, chỉ biết hai ba chữ mà đòi đi thi ân khoa sẽ khiến người ta chê cười.
“Chuyện này các khanh cũng nên để ý, suy nghĩ nhiều một chút.”
Minh Trạm xử lý xong xuôi quốc sự, khi trở về thì chuẩn bị làm thế nào để bàn bạc việc mình sắp thú tiểu lão bà với Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi lại thoải mái nói, “Một người mười năm.”
Minh Trạm nhất thời không hiểu rõ.
Nguyễn Hồng Phi giải thích cho Minh Trạm, “Thú một tiểu lão bà, trong vòng mười năm đừng hòng trở mình, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm ở dưới hưởng thụ, không cần nhắc đến chuyện nằm trên nữa, có hiểu không?”
Minh Trạm hít sâu một hơi, nói với Nguyễn Hồng Phi, “Ngay cả một ngón tay của các nàng, ta cũng không đụng vào, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn.”
“Như thế để ta cũng thú một người về, ngay cả một ngón tay cũng không đụng vào, cũng không thèm liếc mắt, xem như công bằng.” Nguyễn Hồng Phi đề nghị.
Minh Trạm lập tức ôm lấy vai của Nguyễn Hồng Phi, động tay động chân cười làm lành, “Phi Phi, nói thế là sao. Làm gì có chuyện cạnh tranh như vậy, ai nói là ta muốn thú tiểu lão bà đâu. Ha ha, hoàn toàn không có chuyện này, ngươi yên tâm đi, trong lòng của ta không thể chứa thêm người khác nữa đâu. Cho dù kề đao vào cổ của ta thì ta cũng không thể phụ lòng Phi Phi nhà ngươi.”
Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, cho đến khi lạnh lùng lục soát khắp nơi trong cái bụng nho nhỏ của Minh Trạm, khiến Minh Trạm không biết nên đặt tay chân ở chỗ nào thì mới dừng lại. Thu hồi tầm mắt, đẩy ra mấy ngón tay không thành thật của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi tiếp tục xoay đầu đọc quyển sách quý của hắn.
Minh Trạm thở dài một hơi, sợ Nguyễn Hồng Phi thật sự muốn thú tiểu lão bà, bèn quấn quýt ân cần bên cạnh Nguyễn Hồng Phi cả buổi, đến tối còn ngoan ngoãn tắm rửa rồi nằm im, cũng không dám nhắc đến chuyện trở mình, chỉ không ngừng nói, “Ngươi không được có tâm tư với con hồ ly tinh nào đó nha.” Cho đến khi Minh Trạm mệt mỏi, mơ mơ màng màng suy nghĩ, làm sao chữa được tật xấu sợ vợ thế này đây.
Ánh nắng chan hòa, lão Vĩnh Ninh Hầu đến hoa viên phơi nắng, vẫn còn hơi buồn ngủ, Vĩnh Ninh Hầu mới hạ triều hồi phủ. Lão Vĩnh Ninh Hầu nghe xong chuyện trong triều, ánh mắt già nua hơi híp lại, vẫn là bộ dáng buồn ngủ, gật gật đầu nói, “Tí nữa gọi Minh Lập đến đây để phụ thân khuyên bảo hắn.”
Kỳ thật phiền toái của Trung Nghĩa Hầu được giải quyết cực kỳ nhanh chóng, dù sao chuyện này cũng không thể thật sự liên lụy đến Phương lão thái thái, huống chi Vĩnh Ninh Hầu đã nói ngay tại đương triều, “Tuy rằng canh tổ yến là lão thái thái phái người đưa cho đại tỷ, bất quá ai lại đưa độc dược cho tức phụ giữa ban ngày ban mặt như thế, sợ người khác không biết hay sao? Thần nghĩ rằng hành động này không hợp với lẽ thường. Còn nữa, nhà của thần và Trung Nghĩa Hầu phủ có quan hệ thông gia, Trung Nghĩa Hầu phủ không phải người cạn tình cạn nghĩa, thần tin phẩm chất của lão thái thái. Vì vậy thần dám đảm bảo việc này nhất định có gì đó kỳ lạ, cũng không phải do lão thái thái gây nên.”
Lúc ấy Trung Nghĩa Hầu rất cảm kích Vĩnh Ninh Hầu.
Tuy tiểu cữu tử hơi hung hãn một chút nhưng vẫn là người một nhà.
Có được đà này, Trung Nghĩa Hầu cũng sẽ không kéo dài, vì để tách mẫu thân ra khỏi chuyện này, chỉ đành phải vứt bỏ một nhà Triệu ma ma. Lý do rất đơn giản, tôn tử Triệu nhị của Triệu ma ma lúc trước tung tin đồn bậy ra ngoài, đây là điềm báo. Triệu ma ma nhất định ghi hận việc Trung Nghĩa Hầu xử trí Triệu nhị, vì vậy đã hạ độc Trung Nghĩa Hầu phu nhân, mượn việc này mà chia rẽ gây bất hòa đối với Trung Nghĩa Hầu phủ.
Đúng là lão điêu nô xấu xa.
Nói thật ra thì nhà Triệu gia thật sự oan ức.
Triệu ma ma là thị nữ của Phương lão thái thái, cũng từng làm nhũ mẫu của Phượng Ngưng Sương, đương nhiên là rất trung thành. Nếu không thì Phương lão thái thái đã không giao cho Triệu gia ra ngoài tung tin đồn trước đó.
Nay Trung Nghĩa Hầu vì bảo vệ mẫu thân, đành phải lấy Triệu gia ra hy sinh.
Dùng Triệu gia để đền tội là Phượng Minh Lập mở đầu, Phượng Minh Lập nói, “Trước kia Triệu nhị làm ô danh ta và mẫu thân, lần này đưa tới tổ yến độc, mẫu thân vốn không muốn ăn, Triệu ma ma cứ liên tục khuyên bảo cho nên mẫu thân mới ăn vài thìa. Nếu không phải có thâm thù đại hận thì vì sao Triệu gia cứ năm lần bảy lượt hãm hại mẫu tử ta.”
Phượng Minh Chi nói, “Đại ca, Triệu gia luôn trung thành mà.” Nay tiểu tôn tử Triệu Hải của Triệu gia chính là người hầu cận của Phượng Minh Chi, khác với mối quan hệ lãnh đạm giữa Phượng Minh Lập và Vệ thị với Triệu gia, mẫu tử tiểu Phương thị và Phượng Minh Chi rất thân cận với gia đình Triệu ma ma. Vì vậy Phượng Minh Chi nhịn không được mà nói đỡ lời thay Triệu gia.
“Trung thành cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, nếu không phải Triệu gia nhìn có vẻ trung thành thì cũng không thể dễ dàng mưu hại chủ tử.” Phượng Minh Lập cũng không để ý đến mặt mũi của Phượng Minh Chi mà chỉ nói thẳng, “Nếu không phải Triệu gia, chẳng lẽ là đám tiểu tử nha đầu nhóm lửa nấu bếp hay sao? Ngự sử đài chẳng dễ lừa đâu.”
Trung Nghĩa Hầu chỉ trực tiếp giao chuyện này cho Phượng Minh Lập, “Minh Lập, ngươi cũng lớn rồi, cũng đã hiểu chuyện, việc này ngươi điều tra đi.” Nếu việc này do Phượng Minh Lập điều tra thì tính thuyết phục sẽ cao hơn. Có ai làm nhi tử mà có thể làm ngơ nhìn mẫu thân của mình bị người ta hạ độc mà không biết cơ chứ? Nhất là Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ không có lời dị nghị. Trong chuyện này cần phải chú ý đến thể diện của phủ Trung Nghĩa Hầu, cho nên vụ án này không thể buông tha.
Ai ngờ Phượng Minh Lập luôn luôn nghe lời lại từ chối, “Phụ thân, thân mình của mẫu thân không khỏe, nhi tử phải chăm sóc hầu hạ, e rằng không có tâm tư điều tra, không bằng giao cho tam đệ đi.”
Phượng Minh Chi cũng không ngốc, biết đây là chuyện bỏng tay, vội nói, “Tinh thần của tổ mẫu cũng không tốt……đệ thật sự không yên lòng.”
Trung Nghĩa Hầu nhìn hai nhi tử của mình liên tục thoái thác, thật sự phát cáu.
Ai ngờ Phượng Minh Lập lại nói, “Tinh thần của tổ mẫu không tốt là vì áy náy bệnh tình của mẫu thân mà thôi. Nếu tam đệ có thể điều tra rõ ràng là ai hãm hại mẫu thân, chứng tỏ tổ mẫu trong sạch thì bệnh tình của tổ mẫu có thể không cần điều trị liền khỏi hẳn. Cũng là cách để tam đệ bày tỏ lòng hiếu thảo với tổ mẫu.”
Phượng Minh Chi cũng không biết đại ca xưa nay kiệm lời của mình lại có tài ăn nói lanh lợi như vậy, hắn còn chưa nghĩ cách để từ chối thì Phượng Minh Lập đã nói với Trung Nghĩa Hầu, “Phụ thân, nhi tử thấy việc này cứ giao cho tam đệ đi.”
Kỳ thật ai mà hiểu rõ thì đều biết chuyện này rốt cục cũng sẽ không thật sự bị làm náo loạn ầm ĩ.
Chuyện này xảy ra, tuy rằng Vệ thị là người bị hại, bất quá cho dù như thế nào cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu bà bà. Chẳng qua hành động của Phương lão thái thái, tuy rằng không bằng không chứng, nhưng hiện tại đế đô xầm xì to nhỏ, tất cả đều phải lắc đầu ngán ngẩm.
Nếu không phải Phương lão thái thái quá khắt khe với tức phụ thì vì sao lại có lời đồn như thế.
Đầu tiên là nói tức phụ tôn tử bất hiếu, lại đến phiên lão thái thái hạ độc giết tức phụ, hơn một ngàn nhân khẩu tôn thất cũng chẳng có ai xảy ra những màn kịch hấp dẫn và dồn dập như phủ Trung Nghĩa Hầu thế này. Nay thể diện của phủ Trung Nghĩa Hầu hoàn toàn bị đánh mất.
Vĩnh Ninh Hầu phủ và Trung Nghĩa Hầu phủ liên thủ áp chế sự tình, tóm lại, dùng Triệu gia để lót lưng.
Được Phượng Ngưng Tuyết đề nghị, Phương lão thái thái cũng không ở nhà dưỡng bệnh mà lại đi dâng lệnh bài tiến cung, chuẩn bị dẫn hai nữ nhi đến Thọ An cung thỉnh an Thái hậu nương nương. fynnz.wordpress.com
Phượng Ngưng Tuyết lén nói với Phương lão thái thái, “Đại tẩu hiện tại vẫn còn bệnh, đợi đại tẩu khỏe lại thì mẫu thân và đại tẩu cùng nhau đến thỉnh an Thái hậu nương nương. Hoặc là ở nhà chuẩn bị mở yến tiệc, mời những người có uy tín danh dự ở đế đô đến, như vậy chuyện này có thể được chu toàn.”
“Lần này nữ nhi, muội muội và mẫu thân cùng đến, cũng không cần nói gì cả, mẫu thân đã nhìn chúng con lớn lên, kể lại một chút chuyện thú vị trước kia, Thái hậu nương nương sẽ niệm tình thân thích của chúng ta.”
Lại dặn dò Phượng Ngưng Sương, “Muội đừng ăn nói lung tung đó.” Vốn dĩ Phượng Ngưng Tuyết không muốn Phượng Ngưng Sương cùng đi, nào ngờ Phượng Ngưng Sương biết tin, sống chết đòi đi, vì vậy bất đắc dĩ phải dẫn theo.
Phượng Ngưng Sương không phục nhưng mặt ngoài lại đồng ý, “Muội biết mà, nhị tỷ cứ yên tâm đi.”
Phượng Ngưng Tuyết nói, “Tuy trước đây tỷ muội chúng ta thường chơi cùng nhau, nhưng nay thân phận của Thái hậu nương nương đã khác xưa, chúng ta cần phải cung kính một chút mới được.”
“Biết rồi biết rồi, nhị tỷ cứ nói hoài.”
Phượng Ngưng Tuyết không ngờ chính là vì lần này nàng mềm lòng mà đã khiến Phượng Ngưng Sương gây họa lớn.
Lần trước cả triều đều kinh hãi, lần này cả triều đều câm nín.
Nếu không phải Ngự sử nghiêm túc thượng tấu chuyện này thì người bình thường không thể tin đây là sự thật.
Hơn nữa lần này Hàn Chí Viễn Hàn ngự sử nói có bằng có chứng, “Bệ hạ, theo thần điều tra, từ sau khi Trung Nghĩa Hầu phu nhân bị trúng độc, phủ Trung Nghĩa Hầu có mời Lưu Thiên Nhân Lưu thái y ở Thái y viện đến phủ để chẩn bệnh cho Trung Nghĩa Hầu phu nhân, có trúng độc hay không thì cứ gọi Lưu thái y đến hỏi là biết ngay.” Tiếp theo Hàn Chí Viễn còn kể lại chuyện canh tổ yến, nhiều lần nói, “Trung Nghĩa Hầu phu nhân Vệ thị là đích tỷ của Vĩnh Ninh Hầu, Vĩnh Ninh Hầu cũng đã đến thăm hỏi bệnh tình của tỷ tỷ, Vĩnh Ninh Hầu đang ở tại đây, cứ hỏi Vĩnh Ninh Hầu thì sẽ biết lời của thần là thật hay giả?”
Ngay tức khắc, ánh mắt của toàn triều đình đều dừng trên người Vĩnh Ninh Hầu.
Minh Trạm nhìn Vĩnh Ninh Hầu một cách bí hiểm, lại đem ánh mắt dừng lên người Trung Nghĩa Hầu.
Đương nhiên Vĩnh Ninh Hầu sẽ không che giấu giúp Trung Nghĩa Hầu phủ, còn nữa, việc này đã có Ngự y đến chẩn bệnh, có che giấu cũng che giấu không được.
Đã kinh động triều đình thì đương nhiên sẽ bị công khai.
Rốt cục Minh Trạm vẫn lưu lại thể diện cho Trung Nghĩa Hầu, cho hắn thời hạn để điều tra rõ ràng, cũng không cho triều đình tham gia.
Chuyện của Trung Nghĩa Hầu thì Minh Trạm đã có kế sách.
Lúc này lại nhận được quốc thư của tân Khả Hãn Thát Đát Trần Kính Trung ở Tây Bắc, Trần Kính Trung dùng giọng điệu vô cùng cung kính để thỉnh cầu kết thân với Thiên triều, hắn có vài muội muội như hoa, muốn gả cho Hoàng đế bệ hạ làm phi tử.
Tuy rằng đám người Lý Bình Chu cực kỳ oán giận việc Thát Đát xâm nhập Thiên triều, bất quá sau chiến tranh là hòa thân, đây cũng là quy củ. Hơn nữa người Thát Đát chủ động đưa Công chúa cầu hòa, đây cũng là một chuyện cực kỳ có thể diện đối với Đại Phương.
Nhớ ngày đó Nhân Tông hoàng đế gả Chiêu Hòa công chúa cho Thát Đát. Đến đương kim hoàng thượng thì người Thát Đát chủ động gả Công chúa đến đây….Các đại thần vừa cảm thấy quang vinh vừa bắt đầu bày ra tác phong đáng tởm, trước tiên kể tội người Thát Đát hơn nửa canh giờ, sau đó mới bắt đầu bàn đến việc hòa thân với Công chúa.
Dù sao thì hòa thân đại diện cho một giai đoạn hòa bình, đây là điều mà mọi người đều ăn ý.
Lý Bình Chu cũng không phải kẻ ngốc, sau khi mắng một trận thì miệng mồm cũng đủ đã ngứa, đương nhiên sẽ không từ chối người Thát Đát bày tỏ ý định hòa bình.
Các đại thần cười ngây ngô, hoàn toàn không suy xét đến ý tứ của Hoàng đế bệ hạ.
Lúc trước Minh Trạm không còn cách nào đối với chuyện của Thanh Loan công chúa, có Phượng Cảnh Nam đàn áp cho nên hắn không muốn cũng phải thú về.
Nay làm Hoàng đế, hắn và Nguyễn Hồng Phi như hình với bóng, chỉ hận không thể quấn quýt khăng khít, cốt nhục giao hòa, làm sao có thể nguyện ý thú Công chúa cơ chứ.
Minh Trạm nghẹn họng khó chịu, giống như bị táo bón. Lý Bình Chu hầu hạ Minh Trạm đã được một thời gian, biết bệ hạ xưa nay có chủ ý của riêng mình, còn thường xuyên làm ra một vài việc lạ lùng. Lý Bình Chu thấy Minh trạm do dự, vội vàng khuyên nhủ, “Bệ hạ, chẳng qua chỉ là một Công chúa Thát Đát, có thích hay không thì đây chính là chiến lợi phẩm của Đại Phượng chúng ta, chỉ cần đặt vào hậu cung là được. Với lại hiện tại bệ hạ chỉ có mỗi một Thanh quý phi, nếu nói ra ngoài thì khó tránh khỏi sẽ bị bảo rằng Thanh quý phi độc sủng hậu cung, lòng dạ hẹp hòi, không thể dung tha cho bất kỳ ai, như thế thanh danh của Thanh quý phi sẽ rất bất lợi. Bệ hạ hãy suy nghĩ vì thanh danh của quý phi nương nương mà nghênh đón thêm một vị Công chúa đi.” Thanh Loan công chúa hoàn toàn là gánh chịu hư danh, rất oan uổng.
Sự tình liên quan đến tình cảm bền chắc như vàng của hắn và Nguyễn Hồng Phi, đương nhiên Minh Trạm sẽ thận trọng, “Để trẫm suy nghĩ lại.” Thấy Lý Bình Chu muốn tiếp tục khuyên nhủ, Minh Trạm lập tức chặn miệng hắn, “Các khanh phải động não một chút, sau chiến tranh với người Thát Đát, Thiên triều chúng ta đã ngưng hẳn toàn bộ mậu dịch với người Thát Đát, thảo nguyên sản xuất hữu hạn, người Thát Đát nay gặp gian nan trong phát triển kinh tế, đương nhiên muốn cầu hòa với trẫm. Đưa Công chúa hòa thân chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Trẫm chấp nhận Công chúa của bọn họ thì sẽ làm dịu đi quan hệ của hai bên, người Thát Đát nhất định sẽ nhắc lại việc khôi phục mẫu dịch. Các khanh hãy suy nghĩ rõ ràng cẩn thận chuyện này đi rồi quyết định kế sách ứng phó. Sau đó có thú Công chúa hay không thì chỉ là việc nhỏ.”
Đám người Lý Bình Chu hoàn toàn bội phục sát đất sự anh minh của Minh Trạm, nghe Minh Trạm nói như vậy, nhất định là đã có quan điểm mới đối với mậu dịch của Thiên triều và người Thát Đát, Lý Bình Chu cung kính thỉnh giáo một hai câu.
Minh Trạm ngửa đầu nhìn lên hoa văn trên trần nhà, “Theo ý của trẫm, triều đình hãy nghĩ ra chủng loại và số lượng mậu dịch hằng năm. Người Thát Đát muốn mua gì thì bảo bọn họ yêu cầu theo danh sách chủng loại mậu dịch của triều đình, triều đình trải qua xét duyệt thì mới trao đổi mậu dịch với bọn họ. Các khanh nghĩ ra điều lệ trước đi, đợi trẫm xem xong thì sẽ tính sau.”
“Trẫm còn có một chuyện muốn thương nghị với các khanh.” Minh Trạm nói, “Từ sau khi xảy ra chuyện của Việt Hầu, tuy Tây Ninh Hầu đã bị tước chức vị, nhưng trẫm vẫn thường xuyên cân nhắc chuyện của các tôn thất. Nhiều năm qua, từ khi Thái tổ hoàng đế khai quốc đến nay, tôn thất không ngừng sinh hạ hậu nhân, nhân khẩu rất đông. Bên trong có những kẻ lêu lổng chơi bời, đương nhiên cũng có người có tài học xuất chúng. Những nhà có tước vị thì trưởng tử sẽ kế thừa tước vị, không cần phải bàn đến. Còn đám con cháu của tôn thất, kẻ có tài thì được làm quan, cũng là an thân lập nghiệp. Còn nữa, nếu thật sự có kẻ tài hoa xuất chúng, nguyện ý cùng các sĩ tử so tài thì cũng tùy bọn họ. Chỉ bằng bản lĩnh của bọn họ, dân gian có câu, là la hay là mã, cứ lôi ra là biết.”
“Bất quá tôn thất muốn thi khoa cử thì trước hết phải thông qua cuộc so tài tỉ thí giữa các tôn thất với nhau.” Bằng không, chỉ biết hai ba chữ mà đòi đi thi ân khoa sẽ khiến người ta chê cười.
“Chuyện này các khanh cũng nên để ý, suy nghĩ nhiều một chút.”
Minh Trạm xử lý xong xuôi quốc sự, khi trở về thì chuẩn bị làm thế nào để bàn bạc việc mình sắp thú tiểu lão bà với Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi lại thoải mái nói, “Một người mười năm.”
Minh Trạm nhất thời không hiểu rõ.
Nguyễn Hồng Phi giải thích cho Minh Trạm, “Thú một tiểu lão bà, trong vòng mười năm đừng hòng trở mình, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm ở dưới hưởng thụ, không cần nhắc đến chuyện nằm trên nữa, có hiểu không?”
Minh Trạm hít sâu một hơi, nói với Nguyễn Hồng Phi, “Ngay cả một ngón tay của các nàng, ta cũng không đụng vào, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn.”
“Như thế để ta cũng thú một người về, ngay cả một ngón tay cũng không đụng vào, cũng không thèm liếc mắt, xem như công bằng.” Nguyễn Hồng Phi đề nghị.
Minh Trạm lập tức ôm lấy vai của Nguyễn Hồng Phi, động tay động chân cười làm lành, “Phi Phi, nói thế là sao. Làm gì có chuyện cạnh tranh như vậy, ai nói là ta muốn thú tiểu lão bà đâu. Ha ha, hoàn toàn không có chuyện này, ngươi yên tâm đi, trong lòng của ta không thể chứa thêm người khác nữa đâu. Cho dù kề đao vào cổ của ta thì ta cũng không thể phụ lòng Phi Phi nhà ngươi.”
Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, cho đến khi lạnh lùng lục soát khắp nơi trong cái bụng nho nhỏ của Minh Trạm, khiến Minh Trạm không biết nên đặt tay chân ở chỗ nào thì mới dừng lại. Thu hồi tầm mắt, đẩy ra mấy ngón tay không thành thật của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi tiếp tục xoay đầu đọc quyển sách quý của hắn.
Minh Trạm thở dài một hơi, sợ Nguyễn Hồng Phi thật sự muốn thú tiểu lão bà, bèn quấn quýt ân cần bên cạnh Nguyễn Hồng Phi cả buổi, đến tối còn ngoan ngoãn tắm rửa rồi nằm im, cũng không dám nhắc đến chuyện trở mình, chỉ không ngừng nói, “Ngươi không được có tâm tư với con hồ ly tinh nào đó nha.” Cho đến khi Minh Trạm mệt mỏi, mơ mơ màng màng suy nghĩ, làm sao chữa được tật xấu sợ vợ thế này đây.
Ánh nắng chan hòa, lão Vĩnh Ninh Hầu đến hoa viên phơi nắng, vẫn còn hơi buồn ngủ, Vĩnh Ninh Hầu mới hạ triều hồi phủ. Lão Vĩnh Ninh Hầu nghe xong chuyện trong triều, ánh mắt già nua hơi híp lại, vẫn là bộ dáng buồn ngủ, gật gật đầu nói, “Tí nữa gọi Minh Lập đến đây để phụ thân khuyên bảo hắn.”
Kỳ thật phiền toái của Trung Nghĩa Hầu được giải quyết cực kỳ nhanh chóng, dù sao chuyện này cũng không thể thật sự liên lụy đến Phương lão thái thái, huống chi Vĩnh Ninh Hầu đã nói ngay tại đương triều, “Tuy rằng canh tổ yến là lão thái thái phái người đưa cho đại tỷ, bất quá ai lại đưa độc dược cho tức phụ giữa ban ngày ban mặt như thế, sợ người khác không biết hay sao? Thần nghĩ rằng hành động này không hợp với lẽ thường. Còn nữa, nhà của thần và Trung Nghĩa Hầu phủ có quan hệ thông gia, Trung Nghĩa Hầu phủ không phải người cạn tình cạn nghĩa, thần tin phẩm chất của lão thái thái. Vì vậy thần dám đảm bảo việc này nhất định có gì đó kỳ lạ, cũng không phải do lão thái thái gây nên.”
Lúc ấy Trung Nghĩa Hầu rất cảm kích Vĩnh Ninh Hầu.
Tuy tiểu cữu tử hơi hung hãn một chút nhưng vẫn là người một nhà.
Có được đà này, Trung Nghĩa Hầu cũng sẽ không kéo dài, vì để tách mẫu thân ra khỏi chuyện này, chỉ đành phải vứt bỏ một nhà Triệu ma ma. Lý do rất đơn giản, tôn tử Triệu nhị của Triệu ma ma lúc trước tung tin đồn bậy ra ngoài, đây là điềm báo. Triệu ma ma nhất định ghi hận việc Trung Nghĩa Hầu xử trí Triệu nhị, vì vậy đã hạ độc Trung Nghĩa Hầu phu nhân, mượn việc này mà chia rẽ gây bất hòa đối với Trung Nghĩa Hầu phủ.
Đúng là lão điêu nô xấu xa.
Nói thật ra thì nhà Triệu gia thật sự oan ức.
Triệu ma ma là thị nữ của Phương lão thái thái, cũng từng làm nhũ mẫu của Phượng Ngưng Sương, đương nhiên là rất trung thành. Nếu không thì Phương lão thái thái đã không giao cho Triệu gia ra ngoài tung tin đồn trước đó.
Nay Trung Nghĩa Hầu vì bảo vệ mẫu thân, đành phải lấy Triệu gia ra hy sinh.
Dùng Triệu gia để đền tội là Phượng Minh Lập mở đầu, Phượng Minh Lập nói, “Trước kia Triệu nhị làm ô danh ta và mẫu thân, lần này đưa tới tổ yến độc, mẫu thân vốn không muốn ăn, Triệu ma ma cứ liên tục khuyên bảo cho nên mẫu thân mới ăn vài thìa. Nếu không phải có thâm thù đại hận thì vì sao Triệu gia cứ năm lần bảy lượt hãm hại mẫu tử ta.”
Phượng Minh Chi nói, “Đại ca, Triệu gia luôn trung thành mà.” Nay tiểu tôn tử Triệu Hải của Triệu gia chính là người hầu cận của Phượng Minh Chi, khác với mối quan hệ lãnh đạm giữa Phượng Minh Lập và Vệ thị với Triệu gia, mẫu tử tiểu Phương thị và Phượng Minh Chi rất thân cận với gia đình Triệu ma ma. Vì vậy Phượng Minh Chi nhịn không được mà nói đỡ lời thay Triệu gia.
“Trung thành cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, nếu không phải Triệu gia nhìn có vẻ trung thành thì cũng không thể dễ dàng mưu hại chủ tử.” Phượng Minh Lập cũng không để ý đến mặt mũi của Phượng Minh Chi mà chỉ nói thẳng, “Nếu không phải Triệu gia, chẳng lẽ là đám tiểu tử nha đầu nhóm lửa nấu bếp hay sao? Ngự sử đài chẳng dễ lừa đâu.”
Trung Nghĩa Hầu chỉ trực tiếp giao chuyện này cho Phượng Minh Lập, “Minh Lập, ngươi cũng lớn rồi, cũng đã hiểu chuyện, việc này ngươi điều tra đi.” Nếu việc này do Phượng Minh Lập điều tra thì tính thuyết phục sẽ cao hơn. Có ai làm nhi tử mà có thể làm ngơ nhìn mẫu thân của mình bị người ta hạ độc mà không biết cơ chứ? Nhất là Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ không có lời dị nghị. Trong chuyện này cần phải chú ý đến thể diện của phủ Trung Nghĩa Hầu, cho nên vụ án này không thể buông tha.
Ai ngờ Phượng Minh Lập luôn luôn nghe lời lại từ chối, “Phụ thân, thân mình của mẫu thân không khỏe, nhi tử phải chăm sóc hầu hạ, e rằng không có tâm tư điều tra, không bằng giao cho tam đệ đi.”
Phượng Minh Chi cũng không ngốc, biết đây là chuyện bỏng tay, vội nói, “Tinh thần của tổ mẫu cũng không tốt……đệ thật sự không yên lòng.”
Trung Nghĩa Hầu nhìn hai nhi tử của mình liên tục thoái thác, thật sự phát cáu.
Ai ngờ Phượng Minh Lập lại nói, “Tinh thần của tổ mẫu không tốt là vì áy náy bệnh tình của mẫu thân mà thôi. Nếu tam đệ có thể điều tra rõ ràng là ai hãm hại mẫu thân, chứng tỏ tổ mẫu trong sạch thì bệnh tình của tổ mẫu có thể không cần điều trị liền khỏi hẳn. Cũng là cách để tam đệ bày tỏ lòng hiếu thảo với tổ mẫu.”
Phượng Minh Chi cũng không biết đại ca xưa nay kiệm lời của mình lại có tài ăn nói lanh lợi như vậy, hắn còn chưa nghĩ cách để từ chối thì Phượng Minh Lập đã nói với Trung Nghĩa Hầu, “Phụ thân, nhi tử thấy việc này cứ giao cho tam đệ đi.”
Kỳ thật ai mà hiểu rõ thì đều biết chuyện này rốt cục cũng sẽ không thật sự bị làm náo loạn ầm ĩ.
Chuyện này xảy ra, tuy rằng Vệ thị là người bị hại, bất quá cho dù như thế nào cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu bà bà. Chẳng qua hành động của Phương lão thái thái, tuy rằng không bằng không chứng, nhưng hiện tại đế đô xầm xì to nhỏ, tất cả đều phải lắc đầu ngán ngẩm.
Nếu không phải Phương lão thái thái quá khắt khe với tức phụ thì vì sao lại có lời đồn như thế.
Đầu tiên là nói tức phụ tôn tử bất hiếu, lại đến phiên lão thái thái hạ độc giết tức phụ, hơn một ngàn nhân khẩu tôn thất cũng chẳng có ai xảy ra những màn kịch hấp dẫn và dồn dập như phủ Trung Nghĩa Hầu thế này. Nay thể diện của phủ Trung Nghĩa Hầu hoàn toàn bị đánh mất.
Vĩnh Ninh Hầu phủ và Trung Nghĩa Hầu phủ liên thủ áp chế sự tình, tóm lại, dùng Triệu gia để lót lưng.
Được Phượng Ngưng Tuyết đề nghị, Phương lão thái thái cũng không ở nhà dưỡng bệnh mà lại đi dâng lệnh bài tiến cung, chuẩn bị dẫn hai nữ nhi đến Thọ An cung thỉnh an Thái hậu nương nương. fynnz.wordpress.com
Phượng Ngưng Tuyết lén nói với Phương lão thái thái, “Đại tẩu hiện tại vẫn còn bệnh, đợi đại tẩu khỏe lại thì mẫu thân và đại tẩu cùng nhau đến thỉnh an Thái hậu nương nương. Hoặc là ở nhà chuẩn bị mở yến tiệc, mời những người có uy tín danh dự ở đế đô đến, như vậy chuyện này có thể được chu toàn.”
“Lần này nữ nhi, muội muội và mẫu thân cùng đến, cũng không cần nói gì cả, mẫu thân đã nhìn chúng con lớn lên, kể lại một chút chuyện thú vị trước kia, Thái hậu nương nương sẽ niệm tình thân thích của chúng ta.”
Lại dặn dò Phượng Ngưng Sương, “Muội đừng ăn nói lung tung đó.” Vốn dĩ Phượng Ngưng Tuyết không muốn Phượng Ngưng Sương cùng đi, nào ngờ Phượng Ngưng Sương biết tin, sống chết đòi đi, vì vậy bất đắc dĩ phải dẫn theo.
Phượng Ngưng Sương không phục nhưng mặt ngoài lại đồng ý, “Muội biết mà, nhị tỷ cứ yên tâm đi.”
Phượng Ngưng Tuyết nói, “Tuy trước đây tỷ muội chúng ta thường chơi cùng nhau, nhưng nay thân phận của Thái hậu nương nương đã khác xưa, chúng ta cần phải cung kính một chút mới được.”
“Biết rồi biết rồi, nhị tỷ cứ nói hoài.”
Phượng Ngưng Tuyết không ngờ chính là vì lần này nàng mềm lòng mà đã khiến Phượng Ngưng Sương gây họa lớn.