Ngụy Tử Nghiêu ngồi ở tiểu ngoại sảnh uống trà, trên trán có một cục bầm tím, nghe thấy tiếng bước chân thì liền ngẩng đầu nhìn về phía đại môn.
Vệ Dĩnh Gia mặt thường phục, dáng người cao lớn khôi ngô, vì đi ngược sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, Ngụy Tử Nghiêu chỉ chú ý đến khóe môi khẽ nhếch lên một cách thản nhiên của Vệ Dĩnh Gia.
“Ôi chao, Tử Nghiêu là khách quý rất hiếm khi đến đây nha.” Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu là hảo hữu, chẳng qua không biết quá nhiều hoàn cảnh gia sự của nhau mà thôi, hai người mỗi người hùng một nữa để mua tư trạch ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ đến vụng trộm ngoại tình một chút, “Trên đầu bị sao vậy? Bị đại ca của ngươi đánh à?”
Vệ Dĩnh Gia là người lãnh đạm, bất quá đối với Ngụy An thì lại khác, đặc biệt thân thiết hơn một chút. Nhớ lại năm xưa, hai người đang ở trên giường mây mưa một trận thì Ngụy Ninh xâm nhập tư trạch, suýt nữa đã làm thịt Vệ Dĩnh Gia. Vệ Dĩnh Gia phải trốn trong nhà vài ngày, đến nha môn cũng phải cẩn thận, cũng may hắn có thể né tránh Ngụy Ninh, nhưng Ngụy An thì lại bị xử lý vài lần, Vệ Dĩnh Gia thấy trên mặt Ngụy An có vết thương, trong đầu liền nghĩ rằng chính Ngụy Ninh đã hạ độc thủ.
Ngụy An nói, “Không phải, nhà của ta xảy ra chút chuyện, đại ca của ta muốn mời ngươi sang đó một chuyến.”
“Được.” Vệ Dĩnh Gia đồng ý trước, sau đó hỏi lại, “Là chuyện gì vậy? Ca ca của ngươi mỗi lần thấy ta đều hận không thể lột da rút xương, hay là có âm mưu gì đây?”
Ngụy An thật phiền lòng, “Vậy ngươi không muốn đi phải không?” Nếu không phải vì huynh trưởng khăng khăng bắt hắn đến đây thì Ngụy An thật không nguyện ý để Vệ Dĩnh Gia chen chân vào gia sự của hắn.
“Như vậy đâu được, chẳng phải sẽ khiến Tử Nghiêu ngươi mất thể diện hay sao.” Vệ Dĩnh Gia cười cười, hắn chỉ thuận miệng vui đùa, dù sao đều là người có uy tín danh dự của đế đô, cho dù Ngụy Tử Mẫn muốn làm gì thì cũng phải giữ thể diện cho nhau. Vệ Dĩnh Gia nói, “Canh giờ không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để đại ca của ngươi cằn nhằn.” Gọi người hầu vào trong bẩm báo một tiếng, Vệ Dĩnh Gia liền cùng Ngụy An đến phủ Thừa Ân Công.
Nay Lão Vĩnh Ninh Hầu đã có nội tôn, không muốn bận tâm đến chuyện bên ngoài của nhi tử. Chẳng qua lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn không quá thích thân phận của Ngụy gia, nhịn không được mà cau mày, phân phó thị nữ bế tôn tử đến, bất hiếu tử thì cút đi, hắn tính buổi tối sẽ cùng tôn tử dùng bữa, thuận tiện dạy tiểu tôn tử ba tuổi thành tài.
Ngụy An ngồi xe đến.
Vệ Dĩnh Gia liền cùng leo lên xe mà đi, nắm tay của Ngụy An rồi nói, “Có việc gì thì ngươi cứ phái người đến báo một tiếng là được rồi, ta sẽ sang đó.”
“Ta không muốn đến, nhưng đại ca bảo thân phận của ngươi xưa đâu bằng nay, bảo ta đi một chuyến.” Ngụy An liếc mắt nhìn Vệ Dĩnh Gia một chút, “Ngươi đừng đa tâm, hiện tại ngươi là cữu cữu của Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ có một mình ngươi là cữu cữu bảo bối, ai dám làm gì ngươi. Là ta có việc muốn nhờ ngươi giúp một tay thôi.”
“Tử Nghiêu, ta là cữu cữu của Hoàng thượng, chẳng phải ngươi là biểu thúc của Hoàng thượng hay sao?” Vệ Dĩnh Gia làm hoàng cữu nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không có uy phong của mẫu tộc Hoàng thượng. Đang nói chuyện lại lơ là sang chuyện khác, truy vấn Ngụy An, “Là chuyện gì? Với giao tình của hai ta thì ngươi cứ nói thẳng là được.”
“Ta muốn thôi Đỗ thị, Đỗ gia không thuận theo, muốn tìm Hoàng thượng phân xử, vì vậy ta muốn mời ngươi giúp nói vài lời tốt trước mặt Hoàng thượng.”
Thôi? Đỗ thị? Cái gì?
Đỗ thị là ai?
Chính thê của Ngụy Tử Nghiêu: Đỗ Như Mai, đích trưởng nữ của Phúc Xương đại công chúa và Bắc Xương Hầu.
Vệ Dĩnh Gia nắm tay Ngụy An, nhất thời không kịp phản ứng với ý tứ trong lời nói của Ngụy An, ở thời này, nam nhân tam thê tứ thiếp, hoặc là bên ngoài có nhân tình, thật sự là chuyện rất bình thường. Chính thê lo liệu gia vụ, dưỡng dục nữ nhi, có thân phận địa vị trong nhà, cũng sẽ không nhiều lời, vì sao lại phải đến mức hưu thê như vậy!
Vệ Dĩnh Gia định hỏi tỉ mỉ thì chợt nghe bên ngoài có một tiếng hí to của tuấn mã, xe ngựa đột nhiên quẹo gấp, hai người không hẹn mà cùng ngã sang một phía. Ngụy An nhanh tay lẹ mắt bắt lấy đai an toàn trên nóc xe, giảm thiểu lực ngã nhào ra phía trước. Đây cũng là thiết kế an toàn cho xe ngựa thời cổ đại, nếu là ở thời hiện đại thì nó giống như thắt lưng an toàn trên ô tô. Nó là một cái đai thòng xuống từ trên nóc xe ngựa, đường xá cổ đại không bằng phẳng, khi xe ngựa lay động, người ngồi trên xe ngựa túm lấy đai an toàn có thể kiềm được thân thể, gia tăng tính an toàn.
Ngụy An chỉ hơi giật mình, nhưng Vệ Dĩnh Gia bị tin tức hưu thê của Ngụy An làm cho mất thần khiến cái đầu chạm vào thùng xe, một tiếng ầm vang lên, động tĩnh khá lớn.
Ngụy An vội vàng đưa tay kéo lấy Vệ Dĩnh Gia, giương giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Xa phu vội nói, “Bẩm nhị lão gia, ngay ngã rẽ bỗng nhiên có một thư sinh bất chợt lao ra, làm ngựa chấn kinh.”
Ngụy An hất rèm lên, thấy một đám người đang vây quanh một tên thư sinh, trong đó có một tên mặt cẩm y hoa phục nắm lấy ngoại bào của thư sinh mà kéo đến trước mặt, giơ lên nắm đấm chuẩn bị đánh thư sinh, thư sinh ầm ĩ nói cái gì đó, cũng không quá rõ ràng.
Thuở nhỏ Ngụy An đã lăn lộn ở đế đô, hắn nhận biết đủ hạng người. Hắn cũng nhận ra người định đánh tên thư sinh kia là ai.
Ngụy An không lên tiếng, hạ nhân của hắn đã hò hét hô to, “Hay cho ngươi Lục bát gia, ra oai đến cả mặt phố!”
Lục lão bát chỉ lo sốt ruột bắt người, vẫn chưa lưu ý đến việc làm thất kinh ngựa của người ta, nghe thấy có người kêu to thì nâng mặt lên nhìn, ôi chao, hóa ra là người quen.
Lục lão bát bĩu môi trong lòng, trước kia hắn thật sự xem Ngụy An là một nhân vật tiếng tăm, nay tân Hoàng đăng cơ, Ngụy lão nhị như thái gia ngồi trên xe nhìn hắn, hứ, lúc này đâu còn như xưa.
Bất quá ai bảo Ngụy gia còn có cô nãi nãi ở trong cung làm Thái hoàng thái hậu, Lục lão bát cũng không dám đắc tội Ngụy An, mỉm cười lấy lệ rồi chắp tay, “Ôi chao, Ngụy nhị đệ, hôm nay rãnh rỗi ra ngoài à? Đã lâu rồi không thấy ngươi ra ngoài chơi.”
Tuy con đường làm quan của Ngụy An không có gì tiến triển nhưng cũng không thể nói hắn là kẻ ngốc. Ngược lại, chỉ số thông minh của nam nhân Ngụy gia cũng không thấp. Ngụy An thấy Lục lão bát chỉ nói mấy câu vô nghĩa, cũng không nhắc đến chuyện hắn làm ngựa thất kinh, chỉ mỉm cười, lại mở rộng rèm che, sau đó kéo Vệ Dĩnh Gia ra ngoài, lại liếc mắt nhìn cục u bầm tím trên đầu của Vệ Dĩnh Gia, nói với Lục lão bát, “Lão bát, ngươi đừng bày đặt xưng huynh gọi đệ với ta! Nếu ta có huynh đệ như ngươi thì thật sự tổn thọ hai mươi năm. Nhìn thấy không, ngươi làm xe ngựa của ta thất kinh, ta da dày thịt béo thì không sao, nhưng lại làm xước da mỏng thịt non của Vĩnh Ninh Hầu rồi này! Ngươi cố ý mưu hại hoàng cữu phải không?”
Lục lão bát vừa nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Vệ Dĩnh Gia thì nhất thời cười làm lành mà tiến lên, “Ôi chao, ôi chao, nhị đệ đừng nói lung tung như thế.” Lại bồi tội với Vệ Dĩnh Gia, “Hầu gia, ngài có khỏe không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lại vung tay lên, “Lôi tiểu tử kia ra đây bồi tội với Hầu gia.”
Ngụy An thấy nụ cười trên mặt của Lục lão bát, lạnh lùng hỏi Vệ Dĩnh Gia một câu, “Vừa rồi thì hống hách bây giờ thì cung kính, như vậy là sao??”
Vệ Dĩnh Gia bày ra vẻ mặt thản nhiên, tuy Lục lão bát chơi bời lêu lổng nhưng vẫn có thể nghe hiểu tiếng người, nhất thời hận không thể xé nát cái miệng thối của Ngụy Tử Nghiêu, vừa muốn nói đùa vài câu để tìm cái bậc thang cho mình leo xuống. Vệ Dĩnh Gia chỉ chỉ tên thư sinh kia, “Lưu hắn lại, còn ngươi thì đi đi.”
Lục lão bát không nguyện ý, cố gắng thương lượng, “Hầu gia, chuyện này, chuyện này….”
Thư sinh kia có làn da ngăm đen, mặt mày thanh tú, tuổi không lớn, trông có vẻ rất nhanh nhẹn, nghe vậy lập tức thoát khỏi sự lôi kéo của Lục lão bát, phủi phủi y mệ, nói một cách chán ghét, “Đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì, ta phải đi dự ân khoa mùa xuân, ngươi còn dám dây dưa thì hãy nghĩ lại kết cục của Triệu Hỉ đi! Ta cũng không phải là tiểu tú tài da mặt mỏng bị nam nhân động chạm một chút liền đi tự sát, cho dù ta có chết cũng phải lôi Lục lão bát ngươi đi theo!”
Nghe thấy tiểu thư sinh nhắc đến chuyện của Triệu Hỉ thì Ngụy An nhịn không được mà ngầm cười trộm, quan sát thần sắc của Vệ Dĩnh Gia. Triệu Hỉ bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua người nào có mẫu tộc như vậy thì cũng không thích bị kẻ khác nhắc đến ngay trên đường phố. Thư sinh này mặc dù lanh lợi nhưng nói chuyện có chút khiến người ta mắc nghẹn, không quá chu toàn. Vệ Dĩnh Gia thầm hận chính mình nhiều chuyện muốn cứu thư sinh kia, nghĩ rằng thư sinh này điêu ngoa như thế, cũng không đến mức không đối phó được Lục lão bát.
Vệ Dĩnh Gia cau mày, thư sinh đã quỳ xuống đất dập đầu về phía Ngụy An và Vệ Dĩnh Gia, miệng nói, “Đa tạ Ngụy đại nhân và Vĩnh Ninh Hầu đã cứu mạng, Trầm Chuyết Ngôn vô cùng cảm kích. Cầu nhị vị đại nhân cứu người cứu cho trót, Lục gia có quyền lại có thế, đệ tử sợ nhị vị vừa rời đi thì tánh mạng của đệ tử khó có thể bảo toàn.”
Người bu xem càng ngày càng nhiều, những lời này của Trầm Chuyết Ngôn làm cho hai bên có cảm giác khó xuống ngựa, Ngụy An thấy Lục lão bát hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Chuyết Ngôn vài lần, cũng bắt đầu quan sát Trầm Chuyết Ngôn, thấy tiểu tử này tuy rằng y phục có chút xộc xệch dơ bẩn nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên, Ngụy An thúc giục hỏi, “Thế nào, Lục lão bát?”
Lục lão bát ôm quyền đối với Ngụy An và Vệ Dĩnh Gia rồi mang theo đám tay sai rời đi.
Vệ Dĩnh Gia thản nhiên nói, “Tốt lắm, nếu hắn không gây phiền phức cho ngươi thì ngươi cũng về nhà đi.” Không đợi Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện, lôi kéo Ngụy An quay lại trong xe rồi kéo rèm xuống.
Roi ngựa vút lên, một tiếng hét to, xe ngựa tiếp tục chạy. Ngụy An thấy sắc mặt của Vệ Dĩnh Gia thật xấu, bèn cười nói, “Ngươi đúng là hăng hái làm việc nghĩa nha, cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa, làm việc thiện tích đức.” Động tay động chân ôm lấy đầu của Vệ Dĩnh Gia mà sỗ sàng, “Nào, để ta nhìn một cái xem, ôi chao, Hầu gia là một trong tứ đại mỹ nam của đế đô, nay bị u đầu một cục thì làm sao vào triều làm đương sai a. Nào, để ta thổi cho hầu gia cho bớt sưng.”
Vệ Dĩnh Gia cười, “Các ngươi lại xếp hạng nam nhân đế đô nữa à?” Không cần hỏi thì cũng biết những chuyện nhàm chán này đều là đám người chơi bời lêu lổng như Ngụy An bày ra.
“Ừm, từ khi Hoàng thượng đăng cơ thì Vệ Hầu Gia lợi dụng danh xưng hoàng cữu mà đánh bại đại Phò mã, trở thành một trong tứ đại mỹ nam của đế đô.” Ngụy An cười dài.
Vệ Dĩnh Gia không có hứng thú, chỉ muốn hỏi Ngụy An về chuyện hưu thê, chưa kịp há mồm thì chợt nghe Thanh Vũ ở bên ngoài bẩm báo, “Gia, thư sinh kia không chịu đi, vẫn đi theo phía sau xe của chúng ta, luôn mồm năn nỉ gia cứu hắn đến cùng, giữ hắn năm ngày, đợi qua kỳ ân khoa thì hắn sẽ rời đi.”
Ngụy An nháy mắt về phía Vệ Dĩnh Gia, nhỏ giọng trêu ghẹo, “Nếu là tiểu nha đầu thì chắc chắn là sẽ ầm ĩ đòi lấy thân đền ơn cho ngươi rồi.”
“Cái mồm của ngươi thật là.” Vệ Dĩnh Gia thấp giọng nói, “Nếu để người đọc sách thánh hiền mà nghe được thì lại có thị phi bây giờ.” Cao giọng gọi hạ nhân của mình, “Tiết nhị, ngươi phái người đưa thư sinh kia về quý phủ của chúng ta đi.”
Tiết nhị ở bên ngoài dạ một tiếng, qua một hồi thì lại quay về bẩm báo, “Hầu gia, Trầm cử nhân muốn đi theo Ngụy đại nhân quay về.” Ngài tự mình đa tình rồi.
Ngụy An lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, “Ôi chao, hiếm thấy hiếm thấy nha. Thanh Vũ, cho hắn một con ngựa rồi dẫn hắn cùng trở về.” Đắc ý hỏi Vệ Dĩnh Gia, “Ngươi nói thử xem, tiểu Ngôn có lấy thân để đền đáp hay không nhỉ?”
Mới có một lúc mà đã thay đổi xưng hô. Tiểu Ngôn? Hừ! Tiểu Ngôn! Vệ Dĩnh Gia liếc đôi mắt hoa đào trong veo như nước của Ngụy Tử Nghiêu, như cười như không, “Nếu hắn biết thanh danh của Ngụy nghị ngươi, vừa rời khỏi miệng cọp lại tiếng vào mồm sói thì không thắt cổ cũng uống.” Ngụy Tử Nghiêu hoàn toàn công khai chuyện mình đoạn tụ.
Tuy Vệ Dĩnh Gia cho rằng chuyện hưu thê sẽ rất mất mặt, bất quá Đỗ gia có Ngụy Tử Nghiêu làm nữ tế thì mới là điều mất mặt nhất.
Hầy, Phúc Xương đại trưởng công chúa kén rể thật sự quá kém.
Vệ Dĩnh Gia cho rằng: hưu thê cũng tốt. Lại mở miệng hỏi, “Rốt cục chuyện hưu….” Vừa mới mở miệng thì hạ nhân bên ngoài đã lên tiếng, “Gia, Hầu gia, đã đến phủ, chúng tiểu nhân hầu hạ gia, Hầu gia xuống xe.”
Đã đến Ngụy phủ, Vệ Dĩnh Gia chưa kịp hỏi rõ về chuyện hưu thê từ miệng của hảo hữu Ngụy An thì đành phải mở rèm xuống xe, nghênh diện Ngụy Ninh của Ngụy gia.
……….
Vệ Dĩnh Gia mặt thường phục, dáng người cao lớn khôi ngô, vì đi ngược sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, Ngụy Tử Nghiêu chỉ chú ý đến khóe môi khẽ nhếch lên một cách thản nhiên của Vệ Dĩnh Gia.
“Ôi chao, Tử Nghiêu là khách quý rất hiếm khi đến đây nha.” Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu là hảo hữu, chẳng qua không biết quá nhiều hoàn cảnh gia sự của nhau mà thôi, hai người mỗi người hùng một nữa để mua tư trạch ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ đến vụng trộm ngoại tình một chút, “Trên đầu bị sao vậy? Bị đại ca của ngươi đánh à?”
Vệ Dĩnh Gia là người lãnh đạm, bất quá đối với Ngụy An thì lại khác, đặc biệt thân thiết hơn một chút. Nhớ lại năm xưa, hai người đang ở trên giường mây mưa một trận thì Ngụy Ninh xâm nhập tư trạch, suýt nữa đã làm thịt Vệ Dĩnh Gia. Vệ Dĩnh Gia phải trốn trong nhà vài ngày, đến nha môn cũng phải cẩn thận, cũng may hắn có thể né tránh Ngụy Ninh, nhưng Ngụy An thì lại bị xử lý vài lần, Vệ Dĩnh Gia thấy trên mặt Ngụy An có vết thương, trong đầu liền nghĩ rằng chính Ngụy Ninh đã hạ độc thủ.
Ngụy An nói, “Không phải, nhà của ta xảy ra chút chuyện, đại ca của ta muốn mời ngươi sang đó một chuyến.”
“Được.” Vệ Dĩnh Gia đồng ý trước, sau đó hỏi lại, “Là chuyện gì vậy? Ca ca của ngươi mỗi lần thấy ta đều hận không thể lột da rút xương, hay là có âm mưu gì đây?”
Ngụy An thật phiền lòng, “Vậy ngươi không muốn đi phải không?” Nếu không phải vì huynh trưởng khăng khăng bắt hắn đến đây thì Ngụy An thật không nguyện ý để Vệ Dĩnh Gia chen chân vào gia sự của hắn.
“Như vậy đâu được, chẳng phải sẽ khiến Tử Nghiêu ngươi mất thể diện hay sao.” Vệ Dĩnh Gia cười cười, hắn chỉ thuận miệng vui đùa, dù sao đều là người có uy tín danh dự của đế đô, cho dù Ngụy Tử Mẫn muốn làm gì thì cũng phải giữ thể diện cho nhau. Vệ Dĩnh Gia nói, “Canh giờ không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để đại ca của ngươi cằn nhằn.” Gọi người hầu vào trong bẩm báo một tiếng, Vệ Dĩnh Gia liền cùng Ngụy An đến phủ Thừa Ân Công.
Nay Lão Vĩnh Ninh Hầu đã có nội tôn, không muốn bận tâm đến chuyện bên ngoài của nhi tử. Chẳng qua lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn không quá thích thân phận của Ngụy gia, nhịn không được mà cau mày, phân phó thị nữ bế tôn tử đến, bất hiếu tử thì cút đi, hắn tính buổi tối sẽ cùng tôn tử dùng bữa, thuận tiện dạy tiểu tôn tử ba tuổi thành tài.
Ngụy An ngồi xe đến.
Vệ Dĩnh Gia liền cùng leo lên xe mà đi, nắm tay của Ngụy An rồi nói, “Có việc gì thì ngươi cứ phái người đến báo một tiếng là được rồi, ta sẽ sang đó.”
“Ta không muốn đến, nhưng đại ca bảo thân phận của ngươi xưa đâu bằng nay, bảo ta đi một chuyến.” Ngụy An liếc mắt nhìn Vệ Dĩnh Gia một chút, “Ngươi đừng đa tâm, hiện tại ngươi là cữu cữu của Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ có một mình ngươi là cữu cữu bảo bối, ai dám làm gì ngươi. Là ta có việc muốn nhờ ngươi giúp một tay thôi.”
“Tử Nghiêu, ta là cữu cữu của Hoàng thượng, chẳng phải ngươi là biểu thúc của Hoàng thượng hay sao?” Vệ Dĩnh Gia làm hoàng cữu nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không có uy phong của mẫu tộc Hoàng thượng. Đang nói chuyện lại lơ là sang chuyện khác, truy vấn Ngụy An, “Là chuyện gì? Với giao tình của hai ta thì ngươi cứ nói thẳng là được.”
“Ta muốn thôi Đỗ thị, Đỗ gia không thuận theo, muốn tìm Hoàng thượng phân xử, vì vậy ta muốn mời ngươi giúp nói vài lời tốt trước mặt Hoàng thượng.”
Thôi? Đỗ thị? Cái gì?
Đỗ thị là ai?
Chính thê của Ngụy Tử Nghiêu: Đỗ Như Mai, đích trưởng nữ của Phúc Xương đại công chúa và Bắc Xương Hầu.
Vệ Dĩnh Gia nắm tay Ngụy An, nhất thời không kịp phản ứng với ý tứ trong lời nói của Ngụy An, ở thời này, nam nhân tam thê tứ thiếp, hoặc là bên ngoài có nhân tình, thật sự là chuyện rất bình thường. Chính thê lo liệu gia vụ, dưỡng dục nữ nhi, có thân phận địa vị trong nhà, cũng sẽ không nhiều lời, vì sao lại phải đến mức hưu thê như vậy!
Vệ Dĩnh Gia định hỏi tỉ mỉ thì chợt nghe bên ngoài có một tiếng hí to của tuấn mã, xe ngựa đột nhiên quẹo gấp, hai người không hẹn mà cùng ngã sang một phía. Ngụy An nhanh tay lẹ mắt bắt lấy đai an toàn trên nóc xe, giảm thiểu lực ngã nhào ra phía trước. Đây cũng là thiết kế an toàn cho xe ngựa thời cổ đại, nếu là ở thời hiện đại thì nó giống như thắt lưng an toàn trên ô tô. Nó là một cái đai thòng xuống từ trên nóc xe ngựa, đường xá cổ đại không bằng phẳng, khi xe ngựa lay động, người ngồi trên xe ngựa túm lấy đai an toàn có thể kiềm được thân thể, gia tăng tính an toàn.
Ngụy An chỉ hơi giật mình, nhưng Vệ Dĩnh Gia bị tin tức hưu thê của Ngụy An làm cho mất thần khiến cái đầu chạm vào thùng xe, một tiếng ầm vang lên, động tĩnh khá lớn.
Ngụy An vội vàng đưa tay kéo lấy Vệ Dĩnh Gia, giương giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Xa phu vội nói, “Bẩm nhị lão gia, ngay ngã rẽ bỗng nhiên có một thư sinh bất chợt lao ra, làm ngựa chấn kinh.”
Ngụy An hất rèm lên, thấy một đám người đang vây quanh một tên thư sinh, trong đó có một tên mặt cẩm y hoa phục nắm lấy ngoại bào của thư sinh mà kéo đến trước mặt, giơ lên nắm đấm chuẩn bị đánh thư sinh, thư sinh ầm ĩ nói cái gì đó, cũng không quá rõ ràng.
Thuở nhỏ Ngụy An đã lăn lộn ở đế đô, hắn nhận biết đủ hạng người. Hắn cũng nhận ra người định đánh tên thư sinh kia là ai.
Ngụy An không lên tiếng, hạ nhân của hắn đã hò hét hô to, “Hay cho ngươi Lục bát gia, ra oai đến cả mặt phố!”
Lục lão bát chỉ lo sốt ruột bắt người, vẫn chưa lưu ý đến việc làm thất kinh ngựa của người ta, nghe thấy có người kêu to thì nâng mặt lên nhìn, ôi chao, hóa ra là người quen.
Lục lão bát bĩu môi trong lòng, trước kia hắn thật sự xem Ngụy An là một nhân vật tiếng tăm, nay tân Hoàng đăng cơ, Ngụy lão nhị như thái gia ngồi trên xe nhìn hắn, hứ, lúc này đâu còn như xưa.
Bất quá ai bảo Ngụy gia còn có cô nãi nãi ở trong cung làm Thái hoàng thái hậu, Lục lão bát cũng không dám đắc tội Ngụy An, mỉm cười lấy lệ rồi chắp tay, “Ôi chao, Ngụy nhị đệ, hôm nay rãnh rỗi ra ngoài à? Đã lâu rồi không thấy ngươi ra ngoài chơi.”
Tuy con đường làm quan của Ngụy An không có gì tiến triển nhưng cũng không thể nói hắn là kẻ ngốc. Ngược lại, chỉ số thông minh của nam nhân Ngụy gia cũng không thấp. Ngụy An thấy Lục lão bát chỉ nói mấy câu vô nghĩa, cũng không nhắc đến chuyện hắn làm ngựa thất kinh, chỉ mỉm cười, lại mở rộng rèm che, sau đó kéo Vệ Dĩnh Gia ra ngoài, lại liếc mắt nhìn cục u bầm tím trên đầu của Vệ Dĩnh Gia, nói với Lục lão bát, “Lão bát, ngươi đừng bày đặt xưng huynh gọi đệ với ta! Nếu ta có huynh đệ như ngươi thì thật sự tổn thọ hai mươi năm. Nhìn thấy không, ngươi làm xe ngựa của ta thất kinh, ta da dày thịt béo thì không sao, nhưng lại làm xước da mỏng thịt non của Vĩnh Ninh Hầu rồi này! Ngươi cố ý mưu hại hoàng cữu phải không?”
Lục lão bát vừa nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Vệ Dĩnh Gia thì nhất thời cười làm lành mà tiến lên, “Ôi chao, ôi chao, nhị đệ đừng nói lung tung như thế.” Lại bồi tội với Vệ Dĩnh Gia, “Hầu gia, ngài có khỏe không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lại vung tay lên, “Lôi tiểu tử kia ra đây bồi tội với Hầu gia.”
Ngụy An thấy nụ cười trên mặt của Lục lão bát, lạnh lùng hỏi Vệ Dĩnh Gia một câu, “Vừa rồi thì hống hách bây giờ thì cung kính, như vậy là sao??”
Vệ Dĩnh Gia bày ra vẻ mặt thản nhiên, tuy Lục lão bát chơi bời lêu lổng nhưng vẫn có thể nghe hiểu tiếng người, nhất thời hận không thể xé nát cái miệng thối của Ngụy Tử Nghiêu, vừa muốn nói đùa vài câu để tìm cái bậc thang cho mình leo xuống. Vệ Dĩnh Gia chỉ chỉ tên thư sinh kia, “Lưu hắn lại, còn ngươi thì đi đi.”
Lục lão bát không nguyện ý, cố gắng thương lượng, “Hầu gia, chuyện này, chuyện này….”
Thư sinh kia có làn da ngăm đen, mặt mày thanh tú, tuổi không lớn, trông có vẻ rất nhanh nhẹn, nghe vậy lập tức thoát khỏi sự lôi kéo của Lục lão bát, phủi phủi y mệ, nói một cách chán ghét, “Đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì, ta phải đi dự ân khoa mùa xuân, ngươi còn dám dây dưa thì hãy nghĩ lại kết cục của Triệu Hỉ đi! Ta cũng không phải là tiểu tú tài da mặt mỏng bị nam nhân động chạm một chút liền đi tự sát, cho dù ta có chết cũng phải lôi Lục lão bát ngươi đi theo!”
Nghe thấy tiểu thư sinh nhắc đến chuyện của Triệu Hỉ thì Ngụy An nhịn không được mà ngầm cười trộm, quan sát thần sắc của Vệ Dĩnh Gia. Triệu Hỉ bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua người nào có mẫu tộc như vậy thì cũng không thích bị kẻ khác nhắc đến ngay trên đường phố. Thư sinh này mặc dù lanh lợi nhưng nói chuyện có chút khiến người ta mắc nghẹn, không quá chu toàn. Vệ Dĩnh Gia thầm hận chính mình nhiều chuyện muốn cứu thư sinh kia, nghĩ rằng thư sinh này điêu ngoa như thế, cũng không đến mức không đối phó được Lục lão bát.
Vệ Dĩnh Gia cau mày, thư sinh đã quỳ xuống đất dập đầu về phía Ngụy An và Vệ Dĩnh Gia, miệng nói, “Đa tạ Ngụy đại nhân và Vĩnh Ninh Hầu đã cứu mạng, Trầm Chuyết Ngôn vô cùng cảm kích. Cầu nhị vị đại nhân cứu người cứu cho trót, Lục gia có quyền lại có thế, đệ tử sợ nhị vị vừa rời đi thì tánh mạng của đệ tử khó có thể bảo toàn.”
Người bu xem càng ngày càng nhiều, những lời này của Trầm Chuyết Ngôn làm cho hai bên có cảm giác khó xuống ngựa, Ngụy An thấy Lục lão bát hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Chuyết Ngôn vài lần, cũng bắt đầu quan sát Trầm Chuyết Ngôn, thấy tiểu tử này tuy rằng y phục có chút xộc xệch dơ bẩn nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên, Ngụy An thúc giục hỏi, “Thế nào, Lục lão bát?”
Lục lão bát ôm quyền đối với Ngụy An và Vệ Dĩnh Gia rồi mang theo đám tay sai rời đi.
Vệ Dĩnh Gia thản nhiên nói, “Tốt lắm, nếu hắn không gây phiền phức cho ngươi thì ngươi cũng về nhà đi.” Không đợi Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện, lôi kéo Ngụy An quay lại trong xe rồi kéo rèm xuống.
Roi ngựa vút lên, một tiếng hét to, xe ngựa tiếp tục chạy. Ngụy An thấy sắc mặt của Vệ Dĩnh Gia thật xấu, bèn cười nói, “Ngươi đúng là hăng hái làm việc nghĩa nha, cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa, làm việc thiện tích đức.” Động tay động chân ôm lấy đầu của Vệ Dĩnh Gia mà sỗ sàng, “Nào, để ta nhìn một cái xem, ôi chao, Hầu gia là một trong tứ đại mỹ nam của đế đô, nay bị u đầu một cục thì làm sao vào triều làm đương sai a. Nào, để ta thổi cho hầu gia cho bớt sưng.”
Vệ Dĩnh Gia cười, “Các ngươi lại xếp hạng nam nhân đế đô nữa à?” Không cần hỏi thì cũng biết những chuyện nhàm chán này đều là đám người chơi bời lêu lổng như Ngụy An bày ra.
“Ừm, từ khi Hoàng thượng đăng cơ thì Vệ Hầu Gia lợi dụng danh xưng hoàng cữu mà đánh bại đại Phò mã, trở thành một trong tứ đại mỹ nam của đế đô.” Ngụy An cười dài.
Vệ Dĩnh Gia không có hứng thú, chỉ muốn hỏi Ngụy An về chuyện hưu thê, chưa kịp há mồm thì chợt nghe Thanh Vũ ở bên ngoài bẩm báo, “Gia, thư sinh kia không chịu đi, vẫn đi theo phía sau xe của chúng ta, luôn mồm năn nỉ gia cứu hắn đến cùng, giữ hắn năm ngày, đợi qua kỳ ân khoa thì hắn sẽ rời đi.”
Ngụy An nháy mắt về phía Vệ Dĩnh Gia, nhỏ giọng trêu ghẹo, “Nếu là tiểu nha đầu thì chắc chắn là sẽ ầm ĩ đòi lấy thân đền ơn cho ngươi rồi.”
“Cái mồm của ngươi thật là.” Vệ Dĩnh Gia thấp giọng nói, “Nếu để người đọc sách thánh hiền mà nghe được thì lại có thị phi bây giờ.” Cao giọng gọi hạ nhân của mình, “Tiết nhị, ngươi phái người đưa thư sinh kia về quý phủ của chúng ta đi.”
Tiết nhị ở bên ngoài dạ một tiếng, qua một hồi thì lại quay về bẩm báo, “Hầu gia, Trầm cử nhân muốn đi theo Ngụy đại nhân quay về.” Ngài tự mình đa tình rồi.
Ngụy An lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, “Ôi chao, hiếm thấy hiếm thấy nha. Thanh Vũ, cho hắn một con ngựa rồi dẫn hắn cùng trở về.” Đắc ý hỏi Vệ Dĩnh Gia, “Ngươi nói thử xem, tiểu Ngôn có lấy thân để đền đáp hay không nhỉ?”
Mới có một lúc mà đã thay đổi xưng hô. Tiểu Ngôn? Hừ! Tiểu Ngôn! Vệ Dĩnh Gia liếc đôi mắt hoa đào trong veo như nước của Ngụy Tử Nghiêu, như cười như không, “Nếu hắn biết thanh danh của Ngụy nghị ngươi, vừa rời khỏi miệng cọp lại tiếng vào mồm sói thì không thắt cổ cũng uống.” Ngụy Tử Nghiêu hoàn toàn công khai chuyện mình đoạn tụ.
Tuy Vệ Dĩnh Gia cho rằng chuyện hưu thê sẽ rất mất mặt, bất quá Đỗ gia có Ngụy Tử Nghiêu làm nữ tế thì mới là điều mất mặt nhất.
Hầy, Phúc Xương đại trưởng công chúa kén rể thật sự quá kém.
Vệ Dĩnh Gia cho rằng: hưu thê cũng tốt. Lại mở miệng hỏi, “Rốt cục chuyện hưu….” Vừa mới mở miệng thì hạ nhân bên ngoài đã lên tiếng, “Gia, Hầu gia, đã đến phủ, chúng tiểu nhân hầu hạ gia, Hầu gia xuống xe.”
Đã đến Ngụy phủ, Vệ Dĩnh Gia chưa kịp hỏi rõ về chuyện hưu thê từ miệng của hảo hữu Ngụy An thì đành phải mở rèm xuống xe, nghênh diện Ngụy Ninh của Ngụy gia.
……….