Hoàng Đế Nan Vi

Chương 226: Phiên ngoại 9

Minh Trạm là người rất to gan, cho nên hắn thường xuyên làm ra vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người, cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Tỷ như khi biết Đông Nam có hải tặc càn quấy vùng duyên hải, tiền Tổng đốc Chiết Mân Thiệu Xuân Hiểu đang bị giam giữ, nay Tuần phủ Chiết Mân chủ trì đại cục, không khỏi nổi lên hiềm nghi danh bất chính ngôn bất thuận.
Khi trưng cầu Nội các về việc chọn Tổng đốc Chiết Mân thì Minh Trạm đã làm ra một chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Hắn trực tiếp lệnh cho Lâm Vĩnh Thường nhậm chức Tổng đốc Giang Nam, chấp chưởng chính sự của ba tỉnh Chiết Mân, chỉ huy binh mã ba tỉnh, chuẩn bị chiến tranh.
Chức vụ Tổng đốc Giang Nam quả thật là một sự sáng tạo độc đáo của Minh Trạm, các liệt tổ liệt tông của Phượng gia hoàn toàn không có trí tuệ và sự can đảm như vậy, dám giao ba tỉnh Giang Nam cho một người cai quản.
Minh Trạm đề cập đến chuyện này, không chỉ bá quan triều đình mà ngay cả Lý Bình Chu và Từ Tam, một người là tọa sư của Lâm Vĩnh Thường, một người là nhạc phụ tương lai của Lâm Vĩnh Thường, đều nói lời phản đối. Bảo rằng tuổi tác và sự từng trải của Lâm Vĩnh Thường có hạn, thật sự khó có thể đảm nhiệm.
Minh Trạm vung tay lên, trong niên đại đặc thù thì cũng có đối đãi đặc thù.
Hoàng đế bệ hạ nhất ý kiên quyết, tuy Nội các có thánh chỉ bác quyền phê duyệt tấu chương, nhưng quyền lợi này nói trắng ra chỉ là cho Nội các thể diện mà thôi, chẳng có tác dụng gì mấy. Trong niên đại mà hoàng quyền là cao nhất, với sự cường thế của Minh Trạm, cho dù không có đầy đủ đạo lý, nhưng ngươi dám bác bỏ ý chỉ của hắn thì sau này e rằng sẽ không được ban ân huệ.
Còn nữa, kỳ thật trong lòng của Lý Bình Chu và Từ Tam cũng rất mâu thuẫn, cai quản ba tỉnh Giang Nam để chuẩn bị chiến tranh, tuy rất phiêu lưu nhưng cơ hội cũng thật sự hiếm thấy. Nam tử hán đại trượng phu, cơ hội lưu danh thiên cổ, làm rạng rỡ tổ tông đã ở trước mặt.
Huống chi trên người của Lâm Vĩnh Thường còn một mối thù máu chưa trả, nếu có thể lập chiến công, sau này sẽ có thêm cơ hội tẩy rửa oan khuất cho gia tộc. Thêm một bước nữa, nếu Lâm Vĩnh Thường muốn khôi phục thân phận thì sẽ phạm tội khi quân, vốn là ngõ cụt, muốn tìm một con đường sống thì không có công trạng là không thể được.
Vì nữ nhi, Từ Tam không thể không nghĩ cách cho Lâm Vĩnh Thường, ông trời ban thưởng cơ hội ngay trước mắt. Từ Tam tỏ ra chính mình đại công vô tư, thấy Hoàng thượng cứ kiên quyết, Từ Tam đương nhiên sẽ cẩn thận tuân theo thánh mệnh.
Khi Lâm Vĩnh Thường nhận được thánh chỉ thì cũng nhịn không được mà kinh ngạc, hắn sớm biết Minh Trạm tin tưởng hắn, nhưng trước khi Minh Trạm biết được thân thế của hắn thì hắn thật sự không ngờ Minh Trạm lại trực tiếp giao ba tỉnh Giang Nam cho hắn.
Cầm lấy thánh chỉ bằng vải gấm vàng, Lâm Vĩnh Thường khe khẽ thở dài: Hoàng thượng ưu ái đến nước này, làm sao có thể không lấy cái chết để báo đáp cho được?
Chuyện ở Hoài Dương, Lâm Vĩnh Thường giao cho Tuần phủ Dương đại nhân cai quản, sau khi cáo biệt Từ Doanh Ngọc thì hắn trực tiếp lên đường đến Phúc Châu.
Đế đô.
Nguyễn Hồng Phi cũng phải cảm thán một câu, “Ta thật không ngờ ngươi tin tưởng Vĩnh Thường đến mức này.”
“Lâm Vĩnh Thường và Phượng Cảnh Minh lúc trước từng là bằng hữu, luận về sự hiểu biết đối với Phượng Cảnh Minh thì trừ ngươi ra cũng chỉ có Lâm Vĩnh Thường.” Minh Trạm cẩn thận nhìn bàn cờ, chuẩn bị hạ cờ, “Còn nữa, ta thấy Lâm Vĩnh Thường không sai. Nghi ngờ người ta thì đừng dùng, đã dùng thì đừng nghi ngờ người ta, ngươi nghĩ rằng ta là lòng dạ hẹp hòi hay sao?”
“Làm gì có, mọi người đều biết bệ hạ rộng lượng mà.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười tâng bốc Minh Trạm.
Minh Trạm gật đầu, “Đúng vậy.”
Sở dĩ Minh Trạm để Lâm Vĩnh Thường làm Tổng đốc Giang Nam cũng là vì lo lắng cho sự ổn định của Giang Nam. Năm đó tình cảnh Hoài Dương như thế nào, vậy mà Lâm Vĩnh Thường vẫn có thể ngồi vững vàng ở Hoài Dương.
Huống chi là Chiết Mân.
Lúc trước khi Minh Trạm làm Thái tử đã từng đích thân Nam tuần Chiết Mân, cũng đã từng thanh trừng nơi này một lần. Đáng tiếc Thiệu Xuân Hiểu không đủ quyết đoán, cẩn thận quá nhiều, uổng phí nước cờ hay của Minh Trạm.
Để Lâm Vĩnh Thường tiếp nhận cũng là vì lo lắng cho toàn bộ chiến cuộc sau này của Giang Nam.
Tuy Lâm Vĩnh Thường là Tổng đốc Hoài Dương, nhưng cũng không phải không hiểu rõ tình thế Chiết Mân. Ngược lại, hắn đã sớm tính toán kỹ càng. Vừa đến Phúc Châu thì Lâm Vĩnh Thường liền xử lý phủ Mân Tĩnh Hầu, tìm Lưu Ảnh để bàn bạc, “Ta nghe nói lúc trước Lưu đại nhân từng phụng ngự lệnh làm nội ứng ở chỗ của hải tặc Lý Phương. Theo ta được biết, Lý Phương vẫn chưa chết, lúc trước Lưu đại nhân bị tập kích ở thành Hàng Châu cũng là do hải tặc ra tay. Nếu Lý Phương biết Lưu đại nhân nay đã làm đại quan hưởng lộc hậu thì hắn chắc chắn sẽ hận Lưu đại nhân thấu xương. Hiện tại lại lên đất liền để báo thù Lưu đại nhân, có thể thấy được người này đã đi con đường không có lối về.”
Lưu Ảnh không hiểu rõ ý của Lâm Vĩnh Thường, “Thế lực của Lý Phương đã mất đi tám chín phần, cho dù còn sống thì cũng sớm đầu nhập với người khác.” fynnz.wordpress.com
“Lưu đại nhân, rất ít có người sẽ đánh giặc vào mùa đông.” Lâm Vĩnh Thường nói tiếp, “Huống chi năm ngoái hải tặc đại bại phải lẩn trốn, nay bọn họ vẫn chưa rõ tình hình của Giang Nam, theo sự hiểu biết của ta với bọn họ thì Lý Phương lên đất liền chỉ để thăm dò một hai, nếu Lý Phương vẫn còn thế lực như lúc trước thì làm sao lại dùng chiêu nguy hiểm này để tự mình lên đất liền? Như thế cũng biết hiện tại Lý Phương chỉ là một con tốt qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, cũng không khó để suy đoán vị trí của hắn trong đám hải tặc kia.”
“Mà hiện tại việc chúng ta cần phải làm là dụ bắt Lý Phương.”
Lâm Vĩnh Thường sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này với Lưu Ảnh, hắn đương nhiên có dụng ý. Lưu Ảnh là người hiểu chuyện, thản nhiên nói, “Tổng đốc đại nhân muốn ta làm mồi dụ?”
“Cho Lý Phương một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ hiện thân.” Lâm Vĩnh Thường cũng không phủ nhận quyết định của mình, nhẹ nhàng nói, “Lưu đại nhân không cần lo lắng, ta đương nhiên có kế sách vẹn toàn để bảo đảm an nguy của Lưu đại nhân.”
Lưu Ảnh im lặng nhìn Lâm Vĩnh Thường, tuy rằng hắn rất muốn giết chết Lý Phương, nhưng mà….rất rõ ràng là Lâm Vĩnh Thường muốn bắt sống Lý Phương.
Dường như Lâm Vĩnh Thường cũng không hiểu rõ sự trầm mặc của Lưu Ảnh, hắn tiếp tục nói, “Ta thỉnh cao thủ đệ nhất thiên hạ, sư phụ của Tiết đại nhân, Phó Ninh Phó đại hiệp để bảo vệ an toàn của Lưu đại nhân.”
Nói đến đây, Lưu Ảnh không thể từ chối được nữa, chỉ đành đồng ý.
Trước tiên Lâm Vĩnh Thường thuyết phục được Lưu Ảnh, lại tiến đến thăm hỏi Phó Ninh.
Phó Ninh có thể trở thành cao thủ nổi danh thiên hạ thì đương nhiên đặt nhiều tâm tư cho phương diện võ thuật hơn những việc khác. Kỳ thật Phó Ninh cũng không khó giao tiếp, huống chi Lâm Vĩnh Thường vừa được phong làm Tổng đốc Giang Nam, cho dù thế nào thì Phó Ninh vẫn phải nể mặt Lâm Vĩnh Thường một chút.
Chẳng qua Phó Ninh cũng không nguyện để quan phủ sai khiến.
Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng nói, “Ta nghe nói Phó đại hiệp được bằng hữu nhờ vả tạm thời ở lại thành Phúc Châu.”
“Tin tức của Lâm tổng đốc thật nhanh nhạy.”
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười, hắn từng trải ở quan trường nhiều năm, nhìn thấy đa phần là hồ ly tu luyện thành tinh, thật sự rất hiếm thấy những người thẳng thắn viết hai chữ lãnh đạm lên mặt như Phó Ninh thế này. Lâm Vĩnh Thường nói, “Phó đại hiệp có biết người nhờ đại hiệp là ai hay không?”
Phó Ninh giương mắt nhìn về phía Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường trực tiếp tung đòn sát thủ, thấp giọng nói, “Bệ hạ và Đỗ quốc chủ cải trang vi hành, xảo ngộ Phó đại hiệp. Nếu ta đoán không sai thì Phó đại hiệp đúng là được bệ hạ nhờ vả, nên mới nán lại ở đây.”
Phó Ninh tự nhận đã sống đến tuổi này, những kiến thức nên biết thì cũng đã biết. Nhưng cho dù Phó Ninh có trầm tĩnh cỡ nào thì cũng bị tin tức sét đánh ngang tai này làm cho trợn mắt cứng lưỡi. Rốt cục Phó Ninh không ngờ Hoàng đế bệ hạ thánh minh lại là một tiểu mũm mỉm. Cái tên mũm mĩm kia còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ hơn một tháng.
Không còn chuyện gì có thể kích động hơn chuyện này, trong lúc nhất thời Phó đại hiệp mất đi phản ứng. Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng nói, “Lần này bản quan phụng ngự lệnh thỉnh Phó đại hiệp xuất thủ tương trợ.”
Phó Ninh làm sao có thể từ chối?
Lâm Vĩnh Thường bày ra thiên la địa võng, chỉ cần Lý Phương muốn trả thù Lưu Ảnh thì tất nhiên sẽ mắc câu.
Nhưng Lâm Vĩnh Thường rốt cục không ngờ Lưu Ảnh lại ra tay làm thịt Lý Phương.
Cái tên Lưu Ảnh có vẻ mặt thông minh hóa ra lại là một kẻ ngu xuẩn!
Lâm Vĩnh Thường hao tâm tổn sức mới bắt được Lý Phương, nay hoàn toàn bị hủy trong tay Lưu Ảnh. Lâm Vĩnh Thường đột nhiên nghe thấy việc này, vẫn chưa quanh co lòng vòng, mà chỉ hỏi thẳng Lưu Ảnh, “Có phải ngươi giết Lý Phương hay không?”
Lâm Vĩnh Thường xưa nay tao nhã, rất có phong độ, bỗng nhiên sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng Lưu Ảnh quả thật có một chút bỡ ngỡ, mím chặt khóe môi, cũng không lên tiếng.
Lưu Ảnh không nói lời nào cũng không phải hắn bẩm sinh là người dám làm dám chịu. Mà thật sự là vì thủ đoạn của Lâm Vĩnh Thường quá thượng đẳng, bất kể là kinh nghiêm, kiến thức hay là mưu trí thì Lưu Ảnh cũng không có khả năng sánh bằng. Hắn sốt ruột làm thịt Lý Phương, lại ở địa bàn của người ta, chuyện này không cần Lâm Vĩnh Thường điều tra thì Lưu Ảnh cũng biết hắn làm việc không được chu đáo chặt chẽ.
Trầm mặc chính là cam chịu.
Nghĩ đến kế hoạch tâm huyết của mình bị phó mặc như vậy, Lâm Vĩnh Thường nắm lấy cổ áo của Lưu Ảnh rồi túm đến trước mặt, tát cho hai cái bạt tai, cắn răng mắng to, “Cái tên ngu xuẩn này!”
Lâm Vĩnh Thường không phải xuất thân từ võ quan, bất quá hắn từng trải qua rất nhiều nhấp nhô, cũng không phải thư sinh bình thường. Hai cái bạt tai liền khiến cho Lưu Ảnh chảy máu miệng, hai má sưng đỏ.
Lưu Ảnh có thể sống sót trong đám hải tặc cũng là nhờ hắn có một chút kiên quyết. Hắn căn bản không ngờ Lâm Vĩnh Thường thẳng tay động thủ như vậy, bị Lâm Vĩnh Thường tát cho hai cái, Lưu Ảnh bị đánh đến choáng váng, hít sâu rồi nói, “Là ta làm, ta đương nhiên sẽ viết tấu chương thỉnh tội.”
“Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi còn muốn kêu người chùi đít cho ngươi nữa sao?” Lâm Vĩnh Thường lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Ảnh, hạ giọng nói, “Con người độc ác một chút cũng không sao, nhưng quá ngu xuẩn thì sẽ trả giá bằng mạng sống. Ngày mai ngươi trở về đế đô đi, đừng tiếp tục ở đây vướng chân vướng tay ta nữa.”
Lưu Ảnh bỗng nhiên nói, “Phủ Mân Tĩnh Hầu luôn liên hệ với hải tặc, tuy rằng Lý Phương đã chết, nhưng đại nhân đang nắm giữ phủ Mân Tĩnh Hầu, cũng có thể tra ra manh mối.”
Mặc dù phủ Mân Tĩnh Hầu đã rơi đài, dù sao cũng xuất thân là tôn thất, Mân Tĩnh Hầu mắc tội mưu phản, nhưng bệ hạ cũng không chém đầu của toàn gia Mân Tĩnh Hầu. Đối với tôn thất, nếu không bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên làm quá tuyệt tình! Lâm Vĩnh Thường có nghe thoáng qua chuyện lúc trước của Lưu Ảnh, cụ thể như thế nào thì hắn cũng không rõ, nhưng lúc này Lưu Ảnh lại giết Lý Phương, còn nhắc đến quan hệ giữa Mân Tĩnh Hầu và hải tặc, hoặc là muốn lấy công chuộc tội, hoặc là muốn mượn đao giết người!
Lâm Vĩnh Thường không hề cảm kích, trái lại còn chỉ vào chóp mũi của Lưu Ảnh, lạnh lùng nói, “Ở trước mặt ta thì tốt nhất thu lại phần tâm tư đó của ngươi đi.”
Lưu Ảnh cúi mắt xuống, Lâm Vĩnh Thường xoay người rời đi.
Lâm Vĩnh Thường nghênh ngang mà đi.
Lưu Ảnh ngồi trên giường, cúi đầu thở dài. Hắn muốn tiếp tục lăn lộn ở quan trường thì không thể để cho người ta thẩm vấn Lý Phương. Với bản tính của Lý Phương thì chắc chắn sẽ nói ra chuyện lúc trước.
Trong quan trường chú trọng nhất chính là vẻ ngoài, một người hầu hạ dưới thân hải tặc thì sẽ có tiền đồ gì đáng nói ở trong quan trường cơ chứ?
Tiết Thiểu Lương lặng lẽ tiến vào.
Lưu Ảnh liếc mắt nhìn Tiết Thiểu Lương, Tiết Thiểu Lương đưa cho hắn một hộp dược cao.
“Đa tạ.” Lưu Ảnh nói.
Tiết Thiểu Lương nhìn bộ dạng chật vật của Lưu Ảnh, thản nhiên nói, “Ngươi nên nói thật với Lâm đại nhân.”
Lưu Ảnh mạnh miệng, “Những gì ta nói vốn là lời thật, phủ Mân Tĩnh Hầu xác thật có cấu kết với hải tặc.”
Tiết Thiểu Lương vốn có bản tính thiếu gia, cũng không biết thông cảm, chỉ nói thẳng, “Thảo nào bị đánh cho thành đầu heo.” Dừng một chút, Tiết Thiểu Lương lại nói, “Lâm đại nhân vốn muốn đem công lao tặng cho ngươi, ngươi lại phá hỏng kế hoạch của Lâm đại nhân, trước tiên giết Lý Phương, chỉ lưu lại một đám tiểu lâu la, có thể thẩm vấn được cái gì hữu dụng hay không cũng không xác định. Ngươi biết rõ chuyện hải tặc hơn chúng ta. Giết chết Lý Phương, ngươi lại kéo phủ Mân Tĩnh Hầu xuống nước, muốn mượn đao giết người.”
“Ta cũng không phải nói ngươi không nên mưu tính, là con người thì sẽ có nỗi khổ riêng, ngươi giết Lý Phương đương nhiên có lý do của chính mình. Bất quá ngươi thật sự đã phụ lòng Lâm đại nhân.” Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, một lời của Tiết Thiểu Lương vạch trần tâm cơ của Lưu Ảnh.
Tay phải nắm chặt dược cao, Lưu Ảnh cúi mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Đa tạ.”
Tiết Thiểu Lương có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, đương nhiên hắn không thể gạt được Lâm Vĩnh Thường. Lâm Vĩnh Thường có thân phận và thủ đoạn như vậy, đưa cho hắn công trạng, hắn lại cắn trả, một bụng mưu kế còn bị người ta phát hiện.
Lưu Ảnh cơ hồ có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của Lâm Vĩnh Thường. Hắn vội vàng giết Lý Phương để diệt khẩu báo thù, nhưng đắc tội Lâm Vĩnh Thường thì hắn cũng chẳng có lợi gì. Hắn quả thật đã làm chuyện ngu xuẩn.
Muốn lăn lộn trong quan trường thì điều kiện tiên quyết là: da mặt phải đủ dày.
Lưu Ảnh liên tục cân nhắc, xử lý vết thương trên mặt, lại đến phủ của Lâm Vĩnh Thường. Lâm Vĩnh Thường vốn cảm thấy Lưu Ảnh thật phiền phức, bất quá hắn rất biết nhẫn nhịn, để Lưu Ảnh chờ nửa canh giờ ở đại sảnh, cuối cùng vẫn đồng ý gặp Lưu Ảnh một lần. Lúc này Lưu Ảnh đã thanh tỉnh, sau khi hành lễ, Lưu Ảnh cũng không nói lời tạ tội nhận sai, trái lại chỉ thẳng thắn thành khẩn nói, “Dì của hạ quan được gả đến Phúc Châu, nhà của dì có một biểu muội, nhỏ hơn hạ quan một tuổi. Hạ quan và biểu muội thuở nhỏ đã đính ước, ba năm trước, khi hạ quan đến tuổi trưởng thành, gia phụ và dượng bàn bạc, quyết định để cho hạ quan và biểu muội thành thân. Hạ quan xuất phát từ đế đô, đến Phúc Châu đón dâu. Đại nhân cũng biết từ Phúc Châu đến đế đô đều là quan đạo, bình thường sẽ không gặp phải hải tặc. Nhưng hạ quan xui xẻo gặp phải, kể từ đó phiêu bạt trên biển.”
“Đại nhân ghét hạ quan làm việc vụng về, xuống tay giết chết Lý Phương.” Trong mắt của Lưu Ảnh lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm, “Hạ quan thật sự không muốn Lý Phương tiếp tục sống. Khi ở trên biển, có một lần nhìn thấy một vị khách đến chỗ Lý Phương. Lý Phương rất cẩn thận, hạ quan cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy người này, bất quá vẫn nghe được một chút. Khi đó hạ quan mới hiểu, năm xưa hạ quan bị hải tặc bắt cóc, trên thực tế là có người bày mưu tính kế. Mà người bày mưu tính kế việc này không phải ai khác, chính là tứ công tử nhà Mân Tĩnh Hầu.” fynnz.wordpress.com
“Mặc dù hạ quan chưa từng thấy hắn, chẳng qua sau khi nghe giọng nói của hắn thì hạ quan chưa từng quên. Từ khi hạ quan đến thành Phúc Châu đã phái người theo dõi chặt chẽ phủ Mân Tĩnh Hầu, coi như có chút thu hoạch.” Lưu Ảnh đi thẳng vào vấn đề, nói ra tất cả những gì mà mình đã biết, không hề giấu diếm.
Tâm tư của Lâm Vĩnh Thường hơi trầm tĩnh trở lại, hỏi Lưu Ảnh, “Ngươi có tính toán gì hay không?”
“Vụ án của Thiệu Xuân Hiểu đã điều tra ổn thỏa, hạ quan tính quay về đế đô.”
Lâm Vĩnh Thường lạnh lùng nói, “Làm việc phải có đầu có đuôi, đạo lý này chắc không cần người khác giáo huấn cho ngươi, đúng không?”
Lưu Ảnh phạm lỗi trước, có thể lưu lại để giúp một ít việc là điều mà hắn có cầu cũng không được. Trở lại đế đô trong tình hình này, mặc dù có người truy cứu việc Lý Phương thì cũng phải nể tình hắn đã có chút công lao. Nghe Lâm Vĩnh Thường nói như vậy thì Lưu Ảnh thật sự cảm kích, vội vàng đứng dậy mà lạy một cái, “Đa tạ đại nhân đã chỉ dạy.”
“Đừng phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ.” Liêm chính ty vừa thành lập, có bao nhiêu người chờ đợi nắm bím tóc của Lưu Ảnh. Hừ, tiểu tử này lại không biết phân biệt phải trái, phạm phải sai lầm, có sẵn nhược điểm dâng lên. Hiện tại quay về đế đô, không nói đến tiền đồ của Lưu Ảnh, quan trọng là thể diện của Hoàng đế bệ hạ sẽ phải đặt ở chỗ nào đây?
Còn nữa, chuyện của Lưu Ảnh và Lý Phương, chưa hẳn là Hoàng đế bệ hạ không biết. Hiện tại Lưu Ảnh nổi điên làm thịt Lý Phương, Hoàng đế bệ hạ xưa nay làm việc đều không để lại vết tích, Lưu Ảnh có bị thất sủng hay không cũng chưa thể nói rõ. Vì vậy trong tình hình hiện tại, Lâm Vĩnh Thường cũng không muốn xử lý chuyện này quá tuyệt tình.
Nếu Lưu Ảnh thức thời thì hắn sẽ cho Lưu Ảnh một cơ hội. Chuyện thẩm vấn tứ công tử của Mân Tĩnh Hầu tất nhiên phải có Lưu Ảnh tham dự, hạ thủ độc ác đối với tôn thất, có Lưu Ảnh kế bên, cũng giúp hắn chia sẻ chút thù hận, cớ sao mà không làm?
Phái Lưu Ảnh lui về, Lâm Vĩnh Thường chậm rãi cân nhắc bước kế tiếp.
Lâm Vĩnh Thường cũng không tùy tiện đi thẩm vấn tứ công tử Mân Tĩnh Hầu, hắn có kinh nghiệm quan trường, từ một hàn lâm nho nhỏ trở thành đại quan vùng biên ải, Lâm Vĩnh Thường thành thạo đủ loại thủ đoạn trong quan trường hơn bất luận kẻ nào.
Khi hắn vừa đến Phúc Châu đã dùng thủ đoạn sấm sét để kinh sợ mọi người, muốn ngồi ổn vị trí Tổng đốc Giang Nam thì phải làm việc cẩn trọng.
Thành Phúc Châu liên tục xảy ra chuyện.
Sau khi Lưu Ảnh Lưu đại nhân bị hải tặc ám sát thất bại, thì lại đến phiên xe ngựa của phủ Phúc Yên Hầu và Tổng đốc đại nhân bị tập kích, nếu không có thị vệ nhanh nhẹn thì kết quả thật khó có thể tưởng tượng.
Lâm Vĩnh Thường nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi.
Quan viên thành Phúc Châu đều đến thăm Lâm tổng đốc, trên vai của Lâm Vĩnh Thường được quấn băng trắng, thần thái bất giác lộ ra một chút suy yếu, nhưng giọng nói vẫn như trước, hắn hỏi Tri phủ Phúc Châu Dương Thiện Như, “Dương đại nhân, không biết thế tử của Phúc Yên Hầu thế nào rồi? Có bị thương hay không?”
Sắc mặt của Dương Thiện Như rất xanh xao, giống như bị mất máu, Lưu đại nhân của Liêm chính ty đến Phúc Châu thì gặp phải thích khách. Hiện tại tân Tổng đốc Giang Nam Lâm đại nhân lại gặp phải bất trắc, còn kéo theo cả thế tử Phúc Yên Hầu cũng gặp nạn, Tri phủ Phúc Châu như hắn đúng là cùng đường. Dương Thiện Như vội vàng thỉnh tội, “Hạ thần vô năng, khiến Tổng đốc đại nhân kinh sợ. Thượng thiên phù hộ, thế tử cũng không đáng ngại.”
Lúc này Lâm Vĩnh Thường mới gật đầu, trái lại còn an ủi Dương Thiện Như, “Chỉ bị thương nhẹ mà thôi, Dương đại nhân không cần tự trách. Chẳng qua vụ án này phải làm phiền Dương đại nhân rồi.”
Lâm Vĩnh Thường cũng không truy cứu trách nhiệm của Dương Thiện Như, trái lại còn cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội, Dương Thiện Như vô cùng cảm kích, vội vàng nói, “Việc này vốn là chức trách của hạ quan, hạ quan lĩnh mệnh.”
Trong mắt của Lâm Vĩnh Thường lộ ra sự cảm thán và vui mừng, nhưng chỉ yên lặng nhìn Dương Thiện Như mà không nhiều lời. Dương Thiện Như đương nhiên hiểu rõ thiện ý của Tổng đốc đại nhân, càng thêm cảm kích sự khoan hồng độ lượng của Tổng đốc đại nhân.
Tổng đốc đại nhân bị thương, đương nhiên phải tịnh dưỡng.
Sau khi tiến đến thăm bệnh Tổng đốc đại nhân thì liền thức thời đặt xuống lễ vật, khách khí cáo từ.
Lâm Vĩnh Thường dựa vào giường, qua một lúc sau thì Nhạc Sơn bưng đến một bát miến vịt tiết canh nóng hổi, vừa cười vừa nói, “Đại nhân mất nhiều máu như vậy, phải tẩm bổ một chút.”
Lâm Vĩnh Thường không nói gì, người ta tẩm bổ đều là nhân sâm nhung hươu, vì sao đến phiên hắn lại trở thành miến vịt tiết canh?
“Hầy, nếu Từ đại nhân biết đại nhân bị thương thì e rằng sẽ tức tốc chạy đến đây.” Nhạc Thủy phân phó hạ nhân mang đến chiếc bàn nhỏ đặt lên giường cho Lâm Vĩnh Thường dễ ăn, lại nhịn không được mà lải nhải một câu.
Trong mắt của Lâm Vĩnh Thường lộ lên ý cười, liếc mắt nhìn Nhạc Thủy một cái, quay đầu chăm chú ăn miến vịt tiết canh, vừa thản nhiên dùng thìa khuấy nhẹ, vừa thở dài, “Nghe nói từ khi long thể của bệ hạ khỏe lại thì Tôn thái y liền trở về Hoài Dương.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Nhạc Thủy không hiểu thì chính là đầu óc có vấn đề, hắn liền nói ngay, “Đại nhân thiên kim quý thể, tiểu nhân nghĩ, thành Phúc Châu này thật sự không có đại phu nào giỏi cả, không bằng mời Tôn thái y đến đây xem thử cho đại nhân một chút. Nghe nói thế tử Phúc Yên Hầu cũng bị kinh sợ, thế tử có thân phận cao quý, nếu có gì bất trắc, đại nhân ngài xưa nay thiện tâm, coi như suy nghĩ vì thế tử một chút đi.”
Trong lòng của Lâm Vĩnh Thường vô cùng khoan khoái, cười khen, “Hiếm thấy Nhạc Thủy ngươi hiểu chuyện như vậy, thế thì việc này giao cho ngươi làm.”
Khi Từ Doanh Ngọc đưa Tôn thái y đến thành Phúc Châu, lúc này Lâm Vĩnh Thường vừa dùng xong ngọ thiện, đang phê duyệt công văn thì nghe nói Từ Doanh Ngọc đến, Lâm Vĩnh Thường vội vàng thoát ra ngoại bào, vẻ mặt suy yếu dựa vào trên giường.
Từ Doanh Ngọc được Nhạc Sơn dẫn vào, vừa thấy bộ dáng này của Lâm Vĩnh Thường thì quả nhiên vô cùng lo lắng, thấp giọng nói, “Nhanh đi thỉnh Tôn thái y lại đây.”
Nhạc Sơn làm sao không biết tâm tư của đại nhân nhà mình, vì nhân duyên của đại nhân nhà mình, hắn cố gắng tạo không gian riêng cho hai người, Nhạc Sơn nói một câu vô nghĩa, “Tôn thái y bôn ba đường xa, để ông ấy rửa mặt nghỉ ngơi trước rồi đến xem bệnh cũng không muộn.”
Từ Doanh Ngọc nhất thời cảm thấy không đúng, Nhạc Sơn Nhạc Thủy thuở nhỏ đi theo Lâm Vĩnh Thường, rất trung thành. Nếu mạng của Lâm Vĩnh Thường thật sự gặp nguy thì hai người này làm sao cho phép đại phu tẩy trần trước rồi mới xem bệnh. Lời này vừa nghe liền biết có chuyện kỳ lạ.
Kỳ thật nữ nhân có đủ lý trí khi đang chìm trong bể tình như Từ Doanh Ngọc quả là hiếm thấy, chỉ một câu của Nhạc Sơn liền làm lộ chân tướng. Từ Doanh Ngọc thản nhiên nói, “Nhạc Sơn, ngươi lui xuống trước đi.”
Nhạc Sơn vui vẻ rạo rực rời đi.

back top