Minh Trạm nghe được Đỗ Như Mai thổ lộ, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Định lập tức về nhà.
Thật là khốn nạn mà.
Minh Trạm định chạy nhưng chưa kịp thì Trưởng quản của phủ Công chúa đã bẩm báo: Điện hạ, Vạn tuế gia đến đây.
Phúc Xương đại trưởng công chúa nhan sắc tiều tụy, chân tay luống cuống lộ ra sự thất thố, tựa như nông dân chưa từng được diện kiến long nhan. Trong khi Đỗ Như Mai lại gào khóc một trận kinh thiên động địa.
Lúc này thật sự là muốn đi cũng không được.
Minh Trạm dành phải để người trong phủ Công chúa hành lễ, hắn cũng không để ý đến Đỗ Như Mai đang thất lễ, chỉ tiến lên đỡ lấy bá bá đáng thương rồi ôn hòa nói, “Thời tiết bên ngoài có chút oi bức, ta dìu bá bá vào nhà ngồi một lúc.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa thút thít, “Khiến bệ hạ chê cười rồi.”
Minh Trạm vào trong phòng an tọa, hạ nhân phủ Công chúa bưng trà lên, Minh Trạm uống hai ngụm, nghe được vài tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo liền trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
“Nếu bá bá nhìn trúng ai, mà biểu tỷ cũng nguyện ý gả cho thì cứ nói với trẫm.” Minh Trạm có chút thương cảm thay cho Đỗ Như Mai đang điên cuồng, tuy Đỗ Như Mai nổi tiếng là nữ nhân chanh chua đanh đá, bất quá cổ đại nữ nhân bị chữ trinh tiết khắc sâu vào đầu, nàng thà rằng đi đồng tính cũng không chịu ra ngoài tìm nam nhân khác, thật sự vừa đáng buồn lại đáng tiếc.
Tuy Minh Trạm cho rằng có quan hệ đồng tính ngoài luồng thì cũng là ngoại tình, bất quá cổ nhân lại không nghĩ như vậy.
Phúc Xương đại trưởng công chúa lau nước mắt, nói một cách cảm kích, “Tạ ơn bệ hạ.” Dừng lại một chút, Phúc Xương đại trưởng công chúa thở dài, “Chẳng qua nàng như vậy thì còn xứng với ai nữa đây?”
“Rồi sẽ có người thích hợp thôi.” Minh Trạm cũng không thích tự mình đi làm mai, tuy rằng cảm thấy Đỗ Như Mai rất đáng thương, nhưng mấu chốt là nàng ta không chỉ là một nữ nhân đanh đá mà nữ nhân này lại còn đồng tính, nhất là đã có ý trung nhân. Nữ nhân như vậy mà ban cho người ta thì người ta sẽ thầm chửi mụ nó ngay lập tức.
Xưa nay Minh Trạm luôn có cách lườn lách, hắn không muốn nhận lời của Phúc Xương đại trưởng công chúa! Huống chi trong xã hội này, với thân phận địa vị của hắn, chưa trực tiếp răn dạy Đỗ Như Mai không tuân thủ phụ đức đã là khoan dung lắm rồi.
Phúc Xương đại trưởng công chúa vô cùng u sầu, Minh Trạm nói, “Nếu không để trẫm hỏi Thừa Ân Công một chút, nếu Thừa Ân Công phu nhân nguyện ý thì cứ để cho nàng và biểu tỷ sống chung, có được không?”
“Không không không.” Phúc Xương đại trưởng công chúa không ngờ Minh Trạm lại nói ra chủ ý thối nát như vậy, lập tức liên mồm từ chối, “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể. Nếu truyền ra ngoài thì Đỗ gia và Ngụy gia còn mặt mũi gì nữa? Không nói Như Mai, phu nhân của Thừa Ân Công còn là mẫu thân của Thụy vương phi nữa mà.” Thụy vương phi lại là mẫu thân của hoàng tôn.
“Nếu các nàng có tình cảm với nhau thì cũng không còn cách nào khác.”
Lời nói bình tĩnh của Minh Trạm khiến Phúc Xương đại công chúa mất hồn, thậm chí tư tưởng khai sáng của Minh Trạm quả thật làm cho Phúc Xương đại trưởng công chúa á khẩu không thể trả lời, cũng không còn tâm tư thỉnh cầu Minh Trạm làm mối nữa.
Không khí của phủ Công chúa thật sự không được tốt lắm, Minh Trạm và Phúc Xương đại trưởng công chúa nói mấy câu, lại đi thăm Đỗ Như Phương, tiện thể an ủi Đỗ Như Phương, “Cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, trẫm biết rõ phẩm cách của ngươi. Trẫm sẽ giữ lại vị trí Đại lý tự khanh cho ngươi.”
Tuy rằng Đỗ Như Phương vẫn có chút suy yếu nhưng nghe thấy lời này của Minh Trạm thì hắn rốt cục an tâm.
Phủ Công chúa ầm ĩ bát nháo, Minh Trạm thăm Đỗ Như Phương xong liền cùng Nguyễn Hồng Phi vội vàng cáo từ Phúc Xương đại trưởng công chúa.
Khi trải qua phố Chu Tước thì bất chợt nhìn thấy quan binh đế đô đang bao vây một tửu lâu, một hán tử mặc cẩm y đang giơ chân mắng to, “Điền lão ngũ, ngươi đừng bày ra bộ dáng tác phong đáng tởm như vậy, vô duyên vô cớ dám phong tỏa tửu lâu của ta, sáng mai ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nhận tội với gia!”
Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa vung tay lên, “Bịt mồm hắn lại!”
Miệng của hán tử cẩm y bị bịt kín, những tiếng điên cuồng gào mắng trở thành những từ ô ô ô.
Sau khi mọi thứ trở nên thanh tĩnh thì một nha sai cất cao giọng đối với dân chúng đang xem náo nhiệt, “Có người đến Phủ doãn đế đô báo án, trong Minh Nguyệt lâu có kẻ khả nghi dùng thuốc mê gây án. Phủ doãn đế đô ngầm điều tra nghe ngóng, Minh Nguyệt lâu xác thực có hiềm nghi, ấn theo luật mà niêm phong! Dẫn đi!”
Minh Trạm nhìn đám nha sai rời đi, không ít người xem náo nhiệt đều chỉ trỏ vào tửu lâu, Minh Trạm bèn cười nói với Nguyễn Hồng Phi, “Địa vị của lão bản ở tửu lâu này cũng không nhỏ, dính dáng đến vụ án mà còn dám nhảy cẫng lên để mắng Phủ doãn đế đô.”
“Tiểu ca nói đúng rồi, đây là Lục bát gia của Lục gia nhà Phò mã, là thân đệ đệ của đại Phò mã.” Trong đó có một người đứng ra giải thích nghi vấn, thấy đoàn người của Minh Trạm ăn mặc đẹp đẽ cầu kỳ, bèn mỉm cười một cách hòa hảo.
Nói đến Lục gia nhà Phò mã, Minh Trạm tuyệt đối không xa lạ, Minh Nhã được gả cho đệ tử Lục gia. Đương nhiên Lục gia này và Lục gia kia quả thật có chút quan hệ thân thích.
Mặc dù đều là gia tộc có công lao hiển hách, nhưng nếu so sánh phu gia của Minh Nhã là nhất đẳng tướng quân Lục gia, cùng với phu gia của đại công chúa: trưởng nữ của Phượng Cảnh Kiền là Nam Phong Bá Lục gia thì vẫn có chút chênh lệch. Nam Phong Bá là phủ đệ Bá Tước, gia nghiệp thịnh vượng, đương nhiên Lục tướng quân phủ không thể sánh bằng.
Bất quá từ khi Lục tướng quân phủ thú Minh Nhã, Minh Nhã được phong làm Công chúa, kết quả là thê vinh phu quý, trượng phu Lục Văn Mộc đương nhiên trở thành Phò mã. Lục tướng quân phủ có một Phò mã, tuy đại Công chúa là trưởng nữ của Phượng Cảnh Kiền nhưng Minh Nhã lại là muội muội cùng cha với Minh Trạm, vì vậy địa vị của Lục tướng quân phủ nhanh chóng thăng cấp trong giới quyền quý ở đế đô, từ tam đẳng thành nhị đẳng.
Vì phủ Bá tước và Tướng quân phủ có chung dòng họ, lại có hai nhị Phò mã cho nên đế đô xưng Lục gia là Phò mã Lục gia.
Còn vị đại Phò mã chính là Lục Văn Thao, trưởng tử của Nam Phong Bá.
Lục Văn Thao năm đó cũng là nhị giáp tiến sĩ, được Phượng Cảnh Kiền kén rể cho ái nữ của mình, có xuất thân hào môn như Lục Văn Thao lại biết phấn đấu tiến bộ thì thật sự hiếm thấy. Phượng Cảnh Kiền vừa gặp liền thích, chọn làm ái tế.
Nay Lục Văn Thao làm tam phẩm hữu Thị lang của Hình Bộ trong triều, xem như có tiền đồ.
Thân là Hoàng đế, Minh Trạm cũng hiểu rõ quyền quý của đế đô, vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.
Đương nhiên việc này phải quy công cho Nguyễn Hồng Phi đã chỉ dạy.
Trước đây Minh Trạm có nghe đến vị Lục bát gia này nhưng chưa gặp mặt.
Lục bát gia tục danh là Văn Tuyên, hoàn toàn không có công danh, lại không làm đương sai, theo lý mà nói thì gắn chữ Văn vào tên của lão bát đúng là làm nhục chữ này.
Minh Trạm cau mày nói, “Lục lão bát vốn là người của Bá phủ, vậy mà lại ra ngoài mở tửu lâu hay sao?”
Người nam nhân vừa trả lời Minh Trạm hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Minh Trạm, thấy vóc dáng của Minh Trạm không cao, tuổi còn trẻ, có lẽ là công tử nhà nào đó, không biết sự đời cũng là điều dễ hiểu, bèn phản đối, “Tửu lâu này do bất kỳ nô tài nào trong Lục gia đứng trên danh nghĩa cũng được mà.”
Việc này Minh Trạm làm sao lại không biết, lắc đầu nói, “Ý của ta là tửu lâu không do Lục lão bát đứng tên thì e rằng tội này khó phán định.”
“Không biết Lục bát gia đắc tội ai…” Người nọ cảm thán rồi mỉm cười lắc đầu, chắp tay về phía Minh Trạm rồi tự xoay người rời đi.
Lục lão bát có đức hạnh như vậy thì đương nhiên đắc tội không ít người.
Bất quá nghĩ kỹ lại thì gần đây Lục lão bát đúng là đắc tội một người mà hắn không thể đảm đương nổi: Thượng thư Lý Phiên Viện, Lâm Vĩnh Thường.
Chuyện này rốt cục có phải do Lâm Vĩnh Thường làm hay không thì chẳng có ai có chứng cớ. Chẳng qua việc Trầm Chuyết Ngôn lén lút tìm hiểu lại khiến Lâm Vĩnh Thường mắng cho đầy mặt toàn nước miếng, nếu không phải Trầm Chuyết Ngôn chạy nhanh thì e rằng đã bị làm thịt.
Trầm Chuyết Ngôn nghĩ đến chuyện này thì đương nhiên người khác cũng nghĩ như vậy.
Tuy Lục Văn Thao tức giận đệ đệ làm việc không quang minh chính đại, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, nhưng vẫn chưa để mất phong thái, chỉ phân phó nhị đệ Lục Văn Thi, “Nô tài làm bậy liên lụy chủ tử. Ngươi đến Phủ doãn đế đô hỏi thăm một chút, Văn Tuyên và Minh Nguyệt lâu không có chút quan hệ nào, vì sao Phủ doãn đế đô lại đi bắt người?”
Lục Văn Thi cảm thấy mất mặt, thầm oán, “Lão bát thật sự không muốn sống nữa, bên ngoài nuôi hai người còn chưa đủ, bây giờ còn dám ra tay với người khác, hắn tưởng hiện tại vẫn như xưa hay sao? Hay là thể diện của hắn còn lớn hơn biểu ca của Vĩnh Ninh Hầu?”
“Trước tiên mang người trở về rồi nói sau.” Lục Văn Thao cũng không thể bỏ mặc Lục lão bát, trước tiên chưa kể Lục lão bát là thân đệ của mình, nếu Lục lão bát bị đưa đến pháp trường để thiến thì người của Lục gia không cần đem mặt ló ra ngoài nữa, “Với lại đi hỏi thăm nội tình về tên thư sinh được Ngụy lão nhị cứu lần trước đi.”
Lục Văn Thao xưa nay không đánh khi chưa chuẩn bị ổn thỏa, từ khi Lục lão bát bị bắt đến Phủ doãn đế đô thì Lục Văn Thao đã thẩm vấn hạ nhân bên cạnh Lục lão bát, đương nhiên biết được chuyện tốt mà Lục lão bát đã làm!
Giờ khắc này Lâm Vĩnh Thường cũng cảm thấy oan uổng, càng bực bội mà đuổi điệt nhi lắm chuyện của mình ra ngoài.
Thật ra hắn cũng định làm một chút gì đó để răn Lục lão bát một chút, nhưng cũng không nhanh như vậy, cũng không cần dùng thủ đoạn rõ ràng trực tiếp như thế để nhằm vào Lục lão bát.
Quả nhiên buổi tối người của Lục gia tìm đến cửa nhận tội.
Lâm Vĩnh Thường nói thẳng, “Lâm mỗ không liên quan đến chuyện của quý phủ công tử.”
Lục Văn Thi trước tiên nhận tội thay đệ đệ, “Bát đệ nhà ta thật sự hồ đồ, thỉnh Lâm đại nhân đừng chấp nhặt với hắn. Văn Thi tới đây chỉ vì tạ tội. Đợi chuyện của bát đệ xử lý thỏa đáng thì nhất định sẽ để hắn đích thân đến quý phủ tạ tội với điệt nhi của Lâm đại nhân.”
“Không cần, nhìn thấy bát công tử của quý phủ đã gặp báo ứng, một chút bực tức mà điệt nhi của ta chuốc lấy cũng không cần phải so đo nữa.” Lâm Vĩnh Thường không hề nể mặt Lục Văn Thi, thản nhiên nói, “Nếu Lục nhị gia biết là ai trừ họa thay đế đô thì vui lòng nói cho Lâm mỗ, Lâm mỗ sẽ tạ ơn đại lễ.”
Lục Văn Thi nhất thời đỏ mặt, Lâm Vĩnh Thường thẳng thừng bưng trà tiễn khách.
Lục Văn Thi bị mất thể diện, về nhà liền thương nghị với đại ca.
Lục Văn Thao cau mày, đập tay xuống nhuyễn tháp rồi thở dài, “Xem ra không phải Lâm gia xuất thủ.”
“Ca ca, có lẽ Lâm Vĩnh Thường lừa gạt cũng không chừng?”
“Ngươi không biết, khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử thì có một thói quen chính là, nếu đã không ra tay thì thôi, hễ ra tay sẽ cắn chết người.” Lục Văn Thao nheo mắt lại, “Ngươi đi lần này, tuy rằng mất mặt nhưng ít nhất Lâm Vĩnh Thường sẽ không bỏ đá xuống giếng.”
Lục Văn Thi nói, “Ta thấy Lâm Vĩnh Thường cũng không hiền lành gì cho cam.”
“Hiền lành hay không thì sau này hẵng nói.” Lục Văn Thao khẽ ngắt nhẹ mi tâm, “Lâm gia muốn khoanh tay ngồi nhìn, như vậy cũng tốt. Lâm gia không nhúng tay vào thì chúng ta mới dễ dàng lôi người đứng sau vụ này ra ánh sáng. Nhị đệ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Bát đệ một chút.”
Ngược lại với đại Phò mà Lục Văn Thao đang sứt đầu mẻ trán thì Lục Văn Mộc lại xuôi chèo mát mái.
Từ khi Minh Nhã bị khó sinh ở phu gia thì phủ Công chúa của nàng là phủ đệ đầu tiên được xây dựng hoàn thành, sau đó lập tức đưa trượng phu Lục Văn Mộc dọn nhà.
Phủ của đại Công chúa đương nhiên hơn hẳn phủ của Quận vương.
Chuyện Minh Nhã khó sinh làm cho ấn tượng của Minh Trạm đối với Lục Văn Mộc giảm xuống âm độ. Minh Trạm xưa nay luôn cho rằng: Nam nhân khiến lão bà chịu khổ tuyệt đối không phải nam nhân tốt.
Huống chi nam nhân này lại là muội phu của mình.
Trong vài vị Phò mã thì Phùng Thiệu Minh được Minh Trạm coi trọng nhất; Phò mã Ôn Trường Phong của tam Công chúa cũng dần dần lọt vào mắt của Minh Trạm; xưa nay Lục Văn Thao rất biết luồn cuối; người ít tiếng tăm nhất chính là Triện Thiếu Hi, Phò mã của nhị Công chúa, vì thân mình không được tốt nên luôn ở trong nhà tịnh dưỡng.
Lục Văn Mộc vốn đang lên như diều gặp gió, vì chuyện Lục gia tranh sản nghiệp tranh tước vị mà Minh Trạm đánh cho Lục gia mất hết thể diện, còn thẳng tay đoạt đi chức vụ của Lục Văn Mộc. Lục Văn Mộc đành ở phủ Công chúa hầu hạ Công chúa ở cử, Minh Nhã thông minh thấu hiểu, đương nhiên hiểu được nỗi lo trong lòng của trượng phu.
Nay thân thể của Minh Nhã dần dần hồi phục, thường dẫn theo hài nhi đến thỉnh an Vệ thái hậu. Minh Nhã sinh tiểu hài nhi này cũng không có gì xinh đẹp, bất quá đứa nhỏ này phát triển khá tốt, Vệ thái hậu nhìn thấy liền vui vẻ. Theo lý thuyết Minh Trạm và Minh Nhã cũng không phải thân huynh muội, nhưng thần kỳ ở chỗ đứa nhỏ này có vài phần tương tự Minh Trạm.
Vệ thái hậu rất thích tiểu hài nhi này, tuy Minh Trạm khó chịu với muội phu nhưng nhìn thấy muội muội và điệt nhi thì vẫn rất cao hứng, còn thuận tiện đặt tên cho tiểu hài nhi này: Lục Thiên Gia.
Minh Nhã có bản lĩnh của Minh Nhã.
Mỗi ngày muội muội đưa điệt nhi đến trước mặt, hiện tại Lục Văn Mộc rất nhàn nhã, làm trượng phu và phụ thân còn ôn nhu chu toàn hơn cả Phùng Thiệu Minh. Tuy rằng Minh Nhã không nhắc đến trượng phu nhưng Minh Trạm cũng không lãnh đạm với Lục Văn Mộc quá lâu.
Lục Văn Mộc vừa bước ra khỏi nha môn thì liền nhìn thấy tùy tùng Chu Vân ở bên cạnh Lục Văn Thao tươi cười tiến đến thỉnh an, “Nô tài thỉnh an Mộc lão gia, lão gia nhà nô tài thỉnh ngài có nhàn rỗi thì đi sang uống rượu một chút.”
…………
Định lập tức về nhà.
Thật là khốn nạn mà.
Minh Trạm định chạy nhưng chưa kịp thì Trưởng quản của phủ Công chúa đã bẩm báo: Điện hạ, Vạn tuế gia đến đây.
Phúc Xương đại trưởng công chúa nhan sắc tiều tụy, chân tay luống cuống lộ ra sự thất thố, tựa như nông dân chưa từng được diện kiến long nhan. Trong khi Đỗ Như Mai lại gào khóc một trận kinh thiên động địa.
Lúc này thật sự là muốn đi cũng không được.
Minh Trạm dành phải để người trong phủ Công chúa hành lễ, hắn cũng không để ý đến Đỗ Như Mai đang thất lễ, chỉ tiến lên đỡ lấy bá bá đáng thương rồi ôn hòa nói, “Thời tiết bên ngoài có chút oi bức, ta dìu bá bá vào nhà ngồi một lúc.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa thút thít, “Khiến bệ hạ chê cười rồi.”
Minh Trạm vào trong phòng an tọa, hạ nhân phủ Công chúa bưng trà lên, Minh Trạm uống hai ngụm, nghe được vài tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo liền trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
“Nếu bá bá nhìn trúng ai, mà biểu tỷ cũng nguyện ý gả cho thì cứ nói với trẫm.” Minh Trạm có chút thương cảm thay cho Đỗ Như Mai đang điên cuồng, tuy Đỗ Như Mai nổi tiếng là nữ nhân chanh chua đanh đá, bất quá cổ đại nữ nhân bị chữ trinh tiết khắc sâu vào đầu, nàng thà rằng đi đồng tính cũng không chịu ra ngoài tìm nam nhân khác, thật sự vừa đáng buồn lại đáng tiếc.
Tuy Minh Trạm cho rằng có quan hệ đồng tính ngoài luồng thì cũng là ngoại tình, bất quá cổ nhân lại không nghĩ như vậy.
Phúc Xương đại trưởng công chúa lau nước mắt, nói một cách cảm kích, “Tạ ơn bệ hạ.” Dừng lại một chút, Phúc Xương đại trưởng công chúa thở dài, “Chẳng qua nàng như vậy thì còn xứng với ai nữa đây?”
“Rồi sẽ có người thích hợp thôi.” Minh Trạm cũng không thích tự mình đi làm mai, tuy rằng cảm thấy Đỗ Như Mai rất đáng thương, nhưng mấu chốt là nàng ta không chỉ là một nữ nhân đanh đá mà nữ nhân này lại còn đồng tính, nhất là đã có ý trung nhân. Nữ nhân như vậy mà ban cho người ta thì người ta sẽ thầm chửi mụ nó ngay lập tức.
Xưa nay Minh Trạm luôn có cách lườn lách, hắn không muốn nhận lời của Phúc Xương đại trưởng công chúa! Huống chi trong xã hội này, với thân phận địa vị của hắn, chưa trực tiếp răn dạy Đỗ Như Mai không tuân thủ phụ đức đã là khoan dung lắm rồi.
Phúc Xương đại trưởng công chúa vô cùng u sầu, Minh Trạm nói, “Nếu không để trẫm hỏi Thừa Ân Công một chút, nếu Thừa Ân Công phu nhân nguyện ý thì cứ để cho nàng và biểu tỷ sống chung, có được không?”
“Không không không.” Phúc Xương đại trưởng công chúa không ngờ Minh Trạm lại nói ra chủ ý thối nát như vậy, lập tức liên mồm từ chối, “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể. Nếu truyền ra ngoài thì Đỗ gia và Ngụy gia còn mặt mũi gì nữa? Không nói Như Mai, phu nhân của Thừa Ân Công còn là mẫu thân của Thụy vương phi nữa mà.” Thụy vương phi lại là mẫu thân của hoàng tôn.
“Nếu các nàng có tình cảm với nhau thì cũng không còn cách nào khác.”
Lời nói bình tĩnh của Minh Trạm khiến Phúc Xương đại công chúa mất hồn, thậm chí tư tưởng khai sáng của Minh Trạm quả thật làm cho Phúc Xương đại trưởng công chúa á khẩu không thể trả lời, cũng không còn tâm tư thỉnh cầu Minh Trạm làm mối nữa.
Không khí của phủ Công chúa thật sự không được tốt lắm, Minh Trạm và Phúc Xương đại trưởng công chúa nói mấy câu, lại đi thăm Đỗ Như Phương, tiện thể an ủi Đỗ Như Phương, “Cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, trẫm biết rõ phẩm cách của ngươi. Trẫm sẽ giữ lại vị trí Đại lý tự khanh cho ngươi.”
Tuy rằng Đỗ Như Phương vẫn có chút suy yếu nhưng nghe thấy lời này của Minh Trạm thì hắn rốt cục an tâm.
Phủ Công chúa ầm ĩ bát nháo, Minh Trạm thăm Đỗ Như Phương xong liền cùng Nguyễn Hồng Phi vội vàng cáo từ Phúc Xương đại trưởng công chúa.
Khi trải qua phố Chu Tước thì bất chợt nhìn thấy quan binh đế đô đang bao vây một tửu lâu, một hán tử mặc cẩm y đang giơ chân mắng to, “Điền lão ngũ, ngươi đừng bày ra bộ dáng tác phong đáng tởm như vậy, vô duyên vô cớ dám phong tỏa tửu lâu của ta, sáng mai ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nhận tội với gia!”
Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa vung tay lên, “Bịt mồm hắn lại!”
Miệng của hán tử cẩm y bị bịt kín, những tiếng điên cuồng gào mắng trở thành những từ ô ô ô.
Sau khi mọi thứ trở nên thanh tĩnh thì một nha sai cất cao giọng đối với dân chúng đang xem náo nhiệt, “Có người đến Phủ doãn đế đô báo án, trong Minh Nguyệt lâu có kẻ khả nghi dùng thuốc mê gây án. Phủ doãn đế đô ngầm điều tra nghe ngóng, Minh Nguyệt lâu xác thực có hiềm nghi, ấn theo luật mà niêm phong! Dẫn đi!”
Minh Trạm nhìn đám nha sai rời đi, không ít người xem náo nhiệt đều chỉ trỏ vào tửu lâu, Minh Trạm bèn cười nói với Nguyễn Hồng Phi, “Địa vị của lão bản ở tửu lâu này cũng không nhỏ, dính dáng đến vụ án mà còn dám nhảy cẫng lên để mắng Phủ doãn đế đô.”
“Tiểu ca nói đúng rồi, đây là Lục bát gia của Lục gia nhà Phò mã, là thân đệ đệ của đại Phò mã.” Trong đó có một người đứng ra giải thích nghi vấn, thấy đoàn người của Minh Trạm ăn mặc đẹp đẽ cầu kỳ, bèn mỉm cười một cách hòa hảo.
Nói đến Lục gia nhà Phò mã, Minh Trạm tuyệt đối không xa lạ, Minh Nhã được gả cho đệ tử Lục gia. Đương nhiên Lục gia này và Lục gia kia quả thật có chút quan hệ thân thích.
Mặc dù đều là gia tộc có công lao hiển hách, nhưng nếu so sánh phu gia của Minh Nhã là nhất đẳng tướng quân Lục gia, cùng với phu gia của đại công chúa: trưởng nữ của Phượng Cảnh Kiền là Nam Phong Bá Lục gia thì vẫn có chút chênh lệch. Nam Phong Bá là phủ đệ Bá Tước, gia nghiệp thịnh vượng, đương nhiên Lục tướng quân phủ không thể sánh bằng.
Bất quá từ khi Lục tướng quân phủ thú Minh Nhã, Minh Nhã được phong làm Công chúa, kết quả là thê vinh phu quý, trượng phu Lục Văn Mộc đương nhiên trở thành Phò mã. Lục tướng quân phủ có một Phò mã, tuy đại Công chúa là trưởng nữ của Phượng Cảnh Kiền nhưng Minh Nhã lại là muội muội cùng cha với Minh Trạm, vì vậy địa vị của Lục tướng quân phủ nhanh chóng thăng cấp trong giới quyền quý ở đế đô, từ tam đẳng thành nhị đẳng.
Vì phủ Bá tước và Tướng quân phủ có chung dòng họ, lại có hai nhị Phò mã cho nên đế đô xưng Lục gia là Phò mã Lục gia.
Còn vị đại Phò mã chính là Lục Văn Thao, trưởng tử của Nam Phong Bá.
Lục Văn Thao năm đó cũng là nhị giáp tiến sĩ, được Phượng Cảnh Kiền kén rể cho ái nữ của mình, có xuất thân hào môn như Lục Văn Thao lại biết phấn đấu tiến bộ thì thật sự hiếm thấy. Phượng Cảnh Kiền vừa gặp liền thích, chọn làm ái tế.
Nay Lục Văn Thao làm tam phẩm hữu Thị lang của Hình Bộ trong triều, xem như có tiền đồ.
Thân là Hoàng đế, Minh Trạm cũng hiểu rõ quyền quý của đế đô, vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.
Đương nhiên việc này phải quy công cho Nguyễn Hồng Phi đã chỉ dạy.
Trước đây Minh Trạm có nghe đến vị Lục bát gia này nhưng chưa gặp mặt.
Lục bát gia tục danh là Văn Tuyên, hoàn toàn không có công danh, lại không làm đương sai, theo lý mà nói thì gắn chữ Văn vào tên của lão bát đúng là làm nhục chữ này.
Minh Trạm cau mày nói, “Lục lão bát vốn là người của Bá phủ, vậy mà lại ra ngoài mở tửu lâu hay sao?”
Người nam nhân vừa trả lời Minh Trạm hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Minh Trạm, thấy vóc dáng của Minh Trạm không cao, tuổi còn trẻ, có lẽ là công tử nhà nào đó, không biết sự đời cũng là điều dễ hiểu, bèn phản đối, “Tửu lâu này do bất kỳ nô tài nào trong Lục gia đứng trên danh nghĩa cũng được mà.”
Việc này Minh Trạm làm sao lại không biết, lắc đầu nói, “Ý của ta là tửu lâu không do Lục lão bát đứng tên thì e rằng tội này khó phán định.”
“Không biết Lục bát gia đắc tội ai…” Người nọ cảm thán rồi mỉm cười lắc đầu, chắp tay về phía Minh Trạm rồi tự xoay người rời đi.
Lục lão bát có đức hạnh như vậy thì đương nhiên đắc tội không ít người.
Bất quá nghĩ kỹ lại thì gần đây Lục lão bát đúng là đắc tội một người mà hắn không thể đảm đương nổi: Thượng thư Lý Phiên Viện, Lâm Vĩnh Thường.
Chuyện này rốt cục có phải do Lâm Vĩnh Thường làm hay không thì chẳng có ai có chứng cớ. Chẳng qua việc Trầm Chuyết Ngôn lén lút tìm hiểu lại khiến Lâm Vĩnh Thường mắng cho đầy mặt toàn nước miếng, nếu không phải Trầm Chuyết Ngôn chạy nhanh thì e rằng đã bị làm thịt.
Trầm Chuyết Ngôn nghĩ đến chuyện này thì đương nhiên người khác cũng nghĩ như vậy.
Tuy Lục Văn Thao tức giận đệ đệ làm việc không quang minh chính đại, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, nhưng vẫn chưa để mất phong thái, chỉ phân phó nhị đệ Lục Văn Thi, “Nô tài làm bậy liên lụy chủ tử. Ngươi đến Phủ doãn đế đô hỏi thăm một chút, Văn Tuyên và Minh Nguyệt lâu không có chút quan hệ nào, vì sao Phủ doãn đế đô lại đi bắt người?”
Lục Văn Thi cảm thấy mất mặt, thầm oán, “Lão bát thật sự không muốn sống nữa, bên ngoài nuôi hai người còn chưa đủ, bây giờ còn dám ra tay với người khác, hắn tưởng hiện tại vẫn như xưa hay sao? Hay là thể diện của hắn còn lớn hơn biểu ca của Vĩnh Ninh Hầu?”
“Trước tiên mang người trở về rồi nói sau.” Lục Văn Thao cũng không thể bỏ mặc Lục lão bát, trước tiên chưa kể Lục lão bát là thân đệ của mình, nếu Lục lão bát bị đưa đến pháp trường để thiến thì người của Lục gia không cần đem mặt ló ra ngoài nữa, “Với lại đi hỏi thăm nội tình về tên thư sinh được Ngụy lão nhị cứu lần trước đi.”
Lục Văn Thao xưa nay không đánh khi chưa chuẩn bị ổn thỏa, từ khi Lục lão bát bị bắt đến Phủ doãn đế đô thì Lục Văn Thao đã thẩm vấn hạ nhân bên cạnh Lục lão bát, đương nhiên biết được chuyện tốt mà Lục lão bát đã làm!
Giờ khắc này Lâm Vĩnh Thường cũng cảm thấy oan uổng, càng bực bội mà đuổi điệt nhi lắm chuyện của mình ra ngoài.
Thật ra hắn cũng định làm một chút gì đó để răn Lục lão bát một chút, nhưng cũng không nhanh như vậy, cũng không cần dùng thủ đoạn rõ ràng trực tiếp như thế để nhằm vào Lục lão bát.
Quả nhiên buổi tối người của Lục gia tìm đến cửa nhận tội.
Lâm Vĩnh Thường nói thẳng, “Lâm mỗ không liên quan đến chuyện của quý phủ công tử.”
Lục Văn Thi trước tiên nhận tội thay đệ đệ, “Bát đệ nhà ta thật sự hồ đồ, thỉnh Lâm đại nhân đừng chấp nhặt với hắn. Văn Thi tới đây chỉ vì tạ tội. Đợi chuyện của bát đệ xử lý thỏa đáng thì nhất định sẽ để hắn đích thân đến quý phủ tạ tội với điệt nhi của Lâm đại nhân.”
“Không cần, nhìn thấy bát công tử của quý phủ đã gặp báo ứng, một chút bực tức mà điệt nhi của ta chuốc lấy cũng không cần phải so đo nữa.” Lâm Vĩnh Thường không hề nể mặt Lục Văn Thi, thản nhiên nói, “Nếu Lục nhị gia biết là ai trừ họa thay đế đô thì vui lòng nói cho Lâm mỗ, Lâm mỗ sẽ tạ ơn đại lễ.”
Lục Văn Thi nhất thời đỏ mặt, Lâm Vĩnh Thường thẳng thừng bưng trà tiễn khách.
Lục Văn Thi bị mất thể diện, về nhà liền thương nghị với đại ca.
Lục Văn Thao cau mày, đập tay xuống nhuyễn tháp rồi thở dài, “Xem ra không phải Lâm gia xuất thủ.”
“Ca ca, có lẽ Lâm Vĩnh Thường lừa gạt cũng không chừng?”
“Ngươi không biết, khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử thì có một thói quen chính là, nếu đã không ra tay thì thôi, hễ ra tay sẽ cắn chết người.” Lục Văn Thao nheo mắt lại, “Ngươi đi lần này, tuy rằng mất mặt nhưng ít nhất Lâm Vĩnh Thường sẽ không bỏ đá xuống giếng.”
Lục Văn Thi nói, “Ta thấy Lâm Vĩnh Thường cũng không hiền lành gì cho cam.”
“Hiền lành hay không thì sau này hẵng nói.” Lục Văn Thao khẽ ngắt nhẹ mi tâm, “Lâm gia muốn khoanh tay ngồi nhìn, như vậy cũng tốt. Lâm gia không nhúng tay vào thì chúng ta mới dễ dàng lôi người đứng sau vụ này ra ánh sáng. Nhị đệ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Bát đệ một chút.”
Ngược lại với đại Phò mà Lục Văn Thao đang sứt đầu mẻ trán thì Lục Văn Mộc lại xuôi chèo mát mái.
Từ khi Minh Nhã bị khó sinh ở phu gia thì phủ Công chúa của nàng là phủ đệ đầu tiên được xây dựng hoàn thành, sau đó lập tức đưa trượng phu Lục Văn Mộc dọn nhà.
Phủ của đại Công chúa đương nhiên hơn hẳn phủ của Quận vương.
Chuyện Minh Nhã khó sinh làm cho ấn tượng của Minh Trạm đối với Lục Văn Mộc giảm xuống âm độ. Minh Trạm xưa nay luôn cho rằng: Nam nhân khiến lão bà chịu khổ tuyệt đối không phải nam nhân tốt.
Huống chi nam nhân này lại là muội phu của mình.
Trong vài vị Phò mã thì Phùng Thiệu Minh được Minh Trạm coi trọng nhất; Phò mã Ôn Trường Phong của tam Công chúa cũng dần dần lọt vào mắt của Minh Trạm; xưa nay Lục Văn Thao rất biết luồn cuối; người ít tiếng tăm nhất chính là Triện Thiếu Hi, Phò mã của nhị Công chúa, vì thân mình không được tốt nên luôn ở trong nhà tịnh dưỡng.
Lục Văn Mộc vốn đang lên như diều gặp gió, vì chuyện Lục gia tranh sản nghiệp tranh tước vị mà Minh Trạm đánh cho Lục gia mất hết thể diện, còn thẳng tay đoạt đi chức vụ của Lục Văn Mộc. Lục Văn Mộc đành ở phủ Công chúa hầu hạ Công chúa ở cử, Minh Nhã thông minh thấu hiểu, đương nhiên hiểu được nỗi lo trong lòng của trượng phu.
Nay thân thể của Minh Nhã dần dần hồi phục, thường dẫn theo hài nhi đến thỉnh an Vệ thái hậu. Minh Nhã sinh tiểu hài nhi này cũng không có gì xinh đẹp, bất quá đứa nhỏ này phát triển khá tốt, Vệ thái hậu nhìn thấy liền vui vẻ. Theo lý thuyết Minh Trạm và Minh Nhã cũng không phải thân huynh muội, nhưng thần kỳ ở chỗ đứa nhỏ này có vài phần tương tự Minh Trạm.
Vệ thái hậu rất thích tiểu hài nhi này, tuy Minh Trạm khó chịu với muội phu nhưng nhìn thấy muội muội và điệt nhi thì vẫn rất cao hứng, còn thuận tiện đặt tên cho tiểu hài nhi này: Lục Thiên Gia.
Minh Nhã có bản lĩnh của Minh Nhã.
Mỗi ngày muội muội đưa điệt nhi đến trước mặt, hiện tại Lục Văn Mộc rất nhàn nhã, làm trượng phu và phụ thân còn ôn nhu chu toàn hơn cả Phùng Thiệu Minh. Tuy rằng Minh Nhã không nhắc đến trượng phu nhưng Minh Trạm cũng không lãnh đạm với Lục Văn Mộc quá lâu.
Lục Văn Mộc vừa bước ra khỏi nha môn thì liền nhìn thấy tùy tùng Chu Vân ở bên cạnh Lục Văn Thao tươi cười tiến đến thỉnh an, “Nô tài thỉnh an Mộc lão gia, lão gia nhà nô tài thỉnh ngài có nhàn rỗi thì đi sang uống rượu một chút.”
…………