Nước mắt chính là vụ khí lợi hại nhất của nữ nhân.
Bằng không cũng không thể có câu, nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ.
Nhưng mà có người biết cách khóc, lại khóc đúng lúc, như vậy có thể phát huy ra vô số tác dụng. Có vài người không biết cách khóc, ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có lý do để khóc, đừng nói đến công dụng của nước mắt, e rằng còn có thể khiến người ta sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét, tạo nên tác dụng ngược.
Ngô Uyển là người thông minh, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Bất quá ấn tượng của Minh Trạm đối với Ngô Uyển là kiên cường, còn trội hơn cả thông minh.
Không thể nghi ngờ, đây là một nữ nhân cực kỳ kiên cường. Mồ côi lại không có huynh đệ tỷ muội, toàn bộ thân nhân đều đã qua đời, không còn người nào để dựa dẫm. Trong tình cảnh phụ mẫu đều qua đời, lại bị bất lương thúc phụ âm mưu đoạt gia sản, bản thân là một nữ nhân mà lại có thể mang theo vàng bạc cùng tôi tớ ngàn dặm xa xôi tìm đến đế đô để nhờ vào cữu cữu. Tiếp theo lại phát hiện cữu cữu cũng không phải người đáng tin, lại rơi xuống hắc điếm, mất đi trinh tiết, nếu nhu nhược một chút thì e rằng hiện tại mộ phần đã mọc um tùm cỏ dại.
Ngô Uyển có thể sống đến hôm nay, còn cáo trạng Lục lão bát đến công đường, nữ nhân này có trí tuệ và sự kiên nhẫn đến mức nào?
Nhưng một nữ nhân vừa trí tuệ lại kiên cường sau khi thuật lại cuộc đời gặp đủ loại bất hạnh của mình thì liền lẳng lặng rơi lệ, đặc biệt khiến người ta chua xót thông cảm và đau lòng.
Minh Trạm cảm thán một hồi rồi hỏi, “Thứ cho trẫm nói thẳng, Ngô cô nương, có phải ngươi có ý cùng Lục lão bát thành thân hay không, cho hài tử trong bụng một danh phận?” Không chỉ Minh Trạm hỏi như vậy mà e rằng rất nhiều người đều sẽ nghĩ như vậy.
Sự kiên cường của Ngô Uyển vượt xa sức tưởng tượng của Minh Trạm, nàng trấn tĩnh nói, “Chỉ cầu bệ hạ cho dân nữ một công đạo. Về phần Lục lão bát, nếu nữ nhân trong thiên hạ bị người ta làm bẩn sự trong sạch mà phải gả cho kẻ đó thì trên đời chẳng phải là đầy cầm thú đi nghênh ngang trên đường hay sao? Cho dù dân nữ chỉ là nữ nhân yếu đuối nhưng cũng khinh thường nếu phải làm như vậy.”
“Thế này, cô nương cứ về nhà an tâm mà tịnh dưỡng, trẫm sẽ lệnh cho Điền Vãn Hoa bảo hộ sự an toàn của cô nương.” Minh Trạm nói, “Cô nương cũng chớ xem thường sinh tử, phụ mẫu của ngươi đã qua đời, gia sản đương nhiên là của ngươi. Lời này trẫm nói thì hiển nhiên là giữ lời.”
“Dân nữ tạ long ân của bệ hạ.” Ngô Uyển dập đầu, cúi mắt nhìn xuống đất, “Dân nữ quyên góp ngân lượng cũng là thật lòng, thỉnh bệ hạ chấp thuận.”
Minh Trạm tiến lên nâng dậy Ngô Uyển rồi thở dài, “Con đường của ngươi còn rất dài, đừng nói với trẫm những lời này nữa. Mong rằng ngươi có thể yên ổn sống tốt, ngươi xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc.”
Đôi mắt của Ngô Uyển đột nhiên đỏ lên, nuốt xuống nước mắt, cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, há miệng hít sâu một một hơi rồi nhẹ giọng nói, “Dạ, dân nữ nhớ kỹ.”
Đã có người an bài việc bảo vệ cho Ngô Uyển, Điền Vãn Hoa nhận được khẩu dụ của Minh Trạm, cũng không ngờ Ngô Uyển lại thần thông quảng đại như thế, có thể tới ngự tiền báo án.
Ngô Uyển về nhà, mệt mỏi kiệt sức.
Không phải mệt thân mà là mệt tâm.
Nàng cũng không biết dung mạo của Minh Trạm, càng không biết hôm nay lại có ngự giá đích thân tiến đến Thiện Nhân đường. Chỉ nghe rằng Thiện Nhân đường là do Thái hậu đề xướng, nàng vốn tính làm một vố cá chết lưới rách, dùng hết ngân lượng cũng muốn đem thanh danh đưa đến trước mặt Vệ thái hậu. Chỉ có như vậy thì Lục gia mới không dám làm xằng làm bậy đối với nàng.
Nhưng mà kế hoạch một khi hành động thì không chỉ đơn giản có thể dựa vào dũng khí mới có thể làm được.
Từ khi biết được ngày thẩm án bị dời lại thì nàng liền đến Thiện Nhân đường. Ngồi ở Thiện Nhân đường ước chừng một canh giờ cũng không thể hạ quyết tâm phá thai. Khi nhìn thấy đoàn người của Minh Trạm tiến vào, trên mặt của các ngự y có một loại thần sắc gọi là kinh hoàng khiến cho Ngô Uyển để ý, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến việc đế đô thỉnh thoảng đồn đãi việc Hoàng đế bệ hạ thích cải trang đi tuần. Vì vậy mới tùy tiện tiến lên, coi như liều mạng một phen.
May mắn là nàng thành công.
Ngô Uyển dựa vào chiếc đệm mềm, bên trong không có một bóng người, nàng vui sướng cong lên khóe môi, khóe mắt lại trào ra hai hàng lệ vô tận.
Nghe nha đầu Lan Tâm vào cửa hồi bẩm: Tiểu thư, Phủ doãn đế đô Điền đại nhân đến.
Lan Tâm nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Ngô Uyển rồi nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tiểu thư, chúng ta bình an rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận tổn thương ánh mắt.”
“Ta ra ngoài xem sao.”
Ngô Uyển làm việc rất chu đáo, nàng khách khí nói lời cảm tạ đối với Điền đại nhân, Điền Vãn Hoa không khỏi quan sát Ngô Uyển vài lần, ôn hòa nói, “Bổn quan phụng thánh lệnh, an bài người bảo hộ phủ đệ của Ngô cô nương. Ngô cô nương có thể yên tâm, vụ án đến đây là chấm dứt, sẽ không có bất cứ người nào mà Ngô cô nương không thích đến quấy rầy sự thanh tĩnh của Ngô cô nương nữa.”
“Đa tạ Điền đại nhân.” Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, “Tánh mạng của cả nhà dân nữ đều giao phó trong tay của đại nhân.”
Điền Vãn Hoa thật sự không tiện nhiều lời đối với một nữ nhân mang thai mà chưa thành thân, sau khi an bài thủ vệ xong xuôi thì liền cáo từ mà đi.
Ngô Uyển lệnh cho quản gia Ngô bá mang sang một mâm ngân lượng cho thủ lĩnh thủ vệ, xem như trả phí vất vả, lại sai người mỗi ngày giết gà giết dê chiêu đãi đám quan binh này.
Phái người an bài chuyện của Ngô Uyển xong, trên đường quay về biệt viện, Minh Trạm nói đến chuyện Ngô Uyển gặp phải cho Vệ thái hậu và Thái hoàng thái hậu nghe.
Thái hoàng thái hậu không có tâm cơ cho nên trong lòng chỉ có căm phẫn, “Lục gia này đáng bị thiên đao vạn quả, làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, khuê nữ người ta đang yên đang lành lại bị hủy hoại thanh danh. Hoàng thượng, ngươi cũng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng. Hầy, khuê nữ kia đã có thai, làm sao mới tốt đây? Nếu để ai gia nói thì không bằng cho hai người thành thân, cũng vì tương lai của tiểu hài tử.” Nói đến cuối cùng thì cũng có vài phần mềm lòng.
Minh Trạm biết Thái hoàng thái hậu là người mềm lòng. Trong khi Vệ thái hậu thì im lặng không lên tiếng.
Minh Trạm mỉm cười, “Ta cũng hỏi Ngô cô nương, nào ngờ Ngô cô nương có chết cũng không chịu.” Bèn nói ra những lời Ngô Uyển đã nói.
Thái hoàng thái hậu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói, “Thật là kiên cường.” Kế đến cũng không để ư đến chuyện này.
Tổ tôn ba người nhàn nhã trò chuyện, trong khi Lục gia lại đang nổi lên gợn sóng kinh thiên. Cho dù Lục Văn Thao thần cơ diệu toán như thế nào thì hắn cũng không ngờ Ngô Uyển lại có bản lĩnh thông thiên này!
Hắn vừa mới đụng đến bóng dáng của Ngô Uyển thì Ngô Uyển đã cáo ngự tiền rồi về nhà, trước cửa nhà có một đội quan binh của Phủ doãn đế đô. Sau đó lại nghe ngóng chuyện hôm nay Ngô Uyển đã làm, Lục Văn Thao rét run roàn thân, như bị nhét vào hàn băng, không khỏi rùng mình.
Thật sự là một nữ nhân lợi hại nham hiểm!
Lục Văn Thao thấy sự tình không ổn, trước tiên nói với phụ mẫu, Nam Phong Bá phu nhân nhất thời không có chủ ý, nôn nóng sốt ruột rồi khóc lóc, “Chuyện này phải làm sao mới được đây? Phải làm sao mới được đây? Nàng kia, chúng ta thú nàng có được hay không? Chúng ta thay lão bát thú hỏi nàng đàng hoàng có được hay không?”
Nam Phong Bá gầm lên, “Đúng là súc sinh di họa gia môn mà! Sớm biết như thế thì khi sinh ra đã bóp chết rồi!” Lời này nói chậm đến mười tám năm, mất bò mới lo làm chuồng.
Nam Phong Bá phu nhân khóc nói, “Hiện tại nói như vậy thì có tác dụng gì nữa? Lão bát làm sao đây? Chẳng lẽ, chẳng lẽ….”Sắc mặt của Nam Phong Bá phu nhân trắng bệch, bắt lấy y mệ của nhi tử, hỏi một cách kích động, “Văn Thao, nếu đệ đệ của ngươi giống cái tên Triệu Hỉ kia thì….ta cũng không còn muốn sống nữa!”
“Mẫu thân mẫu thân, không đến mức này đâu.” Lục Văn Thao đỡ lấy cánh tay của mẫu thân, an ủi, “Mẫu thân, ít nhất thì lão bát chưa gây ra tai nạn chết người, không đến mức này đâu.”
Nghe thấy lời của trưởng tử, Nam Phong Bá phu nhân rốt cục ổn định tinh thần, cầm khăn lau lệ, “Văn Thao, chúng ta phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Có thể nhờ Công chúa tiến cung cầu tình hay không, chúng ta, chúng ta thú cô nương kia có được không?”
Nam Phong Bá là người từng trải, “Từ từ đã, trước tiên an bài một chút, Văn Thao, cô nương đó có thân nhân ở đế đô hay không? Xuất thân gia đình thế nào?”
Lục Văn Thao xem như có bản lĩnh, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã có thể điều tra rõ ràng chi tiết về Ngô Uyển, “Phụ mẫu của Ngô cô nương đều đã qua đời, ở đế đô có một cữu cữu, làm đương sai ở Hàn Lâm, họ Chúc, Chúc Ngọc Lương. Chúc đại nhân ở trong con phố Bạch Tuyết, Ngô cô nương thì ở tại phố Lưu Ly.”
Nam Phong Bá nói với lão thê, “Nàng an bài sẵn rồi cùng ta xuất môn đến bái phỏng quý phủ của Chúc đại nhân. Phụ mẫu của Ngô cô nương đã mất, cữu cữu nên là người làm chủ hôn sự.” Nghĩ đến vị cô nương này cô độc một mình mà lại không ở cùng cữu gia, có lẽ quan hệ không quá thân mật, Nam Phong Bá lại hỏi, “Cho dù Chúc đại nhân không thể làm chủ thay Ngô cô nương thì ít ra cũng thỉnh Chúc đại nhân và Chúc phu nhân nói vài lời hay giúp chúng ta. Sau đó chúng ta đi cầu Ngô cô nương chấp nhận hôn sự.”
Nam Phong Bá phu nhân thấy trượng phu và nhi tử đều đã có chủ ý thì nàng cũng dần dần bình tĩnh, vội vàng vịn tay nha hoàn trở về phòng rửa mặt thay y phục.
Lão thê đi rồi, Nam Phong Bá thở dài, “Việc này đừng kinh động ngự tiền, có thể ổn thỏa thú Ngô cô nương vào phủ thì mọi chuyện đều đại cát. Bất quá ta sợ là không dễ, nữ tử này nhất định có thủ đoạn. Ngươi nói chuyện này với Công chúa thử đi, có lẽ sẽ phải phiền toái Công chúa một chút.”
Lục Văn Thao gật đầu, “Nhi tử hiểu rõ.”
Chúc hàn lâm là người có bản tính cổ hủ, thấy Nam Phong Bá đại giá quang lâm, cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Sau khi nghe Nam Phong Bá phu nhân ấp úng nói ra mọi chuyện thì nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Thứ hạ quan không biết suy xét!” Chúc hàn lâm cũng không thèm bưng trà tiễn khách, trực tiếp nghiêm mặt nói, “Ngoại sanh nữ chịu nhục như vậy, hạ quan nhất định phải lấy lại công đạo cho ngoại sanh nữ! Bá gia, phu nhân, thỉnh trở về đi! Hạ quan không nên nói thêm gì nữa, miễn cho nói năng lỗ mãng đặc tội nhị vị!”
Xưa nay Nam Phong Bá phủ cũng nổi danh ở đế đô, nay bị người ta mặt xám mày tro mà đuổi ra khỏi nhà, mặc dù có mất mặt nhưng vì chuyện này do nhi tử gây ra nên ngoại trừ yên lặng chịu đựng thì cũng không thể oán giận người ta.
Chúc hàn lâm chưa hết giận, Chúc thái thái từ trong phòng đi ra, đôi mắt khẽ chuyển, lấy khăn che mặt, khóc hai tiếng, đôi mắt ửng đỏ mà khuyên nhủ, “Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận.” Lại bưng trà hầu hạ.
Chúc hàn lâm đập bàn hai cái, “Thiên hạ lại có một tên súc sinh táng tận lương tâm như vậy!” Lo lắng đứng dậy nói, “Ta phải đi xem ngoại sanh nữ thế nào đã.”
Chúc thái thái vội vàng ngăn cản, “Lão gia chậm đã, nghe thiếp nói một câu. Lão gia suy nghĩ cho ngoại sanh nữ nhưng cũng phải suy nghĩ đến tình cảnh của ngoại sanh nữ một chút chứ. Ngài không nghe mới vừa rồi Nam Phong Bá phu nhân nói gì sao, ngoại sanh nữ đã có thai, phải làm sao đây! Nay vụ án đã bị khởi tố, sợ rằng nửa thành cũng đã biết ngoại sanh nữ đã là người của Lục gia.”
“Lão gia cứ nôn nóng mà đi, rốt cục trong lòng không tính toán kỹ lưỡng, có thể giúp được ngoại sanh nữ hay không thì còn chưa biết chắc.” Chúc thái thái kéo trượng phu ngồi xuống ghế, từ từ khuyên nhủ, “Bàn bạc kỹ lưỡng mới là đúng đắn.”
Chúc hàn lâm thấy thê tử không hề lo lắng, nhịn không được mà giận cá chém thớt, “Lúc trước ta đã nói gả Uyển nương cho đại lang mà nàng cứ không chịu, nay Uyển nương như vậy, bảo ta làm gì còn mặt mũi mà xuống suối vàng gặp muội muội đây!”
Chúc thái thái nhất thời khóc lóc, “Thiếp đâu có ngờ ngoại sanh nữ lại gặp phải chuyện này đâu. Lão gia nghĩ lại đi, đại lang vốn lớn hơn ngoại sanh nữ bốn tuổi, ngoại sanh nữ còn ba năm để tang, rốt cục cũng không xứng đôi. Chẳng lẽ người mà thiếp muốn kết đôi cho ngoại sanh nữ là người ngoài hay sao? Đó cũng là điệt tử của thiếp mà, bằng tuổi lại xứng đôi, có gì mà không tốt? Vậy mà ngoại sanh nữ nghi ngờ thiếp, cố ý dọn ra ngoài. Nếu không phải nàng cố ý dọn ra ngoài, một khuê nữ như vậy mà còn cậy mạnh đi quản lý sản nghiệp cửa hiệu, vốn đã dư giả, cần gì phải đi luồn cúi để làm chi? Chẳng lẽ lão gia không có nữ nhi hay sao, nữ nhi của chúng ta có ai nói xuất môn liền xuất môn hay không, còn đến tửu lâu ăn uống, nếu không phải đến tửu lâu thì làm sao lại bị người ta mưu hại đến nước này!”
“Nếu lão gia chê thiếp không tốt thì cũng không sao, cứ nói thẳng ra. Thiếp làm cữu mụ, chẳng lẽ không mong nàng tốt hay sao?” Chúc thái thái càng khóc càng thương tâm.
Chúc hàn lâm không phải là người giỏi ăn nói, bị thê tử khóc đến phiền lòng, lắc lắc tay nói, “Bây giờ còn nói mấy thứ linh tinh này nữa để làm gì? Có ích gì đâu?”
“Ý thiếp là nay ngoại sanh nữ đã có cốt nhục của người ta.” Chúc thái thái thấy trượng phu chịu thua, lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Ngoại sanh nữ đã mất trong trắng, sau này còn có thể gả cho ai nữa đây. Nam Phong Bá phủ tới cửa cầu hôn như vậy, lão gia suy nghĩ một chút đi, Lục gia bát công tử, đó là nhi tử của phu nhân Nam Phong Bá, là đệ đệ của đại Phò mã.”
“Với thân phận này, cho dù là ngoại sanh nữ trước kia thì cũng không hề xứng.” Chúc thái thái nói, “Nhân duyên tốt như vậy, là phúc phận của ngoại sanh nữ. Nay ngoại sanh nữ đã chịu đủ uất ức, gả vào Bá phủ làm chính thê, đây đều là phục phận có cầu cũng không được. Lão gia cẩn thận ngẫm lại, nếu ngoại sanh nữ tiếp tục cáo trạng thì cuối cùng sẽ là cá chết lưới rách, Lục gia công tử không được ân huệ, nhưng ngoại sanh nữ thì sao, cốt nhục trong bụng thì sao, tương lai đứa nhỏ sinh ra thì ngoại sanh nữ phải giải thích với nó như thế nào, chẳng lẽ bảo rằng cha ngươi phạm tội cưỡng gian hay sao!”
Chúc thái thái nói năng liến thoắng, tiếp theo là ôm mặt khóc nức nở, “Uyển nương đáng thương của ta , thật sự là nghiệp chướng mà….Muội muội và muội phu sớm qua đời, chỉ có một viên ngọc quý trong tay, chỉ cần nghĩ đến năm xưa thiếp và muội muội hòa hảo thì trong lòng tựa như xát muối…”
Chúc thái thái rất có tài ăn nói, khóc thấm lòng người, Chúc hàn lâm ăn nói vụng về, lại là người hồ đồ, nhất thời bị Chúc thái thái khóc mềm lòng.
Cho nên đừng tưởng rằng trong xã hội tam tòng tứ đức thì nữ nhân chỉ là kẻ phụ họa cho nam nhân.
Nữ nhân có trí tuệ của nữ nhân.
………….
Bằng không cũng không thể có câu, nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ.
Nhưng mà có người biết cách khóc, lại khóc đúng lúc, như vậy có thể phát huy ra vô số tác dụng. Có vài người không biết cách khóc, ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có lý do để khóc, đừng nói đến công dụng của nước mắt, e rằng còn có thể khiến người ta sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét, tạo nên tác dụng ngược.
Ngô Uyển là người thông minh, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Bất quá ấn tượng của Minh Trạm đối với Ngô Uyển là kiên cường, còn trội hơn cả thông minh.
Không thể nghi ngờ, đây là một nữ nhân cực kỳ kiên cường. Mồ côi lại không có huynh đệ tỷ muội, toàn bộ thân nhân đều đã qua đời, không còn người nào để dựa dẫm. Trong tình cảnh phụ mẫu đều qua đời, lại bị bất lương thúc phụ âm mưu đoạt gia sản, bản thân là một nữ nhân mà lại có thể mang theo vàng bạc cùng tôi tớ ngàn dặm xa xôi tìm đến đế đô để nhờ vào cữu cữu. Tiếp theo lại phát hiện cữu cữu cũng không phải người đáng tin, lại rơi xuống hắc điếm, mất đi trinh tiết, nếu nhu nhược một chút thì e rằng hiện tại mộ phần đã mọc um tùm cỏ dại.
Ngô Uyển có thể sống đến hôm nay, còn cáo trạng Lục lão bát đến công đường, nữ nhân này có trí tuệ và sự kiên nhẫn đến mức nào?
Nhưng một nữ nhân vừa trí tuệ lại kiên cường sau khi thuật lại cuộc đời gặp đủ loại bất hạnh của mình thì liền lẳng lặng rơi lệ, đặc biệt khiến người ta chua xót thông cảm và đau lòng.
Minh Trạm cảm thán một hồi rồi hỏi, “Thứ cho trẫm nói thẳng, Ngô cô nương, có phải ngươi có ý cùng Lục lão bát thành thân hay không, cho hài tử trong bụng một danh phận?” Không chỉ Minh Trạm hỏi như vậy mà e rằng rất nhiều người đều sẽ nghĩ như vậy.
Sự kiên cường của Ngô Uyển vượt xa sức tưởng tượng của Minh Trạm, nàng trấn tĩnh nói, “Chỉ cầu bệ hạ cho dân nữ một công đạo. Về phần Lục lão bát, nếu nữ nhân trong thiên hạ bị người ta làm bẩn sự trong sạch mà phải gả cho kẻ đó thì trên đời chẳng phải là đầy cầm thú đi nghênh ngang trên đường hay sao? Cho dù dân nữ chỉ là nữ nhân yếu đuối nhưng cũng khinh thường nếu phải làm như vậy.”
“Thế này, cô nương cứ về nhà an tâm mà tịnh dưỡng, trẫm sẽ lệnh cho Điền Vãn Hoa bảo hộ sự an toàn của cô nương.” Minh Trạm nói, “Cô nương cũng chớ xem thường sinh tử, phụ mẫu của ngươi đã qua đời, gia sản đương nhiên là của ngươi. Lời này trẫm nói thì hiển nhiên là giữ lời.”
“Dân nữ tạ long ân của bệ hạ.” Ngô Uyển dập đầu, cúi mắt nhìn xuống đất, “Dân nữ quyên góp ngân lượng cũng là thật lòng, thỉnh bệ hạ chấp thuận.”
Minh Trạm tiến lên nâng dậy Ngô Uyển rồi thở dài, “Con đường của ngươi còn rất dài, đừng nói với trẫm những lời này nữa. Mong rằng ngươi có thể yên ổn sống tốt, ngươi xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc.”
Đôi mắt của Ngô Uyển đột nhiên đỏ lên, nuốt xuống nước mắt, cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, há miệng hít sâu một một hơi rồi nhẹ giọng nói, “Dạ, dân nữ nhớ kỹ.”
Đã có người an bài việc bảo vệ cho Ngô Uyển, Điền Vãn Hoa nhận được khẩu dụ của Minh Trạm, cũng không ngờ Ngô Uyển lại thần thông quảng đại như thế, có thể tới ngự tiền báo án.
Ngô Uyển về nhà, mệt mỏi kiệt sức.
Không phải mệt thân mà là mệt tâm.
Nàng cũng không biết dung mạo của Minh Trạm, càng không biết hôm nay lại có ngự giá đích thân tiến đến Thiện Nhân đường. Chỉ nghe rằng Thiện Nhân đường là do Thái hậu đề xướng, nàng vốn tính làm một vố cá chết lưới rách, dùng hết ngân lượng cũng muốn đem thanh danh đưa đến trước mặt Vệ thái hậu. Chỉ có như vậy thì Lục gia mới không dám làm xằng làm bậy đối với nàng.
Nhưng mà kế hoạch một khi hành động thì không chỉ đơn giản có thể dựa vào dũng khí mới có thể làm được.
Từ khi biết được ngày thẩm án bị dời lại thì nàng liền đến Thiện Nhân đường. Ngồi ở Thiện Nhân đường ước chừng một canh giờ cũng không thể hạ quyết tâm phá thai. Khi nhìn thấy đoàn người của Minh Trạm tiến vào, trên mặt của các ngự y có một loại thần sắc gọi là kinh hoàng khiến cho Ngô Uyển để ý, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến việc đế đô thỉnh thoảng đồn đãi việc Hoàng đế bệ hạ thích cải trang đi tuần. Vì vậy mới tùy tiện tiến lên, coi như liều mạng một phen.
May mắn là nàng thành công.
Ngô Uyển dựa vào chiếc đệm mềm, bên trong không có một bóng người, nàng vui sướng cong lên khóe môi, khóe mắt lại trào ra hai hàng lệ vô tận.
Nghe nha đầu Lan Tâm vào cửa hồi bẩm: Tiểu thư, Phủ doãn đế đô Điền đại nhân đến.
Lan Tâm nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Ngô Uyển rồi nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tiểu thư, chúng ta bình an rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận tổn thương ánh mắt.”
“Ta ra ngoài xem sao.”
Ngô Uyển làm việc rất chu đáo, nàng khách khí nói lời cảm tạ đối với Điền đại nhân, Điền Vãn Hoa không khỏi quan sát Ngô Uyển vài lần, ôn hòa nói, “Bổn quan phụng thánh lệnh, an bài người bảo hộ phủ đệ của Ngô cô nương. Ngô cô nương có thể yên tâm, vụ án đến đây là chấm dứt, sẽ không có bất cứ người nào mà Ngô cô nương không thích đến quấy rầy sự thanh tĩnh của Ngô cô nương nữa.”
“Đa tạ Điền đại nhân.” Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, “Tánh mạng của cả nhà dân nữ đều giao phó trong tay của đại nhân.”
Điền Vãn Hoa thật sự không tiện nhiều lời đối với một nữ nhân mang thai mà chưa thành thân, sau khi an bài thủ vệ xong xuôi thì liền cáo từ mà đi.
Ngô Uyển lệnh cho quản gia Ngô bá mang sang một mâm ngân lượng cho thủ lĩnh thủ vệ, xem như trả phí vất vả, lại sai người mỗi ngày giết gà giết dê chiêu đãi đám quan binh này.
Phái người an bài chuyện của Ngô Uyển xong, trên đường quay về biệt viện, Minh Trạm nói đến chuyện Ngô Uyển gặp phải cho Vệ thái hậu và Thái hoàng thái hậu nghe.
Thái hoàng thái hậu không có tâm cơ cho nên trong lòng chỉ có căm phẫn, “Lục gia này đáng bị thiên đao vạn quả, làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, khuê nữ người ta đang yên đang lành lại bị hủy hoại thanh danh. Hoàng thượng, ngươi cũng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng. Hầy, khuê nữ kia đã có thai, làm sao mới tốt đây? Nếu để ai gia nói thì không bằng cho hai người thành thân, cũng vì tương lai của tiểu hài tử.” Nói đến cuối cùng thì cũng có vài phần mềm lòng.
Minh Trạm biết Thái hoàng thái hậu là người mềm lòng. Trong khi Vệ thái hậu thì im lặng không lên tiếng.
Minh Trạm mỉm cười, “Ta cũng hỏi Ngô cô nương, nào ngờ Ngô cô nương có chết cũng không chịu.” Bèn nói ra những lời Ngô Uyển đã nói.
Thái hoàng thái hậu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói, “Thật là kiên cường.” Kế đến cũng không để ư đến chuyện này.
Tổ tôn ba người nhàn nhã trò chuyện, trong khi Lục gia lại đang nổi lên gợn sóng kinh thiên. Cho dù Lục Văn Thao thần cơ diệu toán như thế nào thì hắn cũng không ngờ Ngô Uyển lại có bản lĩnh thông thiên này!
Hắn vừa mới đụng đến bóng dáng của Ngô Uyển thì Ngô Uyển đã cáo ngự tiền rồi về nhà, trước cửa nhà có một đội quan binh của Phủ doãn đế đô. Sau đó lại nghe ngóng chuyện hôm nay Ngô Uyển đã làm, Lục Văn Thao rét run roàn thân, như bị nhét vào hàn băng, không khỏi rùng mình.
Thật sự là một nữ nhân lợi hại nham hiểm!
Lục Văn Thao thấy sự tình không ổn, trước tiên nói với phụ mẫu, Nam Phong Bá phu nhân nhất thời không có chủ ý, nôn nóng sốt ruột rồi khóc lóc, “Chuyện này phải làm sao mới được đây? Phải làm sao mới được đây? Nàng kia, chúng ta thú nàng có được hay không? Chúng ta thay lão bát thú hỏi nàng đàng hoàng có được hay không?”
Nam Phong Bá gầm lên, “Đúng là súc sinh di họa gia môn mà! Sớm biết như thế thì khi sinh ra đã bóp chết rồi!” Lời này nói chậm đến mười tám năm, mất bò mới lo làm chuồng.
Nam Phong Bá phu nhân khóc nói, “Hiện tại nói như vậy thì có tác dụng gì nữa? Lão bát làm sao đây? Chẳng lẽ, chẳng lẽ….”Sắc mặt của Nam Phong Bá phu nhân trắng bệch, bắt lấy y mệ của nhi tử, hỏi một cách kích động, “Văn Thao, nếu đệ đệ của ngươi giống cái tên Triệu Hỉ kia thì….ta cũng không còn muốn sống nữa!”
“Mẫu thân mẫu thân, không đến mức này đâu.” Lục Văn Thao đỡ lấy cánh tay của mẫu thân, an ủi, “Mẫu thân, ít nhất thì lão bát chưa gây ra tai nạn chết người, không đến mức này đâu.”
Nghe thấy lời của trưởng tử, Nam Phong Bá phu nhân rốt cục ổn định tinh thần, cầm khăn lau lệ, “Văn Thao, chúng ta phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Có thể nhờ Công chúa tiến cung cầu tình hay không, chúng ta, chúng ta thú cô nương kia có được không?”
Nam Phong Bá là người từng trải, “Từ từ đã, trước tiên an bài một chút, Văn Thao, cô nương đó có thân nhân ở đế đô hay không? Xuất thân gia đình thế nào?”
Lục Văn Thao xem như có bản lĩnh, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã có thể điều tra rõ ràng chi tiết về Ngô Uyển, “Phụ mẫu của Ngô cô nương đều đã qua đời, ở đế đô có một cữu cữu, làm đương sai ở Hàn Lâm, họ Chúc, Chúc Ngọc Lương. Chúc đại nhân ở trong con phố Bạch Tuyết, Ngô cô nương thì ở tại phố Lưu Ly.”
Nam Phong Bá nói với lão thê, “Nàng an bài sẵn rồi cùng ta xuất môn đến bái phỏng quý phủ của Chúc đại nhân. Phụ mẫu của Ngô cô nương đã mất, cữu cữu nên là người làm chủ hôn sự.” Nghĩ đến vị cô nương này cô độc một mình mà lại không ở cùng cữu gia, có lẽ quan hệ không quá thân mật, Nam Phong Bá lại hỏi, “Cho dù Chúc đại nhân không thể làm chủ thay Ngô cô nương thì ít ra cũng thỉnh Chúc đại nhân và Chúc phu nhân nói vài lời hay giúp chúng ta. Sau đó chúng ta đi cầu Ngô cô nương chấp nhận hôn sự.”
Nam Phong Bá phu nhân thấy trượng phu và nhi tử đều đã có chủ ý thì nàng cũng dần dần bình tĩnh, vội vàng vịn tay nha hoàn trở về phòng rửa mặt thay y phục.
Lão thê đi rồi, Nam Phong Bá thở dài, “Việc này đừng kinh động ngự tiền, có thể ổn thỏa thú Ngô cô nương vào phủ thì mọi chuyện đều đại cát. Bất quá ta sợ là không dễ, nữ tử này nhất định có thủ đoạn. Ngươi nói chuyện này với Công chúa thử đi, có lẽ sẽ phải phiền toái Công chúa một chút.”
Lục Văn Thao gật đầu, “Nhi tử hiểu rõ.”
Chúc hàn lâm là người có bản tính cổ hủ, thấy Nam Phong Bá đại giá quang lâm, cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Sau khi nghe Nam Phong Bá phu nhân ấp úng nói ra mọi chuyện thì nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Thứ hạ quan không biết suy xét!” Chúc hàn lâm cũng không thèm bưng trà tiễn khách, trực tiếp nghiêm mặt nói, “Ngoại sanh nữ chịu nhục như vậy, hạ quan nhất định phải lấy lại công đạo cho ngoại sanh nữ! Bá gia, phu nhân, thỉnh trở về đi! Hạ quan không nên nói thêm gì nữa, miễn cho nói năng lỗ mãng đặc tội nhị vị!”
Xưa nay Nam Phong Bá phủ cũng nổi danh ở đế đô, nay bị người ta mặt xám mày tro mà đuổi ra khỏi nhà, mặc dù có mất mặt nhưng vì chuyện này do nhi tử gây ra nên ngoại trừ yên lặng chịu đựng thì cũng không thể oán giận người ta.
Chúc hàn lâm chưa hết giận, Chúc thái thái từ trong phòng đi ra, đôi mắt khẽ chuyển, lấy khăn che mặt, khóc hai tiếng, đôi mắt ửng đỏ mà khuyên nhủ, “Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận.” Lại bưng trà hầu hạ.
Chúc hàn lâm đập bàn hai cái, “Thiên hạ lại có một tên súc sinh táng tận lương tâm như vậy!” Lo lắng đứng dậy nói, “Ta phải đi xem ngoại sanh nữ thế nào đã.”
Chúc thái thái vội vàng ngăn cản, “Lão gia chậm đã, nghe thiếp nói một câu. Lão gia suy nghĩ cho ngoại sanh nữ nhưng cũng phải suy nghĩ đến tình cảnh của ngoại sanh nữ một chút chứ. Ngài không nghe mới vừa rồi Nam Phong Bá phu nhân nói gì sao, ngoại sanh nữ đã có thai, phải làm sao đây! Nay vụ án đã bị khởi tố, sợ rằng nửa thành cũng đã biết ngoại sanh nữ đã là người của Lục gia.”
“Lão gia cứ nôn nóng mà đi, rốt cục trong lòng không tính toán kỹ lưỡng, có thể giúp được ngoại sanh nữ hay không thì còn chưa biết chắc.” Chúc thái thái kéo trượng phu ngồi xuống ghế, từ từ khuyên nhủ, “Bàn bạc kỹ lưỡng mới là đúng đắn.”
Chúc hàn lâm thấy thê tử không hề lo lắng, nhịn không được mà giận cá chém thớt, “Lúc trước ta đã nói gả Uyển nương cho đại lang mà nàng cứ không chịu, nay Uyển nương như vậy, bảo ta làm gì còn mặt mũi mà xuống suối vàng gặp muội muội đây!”
Chúc thái thái nhất thời khóc lóc, “Thiếp đâu có ngờ ngoại sanh nữ lại gặp phải chuyện này đâu. Lão gia nghĩ lại đi, đại lang vốn lớn hơn ngoại sanh nữ bốn tuổi, ngoại sanh nữ còn ba năm để tang, rốt cục cũng không xứng đôi. Chẳng lẽ người mà thiếp muốn kết đôi cho ngoại sanh nữ là người ngoài hay sao? Đó cũng là điệt tử của thiếp mà, bằng tuổi lại xứng đôi, có gì mà không tốt? Vậy mà ngoại sanh nữ nghi ngờ thiếp, cố ý dọn ra ngoài. Nếu không phải nàng cố ý dọn ra ngoài, một khuê nữ như vậy mà còn cậy mạnh đi quản lý sản nghiệp cửa hiệu, vốn đã dư giả, cần gì phải đi luồn cúi để làm chi? Chẳng lẽ lão gia không có nữ nhi hay sao, nữ nhi của chúng ta có ai nói xuất môn liền xuất môn hay không, còn đến tửu lâu ăn uống, nếu không phải đến tửu lâu thì làm sao lại bị người ta mưu hại đến nước này!”
“Nếu lão gia chê thiếp không tốt thì cũng không sao, cứ nói thẳng ra. Thiếp làm cữu mụ, chẳng lẽ không mong nàng tốt hay sao?” Chúc thái thái càng khóc càng thương tâm.
Chúc hàn lâm không phải là người giỏi ăn nói, bị thê tử khóc đến phiền lòng, lắc lắc tay nói, “Bây giờ còn nói mấy thứ linh tinh này nữa để làm gì? Có ích gì đâu?”
“Ý thiếp là nay ngoại sanh nữ đã có cốt nhục của người ta.” Chúc thái thái thấy trượng phu chịu thua, lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Ngoại sanh nữ đã mất trong trắng, sau này còn có thể gả cho ai nữa đây. Nam Phong Bá phủ tới cửa cầu hôn như vậy, lão gia suy nghĩ một chút đi, Lục gia bát công tử, đó là nhi tử của phu nhân Nam Phong Bá, là đệ đệ của đại Phò mã.”
“Với thân phận này, cho dù là ngoại sanh nữ trước kia thì cũng không hề xứng.” Chúc thái thái nói, “Nhân duyên tốt như vậy, là phúc phận của ngoại sanh nữ. Nay ngoại sanh nữ đã chịu đủ uất ức, gả vào Bá phủ làm chính thê, đây đều là phục phận có cầu cũng không được. Lão gia cẩn thận ngẫm lại, nếu ngoại sanh nữ tiếp tục cáo trạng thì cuối cùng sẽ là cá chết lưới rách, Lục gia công tử không được ân huệ, nhưng ngoại sanh nữ thì sao, cốt nhục trong bụng thì sao, tương lai đứa nhỏ sinh ra thì ngoại sanh nữ phải giải thích với nó như thế nào, chẳng lẽ bảo rằng cha ngươi phạm tội cưỡng gian hay sao!”
Chúc thái thái nói năng liến thoắng, tiếp theo là ôm mặt khóc nức nở, “Uyển nương đáng thương của ta , thật sự là nghiệp chướng mà….Muội muội và muội phu sớm qua đời, chỉ có một viên ngọc quý trong tay, chỉ cần nghĩ đến năm xưa thiếp và muội muội hòa hảo thì trong lòng tựa như xát muối…”
Chúc thái thái rất có tài ăn nói, khóc thấm lòng người, Chúc hàn lâm ăn nói vụng về, lại là người hồ đồ, nhất thời bị Chúc thái thái khóc mềm lòng.
Cho nên đừng tưởng rằng trong xã hội tam tòng tứ đức thì nữ nhân chỉ là kẻ phụ họa cho nam nhân.
Nữ nhân có trí tuệ của nữ nhân.
………….