Ngô Uyển là một kỳ tài.
Ngay cả Minh Trạm cũng rất phục, nữ nhân này tuy là nữ nhân trong xã hội phong kiến nhưng lại có ánh mắt và xúc giác sâu sắc mà biết bao nhiêu nam nhân không thể sánh bằng.
Ngô Uyển ở đế đô gây sóng gió, Nam Phong Bá phủ làm sao dám kéo dài chuyện nộp phạt mười vạn lượng. Vội vàng mở ngân khố, đem đủ số bạc đến Ngô trạch.
Một khoản bạc lớn như vậy, Ngô Uyển đã sớm có chuẩn bị, mời đến bốn vị chưởng quầy ngân trang có tiếng nhất đế đô, kiểm tra ngay đương trường, ghi vào sổ sách rồi nhập vào ngân trang.
Sau đó, chỉ mới hết thời gian ở cữ một tháng thì Ngô Uyển liền gióng trống khua chiêng mua một cửa hiệu mặt tiền ở phố Chu Tước, không phải để buôn bán mà nàng mở một Hội viện trợ nữ nhân, hơn nữa còn đăng rầm rộ trên Tập san Hoàng thất, công bố miễn phí giúp những nữ nhân bị hãm hại và bị ức hiếp. Phàm là nữ nhân bị hại, muốn kiện lên quan phủ thì nàng sẽ bỏ bạc ra, muốn giải oan thì nàng sẽ thỉnh trạng sư.
Hết thảy đều miễn phí.
Ngô Uyển nói công khai, “Ta được Nam Phong Bá phủ bồi thường mười vạn lượng bạc, Hoàng thượng đã nói nữ nhân không ti tiện. Nếu có nữ nhân bị tổn thương, không thể xin giúp đỡ thì cứ đến nơi này. Ta vốn là nữ nhân, chắc chắn sẽ dốc sức giúp các tỷ muội.”
Ngô Uyển còn đăng ngày khai trương trên Tập san Hoàng thất. Đương thiên thỉnh đội lân sư rồng đến chúc mừng, đốt pháo rất náo nhiệt.
Trầm Chuyết ngôn còn cố ý gọi Ngụy Tử Nghiêu đến cổ vũ.
Vượt ngoài dự kiến của Ngô Uyển là phu nhân Vĩnh Định Hầu cũng lệnh người đưa đến hạ lễ. Ngô Uyển tất nhiên là cảm kích, liền thỉnh người của Vĩnh Định Hầu phủ vào trong uống trà.
Tiếp theo là mẫu thân của Lý Bình Chu, Lý lão phu nhân cũng đưa tặng lễ vật.
Khiến cho Ngô Uyển khiếp sợ chính là đại Công chúa Thục Nghi ngồi xe đến đây.
Minh Diễm thành hôn được tám năm, đây là khoảng thời gian xinh đẹp nhất của một nữ nhân, nàng vốn có dung mạo rất đẹp, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng uyển chuyển, vừa rực rỡ vừa ung dung cao quý.
“Không cần đa lễ.” Minh Diễm nâng Ngô Uyển đứng dậy, vừa cười vừa quan sát Ngô Uyển, “Nghe nói ngươi mở rộng công đạo vì nữ nhân, ta thật bội phục. Ta cũng là nữ nhân nhưng không phải nữ trung hào kiệt như ngươi.”
Ngô Uyển vội nói, “Công chúa thân phận cao quý, nữ dân làm sao sánh bằng.” Vội vàng thỉnh Minh Diễm đi vào, tự mình tiếp đãi.
Ngô Uyển không phải kẻ ngu dốt, Minh Diễm đến đây thì đương nhiên nàng phải ân cần tiếp đãi. Nay không bàn đến chuyện thâm giao, nhưng việc lưu lại ấn tượng tốt hoàn toàn là sự thật.
Đối với Minh Diễm, ngoại trừ khi vừa đến đế đô, náo loạn một trận từ hôn thì thời gian còn lại nàng đều hành tẩu trong giới thượng lưu ở đế đô.
Mặc dù cao quý nhưng không kiêu ngạo.
Đương nhiên nàng sẽ không thuần túy chỉ vì kính nể Ngô Uyển mà nâng đỡ Ngô Uyển, các nàng không quen biết nhau, đương nhiên không có giao tình như vậy.
Tuy rằng Minh Diễm cảm thấy Ngô Uyển thật sự là một nữ nhân quyết đoán, dù nàng không bày tỏ thái độ công khai nhưng trong lòng cũng rất bội phục nữ nhân này.
Nàng có thể hiểu rõ sự thiệt thòi của một nữ nhân.
Lúc trước nếu không phải Minh Trạm chu toàn mọi chuyện thì quả thật nàng không thể tưởng tượng cuộc sống hiện tại sẽ như thế nào.
Xã hội yêu cầu cực kỳ tàn khốc đối với nữ nhân.
Hiện tại Vệ thái hậu chẳng bao giờ bỏ qua bất kỳ số tập san nào của Hoàng thất, Minh Diễm thường xuyên đến thỉnh an, Vệ thái hậu chỉ vào tin tức khai trương của Ngô Uyển rồi nói với Minh Diễm, “Ngươi mới là thân tỷ tỷ của Hoàng thượng, là trưởng tỷ của Hoàng thượng, Minh Diễm.”
Minh Diễm là người thông minh, nhìn thấy tin tức của Ngô Uyển liền liên tưởng đến Lục gia. Nghe xong lời của Vệ thái hậu, đương nhiên sẽ nghĩ đến đại Công chúa Thục Viện, ánh mắt của Minh Diễm sáng lên, nàng cười nói, “Mẫu thân nói như vậy thì ta đương nhiên không nhường chuyện này cho ai.”
Minh Diễm rất biết quan sát sắc mặt, nàng cũng sẽ không xưng Vệ thái hậu là mẫu hậu, vẫn như trước kia, trực tiếp gọi là mẫu thân. Thuở nhỏ nàng lớn lên bên cạnh Vệ thái hậu, Minh Trạm đăng cơ, lợi ích của nàng tăng lên vô hạn.
Trong các đại Công chúa thì phải có người dẫn đầu.
Như Tương Nghi thái trưởng công chúa, như Kính Mẫn đại trưởng công chúa, thế hệ Công chúa này, bởi vì Minh Trạm tiếp nhận ngai vàng từ Hoàng đế bá phụ cho nên Minh Diễm từ Quận chúa được thăng làm Công chúa, tuy rằng khác cấp bậc với Thục Viện đại công chúa. Bất quá Minh Diễm thấy Minh Trạm luôn rộng rãi đối với Công chúa của Thái thượng hoàng cho nên nàng cũng thức thời nhượng bộ Thục Viện đại công chúa vài phần.
Nay đã có lời nói của Vệ thái hậu, Minh Diễm đương nhiên là cầu cũng không được.
Hơn nữa ở trong lòng của Minh Diễm cũng sớm cho rằng, nàng là tỷ tỷ cùng cha với Minh Trạm, lại cùng Minh Trạm lớn lên, giữa tỷ đệ hai người luôn có mối quan hệ thân thiết. Nay Minh Trạm đăng cơ, nàng là trưởng tỷ, đương nhiên sẽ không nhường kẻ khác làm trách nhiệm của một đại Công chúa.
Lúc trước vì e ngại Minh Trạm đối đãi rộng rãi với Thục Viện đại công chúa mà Minh Diễm mới nhượng bộ nàng ta.
Lần này là phu gia của Thục Viện đại công chúa tự nguyện làm chuyện ngu xuẩn, Minh Diễm đương nhiên không ngại thay thế địa vị của Thục Viện đại công chúa trong các tỷ muội.
Tuy rằng Minh Diễm không biết Vệ thái hậu cụ thể muốn làm gì, bất quá Vệ thái hậu coi trọng Ngô Uyển.
Đáng tiếc Ngô Uyển chỉ là một nữ thương nhân nho nhỏ, làm nên một vụ kiện ầm ĩ, muốn dừng bước ở đế đô thì thật sự quá khó khăn.
Minh Diễm tiến đến giúp đỡ, đầu tiên là tặng cho Ngô Uyển một ân tình to lớn, trong khi Ngô Uyển là người được Vệ thái hậu coi trọng, như vậy ngày sau có thể dễ dàng tạo được phúc duyên. Hiện tại, khi duyên phận của Ngô Uyển bị xuống dốc, có Minh Diễm, lại có thể lấy lòng trước mặt Vệ thái hậu, đây quả thật là một cú đả kích thật mạnh đến thanh danh của Thục Viện đại công chúa, cớ sao lại không làm?
Hiện tại Ngô Uyển vẫn chưa có trí tuệ quá mức thâm cao, nàng không rõ vì sao một dân nữ như mình lại có thể kinh động đến đại Công chúa.
Bất quá nàng cũng là người vô cùng trí tuệ. Nàng không biết vì sao Minh Diễm lại đến, nhưng nàng có thể dựa vào bản năng mà bắt lấy khúc cây cứu mạng này.
Minh Diễm tham dự lễ khai trương của Ngô Uyển, khi Thục Viện đại công chúa biết được tin tức này thì trước mắt bỗng nhiên choáng váng, suýt nữa đã ngất xỉu.
Đây mới chân chính là độc chiêu.
Minh Diễm cũng không phải kẻ ngu dốt, đâu phải vô duyên vô cớ lại đi khích lệ một nữ thương nhân khai trương?
Có thể chỉ thị sau lưng Minh Diễm là ai?
Thục Viện đại công chúa không cần hỏi cũng biết.
Đây mới chân chính là sát chiêu
Tuy có Vệ thái hậu ngầm giúp đỡ, Minh Diễm cũng đi giúp Ngô Uyển có thể diện, bất quá nếu thật sự muốn sống yên ở đế đô thì cũng không dễ dàng.
Tuy rằng Điền Vãn Hoa phái người để mắt đến Hội viện trợ nữ nhân của Ngô Uyển nhưng vẫn có rất nhiều phiền toái xảy ra bất ngờ.
Hơn nữa, hành vi này của Ngô Uyển đã kích động không nhỏ đến nam nhân đế đô. Đại đa số nam nhân đều chán ghét hành vi ra mặt thay cho giới nữ của Ngô Uyển.
Nhất là đám hủ sĩ đọc thư thánh hiền, có người còn tìm tới tận cửa khuyên Ngô Uyển an phận, cũng có kẻ vô lại phỉ nhổ trước đại môn của Ngô Uyển, bày tỏ sự khinh thường.
Tác phong của Ngô Uyển làm người ta phải ngưỡng mộ, nàng thật sự có khả năng nhịn nhục rất cao. Kỳ thật, đối với Ngô Uyển thì cố gắng nhịn nhục cũng chẳng tính là gì, nàng thật sự đã gặp qua rất nhiều chuyện, cũng có bọn lưu manh đến đây dây dưa đòi thu phí bảo hộ.
Ngô Uyển liếc mắt một tên tiểu lâu la đến đây thu bạc, lạnh lùng nói, “Gọi Lâm Tam ca của các ngươi ra đây! Ta có lời phải nói trực tiếp với Lâm Tam ca!” Nàng muốn sống yên ở đế đô thì đương nhiên phải hiểu những chuyện này.
Đợi Lâm Tam đến thì ngô Uyển nói một cách gọn gàng dứt khoát, “Muốn bao nhiêu, Tam ca cứ nói thẳng đi! Nếu hợp lý thì ta sẽ đưa! Không nổi thì ta bỏ của chạy lấy người! Nhất định không lãng phí thời gian của Tam ca!”
Lâm Tam là nhân vật đầu đường xó chợ, đương nhiên hiểu rõ danh tiếng của Ngô Uyển. Nữ nhân này là xương cứng, đám lâu la sẽ cắn không được, cho nên yêu cầu hắn tự mình tiến đến thì hắn liền đến đây. Không ngờ nàng này lại hiểu chuyện như vậy, cũng không ép nàng quá mức. Nếu không Ngô Uyển thật sự bị ép phải dọn địa bàn thì sẽ khó tránh khỏi bị cấp trên hỏi đến, Lâm Tam nhân tiện nói, “Theo quy củ, cửa hiệu này của ngươi mỗi tháng mười lượng, bảo đảm không có ai quấy rối ngươi!”
Ngô uyển trực tiếp phái người mang ra một trăm năm mươi lượng, “Đây là hiếu kính một năm, sau này còn nhờ Tam ca chiếu cố hơn nữa!”
Lâm Tam cũng tán thưởng một tiếng rồi ôm quyền nói, “Ngô cô nương thật phóng khoáng! Nếu có gì cần sai khiến thì cứ cho người truyền lời với Lâm mỗ là được!”
“Nếu có chút chuyện, đương nhiên không thể không phiền toái Tam ca rồi!”
Theo lý thuyết, một nữ nhân mở cửa hiệu ở đế đô như Ngô Uyển thì sẽ sợ nhất có người quấy rầy sinh sự, mượn cơ hội mưu tài. Chẳng qua hiện tại Ngô Uyển không hề lo lắng vấn đề này.
Đế đô có không ít người biết nàng, ngay cả Lâm Tam cũng lén nói với đám tiểu lâu la thủ hạ, “Khi đụng đến Ngô Uyển nương thì mở to mắt một chút, bảo đảm các ngươi sẽ không biết chết là gì!”
Tuy rằng vụ án của Ngô Uyển và Lục gia đã kết thúc, nhưng thanh danh của nàng lại không ngừng tỏa sáng ở đế đô, thời thời khắc khắc kích thích sự mẫn cảm thần kinh của mọi người ở đế đô.
Đám hào môn thế tộc càng nghiêm khắc hơn với đệ tử nhà mình, cho dù đệ tử trong nhà có xem trúng ai, thà rằng mua một chút sính lễ để nạp về, chứ tuyệt đối không cho phép hàm hồ ở bên ngoài.
Tuy nữ nhân như Ngô Uyển rất hiếm thấy, nhưng ai biết khi nào thì xui xẻo lại đá trúng thiết bản, Lục lão bát chính là một tỷ dụ rõ ràng.
Cho nên, số người biết Ngô Uyển bất phàm quả thật không ít, càng đừng nói đến chuyện muốn chiếm đoạt tài sản của nàng. Thật rõ ràng, tuy rằng rất nhiều người bị hấp dẫn bởi sản nghiệp của Ngô Uyển, bất quá đối với những kẻ ti tiện muốn dùng cách đoạt lấy sự trong trắng của người ta hòng chiếm đoạt gia sản thì rõ ràng đã mất đi tác dụng khi đối mặt với Ngô Uyển.
Không ai dám nói gia cảnh của mình mạnh hơn Lục gia.
Chỉ với một vụ án, Ngô Uyển đã dọa nát gan đám nam nhân đế đô.
Ngô Uyển không chỉ mở Hội viện trợ nữ nhân mà nàng còn tiếp tục buôn bán ở đế đô, sinh ý khá tốt. Minh Trạm nói với Vệ thái hậu về quan điểm của mình đối với Ngô Uyển, “Nữ nhân này không đơn giản.”
Vệ thái hậu khen ngợi, “Cho nàng một vị trí, nàng có thể tạo ra sự nghiệp. Ta thấy có rất nhiều nam nhân không có đủ thủ đoạn và quyết đoán như nàng.”
“Nếu mẫu thân muốn thì không bằng cho nàng một chức vụ để nàng sống yên ổn.” Dù sao chỉ dựa vào vụ án Lục gia thì cũng không phải kế lâu dài.
Vệ thái hậu cười, “Ta đang có ý này, muốn nói với ngươi.” Vệ thái hậu tương đương tự đắc đối với việc ăn ý cùng nhi tử của mình.
Chính vì vậy mà vận mệnh của Ngô Uyển lật sang một trang mới.
Nàng hoàn toàn không biết chính mình có điểm nào ưng mắt Thái hậu, thậm chí khi gặp mặt Vệ thái hậu nàng vẫn nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong đại đa số hoàn cảnh, Vệ thái hậu là người cực ôn hòa, nàng cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng Ngô Uyển lại có thể cảm nhận được sự ung dung uy nghi trên người của Vệ thái hậu, hơn hẳn Minh Diễm.
“Hiện tại ngươi ổn chứ?”
“Bẩm Thái hậu, dân nữ rất ổn.” Ngô Uyển cung kính trả lời.
Vệ thái hậu hài lòng quan sát Ngô Uyển, “Ta đã nghe qua chuyện của ngươi, cũng rất thích bản tính của ngươi. Ngày ấy cửa hiệu của ngươi khai trương, ta đã lệnh cho Minh Diễm đi qua hỗ trợ danh tiếng cho ngươi. Có lẽ giai đoạn hiện tại ngươi cũng không quá gian nan đúng không?”
Lúc này Ngô uyển mới biết duyên cớ tại sao Minh Diễm lại đến đây, vội vàng tạ ơn, “Dân nữ tạ ơn Thái hậu nương nương tương trợ.”
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Ngươi xem như là người thông minh, biết dựa thế mà làm, lấy nhu khắc cương, tự tìm công đạo cho mình. Cũng là một cô nương có lương tâm, muốn mở Hội viện trợ nữ nhân chỉ để giúp đỡ các nữ nhân thân cô thế yếu khác.”
“Ta có một chức vụ, đang tìm người có khả năng và đáng tin cậy để làm, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Thỉnh thái hậu cứ nói rõ.”
“Ngươi đã đến Thiện Nhân đường.” Vệ thái hậu nhìn về phía Ngô Uyển, thấy Ngô Uyển mặc dù khẩn trương, cũng không hiểu biết các quy củ trong cung, nhưng lại không hề thất thố. Trong lòng của Vệ thái hậu càng thêm hài lòng, “Thiện Nhân đường là ta một tay dựng nên, cũng không thuộc về triều đình. Cho nên ta không muốn dùng quan viên trong triều đi quản lý Thiện Nhân đường. Thiện Nhân đường liên quan đến mua bán dược liệu, ta cần một người hiểu buôn bán, biết kinh doanh, để quản lý sổ sách của Thiện Nhân đường.”
Tuy Ngô Uyển biết cơ hội hiếm có, nhưng nói năng lại rất thận trọng, “Có thể được nương nương coi trọng là phúc phận ba đời của dân nữ. Chẳng qua dân nữ có chuyện không thể không nói, dân nữ không rành về dược liệu, sợ sẽ làm hỏng chuyện của Thái hậu nương nương.”
Vệ thái hậu mỉm cười, “Ngươi xuất thân là thương nhân, ta thấy hiện tại trong cửa hiệu của ngươi có tơ lụa, có ngân lâu, còn có lương thực, chẳng lẽ ngươi không thành thạo những việc này hay sao? Hoàng thượng cũng không quá thông thạo văn chương, bất quá các đại nho của triều đình đều làm việc cho Hoàng thượng. Người chân chính thông minh là ở chỗ biết cách dùng người mà không phải là kỹ năng đã học được.”
“Bất quá ta cũng phải nói trước.” Vệ thái hậu nói, “Lợi ích khi làm việc cho ta thì đương nhiên không cần ta nhiều lời ngươi cũng hiểu được. Chẳng qua nếu ngươi tiếp nhận chức vụ này, ngoại trừ Hội viện trợ nữ nhân thì ngươi phải đóng cửa những cửa hiệu còn lại. Chỉ cần làm việc cho ta một ngày thì không thể dính dáng đến việc buôn bán kinh thương.”
Vệ thái hậu quả thật nhìn trúng Ngô Uyển, còn nói thêm một câu, “Không phải là ta không ưa thương nhân, chính ngươi cũng hiểu được, các đại thần trong triều không có người nào vừa làm quan vừa lo liệu cửa hiệu bên ngoài.”
Ngô Uyển cũng không túng thiếu, gặp được kỳ ngộ hiếm thấy như vậy thì làm sao nàng có thể bỏ qua cho được?
Người không biết nội tình thì quả thật đã cảm thấy quá đủ đối với bản lĩnh của Ngô Uyển. Vị nữ sĩ này đầu tiên là thắng được vụ án với phủ Bác tước. Dù thân thế đã là vùi hoa dập liễu nhưng lại được Thái hậu nương nương coi trọng sủng ái.
Ngô Uyển chính thức đến Thiện Nhân đường nhậm chức.
Ở Giang Nam, kế hoạch cải cách thuế muối cũng bắt đầu sôi nổi kéo màn.
Kỳ thật mọi người cảm thấy rất khó hiểu vì sao Minh Trạm lại chọn Lâm Vĩnh Thường làm khâm sai chủ trì thuế muối ở Giang Nam.
Thứ nhất, Lâm Vĩnh Thường không phải thần tử thân thiết của Minh Trạm, (tỷ như Phạm Duy Phùng Trật)
Thứ hai, Lâm Vĩnh Thường và Minh Trạm cũng không có tình thầy trò (tỷ như Từ Tam Từ đại nhân)
Lúc trước Minh Trạm chưa được lập thái tử thì căn bản hai người chẳng hề có giao tình gì, khả năng Lâm Vĩnh Thường và Minh Trạm thông đồng từ trước cơ hồ là con số không.
Nhưng người như vậy lại trở thành thần tử may mắn nhất sau khi Minh Trạm đăng cơ. Mọi người vốn đã đố kỵ đỏ mắt đối với chức vụ nhất phẩm Thượng thư Lý phiên viện, không ngờ chuyện làm người ta thêm đỏ mắt lại càng gia tăng.
Đầu tiên Minh Trạm đề bạt Lâm Vĩnh Thường làm chủ khảo ân khoa ngay sau khi hắn đăng cơ, rồi sau đó giao việc cải cách thuế muối liên quan đến vận mệnh quốc cho Lâm Vĩnh Thường.
Khiến người ta đỏ mắt nhất chính là thiên tử kiếm mà Thái tổ hoàng đế từng dùng qua.
Nếu những lời nguyền rủa có hiệu quả thì Lâm Vĩnh Thường thật sự đã bị những lời nguyền rủa đố kỵ kia trù thành tro tàn từ lâu.
Không ai hiểu được vì sao Minh Trạm lại tin tưởng Lâm Vĩnh Thường như thế.
Ngay khi Minh trạm cầm lấy tấu chương mà Lâm Vĩnh Thường khẩn cấp cho ngựa đưa về đế đô, Nguyễn Hồng Phi cầm cây kéo bạc thản nhiên cắt tim nến, đồng thời hỏi ra nghi vấn trong lòng của đông đảo các đại thần đang bị đau mắt đỏ, “Ngươi đặc biệt coi trọng Lâm Vĩnh Thường.”
Minh Trạm cười, “Vĩnh Thường tuổi còn trẻ a.”
Nguyễn Hồng Phi cắt một chút, ánh nến nhảy lên, đột nhiên sáng rất nhiều.
Minh Trạm thật sự không có tật xấu quá lớn, bất quá hắn ít khi khoe ra trước mặt Nguyễn Hồng Phi, cười nói, “Tuổi trẻ, thể lực tốt. Hơn nữa ngươi thấy Vĩnh Thường tuổi còn trẻ như vậy, trong nhà cũng không có quyền thế vậy mà có thể tự mình leo lên nhất phẩm. Tuy có Lý làm nũng làm tọa sư, nhưng Lý làm nũng cũng thật không có năng lực xem Vĩnh Thường là nhi tử mà đề bạt như vậy. Bởi thế, có thể thấy được Lâm Vĩnh Thường là người thông minh hiếm thấy.”
“Còn nữa, khi hắn làm Ngự sử đã đắc tội cả biển người, nhưng mấy năm nay những kẻ tính kế hắn đều xuống hố, chỉ có Lâm Vĩnh Thường vẫn bình yên vô sự từng bước thăng chức.” Nguyễn Hồng Phi tiếp tục cắt tim nến, ánh nến trong phòng lại chớp nháy, Minh Trạm cảm thấy mỏi mắt, bèn khép lại tấu chương, “Muốn ở đây thì vừa phải có thực lực vừa phải có vận khí.”
“Hoài Dương cải chế môn quy, Vân Quý nhị tỉnh hoàn toàn không thể sánh bằng. Lúc trước ta dẫn theo Phạm Duy Phùng Trật đi cải cách thuế muối ở Vân Quý cũng mệt muốn chết.” Minh Trạm lộ ra nụ cười hồ ly, “Lượng công việc thật lớn, áp lực và kỳ ngộ cùng tồn tại. Ta đương nhiên muốn tìm một người còn trẻ, thể lực tốt, biết làm việc, thông minh, có thực lực, lại có vận may, như vậy cơ hội thành công mới cao.”
“Đương nhiên, còn có một điều nữa.” Minh Trạm nói, “Trong các đại thần có tước vị nhất phẩm thì Lâm Vĩnh Thường là người trẻ nhất, có thể thấy được tiềm lực vô hạn của người này. Hắn đúng khẩu vị của ta, ta cũng muốn dùng hắn. Bất quá có một vấn đề mà ta vẫn luôn lo lắng, mẫu hậu cũng đã nhắc nhở ta, phụ mẫu của Lâm Vĩnh Thường đều đã qua đời, chỉ có một mình Trầm Chuyết Ngôn là thân thích.”
“Lai lịch không rõ là điều tối kỵ.” Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Ta đã phái người điều tra lai lịch về hắn nhưng tất cả thân thích đều đã chết hết, ngoại trừ Trầm Chuyết Ngôn. Coi như nhân cơ hội này mà thử lòng hắn một chút.”
Nguyễn Hồng Phi quả thật khó có thể lý giải hành vi của Minh Trạm, bèn hỏi “Ngươi vừa thăm dò hắn vừa giao thiên tử kiếm của Thái tổ cho hắn như vậy ư?” Cái tên tiểu phá sản này.
“Đâu có giao, ta chỉ cho hắn mượn dùng thôi mà.” Minh Trạm quay lại nhìn Nguyễn Hồng Phi một chút, “Ta thấy Vĩnh Thường cũng không giống kẻ xấu.”
Nguyễn Hồng Phi châm chọc, “Cũng không hẳn, trên mặt của kẻ xấu làm gì viết hai chữ kẻ xấu để cho ngươi nhìn đâu.”
“Làm gì có, ta đương nhiên đã có chuẩn bị rồi.” Minh Trạm nhào người qua, nhưng lại không đánh gục được Nguyễn Hồng Phi, còn bị ôm vào trong lòng, cảm thấy thật mất mặt, bèn nói, “Nhanh leo lên giường nằm đi, khiến cho gia gia thoải mái cái nào.”
Nguyễn Hồng Phi vừa ôm Minh Trạm vừa đưa tay cắt ngắn tim nến. Sau đó dùng hai tay bế Minh Trạm đè lên giường, vừa định âu yếm thì Minh Trạm bỗng nhiên cười gian hai tiếng, “Phi Phi, có thể thương lượng một chút hay không?”
“Ngoại trừ trên dưới thì những chuyện khác có thể thương lượng.” Nguyễn Hồng Phi đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Minh Trạm.
“Không phải là ta muốn thất hứa, dù sao ta đã đồng ý trong ba năm sẽ nằm dưới, vẫn còn hai năm rưỡi nữa mà.” Trước tiên Minh Trạm bày ra bộ mặt thành thật, tuyệt đối sẽ không thất hứa, năn nỉ, “Ta chỉ muốn nói, có thể cho ta nợ một vài ngày để ta nằm trên có được hay không?”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã phì cười, cố nhịn cười mà hỏi, “Như vậy là sao, có vụ nợ nữa ư?”
“Đương nhiên là có rồi, ngươi cứ ghi sổ là được. Phi Phi, ngươi cho ta làm một chút đi, ta thật sự muốn ở trên mà….” Minh Trạm mặt dày làm nũng, ôm Nguyễn Hồng Phi rồi hôn lên mặt đối phương vài cái.
Nguyễn Hồng Phi khẽ gật đầu, “Cũng không phải là không thể.”
Minh Trạm bày ra bộ mặt như quỷ háo sắc, lập tức cưỡi lên người của Nguyễn Hồng Phi rồi hét lớn, “Không được đổi ý!”
Nguyễn Hồng Phi ngăn chặn động tác của Minh Trạm, cười khanh khách, “Có thể nợ một ngày, bất quá hôm nay thì không được. Đợi sang năm sinh thần của ngươi, ta sẽ cho ngươi nợ một ngày, xem như lễ vật.”
Minh Trạm tức giận, oa oa kêu gào, “Ngươi thật thất hứa mà, ô ô….”
Bị bịt mồm, lột đồ, trần như nhộng, ăn sạch sẽ.
………
Ngay cả Minh Trạm cũng rất phục, nữ nhân này tuy là nữ nhân trong xã hội phong kiến nhưng lại có ánh mắt và xúc giác sâu sắc mà biết bao nhiêu nam nhân không thể sánh bằng.
Ngô Uyển ở đế đô gây sóng gió, Nam Phong Bá phủ làm sao dám kéo dài chuyện nộp phạt mười vạn lượng. Vội vàng mở ngân khố, đem đủ số bạc đến Ngô trạch.
Một khoản bạc lớn như vậy, Ngô Uyển đã sớm có chuẩn bị, mời đến bốn vị chưởng quầy ngân trang có tiếng nhất đế đô, kiểm tra ngay đương trường, ghi vào sổ sách rồi nhập vào ngân trang.
Sau đó, chỉ mới hết thời gian ở cữ một tháng thì Ngô Uyển liền gióng trống khua chiêng mua một cửa hiệu mặt tiền ở phố Chu Tước, không phải để buôn bán mà nàng mở một Hội viện trợ nữ nhân, hơn nữa còn đăng rầm rộ trên Tập san Hoàng thất, công bố miễn phí giúp những nữ nhân bị hãm hại và bị ức hiếp. Phàm là nữ nhân bị hại, muốn kiện lên quan phủ thì nàng sẽ bỏ bạc ra, muốn giải oan thì nàng sẽ thỉnh trạng sư.
Hết thảy đều miễn phí.
Ngô Uyển nói công khai, “Ta được Nam Phong Bá phủ bồi thường mười vạn lượng bạc, Hoàng thượng đã nói nữ nhân không ti tiện. Nếu có nữ nhân bị tổn thương, không thể xin giúp đỡ thì cứ đến nơi này. Ta vốn là nữ nhân, chắc chắn sẽ dốc sức giúp các tỷ muội.”
Ngô Uyển còn đăng ngày khai trương trên Tập san Hoàng thất. Đương thiên thỉnh đội lân sư rồng đến chúc mừng, đốt pháo rất náo nhiệt.
Trầm Chuyết ngôn còn cố ý gọi Ngụy Tử Nghiêu đến cổ vũ.
Vượt ngoài dự kiến của Ngô Uyển là phu nhân Vĩnh Định Hầu cũng lệnh người đưa đến hạ lễ. Ngô Uyển tất nhiên là cảm kích, liền thỉnh người của Vĩnh Định Hầu phủ vào trong uống trà.
Tiếp theo là mẫu thân của Lý Bình Chu, Lý lão phu nhân cũng đưa tặng lễ vật.
Khiến cho Ngô Uyển khiếp sợ chính là đại Công chúa Thục Nghi ngồi xe đến đây.
Minh Diễm thành hôn được tám năm, đây là khoảng thời gian xinh đẹp nhất của một nữ nhân, nàng vốn có dung mạo rất đẹp, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng uyển chuyển, vừa rực rỡ vừa ung dung cao quý.
“Không cần đa lễ.” Minh Diễm nâng Ngô Uyển đứng dậy, vừa cười vừa quan sát Ngô Uyển, “Nghe nói ngươi mở rộng công đạo vì nữ nhân, ta thật bội phục. Ta cũng là nữ nhân nhưng không phải nữ trung hào kiệt như ngươi.”
Ngô Uyển vội nói, “Công chúa thân phận cao quý, nữ dân làm sao sánh bằng.” Vội vàng thỉnh Minh Diễm đi vào, tự mình tiếp đãi.
Ngô Uyển không phải kẻ ngu dốt, Minh Diễm đến đây thì đương nhiên nàng phải ân cần tiếp đãi. Nay không bàn đến chuyện thâm giao, nhưng việc lưu lại ấn tượng tốt hoàn toàn là sự thật.
Đối với Minh Diễm, ngoại trừ khi vừa đến đế đô, náo loạn một trận từ hôn thì thời gian còn lại nàng đều hành tẩu trong giới thượng lưu ở đế đô.
Mặc dù cao quý nhưng không kiêu ngạo.
Đương nhiên nàng sẽ không thuần túy chỉ vì kính nể Ngô Uyển mà nâng đỡ Ngô Uyển, các nàng không quen biết nhau, đương nhiên không có giao tình như vậy.
Tuy rằng Minh Diễm cảm thấy Ngô Uyển thật sự là một nữ nhân quyết đoán, dù nàng không bày tỏ thái độ công khai nhưng trong lòng cũng rất bội phục nữ nhân này.
Nàng có thể hiểu rõ sự thiệt thòi của một nữ nhân.
Lúc trước nếu không phải Minh Trạm chu toàn mọi chuyện thì quả thật nàng không thể tưởng tượng cuộc sống hiện tại sẽ như thế nào.
Xã hội yêu cầu cực kỳ tàn khốc đối với nữ nhân.
Hiện tại Vệ thái hậu chẳng bao giờ bỏ qua bất kỳ số tập san nào của Hoàng thất, Minh Diễm thường xuyên đến thỉnh an, Vệ thái hậu chỉ vào tin tức khai trương của Ngô Uyển rồi nói với Minh Diễm, “Ngươi mới là thân tỷ tỷ của Hoàng thượng, là trưởng tỷ của Hoàng thượng, Minh Diễm.”
Minh Diễm là người thông minh, nhìn thấy tin tức của Ngô Uyển liền liên tưởng đến Lục gia. Nghe xong lời của Vệ thái hậu, đương nhiên sẽ nghĩ đến đại Công chúa Thục Viện, ánh mắt của Minh Diễm sáng lên, nàng cười nói, “Mẫu thân nói như vậy thì ta đương nhiên không nhường chuyện này cho ai.”
Minh Diễm rất biết quan sát sắc mặt, nàng cũng sẽ không xưng Vệ thái hậu là mẫu hậu, vẫn như trước kia, trực tiếp gọi là mẫu thân. Thuở nhỏ nàng lớn lên bên cạnh Vệ thái hậu, Minh Trạm đăng cơ, lợi ích của nàng tăng lên vô hạn.
Trong các đại Công chúa thì phải có người dẫn đầu.
Như Tương Nghi thái trưởng công chúa, như Kính Mẫn đại trưởng công chúa, thế hệ Công chúa này, bởi vì Minh Trạm tiếp nhận ngai vàng từ Hoàng đế bá phụ cho nên Minh Diễm từ Quận chúa được thăng làm Công chúa, tuy rằng khác cấp bậc với Thục Viện đại công chúa. Bất quá Minh Diễm thấy Minh Trạm luôn rộng rãi đối với Công chúa của Thái thượng hoàng cho nên nàng cũng thức thời nhượng bộ Thục Viện đại công chúa vài phần.
Nay đã có lời nói của Vệ thái hậu, Minh Diễm đương nhiên là cầu cũng không được.
Hơn nữa ở trong lòng của Minh Diễm cũng sớm cho rằng, nàng là tỷ tỷ cùng cha với Minh Trạm, lại cùng Minh Trạm lớn lên, giữa tỷ đệ hai người luôn có mối quan hệ thân thiết. Nay Minh Trạm đăng cơ, nàng là trưởng tỷ, đương nhiên sẽ không nhường kẻ khác làm trách nhiệm của một đại Công chúa.
Lúc trước vì e ngại Minh Trạm đối đãi rộng rãi với Thục Viện đại công chúa mà Minh Diễm mới nhượng bộ nàng ta.
Lần này là phu gia của Thục Viện đại công chúa tự nguyện làm chuyện ngu xuẩn, Minh Diễm đương nhiên không ngại thay thế địa vị của Thục Viện đại công chúa trong các tỷ muội.
Tuy rằng Minh Diễm không biết Vệ thái hậu cụ thể muốn làm gì, bất quá Vệ thái hậu coi trọng Ngô Uyển.
Đáng tiếc Ngô Uyển chỉ là một nữ thương nhân nho nhỏ, làm nên một vụ kiện ầm ĩ, muốn dừng bước ở đế đô thì thật sự quá khó khăn.
Minh Diễm tiến đến giúp đỡ, đầu tiên là tặng cho Ngô Uyển một ân tình to lớn, trong khi Ngô Uyển là người được Vệ thái hậu coi trọng, như vậy ngày sau có thể dễ dàng tạo được phúc duyên. Hiện tại, khi duyên phận của Ngô Uyển bị xuống dốc, có Minh Diễm, lại có thể lấy lòng trước mặt Vệ thái hậu, đây quả thật là một cú đả kích thật mạnh đến thanh danh của Thục Viện đại công chúa, cớ sao lại không làm?
Hiện tại Ngô Uyển vẫn chưa có trí tuệ quá mức thâm cao, nàng không rõ vì sao một dân nữ như mình lại có thể kinh động đến đại Công chúa.
Bất quá nàng cũng là người vô cùng trí tuệ. Nàng không biết vì sao Minh Diễm lại đến, nhưng nàng có thể dựa vào bản năng mà bắt lấy khúc cây cứu mạng này.
Minh Diễm tham dự lễ khai trương của Ngô Uyển, khi Thục Viện đại công chúa biết được tin tức này thì trước mắt bỗng nhiên choáng váng, suýt nữa đã ngất xỉu.
Đây mới chân chính là độc chiêu.
Minh Diễm cũng không phải kẻ ngu dốt, đâu phải vô duyên vô cớ lại đi khích lệ một nữ thương nhân khai trương?
Có thể chỉ thị sau lưng Minh Diễm là ai?
Thục Viện đại công chúa không cần hỏi cũng biết.
Đây mới chân chính là sát chiêu
Tuy có Vệ thái hậu ngầm giúp đỡ, Minh Diễm cũng đi giúp Ngô Uyển có thể diện, bất quá nếu thật sự muốn sống yên ở đế đô thì cũng không dễ dàng.
Tuy rằng Điền Vãn Hoa phái người để mắt đến Hội viện trợ nữ nhân của Ngô Uyển nhưng vẫn có rất nhiều phiền toái xảy ra bất ngờ.
Hơn nữa, hành vi này của Ngô Uyển đã kích động không nhỏ đến nam nhân đế đô. Đại đa số nam nhân đều chán ghét hành vi ra mặt thay cho giới nữ của Ngô Uyển.
Nhất là đám hủ sĩ đọc thư thánh hiền, có người còn tìm tới tận cửa khuyên Ngô Uyển an phận, cũng có kẻ vô lại phỉ nhổ trước đại môn của Ngô Uyển, bày tỏ sự khinh thường.
Tác phong của Ngô Uyển làm người ta phải ngưỡng mộ, nàng thật sự có khả năng nhịn nhục rất cao. Kỳ thật, đối với Ngô Uyển thì cố gắng nhịn nhục cũng chẳng tính là gì, nàng thật sự đã gặp qua rất nhiều chuyện, cũng có bọn lưu manh đến đây dây dưa đòi thu phí bảo hộ.
Ngô Uyển liếc mắt một tên tiểu lâu la đến đây thu bạc, lạnh lùng nói, “Gọi Lâm Tam ca của các ngươi ra đây! Ta có lời phải nói trực tiếp với Lâm Tam ca!” Nàng muốn sống yên ở đế đô thì đương nhiên phải hiểu những chuyện này.
Đợi Lâm Tam đến thì ngô Uyển nói một cách gọn gàng dứt khoát, “Muốn bao nhiêu, Tam ca cứ nói thẳng đi! Nếu hợp lý thì ta sẽ đưa! Không nổi thì ta bỏ của chạy lấy người! Nhất định không lãng phí thời gian của Tam ca!”
Lâm Tam là nhân vật đầu đường xó chợ, đương nhiên hiểu rõ danh tiếng của Ngô Uyển. Nữ nhân này là xương cứng, đám lâu la sẽ cắn không được, cho nên yêu cầu hắn tự mình tiến đến thì hắn liền đến đây. Không ngờ nàng này lại hiểu chuyện như vậy, cũng không ép nàng quá mức. Nếu không Ngô Uyển thật sự bị ép phải dọn địa bàn thì sẽ khó tránh khỏi bị cấp trên hỏi đến, Lâm Tam nhân tiện nói, “Theo quy củ, cửa hiệu này của ngươi mỗi tháng mười lượng, bảo đảm không có ai quấy rối ngươi!”
Ngô uyển trực tiếp phái người mang ra một trăm năm mươi lượng, “Đây là hiếu kính một năm, sau này còn nhờ Tam ca chiếu cố hơn nữa!”
Lâm Tam cũng tán thưởng một tiếng rồi ôm quyền nói, “Ngô cô nương thật phóng khoáng! Nếu có gì cần sai khiến thì cứ cho người truyền lời với Lâm mỗ là được!”
“Nếu có chút chuyện, đương nhiên không thể không phiền toái Tam ca rồi!”
Theo lý thuyết, một nữ nhân mở cửa hiệu ở đế đô như Ngô Uyển thì sẽ sợ nhất có người quấy rầy sinh sự, mượn cơ hội mưu tài. Chẳng qua hiện tại Ngô Uyển không hề lo lắng vấn đề này.
Đế đô có không ít người biết nàng, ngay cả Lâm Tam cũng lén nói với đám tiểu lâu la thủ hạ, “Khi đụng đến Ngô Uyển nương thì mở to mắt một chút, bảo đảm các ngươi sẽ không biết chết là gì!”
Tuy rằng vụ án của Ngô Uyển và Lục gia đã kết thúc, nhưng thanh danh của nàng lại không ngừng tỏa sáng ở đế đô, thời thời khắc khắc kích thích sự mẫn cảm thần kinh của mọi người ở đế đô.
Đám hào môn thế tộc càng nghiêm khắc hơn với đệ tử nhà mình, cho dù đệ tử trong nhà có xem trúng ai, thà rằng mua một chút sính lễ để nạp về, chứ tuyệt đối không cho phép hàm hồ ở bên ngoài.
Tuy nữ nhân như Ngô Uyển rất hiếm thấy, nhưng ai biết khi nào thì xui xẻo lại đá trúng thiết bản, Lục lão bát chính là một tỷ dụ rõ ràng.
Cho nên, số người biết Ngô Uyển bất phàm quả thật không ít, càng đừng nói đến chuyện muốn chiếm đoạt tài sản của nàng. Thật rõ ràng, tuy rằng rất nhiều người bị hấp dẫn bởi sản nghiệp của Ngô Uyển, bất quá đối với những kẻ ti tiện muốn dùng cách đoạt lấy sự trong trắng của người ta hòng chiếm đoạt gia sản thì rõ ràng đã mất đi tác dụng khi đối mặt với Ngô Uyển.
Không ai dám nói gia cảnh của mình mạnh hơn Lục gia.
Chỉ với một vụ án, Ngô Uyển đã dọa nát gan đám nam nhân đế đô.
Ngô Uyển không chỉ mở Hội viện trợ nữ nhân mà nàng còn tiếp tục buôn bán ở đế đô, sinh ý khá tốt. Minh Trạm nói với Vệ thái hậu về quan điểm của mình đối với Ngô Uyển, “Nữ nhân này không đơn giản.”
Vệ thái hậu khen ngợi, “Cho nàng một vị trí, nàng có thể tạo ra sự nghiệp. Ta thấy có rất nhiều nam nhân không có đủ thủ đoạn và quyết đoán như nàng.”
“Nếu mẫu thân muốn thì không bằng cho nàng một chức vụ để nàng sống yên ổn.” Dù sao chỉ dựa vào vụ án Lục gia thì cũng không phải kế lâu dài.
Vệ thái hậu cười, “Ta đang có ý này, muốn nói với ngươi.” Vệ thái hậu tương đương tự đắc đối với việc ăn ý cùng nhi tử của mình.
Chính vì vậy mà vận mệnh của Ngô Uyển lật sang một trang mới.
Nàng hoàn toàn không biết chính mình có điểm nào ưng mắt Thái hậu, thậm chí khi gặp mặt Vệ thái hậu nàng vẫn nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong đại đa số hoàn cảnh, Vệ thái hậu là người cực ôn hòa, nàng cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng Ngô Uyển lại có thể cảm nhận được sự ung dung uy nghi trên người của Vệ thái hậu, hơn hẳn Minh Diễm.
“Hiện tại ngươi ổn chứ?”
“Bẩm Thái hậu, dân nữ rất ổn.” Ngô Uyển cung kính trả lời.
Vệ thái hậu hài lòng quan sát Ngô Uyển, “Ta đã nghe qua chuyện của ngươi, cũng rất thích bản tính của ngươi. Ngày ấy cửa hiệu của ngươi khai trương, ta đã lệnh cho Minh Diễm đi qua hỗ trợ danh tiếng cho ngươi. Có lẽ giai đoạn hiện tại ngươi cũng không quá gian nan đúng không?”
Lúc này Ngô uyển mới biết duyên cớ tại sao Minh Diễm lại đến đây, vội vàng tạ ơn, “Dân nữ tạ ơn Thái hậu nương nương tương trợ.”
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Ngươi xem như là người thông minh, biết dựa thế mà làm, lấy nhu khắc cương, tự tìm công đạo cho mình. Cũng là một cô nương có lương tâm, muốn mở Hội viện trợ nữ nhân chỉ để giúp đỡ các nữ nhân thân cô thế yếu khác.”
“Ta có một chức vụ, đang tìm người có khả năng và đáng tin cậy để làm, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Thỉnh thái hậu cứ nói rõ.”
“Ngươi đã đến Thiện Nhân đường.” Vệ thái hậu nhìn về phía Ngô Uyển, thấy Ngô Uyển mặc dù khẩn trương, cũng không hiểu biết các quy củ trong cung, nhưng lại không hề thất thố. Trong lòng của Vệ thái hậu càng thêm hài lòng, “Thiện Nhân đường là ta một tay dựng nên, cũng không thuộc về triều đình. Cho nên ta không muốn dùng quan viên trong triều đi quản lý Thiện Nhân đường. Thiện Nhân đường liên quan đến mua bán dược liệu, ta cần một người hiểu buôn bán, biết kinh doanh, để quản lý sổ sách của Thiện Nhân đường.”
Tuy Ngô Uyển biết cơ hội hiếm có, nhưng nói năng lại rất thận trọng, “Có thể được nương nương coi trọng là phúc phận ba đời của dân nữ. Chẳng qua dân nữ có chuyện không thể không nói, dân nữ không rành về dược liệu, sợ sẽ làm hỏng chuyện của Thái hậu nương nương.”
Vệ thái hậu mỉm cười, “Ngươi xuất thân là thương nhân, ta thấy hiện tại trong cửa hiệu của ngươi có tơ lụa, có ngân lâu, còn có lương thực, chẳng lẽ ngươi không thành thạo những việc này hay sao? Hoàng thượng cũng không quá thông thạo văn chương, bất quá các đại nho của triều đình đều làm việc cho Hoàng thượng. Người chân chính thông minh là ở chỗ biết cách dùng người mà không phải là kỹ năng đã học được.”
“Bất quá ta cũng phải nói trước.” Vệ thái hậu nói, “Lợi ích khi làm việc cho ta thì đương nhiên không cần ta nhiều lời ngươi cũng hiểu được. Chẳng qua nếu ngươi tiếp nhận chức vụ này, ngoại trừ Hội viện trợ nữ nhân thì ngươi phải đóng cửa những cửa hiệu còn lại. Chỉ cần làm việc cho ta một ngày thì không thể dính dáng đến việc buôn bán kinh thương.”
Vệ thái hậu quả thật nhìn trúng Ngô Uyển, còn nói thêm một câu, “Không phải là ta không ưa thương nhân, chính ngươi cũng hiểu được, các đại thần trong triều không có người nào vừa làm quan vừa lo liệu cửa hiệu bên ngoài.”
Ngô Uyển cũng không túng thiếu, gặp được kỳ ngộ hiếm thấy như vậy thì làm sao nàng có thể bỏ qua cho được?
Người không biết nội tình thì quả thật đã cảm thấy quá đủ đối với bản lĩnh của Ngô Uyển. Vị nữ sĩ này đầu tiên là thắng được vụ án với phủ Bác tước. Dù thân thế đã là vùi hoa dập liễu nhưng lại được Thái hậu nương nương coi trọng sủng ái.
Ngô Uyển chính thức đến Thiện Nhân đường nhậm chức.
Ở Giang Nam, kế hoạch cải cách thuế muối cũng bắt đầu sôi nổi kéo màn.
Kỳ thật mọi người cảm thấy rất khó hiểu vì sao Minh Trạm lại chọn Lâm Vĩnh Thường làm khâm sai chủ trì thuế muối ở Giang Nam.
Thứ nhất, Lâm Vĩnh Thường không phải thần tử thân thiết của Minh Trạm, (tỷ như Phạm Duy Phùng Trật)
Thứ hai, Lâm Vĩnh Thường và Minh Trạm cũng không có tình thầy trò (tỷ như Từ Tam Từ đại nhân)
Lúc trước Minh Trạm chưa được lập thái tử thì căn bản hai người chẳng hề có giao tình gì, khả năng Lâm Vĩnh Thường và Minh Trạm thông đồng từ trước cơ hồ là con số không.
Nhưng người như vậy lại trở thành thần tử may mắn nhất sau khi Minh Trạm đăng cơ. Mọi người vốn đã đố kỵ đỏ mắt đối với chức vụ nhất phẩm Thượng thư Lý phiên viện, không ngờ chuyện làm người ta thêm đỏ mắt lại càng gia tăng.
Đầu tiên Minh Trạm đề bạt Lâm Vĩnh Thường làm chủ khảo ân khoa ngay sau khi hắn đăng cơ, rồi sau đó giao việc cải cách thuế muối liên quan đến vận mệnh quốc cho Lâm Vĩnh Thường.
Khiến người ta đỏ mắt nhất chính là thiên tử kiếm mà Thái tổ hoàng đế từng dùng qua.
Nếu những lời nguyền rủa có hiệu quả thì Lâm Vĩnh Thường thật sự đã bị những lời nguyền rủa đố kỵ kia trù thành tro tàn từ lâu.
Không ai hiểu được vì sao Minh Trạm lại tin tưởng Lâm Vĩnh Thường như thế.
Ngay khi Minh trạm cầm lấy tấu chương mà Lâm Vĩnh Thường khẩn cấp cho ngựa đưa về đế đô, Nguyễn Hồng Phi cầm cây kéo bạc thản nhiên cắt tim nến, đồng thời hỏi ra nghi vấn trong lòng của đông đảo các đại thần đang bị đau mắt đỏ, “Ngươi đặc biệt coi trọng Lâm Vĩnh Thường.”
Minh Trạm cười, “Vĩnh Thường tuổi còn trẻ a.”
Nguyễn Hồng Phi cắt một chút, ánh nến nhảy lên, đột nhiên sáng rất nhiều.
Minh Trạm thật sự không có tật xấu quá lớn, bất quá hắn ít khi khoe ra trước mặt Nguyễn Hồng Phi, cười nói, “Tuổi trẻ, thể lực tốt. Hơn nữa ngươi thấy Vĩnh Thường tuổi còn trẻ như vậy, trong nhà cũng không có quyền thế vậy mà có thể tự mình leo lên nhất phẩm. Tuy có Lý làm nũng làm tọa sư, nhưng Lý làm nũng cũng thật không có năng lực xem Vĩnh Thường là nhi tử mà đề bạt như vậy. Bởi thế, có thể thấy được Lâm Vĩnh Thường là người thông minh hiếm thấy.”
“Còn nữa, khi hắn làm Ngự sử đã đắc tội cả biển người, nhưng mấy năm nay những kẻ tính kế hắn đều xuống hố, chỉ có Lâm Vĩnh Thường vẫn bình yên vô sự từng bước thăng chức.” Nguyễn Hồng Phi tiếp tục cắt tim nến, ánh nến trong phòng lại chớp nháy, Minh Trạm cảm thấy mỏi mắt, bèn khép lại tấu chương, “Muốn ở đây thì vừa phải có thực lực vừa phải có vận khí.”
“Hoài Dương cải chế môn quy, Vân Quý nhị tỉnh hoàn toàn không thể sánh bằng. Lúc trước ta dẫn theo Phạm Duy Phùng Trật đi cải cách thuế muối ở Vân Quý cũng mệt muốn chết.” Minh Trạm lộ ra nụ cười hồ ly, “Lượng công việc thật lớn, áp lực và kỳ ngộ cùng tồn tại. Ta đương nhiên muốn tìm một người còn trẻ, thể lực tốt, biết làm việc, thông minh, có thực lực, lại có vận may, như vậy cơ hội thành công mới cao.”
“Đương nhiên, còn có một điều nữa.” Minh Trạm nói, “Trong các đại thần có tước vị nhất phẩm thì Lâm Vĩnh Thường là người trẻ nhất, có thể thấy được tiềm lực vô hạn của người này. Hắn đúng khẩu vị của ta, ta cũng muốn dùng hắn. Bất quá có một vấn đề mà ta vẫn luôn lo lắng, mẫu hậu cũng đã nhắc nhở ta, phụ mẫu của Lâm Vĩnh Thường đều đã qua đời, chỉ có một mình Trầm Chuyết Ngôn là thân thích.”
“Lai lịch không rõ là điều tối kỵ.” Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Ta đã phái người điều tra lai lịch về hắn nhưng tất cả thân thích đều đã chết hết, ngoại trừ Trầm Chuyết Ngôn. Coi như nhân cơ hội này mà thử lòng hắn một chút.”
Nguyễn Hồng Phi quả thật khó có thể lý giải hành vi của Minh Trạm, bèn hỏi “Ngươi vừa thăm dò hắn vừa giao thiên tử kiếm của Thái tổ cho hắn như vậy ư?” Cái tên tiểu phá sản này.
“Đâu có giao, ta chỉ cho hắn mượn dùng thôi mà.” Minh Trạm quay lại nhìn Nguyễn Hồng Phi một chút, “Ta thấy Vĩnh Thường cũng không giống kẻ xấu.”
Nguyễn Hồng Phi châm chọc, “Cũng không hẳn, trên mặt của kẻ xấu làm gì viết hai chữ kẻ xấu để cho ngươi nhìn đâu.”
“Làm gì có, ta đương nhiên đã có chuẩn bị rồi.” Minh Trạm nhào người qua, nhưng lại không đánh gục được Nguyễn Hồng Phi, còn bị ôm vào trong lòng, cảm thấy thật mất mặt, bèn nói, “Nhanh leo lên giường nằm đi, khiến cho gia gia thoải mái cái nào.”
Nguyễn Hồng Phi vừa ôm Minh Trạm vừa đưa tay cắt ngắn tim nến. Sau đó dùng hai tay bế Minh Trạm đè lên giường, vừa định âu yếm thì Minh Trạm bỗng nhiên cười gian hai tiếng, “Phi Phi, có thể thương lượng một chút hay không?”
“Ngoại trừ trên dưới thì những chuyện khác có thể thương lượng.” Nguyễn Hồng Phi đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Minh Trạm.
“Không phải là ta muốn thất hứa, dù sao ta đã đồng ý trong ba năm sẽ nằm dưới, vẫn còn hai năm rưỡi nữa mà.” Trước tiên Minh Trạm bày ra bộ mặt thành thật, tuyệt đối sẽ không thất hứa, năn nỉ, “Ta chỉ muốn nói, có thể cho ta nợ một vài ngày để ta nằm trên có được hay không?”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã phì cười, cố nhịn cười mà hỏi, “Như vậy là sao, có vụ nợ nữa ư?”
“Đương nhiên là có rồi, ngươi cứ ghi sổ là được. Phi Phi, ngươi cho ta làm một chút đi, ta thật sự muốn ở trên mà….” Minh Trạm mặt dày làm nũng, ôm Nguyễn Hồng Phi rồi hôn lên mặt đối phương vài cái.
Nguyễn Hồng Phi khẽ gật đầu, “Cũng không phải là không thể.”
Minh Trạm bày ra bộ mặt như quỷ háo sắc, lập tức cưỡi lên người của Nguyễn Hồng Phi rồi hét lớn, “Không được đổi ý!”
Nguyễn Hồng Phi ngăn chặn động tác của Minh Trạm, cười khanh khách, “Có thể nợ một ngày, bất quá hôm nay thì không được. Đợi sang năm sinh thần của ngươi, ta sẽ cho ngươi nợ một ngày, xem như lễ vật.”
Minh Trạm tức giận, oa oa kêu gào, “Ngươi thật thất hứa mà, ô ô….”
Bị bịt mồm, lột đồ, trần như nhộng, ăn sạch sẽ.
………